Blog

  • Người con gái ấy – Quyển 1

    Phần 1
    Người ra thường bảo thời học sinh là thời kì đẹp nhất của mỗi người. Tuổi mới lớn ngây ngô, yêu hết mình, chơi hết mình, chưa phải lo toan về cơm áo gạo tiền. Ai cũng nghĩ như thế nhưng thường sự thật không màu hồng như thế.

    Tôi gặp em vào một buổi chiều tà, nói nghe lãng mạn thế thôi chứ thật ra là chiều hôm đó tôi đi đá bóng về có lượn qua hàng bánh mì quen thuộc tranh thủ lót dạ vì buổi trưa ăn hơi ít. Ấn tượng đầu tiên của tôi về em là một cô bé tóc dài ngang lưng hơi hơi xoăn kèm theo cặp kính cận, sau lưng em là một cái đàn ghita, có lẽ lúc đó em vừa đi học đàn về. Tôi đứng đờ ra nhìn em đến nỗi cô Năm bán bánh mì phải gọi mấy lần mới giật mình trả tiền. Đợi em đi xa rồi tôi mới dám mon men hỏi cô Năm:

    – Má có biết con bé vừa nãy đeo cái đàn không? Trời đất ơi, con gái nhà ai xinh dữ dội vậy.

    – À con L đó hả. Mày tính cua nó sao mà hỏi?

    – Nhìn con nhỏ đó thằng nào chả thích hả má.

    Cô Năm phá lên cười rồi nhìn tôi từ đầu đến chân. “Cái tướng mày nhìn cũng được, cao ráo sáng sủa nhưng không có cửa đâu con trai”, cô tủm tỉm rồi bảo với tôi thế. “Sao má lại nói thế” tôi tò mò hỏi ngược lại, chả có nhẽ con nhỏ này có gu lạ à hay thích mấy thằng hàn xẻng ẻo lả. Cô năm lại cười rồi bảo tôi:

    – Tao lạ gì nó chớ, hàng xóm nhà tao mà. Mấy lần tao nghe nó bảo nó cái gu của nó là ngoan hiền học giỏi chút. Chút. Chứ cái cỡ nghịch ngợm cục súc như mày còn lâu nó mới thèm.

    Hóa ra là thế, nhưng chả nhẽ tôi lại không có cửa thật à. Ngẫm nghĩ lại một chút về lời cô Năm nói cũng đúng, cái thằng tôi mười mấy năm đi học lần cuối cùng được cái danh hiệu học sinh giỏi chắc là cái hồi lớp 1. Còn cái nghịch ngợm thì khỏi nói, thanh niên trai tráng phải có tí năng động chớ. Ờ thì công nhận tôi cũng hay bày trò nghịch, thỉnh thoảng cũng bị bêu lên trước toàn trường vì tội đá vỡ kính cửa hay đánh nhau.

    Thôi bỏ đi tính sau, tôi nghĩ thế rồi phi về nhà vì trời cũng đã muộn rồi. Vừa vào đến cửa đã thấy ba tôi đang cho mấy con chim ăn, chả hiểu mấy con chim đó có cái gì hay ho mà suốt ngày thấy ổng chăm bẵm. Sơ qua về gia đình tôi cho các bạn biết thì trên tôi có một thằng a và một bà chị, tôi là con út. Ba tôi trước có hợp với mấy ông chú lập cái công ty nho nhỏ nên kinh tế gia đình cũng gọi là ổn ổn, má tôi thì ở nhà lo cơm nước thôi.

    Ông anh cả tôi thì hơn tôi tận 14 tuổi lận vì ba tôi ngoài 30 mới lấy má. Ông anh cả thì ngày xưa cũng lêu lổng lắm, dạo đó ba má tôi bận nên không để ý được. 20 tuổi đã vào trại, ba tôi chạy chọt mãi mới ra được, cũng hên là mấy năm nay ổng tu tâm dưỡng tính, cũng làm việc xã hội nhưng điệu thấp hơn trước, nói chung là cũng ổn hơn rồi. Bà chị thì hơn tôi 9 tuổi, lấy chồng cũng mấy năm rồi thành ra giờ nhà cũng chỉ có tôi với ba má. Buổi tối của tôi đơn giản lắm, rửa bát xong thì lên phòng ngồi học. Nói là ngồi học chứ thật ra tôi ngồi đọc truyện trên truyensextv2.cc chán rồi lại chat chit với lũ bạn.

    Đang mê mẩn với mấy em idol jav nhật thì tiếng má tôi gọi vọng vào.

    – Mày có dậy đi học không đấy? 6 rưỡi rồi.

    – Dạ con dậy ngay đây.

    Đúng là đang phê thì đứt dây đàn, tôi khó chịu ngồi dậy rồi đi tắm, cái thói quen tắm sáng này tôi giữ từ lúc lên lớp 8, mồ hôi của tôi ra khá là nhiều nên ngủ dậy thường phải đi tắm. Xách con wave cũ của ba tôi ra rồi phi đến trường, nay dậy muộn nên còn chưa kịp cả ăn sáng. Trường tôi thì cấm học sinh đi xe máy đi học nhưng mấy cái đó chỉ dọa tụi trẻ con thôi, đi đến gần trường rồi tấp vào cái quán nước quen thuộc gửi xe. Tôi chạy hồng hộc lên lớp thì đã thấy con sao đỏ đứng chình ình ở cửa lớp rồi. Khẽ cười cầu tài tôi nhăn răng bảo nó:

    – Sao hôm nay nhìn em xinh đẹp lạ thường vậy M?

    – Vì anh lại đi muộn đó.

    Đụ má con nhỏ không nể nang gì đốp ngay cho tôi một câu. Nhưng kể ra nó cũng xinh thật, xinh kiểu cá tính mà hơi dữ đó. “Thôi tha cho a đi mà, qua anh bận nhớ em nên hôm nay dậy hơi muộn” tôi cố làm cái vẻ mặt buồn buồn chân tình hết mức. Con nhỏ nhìn chắc buồn nôn dữ lắm nên xua tay đuổi tôi: “Đủ rồi đó cha nội, anh làm em lợm giọng quá”.

    Thế là thoát rồi đó, tôi tót vào giữa cái bàn cuối nơi có 2 đứa đang ngồi sẵn. Thằng T bạn thân tôi còn đang giấu giấu hộp xôi dưới ngăn bàn, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhai nhồm nhoàm.

    “Đụ má mày có cần chết đói vậy không” tôi vỗ vào đầu nó. Thằng bé đang ăn dở quả trứng mà giật mình tí nghẹn.

    “Dmm làm lol gì mà đi muộn thế, đêm qua quay tay quá sức à” nó vừa vỗ vỗ ngực vừa chửi lại tôi.

    “Ừ đúng rồi đó tao đang tương tư” tôi nói với vẻ mặt của những kẻ đang yêu.

    “Ghê nha mày, em nào đủ sức làm bạn tao mất ăn mất ngủ vậy” con A ngồi bên phải tôi hóng hớt sang. Đang định trả lời nó thì một cái bóng đi từ lớp bên cạnh sang làm tôi đứng hình. Trời ơi đó là em L, hôm nay thứ 2 đổi lịch chấm sao đỏ nên nó chấm lớp A1 cạnh bên lớp tôi. Vẫn cái khuôn mặt trắng trẻo và cái cặp kính cận đáng yêu đó, hôm nay mới kịp để ý là ẻm cao thật chắc phải đến mét 63 64 gì đó và dáng ẻm đẹp thiệt. Đến giờ tôi vẫn chưa thấy đứa con gái nào có cái hông nở và đẹp như nó hết trơn…

    “Lau dãi đi mày” thằng Thành bàn trên khẽ vỗ vào mặt làm tôi sực tỉnh ra. Cái lúc đó tôi mới hiểu được cái gì gọi là tình yêu giời đánh à lộn sét đánh.

    “Đúng là cái thằng chưa biết mùi gái, mới thế mà đã mất hết cả hồn rồi. Mà cũng phải, em L đẹp vậy thì cũng đúng thôi” thằng T cảm khái vỗ vai tôi. Tôi quyết định rồi, nhất định phải tán được L. Cười cầu tài rồi nhìn thằng T, tôi trưng ra cái bộ mặt nịnh nọt của kẻ tiểu nhân:

    – Đại ca biết con nhỏ đó hả?

    – Đẹp nhất nhì khối 10 mới vào đó mày. Cả cái trường này thằng nào chả biết nó, à mà khoan có mày không biết.

    – Dữ vậy sao? Thế con nhỏ đó học lớp nào? Nhà ở đâu? Có người yêu chưa? Bla bla…

    Tôi hỏi một tràng dài khiến thằng T phải xua tay bịt mồm lại. “Đụ má đủ rồi nghe mày”. Sau một hồi túm lấy nó dò hỏi thì tôi cũng đã biết sơ sơ về em L. Học lớp 10a3, nhà ở abc, chưa nghe thấy đã từng yêu ai vì nhỏ này hầu như chỉ biết đi học và về nhà. Nhưng cuối cùng thằng T vẫn chốt cho tôi một câu là “mày đéo tán được nó đâu”. Cũng như hôm qua hỏi cô Năm, thằng T bảo con nhỏ này thích loại ngoan hiền mà lại học giỏi hơn nữa phải cao hơn nó. Ngoài cái cao hơn nó ra thì tôi hơi thiếu 2 cái còn lại vì tôi học ngu bỏ mẹ hơn nữa lại còn thuộc thành phần cá biệt cần chú ý.

    Không biết trường các bạn thế nào chứ trường tôi tiết thứ 2 mới là chào cờ. Trời tháng 10 mà phải ngồi giữa cái nắng thế này thì bố thằng nào mà chịu được chứ, tôi làu bàu khẽ chửi thầm mấy thằng cha bên đoàn nói nhanh lên để còn vào lớp thì chợt nhận ra em đang ngồi ở cuối lớp bên cạnh. Giờ tôi mới nhớ ra là sao đỏ phải ngồi canh lớp chấm điểm suốt giờ chào cờ.

    Mon men chạy xuống cuối hàng để ngắm em cho dễ. Đang say sưa phê pha với bao ý nghĩ bẩn thỉu trong đầu khi nhìn ẻm thì đột nhiên em quay sang nhìn tôi, cái mặt tôi lúc đó chắc cũng cỡ như vừa hốc qua gần chục chén rượu vậy, đỏ lựng lên kèm ánh mắt như thằng ăn cắp bị bắt tận tay. Tôi cố rặn ra cái nụ cười dễ nhìn nhất nhưng trong lúc đó có lẽ nó giống với mếu hơn.

    Em chỉ cười kiểu nhẹ nhàng chắc cũng có pha chút xấu hổ khi bị người khác nhìn chằm chằm rồi quay sang nói chuyện tiếp với con nhỏ ngồi cạnh. Tôi gần như bị say vì nụ cười khi đó của em, nụ cười của một cô bé 16 tuổi, trong sáng pha chút xấu hổ khi bị nhìn trộm. Từ cái giây phút thấy nụ cười đó tôi đã quyết định rồi, em sẽ phải là của tôi.

  • Hành trình tuổi thơ

    Phần 1
    Vào một buổi sáng đẹp trời, mây trắng đang nô đùa trên nền trời xanh thẳm, gió hiu hiu thổi nhè nhẹ qua những hàng cây cao chót vót. Em đang tung tăng cùng con ngựa sắt tia gái thì nghe cái Bốp và sau đó là cảm giác tê tê rát rát ở sau lưng. Tưởng là bị đánh ghen, vừa quay mặt lại thì thấy thằng T (thằng bạn thân của em từ năm lớp 6) đang nhe răng cười khì khì.

    May cho nó là em đang chạy xe nếu không thì chắc em cũng vớ lấy cục đá ven đường mà tương cho nó một phát đi lượm răng luôn quá. Mà nói vậy thôi chứ bạn bè ai lỡ làm thế, nuốt cục tức vào bụng, chú cứ đợi đấy, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Đang suy nghĩ cách báo thù thì nó hỏi:

    – T: Sao đi học mà không dô rủ tao, làm tao đợi mày cả buổi.

    – Em: Ờ sorry. Tại tao đang mải ngắm hoa tia gái nên quên vào rủ mày.

    – T: Con nào xấu số bị mày tia vậy? Tội nghiệp mấy em đó quá… Vừa dứt câu thì UỲNHHH!!! Giữa quốc lộ 20 có một cậu bé cưỡi chiếc xgame màu đen đang chổng đít lên trời còn mặt thì đang hôn đất. Một tư thế hôn đất không thể đẹp hơn, cậu bé đó không ai khác đó chính là thằng T. Do mải nói chuyện nên nó bị em ép xe và cái kết của nó là được hạ cánh vô cùng ngoạn mục trước ánh mắt thán phục của bao nhiêu em học sinh từ lớp 6 đến lớp 9. Thấy nó lồm cồm bò dậy thì ai nấy đều bụm miệng cười, ở bên ngoài còn có tiếng vọng vào:

    – Cái mương sâu mấy mét vậy anh? Haha.

    – Sao anh này siêng quá vậy, mới sáng sớm đã đi đo đường rồi!! Hjhj – tiếng của một em gái.

    Và sau đó là một tràng cười lớn từ các vị khách ven đường làm cho thằng T ngượng chín mặt. Nó quay sang lườm em với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em luôn cho đỡ tức. Em cũng biết mình hơi quá nên cũng chạy lại đỡ nó dậy với bộ mặt ngu ngơ ra vẻ “đâu phải tại tao”. Sau đó thì hai đứa tiếp tục đến trường để gặp lại bạn bè sau 3 tháng nghỉ hè dài đằng đẵng.

    Vào trong trường gửi xe xong thấy còn sớm nên hai thằng ngồi chém gió với bác bảo vệ một hồi. Bác ấy có thân hình tròn tròn do cái bụng bia khá to, dáng người lùn lùn nhìn hay lắm. Tuy vậy mà bác vui tính lắm, mỗi lần bác ấy ngồi kể chuyện cười là cả lũ học sinh từ lớn đến bé đều bu lại nghe như cái kiểu ruồi bu… í. Mà sau khi bác kể xong thì đứa nào cũng ôm bụng cười, có hôm chúng nó đang còn hưng phấn thì bọn nó nhất quyết bắt bác ấy kể đến hơn 7 giờ tối mới chịu về, trong khi chúng nó ra về từ lúc 4h30. Thật bó tay với bọn này. Haizz.

    – Bác bv: Sao hôm nay hai đứa bay đi sớm thế?

    – Em: Dạ tụi cháu cố ý đi sớm để nghe bác kể truyện cười ấy mà. Ba tháng hè chả có ai kể truyện cười cho nghe, chán lắm bác ơi.

    – T: Dạ, mà mới mấy tháng không gặp mà trông bác vẫn trẻ như xưa nhỉ? Hề hề. Nó mở miệng ra là nịnh luôn.

    – Bbv: Bố mấy anh, năm nay đừng có ám tôi nữa, năm trước tốn bao nhiêu nước chè của tôi. Bác nói móc hai thằng em. Chuyện chả là năm ngoái tụi em ăn riết rồi toàn được mời lên phòng bác uống nước chè mà luyện viết văn(bản tường trình với bảng kiểm điểm đó mà.).

    Không phải vì tội đánh nhau mà là vì bao nhiêu là tội khác, nào là không học bài, không soạn bài, quên sách, quên vở, sai đồng phục… miễn là bị liệt vô sổ phong thần là được mời lên phòng bảo vệ viết văn. Ngoài ra còn nhiều lắm, từ từ em kể sau.

    – Bbv: Ừ, đằng nào bác cũng đang rảnh, lại đây bác kể cho mà nghe.

    – Bbv: Thế bọn bay thích nghe truyện gì? Vova, 18+, hay truyện cười công sở? Vừa nói bác vừa cười nham hiểm.

    – T: Truyện vova đi bác. Nghe cái tên lạ quá nhỉ?

    – Em: Đúng đấy bác, kể truyện vova đi.

    – Bbv: Vậy không nghe kể chuyện 18 à? Bác lại cười nham hiểm.

    – Em: Thôi thôi, bác cho cháu xin, bác tha cho cái đầu ngây thơ của cháu cái.

    – T: Ê, mày mà ngây thơ thì trên thế giới éo có người xấu rồi. Haha – Nó nói móc em không thương tiếc.

    – Bbv: Haha. Thằng này được. Có tố chất. Haha. Vừa nói bác vừa xoa đầu thằng T.

    – T: Hề hề. Bác quá khen.

    – Em: Thôi thôi bác kể đại đi, sắp 7 giờ rồi kìa. Em đánh trống lảng rồi quay qua nói nhỏ với thằng bạn em.

    – Em: Tí mày biết tay bố – Em nói với cái giọng không thể nham hiểm hơn.

    Nó biết sợ nên mặt méo xệch luôn. Nhìn mặt nó lúc đấy như thế này này. Trông buồn cười lắm các bác ợ.

    Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hanh-trinh-tuoi-tho/

    Bác bảo vệ hắng giọng một phát rồi bắt đầu kể:

    Một thầy giáo vốn thích sự đổi mới trong công tác giảng dạy nên thầy luôn tìm mọi cách để bài học được sinh động. Và bào giờ bài giảng của thầy cũng có phần dẫn nhập rồi mới giới thiệu tựa bài, đại loại như:

    ‘Trăm năm trăm cõi người ta.

    Đã sống thì phải thở ra hít vào.

    Trăm năm trong cõi người Tàu.

    Đã sống thì phải hít vào thở ra.

    Hôm nay chúng ta học bài Hệ hô hấp’.

    Lần nọ, thầy chuẩn bị dạy tới bài “cái mền” (cái chăn). Ngẫm nghĩ chán chê, thầy hỏi học trò:

    – Hàng ngày, ngoài ăn uống ra, chúng ta còn phải làm gì?

    Cả lớp đáp:

    – Dạ, ngủ ạ.

    Thấy đúng ý, thầy hỏi tiếp:

    – Thế chúng ta ngủ ở đâu?

    – Dạ, trên giường.

    – Thế giường có gì?

    – Dạ, có… nệm ạ.

    Thầy giáo hơi bực mình, nhưng nghĩ chắc là sắp tới gối mền rồi, bèn hỏi lớp trưởng Vova:

    – Vậy trên nệm có gì?

    – Dạ, mẹ em.

    – Vậy trên mẹ em có gì!!!

    – Dạ… ba em.

    Mất kiên nhẫn, thầy đập bàn hỏi:

    – Vậy cái mền đâu?

    – Dạ, mẹ em đạp nó rớt xuống gầm giường rồi!

    – !!!

    Bác vừa kể xong câu chuyện thì hai thằng lăn ra cười, cười như thể chưa bao giờ được cười luôn các bác ạ. Câu chuyện kết thúc cũng là lúc phải tập trung. Hai thằng chào bác một tiếng rồi cuống cuồng chạy đi tìm lớp mới. Cũng phải mất 5 phút thì hai thằng mới tìm được lớp mới. Vừa bước vào chỗ chưa kịp đặt ass xuống ghế thì mấy thằng bạn cờ hó quay xuống tay bắt mặt mừng hỏi thăm này nọ blabla…

    Còn bọn con gái chỉ quay xuống gật đầu chào rồi lại tiếp tục tám chuyện với mấy đứa con gái khác. Đúng là đàn bà con gái có khác, suốt ngày như bà tám, hễ có 3 hay 4 đứa con gái mà chụm đầu lại là y xì ngồi tám cả ngày cũng không hết chuyện. Mà giờ em mới để ý, mấy đứa con gái lớp em trong ba tháng hè vừa rồi chúng nó ăn cái giống gì mà phát triển nhanh vãi chưởng. Về độ xinh thì miễn bàn vì gái lớp em nổi tiếng là xinh nhất khối từ năm lớp 6 đến giờ mà. Hihi. Nhưng điều đáng nói ở đây là chúng nó phát triển về bề ngang, đồi núi thì ôi thôi bự khỏi nói, không biết chúng nó có độn thêm không nữa.

  • Gia đình bên vợ – Tác giả Why Not Me

    Phần 1
    Đây là lần đầu tiên tôi được về Việt Nam. Tôi sinh ra ở bên Mỹ, ba mẹ tôi qua đây sau 1975. Sau khi học thành tài thì tôi lập gia đình với Ngọc. Khác với tôi, Ngọc là du học sinh đến Mỹ sau này và cũng nhờ vậy mà tôi được cơ hội gặp nàng ở Đại Học và yêu nàng. Chúng tôi nhanh chóng quyết định đi đến hôn nhân với sự đồng ý của hai gia đình.

    Chúng tôi làm lễ cưới tại Mỹ vì lý do tiện lợi, ba mẹ của nàng cũng dễ dãi khuyên nàng nên làm như vậy cho tiện, khỏi tốn tiền đi lại vô ích, sau này về lại Việt Nam hai vợ chồng sẽ ra mắt gia đình cũng không sao.

    Khi về với tôi Ngọc vẫn còn trinh nhưng tôi dễ dàng giúp nàng phát huy được dâm tính tiềm tàng trong nàng và nhanh chóng Ngọc cũng đam mê tình dục như tôi.

    Sau một năm trời, khi Ngọc học xong khóa rồi thì chúng tôi mới có dịp về Việt Nam để thăm gia đình của vợ tôi.

    Tuy tôi có máu Việt Nam trong người nhưng tôi cũng rất ngỡ ngàng khi bước chân xuống sân bay.

    Tất cả đều quá mới lạ với tôi và khi cả nhà chạy ào đến mà đón tiếp chúng tôi thì tôi càng bỡ ngỡ hơn. Tôi không quen với những biểu lộ tình cảm nồng nhiệt như vậy, nhiều người còn khóc như đi đưa đám tang! Tôi ngắm nhìn thấy sao mà xung quanh vợ tôi toàn là đàn bà, nào là mẹ nàng, là dì nàng là chị nàng, là em nàng… Hỏi ra mới biết là ba nàng có sức khỏe yếu nên không ra đón chúng tôi, cũng như người anh rể của Ngọc, chồng của chị Hai nàng bận đi công tác xa.

    Mọi người chào đón tôi một cách rất thân tình giúp tôi hòa nhập vào gia đình một cách dễ dàng.

    Về đến nhà, tôi được dịp tiếp cận với người cha vợ của tôi. Tôi thấy ông có vẻ mệt mỏi và già hơn vợ của ông nhiều. Má vợ của tôi rất linh động và nhìn trẻ hơn chồng nhiều.

    Sau bữa cơm chiều, cả nhà hàn huyên đến hơn 22 giờ thì hai vợ chồng chúng tôi mới được đi nghỉ.

    Chưa bao giờ tôi thấy vợ tôi hớn hở như hôm nay! Cũng dễ hiểu thôi, nàng xa gia đình từ cả 4, 5 năm nay rồi.

    Cuộc hành trình dài đăng đẳng không làm nàng mệt chút nào, nàng tỉnh táo một cách lạ thường vì kích thích.

    Nàng nũng nịu:

    – Hay là mình làm tình đi anh, để cho em dễ ngủ…

    Tôi cười:

    – Chịu thôi, anh mệt đứ đừ đây.

    – Vậy thì… anh bú em đi nha.

    Tôi mỉm cười nhìn vợ tôi… món bú lồn là món mà nàng yêu chuộng nhất và nàng sẵn sàng để cho tôi bú nàng bất cứ lúc nào.

    Tôi tự hỏi không biết các thành viên trong gia đình này có mức dâm tính cao như Ngọc hay không? Hay Ngọc là một ngoại lệ?

    Ngọc năn nỉ tôi một lần nữa và dù rất mệt nhưng tôi cũng đành vui vẻ làm theo ý của vợ tôi.

    Mấy ngày sau đó, tôi thật sự khám phá ra một thế giới hoàn toàn mới lạ đối với tôi. Tuy ba mẹ tôi là người việt, nhưng tôi được trưởng thành trong một môi trường hoàn toàn tây phương nên tôi rất thích thú được tìm về cội rễ của mình.

    Ngọc thì lăng xăng hết thăm người bà con này thì lại đi gặp nhóm bạn bè kia.

    Phần tôi thì ngoài những lúc phải đi kèm Ngọc, tôi thích được tự do để tự mình đi khám phá!

    Sáng hôm đó, tôi nằm lười trong giường trong khi vợ tôi đã dậy từ sớm và xuống nhà dưới mà trò chuyện với mẹ nàng. Phòng của chúng tôi nằm tuốt ở lầu chót và thông ra cái sân thượng nơi thường dùng để phơi đồ.

    Tôi mỉm cười nhìn con cu của mình đang nhỗng đầu lên như mọi buổi sáng. Đã mấy ngày rồi, tôi không có dịp làm tình với vợ tôi vì hai đứa bận rộn liên miên suốt ngày và khi tối đến thì không còn sức để mà « lâm trận » nữa! Và lúc sáng thức dậy lúc tôi dễ nứng cặc thì Ngọc đã rời khỏi giường từ sớm.

    Đang sật sừ như con cá ngừ thì tôi nghe tiếng cửa mở nhẹ nhàng và con Hồng ló đầu vào nhìn. Trong tay nó ôm rổ đồ mới giặt, thì ra muốn ra sân thượng để phơi đồ thì nó phải đi xuyên qua phòng của chúng tôi.

    Con Hồng là đứa người làm trong nhà, nó đâu khoảng 19, 20 tuổi, lúc nào cũng vui tính với nụ cười trên môi. Nó rất siêng năng nhưng nghe đâu cuối năm nó xin nghỉ về quê lấy chồng. Ở dưới quê nó đã đính hôn với thằng chồng tương lai của nó.

    Để cho con Hồng được thoải mái, tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ…

    Nhưng tôi quên không kéo tấm chăn lên người, nên khi con Hồng bước vào phòng thì nó giật thót mình khi nhìn thấy thấy tôi nằm trần truồng với con cặc đang cương lên!

    Nó la lên một tiếng, cái rổ đồ rớt xuống đổ ra tung tóe.

    Tôi cũng giật mình mở mắt ra… nhanh chóng tôi hiểu ra mọi chuyện khi thấy đứa con gái nhìn chầm chập vào hạ bộ của tôi.

    Qua giây phút bất ngờ, tôi mỉm cười ngồi bật dậy, rồi nhảy đến bên đứa con gái mà nheo mắt:

    – Chú bắt quả tang Hồng đang nhìn lén chú đó nhe!

    Con Hồng đỏ mặt lắp bắp:

    – Con đâu có…

    Tôi cười thầm vì nghe nó xưng hô con – con chú – chú ngọt xớt, mặc dù tôi chỉ hơn nó có 5, 6 tuổi.

    Tôi giễu cợt:

    – Chú sẽ mét với cô là Hồng vào phòng nhìn lén chú ở truồng.

    Con Hồng nhăn nhó:

    – Chú nói bậy… con không có…

    – Chú nhìn thấy mắt của Hồng sáng trưng như hai ngọn đèn…

    Con Hồng yên tâm, hiểu ra là tôi đang nói giỡn, nó chu mỏ:

    – Ai mà thèm nhìn chú!

    Vừa nói nó vừa liếc mắt nhìn con cu của tôi đang dập dìu trước mắt của nó. Đứa con gái không rụt rè như mấy đứa con gái cùng tuổi, nó khá dạn dĩ nên nó nói tiếp:

    – Chú không xấu hổ sao mà ngủ trần truồng như con nít?

    – Thì nhờ vậy nên Hồng mới có cơ hội ngàn vàng mà được nhìn bộ phận của đàn ông.

    – Xí, chú làm như con chưa thấy cái đó lần nào!

    Tôi nhìn đứa con gái mà không khỏi khen thầm là nó cũng khá xinh, dù đây là một nét xinh hơi quê mùa.

    Con Hồng dậm chân:

    – Thôi bây giờ chú để con ra phơi đồ đi chứ, trễ rồi!

    – Được! Nhưng mà chú có điều kiện.

    Đứa con gái ngây thơ hỏi:

    – Ủa, là điều kiện gì vậy?

    – Là… Hồng phải cho chú hun một cái lên… gò má!

    Con Hồng lại đỏ mặt một lần nữa:

    – Chú… chú…

    Nó nhìn tôi và trong ánh mắt của nó tôi biết là ngay từ lúc mới gặp tôi, con bé đã có cảm tình với tôi. Một vài lần tôi đã có dịp tán dóc với nó và biết nó thích nói chuyện với tôi. Hôm qua tôi lại còn đi theo nó ra chợ và tán hươu tán vượn với nó cho vui làm nó cũng rất hãnh diện vì có người đàn ông bảnh trai đi kèm. Từ lúc đó tôi cảm thấy gần gũi với nó hơn một chút.

    Thấy nó do dự, tôi nói:

    – Hun lên gò má thôi mà.

    Con Hồng cười hì hì:

    – Chú nói chắc không? Lên gò má thôi đó nhe…

    Tôi gật đầu rồi ghé môi đặt lên gò má của đứa con gái.

    Tôi cảm nhận là nó đang run. Chắc là nó tuy dạn dĩ, nhưng lúc đó nó cũng biết mình đang làm chuyện liều lĩnh.

    Thấy vậy tôi làm tới…

    Lợi dụng đứa con gái đang bỡ ngỡ, tôi ép nó vào tường rồi mạnh bạo chiếm lấy môi của nó. Con Hồng ríu rít cố vùng vẫy một cách hỗn loạn… nhưng trễ rồi! Tôi kiềm chế nó bằng cả cơ thể của tôi, không cho nó nhúc nhích. Khi tôi luồn được lưỡi vào miệng của nó thì đứa con gái không còn cựa quậy nữa, nó run rẩy đứng im… tôi được dịp ngậm lấy lưỡi của nó mà dịu dàng nút. Tôi dùng hết kinh nghiệm của mình để đem lại sướng khoái cho đứa con gái và tôi vui mừng cảm nhận là nó từ từ buông lỏng người trong vòng tay của tôi.

    Khi tôi buông nó ra thì con Hồng đứng không muốn vững làm tôi phải đưa tay mà đỡ nó.

    Nó mắc cỡ nói nhỏ:

    – Chú làm con… xây xẩm quá chừng nè!

    Rồi nó vội vã gom góp đồ rơi rớt trên sàn để đem ra sân thượng mà phơi.

    Nhìn nó tôi không khỏi vui mừng, không ngờ là mình lại làm cho đứa con gái sa ngã dễ dàng như vậy.

    Bận quần áo xong, trước khi xuống nhà, tôi ra sân thượng cười và nói với con Hồng:

    – Thôi chú xuống nhà ăn sáng… chừng nào Hồng lên phơi đồ nữa vậy?

    Đứa con gái ngập ngừng:

    – Thì… thì… cứ thứ ba và thứ sáu là con giặt đồ…

    – Vậy thì lần sau có lên thì Hồng chờ cho cô Ngọc xuống rồi hẳng lên nhe!

    Con Hồng lại đỏ mặt một lần nữa:

    – Chú… kỳ cục quá nhen.

    Tôi cười giòn rồi quay bước, nhưng con Hồng réo tôi lại:

    – Chú à… chú… đừng… nói lại với cô Ngọc nhe, không thôi… con bị đánh nhừ xương…

    – Chú biết mà…

    Còn lại một mình con Hồng đứng thừ người ra đó… rồi nó chợt mỉm cười… mọi chuyện xảy ra thật bất ngờ làm nó rất hoang mang… nhưng rồi với tính khí non trẻ của nó, nó lại thấy vui vui: Người đàn ông bảnh trai này, người mà nó thấy gần gũi vì tính tình vui vẻ của anh ta, người đàn ông này lại quan tâm đến nó. Nó đưa tay lên sờ môi của nó: Nó đã từng hôn hít với thằng bồ của nó nhưng chưa bao giờ nó thấy sướng như lần này khi chú Hiếu hôn nó.

  • Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 – Dịch giả Meode

    Phần 1
    Đau! Khó có thể chịu đựng đau! Tống Khanh Sơ chậm rãi từ hôn mê tỉnh lại, cảm thấy toàn thân xương cốt tựa hồ nát bét, ngay cả động một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, nghĩ đến trước khi hôn mê chiếc tải xe kia xông tới trước mặt, Tống Khanh Sơ trong lòng cảm thấy lạnh lẽo:

    – Lẽ nào giữ được cái mạng, nhưng nửa đời sau thì bị bại liệt ở trên giường?

    Đây là trong bệnh viện sao, Tống Khanh Sơ mở mắt ra, từ từ chậm rãi quan sát cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy trước mắt một tấm lụa mỏng màu xanh không gió mà phất phơ, ngay giữa phòng, ở trên cái bàn có một ngọn nến trắng lập lòe lúc sáng lúc tối, một nữ nhân tư thái uyển chuyển quay lưng hướng với mình đang ngồi cạnh cái bàn, bàn tay chống chống má, đang suy nghĩ chuyện gì mà ngơ ngẩn đờ người ra.

    Không thấy rõ dung mạo nữ nhân, có điều trong ánh sáng mờ ảo tăm tối của ánh nến chiếu vào trên người nàng với bộ thanh y mộc mạc, khung cảnh ảm đạm doạ người, Tống Khanh Sơ nghĩ thầm bệnh viện này đang giở trò quỷ gì đây, không có điện thì không nói, còn đem gian phòng bệnh bố trí như linh đường thế này, hộ sĩ thì ngồi lặng im một chỗ như là ma nữ vậy, nếu như gặp kẻ nhát gan chắc là đã bị kinh sợ chết khiếp rồi.

    Nữ nhân mặc áo xanh tựa hồ đang có tâm sự, nên không có chú ý tới trên giường nam nhân đã tỉnh lại, vào lúc này, bất chợt một nữ nhân gõ cửa đi vào bẩm báo:

    – Chưởng môn, giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ cầu kiến.

    Thân thể nữ nhân mặc áo xanh rõ ràng run lên một cái, có điều rất nhanh trấn định lại:

    – Nam nữ khác biệt, ban đêm gặp nhau bất tiện, nói hắn quay trở về đi thôi.

    Dù là ngữ khí lạnh lùng cũng khó nén được giọng nói ôn nhu kỳ ảo, vô cùng êm tai của nữ nhân áo xanh.

    Lúc này bên ngoài một giọng nói trầm ổn trong sáng, giọng nam xuyên thấu vào:

    – Ta tinh thông y thuật, xin tự đến để chữa thương cho Tống sư huynh, không có ý gì khác.

    Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/cao-thu-kiem-hiep/

    Từ trước đến giờ rất là quen thuộc với tình tiết tiểu thuyết của Kim Dung, Tống Khanh Sơ chợt cảm thấy một luồng khí lạnh thấm từ đầu đến chân, chuyện này nếu không là ở trong phim cổ trang, thì sao xuất hiện giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ, cảnh tượng này, chẳng lẽ chính mình đang ở trong Ỷ Thiên Đồ Long ký, mình là tên xui xẻo Tống Thanh Thư kia?

    Nghĩ đến điều này, hắn hoảng kinh, trải qua bị trọng thương hôn mê, sau khi tỉnh lại tâm trí tư duy có chút hỗn độn rốt cục đã tỉnh táo dần, Tống Khanh Sơ chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây, lòng hận thù bỗng nhiên phát sinh ngập tràn.

    Từ nhỏ Tống Khanh Sơ, đã là cô nhi, ở trong xã hội từng bước lần mò nỗ lực phấn đấu, cuối cùng thì tuổi còn trẻ cũng đã tạo nên một sản nghiệp, hắn tự cho là mình một chân bước vào xã hội thượng lưu, mãi đến khi gặp phải người phụ nữ kia.

    Nàng xinh đẹp mỹ lệ tao nhã, xung quanh cũng có rất tuổi trẻ người nhiều ưu tú theo đuổi, có điều Tống Khanh Sơ không coi bọn họ là đối thủ, mãi cho đến một ngày có người đàn ông khác xuất hiện.

    Gia tộc của gã đàn ông đó có bối cảnh truyền thống Hồng kỳ, gốc gác gia đình to lớn, thuộc hàng con ông cháu cha, bản thân gã thì tuấn nhã bất phàm…

    Người phụ nữ ở giữa hai người do dự không quyết định sẽ yêu ai, vì muốn ôm mỹ nhân vào lòng, Tống Khanh Sơ lên kế hoạch tỉ mỉ cùng các thủ đoạn để tấn công tình cảm của nàng, không ngừng thu phục được sự cảm động của nàng, cán cân phần thắng đang dần dần nghiêng về phía Tống Khanh Sơ.

    Trong toàn bộ quá trình, gã đàn ông kia chỉ lạnh lùng quan sát nhìn ra tất cả thâm ý của Tống Khanh Sơ, mãi đến lúc cuối cùng, dựa vào một thời cơ thích hợp, gã đàn ông làm bộ vô tình, kể lại tất cả sự thật cho nàng nghe về kế hoạch thủ đoạn chiếm lấy cảm tình nàng do một tay Tống Khanh Sơ đạo diễn thiết kế.

    Nàng lúc này mới biết được, những việc làm của Tống Khanh Sơ tạo cho nàng cảm động trước đây, tất cả đều là kế hoạch sắp đặt trước, nàng không chút do dự mà xoay người chia tay hắn rời đi, Tống Khanh Sơ vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt chán ghét của nàng nhìn hắn trước khi rời đi và nói một câu:

    – Anh có làm được nhiều chuyện hơn nữa, cũng không sánh bằng người đàn ông kia, cho dù anh ta không hề làm một cái gì cả…

    Gã đàn ông kia trước sau vẫn trước mặt nàng duy trì chính mình phong độ, bề ngoài tiếp xúc đối với Tống Khanh Sơ thì lấy lễ để tiếp đón, nhưng sau lưng Tống Khanh Sơ lại lén lút lộ ra răng nanh dữ tợn.

    Công ty của Tống Khanh Sơ vì theo đuổi để nhanh chóng phát triển, cho nên tài sản thế chấp vay nợ với lãi suất rất cao, kể từ khi cùng người phụ nữ kia giao du tới nay, tình trạnh công ty càng phát triển không ngừng, rất nhiều xí nghiệp công ty thuộc cỡ lớn đều chủ động tìm tới cửa để ký kết vô số đơn đặt hàng, Tống Khanh Sơ là người tài cao gan lớn, tuy rằng hắn biết rõ có mầm họa, nhưng cũng tìm đến các ngân hàng trước giờ có mối quan hệ tốt để vay số lượng lớn tài chính, tập trung vào việc mở rộng công ty của mình.

    Nào có ngờ đây là âm mưu mới bắt đầu của gã đàn ông kia, những xí nghiệp công ty đều là người của hắn ở trong bóng tối sắp đặt, đã thành công trong việc làm cho công ty của Tống Khanh Sơ phải căng mình ra về tình hình tài chính, đến lúc này thì gã đàn ông kia hành động.

    Đầu tiên, các phân xưởng công ty của Tống Khanh Sơ công ty bắt đầu liên tiếp xuất hiện hàng loạt sự cố, sau đó là báo chí trắng trợn đưa tin bôi bác, làm cho lòng người bàng hoàng nghi ngại, tiếp theo những đơn đặt hàng của các xí nghiệp công ty trong thời gian ngắn dồn dập tìm tới cửa đòi lấy hàng hóa phải giao đúng trong thời hạn hợp đồng đã ký kết, coi đây là cớ để thủ tiêu sự hợp tác, cùng lúc đó, ngân hàng cũng rỏ thái độ cương quyết yêu cầu thu về tiền vay khi đến đáo hạn, trên đe dưới búa, tài chính công ty của Tống Khanh Sơ cuối cùng gãy vỡ, bị tòa án trực tiếp tuyên cáo phá sản, hầu như là trong một đêm, Tống Khanh Sơ có tài sản vài tỷ, đã biến thành kẻ mắc nợ vài tỷ, nghèo rớt mồng tơi không đồng xu dính túi.

    – Cứ tưởng là gã đàn ông đó có cái vỏ bọc hoàn hảo, con ông cháu cha hào nhoáng, không nghĩ tới gã là một tên ác ma ăn tươi nuốt sống người. Cao thâm… thật sự là quá cao thâm!

    Tống Khanh Sơ tự giễu mình, tất cả tài sản đều bị tòa án phát mãi, hắn bây giờ không còn nhà để về, nhấc theo chai rượu, cô đơn đi bộ trong con đường tăm lối, nghĩ đến câu nói trước kia của người phụ nữ kia, trong lòng hắn lại đau xót.

    “Các ngươi là những người quý tộc từ nhỏ, đương nhiên cái gì cũng không cần làm, còn ta nếu không cố gắng thành công, e sợ là nói chuyện với các ngươi một câu cũng không có tư cách. Ha ha, ta là tiểu nhân vật từ tầng dưới chót xã hội, từng bước một có trong tay đến vài tỷ, nếu không dựa vào thủ đoạn cùng mồ hôi nước mắt làm sao mà đổi lấy được?”

    Trong nháy mắt đó, Tống Khanh Sơ không biết tại sao lại chợt nghĩ đến Đoàn Dự cùng Mộ Dung Phục, Tống Khanh Sơ từ trước vẫn không thích Đoàn Dự, cả ngày cái gì cũng hắn ta cũng không cần làm, chỉ biết đi du sơn ngoạn thủy tán tính yêu đương với các mỹ nhân, nội công thì không cần luyện, trực tiếp hút lấy nội lực của người nhọc nhằn khổ luyện cả đời, hắn ta cũng không muốn học võ, thì các loại tuyệt thế bí tịch lại tự động đưa tới cửa miệng, đồ chó thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần tranh giành, chỉ có là Đoàn Dự…

    Ngược lại Mộ Dung Phục thì khổ ép, trên người mang nỗi gia hận quốc thù, từ nhỏ đã phải tu luyện võ công, vì đại nghiệp phục quốc nên đành bôn tẩu khắp nơi, đều không có thời gian nhàn hạ bận tâm đến tư tình nhi nữ, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như thế.

    Tống Khanh Sơ cảm giác mình bây giờ rất giống như Mộ Dung Phục kia, còn gã đàn ông kia lại giống như Đoàn Dự, bọn họ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đối phương sai lầm là ra tay, bởi vì bọn họ trời sinh đã nắm giữ được tất cả uy quyền.

    Còn mình cùng với Mộ Dung Phục giống nhau, bắt buộc phải hành động, muốn cái gì cũng là phải tự dựa vào bản thân chính mình để nắm lấy…

    Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/cao-thu-kiem-hiep/

    Đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, Tống Khanh Sơ quay đầu lại, thì một chiếc xe tải lớn đã chạy đến trước mặt tông thẳng vào hắn, thâm hình bị hất tung bay ra ngoài, hắn cảm thấy cả người xương cốt đều nứt, lúc rơi xuống đất trước, hắn phảng phất còn nghe được tiếng tài xế gọi điện thoại nói:

    – Đã giải quyết xong hắn!

    Sau đó ý thức của Tống Khanh liền rơi vào vô tận bên trong bóng tối.

    Sau đó cảnh sát giao thông đến giám định lập biên bản rồi kết luận: Tống Khanh Sơ trên người mang móm nợ khổng lồ, cùng đường không lối thoát, uống rượu say hướng đâm đầu vào xe tải lớn tự sát, tài xế chỉ có sai lầm duy nhất là chạy đến quá nhanh nên không thắng kịp, bị tạm giam mười lăm ngày thì được thả ra, đương nhiên, tất cả những chuyện này thì Tống Khanh Sơ không thể biết rồi.

  • Vợ tôi và anh thợ hồ

    Phần 1
    – Nhóc đó chơi hay ghê anh.

    – Ừ, nó chừng 6 – 7 tuổi mà trượt giỏi quá.

    – Sau này con của tụi mình cũng dễ thương vậy anh ha.

    – Uhm, nó chỉ cần giống mẹ chút xíu thôi là dư dễ thương luôn.

    Ngọc cấu nhẹ vào cánh tay tôi, lẩm bẩm “chỉ giỏi nịnh” và nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Hai vợ chồng tôi đang khoác tay nhau đi dạo trên phố đi bộ Nguyễn Huệ. Nàng thấy một cậu bé chơi ván trượt cân bằng đi lắt léo giữa dòng người nên buột miệng khen như thế.

    Tôi tên Lâm, 24 tuổi bằng tuổi với Ngọc, vợ mình. Chúng tôi cưới nhau từ lúc vừa ra trường, tới nay đã hơn 2 năm. Nói là vậy, nhưng hai đứa tôi đã ở bên nhau 9 năm rồi: 3 năm phổ thông, 4 năm đại học và 2 năm nên duyên chồng vợ. Ngọc là bạn cùng lớp thời cấp 3 của tôi. Vừa vào lớp 10 tôi đã thích nàng rồi, suốt cả một năm trời cưa cẩm, tới năm lớp 11, tôi cũng đã có được trái tim nàng.

    Sau này, tôi mới biết là ba nàng là bạn chiến đấu thân thiết của ba tôi, hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử ở chiến trường Campuchia. Do đó, từ khi biết hai đứa thích nhau, gia đình hai bên không ngăn cấm mà còn ủng hộ, vun xén cho bọn tôi. Ba của nàng, tức là bố vợ tôi sau này, thỉnh thoảng sang nhà tôi nhậu với ba tôi, hai ông bố cứ khề khà: “Trông tụi nhỏ mau lớn để tôi với ông làm sui”, rồi cụng ly cười sảng khoái.

    Mà về sau, đúng là bọn tôi cưới nhau thật, bạn bè rất là ngưỡng mộ và có phần ganh tỵ với tình yêu của bọn tôi. Mỗi khi có dịp họp lớp, có đứa lại tặc lưỡi: Than ế, than bị bồ đá, chia tay rồi chỉ vào bọn tôi “thiệt không ai hạnh phúc bằng hai đứa tụi mày, ở với nhau chừng đó năm”. Lúc đó, hai vợ chồng tôi chỉ biết nhìn nhau cười trừ, nhưng tôi cảm nhận bàn tay nhỏ nhắn của nàng trong bàn tay tôi siết mạnh hơn một chút, tôi biết trong lòng nàng rất ấm áp.

    Ba mẹ tôi có 3 đứa con: Chị hai tôi, anh ba và tôi là con út. Như đã nói ở trên, sau chiến tranh biên giới phía Nam, ba tôi giải ngũ về quê ở một tỉnh miền Tây rồi gặp và cưới mẹ tôi. Nhờ siêng năng, chịu thương chịu khó và cũng nhờ Trời thương, tới nay, sau hơn 30 năm không ngừng phấn đấu, ba mẹ tôi cũng đã xây dựng được một cơ nghiệp không nhỏ.

    Nếu nói gia đình tôi là đại gia thì tôi không dám, nhưng nhà tôi cũng thuộc dạng có của ăn của để. Ba mẹ tôi chuyên về chăn nuôi thủy sản, tôm cá các loại. Về sau phát triển, nâng lên thành thu mua, sản xuất xuất khẩu. Nhà tôi có một nhà máy chế biến thủy sản. Phải nói tôi rất phục ba mẹ mình, không học cao như người ta nhưng nhanh nhạy và làm ăn rất giỏi. Nhà tôi còn mở rộng sang kinh doanh thức ăn gia súc gia cầm, thức ăn cho tôm cá, thuốc thú y, thuốc trừ sâu. Có thể nói, về kinh tế, tôi không có gì phải lo nghĩ nhiều, từ nhỏ sinh ra tôi đã sung sướng rồi.

    Cơ sở nhà làm ăn đa dạng như thế nên con cháu trong dòng họ ba mẹ đều thu nhận vào làm hết, đứa nào giỏi cái gì thì cho phát huy cái đó, đứa nào dốt quá thì cho làm công nhân, lái xe, giao hàng… Vì vậy, trong dòng họ người ta rất quý mến và tôn trọng ba mẹ tôi.

    Dù không ăn học nhiều, nhưng ba mẹ luôn muốn cho con cái học thành tài, đó là một điểm khác mà người ta hay khen nhà tôi. Chị hai tôi tốt nghiệp đại học Kinh tế, hiện về giúp ba mẹ quản lý công ty, tiền bạc, ba mẹ tin tưởng giao chị hai phần nhiều. Chồng chị cũng học cùng trường, nhà anh gia đình cơ bản, cưới được chị tôi như sa vào hũ nếp. Tuy vậy, thân ở rể nhưng anh không phải loại vô dụng ăn bám đâu, anh ngược lại anh rất siêng năng và giỏi ngoại ngữ, nhờ anh mà ba mẹ đã được những hợp đồng xuất khẩu lớn.

    Anh ba tôi thì học dốt hơn chị hai một chút, ảnh chỉ tốt nghiệp cao đẳng thủy sản, hiện phụ trách phần chăn nuôi sản xuất cho công ty. Trước thời cấp 3 ảnh cũng suýt lạc lối khi tụ tập đám bạn xấu đánh nhau này nọ. Nhưng ba tôi rất cứng rắn, vừa đánh vừa khuyên, may sao anh hiểu ra rồi lớp 12 cũng cố gắng mà tốt nghiệp rồi vào được cái cao đẳng. Giờ anh đã có vợ là một chị cùng quê.

    Cuối cùng, tôi là con út, là đứa học giỏi nhất nhưng lại không theo nghiệp của gia đình. Từ nhỏ, tôi đã học toán rất giỏi và sau đó thì có niềm đam mê máy tính. Hồi đó tôi còn mơ mộng trở thành hacker, thành siêu tội phạm bị FBI săn lùng nữa cơ, giờ nghĩ lại vẫn buồn cười. Tôi đậu vào khoa CNTT trường Tự nhiên trên Sài Gòn. Còn vợ tôi, lúc đó nàng đậu vào khoa kế toán bên ĐH kinh tế luật. Rời quê, hai đứa tôi khăn gói lên SG học. Nàng ở ký túc xá còn tôi ở căn nhà riêng ba mẹ mua cho.

    Tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi, tôi ở lại SG làm lập trình viên cho một công ty nước ngoài với mức lương khá. Nhưng thật ra, điều kiện của nhà tôi như vậy, kiếm tiền không phải là việc quan trọng nhất, chủ yếu vì tôi rất yêu thích công việc này. Nhiều đêm tôi OT ngồi lặng lẽ gõ code, còn vợ tôi thì ngủ một mình trong phòng ngủ.

    Ông Trời không cho ai tất cả, ông cho tôi bộ óc nhạy bén, một gương mặt sáng sủa, thông minh, một gia đình có điều kiện khá giả, một người vợ tuyệt vời, nhưng ông cũng lấy đi của tôi một thứ. Một thứ rất quan trọng của thằng đàn ông. Nó để lại trong tôi một sự tự ti mặc cảm vô cùng mà tôi vẫn luôn giấu diếm, ngay cả với Ngọc, người đầu ấp tay gối với mình: Tôi không thể có con. Ít nhất là không thể có con bằng phương pháp tự nhiên là quan hệ tình dục với vợ mình.

    Từ nhỏ, tôi là một đứa thấp bé nhẹ cân, sức khỏe tôi không tốt lắm, hay ốm vặt, ba mẹ tôi cứ than “thằng này nuôi hoài hổng thấy lớn”. Cho tới bây giờ, sau khi đã bị mẹ nhồi đủ thứ thức ăn bổ dưỡng, khi đã 24 tuổi, đã trưởng thành rồi, tôi vẫn chỉ cao có 1m64. May thay, vợ tôi cao 1m58, nên đi với nàng, sau khi đã xỏ vào đôi giày tăng chiều cao, tôi cũng không quá xấu hổ.

    Ngọc là một người vợ tuyệt vời, tôi luôn nói như vậy. Gương mặt trái xoan thanh tú của nàng mang một vẻ đẹp hiền dịu. Đôi mắt đen lay láy, sống mũi cao, đôi môi đỏ đáng yêu, nhìn đã muốn ‘cắn’ cho một cái. Làn da nàng mịn màng, trắng nõn, cái làn da trắng của con gái miền Tây được tưới tắm bằng những dòng sông quê ngọt ngào bình dị. Nó không phải thứ da trắng bệch bạc của những cô gái nước ngoài xứ lạnh, mà nó là làn da trắng hồng đầy sức sống. Ngọc không cao nhưng thân hình nàng rất cân đối, “khúc nào ra khúc nấy”, mông ngực của nàng mây mẩy, căng tròn. Thời đi học, hay cho tới bây giờ đã đi làm, mỗi khi có dịp mặc áo dài ở công ty, bọn đàn ông cứ nhìn nàng bằng ánh mắt như thiêu đốt.

    Tôi yêu nàng ở vẻ ngoài lẫn con người bên trong. Nàng là một người con gái rất ngoan ngoãn, lễ phép đối với cả hai bên nội ngoại. Đối với tôi, nàng dịu dàng và chung thủy. Có lẽ, đó là nhờ nàng là con một, được nuôi dạy trong một gia đình có nề nếp gia phong. Không như ba tôi, ba nàng sau chiến tranh thì tiếp tục nghiệp binh ngũ, hiện ông đang giữ một vị trí khá cao, còn mẹ nàng là giáo viên. Nghĩ lại, tôi cũng thầm cảm ơn ba mẹ vợ đã sinh ra một người con gái vừa đẹp người, đẹp nết như Ngọc, lại biết chăm chồng, nấu ăn rất ngon, nhà cửa lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất.

    Thời sinh viên, nhiều anh chàng hình thức, gia cảnh cũng tốt bỏ công cưa cẩm đều bị nàng từ chối thẳng thừng. Tôi thương Ngọc là vậy. Như hiện nay đây, khi đang là nhân viên kế toán ở một công ty, Ngọc cũng hay bị thả thính, trêu ghẹo nhưng nàng ăn nói, cư xử rất đúng mực nên riết rồi bọn họ cũng biết mà tránh, vì khó quá “ăn” không được. Hai vợ chồng tôi tin tưởng và yêu thương nhau, thậm chí, những tin nhắn tán tỉnh của mấy anh chàng đó, khi đêm về trên giường ngủ, Ngọc còn mở cho hai vợ chồng cùng nhau đọc và cười với nhau. Đấy, ở cái thời mà hở ra nghỉ trưa là dân công sở kéo nhau vào nhà nghỉ ngoại tình, tôi thật quá là may mắn khi có được người vợ như Ngọc.

    Tuy Ngọc giữ kẻ bên ngoài xã hội là thế, nhưng trong phòng ngủ với tôi, nàng là một người vợ cuồng nhiệt trong chuyện đó. Mỗi khi Ngọc hứng tình, gương mặt của nàng ửng hồng đầy quyến rũ, đôi mắt của nàng nhìn tôi đầy đam mê, tiếng thở của nàng gấp gáp, và thường tôi phải buông súng đầu hàng trước Ngọc.

    Như tôi đã nói, tôi không thể có con. Điều này tôi phát giác kể từ sau khi tôi và Ngọc cưới nhau. Phải nói, nàng là một cô gái hết sức biết trân trọng, giữ gìn. Yêu nhau 2 năm phổ thông rồi 4 năm đại học, như bất kỳ thằng con trai nào khác, tôi nhiều lần đòi hỏi nhưng Ngọc nhất quyết không cho tôi đi quá giới hạn. Bất quá, nàng chỉ cho tôi hôn môi và sờ ngực.

    Số ít lần hơn, nàng cho tôi cởi áo và hôn lên bầu ngực đẹp như hai quả đào tiên chín mọng của nàng. Nhưng chỉ có thế. Những khi đi chơi với nàng, tôi nứng đến muốn… nổ dái, nhưng cũng đành chịu và về nhà quay tay. Tôi cũng không ép nàng quá đáng bao giờ vì tôi biết Ngọc giữ là giữ cho tôi. Do bọn tôi đã xác định tốt nghiệp ĐH xong là cưới.

    Chỉ đến đêm tân hôn, Ngọc mới trao lần đầu tiên của người con gái cho tôi. Đêm đó, hai đứa tôi đều hồi hộp, nàng hơi đau và có ra máu một chút nhưng không khủng khiếp như bọn tôi tưởng tượng. Có lẽ, vì “thằng bé” của tôi cũng không to lắm, khi cương lên chỉ tầm 11 cm. Tôi đưa vào nhưng chỉ nhấp được chừng chục cái là phọt mất rồi vì quá hưng phấn. Sau lần đó, vợ chồng tôi đều đặn quan hệ với nhau không dùng bao nhưng nàng chưa dính bầu bao giờ. Hai năm trời như vậy, tôi nghi ngờ nên đến bệnh viện Bình Dân khám, kết quả tinh dịch của tôi loãng, tinh trùng ít, yếu, nên hầu như không thể có con qua quan hệ tình dục mà phải có sự can thiệp của y học, của những chuyên gia trị hiếm muộn.

    Ngoài mặc cảm không thể có con, tôi cũng tự ti vì khoản tình dục mình không được khỏe cho lắm. Mỗi khi lâm trận, thường tôi nhấp được 3 phút là giỏi lắm rồi, còn nếu mà Ngọc leo lên người tôi nhún, thì chỉ 1 phút là tôi đã “tiêu hết tiền”. Đôi khi, tôi nghĩ không biết có phải vì bị dồn nén kích thích mà không được thỏa mãn, phải thủ dâm qua nhiều năm mà tôi bị… yếu sinh lý như thế này không. Về phần Ngọc, sau những lần yêu nhau, tôi cố gắng gặng hỏi nàng có thích không có sướng không, nàng đều trả lời là ở bên chồng em toại nguyện rồi.

    Dù vợ tôi nói vậy, bằng linh cảm, tôi cảm nhận được rằng nàng không được thỏa mãn lắm. Nhưng vì yêu tôi và tôn trọng tôi, không muốn tôi buồn nên nàng chẳng bao giờ nói ra chuyện đó. Mà cũng có thể là nàng nói thật, vì tới lúc này, tôi là người đàn ông đầu tiên và duy nhất của nàng, thì dĩ nhiên nàng… phải sướng hơn khi còn là con gái, chưa biết quan hệ rồi. Do nàng chỉ có mỗi mình tôi, không có đối tượng khác để so sánh.

    Nói như thế không có nghĩa là tôi muốn phủ nhận khiếm khuyết của mình. Biết mình làm tình không khỏe lắm, tôi bù đắp cho nàng bằng màn dạo đầu. Tôi chăm chút hôn, bú liếm khắp cơ thể nàng, bộ ngực, khe bướm. Dần dà, cái lưỡi, cái miệng của tôi rất thành thục trong việc làm nàng sướng. Tôi biết hôn chỗ nào, liếm chỗ nào, mút nhẹ nơi đâu là vợ tôi thích. Nhiều khi, tôi chỉ cần dạo đầu thôi là dâm thủy nàng đã tuôn trào. Đó, tôi biết hàng của mình không to, quan hệ không lâu, nên tôi cố gắng bằng cái khác. Dù không thể nói là hoàn hảo, nhưng mấy năm nay, hai vợ chồng tôi cũng sống rất hạnh phúc.

    Tuy vậy, những mặc cảm tự ti của thằng đàn ông bị… yếu chuyện đó cứ âm ỉ trong lòng tôi. Rồi từ đó, nó dẫn tới một con đường thăm thẳm xa xăm, mà chính tôi đã dắt tay người vợ hiền thục của mình vào con đường đó…

  • Duyên phận

    Phần 1
    “Trời ơi tin được hông, sale 91 91 phần trăm. Trời ơi tin được h…”

    “Píp”

    “Alo em nghe đây chị ơi!”

    “Chú Thuyết mời em lên phòng có chuyện cần bàn bạc với em, em lên ngay nhé!” – Một giọng nói nhẹ nhàng ngọt như mía lùi vang lên trong điện thoại.

    “Ái chà. Dạ rồi chờ em chút em lên liền đây”.

    Trịnh Hoài Tiên, nhân viên thiết kế của công ty Cơ khí chế tạo máy Lan Ong. Tiên năm nay vừa tròn 22 tuổi vừa tốt nghiệp trường CKC ra nên tụi đồng nghiệp cứ nghĩ kinh nghiệm chưa bằng bụm tay nhưng nhờ là con ông cháu cha nên được ngồi vị trí bao nhiêu thằng thèm muốn đâm ra chẳng ai ưa cho mấy. Nói thẳng là GATO đi.

    Cốc cốc! Tiên gõ mạnh cửa khẽ gọi: “Con lên tới rồi đây!”

    “Bể kiến cửa tao? Vào đi mày” – Giám đốc sản xuất Trịnh Văn Thuyết, cũng là bác ruột của Tiên.

    Cạch! Tiên bước vào nhìn sắc mặt sếp Thuyết âm u nghĩ chắc chẳng có chuyện gì vui vẻ nhưng vẫn cố mỉm chi cười nhẹ khép nép hỏi: “Bác 4 kêu con lên đây có chuyện chi không ạ”.

    “Mày trả lời tao nghe. Mày vào đây làm bao lâu rồi?” – Cầm xấp giấy trên tay ông Thuyết lạnh giọng hỏi.

    “Dạ nhớ mài mại là cũng 1 năm dăm ba tháng rồi bác ạ”. – Tiên cười gượng trả lời.

    “Thế đã làm nên được trò trống gì chưa?”

    “Dạ sao ạ?”

    “Còn sao?”

    “Cấp trên bàn giao công việc con đều hoàng thành trên cả ổn thì có vấn đề gì ạ?”

    Nghe câu trả lời của Tiên ông thuyết ngửa lưng vào cái salon rồi tiếp tục hỏi: “Thế mày định làm thằng cấp dưới cả đời hay sao. Mày là cháu tao, tao thừa biết khả năng của mày đến đâu. Thế nào?”.

    Nói đến đây lại kể, Từ khi còn là một thằng học sinh cấp 1 Tiên đã có hứng thú với những bản vẽ của ông Thuyết lúc đó chỉ mới là 1 kỹ sư của công ty, tới nỗi Tiên nhìn không hiểu đó là gì thì phải bắt ông Thuyết giải thích tới khi nào hiểu mới chịu đi về nhà tha cho ổng ngủ. Đến khi đầu năm lớp 7, ông Thuyết được công ty cấp cho laptop mới để làm việc thì ông ta cho Tiên cái cũ định để Tiên chơi ba cái game đặt boom bắn súng ổng tải sẵn.

    Trong 1 lần qua xin tí cơm mẻ về chấm ốc luộc ông bất ngờ khi thấy thằng cháu không chơi game mà đang ngồi lọ mọ từng biểu tượng chức năng của chương trình vẽ 3D solid Edge. Ông Thuyết như nhận ra điều gì đó về lấy cho Tiên 1 quyển giáo trình Solid Edge dày cộm đưa cho thằng nhóc. Kể từ đó thằng nhóc ôm cuốn giáo trình tự học thiết kế 3D như 1 thằng sinh viên thực thụ. 1 năm sau nó đã vẽ được và tự mày mò làm ra cái máy bóc vỏ hướng dương từ mô – tơ cũ và 1 số đồ phế liệu lặt vặt khác để ngày tết hí hửng xách đi lòng vòng bóc vỏ cho cả xóm. Nó, thằng Tiên! Là 1 nhân tài.

    “Hề hề. Thật ra con đang nghiên cứu 1 loại máy 3 trong 1, tiết kiệm chi phí sản xuất, chi phí lắp đặt và diện tích nhưng con không phải thiên tài à nhen. Có mình ênh nên đâu thể 1 ngày 1 bữa là ra ngay được”. – Tiên chống 2 tay lên cằm trả lời ông Thuyết với đôi mắt sáng với.

    “Tại sao cứ phải 1 mình, cả 1 phòng thiết kế bộ không ai giúp được mày à?”

    ‘Không’. – Tiên cộc lốc trả lời. 2 mắt Tiên đâm chiêu đượm buồn như đang nhớ về chuyện gì đó.

    “Vì chuyện đó sao?”

    “Không tin tưởng ai được cả”.

    Không khí trầm xuống 1 khoảng lâu thì ông Thuyết bật dậy hỏi: “À mà tao gọi mày lên đây không phải nói ba cái chuyện vớ vẩn này. Mày ngồi cái ghế của nhân viên mãi không thấy chán à? Muốn leo lên không?”

    “Thằng khờ cũng biết câu trả lời mà, được làm sếp sòng ai mà không muốn hả bác”.

    “Mày có thể thay thế cái ghế của ông Lâm, trưởng phòng thiết kế”

    “Hắc hắc… Giỡn quài”

    “Tao nói thiệt”

    “Á hặc hặc hặc… Giỡn quài”

    “Giỡn mụ nội mày”. Ông Thuyết cáu xách lỗ tai Tiên lên mà quát.

    Vừa xoa xoa cái lỗ tai đỏ chét Tiên vừa hỏi lại ông Thuyết: “Làm cách nào được”.

    “Lập công”

    “Lập công?”

    “Ừ!”

    “Công gì bác”. 2 mắt Tiên tròn xoe hỏi. Cái ghế trưởng phòng làm thằng Tiên háo hức.

    “Khách hàng ở An Giang phản hồi loại máy chọn màu hạt gạo công ty ta mới phát triển tỉ lệ chọn sai màu hạt lên đến 0. 8% Nghĩa là 1 tấn thì chọn sai màu 8 ký. Với công ty xuất khẩu gạo lớn nhất nhì An Giang 1 ngày sản xuất số lượng khổng lồ thì chuyện đó không thể chấp nhận được. Bên phía họ đã cho dừng chạy máy của chúng ta và ông Lâm cũng đã tìm cách khắc phục nhưng vẫn chưa có kết quả. Vì chuyện này cần phải quan sát qua thực tế nên mày sẽ đi công tác An Giang 1 chuyến. Nếu thành công thì…”

    “… Thì con nhảy lên cái ghế trưởng phòng ngồi chứ gì” – Tiên hớn hở ngắt lời ông Thuyết.

    ‘Éc Éc’. Cái lỗ tai còn lại của Tiên cũng bị ông Thuyết cho đi tàu bay.

    “Khôn như mày ở xóm xích đầy”.

    “Chứ… Chứ sao bác?”

    “Cuối năm nay ông Lâm về hưu rồi mày biết chứ”.

    “À à”.

    “Nếu lần này thành công thì thứ nhất tài năng của mày ở đây sẽ được mọi người công nhận, nghĩa là có uy đấy. Thứ 2, đây sẽ là lý do tao đề bạc mày lên làm trưởng phòng với Trần tổng. Bằng không thì con trai ông Lâm là thằng Phương phó phòng sẽ lên thay thế ổng, mày hiểu lý do hôm nay tao kêu mày lên đây rồi chứ hả?”

    “À… Rồi. Vậy chừng nào con đi đây?”

    “Chuyện đó để sau khi mày đi công tác ở Tiền Giang về rồi tính”.

    “Ờ nhỉ! Quên mất tuần sau đi Tiền Giang vẽ sơ đồ đi đường ống cho nhà máy xay xát”.

    “Cũng gần đến giờ về rồi, đây là bản vẽ kỹ thuật máy chọn màu mày đem về phòng đi!”.

    Tiên cầm lấy xấp bản vẽ lật lật vài trang rồi đứng dậy đi về phòng thiết kế: “Dạ con xuống nhe bác”.

    “Ừ, đóng cửa nhẹ nh…”. Ầmmmmmm.

    Vừa bước ra khỏi phòng đập vào mắt Tiên là 1 cặp bồng đào nặng trĩu như muốn được giải thoát nhảy ra khỏi nơi đang giam cầm nó, đó là của Thuỳ Linh, 26 tuổi, thư ký và cũng là cháu bà con bên vợ của giám đốc Thuyết đang trong tư thế khom người nhặt mảnh vỡ của cái ly thuỷ tinh bị rơi thì giật mình bởi tiếng đập cửa.

    “Ch… Chị đem nước lên cho em với chú Thuyết thì guốc chị bị trật”. – Vì ở công ty quen gọi bằng chú chứ thật ra Thuỳ Linh phải gọi là dượng. Thuỳ Linh sở hữu gương mặt xinh xắn như một hot girl tik tok số đo 3 vòng thì chuẩn khỏi phải bàn vì rất chăm đi tập gym mỗi chiều.

    Kịp hoàn hồn khi đôi mắt cứ mãi chăm chú vào cặp bồng đào đồ sộ trước khi bị Thuỳ Linh bắt gặp, Tiên hớt hải chạy lại lấy le với người đẹp: “Ấy ấy. Để đó. Ba cái này bén lắm đụng vào đứt tay như chơi à nhe. Để đó… em lo”.

    “Cảm ơn em nhe Tiên, ga lăng dễ sợ”. Lời khen kèm nụ cười khẽ làm Thuỳ Linh càng xinh đẹp khiến Tiên thêm phần thích thú chăm chú nhìn vào khuôn mặt khả ái mà hồn xiêu phách lạc.

    “Hì hì hì. Chuyện nhỏ mà, nhỏ xíu mà”

    “Ai da trời ơi”.

    “Ái. Có sao hông vậy, để chị mở hộp y tế băng ngón tay em lại”.

    “Ới đậu má de xe không dòm mạy”

    “Tắm rửa xong ra Hương Quê liền nhe mấy ba”

    “Má mấy thằng khùng sát bên Sapa mấy em cũng ngon cơm mà đéo đi lại đi Hương Quê cho xa xôi”

    “189 Cũng ngon lắm mày”

    “Đụ má thằng nào xì xe tao đó bây, má chết mẹ bây nha” – Gần đến giờ tan ca tiếng công nhân rôm rả nhộn nhịp trước cổng. Hôm nay là ngày cuối tuần cũng là ngày lương nên thằng nào thằng nấy đều bàn nhau đi tới nách 1 bữa cho khuây khoả…

    Reng! Reng! Reng! 4 giờ chiều. Tiếng chuông tan ca vang lên cả một vùng trời. Lại kết thúc một tuần làm việc vất vả… và đổ máu.

    “Trời ơi ti…” – Tiếng chuông điện thoại quen thuộc đỗ lên, Tiên chộp điện thoại bấm ngay phim nghe như đang chờ đợi cuộc gọi này từ nãy giờ.

    “Anh nghe nè cục vàng ơi, Chụt chụt. Em đang đâu đó chuẩn bị qua nhà anh chưa, cha mẹ anh đi đám dỗ bà con ở Bình Chánh chiều mai mới về nè”. Cái mỏ thằng Tiên như chu ra thêm 1 tấc thịt để hôn gió thảo mai con người yêu bé bỏng. Là Huỳnh Ngọc Lam, con gái thứ 2 của chủ tịch huyện Thủ Thừa, 22 tuổi, chuyên viên tư vấn tài chính Agribank. Hai người đã yêu nhau được 3 năm.

    “Sắp về chưa đó, em mới chuẩn bị về thôi về tới nhà tắm rửa xong nhanh nhất chắc cũng 6 giờ mới qua tới”.

    Tiên nghe hết cả hồn ríu rít hỏi lại: “Ê ê giờ mới 4h thôi đó chụy! Tưởng giờ 5 giờ rưỡi hả”

    “Thì 4 giờ chứ ai nói gì đâu. Vậy là lẹ lắm rồi” – Ngọc Lam dẫu môi trả trời Tiên.

    “Ngày nào cũng tắm còn gì thịt da” – Tiên vừa trêu vừa cười ha hả.

    “Hứ”.

    “Nói chứ về ghé luôn đi làm như nhà không có chỗ tắm, đủ cho cả 2 người nữa là khác” – Tiên tròn xoe 2 con mắt cười dâm đãng.

    “Xấu xa, đồi bại” – Ngọc Lam nghe vậy đỏ mặt mắng yêu rồi cúp máy.

    “Số mình số hưởng… Số mình số hưởng” – Tiên mừng rỡ chuẩn bị nhét điện thoại vào túi thì nghe 1 cái khì sát bên lỗ tai, là thằng Nhân tổ gia công cơ học chung khóa 14 với thằng Tiên.

    “Đu má có thằng sắp đi chịch, sướng mậy. Cho tao theo tao ghi hình để anh em trên facebook chiêm ngưỡng với mậy”.

    “Ý đụ. Mày ghi hôn, tao đâm gô chết mẹ mày”.

    “Ui da bõ bõ. Buông buông quần tét rồi ba đừng có kéo, chết chết”

    “GHI NÈ… GHI NÈ… GHI N…” – Teeẹeeẹtt…

    “Maaáaaa”.

  • Chuyện đứa con gái 12 tuổi – Tác giả Why Not Me

    Phần 1
    Chú Hoàng ngồi xuống cái ghế thấp chủn và kêu một tô hủ tiếu bò kho.

    Cô bán hàng bưng ra cái tô nhìn qua đã thấy thèm. Cô đon đã hỏi:

    – Ông anh không phải ở vùng này phải không?

    Chú Hoàng vừa lấy miếng giấy để lau đôi đũa vừa mỉm cười:

    – Sao chị biết hay vậy?

    – Thấy ông anh đeo máy chụp hình to đùng là biết ngay ông anh là du khách.

    Chú nhìn cô bán hàng… cô đâu chừng ba mươi mấy tuổi, dáng dấp cũng khá tươm tất nhưng trong ánh mắt của cô ta có một cái gì đó buồn man mác làm chú tò mò muốn tiếp chuyện thêm.

    Chú cười:

    – Ờ, tôi là dân Sài Gòn. Tôi rảnh nên xách máy ảnh đi đây đi đó chụp phong cảnh, đó là niềm đam mê của tôi đó mà.

    – Chắc ông anh là « đại gia » nên mới có thời gian và phương tiện như vậy!

    – Đại gia thì chắc chắn không rồi. Nhưng tôi cũng có chút tiền dư để thực hiện đam mê của mình.

    Chú Hoàng vừa ăn vừa khen ngon làm người đàn bà cười mãn nguyện:

    – Gánh hàng của tui tuy nhỏ nhưng cũng có chút tiếng tăm ở đây đó nhe! Bây giờ thì chưa đâu nhưng chút nữa thì ông anh sẽ thấy khách đông nườm nượp.

    – Một mình chị làm tất tần tật hay sao?

    – Chút nữa có con Ty ra giúp tui một tay khi nó hết giờ học. Con Ty là con gái của tui.

    – Còn anh nhà?

    Người thiếu phụ quay đầu ra hướng khác nói nhỏ:

    – Ba con Ty đi mất tiêu từ mấy năm nay rồi!

    Người đàn ông bối rối:

    – Ồ… tôi xin lỗi chị.

    Cô bán hàng cười gượng:

    – Ông anh đâu có lỗi gì đâu mà xin lỗi xin lẻ?

    Chú tìm cách rẽ sang đề tài khác:

    – Ở vùng này có phong cảnh gì đẹp không chị? Để tôi đi thỏa mãn đam mê của tôi.

    Người thiếu phụ đưa tay lên gãi đầu:

    – Tui có biết gì đâu… à… nhưng mà con Ty thì nó biết vì nó cứ chạy rong cả ngày với tụi con trai cùng xóm. Để chút nữa tui biểu nó chỉ cho.

    Một người khách quẹo xe vô rồi kêu hàng làm cô bán hàng nhanh chân bước ra sau quầy để phục vụ.

    Chú Hoàng dựa lưng vào tường mà nhìn người đàn bà đang lăng xăng… Qua cuộc nói chuyện chú thấy có cảm tình với cô ta. Người dân ở đây có vẻ rất trung thực, chất phác, họ biểu lộ tình cảm một cách giản dị, không quanh co. Khác hẳn với dân thành thị!

    Người đàn bà chợt ngước đầu lên… bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cô ta mỉm cười tự nhiên:

    – Ông anh ăn thêm tô nữa nhe?

    – No rồi, nhưng chị cho tôi ly cà phê đen đi.

    Cùng lúc, một đứa con gái chạy ào đến, làm cô bán hàng giật thót mình, cô nhăn mặt:

    – Mẹ nói con hoài, con gái gì mà không ý tứ chút nào, cứ hùng hục như con trai.

    Thì ra đây là con gái của chị! Chú Hoàng tò mò ngắm nhìn con bé, nó đâu chừng 12, 13 tuổi nhưng nó rất dễ thương với gương mặt bầu bĩnh và mái tóc cắt ngắn làm nó nhìn hơi giống con trai. Nó có vẻ rất năng động không như đa số những đứa con gái cùng tuổi.

    Mẹ nó chỉ về phía bàn của người đàn ông mà nói:

    – Con pha ly cà phê đen cho chú. Mau lên đó.

    Khi con Ty đem ly cà phê đến cho chú thì mẹ nó cũng vội vã chạy đến:

    – Ông anh có muốn gì thì cứ hỏi con nhỏ này nhe.

    Đứa con gái tò mò:

    – Chú cần hỏi con cái gì vậy?

    – Vốn là… chú tìm những phong cảnh đẹp mà ít ai biết đến để chụp hình. Mẹ con khoe là con biết hết mọi ngóc ngách của vùng này nên biếu chú hỏi con đó.

    Con mắt to lánh nhìn người đàn ông:

    – Nhưng mà… chú thích những cảnh nào?

    – Thật ra… thì chú cũng… không biết.

    Con Ty dậm chân cười hì hì:

    – Chú không biết… thì con biết đâu mà chỉ cho chú?

    Người đàn ông cũng cười theo nó… cả hai nhìn nhau mà cười… chú Hoàng cảm thấy rất thích thú được trải nghiệm giây phút hồn nhiên với đứa con gái trẻ. Tính chú thích tĩnh lặng, cô độc nhưng đôi lúc, được chia sẻ với người khác cũng rất cần thiết cho tâm hồn.

    Chú nói:

    – Thì Ty cứ dẫn chú đến những chỗ mà Ty thấy thích rồi chú sẽ tính sau.

    Con bé vỗ tay:

    – Vậy thì chừng nào mình bắt đầu đây?

    – Cái đó thì tùy vào mẹ của Ty.

    Khi chú Hoàng hỏi cô Lan, mẹ của con Ty, thì cô nói:

    – Mấy ngày tới, trường nghỉ học thì nó rảnh rang, ông anh muốn lúc nào thì cũng được.

    Chú Hoàng nói riêng với cô:

    – Tôi muốn sòng phẳng nên đề nghị chị cho tôi trả lương « hướng dẫn viên nhí » này!

    Cô cười hì hì, có vẻ rất hài lòng với cách cư xử của chú, mặc dù cô trả lời:

    – Chuyện đó nhỏ tí tẹo, đâu có bao nhiêu mà ông anh nói như vậy!

    Sáng sớm hôm sau, chú Hoàng tìm đến nhà cô Lan. Đó là một căn nhà nhỏ nhắn, tuy mộc mạc nhưng khá sạch sẽ. Cô ra đón chú với một nụ cười thật tự nhiên làm chú không khỏi khen thầm là người thiếu phụ này coi vậy chứ cũng có chút nhan sắc. Hôm qua cô ăn bận theo kiểu tiện dụng để bán hàng, còn sáng hôm nay thì cô bận một cái áo bà ba màu hồng làm tăng thêm nét duyên dáng kín đáo của cô.

    Thấy người đàn ông đứng trân người ra đó, cô cười:

    – Sao ông anh khựng người ra vậy?

    – Ờ… ờ… vì tôi không nhận ra chị đó mà thôi.

    Cô chợt hiểu nên hơi đỏ mặt, nói tránh đi:

    – Ông anh uống cà – phê sáng chưa?

    Thấy chú lắc đầu, cô vồn vã mời chú ngồi vào cái ghế cũ mèm rồi chạy ra sau pha cà – phê.

    Thật ra thì hồi mới thức dậy cô đã nghỉ ngợi đến người đàn ông mới gặp. Cô nhận thấy anh ta rất đàng hoàng lịch sự, một điều mà cô đánh giá cao vì cô chỉ quen giao tiếp với những người thô thiển, cục mịch của vùng này. Cô mở tủ lấy cái áo hồng đem ra ngắm nghía… đã lâu rồi cô chưa từng bận nó bây giờ cũng là dịp đem ra xài. Nhưng khi bận vào rồi thì cô lại thầm nghỉ: « Lỡ anh ta nghĩ là mình ăn diện vì anh ta thì sao? ». Cô bối rối định cởi ra thay thì lại nghe tiếng người đàn ông kêu réo bên ngoài nên đành phải vội vã chạy ra.

    Cô vừa pha cà – phê vừa liếc nhìn ra… người đàn ông đang ngồi lơ đãng quan sát căn nhà. Cô thầm nghĩ: « Không biết anh ta có chê nhà mình nghèo hay không? »

    Khi cô đem ly cà – phê ra thì chú Hoàng vừa nhấm nháp vừa khen làm cô cười thích thú. Hai người nói chuyện với nhau một hồi… và cảm thấy là họ rất thích hợp với nhau.

    Khi con Ty bước ra chào thì chú Hoàng đứng dậy cáo từ:

    – Tôi sẽ dẫn con bé về trước 5 giờ chiều để nó còn giúp chị bán hàng.

    Con Ty phụng phịu:

    – Đi rừng cả ngày, con mệt lắm, không còn sức mà làm việc nữa đâu!

    Chú Hoàng cười:

    – Ty không làm nỗi thì để chú làm giùm cho.

    Con Ty trố mắt:

    – Thiệt hông?

    – Thiệt chứ sao không thiệt! Chạy bàn và đem đồ giải khát cho khách thì ai làm mà không được?

    Chị Lan ngượng ngùng nói:

    – Ông anh nói vậy chứ con Ty phải lo làm nhiệm vụ của nó chứ!

    Hôm đó, con Ty dẫn chú Hoàng đi khám phá vài điểm trong khu rừng gần đó. Chú vừa lòng lắm với những địa điểm thú vị. Con Ty tò mò hỏi chú về những gì chú đang làm. Thấy nó thật sự quan tâm, chú Hoàng mỉm cười, hướng dẫn con bé chu đáo. Chú chỉ cho nó hiểu về những kỹ thuật sơ sài của nhiếp ảnh, thế nào là góc nhìn nghệ thuật của một bối cảnh. Chú ngạc nhiên thấy đứa con gái tuy mới có 12 tuổi nhưng đã có vài tiềm năng nghệ thuật sơ đẳng đáng khen. Hai chú cháu tuy có nhiều cách biệt tuổi tác nhưng lại rất gần gũi nhau ở điểm đó.

    Con Ty thông minh nên hiểu rất nhanh làm chú Hoàng rất hài lòng.

  • Chuyện sex khi đi ở trọ

    Phần 1
    Mình 9x đời đầu, lứa cuối cùng học sách trước cải cách. Nay cũng mạn phép nói về câu chuyện của mình. Hồi đó mới vô SG, ngáo ngơ vl lắm, ông anh họ dẫn vô ở trọ chung, mình học ở Thủ Đức, rồi qua quận 9 ở với ổng. Ngày đầu vô chỗ khu trọ, ông anh dẫn vô nhà bà chủ để báo tên rồi làm giấy tờ này nọ, nhà bà chủ ở trước, nguyên dãy trọ phía sau nên trước khi vô phòng thì phải đi qua nhà bả, diễn tả để anh em dễ hình dung.

    Ngay lần đầu gặp là mình bị ấn tượng rồi, bà chủ tầm 45 – 47 tuổi gì đó, mình hay gọi là cô Vân(tên thay rồi nha), người gọn ơ, hôm mình vào bả mặc váy ở nhà ngang đầu gối, vếu thì hơi xệ rồi, chỉ hơi thôi nha anh em, mông mẩy khỏi bàn luôn. Về sau thì mình biết chồng bả mất tầm 3 – 4 năm trước khi mình vào ở, bả ở vậy với 2 đứa con, anh lớn có vợ năm đầu mình vô, còn nhỏ em thì tầm 94 – 95 gì đó.

    Thời gian đầu ở thì cũng éo có chuyện gì xảy ra, đợt sau đó mình thi xong, được nghỉ nên cứ ở phòng chơi game rồi thỉnh thoảng cũng bắt sóc bỏ lọ như hầu hết đám thanh niên mới lớn thời đó, bác nào lứa mình mà game gủng thì chắc cũng biết game Gunny, rồi CF này nọ! Chiều đó mới ngủ dậy, làm điếu thuốc cho tỉnh, bật lap lên, đọc báo các kiểu, rồi không biết làm gì nên mở sex xem.

    Xem một lúc thì thằng em nó biểu tình vcl, thôi thì thỏa mãn cho cu em, động tác nhanh nhẹn, dứt khoát, chính xác… vứt quần đùi qua một bên, kê cái gối sau lưng, dựa vào tường, mắt nhìn màn hình, tay thì sóc liên hồi! “* Có ở phòng không? Cho cô thu tiền điện nào!”, Đm giật bắn cả mình! Lật đật đứng dậy mặc quần vô rồi ra mở cửa.

    “Làm gì mở cửa lâu vậy?”

    “Dạ con đeo phone nghe nhạc nên con không nghe ạ!”

    Tự dưng thấy bả nhìn xuống dưới hông mình, nơi mà giữa cái quần thun nguyên con cu còn hơi cương của mình nhô lên, ánh mắt bả nhìn mình vl lắm!

    “Gớm thật, thanh niên các anh bây giờ cũng hư nhỉ, nhìn thư sinh vậy mà cô không ngờ đấy, hihi!”

    “Thôi, cho cô thu tiền điện tháng này rồi làm gì làm đi”

    Mình ngắc ngứ éo biết nói gì, chỉ cười cười, nghĩ bà này cũng éo phải dạng vừa, thấy mình vậy là đoán ra liền. Hôm đó chỉ có vậy, nhưng đó cũng là bắt đầu cho cả đống chuyện sau này…

    Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensextv2.cc/

    Sau cái hôm em quay tay rồi cô Vân chủ trọ gõ cửa thu tiền điện!

    Bẵng đi một thời gian thì có biến xảy ra. Sau hôm đó, mọi chuyện cứ bình thường, mình vô kỳ học mới, năm đầu nên cũng nhẹ nhàng, toàn đại cương với chính trị, rảnh rỗi thì sinh rượu chè, rồi cày game đêm! Toàn gần sáng mới về tới phòng. Hôm đó cày game ở net vs tụi bạn đại học, tuy là có Lap ngon để chơi, những cái cảm giác chơi ngoài Net với cả đám, hú hét nhau nó vẫn sướng vl lắm. Chơi tới 4h mấy sáng, tính ngủ mịa ở Net cho rồi, sáng mai lại về phòng, mà hôm đó nghĩ thế nào lại về sớm luôn, về phòng nằm cho sướng cái thây! Đoạn về gần tới khu trọ thì đột nhiên mình khựng lại, dáng ai quen vcl, hình như cô Vân chủ trọ.

    “Bả đi đâu giờ này vậy trời?” Mình nghĩ trong bụng.

    Đi sau bả tí thì thấy trong hẻm kia có người đi ra, rồi hai người đi chung với nhau! Nhìn kỹ thì đó là cha nội gần khu trọ mình, chủ quán cơm tấm ***. Mình cứ giữ khoảng cách và đi sát sát trong tối, né ánh đèn đường. Rồi tới cửa nhà cô Vân, nằm ở đầu dãy trọ, cô Vân mở cửa nhẹ nhàng, nhìn tới nhìn lui rồi kéo ông kia vào, lúc này mình tăng tốc để tiến lại bờ tường nhà cô Vân nghe lén, tại cái bờ tường cao quá đầu người, chỉ ráng áp tai vào nghe xem bả với ổng nói chuyện gì, nhưng chỉ nghe: “… ừ từ anh, vào nhà đã”. Hehe, vậy là tự dưng đâu đâu lại biết cái chuyện bí mật này của cô Vân, lỡ đâu sau này có chuyện sài tới. Nghĩ rồi em đi thẳng vào phòng, đếu nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc cho đã rồi tính sau, chơi game cả đêm, rồi lén lút nghe ngóng cặp già kia, mệt đừ cả người.

    Vài hôm sau đó, lại tới kỳ thu tiền điện, mình canh ngày cô Vân đi thu, thường thì bả sẽ đi thu tiền điện của tháng trước vào thứ 6 của tuần đầu tiên tháng sau. Cộng thêm việc kia, cái việc lén lút của cô Vân với cha nội chủ quán cơm tấm, làm mình nảy ra cái ý định test xem bà này là người như thế nào… hehe! Chiều thứ 6 tuần đó, từ chối tất cả các kèo game gủng rồi banh bóng của đám bạn, mình ở nhà chờ thời cơ rồi hành động!

    À, nói thêm là mình ở khu trọ mà công nhân nhiều hơn tụi sinh viên thì phải, ngày trong tuần thì từ đầu dãy trọ tới cuối chỉ có vài phòng có người ở phòng thôi, tầm 5 – 6h chiều mới về đông, ông anh mình thì đi làm suốt, ổng làm văn phòng giờ hành chính, nhưng hay chạy vô phòng chị người yêu ở gần công viên Gia Định chơi rồi ngủ lại luôn, ổng ở trên đó cả tuần trời mới về là chuyện thường xuyên.

    Mình nhớ hôm đó tầm 2 – 3h gì đó, vừa mới ngủ trưa dậy, thì nhớ ra hôm này thứ 6, cô Vân sẽ đi thu tiền điện. Đi rửa mặt cái cho tỉnh táo, mặc cái sịp tam giác bình thường thôi(trước đây thời mình tụi thanh niên toàn mặc tam giác), nằm chờ cô Vân tới thu điện, nằm chờ lâu vcl, quyết định mở sex lên xem, xem một lúc thì cơn nứng ập tới, đm khổ thân vl. Vừa định móc thằng em ra làm phát, thì nghe tiếng bước chân đi từ đầu trọ lại gần, chuẩn bị tinh thần, mở Lap maxvolume.

    “Ơ, ơ, ơ… á á… kimochi desu…”

    “*** Có phòng không, cho cô thu tiền điện tháng trước!”

    Mình đứng sẵn ở cửa, chờ tầm 5 – 7s rồi mở cửa ra, vẫn con cu cứng ngắc để ngược lên trong sịp. Vừa mở cửa ra thì cô Vân trợn ngược mắt lên, tầm 2s thì bả định hình lại.

    “Ở nhà một mình ăn mặc thoáng quá hen ***!?”

    “Dạ cô, bình thường con ở nhà thì không mặc gì cơ, tại anh *** đi suốt, con toàn ở một mình mà.” Mình bình tĩnh trả lời, rồi nhìn vẻ mặt cô Vân xem như thế nào.

    “Hàng họ cũng ngon lành nhỉ?, Đang xem bậy bạ gì trong phòng đấy? Nãy cô nghe rồi nhé!” Không ngoài dự liệu của mình, gặp thần dâm cmnr!

    “Hì, của con cũng bình thường à, con đang xem phim, cô đoán thử con đang xem phim gì?” Mình chơi lớn. Vừa dứt câu thì bả đi vô lap mình đang để góc tường rồi phán một câu tới giờ mình đếu thể nào quên được:

    “… xhamter à? Cô cũng hay xem trang này nè”. What??? What the hell? Bả biết mở máy tính rồi xem mấy trang kiểu vậy luôn hả? Mình nghĩ trong đầu.

    “Cô muốn xem chung vs con không? Xem mình cũng chán cô à!” Mình nói.

    “Đóng cửa lại đi ***, cô xem một lúc rồi đi”. Hehe! Ngon lành rồi, đếu nghĩ mọi chuyện sẽ đi theo hướng vl như này, mình sướng trong bụng!

    Mình nhanh chân đóng cửa lại, lấy đôi dép cô Vân bỏ luôn trong phòng cho chắc kèo, ngồi xuống gần bả. 2 người cách nhau hơn 2 giáp, ngồi xem sex chung, đm đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra! Tầm 5 – 10p gì đó, thì mình bắt đầu hành động!!

  • Con gái của bác Hai – Tác giả Shyo

    Phần 1
    Cô gái ấy
    Tôi là một cậu học sinh với tính cách không được bình thường cho lắm. Từ nhỏ tôi đã ít có tình cảm với cha mẹ. Bố tôi ngoại tình, mẹ tôi cờ bạc, từ nhỏ bố tôi đã công tác xa nên tôi không gặp ba nhiều, mẹ tôi đi suốt cả ngày. Trên trường tôi cũng chỉ là một tên dở hơi, chẳng kết bạn với ai, ít nói, nhút nhát và cả quả đầu nấm che hết mắt tôi khiến tôi là một kẻ lập dị, giống như Chí phèo thời @ v. Nhưng bù lại tôi rất thông minh, 12 nằm sinh giỏi qua đi rất nhanh, tôi cũng chẳng có mối tình nào vì tôi chẳng quan tâm chuyện yêu đương, hoặc đơn giản là chẳng ai ngu mà thèm yêu tôi cả. Cuộc đời tôi có vẻ sẽ là một cuộc đời nhàm chán, cô đơn, nhạt nhẽo nếu tôi không gặp cô ấy.

    Sau khi tốt nghiệp 12 thì tôi được bác Hai tôi mời vào sài gòn để học tiếp, tôi cũng chẳng muốn ở trong căn nhà của tôi nữa nên tôi đồng ý ngay. Lúc tôi đi ba mẹ tôi cũng chẳng có ở nhà để tiễn tôi đi, bạn bè tôi chả có, mà tôi cũng chẳng buồn gì vì vốn giờ đã thế. Tôi lên xe mà chẳng thèm ngó đầu lại để nhìn lại ngôi nhà mà tôi đã sống, quê hương tôi đã lớn lên. Sau vài tiếng trên máy bay, đi từ sân bay về tới nhà bác, người tôi như muốn gãy vụn ra. Trước mắt tôi bây giờ là một căn biệt thự khổng lồ. Bác tôi đã chờ sẵn ở cổng để đón tôi.

    – Cháu tới rồi đấy ạ, mệt không đấy?

    – Cháu muốn ngã ra rồi đây.

    – Cháu vào nhà tắm rồi nghỉ một lát đi, cháu đói thì cứ bảo cô giúp việc nấu gì cho cháu en nhé, giờ bác phải lên công ty.

    – Dạ.

    Tôi vào nhà thì cô giúp việc đã đứng trước cửa. Nhà giàu đúng là khác xa thật, tôi không biết mô tả sao nữa vì nó quá lớn. Tôi lên lầu thì có tới tận 4 phòng ngủ, phòng tôi là phòng nằm ở dãy cuối, đối diện phòng của ai đó. Phòng thì rộng phải gọi là vãi mẹ, có cả phòng tắm riêng, ban công các kiểu… Tôi tắm xong thì ngã lên giường rồi đánh một giấc ngon lành.

    Tôi thức dậy thì đã 7h tối. Cái bụng réo lên như trống làng, tôi lếch xuống phòng ăn thì chẳng có ai, tủ lạnh khá đầy đủ nên tôi lấy đồ ăn ra hâm lại rồi ăn. Đang ăn thì có cô ấy, cô gái mái tóc đen, đeo tai phone, bấm điện thoại bước vào, tới tủ lạnh lấy lon nước rồi đi thẳng lên phòng, chẳng rời mắt khỏi cái điện thoại. Tôi có gọi nhưng chẳng nghe đáp lại.

    – Đó là cô con gái của ông chủ (cô giúp việc bảo)

    – Vậy ạ, cô ấy thường như vậy sao cô.

    – Ngày nào cũng thế, cứ đi rồi lại về, ông chủ la mãi nhưng cô chủ vẫn cứ thế.

    Tôi không hề biết là bác tôi có con, nhìn cô gái ấy tôi có cảm giác gì đó, cái cảm giác mà suốt cuộc đời tôi chưa từng cảm nhận được. Bơ một lúc thì bác tôi về cùng với vợ.

    – Cháu ăn rồi đấy à.

    – Dạ, con chào bác gái.

    – À, chào cháu, cô là T, vợ của Bác H, Chào mừng cháu.

    – Cô giúp việc hâm lại đồ ăn đi, tôi đói lắm rồi, bé V đã về chưa, phiền cô lên gọi nó xuống ăn cơm.

    – Con không biết là bác có con gái đấy.

    – À, chú chưa kể, con gái bác tên V, thấp hơn con 1 tuổi, nó đi suốt ngày rồi tới giờ là về thôi, chú bảo nó nhiều rồi mà nó chả nghe, giờ có cháu ở đây, cháu giúp bác dạy giỗ nó nhá, bác hết cách trị nó rồi.

    – Dạ, cháu sẽ nói chuyện với em ấy.

    Ăn xong thì tôi lên phòng, vệ sinh cá nhân rồi nằm lên giường mà ngủ. Đột nhiên phòng bên cạnh mở nhạc ầm ầm. Tôi ráng bịt tai mà ngủ nhưng chẳng được. Tôi sang gõ cửa, lần một chẳng nghe hồi âm, tôi chờ tận 5 phút thì mới mở cửa. Cô ấy với cái áo sơ mi trắng dài, cô ấy chẳng bận gì ngoài cái áo đấy cả. Tôi thấy thì tái cả mặt, từ hồi giờ tôi chưa từng thấy cảnh tượng như thế, hồi giờ tôi cũng chẳng hứng thú đến mấy bộ phim đen trên mạng, những bức ảnh bikini. Sờ sững một lúc thì tôi giật mình.

    – Em có thể vặn nhỏ nhạc một xíu không.

    – Hả?

    – Em có thể vặn nhỏ nhạc đi được không.

    – Tôi quen như thế này rồi, anh không quen thì xuống dưới phòng khác mà ngủ.

    Dứt câu thì cô ấy đóng sầm cửa lại, lúc đó bác tôi cũng ra bảo.

    – Bác chỉ có mình nó là con gái của bác thôi, lúc nhỏ bác chiều chuộng nó, nó hư từ lúc nào bác cũng chẳng hay, giờ bác không thể quản nó được nữa, bác xin lỗi cháu, cháu không ngủ được thì có một phòng ngủ trống dưới lầu một, chỗ đấy là phòng cũ của bà con, cháu có thể ngủ ở đấy.

    – Dạ không sao đâu ạ, cháu ngủ được mà.

    – Ừ, vậy được rồi, thôi bác ngủ tiếp đây, cháu chuẩn bị cho ngày mai hết chưa.

    – Dạ rồi ạ.

    – Ừ, thôi, cháu ngủ ngon.

    – Bác ngủ ngon ạ.

    Về phòng, cố gắng chịu đựng, tới tầm 2h sáng thì nhạc mới tắt, thở phòm nhẹ nhõm, tôi ngủ ngay sau đó.