Blog

  • Hàng xóm dâm đãng

    Hồng Thủy đặt điện thoại xuống bàn trang điểm, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tốt rồi, nhờ người hàng xóm nhiệt tình, nàng đã không phải lo chuyện đón hai đứa con gái từ trường về nhà chiều nay nữa. Phải đi dự một đám cưới không thể vắng mặt, nàng lại vướng hai đứa con gái tan học ngay giờ đó… may mà nàng lại nhờ được ông hàng xóm vui tính, tốt bụng đang có ngày nghỉ… Chưa dứt câu, ông đã cười dòn, vui vẻ:

    – Được rồi, được rồi… Anh đang nghỉ, cứ để chiều anh đón hai nhóc cho. Cô cứ thoải mái đi đám cưới… Miễn sao nhớ mang bánh về cho anh là được, không có tính công xe thồ đâu… haha…

    Tiếng cười dòn tan, ấm áp của ông cứ bám lấy tâm trí khi nàng đã hoàn toàn khỏa thân bước vào trong bồn tắm. Nàng muốn sạch sẽ, thơm tho trước khi đi dự tiệc cưới chiều nay…

    Nằm trong bồn nước ấm, Hồng Thủy lim dim mắt, thả cho suy nghĩ nàng cứ tự nhiên trôi về nhiều ngày hôm qua…

    38 Tuổi, nàng đã ly dị người chồng vô trách nhiệm, mê bài bạc, rượu chè, gái gú… hơn vợ con đã 7 năm ròng… Khi 20 tuổi, gặp ngay một anh chàng bẻm mép, đẹp trai, cô gái đang học năm thứ 2 đại học vẫn tin một cách kỳ cục vào những điều anh ta nói… 24 tuổi, đã có hai đứa con gái chỉ hơn nhau một tuổi… nhiều cái ở cuộc đời nàng còn chưa thông thạo, vẫn có những chuyện nàng rất tin tưởng ngây dại… Vậy là, vừa chân ướt chân ráo ra trường, Hồng Thủy đã làm vợ, rồi làm mẹ thật nhanh chóng mà chưa kịp nghĩ gì đến chuyện tương lai, sự nghiệp của riêng mình…

    Vậy mà, ngay khi nàng đang mang thai đứa thứ hai, hắn đã kịp làm cho một cô gái đang học đại học mang bầu… Bên nhà cô gái thuộc loại quan quyền, làm áp lực buộc hắn phải ly dị Hồng Thủy để cưới con gái họ… Còn phía nhà nàng cũng không chịu kém, cũng nhờ người hiểu biết, có uy lực buộc hắn phải để lại toàn bộ nhà cửa mà cha mẹ hắn cho hai vợ chồng, giành cả cho nàng quyền nuôi hai đứa con gái, năm nay Hồng Thu 15 tuổi và Hồng Thanh 14 tuổi…

    Bảy năm trôi qua, cũng có biết bao nhiêu kẻ buông lời chọc ghẹo tán tỉnh, không biết có người nào thật lòng bắt trâu nuôi cả nghé không, nhưng lòng Hồng Thủy như đã nguội lạnh trước những lời đường mật, ngon ngọt của lũ đàn ông! Khi đã đưa được nàng lên giường rồi, trút bỏ hết áo quần nàng ra, thọc được dương vật vào âm đạo của nàng rồi… thì sau khi cơn hứng tình đã mãn, liệu kẻ nào sẽ chịu ở lại bên cạnh nàng…

    Nghĩ đến người đàn ông hàng xóm, chợt nàng có một chút bấn loạn, hồi hộp trong lòng… Không hiểu vì sao gần đây, nàng cứ ám ảnh bởi nụ cười dòn mà ấm áp, đầy tràn niềm vui của ông ấy… Mỗi lần như vậy, Hồng Thủy lại cố xua đi sự ám ảnh đó: “Người ta đã có gia đình, đang rất hạnh phúc… mày đừng có lộn xộn, Thủy ơi! “… Dù vậy, nàng cũng rất khó để xua ngay lập tức hình ảnh của ông.

    Vừa suy nghĩ, hai bàn tay của nàng đang xoa vuốt trên thân thể chợt cùng lúc lướt trên đỉnh đầu hai bầu vú, một cơn giật mình thảng thốt thoáng qua… cảm giác vừa quen vừa lạ chợt ùa về trong người nàng… Từ ngày ly dị, nàng đã cố quên đi cái cảm giác thiếu vắng hơi ấm, những cái vuốt ve, mơn trớn… những nụ hôn, những âu yếm của một người đàn ông trên thân thể nàng…

    Tuổi của nàng đang chín muồi cho những lần thân xác rực nóng, thăng hoa nhưng nàng phải cố nén lại. Có nhiều lúc đang nửa đêm, cảm giác thèm muốn, khao khát chợt bùng lên dữ dội, hai đầu vú cương cứng, đau đớn… âm hộ nóng rực, ướt đẫm vì cơn hứng tình bộc phát… không dằn được nàng phải dùng những ngón tay để tạm làm dịu đi cơn hứng tình bất chợt của thân xác…

    Nhưng cho dù cơn cực khoái của việc thủ dâm có xảy đến thì trong thâm tâm nàng vẫn thèm khát mãnh liệt có được lần làm tình trọn vẹn, có được sự sung sướng lan tỏa khắp người, có được lần đạt cao trào khi có một cái dương vật cứng nóng chèn chặt trong âm đạo và cùng lúc khi nàng cực sướng, từ đầu khấc dương vật sẽ phụt mạnh vào đáy âm đạo nàng những tia tinh dịch mạnh nóng hổi, làm nàng đạt được khoái cảm nhiều nhất, đầy đủ nhất của một lần làm tình… Nhưng nàng vẫn e ngại mỗi một khi có kẻ theo đuổi, tán tỉnh nàng… Hồng Thủy chỉ sợ họ chỉ muốn thân thể nàng chứ không muốn có được trái tim nàng…

    Cơn thèm muốn lại dâng lên làm giữa hai chân nàng nóng rực, dù đang nằm trong bồn tắm, Hồng Thủy đưa tay lần xuống giữa hai chân xoa trên đám lông mu ướt đẫm rồi dần xuống giữa khe thịt múp míp của nàng, một ngón tay nàng đè mạnh vào giữa và chuyển động lên xuống dọc theo cái khe đó… cơn sướng chậm nhưng mãnh liệt làm hai chân nàng run lên… Bàn tay còn lại nàng vò nhẹ trên hai bầu vú của mình, mỗi lần ngón tay miết lên đầu núm vú là nàng cảm nhận rất rõ rệt từ trong đáy âm đạo dâm thủy âm ỉ tuôn ra… Tự trong đầu nàng chợt bừng lên hình ảnh của ông hàng xóm dễ thương kia…

    Nàng nhắm mắt lại tưởng tượng ông đang âu yếm, vuốt ve, làm tình với nàng… cây dương vật của ông ra sao, khi đi vào trong người nàng sẽ có cảm giác như thế nào… Trong sự vô thức vì buông theo cảm giác sướng khoái khi đang tự mình thủ dâm, Hồng Thủy bật rên khe khẽ:

    – A… Anh ơi… Anh Ba ơi… em sướng… em thích… anh yêu em nhiều đi… a… a…

    Một ngón tay của nàng trượt sâu vào lỗ lồn trơn ướt, nàng rút ra đẩy vào ngón tay càng lúc càng sâu trong âm đạo. Ngón tay mang lại cho nàng cảm giác sung sướng vô cùng, nàng tưởng tượng ngón tay nàng chính là khúc dương vật cứng ngắc của ông Ba Nguyên hàng xóm đang đâm rút trong đó… Miệng nàng bật ra những tiếng rên rỉ khiêu gợi:

    – Ơ… ơ… anh… anh Ba… Làm đi anh… yêu em đi anh… đút sâu vô… mạnh đi… a… a… Em thèm anh… Em muốn anh làm em… Anh đâu rồi… anh không biết em muốn anh nhiều lắm sao… Sao anh không biết, sao anh không cho em một lần với anh… Sao anh cứ làm với chị mà không làm với em…

    Càng rên rỉ những câu không có người nghe đó, ngón tay Hồng Thủy càng thụt nhanh trong miệng âm đạo… cơn cực khoái chợt bùng ra từ trong đáy âm đạo… Nàng khép chặt hai đùi, kẹp chặt ngón tay trong đó… Thân hình nàng bật run nhè nhẹ vì cơn sướng vẫn đang âm ỉ trong nàng. Nhưng một thoáng nuối tiếc vẫn len lỏi trong tâm như những lần thủ dâm trước đó… Nuối tiếc vì thiếu sự chật kín của một cái dương vật cương cứng trong người nàng…

    Thở dốc một hồi lấy lại tỉnh táo, Hồng Thủy đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, mở vòi sen xịt cho sạch nước xà bông trên người rồi đứng trước tấm gương soi lớn trong phòng tắm lau mình.

    Vừa lau tóc, lau mình, Hồng Thủy ngắm nghía thân hình mình trong gương. Nàng mỉm cười, mắt sáng lên ánh tự hào với thân hình của chính mình. Màu da trắng nõn, mái tóc đen nhánh, đôi bầu vú dù đã hai lần sinh nở vẫn cao ngạo vun đầy, núm vú đỏ sậm, tròn xinh như một viên bi nhỏ. Bụng dưới vẫn phẳng tắp, chưa hề có dấu hiệu tích mỡ như nhiều phụ nữ bước vào tuổi ba mươi. Ngay chính giữa cặp đùi thon mịn là đám lông đen tuyền không nhiều, không ít, lấp ló phía dưới là cái khe nhỏ huyền bí. Dù chỉ cao hơn 1m6 nhưng thân hình nàng rất thon gọn và cân đối. Mỗi khi ra khỏi nhà để đến nơi làm việc trong bộ váy công sở là biết bao cặp mắt dõi theo và thầm ước đủ thứ…

    Chợt Hồng Thủy vỗ mạnh mấy cái vào cái trán nhỏ xinh, trắng trẻo chưa có một vết nhăn của nàng, thầm thì:

    – Thôi đi, tại sao cứ nghĩ hoài về ảnh! Ảnh có gia đình rồi. Vợ ảnh cũng rất xinh đẹp, dễ thương… Đừng nghe Thủy. Phải biết mình là ai nghe Thủy…

    Thì ra, trong lúc đang lau mình, đang nhìn thân hình của mình, nàng lại bật ra ao ước được Ba Nguyên chính tay vuốt ve, mơn trớn nàng… Để nhanh chóng quên đi điều đang ám ảnh trong đầu, nàng lật đật lau mình cho xong, quấn chiếc khăn tắm lớn quanh người nàng bước ra khỏi phòng tắm, sửa soạn cho việc đi dự tiệc cưới chiều nay…

    Bạn đang đọc truyện Hàng xóm dâm đãng tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hang-xom-dam-dang/

    Hồng Thủy không thể biết được trong khi nàng đang nằm trong bồn tắm thủ dâm với sự tưởng tượng về ông Ba Nguyên, thì chỉ cách đó vài căn nhà, trong căn phòng ngủ nhà ông Ba Nguyên…

    Trên chiếc giường rộng, hai thân thể hoàn toàn trần truồng nằm cạnh nhau, vợ chồng Ba Nguyên đang âu yếm, vuốt ve nhau như mọi lần chuẩn bị cho một cuộc làm tình của họ…

    Thân hình bà Ba Nguyên cũng thật gọn gàng, không xồ xề như nhiều phụ nữ đã gần tuổi 50. Màu da trắng ngần tương phản với màu lông mu đen thẫm giữa hai đùi bà. Đôi bầu vú của bà không lớn nhưng vẫn vun đầy khi bà nằm ngửa trên giường, một bàn tay của ông Ba Nguyên đang vuốt ve, xoa nắn khắp trên đôi bầu vú đó… mỗi khi hai ngón tay ông vê tròn trên núm vú thì thân hình bà lại khẽ giật bắn lên, miệng bà rên nhỏ vì khoái cảm. Như chợt nhớ ra điều gì, bà quay qua nhìn ông:

    – Cô Thủy nhờ anh đi đón mấy đứa nhỏ hả?

    Ông gật đầu:

    – Ừ, chiều nay cổ đi đám cưới, cổ nhờ anh đi đón giùm, cũng như mấy lần trước thôi mà. Kệ, mình rảnh thì mình giúp, tình hàng xóm mà em…

    Bà mỉm cười, nheo mắt:

    – Ờ… tình hàng xóm nghe… Mai mốt cổ nhờ anh giúp cổ… qua đêm… anh dám hông?

    Ông xoa nhẹ trên đám lông mu mềm mượt của bà, bật cười:

    – Dám chớ sao không, miễn là em cho phép… haha…

    Giọng bà Ba chợt nhẹ nhàng:

    – Nghĩ cũng tội nghiệp cho cổ, một thân một mình nuôi con từ hồi ly dị đến giờ, bao nhiêu thằng đàn ông đeo đuổi mà cổ vẫn không ưng… Là phụ nữ, em biết, nhiều khi thân xác đòi hỏi mà không có chồng yêu thương, chìu chuộng, giúp đỡ… khổ sở lắm anh à…

    Ông hôn lên trán bà:

    – Chớ bộ em mà thiếu à?

    – Nhiều hôm anh đi làm, hay em đi đâu xa vài ngày… em thèm, em nhớ cái cảm giác được nằm bên cạnh anh, được anh hôn hít, vuốt ve, sớ mó như bây giờ lắm chớ anh… Nhưng, em còn biết chắc là ngày về có anh ở bên cạnh để được yêu thương, nựng nịu, làm tình… chớ bé Thủy nó làm sao…

    Ông chống tay, nghiêng người lên nhìn bà:

    – Đừng có nói là em biểu anh giúp cổ giải quyết nghe…

    – Em nói thiệt nghe. Em hiểu anh là con người ra làm sao rồi, nên em tin dù có làm sao anh vẫn yêu thương em và gia đình mình… Nên… nếu được… và nếu bé Thủy nó ưng… em cũng vui vẻ để cho anh “cưng” nó đó… Đừng có cười, em nói nghiêm túc đó…

    Ba Nguyên không nói gì nữa, ông bắt đầu chú tâm vào việc “cưng” bà cái đã…

    Nhẹ nhàng đặt môi mình áp trên đôi môi nhỏ mềm đang hé mở của bà, ông vừa mút nhẹ môi bà, vừa đẩy đầu lưỡi len qua môi vào trong miệng bà, bà cũng ngậm nhẹ lấy đầu lưỡi của chồng, mút nhè nhẹ… Bàn tay ông không để yên, hết xoa nắn nhẹ nhàng trên đôi bầu vú bà, ông lướt xuống xoa trên đám lông mu rồi lên sâu xuống giữa hai đùi bà, một ngón tay ấn nhẹ trên khe lồn bà, trượt lên xuống, dọc theo cái khe mềm ấm đó… Khi miệng ông rời khỏi đôi môi bà dịch dần xuống trên hai bầu vú, khi ông hé môi ngậm một cái núm vú đã cưng cứng tròn vo vô miệng mút, khi ngón tay ông nhấn sâu vô khe lồn bà một chút nữa… thì bà oằn mình rên lên:

    – Chồng… chồng ơi…

    Dâm thủy từ trong lồn bà đã thấm ướt ra ngoài, ngón tay ông trượt nhanh hơn và mạnh thêm một chút nữa, miệng ông không ngừng bú liếm hai cái núm vú đỏ ửng vì kích thích của ông…

    Ông chợt dừng lại, ngồi hẳn lên nhìn bà. Bà nhìn ông không nói gì. Đôi mắt bà nhìn thẳng vào mắt ông, tràn ngập tình thương yêu, đôi bầu vú bà phập phồng theo hơi thở, hai đầu núm vú tròn cứng và ướt vì cái miệng bú mút của ông… Ông đỡ hai chân bà co lên rồi ông nằm vào giữa hai chân bà, ông tiếp tục hôn trên hai bầu vú, môi ông trượt dần xuống bụng rồi xuống trên cái mu lồn um úp, xuống nữa… miệng ông giờ đã áp sát vào khe lồn của bà, cái khe đã hé mở vì sự âu yếm, vuốt ve kích thích của ông… Màu hồng ẩm ướt phía trong như mời gọi chiếc lưỡi của ông liếm nhẹ vào đó, thân hình bà chợt run lên khi ông liếm vào cái khe đó… bà có cảm giác dâm thủy từ trong người bà tuôn ra… bà bật lên tiếng rên sung sướng…

    Ông kiên nhẫn, miệt mài bú liếm trên cái lồn ướt đẫm vì dâm thủy, vì nước miếng trong miệng ông túa ra… khi kê môi chúm vào hột le đã nở căng vì nứng của bà, ông lại thọt một ngón tay vào trong lỗ lồn trơn ướt đó thụt nhẹ… bà lại hẩy mông lên, áp sát khe lồn vô miệng ông như muốn ông thọc sâu vô nữa… Đến một lúc, bà Ba Nguyên rên rỉ, thều thào:

    – Anh ơi… chồng ơi… đút vô… đút cu anh vô… đụ em… đụ em đi…

    Ông dừng lại, trườn lên nằm úp trên mình bà. Bà Ba dang rộng hai đùi, hai mép lồn mum múp của bà hé mở, đẫm nước. Bà hôn lên miệng ông một nụ hôn thật lâu, thật nồng nàn, lưỡi bà đẩy vào miệng để ông mút… Bà rút lưỡi lại, thì thào bên tai ông:

    – Em nứng lắm rồi… chồng đụ em đi…

    Vẫn chưa chịu đáp ứng yêu cầu của bà, dù cu ông đã cương cứng hết cỡ, ông Ba cười cười:

    – Vậy chớ vợ không bú cu chồng như mấy lần trước sao…

    Bà nũng nịu:

    – Lần sau đi, giờ em nứng chịu hết nổi rồi… Đút vô đi anh… em thèm…

    – Ừ… anh đút vô nghe… đụ em nghe…

    Ông lật người nằm nghiêng sát bên cạnh bà, đỡ một chân bà gác qua hông mình, ông áp sát háng mình vào háng bà đang mở rộng, một tay để dưới gáy bà, một tay ông cầm con cu đã cương cứng hết cỡ của nó để vô ngay giữa khe lồn đã đẫm nước trơn trợt đó. Ông quét nhẹ đầu cu tròn đỏ tía lên xuống cái khe suối ngập ngụa, bà nẩy hông, uốn éo thân dưới để ông đẩy lọt đầu cu vô lồn bà đang khao khát được đụ… Hẩy hông một cái, con cu cứng của ông thọc vào lỗ lồn bà êm ru như con dao đút vào bao đựng… Cả hai người cùng không kìm được, đều bật lên tiếng rên sung sướng:

    – A…

    – Ưm…

    Ông nhấp con cu trong âm đạo trơn trợt, ấm nóng, ôm chặt thân cu như không muốn rời… ông đẩy cu mình trong lồn bà với nhịp điệu thật chậm rãi, ông kéo cu ra tận ngoài miệng lồn rồi đẩy thật chậm vào sát gốc, một bàn tay ông xoa nắn nhẹ nhàng và mân mê hai bầu vú căng mềm, ấm mịn… thỉnh thoảng ông lại dùng hai ngón tay vân vê hai đầu núm làm bà oằn người rên rỉ không ngừng:

    – A… chồng ơi… em sướng quá… chồng làm gì mà em sướng dữ vậy… chồng ơi…

    Ông thầm thì bên tai bà:

    – Anh đang đụ vợ nè… Anh nắc con cu đang cứng vô cái lồn chảy nước vì nứng, vì thèm đụ của vợ nè… vợ có thích không…

    – Ơ… ơ… có… có… em thích… em sướng lắm… chồng ơi…

    Tiếng rên rỉ sung sướng của bà chợt tắt lịm vì ông chồm lên áp môi trên miệng bà, bà hé môi cho ông đưa lưỡi qua và khẽ mút lưỡi ông, nước miếng hai người trộn lẫn nhau như dương tinh và dâm thủy của hai người đang hòa nhau trong âm đạo… Nước lồn bà tràn ra nhiều thêm làm vang lên tiếng nhem nhép khi ông đẩy vào rút ra con cu gân guốc to bự trong lồn bà…

    Hình như mỏi nên ông Ba rút cu ra khỏi lồn bà, bà như hụt hẫng:

    – Sao vậy chồng? Em đang sướng mà…

    Ông mỉm cười, nhìn bà yêu thương không nói gì. Lật người trở lên trên bụng bà, ông cúi xuống lại hôn bà, bà nhú lưỡi qua miệng ông, ông ngậm lưỡi bà mút nhẹ, trong khi đó hông ông nhẹ nhàng chuyển động cho con cu tự tìm miệng lồn của bà tiếp tục cắm vào… Bà Ba bấu chắc tay trên vai ông, ưỡn hông đón nhận con cu đâm vào, hai chân bà mở rộng để ông dễ dàng nắc sâu vào, hai cái mu áp chặt vào nhau rồi lại rời ra, vì ông cứ áp miệng trên miệng bà nên tiếng rên khoái cảm của bà cứ ư ư trong cổ họng… Miệng ông rời khỏi đôi môi bà, ông cong lưng ngậm một đầu vú của bà vô miệng, một tay ông mơn man trên bầu vú còn lại… Cảm giác tê dại, sướng khoái chạy tử hai đỉnh núm vú lan khắp châu thân và tụ lại trong sâu thẳm âm hộ bà, dâm thủy lại trào ra, tưới ướt thêm thân cu ông đang nhịp nhàng ra vào trong lồn bà. Cái cảm nhận sung sướng càng lúc càng cao thêm, bà nẩy hông theo nhịp đâm sâu của ông, đầu cu cương cứng chạm vào đáy lồn làm bà giật bắn người lên… cơn cực khoái cuối cùng rồi cũng đến, bà rền rĩ:

    – Anh ơi… chồng ơi… đụ… đụ em mạnh lên… sâu chút… chút nữa… sướng… sướng quá… em… em sắp… sắp xong… rồi… ra… ra với em… đi… a… ha…

    Hai tay bà bấu chặt trên hai bắp tay ông đang chống hai bên người bà, hai bàn chân bà co quắp lại chực chờ cơn khoái cảm cao nhất… Ông đẩy nhanh và mạnh con cu trong lồn bà từng cái chắc nịch… Chợt, bà nẩy hông cao lên, hai chân bà buông xuống giường, một tiếng rên từ miệng bà thoát ra, kéo dài… Biết bà đã đạt khoái cảm, ông đẩy nhanh thêm vài lần nữa, một luồng cảm khoái chạy dọc sống lưng và ập vào thân cu, ông ưỡn lưng nhấn sâu vào lồn bà, đầu cu giật lên, phọt từng tia tinh dịch nóng rực vào đáy lồn bà… mỗi lần con cu rung lên thì bụng bà cũng giần giật vì từng tia tinh dịch nóng làm cảm giác sung sướng của bà đạt đến tận cùng…

  • Đời học sinh – Quyển 1

    Bạn đang đọc Quyển 1, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/


    Phần 1
    Đời học sinh là những chuỗi ngày dài lê thê ăn, ngủ, nghỉ, học hành dưới sự đùm bọc của cha mẹ và thầy cô, nhưng đối với tôi nó còn có máu, nước mắt và cả tình yêu nữa…

    Tôi là Trần Đại Phong, một cậu học sinh đang đứng trước ngưỡng cửa của lớp 10, điều mà bao học sinh cấp 2 luôn muốn hướng tới, nhưng trước đó tôi nổi danh là một học sinh cá biệt không sợ trời không sợ đất, quậy phá bậc nhất cùng với đám bạn của mình.

    Có thể tóm tắt tiểu sử, tiền án của tôi như sau, tôi mồ côi mẹ từ lúc mới lọt lòng, sống với cha từ nhỏ, tôi được ông dạy võ để tự bảo vệ mình, nhưng mọi người biết đấy, với bản tính háo thắng bẫm sinh nên tôi rất hay kiếm cớ sinh sự với mấy thằng khác hòng thị uy võ nghệ của mình cho người khác biết.

    Mọi chuyện xảy ra vào những ngày đầu năm lớp 6, khi tôi đang ngồi trên chiếc ghế đá gần sân trường để thưởng thức hộp sữa mới vừa mua ở căng tin về, bỗng nhiên một trái banh từ đâu bay vào mặt tôi đau điếng làm sữa văng khắp mình ướt mem.

    Còn đang ngỡ ngàng vì nguồn gốc của trái banh thì đột nhiên một nhóm 3 thằng cỡ tuổi tôi từ ngoài sân tiến vào, thấy tôi tèm lem bọn nó giễu cợt:

    – Ê kìa tụi bây, thằng này vậy mà miệng mồm còn hôi mùi sữa!

    – Kệ tao, tụi bậy đá banh vào người tao phải không.

    – Ừ đấy! Thì sao nào?

    – Thì đương nhiên phải xin lỗi tao nhanh, ngay và luôn!

    Lúc đó bọn nó cười ha hả lên làm tôi tức tối lắm nhưng cũng rán nhịn để “dàn xếp” tình hình, dù gì tôi cũng là một người điềm đạm mà, ít nhất là lúc chưa có người chọc. Ấy thế mà bọn nó còn lấn tới:

    – Chậc! Tao không tính đến vụ mày làm trái banh tao dính sữa là may rồi, còn đòi lên mặt à nhóc con?

    – Giờ tụi mày muốn gì, có xin lỗi tao không.

    – Không đấy thì sao? Mày có trả banh cho tao không?

    Từ trước đến giờ tôi chưa từng gạp đám nhóc nào bố láo đến thế, đá banh vào người khác còn làm giọng ông cha.

    “Phải dạy cho bọn này một bài học mới được! ”

    Nghĩ bụng rồi tôi nhặt trái banh lên, bọn chúng tưởng tôi chịu thua nên hớn hở ra mặt nhưng thật ra vừa đưa đến gần bọn nó, tôi đã dùng hết sức ném trái banh thẳng tắp vào mặt thằng cầm đầu đó, chưa kịp hoàng hồn tôi tung luôn một cước nhá lửa vào bụng làm nó té nhào ra sau, hai thằng bạn của nó thấy nguy liền ra tay nhưng bị nó ngăn lại.

    – Mày được lắm thằng kia! Dám đánh tao á? – Nó lảo đảo đứng dậy.

    – Ai bảo mày kiếm chuyện trước, tao đòi công bằng thôi!

    Nói đến đấy nó lao vào tôi như một đầu tên lửa, chỉ tiếc là lúc đó võ nghệ chưa đến đâu nên tôi đành đứng trân trân nhìn nó lao vào mình. Nó ôm ghì lấy tôi, vật tôi xuống đất, trong tình huống đấy tôi chỉ biết làm theo bản năng là đánh tới tắp vào nó, thằng đó cũng đánh trả liên hồi. Sau một hồi ác chiến quyết liệt, đánh nhau tơi tả, tôi và nó lăn ra thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhãi như tắm.

    Một lúc sau, nó quay sang tôi cười khẩy:

    – Chú mày đánh cũng khá nhễ?

    – Mày cũng thế thôi, ăn cú đá của tao lúc nãy mà còn chì dữ!

    – Mày có học võ hả, cú đá hồi nãy đau lắm đó!

    – Ừ, võ gia truyền của cha tao!

    Đến đấy, nó đứng thẳng người dậy, chìa tay cho tôi, mặt hớn hở vô cùng.

    – Ê, vào băng bọn tao đi!

    – Băng gì?

    – Thì băng nhóm của tao đó! Mày mà vào băng của tao rồi thì đảm bảo không ai dám động.

    Đến mày luôn.

    Nghe thế tôi cũng thích lắm, gật đồng đồng ý ngay. Gì chứ kéo băng đi ngênh ngang trong trường thì oai biết mấy.

    Ấy vậy, thằng đó cười lớn:

    – Ha ha! Có thế chứ, băng tao mà có thêm võ gia truyền gì đó của mày thì vô địch rồi hề hề.

    Thú thật là tôi lại muốn tọng thêm vào cái bản mặt bành tưởng của nó một cú lắm, võ công gia truyền chính tông mà nó bảo gì gì đó, đúng là mấy thằng kém hiểu biết mà.

    – Sẵn đây tao giới thiệu luôn, tao là Huy, còn đây là hai thằng đàn em tao, Bình với Tú.

    – Ờ chào tao là Phong!

    – Ừm… sao này nhớ chỉ giáo nghen!

    Từ đó tôi tung hoành ngang dọc với đám thằng Huy khắp đầu trường cuối lớp chọc phá người khác đến nỗi không ai là không biết đến tên tôi. Võ nghệ của tôi cũng ngày một được nâng cao ngay cả ba tôi cũng ngạc nhiên vì sự tiến bộ của thằng con mình. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp diễn như thế cho đến những ngày đầu hè lúc mà mọi học sinh cấp 2 đang ráo riết ôn thi vào lớp 10.

  • Hồi ức tuổi trẻ

    Chạy giữa đồng xanh bao la, nó thấy nó thật nhỏ bé. Nó cứ chạy, chạy rồi bỗng mặt đất nức toác tạo thành 1 cái vực sâu. Nó rơi xuống rồi chết. Hết truyện.

    Đùa thôi. Nó chỉ tỉnh dậy khi khi chiếc xe khách va phải ổ gà. Chiếc xe lắc lư. Nó chao đảo suýt ngã. Nhưng ngã sao được vì có 1 người cần nó để làm chỗ dựa.

    Nó 1 anh chàng nhà quê, không đến nỗi chân lấm tay bùn, cũng có ăn học đoàng hoàng nhưng với tính cách ít nói thì nó không có quá nhiều bạn. Những năm học phổ thông thì nó chỉ có chơi với vài đứa bạn mà nó cảm thấy hợp. Với ngoại hình mà tự nó thấy nó xấu. Nó không quá tự ti vào bản thân. Ít ra là nó học tốt nên nó mới thi vào trường mà nó thích. Nó có 1 tuổi thơ khá tốt với lũ bạn. Nhưng về gia đình là điều nó không muốn nhắc tới nhất (có gì sau sẽ nói rõ).

    Nó đi học mà chẳng nhờ lấy chút tiền của gia đìnhh. Vì sao. Vì nó không muốn. Nó đi học!! Có người giúp. Nhưng không phải vì thế. Nó muốn mẹ nó để tiền ấy mà lo cho bố nó.

    Trở lại chuyến xe khách. Chuyến xe đưa nó lên thủ đô, biến nó thành 1 sinh viên năm nhất, nó mỉm cười bất chợt. Nó thấy mỏi vai rồi, quay sang, nó thấy chị vẫn đang ngủ. Vẫn gương mặt ấy. Người mà đã giúp nó vượt qua sự cô đơn suốt mấy năm học phổ thông.

    Chị( tạm gọi là thế đi). Hơn nó 2 tuổi. Sinh năm 88, 1 cô gái xinh đẹp, học giỏi, rất được lòng mọi người. Chị có rất nhiều vệ tinh bu quanh, nhưng có vẻ không quan tâm lắm. Nó yêu chị, chị cũng vậy, nó biết, nhưng 2 đứa lại chẳng phải người yêu, gia đình không ngăn cấm, chả có anh chàng nào làm chị lưu luyến cả… Đơn giản, chị nói với nó chị muốn chờ nó trưởng thành, ổn định đi rồi tính sau, tất nhiên là nếu lúc ấy nó còn F.A( cái nay sau nói rõ hơn)

    Chị với nó cùng quê, tuyên quang mà, gái xinh vô cùng. Là con 1 nhà giàu, bố là chủ tịch 1 công ty du lịch, nhưng chị không hề tỏ ra kiêu, chảnh với bất kì ai. Có mẹ là giáo viên nên được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, có anh trai nên chị cũng có đủ tình thương gia đình. Với mọi người chị là 1 cô gái nết na, thùy mị đúng chuẩn con gái Việt. Với nó, chị là tri kỉ, là người mà nó tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ. Ở bên chị, nó cảm thấy khác, có gì đó nhẹ nhàng yên bình, chị nhìn bề ngoài xinh đẹp, nhưng cũng chẳng phải 1 cô gái mỏng manh yếu đuối, chị quyết đoán không yếu đuối như 1 số người nào đó đến dắt cái xe còn không được. Nhưng khi ở với nó, chị cũng như bao cô gái khác, biết làm nũng, giận hờn vớ vẩn blabla(gu âm nhạc thì khác nhau lắm ). Chị và nó học cùng trường đại học (c2, c3 cách xa nhau lắm, lúc ý chưa quen luôn. Đến năm lớp 10 ms quen chị). Hơn nó 2 tuổi, nhưng chị chỉ học trên nó 1 năm. Chẳng phải vì lí do gì, là do chị. Học xong 12 chị không đi học luôn. Chị chờ 1 năm chờ gì, chờ nó! Để 2 đứa không quá xa nhau. Hồi mới quen chị, nó cũng như bao anh chàng khác cũng say đắm chị, nhưng rồi càng tiếp xúc, nó càng thay đổi suy nghĩ nhiều hơn.

    Còn nó thì sao. Nó là aiiii!! Chỉ là 1 con người bình thường, có tuổi thơ với gia đình không mấy tốt đẹp, 1 con người bình thường, được cái nó chưa có đối trong môn cầu lông, đánh cờ các loại, có chút năng khiếu âm nhạc, nó chơi đc hầu hết các loại nhạc cụ. Nó thích nhất là sáo, nhỏ gọn mà hay. Nó thì vốn là đứa không hòa đồng lắm, nói ít. Hay theo đuổi, làm những thứ mà ít người làm, nó học cũng tốt nên khi c3 nó được làm bí thư. Chính nhờ điều này nó mới gặp được chị.

    Đợt ấy nó nhớ là có tổ chức 1 phong trào cho các đoàn viên, phát động trong Huyện. Nhưng theo cấp trường. Nó may mắn được chọn đi cùng 2 người nữa.

    Ra đến ngoài Huyện, nói là thành phố cũng không sai. Vào 1 hội trường, khá rộng, nó để ý có lác đác vài người rồi, bảl 2 chị đi cùng chọn vị trí rồi ngồi tầm 30p sau đến đông đủ cả. Cứ tưởng đông. Hóa chỉ có khoảng 5chục mạng. Làm cái nhà to đùng. Phí phạm quá.

    Được xíu thì có người bước lên thì. Ôi, người đâu xinh thế, 1 người con gái bước lên, bọn con trai cả nó hút hồn nhưng nó nhanh chóng trở lại bình thường. Nó thích nhìn gái xinh, chỉ nhìn cho bổ mắt thôi, với lại chỉ liếc qua, chứ không như 1 số thanh niên nhìn chằm chằm gây khó chịu cho người ta. Về lúc ấy. Được biết chị đó là 1 chân trong đoàn Huyện, học 12 chủ trì buổi nay. Sau 1 hồi giới thiệu cuộc thi, được biết là cuộc thi giao lưu giữa các trường phổ thông trong khu vực. ( Nội dung và tên xin phép được giấu đi). Phổ biến mội hồi xong biết được nếu đạt thành tích tốt thì 50 mạng này sẽ có 1 chuyến đi dã ngoại nhỏ. Okk chiến luôn.

    Kết thúc thì có đội vừa đạt đủ chỉ tiêu đề ra. 50 Mạng người này đc đi da ngoại 1 chuyến rồi. Chưa hết nhiệm vụ của mỗi người là về trường, gặp bí thư đoàn trường giao bản kế hoạch cho bí thư, cùng đoàn trường tổ chức 1 buổi ngoại khóa gì đó thôi. Có 1 số vần đề chưa rõ nên nó đi hỏi, nhưng nhìn cảnh cơ số anh, anh nào cũng muốn hỏi chị ấy nên bu quanh mà chán, nó rút.

    Đến cuối buổi nó mới dám đi. Nó tự thấy sao nó bối rối lúng túng thế. Cũng phải, đối diện với 1 người xinh đẹp như kia là cũng phải. Có lẽ chị nhận ra, chị cứ cười, nụ cười mà sau này nó bị say đắm, nó ngại ra mặt. Hết buổi đi về. Chủ nhật lại tập trung tại chỗ cũ, để đi dã ngoại, địa điểm là 1 khu vực gần thủy điện Na Hang. 50 Mạng mà chỉ đi được có 2/3. Mà đực rựa thì đông hơn nữ. Thấy ông nào cũng bóng loáng, xí xa xí xớn vô chị để ba hoa. 2 Xe tới nơi nó chọn 1 xe rồi đi lên. Ngồi yên, ghế cạnh vẫn trống, kệ ai ngồi thì ngồi. Đang dán mắt vô quyển truyện thì có người ngồi xuống, đầu tiên là mũi nó thấy có 1 mùi thơm, quay sang thì thấy chị ấy ngồi cạnh nó. Chị đang nhìn nó với anh mắt chào hỏi, chị cười 1cái. Nó gật đầu 1 cái rồi quay mặt đi. Có lẽ do nói hơi bối rối. Nó nhận ra là có chục thanh niên đực rựa đang nhìn nó với ánh mắt ghen tị vì được ngồi cạnh người đẹp. Hơ hơ. Nó tự mỉm cười rồi đọc tiếp. Đợt ấy nó đang đọc bộ conan, mê thôi rồi nó nhất định tìm… Mượn bằng được. Đang đọc nó nghe thấy tiếng trong trẻo của ai đó

    – Em có vẻ thích đọc truyện nhỉ – chị hỏi

    Ù uôi chị xinh đẹp bắt truyện với nó kìa. Nó lúng túng trả lời:

    – Dạ vâng, không đọc thì biết làm gì ạ.

    – Ukm thế em tên gì nhỉ học ở đâu

    – Dạ em là H học trường X

    – Trường X có phải cô L làm bí thư chi đoàn phải không nhỉ

    – Dạ vâng chị biết cô ấy ạ – nó vẫn chăm chú vô quyển truyện

    – Nào nói truyện với người khác thì nhìn vào họ đi. Đừng vừa nói vừa đọc như thế, mất lịch sự lắm e ơi

    – Ơ, dạ – nó đáp

    Nó với chị cũng nói qua lại vài chuyện phiếm thì đến nơi. Nó còn khá hồi hộp vì được nói chuyện cùng người đẹp. Xuống xe. Đang lơ mà thì bị vỗ đầu 1 cái, quay ra là chị Trang, cùng trường vs nó, cũng là hot girl trường nó, chị bảo:

    – Ê cu, nói chuyện với gái sướng không?

    – Nói gì cơ?

    – Không phải chối, chị thấy mày tán phét với Trinh suốt còn gì!

    – Đâu. Chị ấy hỏi gì thì em trả lời ấy thôi, chứ có gì đâu

    – Thật không đấy, chị thấy mày cứ im ỉm có khi chết trâu chứ chẳng đùa.

    – Lại nói vớ vẩn rồi đấy

    – Biết đâu được – bà chị cười rồi vỗ đầu tôi chạy đi. Chưa chạy được bước nào thì tôi tiện chân sút phát vào mông bà, phê vl. Rồi té luôn khi bà Trang đang đang nổi xung lên.

  • Tình đầu thường đẹp, nhưng…

    Phần 1
    Đó là một buổi chiều đông vội vã, chen xe loanh quanh trên những con phố đông đúc của Hà Nội 5 năm về trước, sau một ngày học hành dài đằng đẵng toàn môn khó nhai như vắt kiệt đi sức sống trong cơ thể, nó mệt nhoài tấp xe lên lề đường thằng một quán cafe, Dắt xe vào gửi, kiếm đại một chỗ ngồi, gọi một ly cafe đen rồi châm thuốc hút, ngó ra ngoài đường cảm giác thời gian mình như có thừa mà sức chịu đựng thì thiếu.

    Người ta khỏe, người ta chen lấn ngoài kia, người ta bon bon về nhà, người ta có ai đó chờ mong, tôi yếu, tôi ngồi đây ganh tỵ với người ta ở đó, tôi về nhà làm gì sớm, tôi về nhà sớm làm gì khi chẳng có ai thân thuộc đang chờ đợi như ngày xưa hay chỉ là loanh quanh giữa 4 bức tường bí bách, gò bó và cô đơn, một mùa đông đã qua, sao tôi không thể quên, sao không ai có thể khỏa lấp khoảng trống, sao không ai có thể thực hiện lời hứa dù đã hứa rất nhiều, sao không ai có thể… ừ không ai có thể, từ… ngày em đi…

    Đó cũng là lúc câu chuyện bắt đầu nhưng hãy tìm hiểu nguyên do từ quá khứ…

    Bạn đang đọc truyện Tình đầu thường đẹp, nhưng… tại nguồn: http://truyensextv2.cc/tinh-dau-thuong-dep-nhung/

    Tôi sinh ra trong một gia đình cũng có thể nói là khá giả ở một miền quê ngay sát Hà Nội.

    Chính xác là ở đâu thì tôi sẽ không nói đâu, bí mật đấy.

    Nhà chỉ có mình tôi là con một thôi nên bao nhiêu yêu thương bố mẹ gửi gắm hết cho tôi cả.

    Từ bé đến lớn mọi công việc tôi không phải làm, nói đúng hơn là mẹ bắt tôi là chỉ là ăn và học.

    Ngày ba bữa tối uống thêm sữa… tôi ghét chúng. Cái gì nhiều quá thì chả làm cho chúng ta chán, chưa kể tôi còn lười ăn (hị hị giờ nó vẫn vậy) Thế nên từ lúc bé tí tôi đã biết làm mấy trò ma lanh lợi dụng lúc mẹ không chú ý phi tang đồ ăn.

    Đổ vào thùng rác, ném ra ngoài vườn, cho mấy đứa khác trên lớp… Nhưng không có mấy thành công… lần duy nhất như ý nó thế này nè, hôm đó hai mẹ con ăn sáng.

    Mẹ vào bếp lấy cốc sữa cho tôi.

    Đĩa của tôi có 2 quả trứng ốp la, tôi hào phóng chia cho con cún Kiki một quả.

    Mẹ đi ra tôi ngấu nghiến ăn quả còn lại, mẹ thấy kỳ nên hỏi quả kia đâu, tôi bảo ăn rồi.

    Mẹ nhìn tôi không tin tưởng lắm nhưng cũng không nói gì bởi con cún nó đã được tôi mời ra sân rồi.

    Có cái mánh thấy hay hay nên tôi dùng riết, nghĩ lại ngày ấy cũng ngu, thỉnh thoảng dùng thôi có phải không lộ không, trời bất dung gian vài ngày sau thì bể máng.

    Mẹ cũng đi vào lấy sữa cho tôi như mọi khi, tôi vẫy vội con cún vào, nó còn nhỏ nhưng tôi đã dạy nó biết giúp đỡ người khác, mẹ bảo tuổi nhỏ làm việc nhỏ mà nó cũng học khá nhanh, nó phóng vào xơi hộ tôi cái xúc xích.

    Nhưng không, tôi còn đang đưa miếng xúc xích vào mồm nó thì mẹ tôi bước ra, tôi sợ lắm.

    Y như rằng, tôi bị mẹ mắng cho một trận, bà cũng đét vào mông tôi hai ba phát, đau lắm.

    Mẹ nói tôi là đồ hư hỏng, trong khi tôi ở đây phung phí thức ăn thì ngoài khi nhiều người còn rất đói khổ.

    Tôi lúc đấy mới tí tuổi ranh (lớp 2) thì hiểu sao được lời bà nói.

    Tôi chỉ thấy rằng bà đánh tôi là bà không thương tôi nữa rồi, tôi chui vào phòng khóc hu hu, cố gắng gào to để mẹ tôi biết là tôi đang khóc đấy.

    Bà không dỗ, bà thay quần áo rồi đi làm.

    Thay vào đó, dì vú vào dỗ tôi đi học, tôi vùng vằng, tôi ứ đi.

    Tôi sẽ tuyệt thực (thật ra là lúc tôi xem phim thấy thằng cái gì mà Choi – song – jong nó xin cưới vợ không được nó nhịn ăn, bố mẹ nó sợ quá phải cho, người ta gọi đấy là tuyệt thực đòi quyền lợi) tôi còn bé nhưng tôi cũng biết làm đấy nhé.

    Trưa mẹ về mẹ lên mẹ gọi tôi xuống ăn cơm, tôi không tôi chui vào trong tủ quần áo ngủ.

    Đến chiều thì mẹ không thèm lên gọi nữa, mẹ với dì vú nấu ăn dưới bên.

    Tôi mon men ra cầu thang ngó xuống.

    Kệ, tôi đi vệ sinh xong lại chui vào tủ tiếp.

    Mẹ xấu tính, mẹ ướp ngũ vị hương vào thịt xong rán lên, thơm nức mũi.

    Chậc, tôi là tôi cứng rắn, tôi kệ.

    Đến tối thì đói lắm rồi, cồn cào ruột gan lên, mẹ tôi ăn xong ra phòng khách ngồi xem TV. Tôi ra cầu thang, bật điện cầu thang lên cho sáng rồi ngồi đấy, tôi cho mẹ tôi một cơ hội đấy, mẹ bây giờ mà ra dỗ con thì may ra con xuống ăn cho, nhá nhá.

    Mẹ tôi vẫn tỉnh bơ, ngồi một lúc thì chán.

    Tôi lếch thếch đi vào phòng kiếm cái gì đó chơi cho đỡ đói vậy.

    Mở ngăn tủ lấy sấp ảnh siêu nhân ra thì thấy cái kẹo dừa.

    Há Há, cái kẹo này thằng bạn cho đây mà, chén ngay chắc mẹ không biết đâu, hị hị.

    Tôi bóc vội cho vào mồm, chẹp bình thường tôi chả thích đâu nhưng bây giờ ăn ngon lạ.

    Tôi ngậm thôi không dám nhai, chui vào tủ tử thủ tiếp.

    Các bạn có thể nói là không tin, bé mà đòi như thế này, tôi cũng chịu không biết nói sao nữa, cứng đầu từ bé mờ.

    Đêm, đói hoa mắt tôi tỉnh dậy, có cái kẹo dừa con con no được mấy tí.

    Mà lạ nhá, mẹ đang ôm tôi vào lòng ngủ.

    Đến giờ làm nũng rồi đây, tôi ngồi dậy khóc nức nở.

    Mẹ tỉnh, mẹ dỗ dành, vỗ về, tôi càng có lý do thể hiện.

    Mẹ hứa hẹn nọ kia, một lúc sau tôi mới nín, tôi kêu đói.

    Mẹ xuống lấy đồ ăn cho, mẹ mắng yêu tôi cứng đầu, tôi không nói gì nữa chúi đầu vào tô cơm, đạt được mục đích rồi đã, Hé hé.

    Sáng hôm sau mẹ chỉ bắt tôi ăn một quả trứng ốp la, tôi bỗng nhận ra mình đẹp trai vl!

    Lớn lên mẹ vẫn bắt tôi ăn cái nọ uống cái kia, tôi chả thể làm như quá khứ hào hùng nữa, mẹ cũng không đánh tôi nữa mà bà cằn nhằn cả buổi, Thôi thà ăn cho xong chuyện.

    Bạn đang đọc truyện Tình đầu thường đẹp, nhưng… tại nguồn: http://truyensextv2.cc/tinh-dau-thuong-dep-nhung/

    Có thể ở nhà tôi là một ông trùm con nhưng khi ở trên lớp tôi lại là một thằng con trai khá nhút nhát.

    Suốt hồi học cấp 1 tôi không dám chơi thân với lũ con gái trừ 1 người.

    Lúc đó tôi học cùng lớp với một lũ yêu tinh, đụng vào bọn nó là tay sứt sẹo, tai đỏ ửng.

    Nhìn lũ bạn của tôi bị dính cửu âm bạch cốt trảo mà hãi hùng.

    Eo ơi, ghê lắm không chơi đâu.

    Tôi lại được trời phú cho cái nhìn sáng sủa, học hành cũng ổn (12 năm học sinh giỏi đó, ehehe!) Lại ra dáng công tử bột nên từ thời thủng đít này đã có nhiều em biết lo lắng cho tương lai lao vào cưa cẩm bắt chuyện làm quen.

    Nhưng như đã nói, tôi sợ bọn nó lắm mà, thế nên mấy đứa mon men đến gợi chuyện tôi chỉ ừm hử cho qua rồi chạy thẳng, ghê bỏ mẹ.

    Còn về cô gái duy nhất tôi thân chút chút đó là vào năm lớp 4, cô ấy chuyển vào lớp tôi, ngồi cạnh tôi luôn, tên là Thảo.

    Thảo hiền 1 cách kinh dị so với định nghĩa của tôi về lũ con gái, có nghĩa là cô ấy không bao giờ cấu véo tôi, cũng không hay khóc nhè, luôn rủ tôi đi ăn kẹo vào giờ ra chơi, tôi cũng khoái khoái nên cho nhìn bài kiểm tra hoài à, mỗi tội lên lớp 5 cô ấy lại chuyển đi.

    Hồi nhỏ mau quên lại ham chơi nên tôi không có thời gian mà buồn với nhớ chi nhiều cả.

    Đến bây giờ cũng chỉ mang máng.

    Lên cấp 2, to đầu hơn một tí, lớn mạnh thêm một tỵ thì nhờ trời, tôi chui nhầm vào cái lớp toàn cá sấu với cá bơn.

    Oiimeooiiii!!! Đứa thì béo, đứa thì thì răng hô, đứa suy dinh dưỡng, đứa đen thùi lùi (con gái tôi sợ nhất đứa nào đen một cách kinh dị, cảm giác đặt môi hôn, thốn lắm.) Lại có đứa đeo hai cái đít chai dày cộp ngay từ lớp 6 làm tôi phải tự hỏi nó bị cận bẩm sinh à, mới đầu trung học mà. (Chặt chém quả, hix. Quả thật sự thật hay mất lòng, hồi đấy đúng là tớ đã nghĩ các cậu như vậy, Tớ là tớ thề tớ là một bí mật, tớ mà lộ nhân dạng chắc các cậu ý đốt nhà tớ mất.) Nói chung là vào cái lớp xấu toàn tập nên không thể yêu nổi ai, nghe có vẻ hư cấu nhờ.

    Mẹ tôi, chưa nói nhỉ, là giáo viên dạy Văn ở trường tôi theo học, kèm cặp tôi gắt gao, cũng vì tương lai con em chúng ta cả.

    Nhưng nhìn nhé, sáng mẹ đưa đi, trưa đón về, chiều mẹ lại đưa đi, học xong mẹ lại đón về… Cuộc sống cấp 2 của tôi chỉ toàn học, và học, và học… không 1 chút tự do bay nhảy… ai bảo con giáo viên mà là hay, chưa kể bết bát chút là ăn chửi như chơi, mẹ tôi việc học làm gắt gao lắm không như việc ăn đâu: V. Không có thời gian chơi bời la cà, không có thời gian hẹn hò tụ tập quán xá nên tôi chả có lấy 1 đứa bạn thân, lên trường như cái bóng.

    Mấy con cá sấu thì có vẻ ngưỡng mộ tôi lắm.

    Cũng trò chuyện tán phét như đúng rồi, cũng mời đi chỗ này chỗ kia, sinh nhật này nọ nhưng tôi không đi chỉ ậm ờ cho qua luôn.

    Tớ là người bận rộn ^! Thật ra là nếu cậu xinh hơn một chút thì tớ sẽ xem xét, đằng này cậu lại… đi với cậu xấu mặt tớ…

    Lên lớp 9 đời tự nhiên vui, có em xinh tươi chuyển đến lớp, lại “chuyển đến”, nghe có mùi quá khứ quanh đây.

    Ôi nhưng nhìn cái cách em ấy cười, răng khểnh, ôi răng khểnh, tôi là tôi chết mê chết mệt mấy cô gái răng khểnh.

    Chả riêng gì tôi, em ấy mới vào lớp 1, 2 ngày mà lũ con trai trong lớp đã biết hót như chim, khiến tôi thiếu điều muốn hót theo.

    Nhưng lớp 9 mắc mớ mấy kỳ thi học sinh giỏi, mẹ tôi lại càng đông viên học tập hăng say, vận may sẽ đến nên tôi mới dừng lại ở mức quen biết, chả thân.

    Lịch ôn đội tuyển thì choán hết thời gian nên tôi cũng không có ý định cưa cẩm lúc này.

    Thế là mỗi giờ ra chơi tôi nhìn bọn con trai trong lớp bu lấy em kín mít như ruồi bu shit mà tức cảnh sinh tình “ta dại ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn người đến chỗ lao xao” tôi cũng đành kệ, để thi xong tính sau.

    Đến lúc tới vòng Tỉnh thì nhận được tin giờ em đã là bồ người ta, thế là mặc cha.

    Lên vòng tỉnh khó khăn bao nhiêu mới được cái giải 3 môn Lý, thôi thì mang về tạm nở mũi trong lớp được rồi.

    Từ đó đến cuối năm không có gì đặc sắc.

    Cấp 2 lãng xẹt…

    (Ba năm sau tức lớp 12 gặp lại em gái ấy, vẫn như xưa nhưng hơi tiều tụy vì mới chia tay, mình thì phởn hết ý vì vừa mới có gấu, “lòng bỗng chốc tự hỏi, rằng giá như em gặp anh, từ đầu ^^)

    Một buổi chiều nắng gắt của ngày hè năm lớp 9, bố về thăm tôi. Lúc đấy tôi đang ngồi đánh AOE 1 vs 7 high map Gi. Trong phòng thì vú gọi xuống. Đang chơi giở ván tôi kêu chút xuống, dì không nói gì, tôi cứ thế chơi tiếp. Một lúc sau có tiếng gõ cửa.

    – Cộc… cộc…

    – Ai đấy… – Mẹ tôi đi làm, chắc chắn không có ở nhà, tôi thì có thói quen một thời hay nói trống không, trẻ trâu cả, đừng chấp.

    – P à, mở cửa ra. Giọng một người đàn ông.

    – Ai vậy…

    – Cộc… cộc…

    – Nghe rồi, đợi chút!! Tôi hơi khó chịu vì bị làm phiền. Trừ mẹ ra thì ai quấy phá lúc tôi chơi game cũng làm tôi bực mình hết (sau này có thêm gấu) Tôi mở cửa, khuôn mặt tự nhiên không một chút nhăn nhó.

    – P à, con lớn quá rồi, bố có quà cho con này, xuống nhà mà xem… bố tôi niềm nở, mặt ông hiện rõ vẻ vui mừng muốn ôm tôi một cái.

    Tôi cũng nở một nụ cười rạng rỡ không kém phần. Đóng sầm cửa vào, chơi game tiếp. Bố tôi gõ cửa liên tục, tôi đeo tai nghe lên, kệ ổng. Cảm xúc trong tôi đang lẫn lộn. Có chút tủi thân, hờn giận và bực dọc.

    – P, mở cửa cho bố đi… P.

    – Ông sang nhà của ông đi, chỗ này không cần có ông…

    – Bố xin lỗi con mà, mở cửa ra đi P.

    – Bố tôi mất rồi, tôi chả còn người bố nào hết.

    Bạn đang đọc truyện Tình đầu thường đẹp, nhưng… tại nguồn: http://truyensextv2.cc/tinh-dau-thuong-dep-nhung/

    Đang lời qua tiếng lại thì mẹ tôi về, chắc có lẽ dì vú gọi. Bà có vẻ đã tất tả chạy vào nhà, đi lên phòng tôi. Bố tôi vẫn đứng ngoài gõ cửa. Gặp mẹ tôi ông khẽ chào rồi đi xuống phòng khách, mẹ cũng vậy, mẹ kể thế. Mẹ nhẹ nhàng gõ cửa. Tôi không hề biết, tôi bực lắm rồi đấy, gào lên:

    – Cuuuuuutttttttt đi…

    – P, mở cửa cho mẹ – mẹ tôi nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm lắm.

    Hồi nhỏ tôi được phép làm nũng, nhõng nhẽo hờn giận mẹ không nói. Nhưng giờ lớn rồi mẹ muốn tôi phải biết cư xử cho đường hoàng, không thể trẻ con mãi được. Tôi biết, nên khi mẹ nói thế tôi cũng lết ra ngoài mở cửa cho mẹ vào. Mẹ ngồi xuống giường tôi và không nói gì cả, tôi biết đó là mẹ muốn hỏi tôi đang nghĩ gì. Tôi càu nhàu.

    – Chết ở đâu 6 năm rồi còn về làm gì không biết…

    – Nói gì thì nói đấy vẫn là bố con, từ ngữ cho cẩn thận… Mẹ cau mày, tôi xị mặt.

    – Thôi xuống xem ổng muốn nói gì.

    Mẹ đẩy tôi xuống. Tôi không vùng vằng, tôi lặng lẽ đi. Phòng khách của nhà tôi lâu lắm rồi mới có đủ 3 gương mặt này. Bố tôi là một thuyền trưởng, làm trên một con tàu viễn dương của Mỹ do bác tôi giới thiệu. Nói chung là ổng sống bên Mỹ. Ông yêu một người phụ nữ khác bên đó rồi bỏ rơi hai mẹ con tôi.

    Khi tôi được 8 tuổi thì bố mẹ tôi ly hôn. Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, bé mà, với cả ông đi suốt suốt nên tôi thấy bình thường. Khi hiểu chuyện hơn chút, tôi để ý thấy mẹ hay buồn buồn, tôi hỏi dì vú, tôi hận ổng. Tôi ghét ai làm mẹ tôi buồn, Trừ tôi… Bố tôi giàu, tôi biết, ông hay gửi tiền cho mẹ tôi để chăm lo cuộc sống cho tôi một cách tốt nhất nhưng tôi làm ngơ. Không khí phòng khách lúc đó thật khó chịu. Bố tôi phải mở lời.

    – P này, bố xin lỗi vì đã bỏ mặc hai mẹ con con, bây giờ bố muốn bù đắp lại cho con. Bố về đây muốn được đón con sang Mỹ ăn học. Bên đấy nền giáo dục rất tốt…

    – Đủ rồi, cảm ơn – tôi ngắt lời – Đại ý của ông tôi hiểu nhưng không dám nhận đâu…

    – P à, bố biết con giận bố nhiều, nhưng bố làm thế cũng chỉ vì tương lai của con thôi…

    – Chứ không phải vì ông với người đàn bà kia không có con nên lôi tôi sang à.

    Khóe mắt bố tôi giật giật, ông run run.

    – Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.

    Nói qua nói lại một hồi. Ông cứ thuyết phục tôi cứ khăng khăng không đi. Ông nhờ đến cả mẹ tôi nói giúp, vì dù gì đây cũng là tương lai của tôi. Nhưng bà chỉ im lặng, mắt nhìn ra khoảng không xa xăm nào đó. Bất lực, ông đứng dậy ra về, dì vú ra mở cổng cho ổng. Trước lúc đi ông có nói với tôi:

    – Sau này con cần gì cứ nói với bố nhé, bố sẽ cố gắng giúp con, chào P.

    – Chào em, chào dì, tôi đi…

    Ông ngoảnh mặt lầm lũi bước đi, ngoài trời nắng đã không còn rực rỡ. Mẹ tôi im lặng bước vào phòng. Tôi cười nhẹ một cách mơ hồ rồi lên lầu chơi game tiếp…

  • Người bảo vệ – Tác giả Cu Zũng

    Hôm nay là ngày cấp bằng tốt nghiệp cho các học viên của Trường đào tạo vệ sĩ chuyên nghiệp Pro Cecurity, trường này là một trường tư do Tập đoàn kinh tế đa ngành Kim Ngân thành lập. Đây là một trong những trường đào tạo vệ sĩ có tiếng nhất đất nước bởi nó cung cấp các khóa đào tạo chuyên nghiệp, do những chuyên gia hàng đầu cả trong và ngoài nước trực tiếp giảng dạy.

    Học viên học trường này cũng được tuyển chọn rất khắt khe, cũng có ứng tuyển, sàng lọc, thi tuyển như những trường đại học bình thường khác. Tất nhiên, tốt nghiệp trường này, các học viên đã được trang bị đầy đủ kỹ năng một một vệ sĩ chuyên nghiệp. Những nghiệp vụ mà học viên phải học trong quá trình đào tạo như: Võ thuật, kỹ năng sử dụng vũ khí, kỹ năng sinh tồn, chiến thuật giải cứu con tin, chiến thuật thoát vòng vây, kỹ năng công nghệ thông tin, kỹ năng quan sát – phát hiện mục tiêu, tâm lý chiến. V. V. Ấy vậy nên, nói không ngoa, các vệ sĩ tốt nghiệp trường này đều là những chuyên gia bảo vệ yếu nhân.

    Trên bục trao bằng tốt nghiệp cho những học viên tốt nghiệp xuất sắc lúc này không có nhiều người, đâu đó chỉ độ chưa đến chục vị trong khóa học hơn 200 người. Và người đứng chính giữa không ai khác chính là Thìn, một trong số 2 nhân vật chính của câu chuyện mà tôi sắp kể cho các bạn nghe.

    Thìn năm nay 28 tuổi, anh ta quê gốc ở miền Trung, một vùng đất ven biển của tỉnh Quảng Bình. Thìn học hết cấp III ở trường làng thì theo bạn bè lên Hà Nội kiếm kế sinh nhai, và cái việc dễ dàng nhất chính là đi làm bảo vệ. Sau khoảng mấy năm đi làm, hoàn thành tốt nhiệm vụ, cộng với cũng có chút tố chất về thể hình khi anh cao gần 1, 8m, nặng hơn 70 thì được ông giám đốc công ty giới thiệu tham gia ứng tuyển vào học viện vệ sĩ Pro Cecurity. Và đương nhiên Thìn trúng tuyển, theo học học viên 4 năm và giờ đã tốt nghiệp.

    Phải kể cho rõ, 4 năm học vừa qua đối với Thìn quả thực là quá vất vả, ngoài thời gian học ở học viện, Thìn phải làm thêm đủ các thứ nghề bên ngoài để có đủ tiền trang trải cuộc sống và nộp học phí. Bố mẹ ở quê không phải là khá giả gì, các anh chị của Thìn sống ở quê cũng đã yên bề gia thất, phận ai nấy no nên cũng chỉ giúp được Thìn phần nào mà thôi. Mọi thứ do Thìn cả.

    Nhưng bù lại trong quang thời gian vất vả đó, Thìn lại có một tình yêu rất đẹp với một cô gái rất xinh, là Trâm Anh.

    Tình yêu đúng thực là không phân biệt tuổi tác, không phân biệt giai cấp, không phân biệt vùng miền, không phân biệt tôn giáo, cũng chẳng phân biệt giầu nghèo. Trâm Anh là một cô gái người Hà Nội, con nhà khá giả, bởi Trâm Anh chính là con gái của hiệu trưởng trường Pro Cecurity. Hiệu trưởng trường này bản chất cũng là làm thuê cho tập đoàn Kim Ngân thôi, nhưng tiền kiếm được rõ ràng không phải là ít. Trâm Anh vừa mới tốt nghiệp trường đại học Kinh tế cách đây ít ngày và ngay lập tức được nhận vào phòng kinh doanh của chính tập đoàn Kim Ngân.

    Đến đây có lẽ nhiều bạn sẽ thắc mắc, một người như Thìn sao có thể cặp đôi với Trâm Anh, hai người quá là khác biệt. Thì đấy, tôi đã giải thích ở trên rồi đấy, tình yêu có phân biệt gì đâu cơ chứ, nó có lĩ lẽ của riêng mình. Từ hồi Trâm Anh bắt đầu học đại học cũng chính là lúc cô quen biết Thìn, hai người thỉnh thoảng gặp nhau mỗi lần Trâm Anh đến trường cùng với bố, Thìn thì là học viên xuất sắc của học viện nên hay có việc này việc nọ liên quan đến ban giám hiệu. Cặp trai tài gái sắc mới nhìn đã như có tiếng sét ái tình đánh trúng vào tim. Và dần dà, gặp nhau, quen nhau, nói chuyện thấy hợp rồi yêu nhau lúc nào chẳng hay. Khi cả hai còn ở năm 2 thì đã chính thức trở thành người yêu của nhau, và sâu hơn nữa, họ còn vượt rào để làm những điều mà người lớn gọi là “xấu xa”.

    Có mấy lần trong lúc vừa làm xong cái chuyện “xấu xa” đó thì Thìn cũng có bóng gió về chuyện khi hai đứa tốt nghiệp thì sẽ làm đám cưới, Trâm Anh cũng ầm ừ nửa đồng ý nửa không, cơ bản là hai đứa vẫn còn trẻ.

    Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/nguoi-bao-ve/

    Sau khi nhận bằng ở buổi lễ tốt nghiệp, về đến căn nhà trọ của mình, Thìn nằm vật xuống giường. Giờ cậu không còn là một học viên nữa, giờ chính thức bước vào cuộc đời. Cậu muốn nhanh chóng kiếm được công việc phù hợp để còn tính chuyện lâu dài với Trâm Anh.

    Nói gì thì nói, mình phải có việc làm ổn định mới dám mở mồm mà nói chuyện cưới hỏi với người ta. Việc của cậu bây giờ chỉ là chờ Học viện giới thiệu chỗ làm mà thôi. Các học viên của học viện thông thường ra trường đều được các yếu nhân đặt hàng trước cả rồi. Thìn tin rằng, với tấm bằng xuất sắc, anh xứng đáng có được một công việc ổn định, thu nhập cao.

    Vừa nghĩ đến Trâm Anh là y rằng nữ thần này xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trâm Anh gọi cho người yêu của mình, Thìn nhanh chóng đặt điện thoại vào tai:

    – Em à, anh đây.

    Tiếng Trâm Anh trong điện thoại, giọng cô có chút gì đó buồn buồn thì phải:

    – Anh nhận bằng tốt nghiệp rồi phải không ạ? Em xin lỗi vì không đến dự được, ở công ty có nhiều việc quá, em vừa mới tan sở.

    Thìn nghe giọng Trâm Anh thấy khác lạ, đáng lẽ mình tốt nghiệp thì cô ấy phải vui chứ:

    – Lỗi gì đâu em. Em còn có công việc của mình, mà chuyện anh nhận bằng tốt nghiệp chỉ là hình thức thôi. Anh vừa về đến nhà, em tan làm rồi à, ở đâu anh qua đón mình đi ăn nhé, cũng là để anh khao bằng tốt nghiệp.

    Trâm Anh nói:

    – Giờ thế này đi, em chọn quán nào đó rồi nhắn tin cho anh, anh đến rồi ăn cùng em. Sau đó anh đưa em đi chơi nhé, đi bất cứ đâu mà em thích. Được không anh?

    Thìn vừa nói điện thoại vừa đứng dậy thay quần áo, anh không bao giờ để người yêu của mình phải chờ đợi:

    – Uh, bất cứ đâu mà em thích. Em nhắn đi. Anh yêu em.

    – “Em cũng yêu anh lắm”, câu nói này Trâm Anh nói nhè nhẹ như có ý để Thìn không nghe thấy.

    Nói rồi hai bên cúp máy.

    Chuyện tình cảm, chuyện tình yêu của Thìn và Trâm Anh thật đẹp. Về gia thế thì không tương xứng cho lắm khi anh là một thanh niên từ tận miền Trung ra Hà Nội sinh cơ lập nghiệp, còn cô là một tiểu thư đài các con nhà giầu gốc thủ đô. Về hình thức thì anh và cô có chút ngang ngang nhau, họ đúng là một cặp trai tài gái sắc, nhiều người phải ghen tị vì nhìn bên ngoài, họ như là sinh ra để cho nhau vậy.

  • Yêu xa

    Phần 1
    Tại một ngôi trường chỉ dành cho những thằng những quý cô chỉ suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nói thẳng ra đó là trường Trung Cấp Nghề, theo như suy nghĩ của mấy cô mấy chú đó là nơi chẳng ra gì nhưng nếu được tiếp xúc lâu thì chắc hẳn không một ai là có thể quên được.

    Tôi là một cậu nhóc khi bước vào năm nhất (à ở đây gọi là năm một năm hai chứ không phải là lớp 10 11 đâu) chỉ biết ngu ngơ vừa đến nhà xe thì bị các anh hỏi thăm rồi. Lúc đó tôi nghĩ mình đã làm gì đâu rồi cũng bị dập cho nát mặt, haizz cảm giác ức lắm vừa bị đánh vừa mất tiền xe còn bị tụi nó phá nữa.

    Ngày hôm sau, hôm kia cũng như thế nhưng nhà trường đâu làm gì được tụi nó chỉ viết bản tường trình rồi hứa này nọ rồi cho qua thôi, nên tôi mới tập tành ăn nhậu với mấy ông lớn để dựa hơi thật sự lúc đó chả còn cách nào khác cả, rồi chuyện đến cũng đến mấy thằng đó cũng đánh tôi nhưng đã kịp làm gì đâu thì bị mấy thằng cha kia đánh không ngáp nỗi hì hì.

    – Thằng nhỏ này em tao thằng nào đụng nó là không xong với tao đâu.

    Rồi từ đó tôi sống yên ổn một thời gian nhưng điều mà tôi thấy chán nhất là ba mẹ tôi:

    – Mày học được cái gì đâu thôi nghĩ đi làm!

    Mấy bác nghĩ sao về việc này, ai có gia đình có con khoảng 14 đến 17 nên cẩn thận với lời nói của mình nhé đó là độ tuổi thiếu suy nghĩ mà chính những lời nói đó giúp nó cảm thấy vô dụng.

    Tôi thì khác tôi lấy mục tiêu đó để cố gắng phấn đấu.

    Bỏ mặc lời nói đó tôi vẫn cứ học, nhưng một thời gian cũng giảm ý chí đi và tôi nghĩ học, tưởng chừng như sẽ kết thúc thì cô chủ nhiệm tới nhà khuyên tôi đi học. Và mọi chuyện sẽ không có gì để kể nếu như trong giấc mơ tôi không gặp cô nếu như cô không quan tâm đến tôi.

    Năm hai.

    Bước vào năm học mới cũng là cô chủ nhiệm ấy.

    Bây giờ tôi không còn là thằng nhóc nữa mà đã có tiếng trong trường đi đâu cũng nghe bàn tán đi đâu cũng bị dòm ngó.

    – Đấy đấy ông đó quen với tụi du côn đó.

    – Tao còn nghe nói ổng đánh nhau ghê lắm.

    Tôi không biết nói sao nữa mấy con bánh bèo cứ bàn tán ầm cả lên.

    Con trai nói luôn luôn suy nghĩ trước nhưng mấy mẹ thì khác lời nói đi đôi với suy nghĩ nên mấy cuộc cãi nhau thì đàn bà nói nhiều còn đàn ông thì nhìn nhau thôi chứ biết nói gì.

    Có nhiều thằng ghét tôi nhưng tôi chả quan tâm điều tôi quan tâm đó là cô chủ nhiệm, cô chỉ cao 1m58 nên cũng hay bị mấy thằng loi choi nó chọc nên tôi lúc nào cũng đi sau thằng nào chọc thì thằng đó an bài rồi. Tôi đánh tổng cộng 7 thằng và tất nhiên cô không hề biết.

    – Sao em lúc nào cũng gây chuyện vậy???

    – Dạ em…

    – Tôi sẽ gọi cho ba mẹ em.

    Ba tôi nói rằng mày gây chuyện nữa tao cho mày nghỉ học không nói nhiều.

    – Cô à cô đánh em bao nhiêu cũng được cô phạt em bao nhiêu cũng được nhưng đừng gọi cho ba em.

    – Được em ra sau trường nhổ sạch đám cỏ kia cho tôi và bây giờ chạy 20 vòng sân nhanh.

    Tất nhiên là tôi phải chạy 20 vòng.

    – Sao bị phạt chạy mà vui thế không mệt à??

    Tôi chỉ cười.

    – Theo cô thì cô nghe con tim hay nghe lý trí của mình?

    – Tất nhiên là lý trí bởi vì cô luôn suy nghĩ trước khi làm.

    – Còn em thì nghe theo con tim của mình.

    Tôi chỉ cười, cô thì suy nghĩ một hồi rồi đi.

    – Vào lớp học đi sáng mai lên nhổ cỏ đó.

    “Cái đám cỏ rộng 400 mét vuông này nhổ tới tết à” tôi thầm nghĩ!

    Về tới nhà thì đi giữ gái làng tôi rất ghét mấy thằng làng bên nó cứ qua làng tôi ẹo ẹo như mấy thằng đực rựa ấy.

    Sáng hôm sau lên trường xách cuốc ra sau trường dẫn theo 7 con bò để nó nhai cỏ tui ngồi chơi thôi(IQ 200) đến trưa dẫn bò trả lại cho chủ xong chiều cô ra kiểm tra nhưng ai ngờ bò ăn rồi bò ị cho hai mấy bãi kết quả tôi phải đi dọn phân bò.

    Bạn đang đọc truyện Yêu xa tại nguồn: http://truyensextv2.cc/yeu-xa/

    Sáng hôm sau, trong giờ ra chơi lại có một thằng tự kỷ ngồi trong lớp cắm cúi vẽ hình cô.

    – Anh T, mấy thằng kia đánh thằng bạn anh kìa.

    Tôi chạy ra như một vị thần mém tí đụng vào mấy con bánh bèo kia.

    – Tụi mày làm gì ở đây tính gây lộn à???

    – Mắt mày có vấn đề hay sao mà hỏi.

    Nó là thằng Phong lé, trả lời xong còn quăng dép vào mặt tôi.

    – Thôi có gì từ từ nói đừng nóng.

    – Nóng con mẹ mày!

    Ngay sau đó nó với ba thằng nữa lao vào tôi.

    – Từ từ, tôi vội nói.

    – Tụi mày biết là nếu đánh tao thì tụi mày sẽ quy vào tội cố ý gây thương tích và có hai sự lựa chọn dành cho mày.

    Một là tù một năm ba tháng.

    Hai là bồi thường mười triệu với tất cả chi phí trị liệu cho tao, tụi mày tự lựa chọn đi. Nếu gia đình mày dư tiền thì cứ đánh tao thoải mái.

    Với những lý luận của một thằng không biết luật pháp như tôi mà cũng làm cho tụi nó sợ thì tôi cũng không biết nói sao.

    – Ok bữa nay tao không tính chuyện này nữa.

    Phong lé nói xong rồi bỏ đi.

    Thằng bạn tôi nó cáu với tôi.

    – Đm sao mày lại để nó đi.

    Tôi mới nói.

    – Mày sao lúc nào cũng hấp tấp thế, nó 7 thằng mà chỉ có tao với mày sao chơi lại.

    – Mày sợ nó à.

    Thằng này lại cáu.

    – Không phải tao sợ nó mà mình phải nhịn con người có một mạng thôi nên phải nhịn.

    Lúc này nó không nói gì nữa chỉ bỏ đi vào lớp.

    Đối với thằng Phong lé thì tôi giải quyết êm xuôi thôi mà tôi không muốn cho cô biết chuyện này.

    2 tuần trước:

    – Cô à, sau này em đánh nhau thì cô phạt em như thế nào?

    – Em à, có những chuyện mình cảm thấy qua được thì cho qua đừng có gây rắc rối thêm, với lại cô cũng không muốn thấy em đánh nhau nữa.

    – Em biết rồi thưa cô.

  • Ngọc – Phú

    Phần 1
    Lâu lắm rồi vợ chồng Phú Ngọc mới có cơ hội được đi chơi riêng với nhau vào buổi tối mà không vướng bận chuyện con cái. Một phần cũng bận vì công việc và có con nhỏ, một phần thì do bà nội từ quê lên trông cháu để Ngọc được đi làm. Hôm nay hai vợ chồng ra ngoài đổi gió là bởi bà nội đưa cháu về quê chơi vài hôm.

    Cái khu phố cổ của hà nội vào buổi tối lúc nào cũng nườm nượp người, tây có và ta cũng có. Lâu rồi Ngoc mới có cảm giác vui như đi trẩy hội như thế này và nàng biết rất nhiều ánh mắt đàn ông đang nhìn mình với sự thèm khát cao độ. Mới 26t, lại là bà mẹ một con nên Ngọc lại trông càng quyến rũ hơn bởi vì tất cả các bộ phận trên cơ thể của nàng đã phát triển hết mức từ cặp đùi cho đến bộ mông căng tròn.

    Chiếc váy ngắn bó trật càng làm tôn thêm vẻ gợi cảm đến chết người từ hai bờ mông mỗi khi Ngoc bước đôi chân. Hai vợ chồng đều ngồi trên vỉa hè như bao người khác để vừa thưởng thức đồ nướng với cốc bia mát lạnh vừa ngắm dòng người qua lại trên con phố nhỏ bé.

    Cả Phú và Ngọc đều uống bia thả phanh vì mai cả hai đều không phải đi làm, hai người như ngầm hiểu rằng phê phê một tí để lát về nhà vật nhau ra làm tình nó mới sướng. Phú uống đến cốc thứ sáu thì máu dâm trong người nổi lên như cơn sóng thần, lại thêm cái cảnh anh nhìn thấy bao ánh mắt của những gã đàn ông tại đây cứ hau háu liếc nhìn vú và đùi của vợ mình làm cơn nứng càng dữ hơn. Phú nói nhỏ vào tai vợ:

    – Hôm nay trông vợ anh ngon lành quá, muốn đè ra địt thế cơ chứ.

    Ngọc biết chồng đang lên cơn nứng cặc rồi, vì nàng cũng vậy thôi, mỉm cười thích thú khẽ nói nhỏ vào tai ông xã:

    – Lát về địt cho vợ sướng vào nhé, phải hai cái đấy vì chẳng mấy khi được rên la thoải mái.

    Phú cũng cười tít mắt vì thấy vợ đã nổi cơn dâm. Đúng là từ ngày có bà nội lên thì hai vợ chồng anh cũng ít làm tình hẳn đi và cũng ít có cơ hội thể hiện cái chất dâm trong người.

    – Nửa năm rồi vợ chồng mình không làm tí cảm giác mạnh nhỉ? Phú bỗng dưng nghĩ đến chuyện quá khứ và nhắc lại.

    Ngọc hiểu ngay chồng nàng đang nói đến điều gì. Chưa hiểu rõ ý định của chồng khi nói ra câu đó thì Phú hỏi:

    – Vợ có thích làm tí cảm giác mạnh ngay đêm nay không?

    Ngọc vừa nghe vừa thấy bàn tay Phú mơn trớn đùi mình khiến cơn dâm trong người nàng bốc lên ngùn ngụt. Thích nhưng lại ngại nên Ngọc khẽ dựa đầu vào vai chồng ỏn ẻn trả lời:

    – Biết rồi còn hỏi. Nhưng làm gì có thằng nào đâu?

    – Nếu vợ thích thì thiếu gì. Để anh lên mạng tìm là có ngay. Đêm nay cho vợ hưởng hai súng luôn.

    – Thôi, những thằng lạ lạ chồng kiếm trên mạng vợ không thích đâu. Chẳng có tí cảm xúc gì hết.

    Phú thấy vợ nói cũng đúng và anh cũng biết tính Ngọc là rất ngại khi làm tình với trai lạ. Tuy nhiên với Phú đây chỉ đơn thuần là trò chơi thôi nên anh không muốn vợ dây dưa tình cảm với bất cứ ai để rồi trò chơi lại đi quá xa và anh không thể kiểm soát được.

    – Không kiếm trên mạng thì kiếm ở đâu bây giờ?

    – Thôi không cần đâu, chồng làm cho vợ sướng là đủ rồi.

    Lúc này lửa dục đã bốc lên quá cao rồi, Phú chỉ muốn có hai con chim địt vào cái lồn dâm của Ngọc hay là được nhìn thằng khác địt vợ mình khiến nàng rên rỉ quằn quại. Nghĩ đến điều đó Phú tiếp tục gạ gẫm:

    – Thế vợ có thằng nào không? Từ ngày đi làm chẳng nhẽ không chấm được ai?

    – Làm gì có ai. Toàn thằng xấu trai với dở hơi bỏ xừ.

    – Hay là gọi thằng Hùng đi.

    Ngọc không ngờ là Phú lại nhắc đến Hùng, người mà trước đây nàng đã yêu hắn và chết mê chết mệt đến nỗi Phú ghen thậm tệ rồi sau đó anh cấm đoán nàng không cho gặp nữa. Ngọc có tính là đã thích ai thì rất khó quên nên với Hùng nàng đã rất vất vả để chấm dứt, giờ không hiểu sao Phú lại khuyến khích cho nàng gặp hắn thêm lần nữa.

    – Thôi, Hùng em đã quên từ lâu rồi.

    Phú vẫn không tha:

    – Nhưng em vẫn muốn được làm tình với nó phải không?

    Ngọc bẽn lẽn cười dâm đãng, nàng không muốn nói dối:

    – Tất nhiên là muốn rồi.

    – Tại sao?

    – Vì ông ấy làm em sướng.

    – Nó làm em sướng hơn cả anh à?

    Ngọc gật đầu rồi dựa vào vai chồng nhớ lại những trận làm tình như bão táp với Hùng.

    – Thế em yêu ai hơn?

    – Bình thường tất nhiên là em yêu anh hơn rồi, nhưng khi ở trên giường thì em chẳng hiểu sao em như bị ma nhập ý, em có thể làm bất cứ điều gì nếu như Hùng muốn.

    – Nghe em nói mà anh nứng quá rồi, thôi em nhắn tin hoặc gọi cho nó đi.

    – Thôi, em sợ anh lại ghen như ngày trước lắm.

    – Lần này anh cho nên anh sẽ không ghen, mà cũng chỉ cho mỗi tối nay thôi đấy. Nhắn đi!

    Ngọc đang nứng vì cũng đã ngấm men bia, giờ cái háo hức được gặp tình cũ khiến nàng càng nứng hơn. Thấy chồng cứ giục thì nàng lôi đt ra nhắn tin cho Hùng với những câu hỏi thăm xã giao.

    Hai vợ chồng ngồi nhâm nhi bia và chờ tin nhắn phản hồi với sự hồi hộp và háo hức một cách lạ kỳ. Ngọc cảm thấy nước nhờn đang bắt đầu rỉ ra ở âm hộ và nàng phải khép đùi thật chặt như sợ mọi người xung quanh nhìn thấy. Khoảng mười phút sau thì đt của Ngọc đổ chuông và cả hai vợ chồng đều nhìn ngay vào chiếc đt đang đặt trên bàn.

    – Hùng gọi đấy. – Ngọc nói.

    – Em nghe máy đi.

    Ngọc cầm chiếc đt lên rồi nhìn xung quanh một lượt, nàng như sợ mọi người nghe thấy nên đứng dậy đi ra một góc thật xa bật nút nghe. Phú ngồi chờ chưa đầy hai phút thì vợ đã quay lại ngồi xuống ghế.

    – Sao rồi? Nó có đi được không? Phú tỏ ra sốt sắng hơn cả vợ.

    Ngọc chậm rãi ghé miệng vào tai chồng nói nhỏ:

    – Ông ấy đang ngồi uống rượu với bạn nên không nói được nhiều. Ông ấy hỏi em đang ở đâu thì em bảo đang lang thang ngoài đường muốn rủ đi uống bia.

    – Nhưng kết luận là nó có đi không?

    – Có, nhưng ông ấy bảo em cứ ngồi ở đâu đó đợi một lúc, khoảng nửa tiếng nữa ông ấy qua đón.

    Phú thấy trong người bắt đầu nóng ran, vậy là trò chơi mạo hiểm sắp bắt đầu khi một lần nữa anh lại dâng vợ cho thằng khác địt chùa. Nghe vợ kể nhiều thấy cũng nhạt nhạt dần không còn nặng đô nữa nên Phú trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi quay sang vợ nói:

    – Em nhắn tin bảo nó lát về thẳng nhà mình đi.

    Ngọc trố mắt ngạc nhiên không hiểu, nàng hỏi:

    – Sao lại về nhà? Thế anh ở đâu?

    – Anh cũng về nhà cùng em… hehe… nhưng anh sẽ nấp ở trên tum tầng ba.

    Ngọc giờ đã đoán ra ý chồng muốn được xem trộm, nàng không thích chuyện riêng tư có người nhìn thấy nên lấy cớ:

    – Thôi, ai lại nhắn cho trai bảo về nhà. Nhắn thế khác nào bảo em đang nứng thèm chim. Nó chẳng khinh cho ấy chứ!

    – Thì chẳng đang nứng và thèm thật còn gì. Mà tự dưng nhắn tin rủ rê đi bia bọt thì nó cũng biết thừa mục đích của em là gì rồi. Gớm, gặp nhau chắc lao vào nhau ngay ấy chứ.

    Ngọc xấu hổ đỏ mặt vì Phú nói cũng đúng, biết không còn cách nào nên nàng đành lôi đt ra nhắn tin bảo Hùng hãy qua nhà. Sau đó hai vợ chồng nhanh nhảu trả tiền rồi đi lấy xe máy phóng thẳng về nhà. Ngồi ôm chồng từ đằng sau Ngọc cứ tủm tỉm cười thích thú vì nàng thấy cặc chồng cứng ngắc. Bỗng nhớ tới điều gì đó, Ngọc ghé tai chồng nói:

    – Anh rẽ qua hiệu thuốc nào đó mua mấy cái bao đi. Ở nhà hết rồi.

    – Thôi chơi nhân trần cũng được, nhưng nhớ bảo nó xuất ra ngoài.

    – Hôm nay đang là ngày rụng trứng, nhỡ may dính thì sao?

    Phú nghĩ đến cái hậu quả vợ mang bầu với thằng khác thì anh sợ quá nên dừng xe ngay tại một hiệu thuốc để mua BCS cho vợ. Lúc vào mua thấy cô nhân viên cứ tủm tỉm cười thì Phú nghĩ cũng thấy nhục. Ai đời chồng đi mua bcs để cho vợ đi chơi với trai bao giờ…

    Về đến nhà là Ngọc lao ngay vào nhà tắm để rửa cô bé vì suốt từ tối dâm thuỷ rỉ ra rất chi là nhiều đến ướt cả chiếc quần lót. Nàng thay chiếc váy khác nhẹ nhàng hơn nhưng cũng trông nóng bỏng vô cùng vì nhìn thấy lớp bẹn gần sát mông và đôi gò bồng đào lấp ló bên trong hơi hở một chút. Thấy vợ dọn dẹp phòng ngủ ngăn nắp rồi còn thắp nến cho lãng mạn thì Phú đứng từ đằng sau ôm chầm lấy vợ thủ thỉ:

    – Khiếp nhỉ! Hẹn với trai có khác.

    Ngọc cười mỉm trông nét dâm lộ rõ trên khuôn mặt, nàng quay người lại hôn chồng như an ủi.

    – Chẳng mấy khi được chồng cho.

    – Cho nhưng phải biết điều đấy nhé. Đầu tiên là nhớ không được đóng cửa, thứ hai là rên thật to và nói thật dâm để chồng còn nghe thấy.

    – Được rồi, em sẽ làm như anh dặn.

    – Chưa hết, thứ ba là chỉ cho nó chơi một cái thôi rồi tìm cách đuổi nó về để chồng còn được địt đấy.

    – Vâng, mà ông ấy uống rượu vào chơi dai lắm, một cái cũng đủ mệt rồi.

    – Thì anh cứ dặn trước thế.

    Tiếng chuông đt vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai vợ chồng. Ngọc thấy số gọi là Hùng thì nàng quýnh quáng đứng chỉnh sửa lại chiếc váy.

    – Anh này, bộ này có hở vú nhiều quá không nhỉ?

    Phú cười lại gần bóp mông vợ một cái rồi trả lời đầy dâm dục:

    – Hở thế cho nó nhìn mới phê chứ. Thôi em đi xuống nhà mở cửa nhanh cho nó đi không hàng xóm nhìn thấy bây giờ. Bia có sẵn trong tủ lạnh rồi nhé.

    Phú nhìn vợ ngoe nguẩy cái mông trông đến là đĩ đi xuống dưới nhà để mở cửa cho tình nhân thì cũng là lúc anh bắt đầu thấy rạo rực trong người chứ không còn ghen tuông như hồi xưa. Định đi lên tum để nấp ở đó nhưng nghĩ thế nào anh lại dừng ở cầu thang thậm thụt nhìn xuống dưới nhà.

  • Sói săn mồi – Quyển 2 – Tác giả BoyTimGirls

    Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Sói săn mồi” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-soi-san-moi/


    Phần 1
    Sáng sớm, khi mặt trời vừa mới ló dạng…

    Một đoàn mười gã nam nhân tiến về cánh cổng nội môn Hợp Hoan phái, ai nấy mặt mày cũng âm trầm.

    “Xin dừng lại! Đây là cảnh nội của Hợp Hoan phái, ngoại nhân không được tiến vào… không biết các vị có chuyện gì?” Một nữ đệ tử tiến lên chặn ngang đám người nói.

    “Chó má cảnh nội, tránh ra cho lão tử!” Một tên từ trong đám nam nhân bước tới quăng một tát vào mặt nữ tử.

    “Bốp!” Ăn một cái tát mạnh, nữ đệ tử Hợp Hoan phái bị đánh bay ra sau, khóe miệng tràn tơ máu… nàng biết thực lực đối phương hơn xa mình, cơ mà phản ứng của nàng cũng thực là nhanh nhạy…

    “Địch tập kích! Mau vào bẩm báo cho chưởng môn, mọi người bày trận!”

    Một nữ đệ tử ở phía sau vội vã hướng bên trong lao đi, còn lại đều rút vũ khí đứng thành trận hình chắn ngang cánh cổng.

    “Hôm nay ta phải xem nội môn Hợp Hoan phái có gì mà khư khư đóng kín sau bao nhiêu năm! Mọi người, lên!” Mười bóng đen lao tới, tiếng chiến đấu vang lên ngay tức khắc…

    “Oanh!… Oanh!…”

    Mười tên nam nhân thân ảnh quỷ dị chỉ trong ba chiêu đã chế trụ được toàn bộ đám nữ đệ tử, đường đường là Hộ Pháp của Thập Lục Tháp cho nên đối đầu với những đệ tử thông thường này quá là dễ dàng rồi.

    “Hừ! Nói, Dâm Ma trưởng lão ở đâu?” Một gã Hộ Pháp chụp cổ một nữ đệ tử gầm lên khiến mặt nàng trắng bệch sợ hãi.

    “Không… không biết…” Nữ đệ tử cố gắng rặn từng chữ, nàng thật là không biết vì còn chưa biết chủ nhân trở lại.

    “Không biết? Không biết thì chết đi!” Gã Hộ Pháp cười gằng vừa định vặn cổ nữ nhân trong tay nhưng… đột nhiên lông tóc của gã dựng đứng… nguy hiểm tới.

    “Ai?” Chỉ mới kịp thả nữ nhân trong tay ra, gã Hộ Pháp đang định quay người nhưng đã muộn… cổ của gã đã bị một bàn tay cứng rắn quặp lấy.

    “Muốn giết nữ nhân của lão tử? Ai cho ngươi lá gan đó?” Là Long, hắn dữ tợn gầm với tên Hộ Pháp trong tay mình.

    “Lục… lục trưởng lão… tôi…” Gã Hộ Pháp đang định nói gì nhưng ác ma không còn cho hắn cơ hội…

    “Rắc!” Long vặn cổ người như cổ gà, hắn thả cái xác trong tay xuống đưa mắt nhìn lại chín tên khác.

    “Lục… lục trưởng lão bớt giận!” Bị hành động của Long chấn nhiếp, một tên Hộ Pháp run sợ quỳ xuống, tiếp theo đó là vài tên khác nhưng vẫn còn hai gã đứng thẳng gương mặt tức giận nhìn Long chằm chằm.

    “Dâm Ma! Ngươi chẳng lẽ quên mệnh lệnh của tổ chức, Kim Sơn đại hội chỉ còn hai ngày nữa bắt đầu mà ngươi còn ở đây? Ngươi là đi chơi là đi hay đi làm?” Một trong hai tên Hộ Pháp còn đứng lên tiếng chất vấn.

    “Ta đi chơi hay đi làm thì ngươi có quyền chất vấn?” Chỉ trong sát na, thân hình Long lóe lên xuất hiện trước mặt tên Hộ Pháp, tay hắn đã nắm chặt cổ hắn nhấc bổng lên.

    “Dâm Ma! Giết hại Hộ Pháp vô thiên vô tắc, Thập Lục Tháp sẽ không tha cho ngươi!” Bị Long chụp cổ đột ngột tên Hộ Pháp sợ run nhưng vẫn cứng miếng cơ mà hắn lại dọa không đúng người rồi…

    “Rắc!” Long trảo luôn cái đầu của tên Hộ Pháp kéo thêm một vòi máu kinh người phóng thẳng lên trời từ cổ gã…

    “Ngươi nói quá nhiều!” Vứt đầu lâu xuống, Long đưa mắt nhìn về tên còn lại vẫn còn đang đứng làm gã bất chợt lùi về sau vài bước… ánh mắt ấy… chỉ bằng ánh mắt ấy thôi cũng đã đủ cho gã cảm giác được tử vong.

    “Lục… lục trưởng lão… tôi quỳ… tôi sai… tôi quỳ…” Tên Hộ Pháp lạnh run đang muốn quỳ nhưng…

    “Đã muốn đứng thì khỏi cần quỳ!” Thân ảnh Long lóe lên, chỉ trong tích tắc trong tay hắn lại một chiếc đầu lâu với ánh mắt kinh hãi còn hiện hữu trên khuôn mặt cùng thân thể không đầu vẫn còn đang đứng bên cạnh.

    Ba mạng người, chỉ trong vài hơi thở bã gã Hộ Pháp cứ thế mà mất mạng… bảy gã Hộ Pháp đang quỳ mà mặt mày trắng bệch, có tên không giữ được bình tĩnh ngã quặp ra trên mặt đất… chỉ mới hơn một tháng, Lục trưởng lão mà chúng tháp tùng đã trở nên đáng sợ đến cùng cực, thực lực của hắn cũng đã biến mạnh tới độ cao chừng nào không ai biết nhưng có một điều chúng biết chắc là lúc này nếu không biết điều thì đầu chúng sẽ không còn được ở trên cổ nữa.

    “Nói! Ai cho các ngươi lá gan?” Long gầm lên, ma khí trong cơ thể hắn tuôn ra làm cả vùng đất hứng chịu áp bách cực lớn… hắn thi triển Ma Vực của bản thân… Vực của một Cường Giả tam cấp… phải… hấp thu sinh mạng Tọa Thiện khiến hẳn vô tận tiếp cận Cường Giả tam cấp đến khi song tu hấp thụ được một lượng Hợp Hoan khí hắn đã chính thức trở thành một Cường Giả tam cấp…

    Một lúc sau, không có âm thanh nào trả lời Long vì bảy gã Hộ Pháp đã nằm rạp trên mặt đất, kẻ nào cũng thân hình run lập cập, miệng mũi phun huyết vì áp bức kinh khủng từ Ma Vực… ‘đáng sợ’… trong đầu chúng chỉ còn lại hai từ này.

    “Lần đầu cũng là lần cuối cùng ta tha thứ cho các ngươi! Mau mau đi chuẩn bị đi Tân Cương” Long thu hồi Ma Vực, mắt quét qua ba cái xác trên mặt đất rồi cả người hắn biến ảo tiêu thất trong không gian, phải đến một lúc lâu sau bảy gã Hộ Pháp mới có thể gượng dậy được, chúng là không dám chần chừ mà lao xuống núi chuẩn bị phương tiện để đưa Lục trưởng lão đi Tân Cương… nhận thức của chúng với vị này đã triệt để thay đổi.

    Bạn đang đọc truyện Sói săn mồi – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv2.cc/soi-san-moi-quyen-2/

    Tân Cương…

    Trong một tòa cung điện ẩn sâu trong lòng núi được xây dựng công phu mà nổi bật là các bức tượng thú nhân bằng vàng được chạm trổ hết mực cầu kì… ở chính giữa đại điện là một ngai vàng sang trọng thể hiện cho sự giàu có cùng quyền quý của chủ nhân nơi đây…

    Ngồi trên ngai vàng lúc này là một lão già râu tóc trắng xóa, cả người lão gầy gòm yếu ớt tưởng chừng một con gió nhỏ có thể thổi ngã bất cứ lúc nào nhưng ánh mắt lão lại không yếu đuối như cơ thể, ánh mắt của lão sắc bén, lạnh lùng cùng kiêu ngạo… lão chính là Hắc Đế, một đời kiêu hùng bá vương mảnh đất Tân Cương này.

    “Kim Sơn đại hội đã chuẩn bị xong chưa?” Hắc Đế giọng trầm ổn lên tiếng hỏi.

    “Bệ hạ! Đã đâu vào đấy, tôi vừa nhận được tin ‘khách nhân’ cuối cùng đã tới và đã đăng ký tham gia thi đấu!” Ở dưới chính điện, một vị lão giả cung kính chắp tay báo.

    “Tên Lục trưởng lão gì đó sao? Kim Sơn đại hội năm nay xem ra sóng gió không nhỏ à!” Hắc Đế nheo mắt nói.

    “Vâng! Xem ra Thập Lục Tháp nhất định muốn hắn diệt Diêm La, theo cách hành xử của Bất Tử lão nhân nhất định sẽ còn chuẩn bị hậu chiêu giải quyết triệt để Thập Đại Ác Nhân!” Vị lão giả nói.

    “Hắc! Lão có hậu chiêu thì Thập Đại Ác Nhân đời trước cũng không đứng nhìn đệ tử của mình chết, cứ để chúng đấu với nhau” Hắc Đế mắt lóe tinh quang nói.

    “Vâng! Bệ hạ anh minh”

    “Đã điều tra được cái chết của quân đoàn trưởng quân đoàn Bò Cạp và Bạch Lang chưa?” Hắc Đế tiếp tục hỏi.

    “Đã tra rõ ràng! Ngày đó ba vị quân đoàn trưởng của ba quân đoàn Nanh Hổ, Bò Cạp cùng Bạch Lang đều tao ngộ tập kích ám sát gần như là cùng một lúc, ngoài quân đoàn trưởng Đoàn Ngạn Ngữ của Nanh Hổ được Dâm Ma cứu thì hai vị khác đều bỏ mạng vì kẻ ám sát thực lực cường hãn” Lão giả báo cáo.

    “Kẻ nào làm?”

    “Chín phần là do Thập Đại Ác Nhân ra tay!”

    “Hắc hắc! Đúng như ta dự đoán, chúng đây là muốn khơi mào chiến tranh giữa ta và chính quyền Trung Hoa sao?” Hắc Để cười gằng, ba quân đoàn trưởng của quân đội chính quy bị ám sát trong mảnh đất Tân Cương thì ai là kẻ bị nghi ngờ đầu tiên? Đương nhiên là vị vua không chính thức như lão rồi.

    “Bệ hạ! Giết chúng?” Vị lão giả lạnh giọng hỏi không che giấu sát niệm trong lời nói.

    “Để cho Thập Lục Tháp ra tay đi, đừng coi thường Thập Đại Ác Nhân… Diêm La đời nào cũng là một đời kiêu hùng cao thủ, chúng ta lại không có chứng cớ nên nếu ra tay sẽ đuối lý.” Hắc Đế nói.

    “Vâng!”

    “Được rồi, ngươi có thể lui” Không còn chuyện, Hắc Đế lệnh.

    “Bệ Hạ vạn tuế” Lão giả chắp tay hô… lùi từng bước ra cửa rồi mới xoay người rời đi thể hiện thái độ cung kính của mình… nhưng Hắc Đế có điều không biết… khi lão giả quay đi cũng là lúc trong mắt lão xoẹt qua một tia âm lãnh.

    Sau khi lão giả rời đi, Hắc Đế suy tư một hồi một mình nơi ngai vàng của lão… đột nhiên lão lên tiếng:

    “Ảnh Vệ… phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho công tử…”

    “Rõ” Từ sau ngai vàng, trong bóng tối vang lên một âm thanh… là bài tẩy sau cùng của lão chính là chi đội này, chúng là những đứa trẻ mồ côi do chính tay lão lựa chọn và không tiếc tài nguyên để bồi dưỡng thành những cao thủ… thậm chí đội trưởng còn là một Cường Giả đường đường chính chính cho nên Hắc Đế cực kì tin tưởng.

    Thế nhân không biết một điều là Hắc Đế không có vợ, đến gần già lão mới quan tâm đến hậu đại của mình cho nên tìm một người đàn bà để duy trì nói giống mà thôi… nhưng mà trời lại không cho lão như ước nguyện con đàn cháu đống mà chỉ để lão có được hai đứa con một trai một gái dù lão co ra sức ‘cày cấy’ thế nào đi nữa… chính vì thế Hắc Đế cực độ coi trong hai đứa con này của mình chẳng khác nào trân châu chí bảo trên tay… đứa con trai của lão cũng không làm lão thất vọng mà thiên phú võ đạo cũng cực kì xuất chúng.

    Hắc Đế một đời kiêu hãnh làm vua Tân Cương nhưng cũng đem tới cho lão vô cùng vô tận kẻ thù mạnh mẽ, lão cũng không thể bảo hộ con trai cùng con gái mãi được vì câu ngạn ngữ ‘cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra’ vẫn còn đó, chính vì thề lão chọn cách đau lòng… từ lúc hai đứa con lão lên ba tuổi thì được lão bí mật làm giấy tờ giả cho cả hai làm con một gia đình bình thường… đương nhiên là một gia đình ở một nơi heo hút chim không thèm ỉa rồi.

    Khẽ móc trong túi ra một tấm ảnh, Hắc Đế cẩn thận vuốt ve từng khuôn mặt trai gái trên bức ảnh chụp lão cùng hai đứa con… đã năm năm rồi lão không được gặp con rồi, tin đồn lão đã chết và truyền ngôi cho con trai càng ngày càng lan rộng làm các thế lực trong bóng tối bắt đầu cựa quậy cho nên lão càng phải thận trọng, một bước đi sai sẽ khiến công sức của lão đổ xuống sông xuống biển chỉ trong nháy mắt.

    “Kiếm nhi à, con nhất định sẽ thành công!” Hắc Đế vuốt ve ảnh đứa con trai lẩm bẩm, con trai lão tên Vũ Lập Kiếm năm nay hai mươi lăm tuổi, đại danh đỉnh đỉnh thủ tịch đệ tử của Võ Đang đại phái, được xưng là kỳ tài kiếm thuật và là đệ tử chân truyền của đương nhiệm Võ Đang chưởng môn nhân – Trương Kim Sâm… lần này Kim Sơn đại hội, Hắc Đế cực kì tin tưởng con trai mình sẽ đoạt giải nhất… lão đã tăng phần thưởng năm nay lên nhiều lần coi như danh chính ngôn thuận đưa tài nguyên cho con trai.

  • Đời học sinh – Quyển 2

    Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/


    Phần 1
    Một buổi sáng an lành và không kém phần lạnh rung sau đêm noel lại đến với tôi. Đang thiu thiu giấc nồng thì một giọng hát cao vút vang lên làm tôi chợt tỉnh giấc.

    Đáng lí ra nếu như giọng hát đó không có gì đặc biệt thì tôi đã cuộn chăn nướng tiếp rồi, trời lạnh muốn rét run luôn mà. Đằng này giọng hát đó xuất phát từ bên trên tôi, lại còn đang hát bài Đám cưới trên đường quê mà tôi đã từng hát nữa chứ.

    Chợt nhớ lại hôm qua mình đã ở lại nhà của Ngọc Lan không hề về nhà nên tôi bỗng giật thót tỉnh giấc hẳn.

    Hiện giờ tôi đang nằm trên chiếc sofa, đắp một tấm chăn dày cộm ấm áp nhưng quan trọng là chiếc gối tôi dùng để kê đầu không giống những chiếc gối bình thường. Nó mềm mại, mịn màng y chang da người, lại còn rất thơm nữa. Mà cái cảm giác mịn mịn này quen lắm, hình như tôi đã gặp ở đầu đó rồi.

    Vừa định tìm hiểu thêm thì bỗng giọng hát ấy tắt đi, thay vao đó là một giọng nói lạnh băng cả sống lưng:

    – Phong, gối đầu lên thì được! Làm những việc khác thì đừng trách!

    Tôi điếng hồn bật dậy vì giọng nói lạnh băng đó là của Ngọc Lan. Thì ra nãy giờ tôi đang gối đầu lên đùi của nàng mà không hề hay biết.

    – Phong nằm nãy giờ bao lâu rồi!

    – Chỉ mới 5 – 10 phút thôi! Lan cũng mới thức dậy mà! Thấy Phong nằm co ro tội nghiệp nên cho mượn đó.

    – L… Lan mới thức dậy! Vậy từ tôi qua tới giờ Phong ngủ với…

    Tới đây nàng nhăn mũi chỉ vào trán tôi:

    – Đương nhiên là ngủ một mình rồi, hôm qua say Phong bét nhè! Lan không lôi xuống đây chắc Phong bị cảm lạnh trên sân thượng rồi đấy!

    – Ơ, Phong lên sân thượng làm gì?

    – Sao… Phong không nhớ hôm qua đã làm gì à? – Lan bỗng ngập ngừng hỏi tôi.

    Nhưng nhăn mặt bóp trán một lúc lâu, tôi vẫn chẳng thể nào nhớ ra được mình đã làm gì trên sân thượng cả.

    – Chịu, cùng lắm Phong chỉ nhớ đã cùng Lan lên sân thượng ngắm cảnh thôi, còn chuyện gì xảy ra tiếp thì mờ mờ ảo ảo quá, không nhớ nổi.

    Nghe đến đây, nét mặt của Lan bổng chuyển sắc. Sự vui tươi trên gương mặt của nàng không còn nữa, nó đã bị chiếm lấy bởi những nét ưu buồn lan tỏa.

    Ngạc nhiên vì những biểu hiện của Ngọc Lan tôi liền quay sang nàng nhỏ nhẹ:

    – Sao thế Lan, tự dưng buồn nữa rồi!

    – Không có gì đâu, tại bài nhạc buồn quá làm Lan buồn theo đấy! – Vừa nói nàng vừa rút tai phone ra khỏi tai.

    Nhưng ngay cả khi tháo tai phone ra, Ngọc Lan cũng không vui hơn là bao. Những nét buồn vẫn phảng phất đâu đó trên gương mặt thon nhỏ của nàng.

    Vì chẳng biết nguyên do nỗi buồn bất chợt của Lan, tôi đành phải làm bù nhìn bất đắc dĩ mặc cho nàng ngồi thừ ra đó bấm bấm chiếc điện thoại bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình mà chẳng nói được lời nào an ủi.

    Phải nói thật là cố gắng dữ lắm tôi mới nặng ra một câu nói để tiếp chuyện với nàng nhưng khỗ nỗi nó lại cộc lốc, chẳng ăn nhặp gì với những suy nghĩ trong đầu tôi cả:

    – Mấy giờ rồi Lan?

    – Ừm, 8h rồi!

    Nghe nàng nói, tôi giật mình nhìn lại đồng hồ. Quả thật bây giờ đã 8h hơn rồi. Chợt nhớ về những gì nàng nói tối qua, giờ này chắc là ba mẹ của nàng đã về.

    Để cho chắc hơn và cũng để có cơ hội tiếp chuyện với nàng, tôi bèn hỏi lại:

    – Vậy ba mẹ của Lan đã về chưa?

    – Họ về rồi!

    – Họ đang ở đâu để Phong vào chào hỏi đã!

    – Thui khỏi cũng được, ba mẹ Lan mệt nên ngủ rồi! – Nàng vội bỏ chiếc điện thoại xuống khẽ cười – Phong ăn sáng chưa, hay là ở lại ăn sáng nhé?

    Lúc đó tôi cũng muốn ở lại ăn sáng lắm nhưng nghĩ lại bây giờ đã trễ. Hoàng Mai có thể đã về nhà rồi nên tôi không dám ở lâu. Dù gì tôi cũng rất muốn gặp mặt Hoàng Mai, đã 1 đêm không gặp em rồi mà. Có thể giờ này em đang mong ngóng tôi lắm. Càng nghĩ tôi lại càng nôn nao muốn về.

    – Giờ trễ rồi, Phong phải về nhà đã! Hẹn dịp khác nhé!

    Tôi ngập ngừng nói với Lan như một chú bé lễ phép, kính cẩn với chủ nhà.

    – Phong về à? – Nàng bỗng thở dài rồi tươi cười chỉ sau phút chốc – Ùm… thôi noel này thế là đủ rồi! Dù sao cũng cảm ơn Phong về tất cả nhé!

    – Không có gì! Vui là chính mà! Thôi Phong về đây! Tạm biệt!

    Chừng khi tôi chuẩn bị dắt xe ra khỏi cổng thì Ngọc Lan lại gọi với phía sau làm tôi dựng chống xe ngơ ngác:

    – Có chuyện gì vậy Lan?

    – Hì, hôm qua Phong đã tặng quà noel cho Lan rồi, đến lượt Lan tặng qua lại cho Phong chứ!

    Nói rồi nàng đưa một chậu hoa được giấu sau lưng nãy giờ lên trước mặt tôi mỉm cười rất ư là rạng rỡ. Cảm tưởng như nó còn chói lóa hơn cả ánh mặt trời nữa đấy!

    – Đây là hoa gì vậy, nhìn đẹp quá!

    Tôi liếm môi nhìn chậu hoa màu vàng sặc sỡ mà không khỏi trầm trồ vì nét đẹp của nó.

    – Đây là hoa lan vàng, chậu hoa Lan quý nhất đó!

    – Ớ không được đâu! Chậu hoa quý nhất của Lan mà!

    – Không sao, ai chứ Phong thì Lan tin sẽ chăm sóc chậu hoa tốt mà! – Nàng khẽ cười lung linh như hoa – Phong giữ gìn cẩn thận nhé!

    Nhận lấy chậu hoa từ trong tay Ngọc Lan, tôi có thể cảm nhận được độ nặng của chậu cũng như độ nặng của trách nhiệm đang đè nặng lên tay tôi.

    Chậu hoa thật đẹp, thật lung linh, nó vàng rực đến nao nức lòng. Chẳng trách đầy là chậu hoa Lan thích nhất. Nhớ những lần đến nhà Lan dạy võ lúc trước, lần nào Lan cũng chăm sóc tỉ mỉ chậu hoa rồi mới đi ra công viên học võ được.

    Có những khi nàng còn đòi ôm theo chậu hoa ra công viên nữa cơ. Nhưng may sao tôi thuyết phục được nàng mới thôi cái ý định ấy, thiệt khổ gì đâu!

    Ôm chậu hoa một cách cẩn thận. Tôi từ biệt Lan để trở về căn nhà yêu quý của mình.

    Được một đoạn tôi linh tính như có ai đó đang theo dõi nên lén nhìn về phía cánh cổng trắng cao vút. Chợt thấy Ngọc Lan vẫn còn đang đứng đó, tựa lưng vào cổng mà nhìn theo tôi. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một cảm giác bồi hồi đến xao xuyến con tim.

    Nhưng tôi đã đi, đã cất bước khỏi căn nhà thân yêu đó rồi, không thể nào trở lại được nữa. Vả lại nếu quay về thì tôi sẽ nói gì với nàng đây, “Chúc Lan buổi sáng vui vẻ” chăng?

    Cùng lúc đó những luồng tư tưởng trong đầu tôi cũng hùa với ý định ấy:

    “Mày nên bỏ qua cách ý định đó đi Phong ạ. Mày với Lan không thể nào đến với nhau đâu! Người mà mày cần thương yêu nhất bây giờ là Hoàng Mai đấy có biết không?

    Mày thử nghĩ đi, trong 4 tháng qua ai đã chăm sóc cho mày, ai đã nấu cơm cho mày ăn, ai đã thức đêm trông chừng những lúc mày bị bệnh. Cả những khi mày gặp chuyện buồn ai đã cùng mày sang sẻ nỗi buồn đó.

    Rồi cái lúc Hoàng Mai bị bắt cóc, em cũng sẵn sàng dẹp lòng tự trọng qua một bên mà tha thứ cho cái tính nóng nãy của mày. Thử nghĩ xem bây giờ ai là người xứng đáng để mày yêu hơn?”

    Với những ý nghĩ như thế, tôi càng gồng người đạp xe nhanh hơn bất chấp đường phố bây giờ đã đông người qua lại.

    Sau một hồi đạp vật vã, tôi cũng đứng trước cổng nhà mình. Trãi qua một đêm nó vẫn không hề thay đổi gì. Vẫn cũ kĩ, hoen gỉ và đen thùi lùi như từ trước đến giờ.

    Nhưng có một điểm khác giữa chiếc cổng khi tôi rời khỏi nhà ngày hôm qua và cái chiếc cổng bây giờ đang án ngữ trước mặt tôi.

    Đó là chiếc ổ khóa…

  • Đôi bạn cùng tiến

    Phần 1
    6h chiều, anh em Phong và Lan lên tới phòng trọ. Trong khi Lan đang lỉnh kỉnh xách đồ thì Phong tiến tới hé cửa sổ, rồi nó lặng lẽ nhìn mà không gọi cửa. Lan 2 tay xách đồ tới sát bên thì Phong đừng lùi ra gãi đầu. Lan hé mắt vào khe cửa.

    – Anh thiệt là dâm dê, vậy mà cũng nhìn cho được.

    Bên trong, Vi nằm sải chân tay hình như đang ngủ. Cái áo 2 dây hơi xọc xạch, cái quần len nâu ngắn trên đùi, bó sát đẩy cái mu cồm lên hẳn. Cơ thể tròn trịa của con bé mới lớn.

    – Ê, dậy mở cửa với.

    Lan gọi tiếng thứ 3 thì Vi mới dậy, nó dụi mắt.

    – Ui, lên rồi à. Tao mệt quá ngủ quên.

    Vi mở cửa, sửa lại áo, Lan xách đồ vào.

    – Anh Phong vô chơi đã. – Vi mời.

    – Thôi anh về, còn tắm rửa nữa, đi đường bụi quá.

    Nói rồi Phong ra đề xe chạy. Lan bỏ đồ ngồi xuống rót nước uống.

    – Mày tập về lâu chưa?

    – Mới 15p, Mới tập 2 hôm mà tao mỏi chết đi được. Chắc tao bỏ cuộc quá. Hihi.

    – Con điên, phải kiên trì chứ. Tao mà có điều kiện như mày tao cũng tập. Thôi mệt thì nằm đi, tao ra cắm cơm rồi gọi dậy ăn, thức ăn tao đem dưới nhà lên đây rồi.

    – Ừ, có cơm gọi, tao ngủ tiếp đây.

    Vi chốt cửa rồi lại kéo gối nằm xoài giữa sàn nhà.

    Mặc dù mới học với nhau 1 học kỳ những Vy và Lan đã là bạn thân. Nhà Lan cách thành phố 40 km, vì muốn học chuyên nên Lan phải thuê phòng trọ. Sau khi nhập lớp vài tháng thấy khá hợp nhau nên Vi rủ Lan về ở chung cho gần trường và đỡ tốn tiền.

    Nhà Vi chỉ cách thành phố 10p đi ô tô, ba Vy nói hằng ngày đưa đón nhưng Vi không chịu, muốn tự do nên Vi bắt ba thuê cho 1 phòng trọ sát trường. Để yên tâm, ba Vi thuê luôn căn nhà cấp 4 cách trường 3p đi bộ. Trả tiền trước cả năm.

    Lan và Vi có rất nhiều điểm giống nhau, cũng thấp lùn, chỉ khoảng 1, 5m. Cùng để tóc ngang vai, cùng học giỏi anh văn. Lúc vào học lại ngồi cùng bàn, chơi thân với nhau, giờ con ở chung nữa. Đi đâu cũng đi với nhau nên bọn bạn trong lớp đặt cho biệt danh là Cặp đôi VL Mario.

    Chúng chỉ khác nhau 1 chút là dù thấp nhưng người Lan gọn gàng cân đối, còn Vi hơi mập tròn 1 tí, theo kiểu đầy đặn của con nít mới lớn. Mặt Lan hình trái xoan có lúm đồng tiền dễ thương thì mặt Vi khá tròn và cái cằm hơn chẻ rất có nét.

    Phong là anh của Lan, sinh viên năm cuối đại học nông lâm. Phòng trọ Phong cách đó chừng 5 km.

    Cuối tuần nào không bận Phong cũng qua chở em gái về quê. Hôm nay nhà có việc nên Lan còn mang đồ ăn lên cho đỡ nấu.

    Phong thuộc kiểu soái ca của bọn trẻ mới lớn, Phong cao ráo đẹp trai, người không quá to nhưng chắc chắn, lại có râu quai nón.

    Ngược lại, Vi rất lười về nhà. Vi nói nhà Vi có mỗi ba mẹ, cũng làm việc ở thành phố, ba mẹ hay qua thăm nên thôi khỏi về mệt.

    Xong học kì 1, nó đăng ký học lớp nhảy erobic với quyết tâm có body thon gọn hơn dù nó chưa đến nỗi béo. Sắp xếp mãi mới chọn được lớp có lịch học từ 4h30 – 5h30 chiều. Mới đi học được 2 buổi là thứ 7 và chủ nhật.

    Ăn cơm xong Vi đi tắm, Lan chuẩn bị sách vở.

    – Ê, ngủ đi, tao chỉ muốn ngủ. Hihi.

    – Mày không học bài à? – Lan hỏi lại.

    – Thôi lười 1 hôm, mai thứ 2 không có tiết cô Hiền mà. Mấy môn kia kệ nó. Hehe.

    – Ừ thôi tao cũng lười 1 hôm, ngồi xe dưới quê lên ê mông quá.

    Lan tắt điện chui vô màn nằm bên cạnh Vi.

    – Tập mệt lắm hả?

    – Ừ lâu nay toàn ngủ, chưa quen mà.

    – Sang năm tao kiếm việc làm thêm có tiền tao cũng đi tập. Năm nay anh Phong còn học đó, không cho tao làm thêm. Hi.

    – Ê Lan, nhờ cái!

    – Chi?

    – Mày matxa cho tao với, cả người như oải ra.

    – Điên à. Tập thì mới đầu mỏi sau sẽ quen, ai làm cho mày mãi được.

    – Năn nỉ mà, 2 đùi tao mỏi rã rời nè.

    – Kệ mày. – Lan cười rồi quay mặt vào tường cầm đt bấm.

    – Đi mà. Làm đi, mai tao nấu cơm với rửa bát cả ngày, chịu không?

    – Thiệt không? Nói là phải giữ lời.

    – Thiệt, hì hì.

    Lan quay ra lại đối mặt với Vi.

    – Chừ làm răng đây.

    – Thì mày ngồi dậy bóp chân bóp lưng cho tao với. Mày chưa thấy người ta matxa à?

    – Chưa.

    – Dậy đi, tao chỉ cho.

    Lan lồm cồm ngồi dậy, Vi nằm ngửa.

    – Làm răng?

    – Mày bóp đoạn này này.

    Vi nói rồi bật đèn pin điện thoại, chỉ tay vào phần đùi cho Lan.

    – Làm ri hả? – Lan vừa bóp vừa hỏi.

    – Ừ, mạnh lên tí nữa, cứ lên xuống rứa. Nhảy nhiều mỏi cơ quá.

    – Muốn đẹp phải chịu khó chứ. Bóp ri vừa chưa?

    – Rồi, hihi dễ chịu quá.

    Vi với tay lên đầu giường bật điện, nó nằm ngửa, cặp vú nhỏ mới bằng nửa cái bát của nó coi như bẹt xuống hẳn giống con trai, chỉ nhô lên 2 cái núm. Nó khoan khoái khi được xoa bóp cơ đùi.

    – Chỗ ni cần bóp không? Hehe.

    Lan nghịch ngợm vỗ tay lên mu của Vi. Con bé Vi chuyên trị quần short len lại hơi tròn người nên lúc nào cái mu cũng ngồn ngộn.

    – Con điên, hihi nó cắn đấy.

    – Cắn tao bẻ gãy răng, haha.

    2 con bé cười nghiêng ngả, Lan vẫn tiếp tục bóp, Vi khép hờ mắt thở nhẹ.

    – Ê con điên, mày ngủ à? Tao ngủ nghe.

    – Không không, tao… phê. Hihi.

    – Thiệt á, tao bóp đùi mày sướng à.

    – Không, không phải sướng, mà thấy dễ chịu. Hihi.

    – Rứa tao bóp đây nữa em mày chết. Haha.

    Lan nói rồi đưa tay lên mu bóp thật.

    – Á đừng. Haha.

    – Này, mày không có lông thiệt à?

    – Ừ, thì tao còn chưa có lông nách mà.

    – Tao không tin, tao có nhiều rồi nè.

    – Đây này.

    Vi vô tư tụt chun quần trước, hở cái mu cao bợi với đường rãnh sâu thẳm. Không có 1 sợi lông nào. Từ đỉnh mép có 2 vệt hơi thẫm màu chạy xuống phía háng, còn lại trắng bóc.

    – Haha, như con nít. Thôi tao đi ngủ đây. Mai nhớ rửa bát nấu ăn đó.

    – Ừ. Ngủ thôi. Tao cũng mong có lông mà đéo có, hic.