Blog

  • Chị hàng xóm dâm đãng

    Tiếng trẻ con khóc ré lên trong đêm làm nó giật mình. Cái phòng trọ bên cạnh của hai vợ chồng luôn làm nó mất ngủ. Lúc thì tiếng trẻ con, lúc thì tiếng uỳnh uỵch, kẽo kẹt làm nó cực kì khó chịu.

    6h30 phút sáng, tiếng chuông đồng hồ reo. Tỉnh dậy với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, vừa mở cửa nó đã thấy cái bóng của chị hàng xóm đang phơi quần áo.

    – Chào chị! – Nó vừa chào vừa vươn vai. Sao hôm qua thằng bé khóc nhiều thế chị.

    – Chào em. Chẳng hiểu sao mà hôm qua đi trẻ về nó sốt rồi quấy quá.

    – Chứ không phải anh chị làm nó thức hả. – Nó hỏi một câu đầy ẩn ý. Phải nói thêm Xuân – tên chị hàng xóm – 32 tuổi,làm kế toán ở một công ty tư nhân, không xinh lắm nhưng được nước da trắng hồng, thân hình của gái một con rất hấp dẫn. Nó đã mấy lần có ý định nhìn lén hai vợ chồng xxx mà chưa thành công.

    – Đâu có làm gì đâu. – Cười. Mà hôm nay em không đi làm à?

    – Em có, nhưng đến muộn tí.

    – Uh.

    Cuộc đối thoại kết thúc, nó nhanh chóng chuẩn bị rồi lên con ngựa sắt đến Công ty. Chẳng có việc gì vẫn phải đến chán chẳng buồn chết thế này. Loanh quanh một lúc chém gió với mấy bà già cùng phòng nó, ngồi vào bàn bật con Acer lên truyensextv2.cc. Tức hạ phá thượng, mặt mũi nó nổi đầy mụn (mặc dù đã dùng hết Oxy rồi Nivea). Mải mê đọc mấy cái truyện sex trên truyensextv2.cc mà không để ý đến chị Dung – làm cùng phòng – đã đứng sau lưng nó bao giờ.

    – Chết nhé, toàn đọc mấy cái này bảo làm sao mà không mọc mụn.

    – Ôi trời, chị làm cái gì mà cứ như ma ấy. Không lên tiếng được à?

    – Ơ, chị mày vừa lên tiếng đó còn gì. Mà xem ít thôi không tối về lại không ngủ được đấy.

    – Hì hì, xem cho nó đỡ thèm ấy mà. Ai sướng như chị đâu, khi cần là có, khi muốn là được.

    – Thiết gì đâu, đi làm về tối chỉ muốn ngủ.

    – Chị nói thật không đấy, cái tướng chị thế kia mà ngủ luôn mới là lạ đấy.

    – Tướng chị làm sao?

    – Mắt thì ướt ướt, má lúc nào cũng đỏ hây hây thế kia mà không … em cứ đi đầu xuống đất.

    – Ghê chưa, nghe có vẻ kinh nghiệm nhỉ. Thôi không nói lung tung nữa, đi ăn cơm.

    – Ok, đi hôm nay em mời.

    – Thế hả, để chị gọi mọi người. (Ôi, đm thế là chết tiền roài)

    Nó đứng dậy, mắt vô tình lướt qua cái mông của chị Dung. Khỉ thật, sao giờ mình mới để ý, cái mông cong cong thế kia mà doggy thì phê lòi. Mới nghĩ thế thôi mà thèng em đã trở mình đòi dậy. Nguy hiểm, nó vội vàng bỏ ngay ý nghĩ vừa xuất hiện mà chạy theo mấy bà chị.

    Bạn đang đọc truyện sex tại web: truyensextv2.cc

    10h tối…

    Reeng…reeng… tiếng chuông điện thoại.

    – Alo, T hả chị Dung đây

    – (Mịe hôm nay mặt trời lặn đằng Đông hay sao ý nhỉ. Bà này gọi cho mình vào giờ này) Dạ vâng, em đây có gì không chị?

    – Uh, có lịch đi công tác gấp. Sếp vừa gọi cho chị xong. Sáng mai 5h sáng chị em mình đi Hải Phòng.

    – Dạ. Đi có việc gì mà gấp thế chị nhỉ.

    – Có lô hàng trục trặc giấy tờ hải quan. Thế nhé, sáng mai xe qua chỗ em đón. Tút… tút…

    4h30 phút sáng, nó lồm cồm bò dậy.

    “Ư…ư…”

    Cái quái quỷ gì thế nhỉ. Định thần một lúc nó nhận ra cái tiếng kêu đó phát ra từ phòng bên cạnh. Bố khỉ, giờ này mà còn phịch được. Nhẹ nhàng mở cửa, nó đi ra ngoài thấy có ánh đèn ngủ từ phòng bên cạnh hắt ra. Tò mò quá, phim sex thì nó xem suốt nhưng chưa được xem trực tiếp bao giờ. Rón rén, hồi hộp nó lại gần khe cửa ghé mắt vào. Ôi cái đờ cờ mờ, trên nền gạch (chắc sợ đánh thức con) hai vợ chồng hàng xóm đang không một mảnh vải. Chị Xuân nhìn ngoài thì hiền thế mà bây giờ đang ngồi hẳn lên mặt ông chồng, hai tay thì xoa cặp vú to ngồn ngộn, mắt nhắm nghiền, cái mông thì sàng qua sàng lại.

    Nó nuốt nước bọt đến ực, người nóng ran lên, nhất là thằng em thì đang muốn chọc thủng cái quần đùi. Được một lúc chị cúi gập người xuống, miệng há ra ngậm lấy toàn bộ cái của nợ của ông chồng (éo bằng của mình – nó nhủ thầm). 69, cái kiểu mà nó thường xuyên làm mỗi khi gặp bồ. Được chị BJ một lúc anh chồng có vẻ không chịu được đẩy đầu chị ra. Chị hiểu ý, nhấc cái mông ra khỏi vị trí cũ rồi quay lại nửa nằm, nửa bò trên sàn gạch. Anh chồng cũng quỳ trên sàn gạch (chùn đầu gối rồi em ơi) và tống cái của nợ kia vào.

    Phía ngoài cửa, nó vẫn mắt chữ O mồm chữ A theo dõi từng cử động của đôi vợ chồng hàng xóm. Bên trong hai vợ chồng vẫn tiếp tục vào vai diễn viên phim xxx, mặt chị Xuân đỏ hồng, rên hừ hừ, thì thào không ra tiếng.

    “Nhanh…nhanh… anh… ơi.”

    Ông chồng đang mắm môi mắm lợi thúc liên tục được khoảng 20 cái bỗng đổ gục xuống lưng vợ, chị Xuân thì có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, cái mông vẫn ngoáy ngoáy. Ôi tưởng thế nào, hóa ra thường thôi, phải tay mình thì…

    Sẽ có một ngày…

    Ôi chết mẹ rồi, mải xem phim xxx quên mất phải đi công tác.

  • Hai vợ chồng tôi – Tác giả Ngọc Linh

    Phần 1
    Tôi và Hiền kết hôn cũng đã được gần bốn năm. Hai vợ chồng làm trong một công ty về truyền thông nên công việc cũng tương đối bận. Tuy nhiên thì hai vợ chồng cũng thường xuyên có những buổi nghỉ cuối tuần khá dài.

    Vợ tôi là một người đàn bà có thể nói là khá xinh xắn. Dù có chồng rồi nhưng dáng người vẫn còn ngon lành vô cùng, xinh xắn hơn nhiều so với cái tầm tuổi hai bảy của nàng. Cả hai chúng tôi cũng định thêm một hai năm nữa thì mới sinh con vì còn tận hưởng cuộc sống cái đã.

    Vấn đề tình dục với vợ chồng tôi thì cũng khá thoáng chứ không gò bó. Cả hai làm ở công ty truyền thông nên nghĩ tình dục cũng chỉ là một nhu cầu như ăn ngủ mà thôi.

    Thường thường thì chúng tôi một tuần làm tình với nhau khoảng hơn chục lần, lúc ở phòng khách, lúc thì ở trong ga ra xe, lúc thì trong chính chiếc ô tô của chúng tôi. Cả hai vợ chồng đều thích cảm giác mới lạ.

    Chúng tôi cũng thường hay làm theo những cuốn phim của Nhật. Đôi lúc Hiền nói:

    – Làm tình thế này cũng là một liều thuốc giảm đau hiệu quả đấy anh ạ, lắm lúc em cảm thấy đau đầu nhưng làm thì thấy đỡ đau đầu hẳn.

    – Nó là một phương thuốc giảm đau hiệu quả còn gì nữa. Các nhà khoa học đã chứng minh như vậy rồi mà.

    Hiền lại ôm tôi mà cọ nhẹ nhẹ cái má phúng phính của mình vào má tôi, tôi cũng luồn tay mà ôm nhẹ lấy vợ tôi đồng thời cũng xoa cái bầu vú. Phải công nhận là vú của Hiền tương đối to, số đo vòng ngực cũng ngoài 90 nên trông đầy đặn vô cùng.

    Nâng nhẹ cái bầu vú tôi xoa xoa rồi bóp đồng thời cũng trêu:

    – Mai kia con mà bú thì chắc là sệ xuống đây!

    – Đến lúc đấy đừng có mà chê em đấy.

    – Yên tâm, dù thế nào thì anh cũng không chê vú của vợ anh đâu.

    Cả hai chúng tôi cùng tủm tỉm cười. Như thường lệ, sáng thứ hai thì tôi đi làm. Lần này thì vợ tôi phụ trách một chương trình giao lưu văn nghệ cho mấy trường đại học lớn trong thành phố. Còn tôi thì tổ chức sự kiện cho mấy công ty.

    Không ngờ gặp thằng Trung, thằng bạn học cùng trường với tôi, giờ đây đã làm Marketing cho một công ty.

    Trước thì nó gầy nhưng bây giờ lên xếp thì nó béo ục ịch luôn nhận mãi mới ra. Tôi vỗ vai nó mà nói:

    – Dạo này tiến nhanh dữ ha, đã lên sếp lớn rồi!

    – Lớn gì mà lớn cơ chứ, cũng chỉ là trưởng phòng thôi mà!

    – Trưởng phòng một công ty lớn thế này còn gì nữa. Hì hì, thế bây giờ là đối tác đấy nhỉ. Mà đã vợ con gì chưa, ra trường sao không thấy liên lạc.

    – Khổ quá, cũng muốn liên lạc lắm, nhưng cả gia đình đều chuyển vào trong Nam làm ăn hết, hơn nữa cũng mất địa chỉ nên cũng chẳng thể nào mà liên lạc cho ai được. Vợ con thì có rồi, mới chuyển ra đây cũng được vài ba năm nôi.

    – Lấy vợ sớm thế à?

    – Thì lấy vợ sớm, được nhiều cái lợi chứ, tí rảnh về nhà chơi nhé. Thế đã vợ con gì chưa?

    – À rồi, thì vẫn là Hiền đó thôi, từ thời sinh viên mà.

    – Mối tình bền chặt đấy nhỉ.

    Tôi chỉ cười rồi cùng với Trung bàn về công việc. Cả hai cùng thống nhất quan điểm nên kí hợp đồng cũng tương đối là nhanh.

    Kí xong hợp đồng thì tôi gọi cho Hiền báo không đón đi ăn cơm được rồi đi về cùng với Trung xem nhà cửa thế nào. Công nhận là nhà cửa của Trung cũng tương đối là đàng hoàng, so với tôi thì có phần nhỉnh hơn. Vừa vào đến nhà tôi không ngờ vợ của Trung khá là trẻ, cũng chỉ 20, 21 tuổi mà thôi.

    Vừa gặp tôi thì Trung đã giới thiệu.

    – Đây là Hùng, bạn anh, từ hồi học đại học cùng nhau luôn đấy. Giờ làm cho một công ty, hôm nay kí hợp đồng cùng với anh. Còn đây là Ngọc vợ mình.

    Tôi đưa tay ra bắt rồi nói luôn:

    – Trung có kể nhiều về em, anh không ngờ em lại trẻ đến như vậy đấy!

    – Trẻ gì hả anh, ai cũng khen như vậy, có lẽ là tại em kém anh ấy đến tám tuổi nên trông như vậy thôi.

    Tôi thấy Ngọc nói như vậy thì cười mà nói tiếp:

    – Đấy thằng Trung này tán gái giỏi thật, vợ mà cũng trẻ đến tám tuổi lận. Anh thì không được như nó, vợ anh thì cũng chỉ bằng tuổi anh thôi, yêu nhau từ hồi trong đại học nên cũng chẳng tán thêm được cô nào nữa.

    – Đấy anh chung tình thế là tốt còn gì nữa, chồng em trông thế thôi mà cũng lăng nhăng lắm đấy, chẳng biết đâu mà lần được.

    – Lăng nhăng nhưng không dám bỏ vợ con ở nhà là được rồi.

    Cả ba chúng tôi cười rồi cùng vào phòng khách nói chuyện, nói chung phòng khách của Trung cũng đẹp lắm.

    Vừa nói chuyện tôi cũng vừa quan sát kĩ vợ của Trung. Ngọc cũng khá là đẹp với làn da trắng hồng. Tuy không xin xắn bằng vợ tôi được nhưng có một vẻ nhí nhảnh vì tuổi đời còn khá là trẻ. Đặc biệt là chiếc răng khểnh trông tươi tắn vô cùng.

    Thêm vào đó mà đôi mắt ướt, nhưng với cặp lông mày cong vút nhìn có vẻ dâm đãng vô cùng luôn. Tuy chưa biết thế nào nhưng tôi cũng đoán như vậy.

    Chơi một lúc thì Ngọc nói:

    – Hai anh ở nhà lâu ngày mới gặp nhau, nói chuyện đi, em đi chợ mua chút gì làm vài món hai người nhậu chơi nhé.

    Tôi cười nói thêm:

    – Được thế thì còn gì bằng, hèn gì dù có lăng nhăng nhưng thằng Trung cũng chẳng dám đi đâu, có người vợ tâm lý thế này còn gì nữa.

    Ngọc nhoẻn miệng cười rồi đứng lên đi chợ. Trung dẫn tôi đi thăm quan nhà, đằng sau có cái hồ nước nhỏ nhỏ nuôi cũng khá là nhiều cá chép cảnh. Tôi chỉ vào mà nói:

    – Cũng chơi cá cảnh cơ à?

    – Chơi gì đâu, chẳng qua là muốn có tí phong thủy nên làm cái hồ cá ở đây thôi ấy mà, con vợ bạn nó cũng thích!

    – Thế vợ cứ ở nhà thôi à, không đi làm cái gì à?

    – À vợ mình làm cho cái tạp chí, “Đẹp” hay “Mốt” gì đó ấy mà, thỉnh thoảng thì đi viết bài thôi còn đa phần thì đi mua sắm với lại làm đẹp, nói chung là tiền cô ấy làm ra thì cũng chỉ đủ cho cô ấy tiêu dùng thôi.

    – Có vợ xinh thế thì chẳng cần đi ra ngoài “ăn phở” làm gì nhỉ.

    – Ô cơm là cơm mà phở là phở chứ, làm gì có chuyện không ăn được, ăn mãi cũng chán mà.

    Tôi chỉ cười mà không nói gì. Hai chúng tôi nói chuyện một lúc thì Ngọc cũng về, nấu cơm xong thì hai chúng tôi cùng hàn huyên, tâm sự chuyện trước kia rồi kể lại sau khi ra trường làm gì.

    Không ngờ cậu bạn của tôi cũng có chí, phấn đấu giờ cũng ốn. Ăn xong thì tôi nghỉ ngơi một lúc rồi ra về. Về đến nhà thì vợ tôi hãy còn bận lắm. Vẫn bao nhiêu việc, nên tôi cũng giúp buổi tối thì hai vợ chồng đi ăn hàng rồi về.

  • Thung lũng vàng

    Phần 1
    Lời tác giả: Tôi tình cờ gặp Sơn trong một chuyến đi viết bài ở một tỉnh cao nguyên. Tôi làm việc hai ngày ở một nông trường trồng cà phê, cao su. Theo báo cáo của Ban lãnh đạo nông trường, cơn sốt vàng vẫn đang hoành hành trên mãnh đất này. Ngay trong địa phận nông trường cũng có những thung lũng đang bị những kẽ đào vàng đến đào bới, gây khó khăn không nhỏ cho sản xuất và đời sống của công nhân.

    Khi nghe chuyện đó, máu nghề nghiệp nổi lên, tôi đề nghị đi quan sát ở một thung lũng nào đó. Sau những giờ phút lưỡng lự, cuối cùng giám đốc nông trường cũng đồng ý và giao cho người lái xe của mình đưa tôi đi. Đó là một thanh niên trạc 30 tuổi, dáng người xương xương nhưng nhanh nhẹn. Theo giới thiệu, tên anh là Sơn. Trước khi chúng tôi lên đường, Giám đốc nông trường bắt tay tôi nói:

    – Nếu không có cậu Sơn đây, có lẽ tôi không dám để đồng chí vô trong đó. Cũng vì lý do an toàn thôi. Chỉ ngại chúng nó nhìn gà hóa cuốc, tưởng đồng chí là dân buôn vàng rồi giở trò thì mệt lắm!

    Sau đó ông quay sang dặn Sơn:

    – Nếu tiện đường cậu ghé qua nhà thăm cổ. Cho tôi gửi lời hỏi thăm nghen!

    Chúng tôi lên đường từ sáng sớm. Sơn nhanh nhẹn đi trước. Ở những đoạn đường có nhiều gai nhọn, anh dùng dao phạt bớt để dọn lối cho tôi. Sơn là một người ít nói nhưng hai chục cây số đường rừng cũng đũ làm chúng tôi cởi mở với nhau. Khi câu chuyện trở nên thân tình tôi hỏi vui:

    – Chắc là Sơn giỏi võ lắm nên mới được Giám đốc tin tưởng như vậy?

    Sơn cười hiền lành:

    – Đâu có. Nhưng em đã có kinh nghiệm ở thung lũng vàng. Trước kia em từng đi đào vàng…

    Dừng một lát, anh nói thêm:

    – Có vô trỏng mới biết: khi con người đã bị cuốn hút theo dục vọng đồng tiền thì mọi thứ đạo lý đều bị chà đạp hết…

    Bằng linh cảm nghề nghiệp, tôi hiểu rằng chàng trai này đã có một quãng đời chìm nổi. Và tôi đã không nhầm. Trong chuyến đi ấy, Sơn đã kể lại cho tôi nghe những biến động của đời anh….


    Thành phố Hồ Chí Minh những năm cuối thập niên 80

    Tại một chung cư nhỏ.

    Sơn sách túi xách đi vào cổng bằng những bước chân quen thuộc. Khi đi ngang qua một căn hộ anh dừng lại và hỏi người phụ nữ tóc hoa râm đang ngồi ngay ngạch cửa:

    – Bác Năm. Bác có khoẻ không?

    Người phụ nữ tên Năm ngẩng đầu lên. Một thoáng kinh ngạc rồi bà ta kêu lên khe khẽ:

    – Trời! Anh… Sơn phải không? …

    Sơn mỉm cười:

    – Cháu thay đổi nhiều lắm sao?

    – Nhưng… bác nghe người ta nói là…

    Bà ngập ngừng. Sơn gật đầu khẳng định cái điều mà bà chưa muốn nói ra:

    – Đúng vậy đó! Cháu vừa được ra Trại…

    Bà Năm trợn mắt nhìn Sơn. Trong quan niệm của bà, Sơn vẫn chỉ là một chàng trai hiền lành – Thậm chí hơi bẽn lẽn thuở nào chứ không phải là một người khắc khổ với lối ăn nói thẳng thắng như bây giờ. Chính vì vậy, bà đâm lúng túng không biết nói gì thêm. Hiểu điều đó, Sơn chủ động chuyển sang một khía cạnh khác:

    – Thằng Tuấn đâu rồi bác? Nó đã vợ con gì chưa?

    Ba Năm thở dài:

    – Vợ chồng nó ở bên quận 5… Đã có hai đứa nhỏ rồi. Đời sống tụi nó cũng vất vã lắm cháu à..

    Sơn gật đầu:

    – Vậy đó… Nhanh thiệt. Thôi để khi khác nói chuyện. Xin phép bác cho cháu về nhà đã..

    Nói xong anh bước đi thẳng. Đến lúc đó, bà Năm như chợt nhớ ra điều gì đó. Bà vội đứng lên định gọi với theo anh. Nhưng rồi bà lại đổi ý ngồi xuống. Bà lặng lẽ nhìn theo cái dáng nhanh nhẹn của Sơn đang khuất dần ở chân cầu thang bằng ánh mắt đầy thương cảm…

    Ở chân cầu thang, Sơn gặp một bà già đang xách xô quần áo đi xuống. Anh gật đầu chào. Nhưng khi vừa nhìn rõ mặt anh, bà già vội cuối mặt để lảng tránh. Tuy vậy, khi Sơn bước lên những bậc cầu thang, ánh mắt nghi ngại của bà ta vẫn dõi theo anh.

    Trong khi đó, Sơn lên thẳng lầu 3. Anh tiến đến cánh cửa màu xanh với dòng chữ số màu trắng: 312. Trong một thoáng anh lặng đi. Những ngày còn ở trong trại giam, đã bao đêm anh mơ thấy mình đứng trước cánh cửa thân thuộc này. Ở bên trong ấy là má anh, Thủy đứa em gái anh và biết bao vật dụng quen thuộc. ÔI chao! Mới đó đã ba năm. Sơn vẫn nhớ như in vẻ sững sờ của má anh trong phòng xữ án khi bản án của anh đọc lên trong sự im lặng đến nghẹt thở. Bà ngồi lặng đi, đôi mắt mở trừng, bất động nhìn thẳng về phía anh. Suốt cuộc đời mình, Sơn sẽ không bao giờ quên được dáng vẻ của bà lúc đó.

    Nén một hơi thở dài, Sơn đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa…

    Bạn đang đọc truyện Thung lũng vàng tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thung-lung-vang/

    Cũng trong lúc đó một không khí khác thường đang diễn ra dưới sân của khu chung cư này. Những kẻ nhàn rổi tụ tập thành một nhóm, thì thào bàn tán với vẻ nghiêm trọng. Riêng bà già gặp Sơn ở chân cầu thang thì cực kỳ bận rộn. Bà khoa tay múa chân, kể cho mọi người xung quanh nghe mình đã “phát hiện” ra Sơn như thế nào! Một ông già vung cây ba tong trong tay lên, nói giọng dứt khoát:

    – Coi chừng tù trốn Trại! Phải báo ngay cho công an!

    Bạn đang đọc truyện Thung lũng vàng tại nguồn: http://truyensextv2.cc/thung-lung-vang/

    Sơn hồi hộp đứng bên ngoài. Có tiếng chân bước lệt xệt, sau đó cánh cửa hé ra. Một khuôn mặt phụ nữ lạ hoắc ló ra:

    – Anh kiếm ai?

    Sơn lúng túng. Anh chưa chuẩn bị trả lời câu hỏi như thế ở ngay gia đình của mình. Nhưng biểu hiện đó của anh bị hiểu theo một khía cạnh khác. Người phụ nữ nhíu mày cảnh giác – lần này bằng giọng gay gắt hơn:

    – Anh kiếm ai mà lại vô đây?

    Mãi đến lúc đó, Sơn mới như choàng tỉnh, anh hỏi:

    – Xin lỗi! Tôi muốn hỏi bà Tư?

    – Bả chết rồi! – khuôn mặt trả lời bằng giọng lạnh tanh – Từ ba năm trước kia!

    Như không tin ở tai mình, anh hỏi lại, thảng thốt:

    – Chị nói sao? Bà Tư? … Mà tại sao chớ?

    – Bả chết rồi! – Vẫn cái giọng không chút thiện cảm – Nghe nói bịnh tật đau ốm gì đó. Tôi mới dọn về đây hai năm nay. Bà con ở đây nói lại: Bả chết do đau buồn về thằng con lớn. Thằng đó đang ở tù mà!

    – Vậy… còn con Thủy! – Sơn thều thào

    – Sau khi bà Tư qua đời, cổ đi về vùng kinh tế mới ở Kon Tum hay Đắc Lắc gì đó tôi không rõ.

    Nói xong, như chợt nhớ ra, bà ta chăm chú nhìn thẳng vào mắt Sơn:

    – Mà… anh là thế nào với họ chớ?

    Sơn không trả lời. Một làn sương mù dày đặt như vừa dâng lên, che khuất tất cả. Anh nặng nề quay người, chuệnh choạng đi ra cầu thang. Người phụ nữ bĩu môi nhìn theo:

    – Cái đồ! Hỏng nói được một câu cảm ơn nữa!

    Nói xong, bà ta đóng sầm cửa lại.

    Sơn bước xuống cầu thang bằng những bước chân rã rời. Xuống hết cầu thang, anh cúi đầu lững thững đi qua cái sân nhỏ – nơi đám người đang tụ tập. Vừa trông thấy anh đám người vội vã quay đi. Nhưng Sơn không chú ý điều đó. Như một kẻ mộng du, anh đi thẳng ra phố mà không biết mình đang đi đâu, không biết đến cả lời chào đầy băng khoăn, thương cảm của bà Năm.

  • Hồi ký – Cuộc sống trong tù

    Phần 1
    Tôi rít một hơi thuốc thật dài, đôi mắt lim dim, một làn khói đặc quánh vây quanh. Hôm nay đã là ngày 29 Tết…

    Tôi quay lại hất tay ra hiệu, thằng Thăng rón rén bước đến

    – Dạ, anh gọi em?…

    – Ừ bóp chân cho anh

    – Dạ, vâng

    – Tình hình thế nào rồi?

    – Dạ vẫn căng lắm anh ạ! Tàu vẫn chưa thể cập Bến

    – Mẹ kiếp – tôi văng tục – Tết đến đít rồi mà thế này thì chết à?…

    Tôi ngao ngán nhìn ra ngoài, gió rét căm căm, mấy thằng lính gác đứng yên bất động

    – Thăng này, mày thấy có buồn cười không? Ai đời VIP như thế này, xe đưa xe đón, cơm bưng nước rót đến tận mồm, được bảo vệ 24/24… thế mà vẫn cứ phải kiếp ve… sầu… chứ…

    Thằng Thăng cười gãi đầu không trả lời

    – Thăng này, bảo chúng nó soạn đĩa cho anh

    – Dạ anh muốn nghe nhạc gì ạ?

    – Ờ, buồn thế này, mở “Tuyệt tình ca” đi em…

    – Dạ, có ngay!

    Không gian xung quanh lắng xuống, nhường lại là tiếng hát bi ai: “Từng đêm xuống ru em mỏi mòn, từng đêm xuống yêu em vẫn còn, vì yêu em nên anh xót xa, tim anh xót xa đêm từng đêm…”

    Tiếng hát réo rắt, não lòng, não ruột… những khuôn mặt đờ đẫn, bâng quơ, ngoài trời thỉnh thoảng gió vẫn rít lên từng chặp… Từ tận đáy lòng tôi, bão bùng đang giằng xé. Tôi nén tiếng thở dài “biết bao giờ bão tan?”…

    Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/

    Sáng thứ hai đầu tuần tôi ngủ dậy rất sớm, tôi cố tạo vẻ tự tin tìm cho mình một chút thăng bằng về mặt tinh thần, tôi xác định tư tưởng khi đã biết chắc sáng nay có một chuyến chuyển can phạm từ Công an Quận đi Hoả Lò.

    Không lẽ số phận đang đùa giỡn với tôi? Không lẽ thông tin người ta cố tình muốn hại tôi là có thật?…

    Đêm qua hầu như tôi không ngủ, cứ chập chờn với những suy nghĩ miên man và lo lắng, đôi lúc tôi bị giật mình bởi những tiếng động vô hình, cảm giác như có một thế giới khác lạ, kỳ bí ngay xung quanh… ngay cả cái ánh đèn vàng đục ở ngoài sân kia cũng như là một sự đeo bám, móc mói… Những cơn gió nhẹ nhàng ngày thường thơ mộng và dịu êm, đêm nay nó văng vẳng, quằn quại như những tiếng cười lạnh lùng và man rợ…

    Tôi như một kẻ ở cõi u mê không phương hướng… sáng nay sự tự tin nơi tôi thực sự là giả tạo, có những luồng suy nghĩ xé nát tinh thần tôi, mang đến cho tôi một niềm đau khôn xiết, sự thăng bằng trong thoáng chốc trở nên xô lệch. Tư tưởng xác định nhưng tôi vẫn hoang mang… Tôi phải đi, một chuyến đi bắt buộc, mà bất trắc là điều đã được báo trước, ở cái chốn “địa ngục trần gian” kia chưa bao giờ có khái niệm cho hai chữ “bình an”…

    Bạn đang đọc truyện Hồi ký – Cuộc sống trong tù tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hoi-ky-cuoc-song-trong-tu/

    Tôi lặng lẽ nghe đọc tên, lặng lẽ nhặt một vài bộ quần áo, lặng lẽ chào mọi người và lặng lẽ bước ra xe…

    Thằng Minh, cái thằng hàng ngày vẫn thường dành cho tôi những miếng ăn ngon, tếu táo: Anh ơi, mình đi chung một con “a còng” nhé?… Tôi cười mà miệng méo xệch – giờ này mà nó vẫn còn đùa được…

    Sau khi ký nhận nội vụ, cứ hai thằng bị còng tay bằng một chiếc khoá số 8, còn tôi chẳng biết do may mắn, do gia đình tôi đã “biết điều” với họ, do tôi là người có học nhất, tội nhẹ nhất… hay do lý do gì đó mà tôi không bị… còng tay…

    Chuyến đi này cả thảy có 9 người, tất cả được nhồi vào một chiếc xe thùng chật chội và kín mít – chiếc xe mà lũ can phạm vẫn thường gọi là “bao diêm” hay “thùng kem” gì gì đó…

    Nóng nực và ngột ngạt quá, cái thùng này thiết kế để chứa 4 người, vậy mà nó nhồi đến 9… Chúng tôi cố ngoi ngóc hướng cổ về phía cái lỗ thông hơi duy nhất trên nóc thùng, nắng đầu mùa oi bức và khó chịu…

    Chiếc xe rùng rùng lắc lư, chúng tôi bắt đầu hành trình đánh đu cùng số phận. Qua khe kính nhỏ, xã hội thật an bình, cảnh vật và con người trông mới gần gũi và dễ thương làm sao, cảm nhận về một tình yêu bỗng trỗi dậy hơn bao giờ hết, cái tình yêu mà khi ở ngoài không mấy khi trân trọng – tình yêu dành cho sự tự do.

    Lũ can phạm chẳng nói gì, chúng chuyền tay cho nhau hút điếu thuốc lào cuối cùng chúng mang theo, điếu thuốc như một con sâu kèn khổng lồ quấn bằng giấy báo, không khí đã ngột ngạt lại càng thêm ngột ngạt bởi khói. Tôi nhắm mắt đờ đẫn, mồ hôi đầm đìa như tắm, tôi nhớ nhà…

    Tôi cũng đã từng nếm trải qua nhiều bước thăng trầm và sóng gió trong cuộc đời, cũng bao nhiêu lần tôi vượt qua được bởi một niềm tin sắt đá, không lẽ giờ đây, đứng trước một chuyến đi tôi lại yếu đuối thế này?… Không, tôi không phải là con người hèn nhát như thế. Khổ đau ư? Tôi chịu được. Vất vả ư? Tôi chịu được… Vậy tôi sợ cái gì? – Điều tôi sợ ở đây, nó giống như một chiếc thòng lọng vô hình thắt vào cổ, và cũng bởi vì tôi không thấy nó nên tôi sợ, chẳng khác nào người mù đi trên đường mà lại thiếu chiếc gậy… những bước đi phía trước là mờ mịt, tôi bị mất đi cái quyền tối thiểu của một con người – quyền công dân. Nỗi sợ làm người mà không được làm người là ở chỗ đó. Tôi sợ, cái sợ của một con người khi đã hiểu và thấm thía về mặt phải của cuộc sống, giá trị của một cuộc sống tự do không có gì sánh nổi.

    Nhìn con đường phía sau cứ mãi lùi xa, tôi cố kìm những giọt nước mắt cứ chực trào ra, tôi không phải loại người cứ động tí khó khăn, khổ đau là khóc, vậy mà lần này tôi đã phải khóc vì sự dày vò, dằn vặt… Ôi nước mắt của đàn ông, nó như hàng vạn mũi dao bầm dập lên thân xác, đau, nhưng biết trách ai đây?…

  • Nhã Phương – Tác giả 69deluxe

    – Ôi Nhất Huy… Tên hắn cũng manly như vậy ah…

    – Chưa chắc man đâu… Có khi là chị em với chúng ta không chừng.

    – Bồ nói gì kì vậy? Anh ta không phải gay đâu mà…

    – Chứ mày nói sao? Hấp dẫn như tao mà nằm phơi ra… hắn chỉ nhìn mỗi cái mặt…

    – Mày mà hấp dẫn gì… Vòng bụng của mày có khi còn to hơn anh ta đấy…

    – Vô duyên quá… Mày mới bụng to đó…

    – Thời nay khó nói lắm… Ôi… Trai đẹp đã hiếm mà chúng nó còn yêu nhau…

    – Lão nương sinh nhầm thời rồi… hu hu…

    – Anh ta đến rồi… Suỵt…

    Đám học sinh nữ đang bàn luận xì xầm chợt nín bặt, ánh mắt lấm lét nhìn một thanh niên, cao lớn, khoác chiếc áo blouse trắng bước qua. Anh ta là Nhất Huy, bác sĩ thực tập phụ trách Phòng Y tế tại trường cấp ba Hồng Nguyên. Nhất Huy bên ngoài đẹp trai thư sinh, tính tình lại hiền lành thân thiện. Nhưng ít ai biết được sau lưng anh là một gia thế cự phách. Huy là con trai một của gia đình họ Hồng, gốc Hoa đã chuyển sang Việt Nam sinh sống hơn 200 năm. Mười hai thế hệ Hồng gia không ngừng kinh doanh, xây dựng cơ nghiệp ngày một vững mạnh… Nhưng kì quái là tiền càng nhiều, con nối dõi lại càng khan hiếm…

    Cha anh, ông Hồng Nhất Hiệp, còn được giới thương nhân gọi là thần tài Chợ Lớn. Nhưng mãi đến tuổi 40 ông cũng không sinh được một đứa con nào… Ông Hiệp nghe người ta mách, đi làm từ thiện, ban phát tiền khắp nơi. Ngay cả ngôi trường này cũng do ông bỏ tiền ra xây lên và tặng lại cho chính quyền quản lý. Vì thế ngôi trường có tên là Hồng Nguyên, tên của ông nội Nhất Huy.

    Sau đó một năm, vợ ông Hiệp sinh ra một quý tử, cả gia đình mừng rỡ đến phát khóc. Nhất Huy từ nhỏ đã có tính tự lập, dù luôn được nuông chìu, nhưng anh chỉ thích làm điều mình muốn. Cá tính tự lập của anh là phúc, cũng là họa đối với gia đình họ Hồng. Một ngày trở về từ trường học, Nhất Huy tuyên bố mình muốn theo ngành y. Dù cha mẹ khuyên giải thế nào cũng không được… Nhất Huy bắt đầu cắm đầu vào học thật giỏi những môn học mở đường cho mình vào trường Y.

    Đứa con trai duy nhất của ông lại nhất quyết không theo nghiệp của cha… Âu cũng là nổi khổ của riêng mỗi gia đình. Nhưng ông Nhất Hiệp cũng không lo lắng quá nhiều bằng an nguy sinh mạng của nó. Một lần đi chơi xe đạp với bạn, Nhất Huy bị cắt một đường ở bắp chân, máu tuông xối xả… Khi cha mẹ đưa anh vào bệnh viện mới phát hiện ra một điều kinh hoàng… Bệnh viện không hề có tích trữ nhóm máu đặc biệt của anh… Không phải bệnh viện này, mà tất cả bệnh viện trên toàn quốc cũng không hề có… AB Rh – toàn Việt Nam chỉ có 0,02% người sở hữu nhóm máu cùng loại.

    Lần đó, Nhất Huy trải qua một trận thập tử nhất sinh, chỉ vì một vết cắt ở động mạch chân. Sau tai nạn đó, mỗi lần Nhất Huy đi đâu chơi, gia đình Hồng Gia như nằm trên đống lửa. Vì có cử người đi kèm, anh cũng không đồng ý vì có cá tính độc lập từ nhỏ. Ông Nhất Hiệp cha anh, âm thầm cử người mua thông tin từ các bệnh viện, tìm kiếm một danh sách những người có cùng nhóm máu với con trai mình. Nhưng qua một thời gian, ông Hiệp phát hiện ra rằng kế hoạch tìm kiếm của mình như dò kim đáy bể… 0. 02% Đã là tỷ lệ nhỏ nhoi trong tổng dân số Việt Nam… Nhưng bao nhiêu người trong số đó quan tâm đến sức khỏe hoặc có điều kiện đi khám bệnh định kỳ để lưu lại thông tin tại bệnh viện?!

    Song song với nỗi lo đó, vợ chồng ông Hiệp lại canh cánh một tâm sự khác chôn giấu trong lòng. Con trai ông, Nhất Huy đã đến tuổi 25, nhưng lại chưa hề có người yêu. Dù anh có một người bạn gái thanh mai trúc mã, vừa xinh đẹp vừa hiền lành… Cha Nhất Huy và mẹ anh lúc còn sống, cũng rất thương yêu xem nàng như con gái trong nhà… Nhưng Nhất Huy vẫn cứ lơ đễnh đâu đâu… Không ít lần làm nàng tuyệt vọng đến mức qua nhà khóc với mẹ anh.

    Cha anh còn nghĩ, hay là Nhất Huy thích người khác?! Nhưng không, xung quanh đầy bóng hồng lượn lờ bóng gió, Nhất Huy cứ trơ trơ như gỗ đá. Theo tập quán của người Hoa, tuổi của Nhất Huy một hai đứa con là chuyện rất bình thường. Nhưng anh dường như không có cảm giác với phụ nữ… Cũng may, đối với đàn ông, Nhất Huy cũng vô cảm… nếu không, dù chết ông Hiệp cũng không nhắm mắt nổi.

    Vào trường Y được sáu năm, tốt nghiệp, thay vì vào những bệnh viện lớn thực tập để dễ xin việc, Nhất Huy lại muốn vào ngôi trường mang tên ông nội. Anh quan niệm bác sĩ được đào tạo là để chữa bệnh, không nhất thiết trong bệnh viện mới giúp được người. Ngày Nhất Huy vào, đứng cạnh thầy hiệu trưởng giới thiệu trước toàn trường, cả đám con gái bên dưới ngơ ngác đờ đẫn trước vẻ điển trai trí thức của anh.

    Sau đó, mỗi ngày làm việc, Nhất Huy gặp không ít trò tinh nghịch trêu đùa của đám con gái. Thậm chí có vài đứa học sinh nữ, táo bạo còn giả vờ đau bụng kinh, vào phòng y tế cởi hết quần áo nằm ra giường cho anh khám. Nhưng tinh thần gỗ đá của anh luôn làm chúng thất vọng… Găng tay luôn đeo khi chạm vào người bệnh nhân, nữ nam như nhau. Chỗ cần chạm thì chạm, chỗ không cần, dứt khoát một ly cũng không xê dịch đến…

    “Reng…” – Đang ngồi làm việc, chuông điện thoại chợt reo vang.

    Nhất Huy bấm máy, để loa ngoài để không phải áp vào tai… Tay anh vẫn không ngừng gõ đều trên laptop.

    “Anh Huy… Tối nay anh qua nhà em nhé…”

    Một giọng nói nũng nịu mềm mại vang lên.

    – Anh bận lắm… Gần cuối tháng phải thống kê số thuốc tồn của Phòng Y tế, còn viết báo cáo đề xuất gửi cho Ban Giám hiệu… – Nhất Huy không rời khỏi màn hình, nói lớn.

    “Hứ… Hôm nay sinh nhật em đó… Anh vô tâm vừa thôi…” – Giọng cô gái hờn dỗi.

    – Ah… Sinh nhật em à… Anh xin lỗi, anh quên mất… Ok, tối anh sẽ qua nhà… Vậy nhé.

    Nhất Huy không đợi cô gái nói, bấm tắt máy tiếp tục làm việc. Cô gái đó là Nhã Phương, con gái của một Đại gia ngành vải chợ Soái Kình Lâm. Ông ta cung cấp nguồn cho hơn 50% gian hàng vải tại đây. Ông cũng là bạn thâm giao của ông Nhất Hiệp, cha Nhất Huy. Vì thế mà Nhã Phương và Nhất Huy như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nếu nói là bạn thanh mai trúc mã cũng không sai biệt lắm. Càng lớn lên Nhất Huy thấy Nhã Phương càng kì lạ, cứ bóng gió hờn dỗi liên miên. Nàng càng làm vậy, anh mệt mỏi, càng tránh xa nàng…

    Tiếng chuông trường reo vang, báo hiệu hết giờ học buổi chiều. Nhất Huy muốn tiếp tục làm việc, nhưng lại nhớ đến lời hứa của mình. Sinh nhật Nhã Phương hai mươi hai tuổi, anh không thể tay không góp mặt được. Nhất Huy thở dài, đóng máy lại, đứng lên.

    – Cái này bao nhiêu tiền?!

    Cô gái bán hàng thấy Nhất Huy chọn một cái khăn choàng màu tím cà hoa văn chỉ vàng, liền nhăn mặt. Lại nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh, cô mỉm cười muốn trêu chọc:

    – Anh mua… tặng mẹ hay tặng bạn gái..!

    – Không phải tặng mẹ… Cứ xem như tặng bạn gái đi… – Nhất Huy ấp úng.

    – Cô ấy bao nhiêu tuổi?! – Cô gái lúng liếng cười cười.

    – Hai mươi hai…

    – Hi hi… Không được đâu… Không có cô gái hai mươi hai tuổi nào thích màu này đâu…

    – Vậy loại nào đây?! – Nếu nói về tâm lý phụ nữ, Nhất Huy có thể nói là một thằng cù lần chính hiệu.

    Sau một lúc được cô gái tư vấn, Nhất Huy phải nhớ lại các màu sắc quần áo Nhã Phương hay mặc… Cuối cùng cũng chọn ra một chiếc khăn choàng màu hồng cánh sen tươi sáng… Nhất Huy cũng không thấy có gì khác, chỉ đơn giản trả tiền và nhận hộp quà được gói gém cẩn thận.

    Đường phố lên đèn, dòng người đông đúc tối thứ Bảy chen chúc nối đuôi nhau. Nhất Huy lái một chiếc tay ga đơn giản vì anh không thích gây chú ý khi đi làm. Dù không hề đòi hỏi, cha cũng mua cho anh cả hai chiếc… Một chiếc BMW i8 hybrid màu trắng, cửa mở như đôi cánh chim… Một chiếc Porsche 911 Carrera đen bóng thể thao tuyệt đẹp… Nhưng từ lúc đi làm tại Hồng Nguyên, Nhất Huy toàn sử dụng chiếc xe Honda Lead của nhà mua cho chị giúp việc đi chợ.

  • Nữ sinh lớp chọn

    Tôi tên Hải, cao 1m65, gia đình nhà tôi cũng đủ dư giả, ấm no hạnh phúc, tôi có một chị gái tên Huyền, hơn tôi 1 tuổi, đang học lớp 12 cùng trường với tôi, bố mẹ tôi đều đi làm xa, mỗi tháng gửi 5 triệu về cho chị em tôi chi tiêu sinh hoạt.

    Buổi sáng nào cũng như vậy, tôi đèo chị tôi trên con xe wave đi học.

    – Hải ơi – chị tôi ngồi sau xe nói.

    – Dạ

    – Dừng lại mua cho chị cái kẹo mút.

    – Lớn rồi vẫn kẹo mút.

    – Mua đi, chiều về chị nấu mấy món ngon cho.

    Chị tôi tuy lớn rồi, nhưng tính cách vẫn hồn nhiên lắm, và đặc biết rất thích ăn kẹo mút, ở phòng lúc nào cũng phải 2 – 3 bịch kẹo.

    – Nè, đang đi bảo dừng mua kẹo mút, ở nhà còn nhiều thế mà vẫn mua à – tôi đưa 5 cây kẹo cho chị.

    – Hihi chị quên không mang, ăn không.

    – Không

    Tới cổng trường tôi dừng lại cho bà chị vào trường, còn tôi thì đi gửi xe máy ở quán nước gần trường,

    Vào lớp thì bọn nó đến đông đủ hết rồi, tôi luôn là người đến cuối cùng của lớp.

    – Muộn thế mày – thằng bạn thân tên Dũng nói.

    – Mày đến sớm thì có

    – Xuống căn-tin đi.

    – Ừ.

    2 thằng khoác vai nhau xuống căn-tin ngồi uống nước, ngày nào tôi cũng được uống nước free cả, hôm nó bao, hôm nó không bao thì lẻn chạy lên lớp trước để nó lại chả tiền, tuy cũng bị nó càu nhàu mấy lần về khoản đó, nhưng là bạn thân nó cũng chỉ nói vậy thôi, chứ thật ra nó chả tiếc tiền gì cả.

    – Hôm nay mày bao, bố cấm mày chạy lên lớp trước, thằng bẩn tính – nó nói.

    – Ừ, để xem.

    – Mà chuyện mày với em Phương sao rồi.

    Phương là người tôi thích, em học lớp 11a1, cách lớp tôi tận 6 lớp, tôi với em gặp nhau tại một hôm tôi sang bên lớp em lấy sổ đầu bài cho cô giáo ký, và tôi phải lòng em từ đó, từ hôm đó đến bây giờ cũng được 1 tuần rồi mà tôi vẫn chưa có sđt em, tôi vẫn không biết gì ngoài cái tên Phương.

    – Chả có gì tiến triển – tôi chán nản nói.

    – Mày kém quá, gặp tao thì 1 hôm thôi.

    – Giỏi chú tán em ý đi, to mồm.

    – Tao không muốn cướp vợ mày.

    – Ừ, to mồm, thôi tao lên lớp đây – tôi chạy luôn lên lớp, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng gọi ý ới của thằng Dũng là “tiền mày, thằng chó”

    Đi qua hành lang a1, ngó vào thì thấy em Phương đang chăm chú đọc sách, tôi ngẩn người trước vẻ đẹp của em, hình như em cận thị hay sao mà đeo kính, hay là đeo kính để đẹp thôi, nhưng dù gì cũng phải nói là em rất đẹp, tóc xõa ra, để mái chéo che phủ vào kính bên mắt trái em, có một giọng nói của thằng a1 nào đó, làm tôi phải hoàn hồn lại.

    – Thằng a7 kia, đứng lớp tao làm gì mày.

    – Ừ giờ tôi đi.

    – Đại trà mà giám sang lớp chọn, bẩn lớp bọn bố.

    Trường tôi thì lũ lớp chọn nó khinh những ai học bên đại trà lắm(tùy người), bọn nó tưởng chỉ lớp chọn mới có học sinh giỏi, còn đại trà toàn học sinh dốt hay sao.

    Lúc đó tôi điên tiết lắm, nhưng tôi không thích đánh nhau, tôi ghét đánh nhau, nhưng khi ai đó động vào người thân hay bạn bè của tôi thì dù ghét đánh nhau tới mấy tôi cũng phải làm những việc của những người làm đàn ông, là bảo vệ bạn bè.

    Vừa lúc đó thì thằng Dũng chạy từ phía sau lại bóp cổ tôi, thằng này cực nóng tính luôn với lại nó cũng sống vì anh em, nếu bọn kia mà xúc phạm đại trà trước mặt thằng này thì kiểu gì cũng có đánh nhau.

    – Không chịu trả tiền mà gọi dõ lắm, làm tao mất toi 50k – nó vừa nói vừa bóp cổ tôi.

    – Lại chui ra thêm 1 thằng đại trà nè anh em.

    – Đập chết 2 thằng ý đi – bọn a1 ở trong lớp nói ra.

    – Bọn mày nói gì – thằng Dũng định xông vào hẳn lớp nó.

    – Thôi mày, về lớp kệ bọn nó – tôi ngăn nó lại.

    – Mày bỏ ra để tao vào.

    – Giỏi vào đây, to mồm gì – thằng nào bên a1 nói.

    – Thôi về mày – tôi lôi nó, trên đường nó giằng co để thoát khỏi tay tôi, để ăn đủ với lũ a1 khinh người kia, lôi được nó về lớp, thì tôi bỏ tay nó ra.

    – Sao mày lôi tao, để tao lại tẩn cho bọn nó trận cho hết láo – nó ngân cổ lên nói.

    – Việc gì cũng phải bình tĩnh, việc gì phải đánh nhau với bọn nó làm gì.

    – Nhưng bọn nó láo.

    – Thôi về chỗ đi, kệ bọn nó.

    Một lúc sau thì cô giáo vào lớp, lại là cái màn kiểm tra bài cũ, tôi thì chúa ghét màn này vì tôi học dốt mà, từ năm lớp 1 – 10, tôi chưa được cái giấy khen học sinh giỏi bao giờ cả, có ít năm mới được tiên tiến còn đâu toàn trung bình, mà cũng không hiểu sao tôi học dốt vậy mà cũng đõ được vào c3 nữa, ở lớp chắc tôi là đứa học dốt nhất..

    Những lần cô giáo kiểm tra bài cũ thì lớp tôi ai cũng im thin thít, bình thường nó chuyện ghê lắm, cứ đến màn này thì ai cũng im, cúi ngầm mặt xuống bàn, có đứa chăm học thì còn không sợ chứ mấy thằng dốt như tôi thì hi sinh.

    – Em Dũng lên bảng.

    – Chết rồi – thằng Dũng nói.

    – Ngon mày, lại được trứng ngỗng về luộc.

    Mà cũng lạ thật đó, mỗi lần thằng nào lên bảng rồi về chỗ cô giáo đều nói câu “kiểm tra tiếp 1 bạn nữa” cứ tiếp một bạn nữa thì cũng được 10 thằng, tất nhiên tôi cũng trong số đó và cũng chung số phận là được điểm 0.

    – Tôi biết ngay lớp chả ai học bài – cô giáo nói.

    – Sao cô biết lớp không ai học bài mà con kiểm tra làm gì, phí cả thời gian – thằng mạnh nói.

    – Anh còn nói hả.

    Kết thúc 5 tiết học, tôi lại đứng ở cổng trường đợi chị tôi rồi về, ở nhà vì có 2 chị em nên đi học về mới nấu được cơm, nên phải đợi rất lâu toàn 12h30 – 1h mới ăn được, không đủ thời gian ngủ trưa nữa

  • Lớp học 12A7 – Tác giả 69deluxe

    12a7 là một lớp học không thầy cô nào muốn nhận. Làm chủ nhiệm của một lớp tập trung của thành phần học sinh cá biệt là một cực hình đối với tất cả thầy cô trường Hoa Mai. Và chiều hôm nay, còn một tuần nữa khai giảng năm học mới, lad cuộc họp quyết định ai là người đen đủi nhất. Dĩ nhiên, để công bằng ông Kiên – Hiệu trưởng đã chuẩn bị cho tất cả thầy cô tham gia bốc thăm. Đối với ông, nếu cơ quan lãnh đạo cho phép, thậm chí ông còn muốn đuổi sạch đám tiểu thư công tử kia. Nhưng cũng chính vấn đề xuất thân của chúng, ông chỉ dám mơ ước mà không dám thật sự làm gì.

    Ba mươi bảy đối tượng bất hảo, phần lớn trong đó là con cái gia đình giàu có quyền to của thành phố. Chúng đi học như đi chơi, quần áo lòe loẹt bất chấp nội quy đồng phục của trường. Chúng đánh bài, gây sự, hút thuốc… như quy tụ đủ thứ xấu xa ngoài kia gom vào thành một xã hội dơ bẩn nằm ngay trong trường Hoa Mai. Chương trình dạy của chúng cũng được chọn lọc riêng. Vì trình độ hỗn tạp xen lẫn giữa chúng. Đứa lười học dốt đặc, đứa lại rất giỏi nhưng không muốn vào Đại học vì… ở đây vui hơn.

    Quanh năm suốt tháng, lớp 12A7 trở thành một tập thể nổi trội vang danh lang đến cả trường bạn. Phòng giáo dục thành phố rất đau đầu vì “hiện tượng 12A7” bắt đầu lan rộng sang trường khác. Lãnh đạo liên tục cảnh cáo, đe dọa, thậm chí năn nỉ, Hiệu trưởng Kiên siết chặt hơn đối với lớp cá biệt này.

    Trong phòng họp, máy lạnh quạt máy quay vù vù mà tất cả thầy cô ai cũng có vẻ căng thẳng, trán rịnh mồ hôi.

    – Anh biết không? Tôi đứng ghi bảng mà có thằng dám búng cả tàn thuốc vào người tôi… Làm áo dài thủng một lỗ… Cái lũ mất dạy đó… – Cô Tuyền nói giọng hằn hộc.

    – Chuyện đó chưa có gì đâu… Hôm bữa tôi nghe anh Hạ giám thị kể… Có lần đám con trai lôi cả một em nữ bên lớp bên cạnh vào trong phòng… Đóng kín cửa, lột quần áo con bé… Con bé khóc la quá trời… Nếu anh Hạ không ngăn kịp thì không biết còn chuyện gì xảy ra… – Thầy Tùng nghiến răng giận dữ.

    – Trời ơi… Khốn nạn… Lần này mà tôi bốc phải… Ah… Nói xui xẻo… Nói xui xẻo… – Cô Xuân trề môi, tự vả miệng mình chát chát.

    – Tôi sẽ nộp đơn nghỉ ngay…

    – Phải… Em cũng vậy…

    – Im lặng, im lặng… Mọi người im lặng một chút.

    Hiệu trưởng Kiên đứng lên hô lớn. Ông có vẻ là người bình tĩnh nhất chiều hôm nay. Dù trách nhiệm to lớn đổ dồn trên vai, nhưng miễn không phải quản lý trực tiếp đám mất dạy kia là ông nhẹ người.

    – Ai cũng biết mục đích của cuộc họp chiều hôm nay… Đó là phân công thầy cô chủ nhiệm cho lớp 12A7… – Ông nhìn quanh phòng.

    – Và đặc biệt hơn… Phòng Giáo dục thành phố đã có chỉ đạo… – Ông nhấn mạnh. – Từ năm này trở đi, lớp 12A7 sẽ được dạy tập trung tất cả các môn bởi chính thầy cô chủ nhiệm. Thực hiện điều này, lãnh đạo mong muốn giáo viên có thể gần gũi hơn, thấu hiểu hơn với các em học sinh… Từ đó uốn nắn, định hướng các em đến con đường đúng đắn.

    Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có những hơi thở sâu nặng nề và ánh mắt lo lắng của mọi người. 12a7 dạy tập trung quả thật là tin tốt với rất nhiều người và cũng cực kì xấu đối với thầy cô nào được phân công. Nhiều ánh mắt kiên quyết lóe sáng nhìn hộp thăm đặt trên bàn ngay trước mặt Hiệu trưởng.

    – Và tôi nói trước. – Ông Kiên lắc lắc hộp thăm lào xào trong tay. – Ai đang nghĩ rằng nếu bốc trúng mình thì xin nghỉ, thì bỏ ngay ý định đó đi. Ai muốn nghỉ, nộp đơn ngay bây giờ, tôi nhận… Còn đã bốc thăm thì phải nhận 12A7… ít nhất cho hết năm.

    – Không… Sao kì vậy.

    – Nghỉ hay dạy là quyền của mọi người mà…

    – Không ổn anh Kiên ơi…

    Ông Kiên xua xua tay, ánh mắt kiên quyết tóe lửa.

    – Không bàn nữa. Ai cũng có quyền lựa chọn… Nhưng tôi chỉ cho lựa chọn trước khi bốc thăm…

    Tất cả thầy cô trở nên trầm mặc. Nếu quyết định nghỉ trước thì quá oan uổng, trường Hoa Mai là trường điểm mà thầy cô nào cũng mơ ước. Nhưng nếu ở lại mà bốc phải lá thăm định mệnh đó, ai cũng rùng mình ngán ngẩm. Sau một lúc suy nghĩ, mọi người đều chấp nhận đồng ý bốc thăm. Tất cả thầy cô nhấp nhỏm không yên theo dõi ông Kiên cầm hộp thăm trong tay đi quanh bàn họp. Lần lượt mỗi người chọn một mẫu giấy gấp gọn. Người thì mở ra thở phào. Người thì hí mắt hé hé từng chút như nặn bài cào.

    Hiệu trưởng Kiên đi gần hết vòng, thì kết quả thăm trắng đã đến 80%. Thầy Tùng nhấp nhỏm không yên, vì ông ngồi ngay cuối vòng. Dù còn một số người đã bốc thăm nhưng chưa mở, nhưng thầy Tùng vẫn thấy tim đau thắt từng cơn. Đến cuối bàn, vừa đủ một vòng tròn 28 cái thăm, Hiệu trưởng Kiên đưa luôn cả hộp thăm cho thầy Tùng. Người cuối cùng và một lá thăm cuối.

    Nhưng khi nhận hộp thăm, thầy Tùng hơi ngờ ngợ vì thoáng thấy 2 mẫu giấy trắng xếp gấp. Tại sao là 2 cái nhỉ? Nhìn lên thì ông Kiên đã quay lưng đi về chỗ, ông bèn run run cho tay vào hộp. Khi mẫu giấy nhỏ hơi hé ra, ông suýt la hoảng khi thấy một con số in đen thấp thoáng. Ông vội bỏ qua lá thăm đó, nhặt cái còn lại, rồi đẩy trả hộp giấy ra giữa bàn.

    “Cộc cộc”.

    Tiếng gõ cửa nhỏ vang lên bên ngoài. Cánh cửa hé mở một bóng dáng yểu điệu bước vào.

    – Em chào mọi người…

    Cả gian phòng như sáng bừng lên. Trước ánh mắt sững sờ của mọi người, một cô gái tuyệt đẹp cúi đầu chào lễ phép. Khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong veo, hàng mi cong vút nhấp nháy mơ huyền. Mái tóc cô đen óng rũ thẳng, tỉa ngắn dài so le theo đúng kiểu thịnh hành. Cô mặc trên người bộ áo dài thướt tha vàng nhạt, hoa văn đường chỉ óng ánh như muốn tôn lên vòng một tròn trịa căng tràn. Dưới ánh mắt sáng rỡ của tất cả thầy cô giáo, đặc biệt là gánh đàn ông, cô gái có vẻ hơi bẻn lẽn nhìn qua thầy Kiên Hiệu trưởng. Ông cũng sực tỉnh, đứng lên.

    – Đây là cô Vy… Phạm Thùy Vy… Là cô giáo mới của trường chúng ta…

    Ông bắt nhịp vỗ tay, làm tất cả mọi người đều vô thức hùa theo. Tiếng vỗ tay vang dội làm mặt Thùy Vy thoáng đỏ lên, càng xinh đẹp đến cả đám đàn ông nín thở. Trường Hoa Mai trước đây có 28 giáo viên chính thức với hơn phân nửa là giáo viên nam. Trong số đó chỉ có 7 người là đã lập gia đình, số còn lại dù tóc muối tiêu đến đen rậm đều đang vỗ tay hoan hô kịch liệt. Ai lại không muốn một người đẹp như Thùy Vy làm chung một nơi chứ? Biết đâu duyên nợ trời ban lại đến.

    – Thôi… thôi… Tôi nói anh đó… anh Bắc… Bớt vỗ tay đi… Thùy Vy lấy chồng được ba tháng rồi…

    Cả phòng ồ lên, có người sung sướng hả hê, có người thất vọng não nề. Thùy Vy chỉ biết che miệng cười, đôi mắt đẹp thoáng vui vui tự hào.

    – Chồng Thùy Vy tuy không dạy trường này, nhưng tôi nghĩ mọi người đều biết… – Ông Kiên nói tiếp.

    – Trung Nghĩa… Là thầy Nghĩa sao?

    – Ừa… Nghe nói thầy Nghĩa mới lấy vợ.

    – Đúng rồi! Thầy Nghĩa, ngôi sao sáng trong ngành giáo dục của chúng ta. – Ông Kiên gật đầu xác nhận.

    – Wah, hâm mộ quá…

    – Quá xứng đôi rồi…

    Nghe mọi người xôn xao, Thùy Vy tự hào muốn chết, vì người đó chính là chồng nàng. Anh không những được biết đến về diện mạo khôi ngô, gia đình nhà giáo 4 đời, mà anh lại vinh dự được bầu là “biểu tượng thầy giáo trẻ toàn quốc”. Anh có thể nói là “nam vương” trong giới. Thùy Vy cũng bén duyên với dạy học từ khi gặp và yêu anh. Trước đây, nàng khá có tiếng trong giới stylist thời trang, vì liên tục được các ca sĩ diễn viên nữ nổi tiếng ký hợp đồng. Để khi nàng tuyên bố giải nghệ, bao nhiêu người luyến tiếc thở than.

    – Thầy Kiên, sao cô Vy cũng là giáo viên lại không phải bốc thăm?

    Đột nhiên một giọng ôn tồn từ trong góc phòng vang lên. Giọng nói của cô Lý, 46 tuổi chưa chồng, người nổi tiếng khó tính của trường.

    – À… Có… Có chứ… Tôi có chuẩn bị… – Ông Kiên cũng hơi lúng túng.

    – Em nghe tôi nói nhầm giờ họp à? Sao đến trễ vậy? – Ông lại quay qua hỏi Thùy Vy, mắt hơi nháy nháy.

    – Em… Em…

    Thùy Vy lúng túng. Nàng nhớ rõ là ông Kiên dặn mình đến lúc 15h30, nàng đã đúng giờ.

    – Thôi, không sao! Em vào ngồi đi. Hôm nay, mọi người bốc thăm chọn phân công phụ trách chủ nhiệm lớp 12A7… – Ông chỉ cho Thùy Vy một chiếc ghế trống cạnh mình. – Để tôi chuẩn bị thăm rồi bốc lại.

    – Sao? Không… Tôi không muốn bốc lại…

    – Sao phải bốc lại chứ?

    Mọi người nhao nhao ồn ào. Ai cũng đang nhẹ nhõm vì thoát nợ, tự nhiên chả ai đồng ý đi dạo lại một vòng nguy hiểm.

    – Thật ra, còn một cái thăm dư… – Thầy Tùng ngập ngừng, nửa muốn nói nửa không.

    – Sao lại có thăm dư?!

    – Cái thăm đó cho cô Vy là đúng rồi…

    – Ừ… Vậy… Vậy Thùy Vy lấy cái thăm đó đi. – Ông Kiên hơi e ngại.

    Thật ra ông từ đầu dặn Thùy Vy đến muộn 30 phút là có ý thiên vị cho nàng. Gia đình chồng nàng trong ngành giáo dục như cây tùng cây bách. Bản thân nàng lại đẹp, mềm mại, yếu ớt như vậy. Cả công và tư, ông Kiên thấy Thùy Vy không hề phù hợp với vai trò chủ nhiệm một lớp cá biệt như 12A7. Có lẽ cô thư ký hiệu trưởng làm thăm theo đúng số lượng giáo viên trường, cả cũ và mới.

    Thùy Vy hơi nhíu mày khó hiểu. Nàng cảm thấy việc phụ trách lớp nào nên do Hiệu trưởng phân công. Việc không khó khăn gì sao phải đùn đẩy nhau?! Thùy Vy thản nhiên nhận lấy cái hộp từ tay đồng nghiệp chuyển sang. Bốc lá thăm ra, mở luôn. Trên tờ giấy trắng là một chữ in đậm.

    “12A7 – Xin chúc mừng!” – Bên cạnh còn vẽ một cái mặt cười.

    Một loạt tiếng xôn xao, thở dài thông cảm khe khẽ… Trong phòng còn khá nhiều người chưa dám mở thăm trong tay mình, giờ thở ra nhẹ nhẹ khoan khoái. Thùy Vy nhìn tới nhìn lui tờ giấy càng không hiểu biểu hiện của mọi người trong phòng. Thấy vẻ ngơ ngác của nàng, cô Xuân tội nghiệp kéo ghế ngồi sát lại.

    – Em có vẻ rất khó hiểu Lớp 12A7 là thế nào, tại sao không ai muốn nhận?! – Cô Xuân nói nhỏ.

    – Là thế này… Bọn chúng…

  • Chị hàng xóm cực dâm

    Vợ chồng mình mới cưới, có thuê được căn phòng trọ trong khu nhà chung cư, mới cưới nên việc ưu tiên chính của 2 vợ chồng là “làm tình”, bất kể ngày đêm. Vợ mình cũng thuộc diện dâm có hạng, lại chỉ thích ngồi trên phi ngựa mới lên đỉnh, bọn mình tranh thủ làm tình mọi lúc mọi nơi trong căn phòng nhỏ. Gần nhà có gia đình chị hàng xóm chỉ có 3 mẹ con sống cùng nhau, chị độ hơn 40, 2 đưa con học cấp 3, cả 3 mẹ con chị đều rất đẹp. Bọn mình thuê phòng để ở nên nhiều khi cứ vô tư mà chiến đấu vợ thì mỗi lần nên đỉnh kêu rên rất to, mình cũng hơi ngại nhưng vợ bảo là em sướng thì không kìm nén được cảm xúc nên kêu thế mới đã.

    Lấy nhau được 6 tháng vợ dính bầu, bọn mình làm tình ít hơn, và để ý đến hàng xóng xung quanh hơn. Một lần mình đi làm muộn, ra cửa gặp chị hàng xóm, mình chào hỏi xã giao:

    – Chị đi làm muộn thế à?

    – Uh, hôm nay chị có việc đi gặp đối tác luôn.

    – Chị làm ở đâu ah?

    – Chi làm bên ngân hàng em à? À mà hôm nay em đi hướng nào, cho chị đi nhờ một đoạn được không?

    – Ok chị, chị để em chở qua chỗ đối tác cũng được, hôm nay em rảnh mà.

    – Thế tốt quá, cảm ơn em trước nhé.

    Trên đướng đi, mình mới hỏi thăm về chị, chị nói là li dị chồng vì gia đình chồng đôi xử rất tệ bạc, chứ 2 người vẫn còn tình cảm với nhau, thỉnh thoảng 2 anh chị vẫn gặp nhau, mình hỏi là có làm việc kia với nhau nữa không, chỉ cười rồi đấm vào lưng mình thùm thụp rất khoái trá, bảo là em vui tính thế. Chị bảo là chị hẹn khách ở quán cafe trên đường Nguyễn Chí Thanh, mình đang hóng chuyện của chị nên bảo là em ngồi cùng chị được không, khi nào khách đến em “lướt”. Chị bảo em rất thân thiện nhỉ, vào đây cafe đợi khách cùng chị luôn không vấn đề gì đâu?

    Vào quán cafe buổi sáng, 2 chị em ngồi chỗ nhìn ra đường mình mới để ý chị, chị rất xinh, ở tuổi hơn 40 rồi nhưng vẫn giữ được nét xuân, dáng rất đẹp, đồ mặc thì toàn mặc váy đi làm, mình chú ý nhất bộ ngực, nó rât to và căng làm mấy lần chị phải nhắc em nhìn gì thế, ngại phết, hihi.

    Chị nói hiện là trưởng bộ phận khách hàng 1 ngân hàng, nên thời gian cũng cơ động hơn, không bó buộc lắm. Rồi chị em tâm sự linh tinh đủ chuyện, rồi đột ngột chị nói:

    – Chị thấy em rất vui tính và dễ gần, chị góp ý chuyện này nhé.

    – Chuyện gì vậy chị? – Mình tò mò.

    – Chuyện vợ chồng em đó.

    – Sao hả chị. – Mình tròn mắt.

    – Từ khi bọn em chuyển về đây, nhà chỉ phải đảo lộn hết cả.

    – Chị nói sao ah????? – Mình quá ngạc nhiên.

    Rồi chị nói:

    – Lúc đầu bọn em chuyển về, phòng ngủ của 2 vợ chồng em liền kề với phòng con gái chị, nó đang học lớp 9, mà bọn em làm tình thì gây tiếng động mạnh quá làm con bé chạy sang phòng chị thắc mắc, mẹ sang xem cô chú ý oánh nhau hay sao ý. Chị chạy sang thì hiểu bọn em đang làm việc nên bảo con bé qua phòng mẹ ngủ từ hôm đó, để cháu học bài.

    Nghẹ chị nói mà mình đỏ hết mặt mũi, mình xin lỗi chị và nói tối sẽ nói lại với vợ. Chị lại bảo là “dạo này ít hơn rồi đúng không”, mình bảo:

    – Dạ, vợ em có bầu rồi.

    Chị cười cười và nói:

    – Chị thông cảm thui, vợ chồng mới ai chả thế, chị ngày xưa cũng thế thôi em, chị nhắc thế vì 2 đứa trẻ nhà chị nó đang tuổi lớn, chị lo cho bọn nó thui, chứ chị thì bọn em vô tư mà làm, hihihi.

    Mình hỏi chị là:

    – Bọn em làm thế chị mất ngủ phải không?

    Chị nói:

    – Nhiều hôm cũng căng thẳng phết đó, vì bọn em kêu quá to.

    Chuyện đến đó thì khách chị đến, mình chào chị để đi làm, vừa đi vừa buồn cười.

    Nhưng kể từ hôm gặp mặt và làm quen với chị, cuộc sống lại sang chương mới đầy thú vị.

  • Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 2 – Dịch giả Meode

    Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Ỷ thiên đồ long ký” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-y-thien-do-long-ky/


    Phần 1
    Bỗng nhiên cả người Trương Siêu Quần cứng đơ ngây dại không nhúc nhích được, chỉ thấy trước mặt mình không biết khi nào thì xuất hiện một dòng xoáy màu lam cực lớn, phảng phất như là sóng biển, không đợi chúng nữ ngẩng đầu nhìn lên, một tia sáng “ầm” bổ xuống…

    Trong mê mê mang mang trong, Trương Siêu Quần cảm thấy thân thể phảng phất bị một loại chất lỏng sền sệt vây quanh, không phân biệt rõ ràng lắm đó là chất lỏng gì, thật giống như là hắn đang ngâm mình ở trong một cái bình chứa mật ong nồng đậm vậy, tay chân không thể động đậy.

    Điều này thật sự là quá mức quỷ dị, tia chớp thoáng cái đánh trúng hắn, nhưng một ít cũng không đau, nói không chừng là có đánh trúng mình không nữa, nhưng giờ phút này mình đang ở nơi nào? Đôi mắt cũng không mở ra được…

    Càng làm cho Trương Siêu Quần lo lắng chính là, hắn nhớ rõ ràng là đã nhìn thấy chứng kiến lúc ấy mình đang nói chuyện với Tiểu Ngư thì Kỷ Yên Nhiên bước vào, rồi nói Tiểu Ngư đi hẹn với Tiểu Nhạn cùng Đinh Mẫn Quân các nàng đến giường bệnh cùng mình…

    Bây giờ mình bị sét đánh, còn các nàng ở trong đó thì sao? Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần không khỏi lại lo lắng, nếu như các nàng thật sự cũng bị lôi điện đánh trúng thật là bất hạnh…

    Nhưng tất cả đều là do Trương Siêu Quần lo lắng suông, cảnh tượng xảy ra trước đó đang tái hiện lại…

    Thật ra thì khi trong chớp mắt ấy hắn bị Ân Lê Đình đâm trúng một kiếm, ngực phải máu tươi chảy ra, may mắn là không có đâm trúng trái tim, hắn chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, tựa hồ không có đau nhức, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “ Nguyên lai bị kiếm đâm một cái như thế, cũng không có gì đau đớn lắm a! Con bà nó, không biết có chết không nữa! Chết, coi như là chả có xơ múi được cái gì rồi, còn phái Võ Đang ngốc nghếch kia, các ngươi đứng đực ra làm cái gì! Còn không mau mang thuốc chữa thương đến? Lão Thiên… ta rõ ràng đã tính toán trước rồi, nhưng không ngờ tới Ân Lê Đình nội lực thâm hậu đến tận vậy, không có thể ngăn cản mũi kiếm được bao nhiêu! May mắn, còn có thể kiên trì… ”

    Dù cho nội lực của hắn rất mạnh, nhưng đối với dạng vết thương cỡ này, cũng làm cho hắn phiền phức.

    – Trương Siêu Quần ca!

    – Công tử!

    – Trương công tử!

    Chạy vội tới gần, chỉ nghe oanh thanh yến ngữ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối, đồng loạt vây quanh, ai cũng hoa dung thất sắc, trong khoảnh khắc này Trương Siêu Quần giống lạc trong vườn hoa, cái mùi bên trong cơ thể của mỗi một mỹ nữ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi một gương mặt tú lệ tuyệt luân làm cho người ta mơ màng đến cảnh đẹp ý, Trương Siêu Quần cảm thấy ngay cả trước ngực bị mũi kiếm đâm vào, vết thương tựa hồ đã tốt lên rất nhiều, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở ra, trợn lấy đôi mắt, ngó lấy trước mặt một bầy oanh yến, nơi này hiện tại không có chuyện gì nữa, bản đại gia hôm nay tuy không có đại triển thần uy, hiển lộ ra võ công tuyệt thế, nhưng cuối cùng là vì Minh Giáo cũng đã chảy qua máu, bây giờ nơi này ta mặc kệ, để lại hiện trường cho Dương Tiêu tự lo cho tốt, ta đi hưởng thụ một chút tề nhân chi phúc với các mỹ nữ, một nàng giúp ta bóp chân, một nàng giúp ta cởi áo, một nàng giúp ta xoa bóp gân cốt, tả hữu hai cánh tay, một bên tay sờ mỗi một cái âm hộ, sau khi bày bố tính toán xong, đôi con ngươi của hắn chuyển động, cặp lông mày cau chặt, hắn.. liền làm như bị choáng xỉu ngay lập tức.

    Giả vờ ngất, mắt nhắm chặt lại chỉ nghe đám người luống cuống tay chân bàn luận ầm ĩ, Dương Tiêu sai người mang cáng đến, cẩn thận từng chút một nâng hắn giơ lên, đưa đi vào bên trong tổng đàn Quang Minh đỉnh, do đoạn đường này gồ ghề xóc nảy, Trương Siêu Quần giả vờ ngất đi, nhưng không ngờ vậy mà lại biến thành thật, khi vết thương bị động vỡ toát ra, máu chảy ướt đẩm, hắn lúc này mới chính thức hôn mê bất tỉnh thật sự, trong ảo giác hắn mơ màng thấy mình tỉnh lại đùa giỡn với Tiểu Ngư, hẹn Kỷ Yên Nhiên cùng Tiểu Nhạn và Đinh Mẫn Quân…

    Tất cả đều như cuốn phim quay chậm ở trong đầu của Trương Siêu Quần tái hiện rỏ ràng, trong nội tâm hắn vừa sợ vừa vội, tiếc rằng không thể động đậy, đúng lúc này, đột nhiên cảm giác mình như là đang ở trên bầu trời, một mực rơi rụng xuống dưới đất, lực đạo to lớn với tốc độ cực nhanh, không thua gì đạn pháo, hắn thoáng cái liền nhớ lại mình mấy năm trước xuyên việt đến thế giới Ỷ Thiên giờ cảm giác kia cùng với bây giờ tràng cảnh là giống như đúc ! Cũng là từ trên trời đến rơi xuống, bất đồng duy nhất chính là, lần này cảm giác càng thêm mãnh liệt! Chẳng lẽ, lại là xuyên việt? Không, không phải vậy chứ, như thế nào như vậy, Ỷ Thiên kia dang dở chưa hoàn thành? Lão Thiên, lần này nếu như là xuyên qua, thì tốt nhất là xuyên việt trở về hiện đại đi, bây giờ lão tử đã có võ công trâu bò rồi, thì sẽ tha hồ có nhiều tuyệt đại giai nhân hầu hạ!

    Bỗng nhiên lại nghĩ, cái này không đúng a, nhớ tới lúc mình xuyên việt đến thế giới Ỷ Thiên, ngoại hình cũng đã rất là thay đổi, chẳng những trở thành mười mấy tuổi thiếu niên, tướng mạo so với lúc trước cũng anh tuấn hơn nhiều, nếu như là xuyên việt về đi, thì mình sẽ có dạng người như thế nào đây, chả lẽ là lại già đi trở lại như 30 tuổi ban đầu?? Cứ tưởng tượng như vậy, Trương Siêu Quần vô cùng lo lắng ưu phiền.

    Đột nhiên, một tiếng lôi đình vạn quân thức tỉnh, tuy mắt mở không ra, Trương Siêu Quần cũng có thể cảm giác được trước mắt chói lòa ánh sáng, ngay sau đó, liền nghe được bên tai ong ong không dứt, lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác, hắn phảng phất nghe được tiếng vợ mình Cố Ngưng Hề đang gọi…

    Không biết qua bao lâu, khi Trương Siêu Quần mở to mắt, đương nhiên là đang tìm cách nhớ lại rồi! Chung quanh chỉ có sấm rền ù ù, vài tia chớp gián đoạn vụt sáng trầm trọng sâu trong tầng mây…

  • Địt nhau cực sướng

    Nam cởi trần, mặc vỏn vẹn cái quần đùi đi ngang phòng bố mẹ thì nghe tiếng rên rỉ, Nam hồi hộp nhìn lén qua cánh cửa khép không chặt… Bố nó nằm ngửa rên hừ hự trong khi mẹ nó bò chồm hổm tay đang sục cặc, miệng bú chùn chụt đầu khấc… hai vú Bích – mẹ nó trĩu xuống tưng tưng… cặp mông to săn chắc lắc lư… lông đen mọc vòng quanh hậu môn chạy ngược ra phía trước âm hộ.

    Tiếng hít hà thoát ra từ miệng Bích nghe nứng cặc quá trời, làm dương vật Nam cương lên, nó hấp tấp tụt cái quần đùi xuống, con cặc dài thòng lòng bật ra, Nam nắm cặc bắt đầu sục theo nhịp nhấm nhổm của mẹ nó bên trong, Nam tưởng tượng đang thúc cặc vào lồn mẹ nó, tay còn lại nó mân mê hai hòn dái to như hai quả trứng gà…

    Bú cặc chồng hồi lâu thấy cứng vừa đủ, Bích ngồi chồm hổm, hai chân dang rộng nhét cặc vô lồn nhấp nhổm ấn nhẹ cho đến khi toàn bộ dương vật lọt thỏm vào, Bích sàng mông để đầu khấc ngoáy trong âm đạo, miệng không ngừng rên rỉ:

    – Ahhh… sướng quá… anh ơi… Ôiiii…

    Khi Bích quá hứng khởi, nàng dập mạnh hạ thể liên tục hồi lâu khiến Lâm chịu hết nổi, hai tay bóp mạnh đến nỗi muốn nát hai cái vú vợ, Lâm hự lớn, rùng mình xuất tinh… cặc Lâm xìu xuống từ từ xút ra. Chưa được thỏa mãn xác thịt, Bích chồm tới dí cái lồn nhiểu ròng ròng khí trắng nhờ nhợ vào miệng chồng nàng nũng nịu nói:

    – Bú lồn em đi anh… em đang nứng…

    Lâm nghoảnh đầu sang một bên tránh né nói:

    – Anh mệt quá… thôi ngủ đi, mai anh phải đi làm sớm… tối mai anh đền bù cho…

    Hậm hực, Bích nằm xuống bên cạnh sự đòi hỏi nhục dục đang dâng cao bị ngắt ngang làm nàng khó chịu, quay qua nhìn thấy Lâm chưa đầy 2 phút đã ngủ khò, con cặc Lâm mềm oặt, chả bù lúc mới quen nhau, mỗi lần làm tình Lâm đụ nàng 4 – 5 lần một đêm là chuyện thường, Bích đâu biết rằng lúc này ông chồng nàng từ khi lên được chức giám đốc kiêm trưởng phòng tổ chức công ty xuất nhập khẩu thì bắt đầu ăn chơi trụy lạc, Lâm mới quần một trận tơi bời với em thư ký của mình thì về nhà còn sức đâu nữa mà đụ với đéo…

    Để dịu đi đòi hỏi của thể xác, Bích đành tự thủ dâm, tay nàng day nơi âm hạch cho đến khi khí lồn trào ra mới thở dài nhắm mắt, ráng ru mình vào giấc ngủ…

    Bạn đang đọc truyện Địt nhau cực sướng tại nguồn: http://truyensextv2.cc/dit-nhau-cuc-suong/

    Nam len lén đi về phòng con cặc chưa xuất tinh cứng ngắc đội cái quần thành một cục… tiếng nhạc giật gân từ phòng Trang vọng ra Nam đứng lại vặn nắm cửa mở hé nhìn vào thấy em nó đang uốn éo người lắc lư theo tiếng nhạc trước gương, con nhỏ mới 17 mà thân hình nẩy nở nhìn thật đã mắt, trên người Trang vỏn vẹn chỉ có cái xì – líp đen làm nổi bật nước da trắng bóc, hai vú Trang săn chắc chỉ khi nào lắc mạnh mới khẽ rung lên, hai núm vú to cỡ hột nhãn nằm cân đối trên cái quầng vú hồng nhạt. Lại bị kích dâm, Nam liều lĩnh mở cửa bước vô áp sát người từ phía sau chồm hai tay bóp vú con em, cặc Nam cạ lên mông đít vẫn đang ngúng ngoảy làm Nam sướng rên khẽ:

    – Ưưư…

    Hết hồn khi nhận ra thằng anh đang bóp vú mình, Trang la nhỏ:

    – Anh làm gì kỳ vậy, em la lớn mách bố mẹ à nhe…

    Tuy nứng cặc nhưng Nam vẫn thấy sợ, đành tiếc rẻ rời tay khỏi cặp vú của con em, miệng ráng vớt vát:

    – Ai biểu mày không khóa cửa còn ở trần nhún nhẩy làm tao dằn lòng không được!

    Trang nhẩy vội lên giường kéo chăn che ngực, mắt nhìn Nam định chửi cho hả giận nhưng khi nhìn thấy dương vật thằng anh cộm một cục thì Trang tò mò đổi ý hạ giọng nói:

    – Lần này bỏ qua, em không mách nhưng anh phải hứa ngày mai dẫn em đi bar à nhe, chịu không…

    Nam mở cờ trong bụng nghĩ thầm “con nhỏ này thèm đi bar lâu rồi nhưng chưa đủ tuổi, mình thử bắt chẹt nó coi” Nam ậm ừ lên tiếng:

    – Muốn đi thì đi nhưng em phải cho anh hôn lên ngực mới được… còn không cho thì thôi.

    Trang suy nghĩ nhanh, cho thằng anh hôn lên vú cũng chả mất mát gì, với lại hồi nãy đằng nào ảnh cũng bóp nó rồi, thôi kệ, một lần này thôi, qua 2 tháng nữa là mình đủ 18, không cần ảnh nữa…

    Nam lẹ làng kéo cái chăn xuống khi Trang gật đầu đồng ý, bộ ngực thanh xuân có khác, no tròn rắn chắc, hai núm vú chỉa lên trời khiêu khích làm sao, từ từ để con em khỏi hoảng sợ Nam từ từ đặt môi lên bầu vú hôn nhẹ rồi liếm vòng quanh quầng vú và ngừng lại ngậm đầu núm vô miệng mút nhè nhẹ. Tuy miễn cưỡng cho thằng anh bú vú nhưng Trang không khỏi cảm giác ra sự nhột nhạt đê mê toả dần từ núm vú lan khắp cơ thể, Trang rên khẽ ôm ghì đầu thằng anh vào ngực khi Nam nhai và chà xát lưỡi mạnh vào đầu vú, còn vú bên kia tay Nam nhồi bóp bầu vú xe nắn cái núm cương cứng ngắc tự bao giờ

    – Sướng quá anh ơi… em sướng…

    Bất thình lình Trang đẩy mạnh thằng anh lăn xuống đất khi tay Nam thọc vô xi-líp rờ mó mu lồn nàng, Trang nói trong tiếng thở hắt ra:

    – Không được làm tiếp nữa, mình là anh em ruột, không thể loạn luân… anh tiếp tục nữa em la lên à nhe… không đi bar thì thôi… không thèm…

    Nam lồm cồm đứng lên hậm hực nói:

    – Xí, mày còn làm bộ, mới sướng rên ư ử… bây giờ lại bày đặt đạo đức… bộ mày không muốn được tao đút nó vô sao…

    Nam trơ tráo miệng thì nói còn tay thì kéo quần cho con em nhìn con cặc gân guốc dài sọc chỉa thẳng phía trước. Như bị thôi miên với dương vật đồ sộ của thằng anh:

    Trời đất hèn gì con Thủy bạn Trang không mê anh nó như điếu đổ sao được, hai đứa chơi thân nên Thủy thường kể cho Lan nghe tường tận từng chi tiết mỗi khi vừa làm tình xong với Nam. Trang thầm nghĩ cái này mà đút vào thì… lắc mạnh đầu như muốn xua đi ý nghĩ tăm tối Trang quyết tâm đẩy anh nó ra khỏi cửa rồi khóa lại, Nam hậm hực tần ngần đứng giây lát rồi đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy chai nước lạnh ngửa cổ tu một hơi dài ráng uống cho hạ hỏa, tiếng dép lẹp xẹp chị Sáu bước vào mặt ngái ngủ đi lại gần tủ lạnh vừa lên tiếng hỏi:

    – Cậu Nam chưa ngủ à… mấy giờ rồi cậu…

    Nhích người sang một bên để chị Sáu khom người tìm chai nước, qua ánh đèn vàng trong tủ chiếu xuyên cái áo ngủ mỏng mầu xanh nhạt thân hình chị Sáu lộ rõ mồn một, bộ ngực như hai trái dừa nặng trĩu xuống đong đưa, bộ mông to bè hằn rõ kẽ đít Nam nhận ra chị không mặc xi-líp, dương vật mới hơi xìu được một chút nay lại dựng bật lên trở lại, thú tính trong Nam trổi lên mạnh mẽ khi chị Sáu đứng lên đối diện hai núm vú nhọn chỉa ngược như chọt vào mặt làm Nam hoa mắt, như người mất hồn Nam đưa chai nước cho chị và hỏi:

    – Chị tìm cái này phải không?

    – Trời đất nãy giờ cậu cầm mà không nói, làm tui kiếm hoài…