Blog

  • Nghề chăn gái – Quyển 2

    Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Nghề chăn gái” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-nghe-chan-gai/

    Phần 1
    Như mọi người đã đọc kết thúc của Quyển 1 Nghề chăn gái. Quán tôi bị đập, nhân viên thì bỏ về gần hết. Dung mama xin về cũng không quay lại nữa. Chị em Trang – Linh nói về thăm bố ốm xong sẽ xuống nhưng tất nhiên cũng không thấy tăm hơi. Mai thì về từ đợt Tết cũng không quay lại. Nghe đâu Mai nó đi làm công nhân ở Khu Công Nghiệp vì chồng khuyên nên bỏ nghề. Chồng nó thương nó lắm, từ đợt trốn ở bên Trung Quốc về nó đã không muốn để cái Mai đi làm. Nhưng vì Mai muốn kiếm một ít vốn nên nó đồng ý. Có lần tôi gọi điện Mai nghe máy:

    – Em giờ đi làm công nhân rồi anh ạ. Chồng em khuyên ở nhà, hai vợ chồng đi làm cũng tạm ổn.

    Tôi cũng thấy mừng cho nó, tôi nói:

    – Ừ, vậy cố gắng mà làm. Nếu bao giờ muốn đi làm lại cái nghề này thì alo cho anh.

    Tại sao tôi lại nói vậy, Mai không phải là trường hợp đầu tiên sau một thời gian làm gái sau đó chuyển sang làm công nhân trong các công ty, xí nghiệp. Rất nhiều đứa cũng như vậy nhưng chỉ được dăm bữa nửa tháng. Sau đó lại quay về nghề cũ, chỉ có điều bọn nó cũng hay giấu chủ. Cũng biết ngại đấy, lỡ nói đi làm công nhân mà sau không chịu được cũng sợ bị người ta nói.

    Thế nên chúng nó thường không quay lại chỗ cũ mà tìm chỗ mới làm. Tôi nói câu đó để rào trước nếu cái Mai còn muốn làm thì cứ đến chỗ tôi. Làm ở đâu cũng là làm, ở với người quen vẫn hơn chứ. Vả lại tụi nó thừa biết ở đâu tốt hơn. Tôi nói tiếp:

    – Vừa rồi nhà mình bị xxx nó bắt, nhưng lo liệu xong hết rồi. Không vấn đề gi cả, mới bắt xong thì ít nhiều chúng nó cũng phải để cho mình yên ổn làm ăn 2-3 năm. Không phải sợ đâu.

    Mai trả lời:

    – Vâng anh, có gì em gọi.

    Phần về Mai là thế, còn cái Yến về trước lúc quán tôi bị đập tuần hơn tuần gì đó. Chắc nó nghe bọn cái Dung, cái Trang kể hay sao mà sau đó tôi gọi không liên lạc được. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện quán xá bị đập nhân viên nó rất là sợ. Mình khuyên thì khuyên nhưng cũng không mong đợi gì. Đứa nào nó tình nghĩa lắm thì nó mới ở lại, còn không cao chạy xa bay luôn.

    Vậy là nhà còn mỗi Hoa, quán mới xảy ra chuyện nên bà chị cũng bảo tôi tạm nghỉ một thời gian. Bao giờ có người thì làm, chứ mở quán có một mình cái Hoa cũng chẳng làm được. Lại tổ cho các Bố ấy soi, ra điều chúng mày coi thường pháp luật.

    Tôi gặp Hoa nói chuyện:

    – Anh với Chị định đóng cửa quán tạm một thời gian. Em ở đây cũng được, ai gọi thì đi làm không cứ ở nhà mà chơi. Chứ có một mình mày mở quán cũng không làm được.

    Hoa nói:

    – Em chắc ngày mai cũng đến tháng, hay anh cho về nhà mấy hôm nhé. Hôm nào xuống em sẽ dẫn thêm người cho anh.

    Nghe cũng hợp lý nên tôi đồng ý luôn, nó bị ở đây cũng có làm được đâu. Để nó về nhà vài hôm cũng đỡ căng thẳng. Tôi nói tiếp:

    – Em còn gửi anh 17tr, thế có lấy tiền không..!??

    Hoa nhẹ nhàng nói:

    – Em lấy 7tr thôi, còn gửi lại 10tr. Giờ nhà mình cũng đang khó khăn. Thế tối anh chở em đi bắt xe nhé.

    Tôi gật đầu thấy cảm động vô cùng, mất một khoản lớn thì tất nhiên cũng lo thật. Nhưng tiền của nhân viên lúc nào tôi cũng để riêng, chúng nó cần là trả. 17tr không nhiều vì đằng nào cũng là tiền của nó nhưng việc nó nghĩ cho chủ đang gặp khó khăn nên không lấy hết cũng là một suy nghĩ đáng quý.

    Tôi chuẩn bị tiền cho vào phong bì cho nó 6tr rồi dặn:

    – Cầm 1tr bên ngoài trả tiền xe thôi. Còn phong bì thì cất đi. Bọn mày con nào cũng đoảng. Mà cứ về chơi thoải mái đi, khi nào xuống thì gọi anh đón.

    Tối đó tôi chở nó ra bắt xe đi về Yên Bái, thế là nhà còn mỗi mình tôi. Chắc sợ thằng em ở một mình nghĩ quẩn hay sao mà tối muộn hôm đó vợ chồng bà chị mua đồ xuống quán ngồi uống rượu. Ông anh rể thì không uống được rượu, làm mấy chén đã đỏ mặt rồi. Ngồi thêm tẹo nữa ông ấy nói:

    – Hai chị em ngồi uống, anh vào phòng ngủ trước. Ngồi uống với hai chị em mày không chịu được.

    Bà chị bảo:

    – Vậy anh gọi điện cho thằng lớn bảo nó khoá cửa cẩn thận. Hôm nay hai vợ chồng ngủ đây mai về. Em cũng muốn ngồi nói chuyện với cậu một vài vấn đề.

    Ông anh rể gật đầu đi vào trong, còn hai chị em vừa uống vừa nói chuyện. Bà chị nói:

    – Địt mẹ, mấy thằng ở đây nó cứ bảo bắt đá xong không may bắt nhầm nhà mình. Chứ quán mình lần này bị zick rồi. Có ông anh bên trên kia gọi nói không sớm thì muộn nhà mình cũng bị đập. Không thoát được, chỉ cay mỗi cái nó lừa nhà mình hai đôi cho nên mất nhiều tiền.

    Tôi nói:

    – Thì rõ ràng, nhân viên chưa khai bọn nó đã đọc vanh vách tiểu sử ở đâu, nhà ai, chủ tên gì… Nó sắp xếp sẵn rồi, may hai chị em không ai bị tóm.

    Bà chị nhâm nhi chén rượu nói tiếp:

    – Thế nên cậu phải xác định, làm cái nghề này nó nguy hiểm ở chỗ đấy. Mình không lường trước được, cũng may cậu nhanh nhẹn. Không thì giờ này làm gì còn ngồi đây mà uống rượu.

    Tôi gật đâu đồng ý, bà ấy tiếp:

    – Cậu bị bắt thì chị còn có thể lo cho cậu ra được. Chứ chị bị bắt có đưa cậu 1 tỷ cậu cũng chẳng biết cửa nào mà chạy. Khác nhau ở chỗ đấy, bị đập không sớm thì muộn. 500tr làm cùng lắm một năm là thu về. Nhưng chỉ sợ nhân viên không đứa nào nó dám ở mà làm.

    Điều này đúng, vừa lo xong xuôi mọi việc thì nhân viên cũng kéo nhau về hết. Tôi nói:

    – Tạm thời nghỉ ngơi đã, em đang chờ cái Hoa xem nó có bạn thì dẫn xuống làm.

    Bà chị nói:

    – Người thì không sợ, chị cũng đang nhờ bạn bè với mối tìm giúp. Nhưng thấy bảo bọn này không được xinh. Toàn hàng thải không làm được ở đâu nó mới đẩy về đây. Kiếm được cái lớp nhân viên như trước khó lắm.

    Nghe đến xấu tôi nghĩ ngay đến con Phương vẩu. Tôi hỏi:

    – Xấu cỡ mẹ Phương thì con cũng chịu. Mẹ đấy lại còn có tính ăn cắp nữa đấy.

    Bà chị cười sằng sặc:

    – Đm, xấu như nó chắc tao cũng giải tán quán luôn. Mà như này đã làm gì mà khó khăn. Ngày xưa khi chị mày mới đặt chân vào đất này còn khổ sở hơn nhiều.

    Rượu vào lời ra, tự nhiên lại muốn nghe tâm sự đầy bí hiểm về cuộc đời bà chị, tôi hỏi:

    – Thế chị kể xem từ đâu mà chị mở quán rồi ở đây mười mấy năm nay.

    – Uống đi, rồi tao kể cho mà nghe. Trụ ở đây mười mấy năm không phải đơn giản đâu em ạ. Mà đời tao cũng cay đắng, tủi nhục lắm. Người ngoài nhìn vào bây giờ cứ nghĩ lắm tiền. Nhưng chuyện ngày xưa đâu ai biết.

    Quả đúng là vậy, tui là chị em họ nhưng tôi với bà ấy cũng bao năm không gặp nhau. Bà ấy thì lấy chồng xa từ sớm, tôi chỉ biết bà ấy là con bà Dì, họ về đằng ngoại. Bố bà ấy mất sớm từ hồi bà ấy còn nhỏ, sau đó mẹ đi bước nữa. Từ đợt có bố Dượng thì bà ấy chuyển sang ở với Cô. Thế nên chị em có mấy khi gặp mặt, còn bé nên cũng không chú ý lắm. Giờ lớn rồi, mạng xã hội phát triển chị em hay nói chuyện với nhau. Được cái tính tôi và bà ấy khá là hợp, giống nhau từ cái thích ăn Sầu Riêng cho đến vụ nóng nảy, yêu ghét phân minh.

    Vừa uống vừa nhắm, tôi chăm chú nghe bà ấy kể về cuộc đời từ khi còn ở nhà mẹ đẻ đến bây giờ. Bà chị nói:

    – Ngày đó bố mất sớm, mẹ chị đi bước nữa. Ông bố Dượng ác với tao lắm, ngày đó tao cũng nghịch. Đánh nhau với bọn trong xóm. Về mà ông ấy đập đầu tao vào tường ấy. Sau còn bắt tao đi lấy chồng sớm, tao không chịu mới sang nhà cô ở. Nhưng rồi vẫn phải nghe theo, lấy chồng xong đời nó mới khốn nạn.

    Cái này tôi cũng đã nghe mẹ tôi kể, ông bố dượng ác nổi tiếng. Bà chị tiếp tục câu chuyện:

    – Hồi ở với bố dượng, ông ấy còn không ghi tên tao trong sổ hộ khẩu. Sau này vì cái đó mà tao khổ lên khổ xuống. Đi đâu xin cái giấy gì cũng không được. May sao cô cho nhập vào hộ khẩu nhà cô ở ngoài này. Không giờ cũng chẳng làm được cái gì.

    Tôi hỏi:

    – Thế chị lấy chồng ở đây rồi mở quán gái luôn à.

    Bà chị lắc đầu:

    – Không, chị mày ở với thằng này là chồng thứ 3 rồi đấy. Ở với thằng đầu tiên khổ sở. Bị ép cưới mà, đó là thời điểm nhục nhã nhất.

    Nói đến đây tôi thấy bà ấy nắm chặt tay lại, kiểu như ngày xưa bà ấy phải trải qua những chuyện mà bản thân vẫn căm phẫn cho đến tận bây giờ.

  • Hai đứa bạn thân – Tác giả Leysek

    Long cầm mấy điếu thuốc vinataba vừa mua được tận ngoài ngõ rồi đi nhanh về nhà thằng Dũng vì sợ nó đợi lâu. Hai thằng gần nhà nhau, chơi thân với nhau từ hồi học cấp hai đến giờ và cùng bằng tuổi, cùng học lớp 10 tại huyện sóc sơn. Dũng và Long biết hút thuốc từ khi còn học lớp 8, nhưng hai thằng vẫn sợ bố mẹ biết nên giờ chỉ gọi là hút trộm. Vì đã quá quen thuộc và nhà thằng Dũng coi Long như người nhà nên nó không cần phải gọi, tự mở cổng đi vào trong nhà.

    Phòng khách không thấy có ai, Long chạy luôn lên gác vì cứ nghĩ Dũng ở trên đó, nhưng lên đến nơi cũng chẳng thấy Dũng đâu. Vứt mấy điếu thuốc trên bàn, Long lẩm bẩm:” không biết thằng này đi đâu rồi cơ nữa, bảo mình đi mua thuốc lá mà còn chạy đâu không biết?”

    Long đi xuống dưới nhà, nó đi xuống bếp vì nghĩ chắc thằng Dũng đang lục đồ ăn ở dưới đó. Nhà thằng Dũng thì được xây hai tầng từ ngày bố nó còn sống, nhưng do thời đó thiếu tiền nên chỉ xây được thêm cái tầng hai, còn cái bếp lại nằm đằng sau nhà, cách vài mét và được xây rất chi là tạm bợ.

    Vẫn không thấy thằng Dũng đâu mà chỉ nghe thấy tiếng xả nước trong phòng tắm thì Long cứ nghĩ là Dũng đang tắm trong đó. Long lại gần không ngần ngại kéo luôn tấm rèm bằng nhựa trắng của cái nhà tắm ọp ẹp ra vì nó và Dũng vẫn thường tắm chung cởi truồng từ bé rồi.

    – AAAAAA…. Tiếng bà Lý (mẹ Dũng) hoảng hốt thốt lên khi thấy thằng Long tự dưng mở cửa nhìn vào. Bà Lý hai tay khom trước ngực để che ngực và phần lông đen dưới háng, đồng thời quát Long:

    – Đi ra ngay thằng kia! Cô đang tắm vào đây làm gì hả?

    – Cháu.. cháu.. cháu xin lỗi… Cháu cứ tưởng thằng Dũng đang tắm bên trong. Tìm nó mãi chẳng thấy đâu cả.

    – Đi ra ngay rồi đóng cửa vào cho cô!

    Long xấu hổ đóng lại cửa, mặt đỏ phừng phừng vì được nhìn thấy cơ thể đẹp tuyệt trần của mẹ thằng bạn. Nó đã thấy được đám lông đen nhánh, cái mông căng tròn và đặc biệt là hai bầu ngực vừa to vừa tròn, chưa thấy sệ chút nào mặc dù giờ bà Lý cũng đã tròn 40 cái xuân xanh rồi.

    Đang ngẩn ngơ nghĩ đến vú đít của mẹ thằng bạn thì bất ngờ Dũng lò dò xuất hiện. Long ngạc nhiên thấy người Dũng bẩn thỉu bám đầy nhặng và còn chui ra từ đằng sau cái bếp. Chưa kịp hỏi thì Dũng đưa tay lên miệng xuỵt xuỵt rồi ra giấu bảo Long đi lên nhà. Vừa lên đến nhà thì Long hỏi ngay:

    – Mày vừa ở chỗ nào mà trông người bẩn vậy? Sau bếp có cái gì mà mày lại chui vào đó… á….. tao biết rồi nhé.. hihi.. mày vừa rình mẹ mày tắm phải không?

    Dũng thấy Long đã biết liền cười hì hì gãi đầu gãi tai nói:

    – Đang hay thì tự dưng mày phá đám.

    Long cầm điếu thuốc lên châm đưa cho Dũng một điếu rồi hỏi:

    – Mày rình xem mẹ mày tắm lâu chưa? Ở nhà tao thỉnh thoảng cũng rình xem mẹ và em gái tắm suốt.

    Thấy Long nói thật như vậy thì Dũng cũng không muốn giấu, nó cũng thành thật trả lời:

    – Tao rình xem trộm từ hồi bé rồi. Ngày trước còn có chị Hằng ở nhà nên cũng được xem của hai người. Thế vừa nãy mày có nhìn thấy được gì về mẹ tao không?

    Long gãi đầu ngượng ngịu, nó đã nhìn thấy được hết rồi nhưng ngại nói ra vì bà Lý là mẹ của Dũng mà. Dũng thấy Long ngượng không dám nói ra, nó rít hơi thuốc rồi nói:

    – Chắc thấy hết rồi đúng không? Mày thấy mẹ tao có đẹp như mấy con diễn viên phim nhật không?

    – Người thật việc thật nên tao thấy còn đẹp gấp mấy lần trên phim. Long cười hề hề khi thú nhận mẹ của Dũng rất đẹp.

    – Thế mẹ mày như thế nào? Chắc cũng đẹp lắm phải không? Dũng dò hỏi tuy nó biết rằng mẹ thằng Long trẻ hơn và còn xinh gái hơn cả mẹ Lý của nó nữa.

    Long cười hềnh hệch khi Dũng hỏi câu đó. Hai thằng chơi thân với nhau từ bé, có chuyện gì cũng chia sẻ cho nhau nên có lẽ hai người cũng không có vẻ gì là ngại khi chia sẻ sự thầm kín về mẹ của mình. Long đột nhiên gợi ý:

    – Hôm nào nếu có điều kiện tao gọi mày sang rồi tao cho mày rình mẹ và em gái tao tắm. Nhưng mày cũng phải cho tao được xem mẹ Lý của mày nữa nhé.

    Dũng dập điếu thuốc rồi gật đầu cái rụp, nó trả lời ngay:

    – Ok.. nhưng những chuyện này đừng có bô bô cho thằng nào biết nghe chưa.

    – Tao có bị điên đâu mà đi nói chuyện mình nhìn mẹ tắm cho ai biết.

    – Thì tao cứ dặn trước như thế.

    – Yên tâm chuyện này chỉ có mình tao với mày biết. Thôi tao về học bài đây kẻo mẹ lại gọi.

    – Không xem tiếp phim sex hôm nọ à?

    – Thôi để hôm khác.

    Long đi xuống dưới nhà, nó ngại khi thấy bà Lý đang ngồi xem TV, nó ấp úng:

    – Dạ cháu chào cô cháu về.

    Bà Lý cố tỏ ra đanh thép khi dặn dò:

    – Lên cấp ba học càng ngày càng khó, hai thằng bảo nhau mà học. Cô mà thấy mải chơi nhiều quá là sẽ cắt không cho hai thằng chơi với nhau nữa đâu đấy.

    – Dạ vâng cháu biết rồi cô ạ. Thôi cháu xin phép cô về.

    – Ừ về lo học bài đi. Nhớ cài cổng cho cô.

    Long về rồi thì bà Lý mới mỉm cười một mình… mẹ cha nhà nó… đang tắm mà dám mở cửa ra nhìn… Bà Lý chợt đỏ mặt khi nghĩ cơ thể mình đã bị thằng Long nhìn thấy hết rồi. Nhưng cũng như bà Hạnh, mẹ của Long, hai người vẫn coi con trai mình vẫn còn bé bỏng lắm, chắc chúng chưa biết gì.

    Bà Lý đi lên gác để xem con trai có học hành gì không, bà đi rất nhẹ để kiểm tra đột xuất. Trên tầng chỉ có 1 phòng duy nhất và không có cửa mả gì hết nên bà Lý đứng ở tường nhìn vào trong. Bà Lý giật mình và đỏ mặt tía tai khi thấy Dũng đang chăm chú nhìn vào màn hình chiếc vi tính. Bà Lý không ngờ con trai bà mới 16 tuổi đã biết xem phim người lớn rồi, đã thế nó còn vừa xem vừa cho tay xuống dưới để sóc cặc.

    Bà Lý cũng ngại không muốn Dũng biết mình đã nhìn thấy nên đi xuống rồi gọi to:

    – Dũng ơi!

    – Dạ! Mẹ gọi con có việc gì không? Dũng loay hoay tắt màn hình vi tính đi khi nghe thấy mẹ gọi và tiếng bước chân của bà đang đi lên gác.

    Bà Lý xuất hiện trước phòng, trở vờ ngó nghiêng căn phòng rồi nói:

    – Con đang làm gì vậy? Không học hành gì à?

    Dũng lúng túng như kiểu có tật giật mình, nó phải nói dối:

    – Con chơi nốt ván game này rồi sẽ học ngay mà.

    Biết thằng Dũng nói dối, bà Lý xuýt phì cười khi thấy khóa quần của nó còn chưa kịp cài.. cái cục to tướng cộm hẳn lên, bà phải cố nhịn để tỏ thái độ giáo huấn với cậu con trai của mình:

    – Con mà không lo học cứ mải chơi game là mẹ sẽ cắt vi tính đấy. Lớn rồi đừng để mẹ nói nhiều.

    Cái gì chứ cắt vi tính thì Dũng sợ ngay, nghe mẹ nói vậy thì nó năn nỉ:

    – Mẹ đừng cắt vi tính của con được không? Con sẽ lo học không chơi game nữa.

    – Nhớ cái mồm đấy. Mẹ mà còn thấy mải mê chơi game hay là tụ tập chơi bời là mẹ cắt hết đấy.

    – Dạ con biết rồi, thôi mẹ xuống dưới nhà đi để con học bài.

    Bà Lý lườm lườm rồi quay người đi xuống dưới. Bà cầm ngay đt lên gọi cho bà Hạnh mẹ của thằng Long:

    – Này từ nay phải để ý đến hai ông tướng kia đấy mày ạ. Bà Lý nói trước.

    – Sao hả chị? Chúng nó vừa gây ra chuyện gì à? Bà Hạnh kém bà Lý hai tuổi hỏi.

    – Tao vừa bắt gặp thằng Dũng xem phim đồi trụy trên gác. Vừa mắng cho một trận xong.

    – Thế hả chị? Thế thì thằng Long nhà em cũng đú đởn xem cùng là cái chắc. Thảo nào thấy suốt ngày ôm cái máy tính mà không biết có học hành gì không. Mồm cứ bảo là đang học vi tính.

    – Học hành gì! Toàn vào mấy cái trang web đen thôi. Chắc phải cắt internet mới được.

    – Vâng để em theo dõi nó xem sao. Có chuyện gì thì chị bảo em ngay nhé.

    Bà Lý định nói ra cái chuyện thằng Long ban nãy đã nhìn thấy mình tắm nhưng bà ngại nên thôi không nói ra. Nói sơ qua về hai gia đình thì bà Lý với bà Hạnh cũng chơi thân với nhau bao năm rồi. Gia đình bà Lý không nghèo cũng không giàu, gọi là đủ ăn. Ngoài thằng Dũng ra thì bà Lý còn có một đứa con gái lớn tên Hằng hiện đang học năm thứ nhất trường sư phạm trên hà nội. Chồng bà Lý mới mất cách đây hai năm, cũng muốn đi bước nữa nhưng vì con cái lớn hết rồi nên bà ngại chúng nó không thích cha dượng. Bà Lý cùng làm chung với bà Hạnh ở trường trung cấp cảnh sát nhân dân 1 tại sóc sơn. Khác với bà Hạnh là giáo viên dậy môn chính trị trong trường, bà Lý chỉ làm trong phòng quản lý học viên. Đặc điểm chung giữa bà Lý và bà Hạnh là cả hai bà đều trẻ đẹp, cơ thể nảy nở cân đối mà các học viên tại trường đều cho hai bà là những Hoa hậu của trường.

    Nhà bà Hạnh thì khá giả hơn vì bà Hạnh là giáo viên nên bà có nhiều khoản thu từ bên ngoài do các học viên đút lót mỗi khi đến kì thi. Chồng bà Hạnh thì có cũng như không vì ông làm nghề lái xe cho sếp trong ngành quân đội, cho nên ông đi biền biệt… sếp đi đâu thì ông đi theo đó… họa chăng dăm bữa thì mới thấy mặt ông ở nhà. Cũng như bà Lý, bà Hạnh cũng có 1 trai 1 gái nhưng thằng Long là anh đang học lớp 10, còn đứa con gái tên Phương thì kém hơn hai tuổi hiện đang học lớp 8. Điểm chung giữa hai nhà là hay có các học viên cả nam lẫn nữ đến chơi và thường ăn ngủ tại đó. Vì nhà bà Lý và nhà bà Hạnh gần trường, lại xinh đẹp nên hai bà rất được lòng các học viên trong trường. Cứ đến 8/3 hay ngày nhà giáo thì bà Lý và bà Hạnh thường phải sắm mấy cái chậu để chứa hoa hồng vì được các học viên đến tận nhà tặng. Chính vì lẽ đó mà cả Dũng và Long chơi thân với nhau từ bé là điều không có gì là lạ.

  • Yêu người IQ cao

    Phần 1
    Tôi cực lực phản đối cách giáo dục của những ông bố bà mẹ khi luôn coi con mình là nhất. Tỷ như bố mẹ tôi, Từ bé tôi đã được bố mẹ nhồi nhét vào đầu rằng thì là tôi là đứa thông mình tuyệt đỉnh, học ít hiểu nhiều, rồi thì gặp ai bố mẹ tôi cũng lôi tôi ra khoe “Cháu nó thông minh lắm, bằng đấy tuổi mà đã abc, xyz, … ” Và tất nhiên là những vị khách đó cũng sẽ hào hứng xoa đầu bứt tóc tôi và khen nức nở. Họ biết, họ cần phải làm như thế để khi họ giới thiệu con họ, bố mẹ tôi cũng sẽ xoa đầu bứt tóc chúng nó mà đáp lễ lại. Có đi có lại, tất cả cùng vui mà.

    Cũng chính bởi thế mà tôi lớn lên với sự ảo tưởng sức mạnh rằng mình là người tài ba xuất chúng, vạn người thậm chí tỷ người mới có một.

    Mẹ tôi, góp phần hơn nữa vào cái sự ảo tưởng đấy của tôi. Bà là giáo viên, bởi thế, cứ 3 tháng hè, trong khi bọn bạn được ăn chơi nhảy múa đã đời thì tôi bước vào quãng thời gian khổ tu, học trước chương trình trong năm (tôi thuộc thế hệ 8x, việc học thêm chưa dã man như các bạn 9x và các cháu 10x bây giờ). Và lẽ dĩ nhiên, có tu thì ắt sẽ thành chính quả. Khi vào năm học mới tôi luôn tự tin được ghi danh trong bảng những học sinh ưu tú của lớp trước ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè.

    Tất nhiên, được ngưỡng mộ như thế nên tôi có quyền lựa chọn bạn bè cho mình. Tất cả đều phải đẹp trai, xinh gái, học giỏi và có chức có quyền. Kiểu như anh lớp trưởng với chị quản cả ấy…

    Tính cách đó được tôi cẩn thận duy trì và nuôi dưỡng suốt những năm phổ thông và cả khi đỗ đại học. Hơn nữa, nó được phát triển từ tình bạn đơn thuần sang cả tình yêu luôn. Mối tình đầu của tôi là một bạn lớp phó học tập năm lớp 5. Mối tỉnh thứ hai của tôi là bạn quản ca năm lớp 7…

    Có điều, dù chơi với ai hay yêu ai đi nữa, tôi vẫn thấm nhuần tư tưởng tốt đẹp mà bố mẹ đã dạy từ khi còn bé tí. “Tôi thông minh nhất, những đứa khác đều ngu hoặc có thông mình nhưng… không bằng tôi”

    Cái tư tưởng đó chỉ thay đổi khi tôi lên đại học.

    Lên đại học, tôi hay hầu hết mọi người đều ở trong cái gọi là “Hào quang giả tạo”.

    Tại sao lại như vậy. Bởi lẽ, đây là kỳ thi quan trọng nhất trong 18 năm đầu đời của bạn. Bố mẹ, ông bà, họ hàng bên nội, họ hàng bên ngoại, rồi hàng xóm láng giềng… đều tập trung sự chú ý vào bạn. Và khi bạn đỗ, tất cả sẽ tung hô bạn như một người hùng, bạn đi đâu cũng ngập tràn trong hoa và quà tặng. Điều này cũng tốt thôi, có điều nó tạo cho bạn cái tâm lý bố đời. Coi mình là nhất, là trung tâm của vũ trụ.

    Rồi khi bạn lên Hà Nôi học, bạn vẫn giữ cái tâm lý ấy mà không biết rằng, cả cái lớp, à không cả cái trường, không, phải là cả cái Hà Nội này, toàn những đứa như bạn, nhan nhản ra. Bạn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, giọt nước giữa đại dương mà thôi.

    Tất nhiên, khi mới bước chân vào đại học, tôi không hiểu được điều đó, tôi vẫn đinh ninh trong đầu rằng: Tôi lên Hà Nội để toả sáng, để tất cả mọi người quỳ rạp dưới chân tôi. Thú thật đi, bạn cũng từng nghĩ như vậy phải không ??

    Giấc mộng đẹp đó được tôi gìn giữ được đến hết kỳ 1 năm thứ nhất, sau đó tôi phải cay đắng vứt bỏ nó. Vì em.

    Em học cùng lớp, nhưng ấn tượng của tôi về em trong học kỳ 1 năm thứ nhất không có gì đặc biệt.

    Lần đầu tiên nói chuyện với em là khi tôi vác quyển sách “Lý luận nhà nước và pháp luật” mới mua về lớp. Tôi có thói quen ngồi bàn cuối trong lớp, nhưng hôm đó nó bị chiếm giữ bởi một đứa con gái đang cắm tai phone, úp mặt xuống bàn nghe nhạc. Tôi đành ngồi bàn trên vậy. Đang mở sách ra mày mò nghiên cứu thì thấy có người chọc chọc vào lưng đau nhói làm tôi phải quay lại. Là con bé bàn sau, nó đã ngồi dậy, tháo tai nghe. Trông nó rất ngộ, tóc búi cao xong lấy bút chì chọc qua, bộ mặt thanh tú, đôi mắt to tròn, được trang bị thêm gọng kính nobita nhìn rất kute. Có điều khuôn mặt đó đang thể hiện rõ sự mệt mỏi và lười nhác. Mà tôi thì chúa ghét những bộ mặt kiểu như vậy. Hơn nữa thì nó lại vừa lấy bút bi chọc tôi, chọc vào cái áo trắng mới tinh của tôi…

    Tôi hỏi giật giọng: Gì vậy.

    Nó nhìn quyển sách của tôi rồi hất hàm hỏi bằng giọng ngái ngủ và mệt mỏi: Được mượn giáo trình rồi à.

    Trường tôi đầu mỗi kỳ, sinh viên đều được thư viện cho mượn giáo trình, nhưng mà hầu hết đến lúc được mượn thì đã gần học xong môn đó rồi. Được mấy anh chị đi trước truyền đạt lại nên tôi tranh thủ đi mua trước giáo trình lý luận nhà nước vì nghe nói môn này rất khoai.

    Lúc đó, tất nhiên là trường chưa cho mượn giáo trình, nhưng tôi đang cay cú con dở hơi làm bẩn áo mình nên đáp bừa: Ừ, cho mượn rồi, cậu mang thẻ sinh viên lên mà mượn.

    Nó đáp giọng ỉu xìu: Quên không mang thẻ rồi.

    Tôi được đà lấn tới: Lịch mượn của lớp mình chỉ trong hôm nay thôi, hôm nay mà không mượn thì không được mượn nữa đâu.

    Con bé thở dài không nói gì, được một lúc thì nó đứng dậy, uể oải khoác cặp rồi lững thững bước khỏi lớp. Đúng lúc chuông reo báo giờ vào tiết 2. Tôi cười thầm trong bụng, chắc là nó chạy về nhà lấy thẻ sinh viên rồi. Nghĩ cũng thấy hơi áy náy chút nhưng tôi cũng bỏ luôn ra khỏi đầu. Những đứa ngây ngây như vậy không thuộc tuýp của tôi.

    Hết tiết 2, con nhỏ lại lững thững bước vào lớp, rồi lết đến bàn cuối. Chắc lúc đó nó đã biết bị tôi lừa rồi nhưng nó vẫn lướt qua tôi mà không thèm nhìn tôi đến một lần. Về chỗ, nó lại cắm tai nghe và gục xuống bàn suốt 3 tiết cuối. Một con nhỏ kỳ lạ, nhưng tôi mặc kệ. Đã nói bạn tôi phải là đứa thông minh tuyệt đỉnh chứ nhất quyết không thể ngơ ngơ như nó mà.

    Tôi không chú ý đến nó, không có nghĩa là những thằng khác cũng nghĩ thế. Gu của bọn nó “tầm thường” hơn tôi nhiều.

    Trường tôi, xếp lớp theo khoa và theo thứ tự đăng ký nhập học. Lớp tôi là lớp cuối cùng của cả khoá nghĩa là lớp của những đứa đi đăng ký muộn nhất.. Chỉ có những đứa bất cần bô nhếch, hoặc dở dở hâm hâm hoặc có tí từng trải, bận bịu công việc mới đi đăng ký muộn như vậy.

    Thế nên hội con trai trong lớp tôi toàn những đứa dị.

    Đầu tiền là 1 bô lão thế hệ 7x, tên Tâm. Trước đây 10 năm đang học luật thì bị đuổi vì đánh nhau. Lão vẫn giấu gia đình, ra ngoài đi dậy thêm, xe ôm, … các kiểu, rồi lấy vợ sinh con. Cả nhà ở dưới quê vẫn nghĩ lão đã tốt nghiệp, ra trường và đi làm rồi. Mười năm sau, lão lại thi đại học luật một lần nữa. Lão hay vuốt chòm râu rê mà phân bua với chúng tôi rằng: Ngã ở đâu đứng lên ở đó. Anh giờ mặc dù không cần cái bằng cử nhân luật vẫn sống được, nhưng anh cần nó để quên đi cái quá khứ nhục nhã của mình.

    Tiếp theo là một lão nữa hơn bọn tôi 3 tuổi, lão này tên Đông, hay bị bọn tôi gọi là Đồng nát. Lão này thì hôm nào đi học cũng say bét nhè, xong ngay từ hôm đầu tiên đi học đã xuất hiện với cái tay băng bó, lão bảo đi uống rượu say về ngã mẹ nó xuống cống. Lão này lúc say thì nói chuyện rất bố đời, coi thiên hạ như cỏ rác, đến khi tỉnh thì lại hiền như cún. Có điều… chả mấy khi lão tỉnh cả.

    Thằng thứ 3 thì hơn bọn tôi 2 tuổi, thằng này tên Thanh người cao ngẳng, chuyên gia vào học muộn, nó bảo nó phải đi làm thêm ở KFC. Thằng này thì chuyên gia bốc phét (hoặc có thể nó nói thật nhưng tôi nghĩ là bốc phét) nó luôn nói là nó được nhiều chỗ mời làm người mẫu nhưng nó không chấp nhận (thằng này phải cao 1m8). Rồi nó hay chém là mỗi đêm ngủ với một con với lại thích tán con nào thì chỉ cần 1 tuần là dắt đi được nhà nghỉ. Đờ mờ, mày nghĩ mày là giang đông gun à.

    Thằng thứ tư tên Thành, cặp bài trung với thằng Thanh. Thằng này thì tốt tính, ai nhờ vả gì cũng giúp, phải cái số nó vất vả, đi học đại học mà phải gánh thêm cả 2 đứa em nữa. Bố mẹ ở quê cũng khó khăn nên 3 anh em phải rau cháo nuôi nhau trên này.

    Thằng thứ năm, tên Bình, thường gọi là Bình triết, thằng này thì suốt ngày sống trên mây với những ảo tưởng về một xã hội công bằng dân chủ văn minh. Câu cửa miệng của nó khi bắt chuyện với người khác là: “Chế độ này cần phải thay đổi cậu ạ, phải đa đảng, phải có cạnh tranh mới có sự phát triển”…

    Đấy là 5 trong số hơn 20 thằng con trai trong lớp tôi. Những thằng khác cũng dị lắm. Nhưng tôi chỉ kể 5 thằng này thôi. Vì 5 thằng mất dậy này nó sẽ tham gia nhiều vào câu chuyện tôi tôi kể với các bạn sau này.

  • Lấy đĩ về làm vợ – Tác giả Leysek

    Công tắm rửa thật nhanh, nó vội vàng mặc quần áo chỉnh tề rồi lấy chiếc xe máy của ông già để đi ra ngoài. Hôm nay mồng 8/3 nó xin phép thủ trưởng cho nghỉ hai ngày để về nhà, nói là có việc chứ mục đích chính là để về thăm người yêu. Ông Thái bố nó đang ngồi phòng khách, có vẻ như ông biết nó đi đâu nên hỏi:

    – Mày lại xin nghỉ để về thăm con Lan đấy à?

    – Dạ vâng ạ.

    Thấy Công thừa nhận như vậy, ông Thái tỏ vẻ tức giận vì đã nói bao nhiêu lần rồi, ông cấm nó không được qua lại hay yêu đương gì với con Lan. Với ông thì Lan là một đứa nhà quê, nhà nghèo không môn đăng hộ đối với nhà ông, và đặc biệt là ông nghe thấy mấy thằng bạn của Công nói rằng con Lan này lẳng lơ, tuy mới 20 tuổi thôi nhưng quá khứ đã yêu hết thằng này đến thằng nọ rồi. Ông Thái gằn giọng bực tức:

    – Bố đã nói với con bao lần rồi hả Công? Con Lan không xứng với nhà mình. Thiếu gì đứa để yêu mà sao mày cứ đâm đầu vào nó thế hả?

    – Lan có làm sao đâu hả bố? Chỉ mỗi nhà nghèo thôi mà. Công cố thanh minh cho bố mình hiểu.

    – Mày cố tình không biết hay trả vờ không biết vậy? Ừ thì nhà nó nghèo, có thể bỏ qua. Nhưng cái việc nó yêu đương lăng nhăng thì mày nghĩ sao? Mày không thấy bạn bè nói à?Chúng nói đồn sau lưng ầm ầm kia kìa, không thấy nhục hay sao mà vẫn còn cố đâm đầu vào.

    Nghe ông già nói vậy, Công cũng thấy có lý, nhưng nó vẫn cố giải thích cho ông hiểu:

    – Thì đấy là quá khứ, quan trọng là từ ngày yêu con cô ấy có lăng nhăng với ai nữa đâu. Mình là đàn ông phải độ lượng, phải nhìn vào hiện tại và tương lai chứ bố. Nếu như bây giờ cô ấy mà lăng nhăng với ai thì con hứa không cần bố phải nói đâu, con sẽ tự bỏ.

    – Ôi trời ơi, sao mày lớn đã 22 tuổi rồi mà vẫn còn ngu thế. Mày còn đợi đến cái ngày nó cắm sừng lên đầu mới bỏ hay sao? Tao nhìn là tao biết, mày lấy nó về thì sẽ khổ đấy con ạ.

    – Thôi thôi con không tranh luận với bố nữa. Bố lạc hậu lắm. Thời này là thời nào rồi mà gái nó còn trinh cho mình hưởng hả bố. Con đi đây, tối nay con không ăn cơm nhà đâu nhé.

    Ông Thái lắc đầu ngán ngẩm khi Công dắt xe ra khỏi cổng. Ông khuyên nhưng nó không nghe thì cũng đành chịu. Vì bây giờ không như thời xưa là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Thời bây giờ thanh niên được tự do yêu đương, được tự do tìm hiểu chứ bố mẹ có ngăn cũng chẳng cấm được chúng nó đến với nhau. Vợ ông đã mất mấy năm nay, ông Thái ở vậy nuôi hai thằng con trai khôn lớn. Thằng lớn tên Thành năm ngoái vừa cưới vợ, và ông rất mãn nguyện khi thằng Thành lấy Hà làm vợ. Cả hai vợ chồng chúng nó đều là giảng viên Đại Học, đều giỏi giang và thành đạt. Thành làm thầy giáo ở trường Đại Học kỹ thuật quân sự, còn Hà thì làm giảng viên của trường Đại Học ngoại ngữ môn tiếng Anh. Sau khi lấy vợ, hai đứa thích tự do và ra ở riêng. Nhà Hà cũng là gia đình gia giáo ở cái đất Hà nội này, ông Thái rất hài lòng khi có ông bà thông gia như vậy. Nhưng có lẽ bao nhiêu cái giỏi, cái thông mình đều dồn hết vào thằng con lớn. Tự hào về thằng Thành bao nhiêu thì ông Thái lại chán nản với thằng Công bấy nhiêu. Công cũng hiền như anh trai nó, nhưng lại khù khờ, chậm hiểu không được thông minh nên học không vào.

    Thằng Thành học giỏi đỗ trường ĐHKTQS và sau được ở lại trường luôn, còn thằng Công thì thi hai năm chẳng đỗ được trường nào và khi 20 tuổi ông đành phải cho nó đi bộ đội. Ông Thái là cựu chiến binh, cũng làm trong ngành quân đội, tuy ông cao to nhưng vì chân đi hơi chấm phẩy do bị thương từ cái thời chiến tranh biên giới nên mọi người gọi ông là Thái thọt. Ông Thái giờ mới tròn 50 nhưng được ưu đãi về hưu sớm, mà cũng không biết là ưu đãi hay là bị cố tình đá về hưu để người khác lên thay cái ghế của ông. Vì trong ngành quân đội ông Thái cũng có quen biết rộng nên ông tính mấy tháng nữa khi thằng Công hoàn thành nghĩa vụ quân sự hai năm thì sẽ xin cho nó vào một chỗ nào đó.

    Muốn Lan bất ngờ nên Công về Hà Nội không báo trước. Nó cầm bông hoa hồng vừa mới mua trên phố dắt xe vào khu xóm trọ nơi Lan đang ở. Lan ở cùng với đứa bạn cùng quê, hai người thuê ở chung 1 phòng để share tiền trọ cho rẻ. Xóm trọ vắng hoe, im phăng phắc vì mới đang 3h chiều, chắc các phòng đều đang đi học hoặc đang ngủ chiều. Công đi đến căn phòng cuối, khi đi qua các phòng khác nó thấy hai đứa con gái cứ nhìn nó mỉm cười. Công thấy hai đứa cười như là cười đểu, cười mỉa mai mình chứ không phải là cười tình tứ. Công không hiểu tại sao lại như thế vì cũng đôi lần đến đây nó đều bị mấy người ở xóm trọ này cười mỉa như vậy rồi.

    Công nhẹ nhàng đến phòng của người yêu, nó gõ khẽ cửa cộc cộc mấy tiếng thì bên trong tiếng Lan nói vọng ra:

    – Ai đấy?

    – Anh đây! Mở cửa cho anh đi em.

    – Anh Công à?

    – Uh, anh mới về Hà nội lúc trưa.

    – Anh đi ra ngoài đợi em chút đi. Em đang bận, mấy phút nữa là xong.

    – Việc gì mà không mở cửa được vậy hả em? Công hỏi và tự mở cửa nhưng cửa đã bị khóa trong.

    – Em đã bảo anh cứ ra ngoài đợi em mấy phút mà. Giọng Lan gắt gỏng bên trong.

    Công từ trước đến nay đều sợ Lan, cô nói gì thì nó nghe răm rắp không bao giờ dám cãi nửa lời. Nó không rõ Lan đã yêu mấy người rồi nhưng với nó thì Lan lại là mối tình đầu. Vì nó hiền, nhát lại hơi khù khờ nên chẳng đứa nào yêu. Năm ngoái trong khi đi chơi với lũ bạn cùng tiểu đội đến nhà dân nơi nó đóng quân để uống rượu thì vô tình thế nào quen được Lan ở đó. Hôm đấy Lan cũng cùng uống và lọt vào mắt xanh của nhiều người, nhưng Công lại may mắn hơn khi được Lan để ý. Vì Lan đang học trung cấp trên Hà nội nên hai người nhanh chóng bắt sóng và hẹn có ngày gặp lại nhau trên đó.

    Sợ Lan giận, Công lủi thủi cầm bông hoa đi ra ngoài chờ cho dù không hiểu lắm. Mấy đứa con gái lại thì thầm to nhỏ và nhìn nó cười đểu tiếp nhưng Công có vẻ đã quen, nó mặc kệ đi ra đầu ngõ đứng một mình và lâng liu bông hoa hồng trên tay.

    Trong khi đó ở trong phòng, Lan đang cố phi ngựa trên người của Giang, người tình cũ của cô. Cố để lên đỉnh nhưng có lẽ thấy Công đến nên Giang sợ, chim nó mềm đi lọt thỏm trong cái lỗ âm đạo của Lan.

    – Đến đúng lúc đang sướng. Hãm thế cơ chứ. Thôi anh mặc quần áo nhanh nhanh đi. Lan dục Giang mặc quần áo và vẻ mặt cô hơi thất vọng khi thấy dương vật của Giang đã mềm.

    – Nói sao với thằng bồ của em bây giờ? Giang hơi sợ.

    – Anh cứ ra về bình thường, còn lại để em lo. Không sao đâu, thằng này sợ em lắm.

    – Uh, thôi anh về nhé. Hẹn lần sau sẽ bù cho em.

    – Nhớ đấy. Lấy vợ cái sức yếu đi hẳn.

    – Hihi.. Thì phải chia đều mà.

    Công thấy một người đàn ông dắt chiếc xe máy ra khỏi ngõ, nó cũng lịch sự cười đáp lại khi người đàn ông đó nhìn nó cười chào một câu. Công đi về phía phòng Lan, thấy cánh cửa hơi khép hờ do đã được mở, nó mở nhẹ và đi vào.

    – Bận việc gì mà không mở cửa cho anh vậy? Thằng kia là ai mà ở trong phòng em? Lại còn khóa cửa nữa.

    – Ông ấy là bạn em, đến chơi bình thường. Hôm nay thế nào tự dưng em đau hết người nên ông ấy bóp cổ và vai cho em.

    – Thật chỉ có thế không? Bóp gì mà xu chiêng lại ở dưới gối thế kia? Công tỏ ra tức giận khi nghĩ đến Lan vừa quan hệ với người đàn ông khác trên giường và đã hiểu tại sao mấy đứa kia lại cười mỉa mai với nó như vậy. Vậy là bố nó nói đúng, bỏ thôi!

    – Ở nhà em có bao giờ mặc phụ tùng đâu. Anh lại ghen vớ vẩn rồi đấy.

    – Sao lại không ghen? Anh đi vắng, em ở đây quan hệ lung tung. Em có biết là bao nhiêu người nói về em không?

    – Em làm cái gì mà nói? Lan cũng đanh giọng lên cãi và tỏ ra đanh đá.

    – Làm cái gì thì em tự biết.

    – Nếu anh nghĩ vậy thì còn yêu em làm gì? Thôi chia tay đi! Lan đánh nước liều vì biết Công không dám bỏ mình.

    – Ok, chia tay thì chia tay. Anh cũng mệt lắm rồi.

    Công tỏ ra mạnh mẽ và dứt khoát, nó vứt bông hoa lên bàn và quay người đi ra khỏi phòng. Hành động bất ngờ của Công làm Lan giật mình, cô không ngờ Công hôm nay lại mạnh mẽ như vậy. Thấy không thể coi thường được nữa rồi, Lan chạy đến ôm chầm lấy Công từ đằng sau không cho nó đi ra khỏi phòng.

    – Em xin lỗi. Em sai rồi. Đúng là ông kia định giở trò, lúc đấy em mụ mị đầu óc nên không còn biết gì nữa. May mà anh đến kịp thời nên dừng lại được. Em xin anh tha lỗi cho em lần này được không? Một lần này thôi. Từ sau em hứa không như vậy nữa đâu, em chỉ yêu mình anh thôi.

    Thấy Lan khóc lóc van xin tha thứ, Công bỗng chốc dịu dịu cơn thịnh nộ xuống. Nó đứng im, không nói gì… Và một lúc sau hai cơ thể không một mảnh vải trên người quấn lấy nhau trên giường. Lan cầm lấy dương vật gân guốc của Công trổ hết tài lẻ ra để liếm mút và Công nằm chỉ biết nhìn lên trần nhà than thầm với bố: Bố ơi… Sướng thế này thì con bỏ làm sao được.. ”

    Đúng là từ hôm Công tỏ ra tức giận và đồng ý chia tay thật thì Lan cũng đã biết sợ phần nào và thay đổi lối sống. Thấy Công cũng hiền lại tốt bụng, và quan trọng lại có cái hộ khẩu hà nội nên Lan đã âm thầm nhắm Công làm chồng. Không muốn để Công phải lo nghĩ, không muốn mọi người đánh giá mình không ra gì nên Lan từ hôm đó chấm dứt lối sống buông thả, cô không còn tư tưởng sống thoáng, không còn tư tưởng dễ dãi lên giường với đàn ông sau vài hôm tán tỉnh. Nói chung Lan biết đã đến lúc phải dừng và suy nghĩ xâu xa hơn cho tương lai. Chính vì như vậy chỉ trong mấy tháng sau, Công cũng phần nào an tâm và tự hào về người yêu mình. Biết Công sinh lý cũng mạnh, lại thích tình dục như mình nên mỗi khi ở bên cạnh nhau là Lan chiều Công tới bến, cô luôn muốn cho Công thấy rằng không có đứa đàn bà nào làm cho anh sướng như khi ở bên cô. Tuy vẫn còn trẻ nhưng vốn đã có kinh nghiệm giường chiếu, lại thêm cái khoản thường xuyên lên truyensextv2.cc đọc truyện sex nên kỹ thuật làm tình của Lan đã đến độ thượng thừa. Người nào mà đã lỡ ân ái với cô một lần thì đảm bảo sẽ nhớ mãi, muốn được gặp lần nữa và lần sau.

  • Dòng nhật ký buồn – Tác giả Leysek

    Phần 1
    Màn đêm buông xuống, nhìn người chồng đang nằm liệt giường trong bệnh viện với các vết băng bó trên đầu sau một vụ tai nạn giao thông cách đây gần nửa tháng, Thùy, vợ của Tuấn ngồi nhìn chồng mà cô thở dài thuồn thuột bởi anh đã mê man bất tỉnh hôn mê nửa tháng nay rồi, chưa biết khi nào mới tỉnh lại. Tối nào Thùy cũng ngồi bên cạnh chồng rất lâu để hy vọng, hy vọng anh mở mắt rồi mới ra về.

    Tối nay cũng vậy, nàng ngồi nhìn Tuấn với sự yêu thương, sự lo lắng, và sự hối lỗi. Khép cảnh cửa lại, Thủy đi về với tâm trạng nặng trĩu. Ngoài trời mưa lất phất như thổi cái lạnh vào tim nàng, muốn nàng nói ra hết cho người chồng biết được quá khứ tội lỗi của mình. Suốt dọc đường nàng đã suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ thì lòng nàng càng quặn đau… Nó đau âm ỉ suốt mấy năm nay rồi. Về đến nhà Thùy quyết định, đã đến lúc phải nói cho Tuấn biết hết sự thật dẫu rằng có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, còn hơn là cứ phải giữ khư khư chuyện thầm kín trong lòng. Nhưng Tuấn đang bất tỉnh, không thể nghe được những gì vợ nói… Và cuốn nhật ký người đàn bà phản bội chồng đã ra đời.

    * Nhật Ký Ngày…

    Chồng ạ, em có nhiều thứ để nói cho anh biết mà em chưa biết bắt đầu từ đâu. Em là một con đàn bà, một con vợ lăng loàn đã phản bội chồng rất nhiều lần. Viết cuốn nhật ký này em chỉ muốn cho anh biết hết những việc em đã làm chứ không phải muốn anh tha thứ. Hai từ tha thứ thực sự không xứng đáng với em và em cũng không dám nhận.

    Đêm nay mưa lâu quá mãi chẳng tạnh và cơn mưa làm em nhớ đến kỷ niệm xưa, một kỷ niệm mà em cũng chẳng biết vui hay buồn, nhưng có điều đó là kỷ niệm mà em không bao giờ quên được. Em đã ngoại tình, đã phản bội anh ngay trước lễ cưới đúng một tuần.

    Chồng có nhớ không, năm nay đúng tròn tám năm kỷ niệm ngày cưới của chúng mình đó. Chắc đến tận bây giờ anh vẫn đinh ninh rằng ngày cưới của tám năm về trước là ngày em đã trao cái ngàn vàng cho anh có phải không? Thực sự không phải vậy! Em xin lỗi…

    Chắc anh cũng thừa nhận ngày đó vợ anh là một hoa khôi trong trường đúng không? Em cũng rất tự hào và hãnh diện vì mình là cô gái xinh đẹp. Trong trường có hàng tá sinh viên nam thích em nhưng cuối cùng em chỉ rung động thực sự với hai người, đó là anh và Luận.

    Anh vẫn nhớ Luận chứ? Luận là sinh viên học cùng lớp với em và lớn hơn em hai tuổi. Có một điều trùng hợp là cả anh và Luận lại bằng tuổi nhau khi sinh cùng ngày cùng tháng và cùng năm. Em nhớ ngày đó em khó xử biết bao khi không biết nên đến dự sinh nhật của ai vì cả hai anh em đều yêu quý. Ngày đấy hai anh đều yêu em và cùng đến ký túc xá để chinh phục một cô gái xinh đẹp và ngoan hiền như một cô tấm trong truyện cổ tích. Một người học cùng lớp, một người thì đã đi làm nên mang đến cho em một sự lựa chọn

    Khó khăn. Nếu như bây giờ anh hỏi em ngày đó em yêu ai hơn thì câu trả lời không quá khó, em yêu… Luận hơn.

    Luận trước đó trải qua hai năm trong quân ngũ nên anh ấy mang hình dáng của một người lính sống có kỷ cương và chững chạc. Điều đó thực sự cuốn hút em rất nhiều. Ở trong lớp, anh ấy là lớp trưởng và có nhiều bạn nữ thích, nhưng cuối cùng anh ấy lại yêu em. Luận ít nói nhưng đã nói thì rất đi vào lòng người. Anh ấy không thích thể hiện ra bên ngoài, không thích khoe trương, anh ấy luôn âm thầm làm những điều tốt đẹp cho người anh ấy yêu. Anh biết không, ngày đó ở trong ký túc Luận quan tâm đến em lắm, quan tâm từng cái nhỏ nhặt một nên em không thể không rung động. Một cô gái nông thôn sống cảnh xa nhà thì làm sao có thể thờ ơ được, em rất trân trọng tình cảm của Luận dành cho em và cả lớp ai cũng biết là hai người

    Thích nhau. Tuy nhiên tại sao em lại chọn anh?

    Luận quê ở Sơn Tây, còn anh thì ở Hà Nội, mảnh đất thủ đô mà bao cô gái như em đều khao khát muốn sống. Quê em nghèo lắm chắc anh cũng biết. Mỗi vụ lúa thu hoạch có được bao nhiêu đồng đâu nên em cũng như những người xa quê khác, quyết chí học xong trụ lại mảnh đất thủ đô với hy vọng thoát khỏi cảnh nghèo túng. Và anh là người giúp em đạt được mục đích đó! Như vậy bây giờ chắc anh đã hiểu là em đến với anh bao gồm cả Tình yêu và sự Tính toán phải không anh?

    Ngày em chính thức nhận lời yêu anh, Luận buồn lắm… Em biết điều đó bởi chúng em học cùng một lớp mà. Vì đã chọn yêu anh rồi nên trái tim em cố gắng đóng băng khi nhìn thấy Luận tối nào cũng say xỉn trong căng tin của trường. Em không muốn người yêu mình phải buồn nên em tỏ ra thờ ơ với Luận, nhưng thực chất trái tim em lúc đó đau nhói anh ạ. Luận buồn là thế, buồn vì em đã thuộc về anh nhưng chưa một lần anh ấy năn nỉ hay xin xỏ tình yêu từ em. Tính cách của Luận như vậy càng khiến em nể phục và sâu thẳm trong người em luôn có hình bóng của Luận.

    Anh có biết không, thời gian chúng mình hạnh phúc yêu nhau thì Luận cũng tôn trọng anh và em. Anh ấy không tán tỉnh em nữa nhưng khi có cơ hội thì anh ấy vẫn âm thầm quan tâm đến em. Có lẽ em đã ngự trị trong trái tim của Luận quá nhiều, nhiều đến nỗi mà anh ấy không hề yêu bất cứ người con gái nào khác, cho dù rất nhiều bạn nữ thích anh ta. Em biết điều đó, nhưng em không thể vì em đã chọn anh. Có một điều là anh vẫn luôn hỏi em là em với Luận có tí gì chưa thì em xin trả lời thực lòng là đến thời điểm đó, cái cầm tay cũng chưa anh ạ. Anh tin em nhé!

    Em nhớ cái ngày, cái ngày mà anh ôm em chặt trong vòng tay và nói với em rằng: “Mình làm đám cưới ngay khi em tốt nghiệp nhé?” Ôi, anh có biết không? Người con gái nào đang yêu mà khi được nghe bạn trai thổ lộ muốn cưới thì họ sung sướng như thế nào không? Em vui lắm nhưng không dám nhẩy cẫng lên vì sợ anh đánh giá này nọ. Em cố kìm nén sự sung sướng trong lòng và chỉ cúi đầu e lệ thỏ thẻ: Muốn cưới người ta thì phải về xin phép bố mẹ đã chứ anh!

    Hôm đó chúng mình hạnh phúc anh nhỉ? Hai người cứ ngồi ở bãi cỏ hôn nhau đến nửa đêm mà chẳng ai muốn về. Hihi, anh nhớ không? Hôm đó về ký túc em phải chèo tường và anh ủn mông cho em đấy! Em đi về phòng mà tim vẫn đập thình thịch vì hạnh phúc, vì mong ước của mình sắp thành hiện thực và điều đó cũng đủ cho em biết rằng anh yêu em đến nhường nào.

    Cám ơn chồng nhiều lắm! Nhưng anh biết hôm đó thế nào không? Em đi về phòng thì gặp Luận không ngủ, anh ấy ngồi phía ngoài cái chỗ đài phun nước. Nhìn thấy em đi chơi đêm với anh về, đôi mắt anh ấy nhìn em buồn lắm. Em biết anh ấy muốn nói với em điều gì nhưng em cố kìm nén và hờ hững đi qua. Em đã khóc, vâng em đã khóc anh ạ. Nhìn Luận buồn bã vì em mà em không cầm được nước mắt… Niềm vui mà anh đem đến bỗng dưng thay bằng những suy nghĩ dằn vặt khiến em mất ngủ cả đêm. Đêm đó em đã nghĩ đến Luận rất là nhiều và đôi lúc em suýt chút nữa là ra ngoài ngồi tâm sự với anh ấy. Nhưng em đã không làm vậy, một lần nữa em đã thắng bản thân khi không để tình cảm chi phối.

    Rồi cái ngày em sắp ra trường cũng đến khi cả anh và em cùng háo hức chờ đợi. Có lẽ không phải chờ đợi cái việc em sắp tốt nghiệp ra trường, mà chờ đợi cái ngày chúng mình chính thức thuộc về nhau – Như người ta thường nói hai từ là ” vợ chồng “. Em là cô gái may mắn khi được nhiều người yêu quý, có lẽ bản tính em hiền nên được như vậy. Điều đó đã giúp em dễ dàng được bố anh chấp nhận là người con dâu tương lai. Nghĩ lại mà em vẫn thấy lâng lâng trong người anh ạ.

    Nhưng rồi điều không mong muốn đã xảy ra, nó đến thật vô tình và cũng đầy bất ngờ mà một cô gái yếu đuối như em không thể ngờ tới được. Ngày đó là ngày 30/6, cái ngày mà em không bao giờ có thể quên. Anh nhớ chứ, hôm đó là ngày chủ nhật và bọn em chuẩn bị chia tay ra trường. Em đã xin phép anh vì không muốn giấu diếm điều gì với anh bởi lúc đó em nghĩ rằng mình hoàn toàn trong sáng.

    Tối thứ 7 lớp em liên hoan nhỏ gọi là chia tay và Luận đã đến gần em nói chuyện. Anh ấy đã xin được đi chơi một lần với em bởi vì sau khi ra trường thì hai người xác định không biết có còn được gặp lại nhau không. Thấy tình cảm của Luận chân thành và thực ra em đã quá vô tình trong suốt thời gian qua nên cũng muốn cho anh ấy một cơ hội được gần bên em.

    Lúc đó em chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi. Em chấp nhận đi chơi với Luận bởi vì em tin tưởng anh ấy không làm trò gì đồi bại. Và sáng ngày hôm sau em đã tìm anh để xin phép. Em biết anh khó xử khi em xin được đi chơi với một người mà cũng yêu em tha thiết. Nghe em nói hai người chỉ là bạn và coi như chỉ là gặp nhau lần cuối cùng khi bọn em chuẩn bị ra trường nên anh đã miễn cưỡng đồng ý cho em đi.

    Trước đấy em chưa hỏi là đi đâu và em cứ nghĩ chắc chỉ đi uống nước quanh Hà Nội mà thôi nên em đã bảo với anh như vậy. Nhưng ngày hôm đó, em khép nép ngồi sau xe máy để Luận đưa đi, đưa đi bất cứ đâu cũng được bởi tâm trạng của em cũng rối bời. Luận không đưa em đi uống nước, anh ấy chở em đi xa lắm, đi tận Hà Tây quê của anh ấy cơ. Anh ấy nói rằng muốn có một kỷ niệm với em nên muốn được đi chơi cùng em ở một nơi nào đó thật là đẹp và chỉ có trời biết, núi biết mà thôi. Đi như thế xa quá và em sợ anh mắng nên em từ chối. Nhưng Luận đã cầu xin em, anh ấy nói rằng chưa bao giờ xin em một điều gì và đây là lời cầu xin đầu tiên và cũng là lần cuối. Em đã im lặng đồng ý!

    Luận đưa em lên đỉnh núi Ba Vì, đi thăm quan Ao Vua. Cảnh đẹp của thiên nhiên nơi đó cũng dần làm em không nghĩ ngợi gì nhiều. Em bắt đầu tập trung cho chuyến dã ngoại với Luận và như anh ấy mong muốn, đã đi thì nên vui vẻ. Em cười và nghĩ rằng chẳng có ai quen biết ở đây nhìn thấy nên đã vô tư vui vẻ với Luận. Ngày hôm đó anh biết không, em cũng rất vui khi ở bên Luận.

    Em đã đồng ý để Luận cầm tay dắt đi. Cái suy nghĩ của em lúc bấy giờ đó chỉ là cái cầm tay thôi và cũng vì không sợ anh nhìn thấy nên em cứ để mặc như vậy. Nhưng có điều, là con gái khi được đàn ông cầm tay cũng mang đến những cảm xúc lâng lâng lắm. Cả ngày cứ tay trong tay với nhau khiến tình yêu trong em với Luận chợt trào dâng mãnh liệt. Hai đứa ngồi trên

    Mỏm đá tâm sự và anh ấy đã khóc khi nói yêu em rất nhiều. Một người lính khóc trước mặt một người con gái thì làm sao trái tim em không thổn thức cho được. Vì thấy mình có lỗi khi từ chối tình cảm của người ta nên em chỉ biết cúi đầu im lặng. Sự yếu đuối của em đã khiến Luận bạo dạn ôm em vào lòng… Em xin lỗi khi đã không có một chút phản đối cái ôm đó.

    Hai đứa cứ ngồi ôm nhau và im lặng đến tận ba mươi phút. Em thấy sự ấm áp trong lồng ngực của Luận nên đôi mắt em thiu thiu như muốn ngủ. Và cái điều em không ngờ tới đã xảy ra khi bờ môi em cảm nhận được bờ môi của Luận áp vào. Lần này thì em kháng cự, nhưng là sự kháng cự yếu ớt bởi Luận không phải là kẻ xấu xa. Chúng em đã hôn nhau một lúc lâu và em đã chấp nhận để anh ấy mút lưỡi em. Cũng rất may hai người chỉ dừng lại ở hôn nhau và bàn tay Luận không có hành động nào là muốn chiếm hữu em. Sợ anh ở nhà chờ lâu nên em bảo Luận đi về.

    Trên đường về, bất chợt trời có giông ở phía trước như báo hiệu chuẩn bị có một cơn mưa to nên Luận bảo em là nhà anh ấy ngay gần đây và muốn đưa em về chơi để cho biết nhà và cũng để tránh mưa. Em ngồi sau chẳng nói gì và cứ thế Luận cho xe chạy thẳng về hướng nhà anh ấy.

    Về đến nhà thì hai đứa ướt như chuột lột bởi mưa đổ bất ngờ. Nhà Luận có một đứa em gái 19t và một cậu em trai 15t. Hôm đó thế nào nhà anh ấy ba mẹ lại đi vắng hai hôm vì có việc trong gia đình. Luận lấy quần áo của em gái đưa cho em mặc vì quần áo trên người em đã ướt hết. Thấy anh trai đưa một người con gái về nhà thì hai đứa em tuy không hỏi nhưng chúng cứ tủm tỉm cười vì nghĩ rằng em là bạn gái của anh trai chúng nó.

    Đứa em gái của Luận tỏ ra khá quý em và khi hai chị em ở trong bếp, nó cứ luôn mồm khen em xinh đẹp và kể các thành tích về người anh trai của nó cho em nghe với đôi mắt tự hào. Bữa cơm có bốn người nhưng thực sự rất vui và tràn ngập tiếng cười. Thỉnh thoảng em đưa mắt nhìn Luận và thấy anh ấy vui lắm. Cái không khí đầm ấm trong nhà như vậy khiến em ao ước và cũng hơi sợ sợ khi về làm dâu nhà anh. Bởi chị gái anh không thích em ra mặt mỗi khi em đến chơi. Em biết chị ấy đã nói xấu em sau lưng nào là em chỉ là một đứa nhà quê, nào là em lấy anh cũng chỉ vì cái hộ khẩu hà nội. Chị ấy nói đúng nhưng sao em thấy buồn quá!

    Có một điều thực tế mà anh không thể biết đó là ở bên Luận đôi khi em thấy được sự bình yên. Cảm giác đó khác hẳn với cảm giác mỗi khi bước chân đến nhà anh… Run run, sợ sợ. Không khí bữa cơm vui vẻ khiến em giật mình nghĩ thầm ” mình có chọn lựa sai không khi yêu anh và từ chối Luận?” Đến bây giờ em vẫn nghĩ lại: ” Cuộc đời mình sẽ như thế nào nếu ngày đó chọn Luận chứ không phải là anh?”

    Sau khi ăn cơm và dọn dẹp bát đũa xong thì em bảo Luận đưa về Hà nội vì vừa sợ về quá muộn, vừa sợ anh giận. Nhưng Luận lưỡng lự muốn giữ em ở lại chơi thêm lúc nữa nên anh ấy lấy cớ là quần áo em chưa khô. Ngày đó chưa có điện thoại di động như bây giờ nên em không thể gọi về cho anh được và em đã không biết anh ở nhà sốt ruột ra sao. Em quá vô tâm phải không anh? Hai đứa em của Luận ý tứ chạy sang nhà hàng xóm coi phim để lại không gian riêng tư cho anh trai tâm sự với bạn gái.

    Chúng em ngồi nghế coi phim hài của cái đầu Video chạy bằng băng. Điều gì đến cũng phải đến khi bàn tay Luận lại lần nữa mon men sang kéo em ngả vào lòng anh ấy. Do lúc chiều hai người cũng đã ôm và hôn nhau rồi nên em không còn ngượng ngùng như trước, mà có lẽ trong con người em lúc bấy giờ đã chấp nhận sự phản bội. Đơn giản lúc đó em cũng rung động thực sự khi ở bên Luận và em chấp nhận cho anh ấy ôm hôn là vì em nghĩ rằng anh không biết nên chắc không sao. Đọc đến đây thì chắc anh thấy em quá bỉ ổi phải không?

    Những cái hôn nhẹ nhàng đến như tất yếu của vòng quay trái đất khi một con đực và một con cái ngồi cạnh nhau. Em đã để cho Luận thoải mái nhấm nháp môi và lưỡi mình. Khi anh ấy nhìn vào mắt em, rồi thốt lên ba từ “anh yêu em” thì ngay lập tức chúng em quấn vào nhau bằng những nụ hôn man dại hơn. Đầu óc em lúc đó chẳng nghĩ được gì, nếu có nghĩ đến tội lỗi với anh thì cái rạo rực trong người lập tức lấn át ngay. Từng chiếc cúc áo sơ mi trên người em đã được Luận cởi ra và em bàng hoàng khép tay lại như muốn che đậy bộ ngực căng tròn đang phập phồng bên trong.

    – Đừng em, hãy cho anh được một lần yêu, được một lần khám phá cơ thể của em đi! Luận thều thào năn nỉ bên tai em.

    – Không được đâu anh. Em yêu Tuấn và chúng em sắp thành vợ chồng rồi. – Đó là tất cả những gì em nói ra được lúc bấy giờ để cho Luận hiểu.

    Nhưng em nhầm, Luận có vẻ không chấp nhận hay thích thú gì với cái việc em chuẩn bị đi làm vợ người khác. Anh ấy không nói gì mà chỉ cúi đầu xuống tiếp tục hôn em. Bàn tay của Luận bây giờ tham lam và liều lĩnh hơn khi di chuyển khắp cơ thể em và dừng lại ở giữa cái háng. Anh ấy liên tục kích thích khiến em hứng tình và rạo rực vô cùng. Bàn tay của Luận mới chỉ ở bên ngoài xoa xoa thôi nhưng anh ấy đâu biết rằng bên trong dâm thủy đã chảy ra làm ướt nhẹp quần lót của ” cô em gái anh ấy mà em đã mượn “.

    Một năm rưỡi là thời gian chúng mình yêu nhau và không biết bao nhiêu lần em cũng như anh là rất thèm muốn được vượt rào để trải nghiệm cái sung sướng tột bậc của tình yêu. Nhưng rồi lần nào em cũng kìm nén được và giữ được sự trinh trắng. Em không tiếc anh cái đó nhưng bởi yêu anh em chẳng có gì quý giá ngoài hai từ “trinh tiết” nên em muốn giữ để tặng anh… Cho đêm tân hôn. Vậy mà… Vậy mà… Em thực sự xin lỗi anh… Xin lỗi anh vì em đã trao cái quý giá mà mình gìn giữ bao lâu trao tặng cho Luận.

    Đến tận ngày hôm nay em vẫn không hiểu sao hôm đó đầu óc em lại mụ mị như thế? Có phải là lần đầu em rơi vào hoàn cảnh đó đâu đúng không anh? Rất nhiều lần anh cũng như vậy, cũng xin em cho anh nếm trái cấm trước nhưng đều bị em cự tuyệt. Vậy mà với Luận em lại dễ dàng để anh ấy kích thích rồi bế bổng em đưa vào trong phòng. Em không hiểu và thực sự em không thể hiểu bản thân em nữa anh ạ. Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh.

    Ngày hôm đó tận 11h khuya bọn em mới về tới ký túc xá. Nghe các bạn cùng phòng nói rằng cả ngày anh vô phòng em không biết bao nhiêu lần và lần cuối cùng anh ngồi đợi em đến tận 10h tối. Em biết anh giận nên dù cửa mình vẫn còn đau rát ê ẩm nhưng em vẫn mượn chiếc xe đạp của đứa bạn để đến nhà anh. Hơn 11h khuya, một đứa con gái đạp xe trong đêm tối nhưng em không hề sợ bất cứ điều gì, nếu có sợ thì em chỉ sợ mất anh mà thôi. Thú thực khi quan hệ với Luận xong rồi thì em thấy hối lỗi và thấy yêu anh rất nhiều. Sự phản bội đó cũng có thể đã giúp em nhận ra rằng cuối cùng mình yêu ai hơn! Em yêu anh chồng ạ!

    Yêu nhau một năm rưỡi nhưng lần đầu tiên em nói dối anh, nói dối rằng Luận chỉ cầm tay em và anh đã tin và đã tha thứ cho em mặc dù em biết hôm đó anh tức giận giống như kẻ điên tình.

    Cái ngày cưới cũng đến, ban ngày tràn ngập niềm vui bao nhiêu thì tối đến là sự âu lo bấy nhiêu của em anh ạ. Em sợ anh phát hiện ra em không còn trinh trắng. Có ai như em khi lại sợ đêm tân hôn đến vậy không? Nhưng có lẽ cuộc đời em lại gặp may mắn lần nữa anh à. Hôm đấy anh anh uống cũng nhiều nên hành sự không được tình cảm, anh chỉ loay hoay tìm cách nhét dương vật vào trong và anh sung sướng khi nó đã từ từ đi vào trong âm đạo của em. Có lẽ anh vui quá nên ra sức hì hục nhấp, còn em thì bị cảm giác lo sợ lấn át trong đầu nên tuyệt nhiên cảm hứng tình dục trong em không có chút nào. Em cắn răng chịu đau để chiều anh, thậm chí cố tình rên rỉ hơi to một chút để cho anh sướng. Đang yêu tự nhiên anh rút chim ra và mỉm cười với em. Em không hiểu gì thì thấy anh nói nhỏ:” Cám ơn em đã để dành giọt máu hồng cho anh.. ” Em lập tức nhìn xuống và đúng là thấy những giọt máu đỏ dính trên thân dương vật của anh, và nếu nhìn kỹ thì còn có một ít đang trào ra hai bên mép. Em hiểu đó là cái gì và chạy ngay vào phòng tắm. Anh có biết là khi em rửa thì cô bé lại ọc ra cái chất màu đỏ đó tiếp không? Ngày hôm đó thế nào kỳ kinh của em lại đến sớm tận hai ngày. Em nhớ cái cảm giác của anh nằm mỉm cười nhìn em e lệ bước ra khỏi phòng tắm. Anh hạnh phúc khi lấy được người vợ vừa xinh đẹp, vừa còn trinh trắng.

    Ba ngày hôm sau em lấy cớ cô bé còn đau rát để tránh quan hệ với mục đích giấu anh không cho anh biết sự thật. Một sự thật có lẽ là quá phũ phàng với anh. Nhưng có một điều anh không biết và em cũng không biết. Điều này còn kinh khủng hơn cả cái chuyện em không còn trinh. Đó là một tháng rưỡi sau em phát hiện mình có thai! Em âm thầm đi khám và bác sĩ chúc mừng em và nói rằng cái thai được hơn 6 tuần rồi. Đêm tân hôn em đến kỳ thì xác suất có thai rất thấp, vậy cái thai là của ai????? Em xin lỗi!!! Thằng Dế bây giờ đã bẩy tuổi nhưng nó vẫn chưa biết bố đẻ thực sự của nó là ai và có lẽ một ngày nào đó em phải nói cho con biết anh ạ.

    Thùy đã tắm xong, mái tóc dài ngang vai đen nhánh lơ lửng trên bờ vai làm tôn thêm vẻ quyến rũ của làn da trắng mịn màng. Đôi chân trần nhẹ nhàng đi đến bên chiếc bàn, nàng ngồi xuống lôi quyển sổ nhỏ và cái bút ra. Nàng mới từ bệnh viện về, ở bên cạnh Tuấn suốt cả tối và nắm tay anh nhưng tuyệt nhiên chỉ là một bàn tay vô hình. Người ta thường nói cho dù vợ chồng có hục hoặc hay xảy ra chuyện gì thì khi bệnh tật ốm đau

    Cũng chỉ có vợ hoặc chồng tận tình chăm sóc cho nhau mà thôi. Đó là một thứ tình cảm thiêng liêng mà không dễ gì đoạn tuyệt được. Không biết Tuấn có tỉnh lại được không hay phải chờ đợi đến bao giờ thì Thùy vẫn một mực kiên nhẫn, nàng vẫn hy vọng một ngày Tuấn mở mắt ra nhìn cô và nắm chặt tay mình. Ngày hôm qua Thùy đã thú tội trong những dòng nhật ký muộn màng. Tâm trạng của nàng đã được lới lỏng đôi chút sau khi bộc bạch hết tội lỗi của mình năm xưa. Thùy mở cuốn sổ ra, nàng lại tiếp tục cầm bút để viết mà như đang muốn nói cho người chồng nghe thấy.

  • Hòn đá chữ thập

    – Nè Vy ơi!!! Coi chừng…

    – Hả… !!!!!!Á á á!!!!

    Con bạn kia chạy lại.

    – Mắt mũi để đâu thế hả!!! Vấp phải hòn đá mà không biết.

    – Huhu! Tại nó đâu phải tại tớ!!

    Hai đứa cùng hướng mắt về hòn đá – chính nó là hung thủ.

    – Ơ coi nè bà, Trang (là tên bạn con bạn của nó)! Hòn đá kia, hình chữ thập… èo ôi ngộ ghê ha… Hihi

    – Thôi đi! Lo cho bà đi, chảy máu rồi nè.

    – Không sao đâu! Lát tui về thoa thuốc là được, hihi, lấy hòn đá kia về luôn.

    Trang giằn mặt:

    – Về mà không thoa thuốc đàng hoàng là nó thành sẹo, xấu xí không ai lấy đâu nhé!

    – Yên tâm! Không ai ưng thì tui qua nhà bà ở luôn!!Hí hí

    Trang… Bó tay.

    – Thôi tui về nha, moa bà.

    – Nhớ thoa thuốc đấy – cái Trang vọng lại.

    Nó (Vy) ra về. Chạy vội lên nhà, việc trước tiên là… thoa thuốc.

    – Eo ơi! Rát quá vậy nè.

    Xong xuôi đâu đấy, cả buổi chiều mệt mỏi, nó vội chìm vào giấc ngủ sâu… Nó không hề hay biết trong cặp của mình, 1 vật đang phát ra ánh sáng 7 màu kì lạ

    Ở một nơi xa xôi trong vũ trụ bao la, nơi mà con người tưởng chừng như không hề có sự sống. Có một thái dương hệ được gọi là TXZA hệt như Trái Đất, con người ở đây vô cùng tiên tiến, cuộc sống của họ hiện đại hơn rất nhiều so với con người chúng ta…

    Trên hành tinh DQ397***( một hành tinh thuộc thái dương hệ TXZA)

    – Thưa thiếu gia! Vật tổ di truyền của tổ tông đã bị rơi ra khi đi qua 1 hành tinh thuộc dải ngân hà được gọi là Trái Đất… – 1 vị lão tộc báo cáo

    – Và theo như điều tra thì sinh vật sống trên hành tinh này có cơ thể giống chúng ta, nhưng cực kì ngu ngốc. Thiếu gia có cần tôi cử quân đi truy quét lấy lại vật tổ không?? – lão tộc tiếp tục phân trần..

    Ở trong lâu đài, ngồi trên bộ ghế sang trọng, ánh sáng kim cương tỏa sáng lấp lánh. Một vị thiếu gia với thần sắc vô cảm:

    – Không cần ngươi! Ta đã bảo đừng có nhắc đến chuyện tàn sát hay giết trước mặt ta nữa mà! Đích thân ta sẽ đến Trái Đất ngao du 1 chuyến và tìm vật tổ.

    Vị lão tộc hoảng sợ:

    – Thưa thiếu gia, lão biết tội, tùy vào thiếu gia.

    Trái Đất***

    Bạn đang đọc truyện Hòn đá chữ thập tại nguồn: http://truyensextv2.cc/hon-da-chu-thap/

    Rầm…

    – Ui da! Đau quá.

    Nó, suốt đêm ngủ cứ đạp tung chăn hết ra, còn lăn qua lăn lại và rầm 1 cái, nó ngã chổng mông lên trời.

    – Gì vậy trời! Hôm qua thì té, hôm nay thì ngã. Hic

    – Này Vy! Không xuống ăn cơm rồi đi học hả??? – mẹ nó gọi.

    – Vâng vâng, chờ con tí.

    – Làm gì mà mặt mày nhăn nhó thế! Ăn mau đi rồi còn đi học kẻo trễ. – mẹ nó giục.

    Dắt cái xe ra khỏi nhà kèm theo cái mặt không thể nào chán nản hơn. Buổi sáng với nó là 1 ác mộng cả đời, bởi vì phải thức dậy thật sớm để mà đi học, mà Vy nhà ta thì lại lười^_^

    Đang đạp xe, nó ngước mặt lên trời:

    – Ế ế… ! Thứ gì kia!!! UFO à…

    Nó phát hiện ra 1 vật thể lạ trông chả khác gì 1 chiếc đĩa bay và đang hướng về 1 ngọn núi gần đó.

    Cốp

    Mải ngó lên trời. nó tông thẳng vào trụ điện trước mặt.

    – Hic… số mình nhọ quá hà.

    Vội leo lại lên xe, chạy theo chiếc UFO đang bay kia.

    Xẹt xẹt xẹt

    Chiếc đĩa bay kì lạ kia đáp xuống phía bên kia ngọn núi, khuất tầm nhìn của mọi thứ.

    Bộp bộp bộp

    Tiếng bước chân từ chiếc UFO kì lạ kia phát ra… Bóng dáng 1 con người… Đó chính là vị thiếu gia đang đi tìm vật tổ kia.

    Hít thở lấy không khí ngột ngạt đầy khói bụi ở Trái Đất.

    – Hừ! Đây mà gọi là nơi ở à, con người ở đây sống thật dơ bẩn…

    Hắn cho binh lính trên phi thuyền ra về. Một mình đi xuống núi

  • Cực phẩm dâm dục 3 – Tác giả Leysek

    Đây là Quyển thứ 3 trong bộ “Cực phẩm dâm dục”, anh em nào chưa đọc hai Quyển trước có thể đọc ở link phía dưới.

    Cực phẩm dâm dục 1
    Cực phẩm dâm dục 2

    Ông Lâm Trí Chung đứng im một cách ngoan ngoãn để cho vợ là bà Thủy cẩn thận thắt chiếc carvat quanh cổ mình. Cảm thấy hơi khó chịu vì bà Thủy thắt chặt quá, ông Chung nhăn nhó kêu:

    – Sao thắt chặt thế! Nới lỏng ra chút đi em.

    – Chịu khó tí, chặt như này mới đẹp. Bà Thủy luôn như vậy, bà quen chỉ đạo mọi người trong gia đình, kể cả là ông chồng.

    Ông Chung chưa bao giờ dám cãi lại vợ dù chỉ một câu, và lần này cũng vậy. Cảm thấy như cực hình nhưng ông vẫn cố chịu đựng giống như bao lần khác. Sau khi mọi thứ đã xong, ông Chung như vẫn nghi ngờ nên hỏi lại vợ:

    – Em có chắc là sẽ thành công không đấy? Anh nghĩ miếng ngon như thế không đến lượt mình đâu. Bao nhiêu hồ sơ đã được gửi ứng tuyển và nhìn vào danh sách toàn những ông tai to lắm tiền. Anh chỉ lo vợ chồng mình đổ bao nhiêu tiền của vào đấy rồi lại mất không.

    Bà Thủy thừa biết ông chồng luôn nhát chết không bao giờ tự tin vào một việc gì. Cứ hễ lần nào đầu tư tiền vào một phi vụ nào đó thì ông luôn lăn tăn và lo lắng. Cơ ngơi ngày này mà hai vợ chồng bà có được cũng là nhờ vào cái trí thông minh và sự nhạy bén của bà. Còn nếu cứ để cho ông chồng quyết định mọi việc thì chắc ngày nay đến cái nhà cũng chẳng mua nổi chứ đừng nói xe này xe nọ và cho con cái du học. Ông Chung thuộc thế hệ đã từng du học ở Nga chuyên ngành về quản lý vĩ mô. Nhờ có tấm bằng giá trị mà khi về nước ông được giữ nhiều chức vụ quan trọng. Nhưng bản tính của ông lại hơi bôn sê vích, chỉ biết cắm đầu vào những cuốn sách nên đà thăng tiến sự nghiệp của ông lại hơi chậm so với những người cùng trang lứa. Từ ngày lấy bà Thủy làm vợ, một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp và vô cùng sắc sảo thì sự nghiệp của ông bắt đầu nhúc

    nhích đi lên được một chút. Tất cả những việc quan trọng, hay đường đi các bước ông Chung đều được vợ tư vấn và bầy sẵn kế hoạch cho ông phải làm như thế nào. Không bù cho vợ quan hệ rộng, ngoại giao tốt, ông Chung lại là người ít nói, ngoại giao kém và thường nói lắp bắp mỗi khi đứng lên phát biểu trước hội nghị hay là trước đám đông. Mọi người trong cơ quan thường trêu đùa khi gọi ông là ” Chung khờ” chứ không phải là ” Chung Thủy”.

    Mấy năm trước đây do hiểu biết kém, bà Thủy đã đi sai một nước cờ mà theo đó bà đã chi rất nhiều tiền nhưng lại không thể thu hồi vốn như ban đầu. Cứ nghĩ làm Đại Sứ tại một đất nước chuyên xất khẩu dầu mỏ như Iran thì sẽ kiếm chác được nhiều, nhưng bà đã lầm, một thất bại khủng khiếp. Chính vì lẽ đó, lần này bà quyết tâm lấy lại danh dự, lấy lại những đồng tiền đã mất khi tìm mọi cách để chạy cho chồng làm ông Đại Sứ tại một đất nước có thể hái ra tiền dễ như là hái hoa trong vườn.

    Một lần tình cờ được cùng chồng đi công tác gần ba tuần quanh mấy nước châu âu, đặc biệt là những nước Đông âu, bà Thủy với bộ óc nhạy bén đã nhận ra rằng chính những nơi đây mới là những mảnh đất màu mỡ mặc dù những nước đó chẳng có tí tài nguyên nào. Được mục sở thị tận mắt, được đưa đi những chốn ăn chơi, bà mới thấy đây mới chính là thiên đường để bà hướng tới. Các nguồn tài nguyên ở đây theo bà Thủy phân tích chính là cộng đồng người Việt Nam. Nơi nào càng đông cộng đồng Việt Nam sinh sống thì nơi đó sẽ hái ra tiền. Tuy nhiên những nước màu mỡ và béo bở đã có những tay to đảm nhiệm, bà biết sức mình không đủ lực chen chân vào. Nhưng vẫn còn đó những nước khác, tuy miếng ăn ít hơn, những vẫn kiếm bộn tiền còn hơn là ở Việt Nam.

    Bà Thủy kiểm tra bọc tiền màu xanh in hình các ông tổng thổng Mỹ một cách cẩn thận rồi cho vào một hộp quà được bọc cẩn thận như là một hộp quà thông thường để che dấu. Cuộc gặp lát nữa đây theo bà rất là quan trọng khi nhân vật mà hai vợ chồng bà hẹn gặp có tiếng nói rất lớn ở bộ ngoại giao.

    – Xong chưa em ơi! Ông Chung đứng ngoài cửa gọi khi thấy vợ trang điểm hơi lâu.

    – Chờ em chút, 5 phút nữa là xong. Bà Thủy nói từ trong phòng vọng ra.

    ” Đúng là đàn bà… ” ông Chung đi đi lại dưới nhà lẩm bẩm vì vừa phải chờ lâu, và cũng vừa lo lắng cho cuộc hẹn sắp tới. Ông nhăn nhó cũng đúng vì bà Thủy kêu 5 phút nhưng gần 15 phút sau mới thấy tiếng đôi guốc cao gót kêu long cong đang đi xuống từ cầu thang. Nhìn vợ mình lộng lẫy và quyến rũ trong bộ váy trắng, ông Chung không những không thích mà còn tỏ thái độ khó chịu hơn. Bà Thủy vợ ông mới 42 tuổi, lại xinh đẹp, có đôi mắt luôn cười khiến ông lúc nào cũng lo sợ mình

    bị bà cắm sừng lúc nào không hay. Chiếc váy ren màu trắng ngắn đến ngang đùi nếu nhìn kỹ có thể thấy được cả chiếc quần lót màu trắng bên trong. Nó mờ mờ ảo như vậy lại càng thu hút ánh mắt đàn ông gấp nghìn lần. Mông bà Thủy to, và vào cái tuổi 42 thì nó lại càng nở to thêm một cách đều đặn nên ông Chung không thể phủ nhận một điều là vợ mình có bộ mông quá ư là hấp dẫn. Phía trên, chiếc khăn mỏng bằng vải sa tanh được quàng quanh cổ càng khiến bà Thủy đẹp lộng lẫy và cao sang. Tuy có chiếc khăn phủ xuống che đi mất một phần nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hai bầu vú căng phồng lồ lộ ra bên ngoài bởi chiếc áo phông mỏng có cổ hình chữ V hơi bị cắt sâu.

    – Đi gặp người đứng tuổi có chức có quyền mà bà lại ăn mặc như bọn thanh niên mới lớn thế này à? Ông Chung nhăn nhó phàn nàn.

    Bà Thủy bĩu bờ môi được tô son đỏ thắm, hàng răng trắng đều tăm tắp giải thích:

    – Thời kỳ nào rồi mà ông còn lạc hậu vậy? Đàn ông nào chẳng thích nhìn phụ nữ đẹp! Hay ông ghen đấy à?

    – Tôi không ghen, nhưng thấy thế nào ý. Vợ chồng mình có tuổi rồi, ăn mặc kín đáo chút chứ. Ai nhìn thấy, người ta lại cười cho thối mặt.

    – Ông lúc nào cũng sợ người này người nọ đánh giá. Toàn cái lũ ghen ăn tức ở khi thấy ông lấy được người vợ xinh đẹp như tôi. Mà bộ váy này kín đáo đấy chứ, hở đâu mà hở! Bà Thủy cố cãi cho bằng được.

    – Lại còn không hở nữa à? Bà nhìn xem, vú vê hở hết ra thế kia mà bà kêu không hở.

    Bà Thủy cười nắc nẻ vì bà biết ông chồng đang ghen. Không những bà cố tình cho hai bầu ngực hở một chút mà bà còn vừa mất thời gian quét cả lớp phấn lên đó để cho chúng được sáng và thơm tho. Đứng trước mặt chồng, bà tủm tỉm ôm lấy ông rồi giải thích cho ông hiểu:

    – Giờ phụ nữ mặc hở ngục chút xíu đang là mốt đấy, có mất mát gì đâu mà không cho chị em khoe cơ chứ. Nhiều đứa ngực lép còn phải mong ước có bộ ngực to như em mà không được kia kìa.

    Ông Chung cũng biết mình thuộc người cổ hủ, cũng cố cảm thông cho vợ được mặc đẹp chút mỗi khi đi ra ngoài. Nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt đàn ông cứ dán vào mông với ngực vợ mình thì ông luôn luôn khó chịu. Ông Chung vẫn trình bầy lý do:

    – Nhưng mà em mặc như thế này anh có cảm tưởng như mình đang mang vợ đi chiêu đãi mắt cho ông ta ý.

    Bà Thủy véo nhẹ cái má đang phụng phịu như trẻ con của ông Chung, bà cười nói:

    – Ông cứ nghĩ linh tinh, vợ ông có phải cave đâu mà lên giường với người ta. Chỉ là cho lão ta ngắm nghía chút có sao đâu. Chẳng những không mất tí da nào mà lại còn được việc. Vì việc lớn nên ông nhẫn nhịn chút đi…. có phải tôi lên giường với người ta đâu mà ông khó chịu. Thế nhé cưng! Đêm nay về tôi chiều nếu như mọi việc suôn sẻ.

    – Gớm bà dạo này học theo fb ăn nói như mấy đứa con nít. Thôi đi không kẻo muộn.

    – Hihi… Bà thủy lon ton ẻo lả nũng nịu chạy theo nắm lấy tay chồng để thể hiện tình cảm.

    Khoảng nửa tiếng sau, vợ chồng ông Chung bà Thủy đã ngồi trong một căn phòng VIP kín đáo tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất cái đất Hà thành, nơi chỉ có những đại gia có tiền hoặc có chức lui tới để bàn về chính trị hay bàn về các cuộc làm ăn. Nhà hàng này được các Đại gia tin tưởng hẹn gặp nhau ở đây vì độ bảo mật thông tin cực kì uy tín khi các nhân viên không bao giờ dám ho hoe ra những gì nhìn thấy với mọi người bên ngoài.

    – Sao lão Phấn lâu đến thế nhỉ? Hết chờ bà, giờ lại phải chờ lão ta! Ông Chung nhăn nhó khi ngồi cạnh vợ.

    Bà Thủy cầm lấy tay chồng động viên:

    – Việc quan trọng thì có phải chờ bao lâu cũng phải chờ. Gặp người quan trọng thì anh niềm nở chút đi, cứ nhăn như cái bị thế này thì hỏng hết việc.

    – Thì tại anh ghét những ai sai hẹn. Cứ bắt người khác phải chờ!

    – Những người biết mình quan trọng thì họ hay làm thế mà. Anh cũng nên học họ những cái nhỏ nhặt đi là vừa. Ai lại cứ có nhà nào hay tổ chức gì đó mời đến dự tiệc thì anh luôn là người đến sớm nhất, có khi còn đến sớm hơn cả người mời. Có ngày họ lại bảo mình tham ăn đấy.

    – Tính anh vậy, không thích người khác phải chờ mình. Mà lát đưa quà, anh không quen việc đó cho lắm, em làm hộ anh nhé.

    Bà Thủy cười vì biết tính chồng mình chẳng bao giờ quen cái việc đút lót ai bao giờ nên tất nhiên lần này cũng vậy, bà sẽ thay chồng đảm đương hết mọi thứ.

    – Anh yên tâm, đã có vợ anh bên cạnh rồi mà. Nhiệm vụ của anh là niềm nở và ngoại giao tốt một chút. Cố gắng lấy lòng lão ta vào. Lời nói chẳng mất tiền mua, nên anh cứ khen ông ấy nhiệt tình cho em.

    – Ừ anh biết rồi. Nhưng anh không thích mình phải luồn cúi trước người khác, do vậy khi nào anh đứng lên đi vào nhà vệ sinh thì em tranh thủ trao hộp tiền cho lão ta nhé. Chuyện đó anh không thích nhìn cho lắm.

    – Được rồi nếu anh muốn như vậy.

  • Dưới ánh trăng soi – Tác giả Hoài Cổ

    Tôi tốt nghiệp ra trường đúng vào cái dịp Hà Nội đang hứng chịu đợt lũ lụt lịch sử, vì thế mà thật là đáng nhớ… Hôm tôi bảo vệ đồ án, nước còn ngập trắng sân trường mãi không rút, vài anh em sinh viên còn tranh thủ mang cần câu ra sân trường câu cá để cải thiện..

    Trên tầng, tôi vẫn thao thao bất tuyệt với các thầy về các phương án cấp thoát nước, quy hoạch nọ kia…

    Cuối cùng thì cũng ra trường, sau bao năm đèn sách, tôi trở thành một kỹ sư trẻ với bao hoài bão và mơ ước lớn trong tương lai.

    Sinh viên Xây dựng ngày ấy có giá lắm, ra trường chẳng bao giờ lo thất nghiệp, lại đúng lúc thị trường bất động sản đang sôi động, các dự án lớn nhỏ mọc lên như nấm sau mưa… Các thầy bảo: Chỉ sợ chúng mày không có sức mà làm thôi…

    Tôi, một kỹ sư xây dựng, xuất thân từ tỉnh lẻ, may mắn không quá sa đà vào những cám dỗ tuổi trẻ đầy dẫy quanh cổng trường, nên được ra trường đúng hẹn. Lúc đi học không dẻo mồm nhưng được cái thật thà chân chất, lại to khỏe hay đi đá bóng cùng với các thầy nên được mấy thầy quý, rất hay rủ đi cùng làm thêm bên ngoài.

    Thực ra mấy thầy đấy toàn là thầy trẻ, hơn tôi cỡ 7, 8 tuổi gì đấy, thanh niên tính nên rất thoải mái, nhất là với những thằng… ngoan.

    Tôi được thầy giới thiệu đến làm cho một công ty của bạn thầy, và cuộc đời tôi từ nay bắt đầu bước sang một trang mới…

    À, quên mất chưa giới thiệu sơ qua một chút về bản thân, để đỡ mất thời gian thì tôi giới thiệu luôn, tí nữa đến phần giới thiệu bản thân trong lúc xin việc thì tôi sẽ không kể lại nữa, chúng ta lại quay trở về trang cũ một tí vậy…

    Tôi tên là Quân, ở nhà bố mẹ toàn gọi là con, tôi sinh ra thuộc thế hệ 8x đời đầu… Cao to đẹp giai học trường nức tiếng ở Hà Nội nhưng tình yêu thì chẳng đâu vào đâu, nói chung chẳng hiểu sao thua bạn kém bè ở cái khoản này lắm, sau mấy năm học ra trường rồi mà vốn liếng cũng chỉ gói gọn như thế này thôi: Cầm tay được vài em, mùi đàn bà con gái thì cũng có được ngửi rồi nhưng vẫn chưa được nếm… Thú thật là cũng có được hôn, nhưng vẫn lóng ngóng lắm. Tóm lại chim vẫn chỉ để đi đái…

    Sáng hôm ấy, tôi ăn mặc chỉnh tề rồi bắt xe buýt lên công ty mới. Cũng có đôi chút lo lắng. Lần đầu tiên đi làm chính thức mà, thằng nào chẳng thế. Công ty mới của tôi chẳng giống như tôi tưởng tượng, tôi cứ nghĩ đó phải là một tòa nhà cao tầng hoành tráng, nhân viên tấp nập ra vào, thế nó mới chuyên nghiệp chứ…

    Đằng này, là một ngôi nhà 4 tầng bình thường trên một con phố cũng bình thường, chẳng phải là trung tâm, tôi cũng có đôi chút thất vọng.

    Có một bác bảo vệ già vừa trông xe vừa trông nhà dưới tầng một, có lẽ kiêm luôn công việc mà người ta hay gọi là lễ tân, bác hỏi tôi đi đâu cần gặp ai, tôi trả lời:

    – Dạ, cháu có hẹn đến gặp anh Lợi ạ.

    – Lên tầng 2, phòng to nhất ấy.

    – Dạ vâng ạ.

    Tôi lon ton cầm bộ hồ sơ leo cầu thang lên tầng 2, có mỗi một cái phòng mà tôi thấy to nhất thì lại đề “Phòng Giám Đốc”, tôi gõ cửa…

    – Mời vào – có tiếng từ trong vọng ra.

    Khẽ đẩy cửa tôi bước vào và chào “Em chào anh ạ”. Anh giám đốc này có lẽ chính là anh Lợi, khoảng ngoài 30 tuổi, nhìn rất chất và phong trần, nhưng có vẻ không giống dân Xây dựng lắm, vì dân Xât dựng nhìn thô hơn, anh này thì bóng bẩy…

    – Ngồi đi em

    – Vâng

    Anh Lợi ra bàn và rót nước, đéo mẹ tôi thấy thoang thoảng mùi nước hoa, đàn ông dùng nước hoa tôi không thấy thích lắm.

    – Anh là anh Lợi ạ?

    – Ừ

    – Em là Quân ạ, em học bên trường xây dựng, em được thầy Vỹ giới thiệu qua chỗ anh

    – À, ừ… Chỗ Vỹ hả? Vỹ cũng trao đổi với anh rồi. Bên anh đợt này đang cần người, vì công ty anh mới mở, thấy Vỹ nó nói có mấy cậu sinh viên sắp ra trường khá lắm…

    – Dạ vâng… Em tốt nghiệp rồi anh ạ

    – Ừ, tốt quá. Nếu được thì em về đây giúp anh một tay, trước anh với Vỹ cùng mấy người bạn nữa làm cùng nhau, bây giờ anh tách riêng ra… Anh trước đây học bên Mỹ thuật Công nghiệp..

    – Dạ… Đây em có mang hồ sơ theo, anh có xem qua không?

    – Thôi… Khỏi cần đâu em… Tí em cứ mang đưa lên phòng kế toán đưa cho chị Lan nhé

    – Vâng

    Thế là tôi vào làm việc thôi, rất nhanh. Công ty tư nhân mới mở nên cũng không có đông nhân viên, mỗi phòng Kế Toán và Kỹ thuật chỉ 3, 4 người.

    Công việc với tôi cũng không có gì quá bỡ ngỡ vì tôi đã từng được đi làm cùng thầy rồi, tôi được giao phụ trách chính ở mảng chuẩn bị hồ sơ thầu, nói chung là các công việc chuyên môn văn phòng… Lương lậu thì với kỹ sư mới ra trường tôi được nhận rất là khá so với hội bạn cùng học, chắc tại quen biết mới cả giám đốc Lợi cũng thoáng.

    Tôi thấy ông Lợi đi suốt, hình như là đi ngoại giao kiếm việc, lúc nào nhìn cũng bóng bẩy và sang trọng, đến gần thì toàn mùi nước hoa…

    Cứ thế, công ty làm ăn rất tốt, nhận được rất nhiều việc… Dạo ấy sắp đến Tết, công ty tổ chức tất niên cho anh em ở một nhà hàng khá sang trọng. Theo anh Lợi nói thì công ty còn non trẻ nhưng mọi người đã rất cố gắng, cùng nhau gây dựng công ty, nên cuối năm anh tổ chức bữa tất niên để cho mọi người gắn kết nhau hơn, vui vẻ đầm ấm hơn, và thưởng Tết luôn mỗi người nhận thêm 3 tháng lương nữa. Tôi nghe nói mà sướng tí nữa vái đái, lần đầu tiên đi làm mà được thưởng tận hơn hai chục triệu… Vãi đái luôn.

    Nghe được thưởng Tết đã sướng cái tai rồi, được ăn một bữa sướng cái mồm, hôm đấy tôi lại được một buổi sướng con mắt nữa… Đấy là với cá nhân tôi thôi, cảm nhận mỗi người mỗi khác.

    Tối hôm ấy, tôi lần được tiên được gặp vợ sếp – Chị Hằng. Chẳng hiểu sao tôi lại bị cuốn hút đến thế. Một cảm giác rất khó tả khi nhìn chị, biết nói thế nào đây?

    Chị Hằng năm ấy 28 tuổi, kém anh Lợi 7 tuổi và hơn tôi 4 tuổi, ở chị có nét duyên gì đó mà tôi thấy rất xinh, dáng người cân đối, da trắng má hồng… Tôi thực sự ghen tị trong lòng với ông Lợi “ông này đúng là vừa giỏi vừa lắm tiền, kiếm được cô vợ xinh thế, biết bao giờ mình mới có được em như thế làm vợ nhỉ”

    Sếp mang vợ đi giới thiệu mà, nên tôi cũng biết đôi chút phép lịch sự lại gần chào một tiếng làm quen.

    – Em chào chị, em là Quân, làm bên phòng Kỹ thuật

    – Vậy hả, chào em

    Trời ơi người đâu đã xinh mà giọng nói còn nghe rất dịu dàng nữa chứ, hay tại hôm ấy tôi uống say cmnr tôi cũng không nhớ. Nhưng có một chi tiết tôi nhớ đó là khi tôi mời chị một ly thì chị chỉ nhấp môi thôi và cười bảo chị không biết uống rượu…

    Buổi gặp đầu tiên ấy khiến cho tôi ấn tượng mãi về chị, chưa bao giờ tôi có cảm giác khác lạ với một người con gái như thế cả, nhưng tất cả mọi suy nghĩ sâu xa đen tối tôi đều phải gạt bỏ ra khỏi đầu vì đấy vừa là chị, lại vừa là vợ sếp nữa chứ…

    Vào công ty này làm, tôi được anh Lợi nâng đỡ và ưu ái khá nhiều, anh quan hệ rộng và giỏi giao tiếp nên nhận được rất nhiều công trình ngon ăn. Tính ra trong phòng kỹ thuật thì tôi bây giờ chỉ sau mỗi chú Nam trưởng phòng thôi. Chú Nam thì tuổi cao, kinh nghiệm đầy mình nhưng lại chỉ phù hợp ngồi ở nhà, đi đâu đó thì anh Lợi hay kéo tôi đi cùng. Có hôm anh bảo:

    – Mày đi học lái xe đi Quân, chứ đi đâu anh cũng tài xế cho mày như này mệt lắm

    Thế là tôi được đi học lái xe. Tính tôi vốn kỹ càng và cẩn thận như ông già nên mỗi lần đi đâu đó anh Lợi bảo tôi lái xe đưa đi thì an toàn tuyệt đối luôn. Thành ra tôi vừa là kỹ thuật trong công ty lại kiêm luôn thỉnh thoảng lái xe cho ông ấy nữa chứ…

    Lâu rồi thành quen, công ty tuyển thêm cán bộ kỹ thuật san xẻ bớt công việc cho tôi, vì thế tôi rảnh hơn để làm tài xế đưa sếp đi ngoại giao. Tôi được đi nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, có những người sang trọng, ở những địa vị cao mà trước đây tôi chưa bao giờ được gặp cả. Trong những câu chuyện, khi nghe họ nói với nhau, những mối quan hệ làm ăn những món tiền lớn hàng trăm triệu, hàng tỉ thậm chí hàng chục tỉ đôi khi khiến cho tôi ngỡ ngàng…

    Bây giờ, anh lại hay gới thiệu tôi là “kỹ sư, phó phòng kỹ thuật kiêm trợ lý giám đốc”, tôi thì thế nào cũng được nhưng anh Lợi bảo “cái đó rất quan trọng”.

    Đi nhiều với anh ấy, được nghe anh ấy tâm sự cũng nhiều nên tôi càng ngày càng hiểu rõ hơn về anh Lợi. Đố là một người đàn ông giàu ý chí và tham vọng, không bao giờ biết ngừng lại, đấy là điều mà tôi cần học hỏi.

    Tôi đưa anh đi tiếp khách cũng nhiều, có những hôm nửa đêm mới về đến nhà trong bộ dạng say mèm, nhưng tuyệt đối tôi chưa bao giờ thấy chị Hằng gọi cho anh cả. Tôi thì chẳng bao giờ tò mò hay hỏi chuyện đời tư của ai bao giờ, trừ khi người ta kể thì tôi nghe thôi. Có hôm cao hứng, anh Lợi kể chuyện ngày xưa của anh chị…

    Ngày ấy, anh học Mỹ thuật công nghiệp, anh cũng xuất phát từ tỉnh lẻ như tôi thôi, nhà anh ở thị xã, anh là con trai duy nhất nên được bố mẹ chiều nhưng không vì thế mà anh hư, anh hay bảo anh giống hệt ông già anh, một người gia trưởng và đầy tham vọng. Ông già anh ngày trước làm chức gì đấy cũng khá to ở thị xã, bây giờ thì ông bà già mất rồi, ở quê chì còn ba chị gái đã đi lấy chồng hết.

    Ngôi nhà ở quê anh cũng bán hồi mua căn chung cư ở Trung Hòa Nhân Chính…

    Chị Hằng ngày trước học ĐH Văn Hóa, cũng nổi tiếng xinh gái trong lớp, anh chị gặp nhau trong một buổi sinh nhật em gái bạn anh Lợi, anh cũng bị chị hút hồn và theo đuổi chị từ ngày ấy. Nghe đến đoạn này tôi bảo:

    – Chị Hằng xinh thế cơ mà, chắc phải nhiều anh theo đuổi lắm anh nhỉ?

    – Ừ, nhiều lắm. Có 3, 4 thằng tán một lúc

    – Thế mà vẫn thua anh à?

    – Ừ – anh buông một câu rồi cười hãnh diện

    – Chắc tại thấy anh đẹp trai quá – Tôi khen

    – Không, về khoản đẹp trai thì anh thua chúng nó, chắc yêu anh ở điểm khác

    Cái điểm khác mà anh Lợi nói ở đây tôi cũng có thể đoán ta được, đó là sự thành công sớm của người đàn ông, sự thành đạt, hơn nữa ông Lợi không đẹp trai nhưng trông bảnh bao và có tài ăn nói nữa, gái không chết mới lạ…

  • Ỷ thiên đồ long ký – Quyển 1 – Dịch giả Meode

    Bạn đang đọc Quyển 1, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Ỷ thiên đồ long ký” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/tuyen-tap-y-thien-do-long-ky/


    Phần 1
    – 008… 008, mục tiêu ở hướng Đông Nam, tọa độ 43, kinh độ và vĩ độ xx, nghe được xin trả lời! Nghe được xin trả lời!

    Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nói trẻ trung của một cô gái nhẹ nhàng vui tươi.

    – Đây là 008, đã nghe được!

    Âm thanh tuy rằng vui tươi, nhưng Trương Siêu Quần lại vô cùng phiền muộn cầm trong tay ống nói bộ đàm, con mẹ nó, truy đuổi theo suốt hai ngày, bóng người cũng không thấy, có thể là thoải mái sao?

    Hắn chán nản nói tiếp:

    – Chẳng qua là không có hệ thống tự động định vị vệ tinh lần theo, nên không thể nào xác thực vị trí được vị trí mục tiêu! Lần này thật sự …chắc thua rồi!

    – Hừ..tôi nói cho anh biết Trương Siêu Quần, nếu như anh để cho di vật quốc gia này mất dấu, thì anh chuẩn bị trở về nhà ăn đòn đi!

    Bên trong bộ đàm âm thanh đột nhiên biến đổi, thanh âm này tuy rằng cũng là giọng nữ, cũng là êm tai, nhưng Trương Siêu Quần nghe qua liền nổi da gà toàn thân..

    – Ủa…bà xã, làm sao tự nhiên giọng nói kia lại biến thành bà xã? Vừa lúc nãy anh mới nghe giọng nói hiền dịu lắm mà? Ai dám làm phiền đến bà xã phải đích thân xuất hiện vậy?

    Trương Siêu Quần lập tức thay đổi giọng nói, thoáng chốc trở nên tinh thần …phấn chấn.

    – Này đừng có giỡn hớt, cà lơ phất phơ với tôi! Hiện tại tôi đang là tổ trưởng kiêm thủ trưởng của anh, nghiêm túc một chút đi!

    Bên trong bộ đàm âm thanh trở nên nghiêm túc cực kỳ:

    – Di vật quốc gia bị mất, bộ trưởng rất tức giận, cũng đã kinh động đến lãnh đạo cấp cao, anh là người đã được tặng huân chương chiến công hạng 1, nhất định phải bảo vệ được vinh dự đó, vì lẽ đó nếu như phải liều cái mạng của mình cũng phải đem di vật quốc gia đó đoạt lấy mang về về!

    – Thủ trưởng yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

    Trương Siêu Quần bất đắc dĩ, bất quá đây là hắn đang tự ép buộc chính mình tinh thần phấn chấn lên, cả đời này của hắn niềm tự hào đồng thời cũng bi ai nhất, chính là cưới phải một người phụ nữ mạnh mẽ làm vợ, hơn nữa còn là thủ trưởng của mình! Trưởng ban 9 lực lượng đặc công Cố Ngưng Hề!

    Tựa hồ ngoài việc phải hoàn thành những nhiệm vụ của quốc gia, tất cả chuyện khác đều không có quan hệ gì đối với cô, đối với ai cũng đều là lạnh lùng như vậy, đặc biệt là đối với mình, lại càng thêm nghiêm ngặt!

    Huân chương chiến công, tượng trưng cho thành tích xuất sắc nhất, ưu tú của lực lượng đặc công, cũng chính là dựa vào đặc thù vinh dự này, nên hắn mới có thể lấy được con gái của Bộ trưởng bộ quốc phòng kiêm thủ trưởng của trưởng ban 9 trưởng đặc công là Cố Ngưng Hề ! Cũng bởi vì như vậy, mà từ đó hắn không thể đi ra ngoài dám hái những bông hoa mềm mại xinh đẹp khác ! Thật là bi ai !

    Càng tức giận hơn, từ lúc kết hôn, cô không để cho hắn chạm vào thân thể của cô, Trương Siêu Quần tức giận mà không dám nói gì, không để cho mình chạm, lại không cho phép chính mình đi ra ngoài tìm thú vui, đây là cái gì đạo lý gì vậy? Người đời nói, hôn nhân chính là phần mộ của ái tình, quả thế, hôn nhân đối với hắn, chính là một sợi dây gông xiềng vô hình!

    Trương Siêu Quần thậm chí có lúc suy nghĩ, cô không thèm để ý đến hắn cũng có thể là bởi vì mệnh lệnh của cha cô bắt phải gả cho hắn, chứ nếu không phải vậy, thì làm sao cô không để cho mình chạm vào thân thể cô đây?

    Lắc lắc đầu, đem những ý niệm bỏ rơi phía sau, Trương Siêu Quần chuẩn bị tắt bộ đàm, thì từ bên trong ống nói bộ đàm truyền đến giọng nói thật nhỏ nhẹ, Trương Siêu Quần cố gắng lắng nghe đó là:

    – Anh phải cẩn thận đó.

    Trương Siêu Quần rất hoài nghi mình nghe lầm, muốn xác nhận lại có phải là giọng của Cố Ngưng Hề không? Thì phát hiện đối phương phía trước, nên phải gián đoạn cuộc trò chuyện.

    Tự giễu mình cười cợt, Trương Siêu Quần từ trong chiếc túi đeo ở thắt lưng lấy ra hệ thống định vị vệ tinh cá nhân, chuẩn xác tìm tới phương hướng ở trong khu rừng rậm nhiệt đới, lập tức không chần chừ nữa, chạy nhanh hết tốc độ hướng về cánh rừng nhiệt đới trước mặt.

    Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng trong sáng rọi chiếu lấm tấm vào trên mặt đất, Trương Siêu Quần mới đến chỗ cần đến, đồng thời căn cứ vào vị trí định vị trước đó đặt ở trên di vật quốc gia, cuối cùng cũng coi như tìm tới mục tiêu, kẻ ăn trộm di vật quốc gia!

    Trương Siêu Quần không dám kinh động đến tên trộm, có thể làm cho hắn bám theo theo đến tận ba ngày hai đêm liền thì không phải là nhân vật tâm thường, xuyên thấu qua kẻ lá của bụi cây có thể nhìn thấy tên trộm kia tựa hồ đang ngồi ăn uống, ánh lửa cháy rất thấp, Trương Siêu Phàm thầm nghĩ: Xác thực rất chuyên nghiệp!

    Lặng gỡ cái ba lô trên vai, ngồi thấp xuống từ bên trong lấy ra liên tiếp từng đoạn sắt thép tháo rời, hai tay hắn tiến hành lấy một loại động tác với tốc độ khiến người ta nhìn hoa cả mắt, nếu như có kẻ chuyên nghiệp ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình, dùng tốc độ này lắp ráp khẩu súng bắn tỉa bán tự động nếu như không có rõ như trong lòng bàn tay cấu tạo của súng, thì tuyệt đối không thể nào lắp ráp nhanh như thế.

    Tầm 30 giây không tới, Trương Siêu Quần đã ráp xong khẩu súng bắn tỉa, không sai, hắn muốn một phát một giải quyết gọn tên trộm này, từ khoảng cách 50 mét, nếu như không giết chết hắn, Trương Siêu Quần nhất định không thể lại lại được di vậy quốc gia kia, bằng vào tốc độ rất nhanh của tên ăn trộm, Trương Siêu Quần tự nhận mình không bằng hắn, tốc độ đó nếu so sánh với ngay cả đệ nhất trong giới sát thủ “Gió lạnh” cũng không theo kịp.

    Trương Siêu Quần đang để khẩu súng lên trên giá đỡ, nhưng bỗng cảm thấy một vật lạnh lẽo vững vàng dí vào ở trên đầu hắn, trong lúc nhất thời hắn lạnh người đổ mồ hôi, theo kinh nghiệm nhiều năm của người linh đặc công, hắn biết đây là nòng súng của một khẩu súng ngắn, hơn nữa người dùng khẩu súng ngắn này là một phụ nữ!

    Quả nhiên, lập tức liền nghiệm chứng ý nghĩ của hắn, chỉ nghe đối phương lạnh lùng nói:

    – Đem khẩu súng trên tay anh ném ngay, giơ tay lên!

    Trương Siêu Quần nghe được thanh âm này hơi sững sờ, gió đêm kéo tới, đối phương chẳng khác nào chim Hoàng Anh rời tổ, giọng nói ở sát bên người hắn truyền đến một mùi thơm say đắm lòng người, mùi hương thơm của một cô gái, rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ ! Quan trọng là giọng nói của cô không phải là người Trung Quốc.

    Trương Siêu Quần lúc này mới chú ý ra vị trí nơi tên trộm ngồi ăn uống nghỉ đã không cón bóng người, nói cách khác khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn từ phía sau này chính là tên ăn trộm đó….

  • Không trọn vẹn

    Nhà nó có hai anh em, 1 trai và 1 gái, nó là anh cả trong nhà, vì thế nên từ nhỏ đã sớm xốc vác việc trong gia đình. Ở cái Thành phố nghèo vùng trung du này, nhà nó cũng thuộc diện có của ăn của để, tuy nhiên nó không tụ tập chơi bời gì, sau giờ học là về nhà phụ giúp bố mẹ trông nhà và trông em. Bố mẹ nó có 1 cửa hàng điện tử trong chợ trung tâm nên rất ít khi ở nhà, cứ mỗi năm qua đi hai anh em nó lớn thêm 1 chút thì cái cửa hàng điện tử đó lại to lên thêm và thời gian ở nhà của bố mẹ nó lại ít đi tỷ lệ ngược với thời gian ngoài cửa hàng.

    Do đó thời gian ở nhà chủ yếu của nó là ở với bà nội, sau này có em việc nhà nhiều thêm thì có thêm 1 người chị họ nó ở quê lên vừa để phụ giúp gia đình nó vừa để học thêm nghề may. Lần đầu tiên gặp chị là năm nó học lớp 7, chiều hôm đấy đi học về vừa chạy vào nhà nó thấy 1 người con gái, nhỏ bé với cái đầu vàng cháy nắng đang mỉm cười nhìn nó:

    – Huy à, còn nhận ra chị không?

    Nó ngỡ ngàng 1 lúc, nhìn lại người con gái chỉ cao hơn nó 1 cái đầu, nước da cháy nắng đen nhẻm nhưng hàm răng lại rất trắng với nụ cười rất tươi, mất 1 lúc nó mới nhận ra chị, nó cũng há miệng cười rõ tươi:

    – Anh, chị Tèo. Chị mới lên nhà em chơi ạ?

    Mẹ nó thấy thế liền nhăn mặt bảo nó:

    – Huy từ giờ không được gọi chị là chị Tèo nữa nghe chưa. Phải gọi là chị Hoa. Từ bây giờ chị Hoa sẽ ở nhà mình.

    Vậy là từ hôm đó nhà nó đón chào thêm thành viên mới, chị Hoa học hết lớp 10 nhưng không học lên nữa mà ở nhà. Sau đó bố mẹ chị thấy khổ quá nên nhờ nhà nó giúp, chị chuyển lên nhà nó phụ việc và học thêm nghề may. Bà nó cũng già rồi nên 1 mình không thể chăm lo cho hai anh em nhà nó được nên cần có chị đỡ. Công việc cũng chẳng có gì, sáng nấu ăn sáng cho mọi người, đưa em nó đi nhà trẻ rồi chị cũng đi học nghề ở 1 tiệm ngay gần đấy. Trưa về nấu nướng cho chị, bà nội với nó rồi chiều lại đi học tiếp.

    Đến chiều cũng vậy, đón em nó rồi nấu nướng cho cả nhà. Bố mẹ nó ra cửa hàng từ sớm tinh mơ cho đến tận tối mịt, có hôm còn ở lại cửa hàng nên việc nhà do 1 mình chị gánh vác. Chị cũng rất thông minh nên chỉ trong thời gian ngắn đã thông thuộc việc trong nhà, chăm chút cho bà nội và em gái nó rất chu đáo nên được mọi người rất yêu quý. Nhất là nó, từ khi chị lên nó có thêm 1 người bạn chơi cùng, cùng chị chơi cờ caro, chơi bài, và nhất là đọc truyện. Chị ham đọc 1 cách kỳ lạ, chị đọc tất cả những gì trong nhà có, từ những quyển họa báo Thiếu niên tiền phong nó vẫn đặt mua, đến những quyển tiểu thuyết tình cảm dài lê thê của mẹ nó, thậm chí mấy quyển hướng dẫn sử dụng đồ đạc trong nhà thỉnh thoảng nó cũng thấy chị lôi ra đọc.

    Nó ngạc nhiên lắm, hỏi chị thì chị cười hiền hòa rồi tâm sự rằng lúc đi học thì chị rất thích học môn văn và rất thích đọc sách, do đó nên lên nhà nó thấy nhiều sách thì chị rất thích, vì thế nên chị lao vào đọc. Chị còn bảo nó có lần mải đọc truyện quá chị còn làm cháy nồi thịt kho, may mà mẹ nó không biết. Nói đến đây, chị chu cái mỏ suỵt suỵt ra dấu cho nó giữ kín rồi cười cười. Không nói gì nhưng tối đấy nó đã khệ nệ bê xuống cho chị mượn đống Kính vạn hoa mà nó cất giữ như kho báu mấy năm nay. Nhìn thấy thế, mắt chị rực sáng lên nhìn nó:

    – Kính vạn hòa à? Hồi trước chị có đọc 1 tập thì thích lắm, nhưng chẳng có để đọc thêm. Em có đủ hết cơ à? Thích thế?

    – Chị cầm lấy mà đọc, e đọc song hết rồi.

    Nhìn chị vui vẻ thế nó cũng thích lắm, lấy tay xắp xếp hết chồng truyện lên cái giường nhỏ của chị. Tôi hôm đó nó cùng chị đọc truyện mãi đến tận khuya, đến khi 2 mắt cay xè mới đi ngủ.

    Thấm thoát chị đã ở nhà nó được mấy năm, được ăn ngon, lại không phải dãi nắng ngoài đồng nên sau 1 thời gian chị khác hẳn, phổng phao trắng trẻo ra trông thấy. Nghề may chị học cũng đã khá nên đã xin được vào làm thợ phụ ở 1 tiệm may khá to trong thị trấn, vừa học thêm kinh nghiệm lại vừa có thêm tiền. Nó cũng đã bước vào năm lớp 11, nhổ giò chững chạc lên nhiều so với hồi chị mới đến nhà nó. Trên mép đã lún phún râu, giọng cũng ồ ồ ra và đặc biệt nó đã có những ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể.

    Trên lớp cũng có nhiều đứa có cảm tình với nó, đơn giảm vì nó học rất giỏi, nhìn lũ con gái cứ mỗi giờ ra chơi lại xà vào bàn nó hỏi han bài vở, lại nhìn ánh mắt của chúng nhìn mình là nó đoán ra ngay. Nó thuộc dạng dậy thì chậm trong lớp, ít để ý chứ thực ra lũ con gái lớp nó đã phổng phảo thiếu nữ từ lâu rồi.

    Một lần vừa tan học, thằng Trung, bạn nối khố với nó kéo nó lại rồi thì thụt:

    – Này, Huy, lại tao bảo cái này.

    – Có gì mà ra vẻ bí mật thế? – Nó ngạc nhiên hỏi.

    – Này, cái Huệ chuyên Anh nó thích mày đấy.

    – Mày đang nói ba lăng nhăng gì thế?

    – Mịa, tao nói thật mà. Hôm trước nó kể cho con Dung, rồi con Dung kể lại với tao mà. Chuẩn bị tinh thần đi nhá. Em Huệ hơi bị được của nó đấy.

    Thằng Trung cười phá lên với nó rồi đạp xe đi thẳng.

    Chuyện thằng Trung nói chỉ thoáng qua đầu nó rồi trôi tuột đi luôn, nó bặm môi ra sức đạp xe về nhà thật nhanh. “Mong là vẫn kịp… cầu trời vẫn kịp…” vừa đạp xe nó vừa lẩm bẩm trong đầu như thế.

    Trường nó học là trường chuyên của Tỉnh, chỉ cách nhà nó tầm hơn 2 cây số, nó ra sức đạp, guồng mạnh chân vào pê đan, chỉ 1 lúc là về đến nhà. Vào đến nhà, đón nó là nụ cười tươi với gương mặt trắng hồng của chị Hoa, đã mấy năm nay đều như vậy, chị luôn đón nó đi học về bằng nụ cười tươi rói và khi thì cốc nước chanh, khi thì đĩa hoa quả sẵn sàng trên bàn:

    – Vào nhà nghỉ ngơi uống nước rồi đi tắm đi em. Khiếp. Mồ hôi mồ kê ướt nhoẹt ra kia rồi kìa.

    – Vâng. Em ngồi nghỉ tí đã. Chị tắm trước thì tắm đi.

    Mấy năm ở cùng nhau, tình cảm của 2 chị em nó khăng khít lắm, lúc nào cũng ríu ra ríu rít truyện trò. Chị đối xử với nó còn tốt hơn cả 1 người chị đối xử với đứa em trai nhỏ, nó với chị cũng vậy, luôn yêu quý chị bằng cả tấm lòng của 1 người em. Nhưng đó là truyện của những ngày hôm trước. Từ hôm qua trong lòng nó lại có thêm 1 thứ cảm xúc khác, 1 thứ cảm xúc rất khó diễn tả bằng lời, mà nếu có diễn tả được bằng lời thì nó cũng không dám kể cho chị nghe, việc mà nó vẫn làm trong suốt mấy năm nay.

    – Thế Huy ngồi trông nhà nhé, bà nội với cái Tí sang nhà bá Thu chơi rồi. Chị đi tắm trước nhé.

    Chị Hoa bảo nó rồi lên tầng lấy quần áo đi tắm.

    Nghe chị nói thế tim nó đập bình bịch theo từng bước chân của chị, chỉ thế thôi mà nó thấy cả người đã căng thẳng, vừa hồi hộp vừa phấn khích không thể tả. Cảnh tượng chiều hôm qua 1 lần nữa lại chiếu chầm chậm trong đầu nó, nó nhắm mắt mà thấy mình như đang đứng trước mũi 1 con tàu cao tốc đang phóng hết tốc lực trong đường hầm. Mặc dù đã tua đi tua lại hình ảnh đó hàng trăm hàng nghìn lượt trong ngày hôm nay nhưng nó vẫn thấy kích thích khôn tả. Hình ảnh một âm đạo bằng xương bằng thịt, hình ảnh 1 con bướm xinh xắn, 1 khe suối thiên nhiên cả ngày cứ dập dìu, dập dìu trong đầu nó, cái hình ảnh mà ngày hôm qua nó đã được chiêm ngưỡng tận mắt, của chị.

    Khi tiếng cánh cửa buồng tắm trên tầng 2 đóng lại, tim nó lại càng đập nhanh mạnh hơn lúc trước. Chờ 1 lúc, đặt cốc nước đang uống dở xuống bàn, nó rón rén nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Tiếng bước chân của nó trên nền đá hoa cương lúc này thậm chí còn nhẹ hơn cả tiếng tim đập mãnh liệt của nó, từng bước, từng bước 1, nó rón rén bước đên bên cánh cửa buồng tắm lúc này đang đóng chặt.

    Tiếng xối nước trong buồng tắm lúc này như đang xối nốt chút sợ hãi trong lòng nó xuống, như 1 con mèo, nó nhẹ nhàng cúi đầu xuống, nhìn qua khe hở giữa cửa buồng tắm với nền nhà, ánh đèn vàng bên trong hắt ra cái hình ảnh mà nó muốn thấy…

    Hôm qua, lúc đi học về do phải nằm bò xuống đất nhặt quả bóng bàn, chui tọt vào trong bệ máy giặt, chỉ vô tình thôi nó đã liếc mắt vào khe hở giữa cánh cửa buồng tắm và mặt đất, nó đã suýt ngã ngửa ra với hình ảnh mà cả đời nó không bao giờ quên được. Một nhúm lông đen lúc này đang ướt sũng nước, chảy cụp xuống nhưng không thể che phủ được hai cái mép hồng hồng, ở giữa có cục thịt đang nhô lên đầy thách thức. Quá bất ngờ, mặt nó áp hẳn xuống đất, nheo mắt lại cố nhìn cho rõ thứ nó vừa trông thấy. Lần này nhìn kỹ lại, nó đã nhận ra thứ đó là gì, thứ đó là thứ mà nó vẫn thường lén lút xem trong những bức ảnh cũ mèn cắt trong báo nước ngoài mà mấy đứa vẫn truyền tay nhau, hay những thước phim sex xem trộm những lúc không có ai, thứ mà nó và lũ bạn vẫn âm thầm mơ tưởng mỗi đêm mộng mị.

    Vậy mà hôm nay, nó lại đang được chiêm ngưỡng chính thứ đó, bằng xương bằng thịt, và chỉ cách nó khoảng cách chưa đầy 1 met.