Category: Uncategorized

  • Bệnh dâm

    Bà Thúy Hạnh đi chơi về sớm hơn mọi khi bởi hôm nay bà thấy hơi mệt trong người. Mở cửa chưa kịp bước chân vào nhà bà đã nghe thấy tiếng rên rỉ của cô con dâu tương lai yêu quý trong phòng ngủ. Linh tính và kinh nghiệm báo cho bà Hạnh biết có chuyện không ổn bởi con trai bà hiện đang về việt nam để mua sắm và chuẩn bị những thứ cần thiết cho ngày cưới sắp diễn ra.

    Cánh cửa không được đóng chặt, vẫn còn hơi khép hờ, bà Hạnh vội đưa mắt nhìn vào trong. Cảnh tưởng bên trong căn phòng ngủ của con trai bà quá bừa bãi khiến bà Hạnh chóng mặt nhức đầu. Bừa bãi không phải là do căn phòng luộm thuộm, bừa bãi là bởi quần áo, váy và các đồ phụ tùng vứt tung tóe dưới sàn nhà. Trên giường thì là cảnh đôi tình nhân ướt sũng mồ hôi đang hì hục hẩy mông như một cái lò xo. Bà Hạnh bình tĩnh nhìn xem thằng bồ của con dâu bà là ai thì bà thoáng ngạc nhiên, đó chẳng phải là thằng Dũng vẫn hay đến nhà ăn cơm hay sao? Nó là bạn của thằng Tiến con trai bà, tại sao nó lại làm như vậy cơ chứ?

    Bà Hạnh đứng ngẩn ngơ bên ngoài, mặt bà đỏ bừng như gấc bởi đây là lần đầu tiên trong đời bà được chứng kiến tận mắt cảnh làm tình của một đôi nam nữ. Ban đầu bà Hạnh định bước vào quát cho đôi kia một trận tơi bời nhưng bà lại thôi, bởi chẳng hiểu sao bà thấy ngại ngại trước cảnh tượng lõa lồ của hai con người gian phu dâm phụ bên trong. Đứng nhìn một lúc thì bà bỗng dưng cũng thấy chút chút rạo rực trong người.

    Mấy năm nay rồi bà Hạnh chưa được làm tình, chưa được ngửi cái cơ thể đàn ông, giờ nhìn thằng Dũng mồ hôi nhễ nhại nằm trên dập con cặc xuống lồn con dâu thì bà Hạnh cũng động lòng thèm khát. Ôi nhìn dương vật của nó đang ra vào kìa, bóng loáng và dài ngoẵng, sao nó lại đẹp đến vậy cơ chứ… nó làm bà bất giác hồi tưởng lại chuyện ngày xưa bà cũng đã không biết bao nhiêu lần được hưởng những con cặc to như vậy. Những người tình trong quá khứ của bà là bao nhiêu người chắc bà không thể nào đếm được hết được, có lẽ chỉ có một người biết rõ nhất, đó là.. con trai bà… thằng Tiến.

    Chiều ngày hôm đó, bà Hạnh vẫn giữ thái độ bình tĩnh với cô con dâu tên Thúy Hằng. Bà vờ như không biết chuyện gì việc Hằng đã lén ngoại tình và cắm sừng lên đầu thằng Tiến. Thực sự là oái oăm, bởi Hằng là đứa con gái bà Hạnh rất yêu quý và chính bà đã làm mối bắt thằng Tiến phải cưới Hằng bằng được. Hằng xinh đẹp, ngoan ngoãn, có học thức nên Tiến cũng si mê và phải cưa cẩm một thời gian khá dài thì nàng mới gật đầu đồng ý. Sống ở phương tây nên bà Hạnh cũng không cấm đoán con trai mình một ngày dẫn Hằng về nhà và xin phép bà cho hai người sống chung một thời gian rồi sẽ làm đám cưới sau. Nhìn đồng hồ, tính giờ này ở Việt nam đang là tối muộn chắc thằng Tiến đã đi chơi về, bà Hạnh đóng cửa phòng lại và mở facebook ra nhắn tin.

    – Con ngủ chưa? – Bà Hạnh nhắn cho Tiến.

    – Có việc gì hả mẹ? Con vừa mới lên giường thôi. – Tiến nhắn lại trả lời.

    – Con xem thế nào có bay sang sớm được không? Có việc hệ trọng lắm con à.

    – Việc gì hệ trọng mà mẹ bảo con sang gấp vậy?

    – Mày cứ sang thì sẽ rõ.

    – Mẹ phải nói rõ cho con biết là chuyện gì thì con mới sang chứ!

    – Con Hằng…

    – Hằng làm sao hả mẹ? Vợ con hỗn với mẹ à?

    – Không phải, nó có bao giờ dám hỗn với mẹ đâu.

    – Thế Hằng làm sao? Mẹ nói rõ ra đi!

    Bà Hạnh thở dài rồi quyết định nói hết cho Tiến biết chuyện lúc trưa nay bà đã nhìn thấy những gì:

    – Con cứ dắt cáo về nhà, giờ con cáo ăn thịt người trong nhà rồi đấy con có biết không?

    – Cái gì mà cáo với ăn thịt người vậy hả mẹ? Con chẳng hiểu mẹ đang nói gì nữa.

    – Thì thằng Dũng làm cùng với vợ chồng con hay đến nhà ăn cơm ý, trưa nay nó vừa ngủ với con Hằng trên giường trong phòng con đấy, con có biết không? Chưa cưới mà nó đã ngoại tình, nếu lấy về thì không ổn chút nào. Con sang ngay và xem lại đi, thế này là mẹ không đồng ý đâu. Mẹ không chấp nhận một đứa con dâu lăng loàn như vậy. Cái Hằng làm mẹ bất ngờ quá, có lẽ mẹ đã nhìn sai…

    Bà Hạnh nghĩ rằng chắc Tiến đang sốc lắm nên mãi không trả lời, bà phải nhắn tiếp xem con trai có làm sao không:

    – Con không sao chứ? Mẹ biết con đang rất buồn, nhưng đó là sự thật, chính mắt mẹ nhìn thấy chứ không phải mẹ đổ điêu đâu. Thôi con ạ, ngoài còn thiếu gì đứa xinh đẹp, không lấy đứa này thì lấy đứa khác.

    – Con không buồn mẹ ạ! – Tiến trả lời. Chuyện của Hằng với Dũng con đã biết hơn một tháng nay rồi.

    – Sao? Con nói cái gì mà mẹ không hiểu? Con biết rồi ư? Con biết chúng nó như vậy thì tại sao con vẫn đưa thằng Dũng về nhà ăn cơm hả trời?

    – Haiiiz… biết nói thế nào cho mẹ hiểu nhỉ? Con cho phép Hằng ngoại tình với Dũng đó mẹ ạ, và Hằng cũng rất yêu anh ấy.

    Bà Hạnh đọc những dòng chữ của Tiến viết ra mà bà còn thấy sốc và choáng hơn cả vụ trưa nay bà chứng kiến con dâu ngoại tình. Bà không thể ngờ được trên thế gian này lại có người chồng cho phép vợ minh đi yêu người đàn ông khác. Trên phim chắc cũng không có cái chuyện như vậy chứ đừng nói ngoài đời. Có lẽ nào thằng Tiến, con trai bà bị bệnh gì hay sao? Phải có lý do thì nó mới như vậy chứ. Chứ ai đang khỏe mạnh lại cho vợ đi cặp bồ, nói ra lại bảo bị hâm nặng. Là một người mẹ thương con, lại là một phụ nữ từng trải, bà Hạnh mạnh dạn hỏi:

    – Tiến này, ừ cứ coi như là con đang nói thật đi, mẹ tin là như vậy. Nhưng con có thể cho mẹ biết là con có bị bệnh tật gì không? Phải có lý do gì đó thì con mới cho phép vợ mình đi quan hệ với người đàn ông khác chứ.

    – Cám ơn mẹ đã quan tâm và thương con. – Tiến trả lời. Mẹ yên tâm, con không bị bệnh gì đâu.

    – Không bị bệnh gì mà tại sao con lại như vậy? Mẹ là mẹ, con cứ nói thẳng cho mẹ biết để mẹ còn tìm cách cứu chữa cho con. Mẹ hỏi thật, có phải con bị bệnh yếu sinh lý hay là dương vật không cương cứng được không?

    – Con gửi cái gì bậy bạ cho mẹ vậy? – Bà Hạnh nhìn vào khúc dương vật mà Tiến vừa gửi, nó vừa cứng vừa đỏ hỏn… bà bỗng xấu hổ.

    – Hihi, con gửi cho mẹ xem dương vật của con trai mẹ vẫn khỏe mạnh như bình thường chứ có yếu ớt gì đâu.

    – Thằng quỷ! Cái đó mà cũng gửi được. – Bà Hạnh bỗng tủm tỉm cười thầm, rồi bà cũng tò mò muốn được xem lại, bà lướt màn hình và chăm chú nhìn dương vật của Tiến.

    – Kaka… mẹ có thấy nó to hơn cái thời mẹ còn tắm cho con không?

    – Bố nhà anh, lắm chuyện vừa thôi. Mẹ không đùa đâu, mẹ đang hỏi nghiêm túc là con có mắc bệnh gì không để còn chạy chữa cho kịp. Mẹ là mẹ, con có biết là mẹ lo lắng cho con lắm không?

    – Hihi, mẹ cứ hỏi thì con cũng nói thật, đúng là con bị mặc một bệnh nan y không thuốc nào cứu chữa được.

    Chân tay bà Hạnh bủn rủn khi Tiến thông báo như vậy. Bệnh nan y ư? Ngực bà cảm thấy khó thở! Chẳng nhẽ đời con trai bà lại chết sớm vậy sao? Cả đời bà chỉ có mỗi thằng Tiến là đứa con duy nhất, bà yêu quý nó còn hơn cả mạng sống của mình, không thể nào để chuyện đó xảy ra được.

    – Con đang nói gì vậy hả Tiến? Con bị bệnh nan y ư? Con nói cho mẹ biết con bị bệnh gì đi?Còn nước còn tát, con cứ yên tâm, mẹ luôn ở bên con.

    – Hihi, mẹ yên tâm, bệnh này tuy khó chữa nhưng không chết được đâu, thậm chí sống dai lắm.

    – Thế là bệnh gì? – Bà Hạnh bực vì Tiến cứ úp mở trong khi bà đang rất lo lắng.

    – Bệnh… dâm!

    – WTF?

    – Hì hì, bệnh dâm mẹ à. Mẹ đã nghe ai nói đến cái bệnh này chưa?

    – Bệnh dâm là bệnh gì? – Bà Hạnh hỏi cho có chứ bà đã thở phào nhẹ hết cả người.

    – Bệnh này khó giải thích lắm mẹ ơi. Mà có lẽ con mắc bệnh dâm cũng theo gen di truyền của mẹ đó.

    – Cái gì mà theo gen di truyền của mẹ vậy? – Bà Hạnh thực sự không hiểu bởi bà đâu còn là thanh niên để hiểu những từ như vậy.

    – Hì hì, thì mẹ có công nhận là ngày xưa mẹ cũng dâm nhất cái xóm mình không?

    – Mẹ không hiểu? Sao lại bảo mẹ dâm nhất xóm vậy con?

    – Trời ơi, cái từ “dâm” mà mẹ còn không hiểu nữa à? Có nghĩa là nhu cầu tình dục của mẹ thuộc dạng cao và mẹ đã từng lên giường với cơ số các chú, các bác trong xóm rồi đó.

  • Mợ tôi thật tuyệt

    Một hôm, đi học về vừa ngồi vào mâm cơm thì mẹ tôi bảo:

    – Ăn cơm xong thì lên ở nhà cho bà ngoại ( vì hôm nay bà và ông ngoại tôi đi ăn cỗ ở xa còn cậu thì đi làm xa lâu lâu mới về nên chỉ có mợ và cô con gái mới được 4 tuổi )

    Tôi liền đáp:

    – Vâng, ăn xong con đi liền ( trong lòng tôi mừng thầm, tối được ngủ ở đấy nữa thì còn gì bằng )

    Ăn xong bữa cơm tôi lên nhà bà ngoại thì chỉ thấy mợ với cô con gái với một thằng cu 8 tuổi là cháu của tôi. Vừa đến sân nhà mợ tôi bảo:

    – Tối ở đây ăn cơm với mợ rồi ở trông 2 đứa em giùm mợ rồi sáng mai hãy về chứ một mình mợ ở thì sợ bọn trộm lắm.

    – Vâng nhưng tối cháu ngủ như chết ấy, sợ bọn trộm nó khiêng mợ đi lúc nào cháu cũng không biết đâu ( tôi trêu mợ )

    – Cứ doạ mợ, tối mợ không dám ngủ một mình đâu ( mợ tôi nhí nhảnh cười )

    – Thôi để tối cháu ngủ cùng mợ cho ( tôi tấn công liền vì mợ biết tính tôi hay trêu cũng không nói gì thêm )

    – Thôi đi ông tướng!! Lấy xe chở mợ ra chợ mua con gà để tối mình làm bữa ( vì mợ tôi không biết đi xe máy nên mới nhờ tôi đưa đi )

    Tôi liền quay đầu đưa mợ ra chợ, vừa đi tôi hễ cứ gặp ổ gà ổ voi là tôi lại phanh gấp làm cái bầu vú căng tròn cứ đập vào lưng tôi làm thằng nhỏ tôi cứng dần và đều ( mợ tôi cũng tầm 27 tuổi rồi nên mợ tôi cũng không đặt 2 tay lên lưng tôi như bọn con gái mới lớn ). Ra đến chợ ngồi trên xe đợi mợ mua con gà với một số đồ thì về đến nhà cũng gần 4h chiều cmnr. Vừa lên nhà thấy 2 đứa em vẫn ngồi xem tivi với nhau nên tôi tranh thủ chợp mắt một tí…. Đang ngủ ngọn thì mợ gọi dậy ăn cơm xem đồng hồ thì cũng 6h tối rồi tôi vội vàng ra rủa mặt rồi xuống ăn cơm ăn cơm xong bắc nồi nước ấm lên để tắm ( chứ ở quê đâu có máy nóng lạnh như mấy ông ) rồi mợ tôi bảo:

    – Cháu tắm trước đi!!

    – Không mợ tắm trước đi cháu xem nốt bộ phim này rồi mới tắm được ( đâu nào có phải xem phim mà để đi rình mợ tắm ấy chứ )

    – Thế xem xong thì đi tắm luôn nhá !! Tối nay có mưa to nên người ta cúp điện sớm đấy.

    – Vâng, cháu biết rồi, mợ cứ đi tắm đi ( 2 đứa em mải xem phim nên cx không đi tắm luôn )

    Mợ tôi xách xô nước vào được một lúc thì tôi cũng mò mẫm theo sau ( cái nhà tắm thì cũng xây nhưng chỉ có cái cánh của bị hỏng khoá với lại có một miếng gỗ bị bung ra nhưng cũng đủ thấy toàn bộ mọi ngõ nghách ) thì vừa lúc mợ đang cởi từng cái cúc áo và cái quần ra tim tôi đập thình thịch như chưa từng được đập vậy cái cảm giác vụng trộm, nó vừa phiêu vừa sợ thì đập thẳng ngay vào mắt tôi là cặp vú tróng nõn nà, chỉ tội cái đầu ti hơi thâm vì đã có một đứa con, vú mợ không to mà cũng không bé, rất đáng được gọi là vú đẹp.

    Tiếp đến là phần ngã 3 với chùm lông đen thưa thưa, đúng là gái một con trông mòn con mắt. Rồi mợ bắt đầu ngồi xuống để tắm, từ từ mợ dạng hai chân ra để đái ( hơi thô các bạn thông cảm người miền quê nó thế ) và tôi có thể thấy rõ cái mu lồn với cái hột le vì mợ ngồi đối diện mặt với của nhung mợ không để ý đên có một cặp mắt thèm thuồng như muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống mợ ngay lập tức. Nhưng tôi đã kiềm chế được bản thân mình để tránh bứt giây động rừng.

    Ngồi ngắm mợ được 2 phút thì thấy mợ lấy cái lọ có nhãn hiệu là Dạ Hương và xoa xoa vào khe lồn làm tôi phọt cả tinh trùng ra, chân tay bây giờ không còn sức nữa rồi, đây cũng không phải lần đâu tôi nhìn thấy lồn, tôi thường vào các web sex để xem hết các bộ phim rồi nhưng giữa ảo và thật cái nào sống động hơn. Chân tay tôi lúc đó hết sức lực rồi tôi liền đi từ từ vào nhà nhưng không may nhẫm phải chỗ trơn trượt làm tôi té ngã ngửa ra lúc đó tôi mới lên tiếng:

    – Chết tiệt thật ai gài bẫy cháu à ( đánh trống lảng đã )

    – Ai bảo ra đây làm cái gì ( mợ cười )

    – Cháu ra rủa tay nhưng đen thôi, đỏ quên đi ( tôi gắt )

    – Thế có làm sao không?

    – Cháu không sao chỉ thấy tê tê thôi ( sợ bị phát hiện muốn chết còn biết đau là gì nữa ).

    Rồi tôi chạy một mạch vào nhà được một lúc thì mợ cũng vào để xem tôi có bị làm sao không

    – Có đau lắm không để mợ lấy thuốc bôi cho.

    – Cháu không sao đâu, mợ cứ đi làm việc của mợ đi!! Cháu nghỉ tí rồi đi tắm ngay ây mà.

    Lúc đó thằng nhỏ của tôi vẫn nổi một cục lên làm tôi lấy cả 2 bàn tay che. Mà mợ thì cứ tiến lại gần làm tôi đỏ hết mặt mợ hỏi:

    – Làm gì mà đỏ hết mặt lên thế kia, có chuyện gì dấu mợ hả ( mợ cười )

    – Đâu có ạ!! Cháu đi tắm đây.

    Tôi vội xuống bếp xách xô nước vào phòng tắm để tắm thì thật bất ngờ bộ quần áo mợ vừa thay ra để ngay ở chỗ cái bồn thì tôi thấy cái quần lót màu hồng của mợ ở ngay bên trên chắc tại mợ vội ra xem tôi có bị làm sao không nên chưa kịp để xuống bên dưới tôi cầm cái quần lót của mợ lên thì thấy vẫn có một ít nhớt nhớt với mấy sợi lông rụng vướng trong quần lót, tôi để sát vào mũi hít một hơi thật dài thấy có mùi khai khai tôi liền lấy lưỡi liếm một ít, thấy có vị ngấy ngấy còn thằng nhỏ của tôi chưa địt đã cứng rồi.

    Lấy cái quần lót xục vào thằng nhỏ được một lúc thì bắn tinh trùng vào giữa cái đũng quần lót rồi tôi vội tắm nhanh chứ mọi hôm tắm có 15 phút giờ tắm gần 1h đồng hồ cmnr, đang mặc quần áo vào thì có tiếng bước chân vào trong nhà, tôi vừa ra khỏi của nhà tắm thì thấy mợ vừa vào trong nhà. Vào trong nhà tôi hỏi:

    – Nãy mợ ra ngoài chỗ nhà tắm hả ( tôi cúi mặt hỏi )

    – Ừ! Nãy tưởng cháu chưa tắm nên định ra lấy quần áo của mợ để đi giặt ấy mà.

    – Thế giờ mợ ra lấy đi ( Chắc nãy mợ nhìn thấy tôi thẩm du với cái quần lót của mợ rồi )

    – Thế quần áo của cháu đâu để mợ giặt luôn cho.

    – Cháu để ngay chỗ đó luôn ạ

    Tôi chạy theo mợ để phụ mợ một tay, vừa giặt xong quần áo của tôi thì đến quần áo của mợ, đến cái phần quần lót của mợ thì lấy tay sờ vào cái đũng quần lót cũ lúc nãy tôi xuất tinh vào thì mợ cười nhẹ, tôi cũng thấy xấu hổ phần nào, giặt xong vào nhà mợ bảo:

    – Thôi tắt tivi đi, đến giờ ngủ rồi !!

    Tôi nhìn lên đồng hồ cũng 10h đêm rồi, mợ bảo thằng cháu tối nay ngủ với tôi còn mợ ngủ trong buồng ( phòng ngủ ) với đứa con gái

    – Cháu ngủ ngoài chỗ tivi này ( vì từ chỗ này chui vào buồng của mợ có mấy bước chân )

    – Thế cháu ngủ sớm đi nhé.

    Rồi mợ đi vào buồng ngủ, tôi cũng tắt điện rồi đi ngủ nhưng trong người cứ rạo rực không ngủ được, đến 1h sáng thì một cơn mưa to ập đến, gió thì to làm mưa bay vào tận chỗ ngủ của tôi. Tôi gọi thằng cháu dậy vào buồng ngủ cho đỡ ướt nhưng nó ngủ như chết ấy, gọi mãi không dậy, tôi bế nó đến chỗ buồng ngủ của mợ rồi mở cửa gọi mợ dậy tìm chỗ ngủ khác cho hai chú cháu tôi chứ ngủ ngoài không ổn, tìm mãi chỗ nào gió cũng lùa vao ( nhà gỗ ) chỉ có 2 buồng ngủ là kín nhưng buồng dưới là để thóc lúa hết rồi nên không ngủ được, bây giờ chỉ còn mỗi buồng của mợ thôi, đành phải ngủ chung 4 người chứ sao, mợ bảo:

    – Cháu ngủ ngoài cùng nhé! Để mợ ngủ ở giữa ôm 2 đứa bé.

    – Thế nào cũng được ạ ( miễn là cùng giường là vui rôi )

    Trời thì vẫn mưa còn tôi thì tìm cách vượt cửa khẩu bởi thằng cháu tôi nó cản, tôi không biết mợ đã ngủ hay chưa nhưng cơ hội này là có 102 nên phải tận dụng, tay tôi như đặt nhầm lên bụng mợ, không thấy có phản ứng chống cự gì, tôi đưa tay lên một tí thì đụng ngay vào bầu vú mềm mại của mợ, thì ra mợ không mặc áo vú đi ngủ tay tôi mân mê một lúc bên ngoài rôi luồn tay vào bên trong thì có tiếng nói nhè nhẹ:

    – Chỉ sờ thế này thôi nhé! Mợ sợ người ta biết lắm

    – Sợ gì hả mợ. Cháu không nói mợ không nói ai biết được

    – Sờ thế này là được rồi mà!

    – Nhưng cháu muốn ấy mợ cơ

    – Thôi mợ sợ lắm!! Với lại lần đầu đã đòi ấy rồi à

    – Không sao đâu mà. Mợ cứ yên tâm đi.

    Tôi bò sang bên của mợ đẩy thằng cháu ra chỗ của tôi giờ thì tôi đang nằm ngay sát mợ. Mợ có vẻ ngại ngùng tôi liền chủ động cho tay vào bên trong áo và xoa bóp vú làm cho mợ rên nhẹ nhẹ rồi tay tôi tiến xuống định tụt cái quần dài của mợ xuống thì mợ nói:

    – Ấy đừng !! Thế này thôi, mợ mới đi đặt vòng. Để mấy hôm nữa đi.

    Tôi mặc kệ, con tim không thắng nổi lý trí nữa rồi, tôi tụt luôn quần lót lẫn quần dài xuống hết, tôi cầm cái đèn pin ngay trên đầu soi để lấy ánh sáng, lúc đó mợ cũng không phản ứng gì, chỉ nằm im, tôi lấy 2 ngón tay tách hai cái mép lồn đang rỉ nước của mợ tôi cúi mặt vào bú xung quanh rồi bú vào hột le của mợ làm mợ rên to hơn, tôi lại càng bú mạnh hơn.

    Được một lúc tôi ngồi dậy nói:

    – Giờ cháu địt mợ nhá.

    – Ừ! Nhưng làm nhẹ nhẹ thôi không bọn trẻ nó tỉnh mất.

    Không nói gì thêm, tôi đưa thằng nhỏ của tôi đến trước mu lồn của mợ đang rỉ nước, tôi dùng 2 ngón tay tách hai mép ra để mở lối cho cuộc chiến tranh vật lộn như phim hành động nhật bản vậy. Tôi lấy đà đẩy thằng nhỏ vào cái “ọt…” thằng nhỏ tôi đã bị ngập một nửa rồi, mợ chỉ rên hơi to nhưng tiếng mưa với tiếng sấm đã lấn át hết. Tôi đẩy một phất nữa làm nó lút đến cuống của thằng nhỏ:

    – Cháu làm nhanh nhanh đi để mợ còn ngủ, sắp sáng rồi kìa.

    – Cháu sắp ra rồi

    – Thế ra luôn đi lại còn hỏi.

    – Thế mợ muốn cháu xuất bên trong bướm của mợ hay bên ngoài

    – Bên trong cũng được bên ngoài cũng được mợ đặt vòng rồi, không sao đâu.

    Vừa nói xong tôi bắn ồ ạt trong bướm của mợ rồi tôi nhấp thêm vài phát nữa làm cho tinh trùng chảy ra bên ngoài khá nhiều….


    Còn tiếp…

  • Yêu trẻ con – Quyển 1

    Bạn đang đọc Quyển 1, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Yêu Trẻ Con” tại đây: http://truyensextv2.cc/tag/yeu-tre-con/


    Phần 1
    Không còn lối thoát, tôi đành quay đầu lại. Con đường sỏi dẫn chúng tôi vào sâu trong rừng bỗng chốc trở thành ngõ cụt. Xung quanh tôi, những đám dây leo um tùm chặn mất lối đi, tiếng tu hú trêu ngươi văng vẳng trên những ngọn cây nghe như lũ quái vật đang rình mồi. Nhỏ Linh lo lắng cấu chặt hai bàn tay vào hông tôi, sợ rằng nếu nhỏ cấu mạnh hơn một chút nữa, nhỏ sẽ bóp nát hai quả thận của tôi mất.

    Chúng tôi bị lạc mất đồng đội trong quá trình di chuyển. Năm người còn lại biến mất sau một khúc cua, hình như là rẽ vào một lối nhỏ rậm rạp nào đấy mà chúng tôi không để ý và đi thẳng. Giá mà lúc tối tôi cẩn thận sạc đầy pin điện thoại thì có lẽ một cuộc gọi bây giờ có thể giải quyết mọi vấn đề. Nhỏ Linh mắt rưng rưng nhìn tôi hỏi:

    – Giờ sao chú? Con sợ quá!

    Lạc giữa của không gian tĩnh mịch của rừng rú, giữa những tiếng côn trùng kêu réo rắt, ai mà chả xáo động. Tôi hiểu điều đó nhưng chẳng hiểu sao cái vẻ mặt kiểu như sắp khóc đến nơi của nhỏ Linh làm tôi phì cười dữ dội.

    – Sao chú lại cười? – Nhỏ hờn.

    – Mình cùng đường rồi. – Tôi trêu.

    – Mình lạc rồi à… huhu.

    Thấy nhỏ rơm rớm nước mắt tôi cố nhịn cười và không trêu nữa. Tằng hắng một cái lấy lại vẻ điềm tĩnh và trấn an nhỏ:

    – Ừ lạc rồi. Nhưng không lâu đâu.

    – Là sao ạ? – Nhỏ hỏi lại.

    – Con đường chính xác sẽ có những dấu hiệu chỉ dẫn. Nhóc có nhớ lần cuối cùng mình thấy những người trong nhóm là ở đâu không?

    Nhỏ Linh đưa mắt nhìn lên trời nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

    – Con cũng không nhớ rõ lắm, hình như là lúc mình rẽ vào con đường sỏi này.

    Tôi bảo nhỏ bám chặt lấy hông tôi kèm theo lời nhắc nhở đừng cấu mạnh quá và quay xe đi ngược trở ra con đường sỏi. Chúng tôi dừng lại ở cái khúc cua mà cả tôi và nhỏ Linh đều đồng ý rằng chúng tôi lạc mất nhóm từ đó và bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Chắc chắn phải có một chỉ dẫn gì đó ở quanh đây mà chúng tôi đã vô tình bỏ qua. Sau một lúc tìm kiếm, nhỏ Linh reo lên:

    – Chú ơi, ở đây nè!

    Đó là hình một mũi tên màu đỏ được vẽ trên một thân bạch đàn già. Cái mũi tên nhỏ đến mức tôi phải đến thật gần và căng mắt ra mới thấy được.

    “Mọe thằng cờ hó nào vẽ cái chỉ dẫn như lềnh. ”

    Tôi rủa thầm trong bụng và tự hỏi tại sao lũ kia có thể tìm ra được nó nhanh đến như vậy. Chúng tôi men theo hướng chỉ của mũi tên và phát hiện ra một con đường bị khuất sau một bụi cây lớn. Chính nó, chính là nơi chúng tôi bị lạc. Vết bánh xe còn rất mới chứng tỏ vừa có người đi qua đây. Tôi bảo nhỏ Linh lên xe và rẽ bụi rậm tiến vào con đường.

    – Nhóc chú ý xung quanh để tìm những chỉ dẫn khác nghen – Tôi nhắc nhỏ Linh.

    – Dạ, con biết rồi. – Nhỏ trả lời.

    Đi được vài phút nữa, nhỏ Linh vỗ mạnh vào vai tôi và reo lên:

    – Chú ơi, có nè!

    Nhỏ chỉ xuống một tảng đá lớn nằm ở bên đường. Trên tảng đá, một hình lục giác màu đỏ được vẽ rất lớn. Tôi đột ngột dừng xe lại làm nhỏ Linh giật mình:

    – Sao vậy chú?

    – Có bẫy.

    Hình chấm than có nghĩa là hãy chậm lại và đề phòng nguy hiểm. Nhỏ Linh sợ sệt cấu mạnh hai bàn tay vào hông tôi làm tôi kêu ré lên. Thấy tôi la oái oái nhỏ luống cuống xin lỗi rồi rụt tay lại. Bước xuống xe, tôi bảo nhỏ Linh đứng yên còn mình đi xem xét cẩn thận. Những cái bẫy được tụi Đấng Tối Cao giăng rất kín, tôi biết điều đó. Để tìm ra chúng không phải là điều dễ dàng, và mặc dù có hơi cắn rứt lương tâm nhưng tôi thực sự mong rằng, tụi đi trước đã dính hết bẫy rồi và hai chúng tôi đơn giản là chỉ cần vọt qua là xong.

    Nhưng tôi đã lầm.

    Đang lọ mọ cúi cúi nhìn vào những bụi cây, chân tôi vấp phải một cục đá. Và một thứ gì đó như một sợi dây bị kéo bật lên kèm theo những tiếng sột soạt trên các tán lá. Tôi còn chưa kịp nhận ra điều gì thì nghe đánh “bộp” một cái.

    Một bịch ni – lon chứa đầy nước từ đâu đó trên cao lao xuống đúng chỗ nhỏ Linh đang đứng. Và điều gì phải xảy ra nó đã xảy ra.

    Nhỏ Linh đứng đó, hứng trọn cơn thịnh nộ của bịch – ni – lon – chết – chóc. Người nhỏ ướt như chuột lột và lần này không còn rơm rớm nữa, nhỏ ngồi bệt xuống đất và khóc rống lên. Còn tôi, thay vì chạy đến dỗ dành như một người con trai đáng ra phải thế, tôi cũng ngồi bệt xuống đất, nhưng mà để ôm bụng cười, cười dữ tợn.

    Nhỏ Linh thấy thế lại càng khóc to hơn. Tôi phải cố nén lại những tiếng cười chỉ chực trào ra khỏi cuống họng để chạy đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ giận hờn ngúng nguẩy hất tôi ra. Tôi lại ôm bụng cười. Nhỏ lại khóc. Tôi cố kéo nhỏ dậy. Phải ba lần như thế nhỏ mới chịu đứng lên.

    – Chú im đi.

    Nhỏ Linh nhéo mạnh vào lưng tôi khi tôi cứ thỉnh thoảng phọt ra đôi ba tràng cười vì nhớ lại cái cảnh nhỏ ngồi khóc như một đứa con nít.

    – Ừ thôi không cười nữa – Tôi giả bộ xin lỗi.

    – Cười nữa là con vặt hết lông nách đấy – nhỏ Linh giận hờn.

    – Lạy hồn.

    Chúng tôi lên xe và tiếp tục cuộc hành trình. Đến bây giờ tôi mới chợt hiểu ra vì sao tụi đi trước không bị dính cái bẫy này. Bởi cái “công tắc” kích hoạt là hòn đá được giấu bên lề đường. Có lẽ bọn Đấng Tối Cao tính rằng, những kẻ thông minh nhận ra có bẫy và cố gắng tránh đi bằng cách đi mé mé sang bên lề sẽ dính bẫy. Còn những đứa có trí thông minh ngang một con bò cứ nhằm thẳng con đường mà đi đại thì vô tình sẽ thoát. Người ta nói “ngu si hưởng thái bình” là vì thế. Tôi thở dài tự an ủi bản thân vì trí thông minh tuyệt đỉnh, không những giúp cho mình thoát nạn mà còn tạo cơ hội để người đồng đội được tắm mát vào một ngày nắng chói chang như thế này, âu cũng là duyên phận. Tự nghĩ rồi tự thưởng cho mình một nụ cười khoái trá, nhỏ Linh tưởng tôi cười nó nên nhéo cho tôi một cái đau điếng người. Con điên.

  • Người mẹ yếu đuối – Tác giả Why Not Me

    Gia đình thằng Hiếu là một gia đình trung lưu như bao gia đình khác ở Sài Gòn. Ba nó làm việc trong một công ty lớn với mức thu nhập khá cao, nhờ đó mà mẹ nó không cần phải đi làm mà chỉ ở nhà chăm sóc cho hai anh em nó đến lúc nó và con Trinh lớn lên rồi ra riêng.

    Ba nó rất là gia trưởng, đó là nguyên nhân làm cho thằng Hiếu không thích hợp cho lắm với ông. Lúc nhỏ nó cứ bị ba nó kềm xiết rất chặt chẽ, nhưng điều làm tình cảm giữa nó và ba nó không được như ý chính là mẹ nó! Thằng Hiếu không bằng lòng với cách cư xử cùa ba nó đối với mẹ nó! Mẹ thằng Hiếu là một người đàn bà yếu đuối nên bị ba nó trấn áp một cách mạnh mẽ. Bà lúc nào cũng hết sức tùng phục ba nó, ba nó nói gì thì bà cũng gật đầu nghe theo làm thằng Hiếu cũng phải bực mình.

    Khi nó hỏi thì mẹ nó cười:

    – Con đừng lo cho mẹ, mẹ chấp nhận vậy mà.

    Mẹ thằng Hiếu lấy chồng lúc mới 17 tuổi và không biết người đàn ông nào khác ngoài ba nó. Mẹ thằng Hiếu là một người đàn bà khá duyên dáng nhưng vì ba nó không cho phép bà trang điểm quá mức nên trông bà có vẻ già hơn tuổi và hơi luộm thuộm quê mùa trong cách ăn mặc.

    Thằng Hiếu nói:

    – Mẹ nên đi mua sắm với con Trinh để nó tư vấn cho mẹ về cách ăn mặc sao cho hợp với mẹ hơn chứ nhìn mẹ mà phát chán!

    Mẹ thằng Hiếu khoát tay:

    – Í, không được đâu, ba con mà biết thì rầy mẹ chết!

    – Ba có bao giờ thèm để ý đến mẹ đâu mà mẹ sợ?

    Mẹ thằng Hiếu thở dài:

    – Con đừng nói như vậy, ba mà nghe được…

    Thật ra thì cũng nhờ ba nó nghiêm ngặt như vậy mà thằng Hiếu và con Trinh đều học đến nới đến chốn. Khi nó ra trường thì nhanh chóng nó có được một việc làm ổn định trong một công ty lớn với mức lương khá cao, nhờ vậy mà thằng Hiếu có một cuộc sống khá sung túc. Tính nó đa tình nên nó chưa chịu lấy vợ mà cứ bay từ nụ hoa này đến nụ hoa khác. Hiện tại thì nó đang chia sẽ cuộc đời với con Xuân và cả hai coi bộ muốn hợp thức hóa mối liên hệ này. Con em nó thì đã lấy chồng nhưng hai đứa chúng nó còn mải mê lo chuyện công danh nên chưa tình đến chuyện có con.

    Thằng Hiếu thương mẹ nó lắm, nó nhớ đến lúc nó và con Trinh còn nhỏ, những dịp bà dấu chồng mà mua cho hai anh em nó những thanh socola vì biết hai anh em nó rất thích món đó trong khi ba nó thì tuyệt đối không cho mua những món ăn nhiều đường.

    Ba nó cũng không chấp nhận những biểu lộ tình cảm quá trớn trong gia đình nên nhiều lúc chờ ba nó không có mặt, mẹ nó mới dám ôm hun hai đứa con của mình một cách âu yếm.

    Hôm đó, thằng Hiếu chạy sang nhà ba mẹ mà nói với mẹ nó:

    – Mẹ à, con được công ty gửi đi công tác ba ngày ở Cần Thơ. Mà công ty lại bao luôn cho một người thứ hai đi ké. Con định đi cùng con bồ của con nhưng nó mắc kẹt chuyện riêng nên không đi được. Vậy mẹ đi với con nha?

    Mẹ thằng Hiếu mừng lắm, từ lúc hai con ra riêng thì nhà vắng nên bà cũng lủi thủi một mình, với lại chồng bà thì đi làm suốt ngày, dạo sau này ông còn đi luôn hai ba ngày mới về nhà, lấy cớ là công ty gửi ông đi thanh tra mấy công ty con.

    Được đi chơi với thằng Hiếu vài ngày thật là thích thú còn gì bằng.

    Nhưng bà lại đắn đo, do dự:

    – Nhưng mà chắc ba con không chịu đâu.

    Thằng Hiếu bực mình cằn nhằn:

    – Sao mẹ làm gì cũng phải xin phép ba như vậy? Đi với con chứ có phải đi với người ngoài đâu mà cũng sợ!

    Mẹ thằng Hiếu chỉ biết cười giả lả:

    – Thôi mà con! Đừng rầy mẹ mà…

    – Mẹ không dám thì con sẽ xin phép giùm cho mẹ.

    Không chờ mẹ nó cho ý kiến, thằng Hiếu lấy điện thoại ra mà gọi cho ba nó. Và ngạc nhiên thay! Ba nó dững dưng chấp nhận một cách nhanh chóng làm cả hai đều vui mừng hớn hở.

    Trên chiếc xe đò chạy bon bon, mẹ thằng Hiếu vui như được đi chợ Tết. Thằng Hiếu nhìn mẹ nó mà không khỏi cười thầm: “Mẹ đôi lúc như đứa con nít! Có ba thì mẹ khép nép nhưng khi không có ba thì mẹ lại cười vui tự nhiên. Mình không hiểu nổi quan hệ giữa ba mẹ!”.

    Thật ra thì mẹ thằng Hiếu là mẫu người đàn bà truyền thống, lúc nào cũng xem chuyện tùng phục chồng là điều dĩ nhiên, nhất là bà chỉ biết độc nhất một người đàn ông là ba thằng Hiếu nên bà không có điểm nào khác để so sánh.

    Có lần con Trinh nói với bà:

    – Tại sao mẹ phải cứ cúi đầu trước ba như vậy, bây giờ là thời đại bình đẳng mà! Nếu không hợp thì cứ chia tay nhau thôi. Mẹ còn trẻ đẹp thì có thiếu gì đàn ông để mà lựa chọn!

    – Í con đừng nói bậy! Mẹ đã 40 tuổi rồi chứ đâu còn trẻ trung gì như con nói! Với lại mẹ hạnh phúc với ba con mà.

    – Mẹ hạnh phúc vậy sao mà con đã từng thấy mẹ ngồi khóc một mình sau khi bị ba trách mắng?

    Mẹ nó làm thinh không trả lời…

  • Cô giáo bướng bỉnh và tên lái xe cứng đầu

    Vừa tắm xong sau chuyến đi hơn 1000km không ngủ, trên tay chiếc khăn tắm đang lau khô người thì điện thoại có cuộc gọi đến. Là thằng L gọi…

    – Nói nhanh kẻo trễ…

    – Đm mày không nói đàng hoàng hơn được hả thằng con giời. Về chưa?

    – Mày được phép đoán. Haha…

    – Đoán đoán con cặc. Trả lời nhanh tao còn tính.

    – Tự tính tự giải quyết luôn nhé. Tao mệt. Hơn ngày chưa chợp mắt. Đang nghĩ xem nên ăn chút rồi ngủ hay ngủ luôn đây…

    – Về rồi hả. Chạy sang xxx luôn nhé. Vừa gọi cái lẩu. Sang ăn luôn. Có cái này hay lắm…

    – Thôi mày liếm đi một mình. Tao giờ chỉ thèm ngủ. Đéo còn sức nữa.

    – Chết cũng phải sang. Xong rồi chết tao đéo quan tâm. Đéo sang tao ném đá suốt đêm khỏi ngủ. Haha… tút tút tút…

    – Ơ… đm…!

    Thế đấy. 2 Thằng chả bao giờ nói chuyện được với nhau cho tử tế. Bốp chát như kẻ thù 2 đầu chiến tuyến. Vậy chứ 1 trong 2 có vấn đề là thằng còn lại bật nhanh như tôm xem như là chuyện của chính mình. Haiz. Nhếch mép cười dù đang rã rời chỉ muốn ngủ 1 giấc thật đã để hồi sức. Mở tủ chọn vội trang phục đắp vào người rồi tót sang với con chó đó, nếu không ngủ sẽ là vấn đề xa xỉ… haiz.

    Xuống nhà nhìn con xe mà thảm thương. Cả tuần không ai đụng vào. Bụi bám dày đặc. Không biết còn xăng không nữa. Chắc là còn. Vì có đi bao nhiêu đâu. Đi làm thì đi taxi đến công ty rồi lên xe đi mù mịt mới về. Về thì bắt taxi về nhà. Nếu đi xe máy đến công ty thì chả biết để đâu, với lại mấy ngày không về ai trông cho. Mất cho rồi lại trắng mắt ra. À quên, xin giới thiệu tôi là “ tài xế”. Lái xe tải đường dài!!!

    Đến quán quen, vì quán này bọn tôi thường xuyên ghé tụ tập mỗi khi tôi về nên cả nhân viên và chủ quán đều không lạ gì bọn tôi nữa. Biết bao nhiêu trận nằm luôn tại chỗ dần dà thành quen, chủ quán cũng quý bọn tôi xem như anh em. Ăn uống xong quên trả tiền phủi đít về cũng chả ai nói gì, có gì bữa sau thanh toán. Không biết những lần đó ổng có chấm thêm cho vài chai bia vài dĩa mồi không chứ thấy cũng gian gian. Đùa thôi ổng tốt lắm, giang hồ 1 thời mà, ai làm ba cái trò trẻ trâu đó đâu à, ổng tên H!

    – A, thằng em lâu ngày ghé anh vậy?

    Chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy, nhắc nữa chắc ổng xuất hiện trên đầu mình mất. Ổng sau này mà chết thề lấy tuổi ổng ra đánh lô suốt 1 tháng. Không trúng thề không lấy tiền.

    – Anh H. Chỗ của ông anh ở đây à?

    – Ơ… à, trong kia chán quá ra đây cho thoáng với tranh thủ lé gái cho mở mang tầm mắt chứ quanh năm con vợ sề đêm nằm chung mà muốn đạp xuống giường quá. Haizzz… vừa nói ổng vừa lắc đầu chép miệng ra vẻ tội nghiệp lắm

    – Vâng. Chị N ơi em bảo cái. Bà N là vợ ổng.

    Người nhỏ nhắn trắng trẻo, nhanh nhẹn lắm. Cũng dễ thương. Hiền lành chả hiểu sao vớ phải ông này. Nghe đâu hồi trước ổng kéo cái máy hàn đến trước cổng dọa không yêu thì ổng hàn kín cổng lại nội bất xuất ngoại bất nhập đừng mơ ra khỏi nhà. Vậy là yêu. Tình yêu cũng đơn giản nhỉ. Mọi người ai muốn áp dụng thì mua bảo hiểm trước khi làm nhé. Tỷ lệ thành công cũng cao, bác sĩ cũng dễ có thêm việc lắm.

    – Thôi anh xin. Chú nguy hiểm quá. 1 Thùng trừ vào hóa đơn được chưa. Xúi quẩy. Gây sự phải thằng chim lợn. Số tôi khổ quá. Cái mồm hại cái bóp. Hic hic.

    – Haha. Lát lại làm với em vài li cho lại vốn nhé ông anh.

    – Rồi rồi. Chú vào đi

    – À con chó nó ngồi đâu vậy anh?

    Bọn tôi chơi với nhau gọi nhau không nể nang gì cả. Vậy đấy. Cứ gọi nhau là chó mà chưa thấy sống chó với nhau

    – Bàn sát quầy kìa. Gái đâu mà lắm.

    – Anh cho em dĩa xương nhé. Hihi

    – Làm gì vậy mày. Ơ… à. Thằng này. Bạn bè mà quá quắt.

    – Haha thôi chào ông anh. Em vào với tụi nó đã. Lát ghé bàn em nhé

    – Cút. Sao quả tạ.

    Nhìn vào quầy, tụi nó đang ngồi, thằng L tay múa may mồm thì quay như chong chóng. Không biết nói chuyện gì mà say sưa. Mà sao có 3 con bé lạ vậy. Chưa gặp bao giờ. Tôi bước đến xoa đầu thằng bạn…

    – Hu chút chút… xương này cún ngoan…

    – Ơ… đm con chó. Sao không ở nhà luôn tao ăn hết phần mày.

    Vừa nói nó vừa gạt tay tôi ra rồi đấm cái vào bụng.

    – Úi… đau phọt cứt tao rồi. Đậu má. À. Chào mọi người.

    Tôi gập người nhăn mặt vì ăn cú đấm của thằng L vào bụng.

    – Dạ em chào anh. Nghe kể lâu giờ mới được gặp, khác với em tưởng tượng quá… 2 con bé ngồi cạnh nhau tít mắt cười duyên trả lời. Còn con bé kia thì khoanh 2 tay trước ngực, mắt nhíu lại không biết nó đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt nó hơi khó chịu. Không biết có phải vậy không hay là do tôi nhạy cảm quá.

    – Đẹp trai hơn tưởng tượng hả em.

    Tôi mỉm cười đểu đểu kéo ghế ngồi cạnh thằng bạn. Nó ngồi 1 mình 1 bên. 3 Con bé kia ngồi 1 bên.

    – Anh ơi. Anh xuống đi. Đu trên kia không mệt à.

    – Chỗ anh là trên đó mà em. Anh xin xuống mấy lần mà 12 bà mụ không cho bảo là “ mày xuống đó để mà vơ hết gái nhà người ta đi hả”. Cấm, cấm, cấm…

    – Hihi. Anh vui tính quá. Cái này thì đúng như tưởng tượng nè. Con bé ngồi ngoài cùng lại tít mắt. Haiz. Mắt to rồi còn hay cười…

    Tính tôi rất ít khi nhìn lâu 1 người con gái nào nên bảo tả thì tôi chịu. Nhưng đánh giá chung tổng quan thì tôi nói thẳng luôn: Đẹp! Để khi nào nhìn kĩ tôi tả cho chứ giờ thì ahihi bó tay.

    – Cho anh xin 5 phút. Mọi người im lặng.

    Tôi ra vẻ nguy hiểm, mắt giả vờ lấm lét nhìn quanh, người khúm núm. Thằng L với mấy đứa không hiểu chuyện gì im phăng phắc chú ý tôi. Con bé kia ngồi đối diện tôi vẫn thái độ đó, vẫn khoanh tay nhíu mày ra vẻ khó hiểu lắm. Tôi kệ. Bố đói thì bố ăn. Ngại thì hại dạ dày. Chưa ai hiểu chuyện gì thì tôi lại lấm lét cầm chén đũa, tự gắp bún chan nước lẩu, từ từ rồi húp lấy húp để trước con mắt ngạc nhiên khó hiểu của cả bàn. Rột rột rộy… 1 chén, rồi chén thứ 2 đang gắp miếng thịt bò thì thằng bạn cười phá lên vỗ lưng tôi…

    – Hahahaha. Mày vẫn là thằng luôn nguy hiểm. Tao đến bó tay với mày…

    – Để yên tao ăn. Đm hơn 1 ngày không ăn không ngủ mày biết đếch. Soạp… soạp… rột… rột…

    – Trâu húc mả…

    Đang húp nốt chén bún, nghe tiếng nói con bé kia giọng rất khỏ chịu. Ngước nhìn thấy nó vẫn điệu bộ khoác tay. Mặt thì kênh lên 1 bên không thèm nhìn lại. Lúc này mới nhìn kĩ nó. Tóc xõa mái ngang 1 ít phía trước, còn lại cột cao lên. 2 Bên mai lại để 2 sợi tách biệt không cột chung. Cổ cao, dài, trắng. Mặt bầu bĩnh nhỏ gọn, mi đậm chắc là maccara. Áo pull vàng mỡ gà. Váy jeans ngang gối… cảm giác tôi đang nhìn chằm chằm thì nó ngoắt lại nhìn tôi rồi hất giọng…

    – Nhìn gì?

    Đậu má nó. Điệu bộ không thể không ghét hơn. Hay là tao úp cái chén vào cái mặt mày giờ. Sư bố mày không phải là con gái thì tao nuốt sống mày luôn. Chửi thầm trong bụng quay sang thằng bạn.

    – Tao không muốn thấy nó. Mày biết làm gì rồi đấy!

    – Ơ… có chuyện gì mà nặng nề thế. Đừng làm tao khó xử…

    – Tao hoặc nó. Đmm

    – Thôi nào để từ từ giải quyết. Mày bỏ cái tính nóng như lửa đó đi. Chắc hiểu nhầm gì thôi…

    – Hừ. Báu bở lắm…

    Lại giọng con bé đó vẫn với cái kiểu khoanh tay trước ngực chân bắt chéo mặt vênh lên 1 bên.

    Rầm! Tôi đập tay xuống bàn đứng dậy chỉ thằng L.

    – Chủ quán. – Mắt vẫn nhìn thằng L, miệng gọi ông H

    Ông H nghe ồn ào vội chạy lại bàn tôi.

    – Sao vậy em. Có chuyện gì mà căng thẳng vậy. Còn khách khứa của anh nữa. Để từ từ giải quuết. Ông H để tay lên vai tôi nói nhẹ nhàng

    Tôi vẫn nhìn thẳng mắt thằng L. Rồi chậm rãi gằn từng tiếng.

    – Mày…! Biết tính tao. Tao ghét nhất cái gì trong bữa ăn, tao ghét loại người như thế nào… thì mày là thằng rõ nhất. Đừng bao giờ lặp lại 1 lần nữa. Tao nói lần cuối!. Xong tôi quay sang ông H

    – Anh ghi sổ bàn này lại cho em. Anh mà lấy 1 đồng của tụi nó em đốt quán đi đấy!

    Nói rồi tôi kéo ghế đi thẳng ra dắt xe về trước sự ngỡ ngàng của nhiều người. Thằng L thì vẫn đang hả mồm chưa hiểu chuyện gì xảy ra… xong nó trấn tĩnh gọi với theo tôi nhưng tôi không thèm để ý. Bực mình hết sức. Đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, đành lòng ra gặp bạn bè xả stress mà gặp cái thứ đâu đâu. Chán chả buồn nói. Trời đánh tránh bữa ăn. Đậu má. Định về nhà nhưng lại không thấy buồn ngủ nữa.

  • Mưa bụi

    Năm đó, cũng là những ngày ra Tết, vừa trở về sau mấy năm đi học xa nhà. Gác những cái bộn bề của cuộc sống, tôi hối hả hòa vào dòng người đang nô nức du xuân. Khoảng 1 tháng, tôi cố gắng đi nhiều nơi nhất có thể, trải nghiệm hầu hết những địa danh mà tôi cóp nhặt được qua truyền miệng và qua sách báo. Lênh đênh trên chuyến xe khách, xe đò, một mình giống những năm tháng bên xứ người, dùng số tiền làm thêm tích cóp được, tôi hưởng thụ, hít hà vào mình cái không khí mùa xuân trên khắp nẻo đường hình chữ S.

    Cuối cùng vào một ngày mưa bụi tôi về đến Hà Nội, và ở đó, tôi gặp lại anh, một người anh tuổi thơ từng rất thân nhưng đã quá nhiều năm không gặp.

    Gặp nhau chẳng có những câu chào khách sáo, chỉ là những lời hỏi thăm rất chân thành của một người anh dành cho cậu em xa quê đã lâu, anh dẫn tôi đến 1 pub chìm sâu trong hẻm của một con phố gần hồ.

    Quán kín, mờ, khá đông cho một ngày mưa lướt thướt. Anh có vẻ thân thuộc nơi đây, dẫn tôi vào một bàn, gần góc. Uống gì chẳng nhớ, hay thực sự chẳng biết vì lúc đó tôi quá ấn tượng về chị.

    Chị, chủ quán, trẻ và cực đẹp. Ngoài 30, tóc ngang vai lượn sóng, mùi nước hoa thơm đậm và quyến rũ cho một đêm mưa.

    – Đây là thằng em tôi.

    Chị chìa tay khi nghe anh giới thiệu về tôi. Bàn tay chị thật mềm và mịn. Dù cũng không còn gà mờ với việc tiếp xúc nam nữ nhưng lúc đó tay tôi cũng khẽ run lên khi nắm lấy bàn tay chị. Hương nước hoa phả vào mũi nồng đậm, cùng với cái váy cúp ngực lộ khe sâu hun hút trắng ngần làm tôi thấy rạo rực mạnh mẽ. Sau khi truyện trò mấy câu chị rời bàn, anh ghé vai tôi nói nhỏ:

    – Bà chủ đấy. Hơn anh 2 tuổi và chưa chồng.

    Hai anh em ngồi khá lâu, truyện trò về cuộc sống. Anh một thân vận động từ quê lên thành phố, vươn lên từ kẻ làm thuê giờ đã làm chủ một công ty đầy tiềm năng. Tuổi Thìn, sinh mùa mưa nên anh bảo tính anh muốn được vẫy vùng, và can chi số mệnh cũng cho anh được hô phong hoán vũ. Gần 11h, quán đã vãn hết khách, chỉ còn lại 1 bàn của anh em tôi. Câu truyện vẫn đang đượm, chị chủ lại ngồi cùng càng làm không khí ấm áp. Rượu vẫn được rót đều tay:

    – Này, dạo này nghe nói có mấy thằng đang phát điên lên vì cô đấy.

    – Ha ha, cậu lúc nào chẳng nghe nói. Mà này, có thật cậu chưa có người yêu không thế? Thấy tôi thế nào? Mặc dù tôi nhiều tuổi hơn cậu nhưng Gừng càng già càng cay đấy.

    – Này này, chị nói thế tôi lại ôm trái dưa bở to tướng đấy nhé. – anh mỉm cười, buông câu.

    – Ha ha, vậy cậu chưa hiểu tôi rồi, với mọi người khách đến quán, cậu là người mà tôi ưng ý nhất đấy… – vừa nói, chị chống cằm ngước ánh mắt căng mọng lúng liếng nhìn anh tôi.

    – Haha…. Lần nào gặp chị cũng đùa như thế…

    Hai anh chị tiếp tục buông những lời đường mật, có cánh cho nhau, tôi biết, tuy đó chỉ là những câu rất xã giao, khách sáo, nhưng nó lại thực sự tỏa sức nóng đối với những tâm hồn đơn côi trong đêm mưa.

    – Này, đến giờ quán phải đóng cửa rồi, sang bên nhà tôi uống tiếp nhé.

    Câu truyện vẫn còn đượm, chị mở lời.

    Anh đá ánh mắt sang tôi:

    – Thôi, bọn tôi phải về, không cậu em không quen.

    – Em không sao, em về trước cũng được, anh chị cứ tiếp tục đi. – sợ cản trở hai người tôi vội nói.

    – Như thế làm sao được, tối nay cả hai anh em phải theo tôi, hãy thể hiện mình là một quý ông lịch sự đi nào.

    Vừa nói, chị vừa quàng hai tay khoác lấy tay cả tôi và anh kéo đứng dậy. Đi qua mấy cậu phục vụ đang dọn dẹp chị dặn dò mấy câu rồi vẫn ung dung khoác tay hai enh em kéo ra ngoài.

    Đêm mùa xuân se lạnh, mưa phùn nhưng ướt đẫm không gian, cả con phố tĩnh mịch vẫn rả rich. Cả 3 đi bộ dọc qua con phố nhỏ rợp bóng bằng lăng là đến nhà chị. Im lìm sau bụi hoa giấy, một căn nhà kiểu cổ, rêu phong:

    – Nhà ba mẹ tôi để lại trước khi sang Pháp định cư. Giờ chỉ một mình tôi ở, cứ tự nhiên.

    Trái với vẻ cổ kính bên ngoài, bên trong trang trí hiện đại và tinh tế. Các đồ đạc đều mới hầu như đã thay thế toàn bộ các đồ cổ cũ, tuy nhiên cách bày trí vẫn hợp với kiến trúc kiểu Pháp ngôi nhà, cho thấy người chủ rất có gu. Tôi và anh ngồi xuống bộ xa long caro giữa phòng khách, nơi mà trước đó chắc hẳn là bộ đồng kị phong sương.

    Ánh đèn neoon tỏa ánh sáng trắng hiện đại càng tôn lên nước da trắng hồng của chị, trước trong ánh đèn vàng mờ ảo của quán đã quyến rũ, nay lại càng căng tràn nhựa sống hơn.

    – Hai cậu uống thêm đi, không phải trả thêm tiền đâu.

    Cười thật tươi, chị mở thêm bia và rót đầy vào 3 cốc, về nhà, đã thay bộ váy bó bằng chiếc váy ở nhà, thoải mái nhưng vẫn đầy quyến rũ. Bia rót tràn, câu truyện càng cởi mở hơn. Tuy nhiên, được thêm 1 lúc, hai mí mắt tôi đã không chịu nổi cụp xuống. Không say, nhưng đã chuếnh choáng. Trong cơn lơ mơ tôi vẫn nghe rõ cuộc trò truyện của anh chị, tuy nhỏ nhưng vẫn vang lên trong không gian tĩnh mịch.

    – Này, chuyện tôi nói vừa nãy là thật đấy… – tiếng chị nhẹ nhàng, lẫn với tiếng mưa rả rich.

    – Chuyện gì?

    – Haha. Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi là phụ nữ, và cũng có những lúc tôi thèm muốn. Chỉ đơn giản vậy thôi…

    Chị đứng dậy, tuột chiếc quần lót của mình ra khỏi đôi chân nuột nà.

    – Anh xem này, nó đã ướt nhẹp được 1 lúc lâu rồi đấy…

    Sau đó là những tiếng sột soạt của áo quần ma sát vào da thịt, những tiếng róc rách đặc trưng khi hai đôi môi và lưỡi đang cuốn vào nhau. Những tiếng rên rỉ, mơn trớn nhẹ nhàng vang lên.

    Bất chợt, tiếng thủy tinh va đập vào nhau, bia lạnh đổ tràn ra mặt tôi đang úp xuống mặt bàn. Giật mình và lạnh, không thể tiếp tục giả vờ nữa, tôi bật thẳng dậy, ngượng ngùng với khuân mặt đỏ lựng của bia rượu và sự xấu hổ.

  • Câu chuyện đời tôi – Ngoại truyện

    Bạn đang đọc các phần “Ngoại truyện” của truyện “Câu chuyện đời tôi”, nếu bạn chưa đọc truyện “Câu chuyện đời tôi” thì có thể đọc ở đây: http://truyensextv2.cc/cau-chuyen-doi-toi/


    Trời Sài Gòn nắng như đổ lửa, cái nóng nôn nao người khiến một thằng cho dù đã sống ở Sài Gòn nhiều năm cũng cảm thấy thực sự khó chịu, có lẽ cái thời tiết mát lạnh của phố núi đã chiều hư tôi mất rồi. Tôi nhẹ nhàng dựng chiếc ex màu xanh sát vào bức tường loang lỗ những rêu phong phủ kín, rồi đứng dựa vào yên xe, hai chân bắt chéo đưa mắt nhìn về phía cánh cổng sắt màu trắng đã rỉ sét. Tự nhiên tôi bật cười nhìn về phía bức tường nằm trong con hẻm bên cạnh, không biết có tìm được một chút bộ phận nào của chiếc điện thoại tôi đập nát ở đây không nhỉ. Vài năm đi qua, thời gian vẫn nhanh như chó chạy, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, chỉ có người là khác đi nhiều. Tôi không còn là một tên nhóc ngày đó lạnh lùng nói những lời tàn nhẫn để đẩy em đi, giờ có lẽ em cũng đã trưởng thành hơn nhiều sau nhiều năm xa tôi.

    – Anh đang nghĩ gì vậy?

    – Ờ… không có gì. Trời nóng quá, sao không mặc áo khoác vô cho đỡ nắng.

    – Mặc vầy mới đẹp. Thấy em đẹp hông?

    – Ừ! Thì đẹp..nhưng mà cũng phải mặc áo khoác chứ, để nắng nó ăn đen rồi đổ thừa anh.

    Tôi lắc đầu mĩm cười cởi chiếc áo khoác bám đầy bụi đường của mình đưa cho em.

    – Mặc áo anh đi, Sài Gòn chứ có phải bên đó đâu, mới về để vậy đi ra đường cơ thể không quen chịu nắng nóng được bệnh rồi sao.

    – Hì! Em biết rồi.

    Em cầm lấy áo khoác của tôi, ôm nhẹ vào người rồi nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.

    – Nhìn gì? Bộ mặt anh dính gì hả?

    – Hông! Anh khác rồi!

    – Khác sao?

    – Hình như… anh trưởng thành hơn, nhẹ nhàng hơn, bớt lạnh lùng, vô tâm hơn.

    – …

    Tôi bật cười quay đầu ngồi lên xe đề máy, em ngồi lên phía sau, tôi cho xe chạy xuống đường hòa vào dòng người đông đúc.

    – Anh về hồi nào?

    – Tối qua, định gọi điện cho em nhưng nằm được một chút ngủ quên mất tiêu.

    – Hì! Anh nóng hông?

    – Có chứ, nhưng không sao đâu, anh là con trai mà, trước giờ anh cũng đâu thường mặc áo khoác khi đi chơi ở Sài Gòn.

    – Vậy sao anh đem theo áo khoác làm gì?

    – Dự phòng cho người phía sau mặc, hoặc trùm chân, lần nào đi xem phim mà em không than lạnh đâu.

    – …

    Bổng dưng phía sau im lặng, khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, gương mặt em như phủ một màn sương mờ trên mắt, phát hiện tôi nhìn, em vội quay mặt đi ra khỏi chiếc kính chiếu hậu.

    – Lâu đến vậy rồi anh cũng còn nhớ những thứ nhỏ nhặt đó nửa hả?

    – Ừ!

    Giữa dòng xe xuôi ngược trên đường, có một cặp đôi yên lặng không nói gì nửa, cảm giác xung quanh tưởng chừng như ngưng đọng lại nhường chỗ cho những dòng ký ức quay về. Tôi mĩm cười, gương mặt của cô gái mạnh mẽ, gai góc, khó tính của vài năm trước dường như trở về phía sau lưng. Tự nhiên thấy vui khi nhớ đến hình bóng cô ấy xinh đẹp, áo mỏng tanh chống tay bĩu môi bắt tôi trả tiền trà sữa lần đầu hai đứa gặp nhau, tự nhiên thấy buồn cười nghĩ đến mỗi khi đi bên cạnh nhau lại phải nghe em lèm bèm nói xấu tôi cái này, cằn nhằn khó chịu tôi cái kia… cách em quan tâm tôi luôn đặc biệt như vậy… im lặng như bây giờ thật có chút không quen.

    Một vài năm xa nhau, tuy không nhiều nhưng có lẽ cũng đem đến một chút cảm giác xa lạ nào đó, nhất là với hai người từng bên nhau, hoặc đã từng yêu nhau. Thật khó để tôi quyết định chạy xe từ Đà Lạt về chỉ để gặp em nếu không muốn nói thật khó để trốn được em ở cái thành phố nhỏ bé ấy vì cậu bạn đã bán đứng nơi tôi trốn cho em biết. Nếu không về, không biết chừng em sẽ lên đó lật tung cái Đà Lạt lên cho tôi biết tay không chừng, nhiều chuyện đã xảy ra, câu chuyện tôi viết lên mang đến cuộc sống tôi vài rắc rối cũng như khiến tôi chẳng thể giấu được lòng mình với em nửa. Cái trò lạnh lùng đóng vai ác cũng không còn hiệu nghiệm với em, mọi chuyện tôi bày ra đã bị em phát hiện hết, nếu không tự nộp mình, chắc em sẽ không tha cho tôi đâu.

    Điểm hẹn đầu tiên chính là rạp chiếu phim, tôi và em chọn một bộ phim hành động nhẹ nhàng vừa công chiếu.

    – Nè nè làm gì đó?

    – Thì mua bắp cho em ăn nè.

    – Sao mua tới hai phần bự dữ vậy?

    – Ờ thì mua sẵn xíu em đòi ăn thêm anh khỏi cần chạy ra mua thêm.

    – Hứ! Làm như em ăn nhiều lắm vậy.

    – Có lần nào một hộp bắp đủ cho em ăn đâu.

    – Xí! Nhớ kỹ quá ha.

    Em phì cười tay nhận ly nước từ cô nhân viên rồi quay người đi thẳng ra ghế chờ. Tôi nhìn theo sau, em ngày càng xinh đẹp quyến rũ, có một điều khác hôm nay em không còn mặc áo mỏng như ngày trước nửa.

    – Em có liên lạc với cô ấy không?

    – Nó hả! Liên lạc làm gì hả anh?

    – Nói gì ngộ vậy, dù sao cũng là bạn thân mà.

    – Tự nó muốn cắt đứt liên lạc với tụi em, ai mà biết nó muốn gì. Với lại có liên lạc em cũng hổng cho anh biết đâu.

    – Tại sao?

    – Vì em hổng thích… vậy thôi.

    – Ơ…

    – Ơ cái gì mà ơ. Tại anh hết chứ tại ai mà ơ.

    – Sao tại anh?

    – Hì! Ai kêu anh là người em và nó yêu làm chi. Con gái mà anh… cùng yêu một người, thân thì thân rồi cũng phải có khoảng cách.

    Tôi thở phì, tay bóp nhẹ ly pepsi trong tay gượng cười

    – Đừng vì anh mà đánh mất tình bạn chứ. Anh… không đáng.

    Em mĩm cười lắc đầu, tay bốc một hạt bắp rang bơ đưa vào miệng

    – Mọi chuyện hổng như anh nhìn thấy đâu, tụi em cũng có nhiều chuyện hổng hài lòng về nhau, chỉ là để trong lòng, anh chỉ là giọt nước tràn ly…

    – Nhưng…

    – Anh tính nói đừng yêu anh chứ gì. Mấy năm qua lần nào nói chuyện anh cũng nói câu này, nhàm lắm rồi chàng ơi.

    – Thiệt sự là không đáng mà.

    – Đáng hay không tự em biết. Còn nó, anh yên tâm đi, nghe nói cuộc sống của nó cũng ổn… ít nhất ổn hơn anh. Anh… chừng nào anh mới chịu sống cho mình hả? Hồi đó anh bị nó đem ra làm trò chơi, vậy mà bây giờ anh vẫn lo lắng cho nó, nhận hết trách nhiệm, nhận hết cái xấu về mình có đáng hông? Sao anh hổng hỏi mình câu đó. Yêu anh là do em chọn, hổng muốn làm bạn với nó nửa cũng là do em chọn, mỗi lần nhìn những chuyện nó làm sau lưng anh, mỗi lần nghe nó tâm sự về anh… em thực sự rất khó chịu. Còn anh, hết lần này tới lần khác lo lắng cho nó, mỗi lần em kể sự thật là anh cứ cười cười bỏ qua, đem mấy cái kỷ niệm đẹp ra bênh vực cho nó. Bực mình hết sức!

    Em phụng phịu, tay siếc mạnh suýt lủng cả thịt trên bắp tay tôi.

    – Thôi mà… dù sao mọi chuyện đã qua rồi. Em cũng biết tính anh mà, dù sao anh và cô ấy cũng từng yêu nhau, anh tin lúc đó, cô ấy thực sự yêu anh… chính vì vậy anh muốn giữ hình ảnh đẹp của cô ấy trong lòng. Đối với cô ấy như vậy, đối với em… anh cũng sẽ như vậy.

    – …

    Tôi thở dài ngả người ra sau ghế, nhắm mắt lại như cố che giấu đi ánh mắt thực sự của mình

    – Nói anh thì cũng phải nói đến em, không phải cho dù anh làm người xấu như thế nào, đối xử tàn nhẫn với em ra sao… em cũng đòi yêu đòi chờ anh hoài đó thôi.

    – Nói vậy anh thực sự muốn chớ đến 10 năm thiệt luôn hả? Người ta đã có gia đình, anh còn chờ còn tìm cái gì nửa?

    Tôi bật cười, quay mặt qua nhìn gương mặt xinh đẹp đang bực mình của em, cô gái này vẫn luôn dễ xúc động như ngày nào…

    – Ai mà biết được tương lai ra sao, với lại cho đến giờ anh chưa từng nói anh sẽ chờ để quay lại với cô ấy.

    – Vậy anh chờ cái gì?

    – Anh chờ bởi vì anh đã hứa, nhưng cũng không hẳn chỉ vì lời hứa 10 năm ấy, càng không phải chờ để quay lại với cô ấy. Nhìn anh xem, anh vẫn là một người trẻ, vẫn là một con người tự do long nhong khắp nơi… chờ hay không đến hết cái hẹn 10 năm ấy cũng không khác biệt mấy. Có thể nếu cô ấy quay lại, anh và cô ấy vẫn có thể nhìn thấy nhau, nói một vài câu thăm hỏi, nhìn thấy cô ấy ổn… không phải cũng là một cách thực hiện lời hứa hay sao.

    – Nhưng cũng đâu phải cần phải đến 10 năm như vậy?

    – Trong cuộc sống, mỗi người đều có lựa chọn riêng mình… anh chọn chờ, không hẳn vì lời hứa với cô ấy… mà có lẽ bởi vì cái lời ước hẹn này do người đó bày ra.

    Nói đến đây… tôi mĩm cười… nụ cười nhẹ, nhiều năm qua mỗi lần nghĩ đến người đó, tôi lại mĩm cười như vậy.

    – Anh… vẫn yêu người đó nhiều đến vậy hả?

    – (Cười)

  • Mẹ và con

    Dung từ từ mở mắt khi từng tia nắng chiếu rọi vào mặt nàng qua khung cửa sổ. Nàng nhìn cái đồng hồ trên bàn thì bây giờ đã 8 giờ sáng. Đôi khi Dung cũng cho phép mình ngủ dậy muộn vào các buổi sáng Chủ nhật. Dung vươn vai làm cho chiếc chăn màu hồng rơi khỏi người để lộ bầu ngực trắng ngần no tròn và 2 núm vú cương cứng.

    Một làn sóng kích thích khó tin chạy dọc người nàng. Dung để ý rất kĩ về việc này, tuy núm vú nàng rất nhạy cảm nhưng đến mức này thì chưa. Và mới cách đây 6 tháng nàng có thể thoải mái đứng trước gương xoa quanh vú nàng nhưng bây giờ mỗi lần làm vậy Dung lại thấy âm đạo mình giật giật. Dung cố gắng để điều khiển mình lại như thường… vì nàng đã 36 tuổi và là mẹ của một đứa con trai nay đã 18 tuổi. Phụ nữ tuổi nàng không nên có những cảm giác này… hoặc là Dung phải ráng mà kìm nén nó lại…

    Dung đẩy cái chăn ra một bên để đứng đậy và nàng hoàn toàn trần truồng. Dung rất ít khi ngủ mà không mặc đồ nhưng gần đây nàng lại cảm thấy rất dễ chịu và hơi sảng khoái nữa. Dung nhận ra rằng chiếc giường trở nên thân thiết hơn mỗi khi nàng làm như vậy. Khi Dung đi ngang qua chiếc gương lớn đặt phía trên bàn trang điểm và nhìn mình trong gương.

    Thân hình nàng vẫn còn thon gọn và săn chắc nhờ những bài tập thể dục đầy đặn do người chồng trước để lại. Cặp ngực no tròn và hãy còn săn cứng làm Dung tự hào về thân hình mình. Dung biết rằng với thân hình 3 vòng đẹp như thế này, nàng có thể mặc bất kì thứ gì mình thích, kể cả những bộ đồ ôm bó sát. Mẹ Dung đã từng dạy rằng con gái ngoan phải không để lộ da thịt và sự gợi cảm của mình ra ngoài. Và Dung đã nghe lời mẹ mình răm rắp với nững bộ đồ kín cổng cao tường, Dung luôn luôn tìm cách che thân mình ở nơi công cộng, ngay cả khi tắm biển nàng cũng chưa bao giờ mặc bikini như những cô gái khác

    Dung nhìn tới bầu ngực no trong đang nhấp nhô theo nhịp thở và 2 núm vú màu hồng căng cứng rồi lướt qua cái bụng phẳng lì đến vùng âm đạo mình. Hột le lớn hơn bình thường của Dung và mép trong dường như bật ra khỏi mép ngoài thẳng và mềm. Thời thiếu nữ Dung rất lo ngại về điều này. Nhưng bây giờ thì Dung không lo điều đó nữa vì đã lâu rồi không có ai nhìn thấy phần đó của nàng.

    Dung khẽ đặt tay lên môi như thầm ngăn điều gì và nhìn tránh sang bờ mông chắc nịch của mình. Nhưng cặp mắt nàng nhanh chóng trở lại với âm đạo nhẵn thin không sợi lông của mình. Nam, chồng cũ của nàng luôn muốn Dung phải cạo lông cho sạch. Mặc dù đôi khi Dung cảm thấy hơi khó chịu vì điều đó nhưng nàng dần quen và sau nhiều năm việc âm đạo không có lông lại đem lại sự thoải mái cho Dung. Và bên cạnh đó nó cũng không ảnh hưởng gì tới Dung vì nàng đã không có mối quan hệ nào khác đã 2 năm rồi.

    Không kịp suy nghĩ, Dung dùng 2 tay sờ nhẹ bầu ngực mình và rung mình nhận được một cảm giác vừa quen vừa lạ chạy dọc thân mình. Gần như chưa đủ, tay Dung lại tiếp tục vân vê vú và từ từ trượt xuống cho đến khi dừng lại ở mép âm đạo. Mặt Dung đỏ gay và 2 tay nàng run run mân mê hột le cướng cứng và như muốn lôi nó ra khỏi âm đạo ướt nhoẹt

    Dung biết thật là sai trái khi làm như vậy. Nhưng cảm giác sướng khoái làm mụ đầu óc nàng. Nàng càng banh rộng 2 chân ra trước gương. Đôi mắt Dung mở to nhìn hột le của mình căng lên vì sướng. Dung biết rằng hạt le mình lớn hơn bình thường… qua những tấm hình sex mà con nàng đã dấu ở phòng. Đôi khi Dung nghĩ rằng mình bị tật… vì hột le của nàng gấp đôi bình thường. Tay nàng bắt đầu mân mê quanh hạt le và hơi đẩy mép lồn lên. Một tiếng rên khoái lạc bất giác phát ra từ miệng Dung

    Điều này thật điên rồ, Dung cố gắng xua tan nó đi và chạy vào toilet. Nhưng cảm giác sướng đó cứ âm ỉ trong người nàng, nó làm Dung gần như khuỵu xuống và 2 chân nàng rung bần bật

    Thay vì cố gắng đứng và làm việc khác. Dung lại tiếp tục ngồi xuống và tay nàng nhanh chóng tìm tới hột le. Dung khẽ rên lên khi tay mình nắn nắn hột le. Ngón tay của Dung không ngừng, hết mân mê hột le nó lại trượt lên trượt xuống khắp lỗ lồn. Một cảm giác sướng khoái chạy dọc khắp người Dung. Đã quá lâu rồi Dung chưa tự sướng, nàng biết điều này thật sai trái nhưng Dung không thể làm chủ được nữa rồi.

    “Mẹ đã dậy chưa?” Nam gọi vọng từ ngoài vào

    Dung bất ngờ và hơi giật mình khi nghe tiếng của con. Nàng nhanh chóng ròi tay ra khỏi lỗ lồn như đứa con nít bị bắt gặp khi ăn vụng kẹo. Cơn sướng khoái nhanh chóng biến măt như quả bóng xì hơi vậy.

    Nhưng nó cũng làm Dung mất một ít thời gian để đáp lại.”Mẹ đang ở trong phòng tắm.”

    “Xin lỗi mẹ. Con chỉ muốn báo con sẽ tới nhà Thắng chơi. Con sẽ trở về nhà lúc 1 hoặc 2 giờ. Mẹ có muốn con mua chút gì không?”

    “Được, đợi mẹ một chút.” Dung trả lời. Dung nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm và tới tủ quần áo và nhanh chóng mặc đồ vào. Khi nàng kéo đồ lót lên nó chạm vào hột le làm Dung rên lên. Một sự rung động lại lại bắt đầu nổ ra trong người nàng. Chẳng kịp đợi cảm giác đó qua đi Dung quơ vội cái áo ngủ màu hồng mà nàng thấy. Đó là bộ đồ ngủ yêu thích của nàng. Nó bằng lụa mỏng và nhẹ. Bộ đồ bao trùm từ vai tới bắp chân. Nhưng Dung rất ít khi mặc như vậy trước mặt người khác Dung nhanh chóng trùm nó lên và chạy tới cửa. Nàng chỉ kịp điều hòa hơi thở và mở cửa và nhìn thấy con trai nàng đang cười và đợi trước cửa phòng.

    “Xin lỗi đã làm phiền mẹ.” Nam cười.

    Dung nhìn thấy mắt con có vẻ ngạc nhiên khi nó nhìn mình. Dung biết mái tóc nàng chả có giấu hiệu gì của việc tắm gội và mặt nàng đỏ bừng. Dung cảm tưởng rằng con có thể biết mình làm gì trong phòng tắm. Khi Dung thấy mắt con nhìn xuống đôi vai trần của mình nàng nói.”Không có gì đâu, mẹ đang thay đồ…” Dung nói và dùng tay hất tóc ra phía sau.”Con nói… con sẽ mua đồ??”

    “Dạ, nhưng đến buổi chiều con mới đi.”

    “Vậy cũng được. Mẹ cần một ít bánh mì và sữa. Để mẹ đi lấy tiền đã.” Dung nhanh chóng quay người đi để tránh ánh mắt của con, nàng nhanh chóng thấy chiếc ví của mình ở trên sàn nhà bên cạnh chiếc giường. Chẳng cần suy nghĩ Dung nhanh chóng cuối người xuống để lấy chiếc ví. Cái áo ngủ liền bị kéo lên và bám chặt vào bờ mông tròn trĩnh của nàng. Khi Dung nghe một tiếng mà nàng nghĩ như tiếng rên Dung nhanh chóng đứng lên và quay lại

    Bây giờ thì đến lượt Nam đỏ mặt và nhanh chóng đảo mắt đi chổ khác.

    Dung biết rằng Nam đã nhìn trộm mình từ rất lâu rồi. Nó đã bắt đầu từ vài năm trước. Và Nam nghĩ nàng không để ý đến điều này. Nhưng nó đã lầm, Dung biết và nàng cho rằng đó chỉ là căn bệnh chung của tuổi mới lớn. Thế nhưng càng ngày Dung hơi lo lắng. Nam đáng lẽ phải quan tâm đến những cô gái cùng trang lứa với nó. Và Dung thoáng giật mình, đôi khi nàng nhận thấy con mình nhìn mình với một vẻ gì đó hơi thèm khát, không giống cái nhìn của mẹ – con bình thường.

    Dung biết rằng, khi vắng bóng người cha, nàng thật khó nói với con chuyện tế nhị này. Và điều đó làm cả 2 cảm thấy khó chịu và mất tự nhiên.

    “Mẹ có muốn đi ăn với con tối nay?” Nam hỏi đầy hi vọng

    “Con không hẹn hò gì sao? Ý mẹ là sao con không đi chơi với bạn cùng trang lứa mà đi với bà mẹ già này?”

    Nam cười và trả lời.”Đầu tiên, mẹ hãy còn trẻ lắm, và con cũng thích đi với mẹ hơn là bạn ở trường.” Mặt Nam lại đỏ bừng. Nam giống như một chàng trai đang bị tương tư. Nhưng với Nam dường như còn hơn thế

    Dung cảm thấy một cảm giác kì lạ chạy dọc sống lưng mình. Nàng thở hắt ra và nói.”Được thôi. Mẹ có một số chuyện để nói với con.”

    Dung đưa tiền cho con và nhìn Nam rời khỏi. Nam tuy không cao lắm nhưng có khuôn mặt điển trai, nụ cười dễ thương và cách ăn nói có duyên. Nó sẽ sát gái lắm đây. Dung nghĩ và nàng hơi thắc mắc vì sao nó lại chưa có bạn gái. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Dung làm nàng hoảng sợ…

  • Yêu điếm

    – Vợ xin lỗi, vợ không đến được đâu, nhà vợ hôm nay có việc gấp, híc…

    – Ừ, không sao đâu.

    – Vâng, để mai vợ đền cho chồng yêu nha.

    – Ừ, vợ nhớ nha.

    – Vâng.

    Hôm nay là sinh nhật thứ 17 của tôi, vậy mà cô người yêu tám tháng của tôi lại không đến được, hơi buồn.

    – Hiếu, xuống giúp mẹ cái này nhanh lên!

    – Vâng!

    Tôi cúp máy, chạy đến giúp má. Bảy giờ tối, tôi ra cửa đón mọi người đến dự sinh nhật mình, có vài người họ hàng, mấy đứa bạn và một người khá đặc biệt mà tôi thường gọi bằng “chị”, chị là người đến cuối cùng. Nhớ hôm qua tôi phải năn nỉ mãi chị mới chịu đến, chị rụt rè ở cửa, tôi cười kéo chị vào.

    – Chị vào đi!

    – Chị ngại quá, tặng em nè!

    – Cảm ơn chị nha.

    Tôi đưa chị ngồi vào bàn ăn. Mẹ tôi đang vui vẻ mang đồ ăn lên bỗng mặt sầm lại khi nhìn thấy chị, mẹ gọi tôi xuống bếp.

    – Sao lại mời cô ta đến đây?

    – Chị ấy là bạn con, có sao đâu.

    – Mẹ đã cấm mày không được giao du với loại người đấy rồi cơ mà.

    – Thôi, hôm nay là sinh nhật con mẹ thoải mái cho con chút đi.

    Nói xong tôi chạy luôn ra ngoài cho mẹ đỡ cằn nhằn. Tiệc sinh nhật của tôi bắt đầu, bánh sinh nhật được mang ra, hát bài mừng sinh nhật vang lên, tôi thổi nến, cắt bánh chia cho mọi người, những tiếng cười đùa. Mải mê với mọi người chị về lúc nào mà tôi không hay, chắc chị về đi làm, công việc của chị là làm về đêm mà. Điện thoại tôi bỗng reo lên, tôi ra ngoài nghe máy, lúc tắt máy tôi mới để ý thấy mình có tin nhắn chưa đọc của chị: “c phaj ve roj, xl nhoc nha, snvv”, tin đến cách đây năm phút, tôi mỉm cười rồi vào nhà tiếp tục vui vẻ.

    – Đi tăng hai đê Hiếu!

    – Đúng rồi đấy! Đi đi!

    – Đi đâu đây mọi người, đi hát nhé.

    – Ok.

    Thế là mấy thanh niên chúng tôi kéo nhau đi hát, tầm hơn chục mạng, còn mấy người lớn ở lại phụ má tôi dọn dẹp. Dragon Karaoke đường Bà Triệu thẳng tiến. Đến nơi đã thấy mấy em nhân viên váy ngắn tận bẹn bó sát khoe cặp dò ngon ngọt trắng ởn như đùi gà lột da, vòng một thì to bự, tròn chịa, nhìn mà ứa nước miếng.

    Mọi người vào trước, tôi dựng nốt cái xe của mình rồi bước vào sau. Bất giác có một điều gì đó khiến tôi phải quay lại đằng sau, và một điều bất ngờ đang xảy ra trước mắt tôi. Một đôi uyên ương đang ôm ấp nhau đi ngang qua, và điều bất ngờ chính là ở người con gái ngồi đằng sau. Đó là cô người yêu bé bỏng của tôi, tôi giật mình nhìn lại, không sai vào đâu được, đúng là khuôn mặt ấy, mái tóc xoăn, và cái áo tím in hình cây nấm chính tay tôi đã mua tặng.

    Tôi không tin vào mắt mình, vội vàng lấy xe phóng đuổi theo, nhưng tôi tự trấn an mình rồi đi chậm chậm đằng sau để quan sát, tôi muốn có bằng chứng rõ ràng. Hai người họ, kẻ cầm lái, kẻ ôm eo, cười đùa thích thú. Càng nhìn càng đau. Điện thoại tôi reo lên, là mọi người gọi quay lại hát, tôi xin lỗi mọi người, giả vờ có việc nên về trước.

    Tắt máy, tôi lại tiếp tục bám theo. Đến công viên Bạch Đằng, hai người họ vòng ra đường Thanh Niên vào một quán nước. Tôi dừng ở một góc tối cách đó không xa cũng không gần, đủ kín đáo để quan sát. Dọc cái đường Thanh Niên này khá tối, toàn khánh sạn, nhà nghỉ, rất thích hợp cho mấy đôi muốn phang phập và nơi hoạt động cho các cô gái làm về đêm.

    Hai người họ ngồi một góc, dưới ánh đèn mờ tôi chỉ nhìn thấy hai cái bóng đen và hành động của họ nhưng thế đã quá đủ. Từ hai tháng trước tôi đã thấy tình cảm của Ngọc Anh – cô người yêu của tôi dành cho tôi có vẻ nhạt dần nhưng tôi không nghĩ rằng mình sẽ cao thêm vài xen – ti – mét, vì tin vào tình yêu mù quáng, mối tình đầu của tôi.

    Từ xa tôi thấy họ đang cười đùa vui vẻ, nhà vợ có việc gấp đây sao, tôi cười khẩy, trong lòng vẫn mong sao đây chỉ là hiểu lầm. Mắt tôi bắt đầu quen với việc nhìn trong bóng tối mập mờ ánh đèn. Rồi tên kia nắm lấy tay Ngọc Anh, nàng không rụt tay lại mà cũng cầm lấy tay hắn. Tim tôi đau thắt như ai đó đang bóp mạnh nó vậy. Tôi định lao vào nhưng lí chí lại chặn tôi lại nói tôi nên quan sát chút nữa. Đang do dự thì tôi thấy Ngọc Anh vươn người sang hôn tên kia, không rõ vào má hay môi, tôi điên tiết, tôi lao đến chỗ họ.

    – Hai người vui vẻ phết nhỉ.

    Họ ngẩng mặt lên nhìn tôi.

    – Cái gì đấy?

    Tên kia lên tiếng, tôi quay ra Ngọc Anh.

    – Không nhận ra chồng sao vợ yêu?

    Tôi nói với cái giọng hết sức mỉa mai, Ngọc Anh có vẻ đã nhận ra tôi từ lúc nãy, nàng ấp úng.

    – Hiế..u!.. !

    Chát… !!!

    Tôi đã tát, lần đầu trong tám tháng yêu nhau tôi đã tát Ngọc Anh, tên kia đứng bật dậy túm cổ áo tôi.

    – Đm! Mày làm cái lồn gì đấy?

    Bụp…. !!

    Hắn tặng tôi một cú đấm vào mặt, ngọt ngào thật, tôi cũng không chịu yên lao vào ăn miếng trả miếng. Ngọc Anh và chủ quán vào can ngăn.

    – Đừng anh Minh!! Hiếu! Có sao không?

    Tôi hất tay Ngọc Anh ra.

    – Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!

    – Nó là đứa nào thế em?

    – Hiểu lầm à? Hiểu lầm mà nắm tay, hôn nhau, ôm nhau âu yếm à?

    Tôi quát lớn.

    – Thôi chúc hai người hạnh phúc.

    Tôi quay đầu ra phía xe bước đi, mọi người xung quanh xì xào bàn tán, đang định trèo lên xe thì Ngọc Anh chạy đến kéo tay tôi.

    – Chồng! Nghe vợ giải thích đã.

    – Giải thích à? Cút! Vợ chồng con cặc tao, chia tay đi.

    Tôi xô Ngọc Anh ra rồi lên xe phóng đi, lúc này tôi đang rất đau, choáng váng, tai ù đi. Tôi vặn tay ga hết cỡ, những ánh đèn xe vụt qua, tôi cứ lao đi. Hình ảnh cô người yêu bé bỏng của tôi hiện lên, tim tôi đau nhói. Mắt tôi bắt đầu cay như vừa xát ớt vào vậy, không rõ do tôi phóng quá nhanh gió tạt vào hay làm sao nữa. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên cái ngày sinh nhật lần thứ 17 này.

    Tôi phóng xe ra đằng sau bệnh viện đa khoa và la hét, con đường ở đây không có ánh đèn, đen kịt, cũng ít người qua lại, la hét chán tôi ngồi bệt xuống vỉa hè. Tám tháng… tám tháng… vợ vợ chồng chồng ngọt sớt, bao nhiêu kỉ niệm… Tám tháng, lần đầu tôi tát nàng, trước quá lắm tôi cũng chỉ to tiếng. Điện thoại tôi rung lên, số của Ngọc Anh hiện lên màn hình, tôi tháo pin đứng dậy lên xe và đi. Tôi cần tìm một nơi để rãi bày và một người để tâm sự nữa, tôi đi tìm quán nhậu. Nhưng biết tìm ai đây tâm sự đây, một kẻ sống nội tâm như tôi ít bạn nhiều bè thì biết tâm sự với ai. À có chị, đúng rồi, tôi sẽ gọi cho chị, tôi bật nguồn bấm số chị.

    – Alo! Chị nghe nè!

    Giọng nhỏ nhẹ của chị vang lên.

    – Chị rảnh không?

    – Chị sắp phải làm rồi, sao vậy nhóc?

    – Thế thôi vậy.

    – Nhóc sao vậy? Nghe giọng buồn thiu thế.

    – Em không sao, thôi chị đi làm đi.

    – Thật không? Nhóc không nói thật chị không chơi với nhóc nữa đâu.

    – Hì! Em vừa bị người yêu cắm sừng… em buồn quá.

    – Hả? Sao lại thế? Nhóc đang ở đâu đấy chị đến liền.

    – Thôi, em không sao đâu, chị làm việc tiếp đi.

    – Chị thu xếp được mà, nhóc nói đi chị đến.

    – Ừ, chị đến quán nhậu lần trước em với chị ngồi nhậu đi.

    – Ok, đợi chị tý nha.

    Chị là vậy đấy, tôi với chị quen nhau từ năm tôi học lớp tám, chị luôn sẵn sàng gạt công việc sang một bên để đến an ủi tôi mỗi khi tôi buồn. Tôi rót rượu uống, uống hết chén lại rót, tôi uống như thể đang khát nước và uống nước lã vậy, đĩa mồi thì vẫn còn nguyên. Thoắt cái hết chai C2 chứa đầy rượu nếp, tôi đã bắt đầu thấy tê tê, hôm nay tửu lượng kém quá. Tôi gọi tiếp chai nữa, đúng lúc đấy thì chị từ xe taxi đi về phía tôi, chị mặc bộ quần áo nhìn thật hấp dẫn, vẫn cách trang điểm đấy, chị đã đẹp rồi sao phải chát lắm phấn làm gì nữa, phải rồi, công việc của chị thì phải thế rồi, tôi nhìn chị cười méo mó.

    – Trời, sao lại thế này? Nhìn nhóc bơ phờ quá.

    Chị ngồi xuống nhìn tôi lo lắng, tôi gọi thêm một chén nữa để chị uống cùng tôi.

    – Chị uống cùng em nha.

    – Hôm nay là sinh nhật em mà em lại thế này à, về nhà đi.

    – Không, hôm nay em không về nhà đâu, sinh nhật cái gì, lãng xẹt.

    – Đàn ông con trai gì mà… thôi nghe chị về nhà đi.

    – Em nói không là không, thế chị có uống cùng em không hay để em uống một mình?

    Tôi hơi quạu nói.

    – Không, em uống một mình đi, chị đi làm đây.

    – Chào chị.

    Chị có vẻ bực đứng dậy, tôi vẫn rót vẫn uống, chị lại ngồi xuống.

    – Thế làm sao kể chị nghe.

    – Chị nhớ Ngọc Anh người yêu em không?

    – Có.

    – Vừa nãy em bắt gặp cô ấy đi với thằng khác âu yếm nhau, hôn hít nữa.

    – Có thật không? Em chắc chứ? Nhỡ là hiểu lầm thì sao, em nghe em ấy giải thích chưa?

    – Cần gì phải giải thích, chị không nhìn thấy những gì em thấy đâu… Đau lắm…

    Cầm chén uống….

    – Thế là kết thúc mối tình đầu tám tháng, em không nghĩ rằng nó lại là người như vậy… em đau lắm..

    Tôi thở dài rồi lại uống.

    – Hôm nay em đã tát nó, lần đầu tiên… tát nó mà em cảm thấy như mình cũng vừa ăn tát…

    – Thôi em đừng uống nữa, về nhà đi, về nhà suy nghĩ đi em, có đau khổ thế nào cũng phải bình tĩnh mà giải quyết em à.

    Tôi im lặng chỉ rót rượu rồi uống, chị vẫn ngồi khuyên tôi.

    – Thôi em đừng uống nữa.

    – Anh ơi cho em chai nữa!!!

    – Chị đã bảo thôi cơ mà.

    – Chị im đi, chị thì có quyền gì mà dạy bảo em? Chị xem lại mình đi.

    Tôi gắt lên, chị im lặng một chút khi nghe tôi nói vậy, tôi thì cảm thấy hối hận khi nói thế với chị.

    – Đúng, chị không có quyền gì cả, thế nên em làm gì chị cũng sẽ không quan tâm nữa, chị bận lắm. Chào em.

    Chị đứng lên lần thứ hai, tôi nắm lấy tay chị.

    – Em xin lỗi… chị đừng đi có được không… em cần một người bên cạnh em lúc này..

    Chị im lặng ngồi xuống, tôi cúi mặt uống tiếp.

    – Tối nay em phải say… Haha!!!

    Tôi tự cảm thấy mình điên khi nói ra câu này.

    – Em luỵ tình và yếu đuối quá phải không chị?

    – Hừ…

    Chị đứng phắt dậy đi đâu đó, tôi không để ý vẫn cắm đầu uống, rồi chị mang ra hai cốc nhựa to bự đặt xuống bàn.

    – Uống bằng cái chén bé xíu này thì uống làm gì, uống bằng cái này đi.

    Chị cầm chai rượu rót đầy cốc cho tôi và chị rồi dục tôi uống, chị một hơi hết luôn, tôi nhìn hơi ngán, cầm cốc uống hết tôi nhăn mặt vì cay. Lúc này thì tôi thấy mình say thật rồi, những vỏ chai C2 rỗng lần lượt rơi xuống đất.

    – Anh ơi cho em chai nữa.

    Tiếng chị nhẹ nhàng phát ra như ru ngủ tôi, tôi gục mặt xuống bàn, cái bàn bé tí bằng lỗ mũi.

  • Mối tình từ Audition

    Bắt đầu từ những lần trốn học đi nhảy Audition của hắn, một thời dữ dội của các 8x đời cuối và 9x đời đầu. Này thì finish, này thì perfect x 10, nhảy 8k… Có lẽ các bạn ngồi đọc những dòng này đa số đều đã từng chơi Au và từng có 1 mối tình qua mạng.

    Năm 2007 tôi là một thằng nhóc hơi to xác so với các bạn cùng trang lứa, năm đấy tôi học lớp 9, hay la cà cùng mấy thằng bạn thân ở các hàng net. Những năm này Game Online đã phổ biến nhưng không đa dạng như bây giờ, đây cũng là năm mà tôi biết thương một người, một người chị, một người con gái, một “Bà xã”.

    Bạn đang đọc truyện Mối tình từ Audition tại nguồn: http://truyensextv2.cc/moi-tinh-tu-audition/

    Tôi ngồi hì hục click chuột vào kênh 102. Đầy! Lại tiếp tục click. Thằng bạn thân ngồi kế bên tôi hối gấp: “Nhanh đi thằng quỷ, bx tao chờ mày vào nhảy cho đũ cặp nhảy đôi kìa. “.

    Tôi bực bội quát: “Biết rồi, không thấy kênh đang full à?”.

    “Vào rồi room mấy? Mà nhảy đôi là sao mày?”.

    Sau 1 hồi giải thích cặn kẽ cho tôi thì thằng T bắt đầu ván game, nhảy cái này cũng dễ mà, perfect x5 luôn này, 7 tim rồi, hết ván. Từng dòng chữ hiện trên màn hình với tên nhân vật cô ấy phía trước: “Ghép đôi không nhóc?”.

    Ái chà dám kêu tôi là nhóc cơ đấy gan nhỉ, tôi đáp lời: “Ghép thì ghép sợ gì”.

    Thế là tôi có bx nhé, bỏ qua thằng T tôi và cô ấy bắt đầu trò chuyện với nhau về những vấn đề mà các cặp “ox, bx” trong Au hay hỏi nhau kiểu “bx bao nhiêu tuổi, tên gì, ở đâu, có nick yahoo không… ” sau một hồi lâu trò chuyện tôi cũng xin được yahoo của cô ấy, ra xem mặt mũi thế nào phát. Tôi bật WC lên cho cô ấy xem mặt, cô ấy không có WC, cô ấy ở Cần Thơ, cô ấy hơn tôi 3 tuổi đang học 12. Chỉ là tình cờ thôi, tôi nghĩ vậy rồi cũng lao đầu vào mối tình ảo đó, hai đứa “ox, bx” ngọt xớt cứ như là đã cưới nhau rồi ấy, những cuộc trò chuyện cứ tăng dần theo thời gian, thời gian nói chuyện với nhau qua yahoo ngày càng dài thêm, có hôm tôi còn cúp học thêm 18h ra net ngồi nói chuyện với “chị” đến tận 21h30 lại cắp đít mang balo về nhà.

    Người ta bảo khi yêu mọi thứ diễn ra rất nhanh, đúng vậy rất nhanh, nhanh đến nỗi tôi cứ thầm nhủ “Còn lâu mà” và hậu quả mỗi lần như thế là mấy trận đòn nát thân của ba tôi. Không sao, tôi chấp nhận tất chỉ cần đổi lại câu nói của chị: “Ox nè… “.

    Không biết từ lúc nào tôi đã thích “chị” một người con gái tôi chưa từng gặp mặt, chỉ biết qua giọng nói nhỏ nhẹ có phần dễ thương. Cái ngày tôi mở yahoo lên nhận được dòng tin nhắn rằng “chị” sẽ xuống Long Xuyên chơi ở nhà người thân, hai đứa sẽ gặp mặt nhau… Tim tôi đập mạnh, mắt hoa lên, miệng cứ cười cười như thằng ngáo. Không đâu chỉ là mơ thôi, làm gì có chuyện trùng hợp vậy chứ, tự véo vào tay mình 1 cái rõ đau tôi hoàn hồn đây là thật rồi, mình sắp gặp bà xã há há tôi bật cười to sau đấy mới nhận ra mình đang ở net và tất cả các cặp mắt đều hướng về mình.

    Tôi đón “chị” ở Bến Xe, trái với tưởng tượng của tôi về 1 hình mẫu nghiêm chỉnh, bà xã của tôi lại thuộc tuýp hay đùa giỡn, lùn hơn tôi 1 cái đầu, đeo kính, mặt kute mà bây giờ có gọi là hot girl cũng không ngoa. Một thằng cù lần và một hot girl, chà cũng hơi tréo ngoe nhỉ. Tôi dắt “chị” đến tất cả mọi nơi mà tôi biết trong thành phố, tôi vốn chẳng đi chơi nhiều chỉ biết một vài chỗ loanh quanh nào thì là Bờ hồ Nguyễn Du, Tiệm thức ăn nhanh Hà Ký, Quán cà phê gần trường học, Khu đô thị Sao Mai. “Chị” rất dễ hòa đồng làm tôi cũng không mấy khó khăn để tiếp cận, bỏ qua chuyện tuổi tác tôi và “chị” yêu thật.

    1 tuần là không dài để tôi và “chị” bên nhau, “chị” phải về tiếp tục học hành. Rồi thì yêu xa mà cầu nối là những dòng thương nhớ qua Yahoo. Khoảng cách là thử thách lớn nhất của Tình Yêu. 3 Tháng sau “chị” bảo cần thời gian học hành cho tương lai, cần suy nghĩ về mối quan hệ của hai đứa… Tôi không trách chị, kể từ khi bắt đầu tôi đã thấy có nhiều điều không ổn, là do tôi quá cố chấp thôi, ai rồi cũng phải trưởng thành, phải từ bỏ các trò chơi trẻ con để đi tiến xa hơn trong cuộc sống. “Chị” cũng vậy, “chị” phải trưởng thành. Tôi nghỉ Au, mất liên lạc với chị sau một thời gian…

    Sever Hồ Chí Minh kênh 102.

    Chị: “Nè ox mai 1h30 ra đón bx ở Bến xe Bình Khánh nghen”

    Tôi: “Gì? Bx xuống đây thật à?”

    Chị: “Sao hả, ý muốn sao đây, hừm. Không thích tui xuống thăm hả?”

    Tôi: “Tại hạ nào dám, hơi bất ngờ thôi, cứ tưởng bx nt qua yahoo là giỡn hè hè”

    Chị: “Cười dâm đãng thế, mai không ra biết tay tui”

    Tôi: “Không sợ sao, ox nhỏ hơn bx 3 tuổi lận đó @@”

    Chị: “Không sợ! Ox của người ta mà dô diên”.

    Bạn đang đọc truyện Mối tình từ Audition tại nguồn: http://truyensextv2.cc/moi-tinh-tu-audition/

    Bến xe Bình Khánh 1h40 ngày 27/09/2007.

    Hắn đi tới đi lui vò đầu thầm nghĩ “sao bảo 1h30 tới mà, có xảy ra chuyện gì không ta? Hay là gạt mình”, mặt hắn xịu xuống hắn lặng lẽ dắt chiếc xe đạp cà tàng ra về. Tin tin! Xe khách về đến cổng Chuyến Cần Thơ – Châu Đốc đúng rồi, biển số xe đúng nốt. Hắn dựng xe lại, căng mắt tìm từng người trong dòng người ùa xuống xe… 1 phút, 2 phút… hết cả rồi cô ấy đâu? Mà quên, mình làm gì biết mặt cô ấy để tìm @@. Có tiếng gọi í ới sau lưng hắn “Toàn, Toàn khùng” ai vậy ta, hắn xoay người lại. 1 Vóc dáng mảnh khảnh trái ngược với cái xác to của hắn, mắt to, đeo kính, răng khểnh, tóc ngố uốn hơi xoăn, sau lưng vác cái Balo chà bá lửa, đang vẫy tay cười với hắn cái miệng gọi to: “Ox khùng, bên này nè, bên này nè… ” Hắn cười, mắt long lanh…

    Bạn đang đọc truyện Mối tình từ Audition tại nguồn: http://truyensextv2.cc/moi-tinh-tu-audition/

    Khu đô thị Sao Mai 16h ngày 29/09/2007.

    Trên cái cống xi măng, chàng trai và cô gái ngồi vắt vẻo, hai chân buông thõng xuống. Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nắm lấy tay chàng trai, cô gái bắt lời: “Lớp 9 ăn gì mà to xác thế?”.

    Chàng trai đáp trả: “Chứ ai lớp 12 mà có 1 khúc há há “.

    Cô gái phụng phịu: “Kệ người ta đồ heooo “.

    Chàng trai cười đáp: “Không kệ được… “.

    Cô gái: “Tại sao?”.

    Chàng trai trầm giọng: “Vợ của người ta, làm sao mà kệ được”.

    Cô gái siết chặt bàn tay của Chàng trai cất giọng: “Thật không?… “.

    Chàng trai: “Dóc đó đừng tin”.

    Cô gái: “Tui cắn ông giờ, hứ! “.

    Chàng trai: “Lẹ lẹ đi nè (đưa tay ra), Oái đau! Cắn thiệt vậy hả?”.

    Thế rồi hắn ôm cô gái thật chặt. Cô gái: “Có buông ra không tên kia”.

    Chàng trai: “Không buông rồi sao? Há há”.

    Cô gái: “Không buông thì thôi, ple`…“. Rồi cô tựa đầu vào vai người con trai ấy, ôm thật chặt. Nắng chiều buông dần, gió mát rượi, những ngôi nhà đang xây dỡ, mấy bụi lau xào xạc, ao sen phía bên kia tỏa hương, hai người ngồi đó cùng ngắm cảnh “Ông mặt trời đi về nhà” trong những tia nắng cuối ngày…