Author: admin

  • Thác loạn không hồi kết

    – Con gái ra phụ mẹ mang đồ xuống đi con.

    Mẹ nó cất tiếng gọi nó ra để lấy đồ trên xe xuống. Nó đang đứng ngắm biển, vì nó đã năn nỉ bố mẹ nó cho nó đi rất lâu rồi, giờ có được bộ mẹ cho đi thì nó rất thích. Nó chạy ra phụ bố mẹ bê đồ vào chỗ chòi đã được thuê.

    Khi tới nơi, nó để ý ở chòi bên cạnh có một gia đình cũng giống nhà nó, cũng đi biển, đó là điều ai cũng để ý nhưng điều nó để ý là người đàn ông đang nằm ở ghế tắm. Có vẻ hắn mới từ tắm biển xong nên người khá ướt, mắt nó dán chặt vào phần dưới của hắn, chỗ đang in rõ cây hàng của hắn. Nó nhìn mà ngỡ ngàng.

    Nó cũng nhanh chóng đi thay đồ để chuẩn bị ra biển chơi. Nó thì mặc một cái cuồn yến cùng với áo thun tổng thể nhìn rất dễ thương, nhưng có ai biết được sau lớp vỏ bọc dễ thương đó là người cực kỳ dâm đãng. Nó luôn giấu bố mẹ về việc xem phim sex và mua mấy cây hàng giả về để thủ dâm.

    Khi nó đi xuống biển chơi thì thấy văn cũng đang cùng con mình chơi ở đó. Nó liền có một suy nghĩ táo bạo. Nó chạy đi thay đồ, nó bỏ hết đồ lót của nó ra. Rời nó chạy ra chỗ hắn làm quen.

    – Con chào chú, con có thể chơi với con chú được không tại nhìn bé dễ thương quá.
    – Được chứ.

    Hắn không nghĩ nhiều mà đồng ý. Khi đang nhìn nó và con hắn đang chơi với nhau hắn vô tình nhìn vào trong áo của nó, hắn mới biết nó không mặc áo ngực ở trong, hắn cứ thẫn ra đó mà ngắm nhìn cặp ngực to tròn và mọng nước đang nảy theo từng lúc nó chạy theo con hắn.

    Không được bao lâu hắn được gọi về thực tại bởi tiếng gọi của nó.

    – Chú ơi, con tạm biệt chú nha, con phải về với nhà con rồi. – Hắn ừm ừ mà nuối tiếc mà nhìn theo.
    – Bố ơi! Con đói rồi, mình lên bờ ăn cái gì đó đi bố. – Câu nói của con hắn đã kéo hắn về thực tại. Giờ hắn mới để ý, con cặc của hắn đang cương lên bởi thứ hắn nhìn lúc nãy.

    Lúc về chòi hắn mới biết, chòi nhà nó và chòi nhà hắn cạnh nhau, cả hai nhà đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ và nó cũng đang ngồi đó.

    Hắn về chỗ ngồi cạnh vợ mình nhưng nó lại đối diện với nó. Hai người nhìn nhau.

    – Con chào chú. – Nó mở lời chào.
    – Con quen chú này sao? – Bố nó hỏi.
    – Dạ, tại lúc nãy con chơi với con của chú này. – Nó tiếp lời.

    Mọi người thấy vậy thì cũng chả để ý gì nhiều mà tiếp tục nói chuyện. Nhưng họ toàn nói về công việc hay thời sự, làm nó cảm thấy chán mới kiếm thức để nghịch. Tình cờ thấy hắn đang ngồi đối diện nó nghĩ tới việc khiêu khích hắn. Nó nằm ngửa ra sau, hai chân nó thì dạng ra để lộ phần mép lồn đang hiện rõ qua chiếc quần đùi bó sát kia. Hắn đang nói chuyện với mọi người thì để ý đến hành động của nó mà nhìn theo.

    Hắn nhìn qua nó thì đập vào mắt hắn là cái mẹp lồn kia, nhìn lên thì thấy nó đang làm hành động như bú cặc cùng khuôn mặt dâm đãng đó làm hắn bắt đầu nứng. Hắn đứng dậy rồi rời khỏi chỗ.

    – Thôi con đi chơi đây. – Nó đứng dậy rồi bỏ đi.
    – Anh đi đâu vậy? – Vợ hắn hỏi.
    – Anh ra tắm biển cái đã. – Viện cớ rời đi.

    Hắn lén đi theo nó mới biết nó đi vào nhà vệ sinh. Về phần nó, nó cũng biết hắn đang bám theo nên cũng không hoảng vì đó là kế hoạch của nó mà.

    Khi tới chỗ phòng vệ sinh, nó bước vào một căn phòng bất kỳ. Lúc hắn tới, nó kéo hắn vào căn phòng đó, nó tiến tới mà liên tục hôn hắn. Hắn khá bất ngờ nhưng nó đã đúng mục đích của hắn là tìm thời cơ mà”dạy dỗ”con bé không biết điều này. Hai người nhanh chóng phối hợp với nhau rất ăn ý, tay nó không yên phận mà lần mò xuống con hàng đang cương kia mà vuốt ve.

    Tay hắn cũng vậy, sờ mó khắp nơi trên người nó rồi lại yên vị trên cặp ngực đẫy đà kia, hắn tích cực nhào nặn, làm cho nó không chịu được mà rên lên một tiếng “ưm… umm.”

    Luyến tiếc đôi môi đó, hắn rời sự chú ý của mình xuống cặp bưởi to tròn kia. Một bên hắn bóp, bên còn lại thì mút liên tục. Cái tay rảnh rỗi kia của hắn cũng bắt đầu tiến đến chỗ cấm địa của nó. Liên tục lấy tay chà rồi ấn vào cái lỗ lồn, nhưng lại bị chiếc quần kia ngăn cản. Hành động đó đã khiến nó liên tục rên lên. Mọi người ở ngoài nghe thấy cứ nghĩ “tụi trẻ bây giờ táo bạo thật, đụ nhau ở nơi đông người như vậy luôn sao?”.

    Được một lúc, hắn không chịu được nữa, vội cởi quần mình ra để lộ con hàng khủng đang to dần ra bởi cái vuốt ve lúc nãy của nó. Nó thấy vậy thì giật mình, muốn thoát khỏi đây thì hắn lật người nó lại, để nó úp mặt và cửa, mông thì chổng ra sau, để lộ cả một vùng quần đang ướt sũng do dâm thủy, hắn vét quần của nó ra mới biết nó không hề mặc quần lót. Hắn liền thốt lên.

    – Cháu đứng là dâm đãng thật đó, khiêu khích chú cho đã rồi giờ bỏ chạy, chẳng phải cháu không mặc quần lót để chú dễ dàng cho vào hơn sao? – Không… không phải vậy mà.

    Ý đồ lúc đầu của nó chỉ là trêu chọc hắn thôi, ai ngờ nó lại sắp bị hắn đụ tại nơi công cộng. Hắn cũng không nghe một lời mà đâm thẳng con cặc to kia vào cái…

    Lồn của nó, cú thúc mạnh bạo đó làm nó hét lên. Một dòng máu đỏ chảy ra làm hắn bất ngờ.

    – Cháu vẫn còn trinh sao?
    – M… mau rút… mau thút ra đi mà.
    – Làm sao mà rút được, chúng ta chưa ra nữa mà.
    – Không… ưm đừng ra… đừng ra…

    Hắn không ra mà liên tục đụ nó một cách mạnh bạo để giải tỏa cho việc lúc nãy nó khiêu khích hắn. Nó thì rên rỉ liên tục, cầu xin hắn dừng lại, nhưng điều đó chỉ làm cho hắn phấn khích mà làm mạnh hơn thôi.

    – Đúng là cái lồn còn trinh đâm vào đã thật đó, cái này mà không thằng nào chơi thì uổng, thôi thì để chú chơi hộ cho. Sau này để thằng khác chơi cho đỡ bỡ ngỡ.

    Những cú nắc liên tục và mạnh bạo đã khiến đầu óc nó trở nên điên cuồng. Từ một cảm giác đau đớn, bây giờ lại là một cảm giác sướng khó tả. Nó không còn van xin nữa mà ngược lại, nó hưởng thụ sự sung sướng do con cặc to bự kia mang lại.

    – Nữa đi chú… ưm… ummm… nữa đi… sướng quá đi mà.
    – Nãy ai kêu chú dừng lại vậy ta. – Nói tới đây hắn húc mạnh vào lồn nó khiến đầu óc nó quay cuồng.

    Cuộc ân ái của họ đã tạo ra bởi tiếng rên rỉ của nó, tiếng da thịt va chạm, cùng với tiếng chóp chép do những cú thúc của hắn, làm ai đi qua nghe cũng phải ngượng.

    Được một lúc, hắn tăng tốc mà ra vào bên trong nó.

    – Chú sắp ra rồi.
    – Cháu… c… cháu cũng vậy.

    Cả hai phối hợp với nhau. Người thì thúc người thì đẩy. Khi đến cực hạn, hắn gầm lên một tiếng, phóng ra những dòng tinh ấm nóng vào lồn nó, cùng với dâm thủy của nó đã làm cho bụng nó không chịu nổi mà trào ra không ít.

    – Chà cưng ra cũng nhiều đó, con đĩ dâm đãng à.
    – Anh cũng có khác gì.

    Khi nó nhìn xuống lồn mình thì thấy tinh trùng và dâm thủy đang thi nhao trào ra, nó liền lấy giấy vệ sinh cuộn lại rồi nhét vào lồn mình, điều đó khiến hắn thắc mắc.

    – Cưng đang làm gì vậy?!
    – E đang giữ lại đám tân binh của anh, làm sao có thể bỏ lỡ được các hạt giống chất lượng vậy được.

    Hắn nghe xong thì cũng thấy vậy thì con cặc của hắn lại cương lên và rồi lại một cuộc mây mưa được bắt đầu. Khi hành sự xong cả hai nuối tiếc mà rời đi.

    – Tạm biệt con cặc của em nha.
    – Tạm biệt con đĩ của anh.

    Cả hai trở lại chỗ ngồi của nhau, nói chuyện được một lúc thì hắn thấy đũng quần nó đang ướt do dâm thủy, hắn cảm thấy tự hào khi mình được địt nó một cách thoải mái.

    Vốn dĩ, hắn và vợ khá hạnh phúc trong hôn nhân nhưng được khoảng 3 năm sau hôn nhân và có một đứa con thì hắn lại không hứng thú với vợ nữa. Chuyến đi này vốn dĩ là để hai người có không gian để hâm nóng tình cảm, giờ lại có một con đĩ tự dâng lồn cho hắn giải tỏa khiến hắn không còn nghĩ đến việc đó nữa.

    — Hết —

  • Kể vợ nghe chuyện đụ gái ở công ty – Tác giả Thanh Long

    Tôi năm nay 35 tuổi vợ tôi 30 tuổi, tôi làm trưởng phòng của một công ty về quảng cáo. Vợ tôi thì làm ở một công ty Luật, Hai vợ chồng tôi có sở thích khi đụ nhau thì khẩu dâm để vừa đụ vừa nghe cho đã tai thì cả 2 vợ chồng thấy rất sướng. Và đây là câu chuyện vợ tôi cho tôi kể chuyện tôi đụ gái ở công ty trong lúc 2 đứa đang đụ nhau. Một cảm giác rất đã khi vợ cho phép kể chuyện ấy khi làm tình.

    Tối đó, khi 2 vợ chồng đang ôm nhau đụ:

    Vợ tôi vừa rên vừa nói:

    – Ôi, hôm nay địt nhau sướng quá chồng ơi! Lâu rồi mình mới địt, mới được sướng thế này…
    – Chồng vừa dâm, vừa sung địt sướng quá chồng ơi, địt thế này lồn nào chịu nổi hả anh!

    Tôi nghe xong lỡ miệng nói theo “phải nhiều lồn mới chịu nổi em à”

    Vợ tôi khựng lại, ánh mắt nghi ngờ…

    – Em hỏi thật, anh ở ngoài có địt con nào không? Hay lại dí buồi lung tung vào lồn rồi gái rồi.

    “Em có cho anh lút cán vào lồn ai đâu? Anh đâu dám” Tôi lúng túng chối ngay.

    “Anh vừa sung vừa dâm… Chả nhẽ không địt ai bên ngoài… Anh hay đi công tác nữa em nghi lắm!”

    Cặc tôi vẫn nằm trong lồn vợ nhưng suy nghĩ miên mang…

    Vợ tôi tiếp:

    “Em thấy con bé Hạ cùng phòng công ty anh trẻ nè, xinh gái, mình dây, ăn mặc sexy… Làm chung với nó anh không thấy nứng cặc hả, anh không muốn đụ nó hả? Con bé mông to, doggy chắc sướng lắm”

    Mấy câu vợ tôi nói về em Hạ đồng nghiệp cùng phòng với tôi làm tôi nứng nắc phành phạch vào lồn vợ tôi làm cô ấy kêu lên:

    “Ớ… ớ… sướng anh ơi, nghe em nói về Hạ làm anh nứng vậy hả anh? Anh bú lồn nó chưa lồn nó múp không anh?”

    Đang hứng quá tôi nói luôn “anh bú rồi em” tôi vừa nói vừa đụ như thốc vào lồn vợ và nghĩ về em Hạ (Hạ 21 tuổi mới xin vào công ty cùng phòng với tôi mặt xinh thom tho, mình dây gầm cao máy thoáng)

    Vợ tôi tiếp đà “anh bú lồn nó rồi à, em biết ngay mà nó ngon như thế anh chịu gì nổi. Anh bú lồn nó khi nào kể em nghe”

    Tôi cảm nhận r được khi nói về chuyện tôi đụ gái ở công ty cô ấy càng nứng, lồn nàng càng siết chặt cặc tôi hơn, tôi nói:

    – “Anh kể em không giận chứ?”. “Em không giận đâu, anh kể đi để nghe mình đụ nhau cho sướng, muốn biết chồng có địt ai được sướng như địt vợ nữa không” vợ tôi nài nỉ:
    – Anh có vài lần bú lồn Hạ ở công ty…
    – Lồn nó có ngon không? “Lồn thơm, em, ngon chắc bằng lồn em!”
    – Anh bú lồn nó ở chỗ nào trong công ty – Khi thì ở phòng phòng nghỉ trưa, khi thì trong Wc…

    “Anh có thật là chỉ bú lồn thôi không, hay đụ luôn rồi?”

    “Có nhưng chỉ đụ đầu khấc thôi…”

    “Nhét đầu khấc vào lồn có nứng không chồng?”

    “Không đút lút cán à?”

    “Đụ chỉ mỗi đầu khấc vào lồn gái chắc ngứa con cặc lắm – thì có lút cán mấy cái…”

    “Lút như nào?” Lút như này nè tôi rút điện thoại ra và mở ra một tấm hình chụp háng của một nữ đang nằm co chân banh háng, đùi trắng múp với cái lồn to, môi lồn nhô lên đang ngậm đầu khấc một 1 con cặc nhiều lông (Tấm ảnh tôi chụp khi địt nhau với Hạ ở nhà nghỉ)

    – Ôi địt mẹ anh địt nhau với nó thật rồi à, đây là cặc anh đụ lồn nó à. Ôi địt mẹ em cấm anh lút cán vào lồn gái mà anh cắm hết con cặc anh vào cái lồn này rồi à…
    – Con cặc dâm đãng của vợ đi địt con khác, lút cán vào lồn con khác như thế này đây!
    – Địt mẹ nhìn anh đụ con khác mà sao em sướng thế anh ơi, thế mà bảo em là anh mới chỉ bú lồn nó…

    “Tại nó ngon quá” tối tiếp…

    “Ngon quá nên địt à? Nhưng mà công nhận lồn nó nhìn ngon phết nhỉ!? Thế chồng kể vợ nghe chồng với nó địt nhau mấy lần rồi, ở những đâu?”

    “Khoảng 20 lần thôi em, đa phần là tụi anh địt lén lút” càng nói càng nứng nên tôi nghĩ thầm sẽ kể hết cho vợ nghe chuyện tôi đụ nhau với Hạ.

    “Địt mẹ cặc anh cắm vào cái lồn này 20 lần rồi á, địt mẹ anh e tưởng chỉ 1, 2 lần chịch xã giao cho biết mùi lồn lạ nào ngờ anh chơi nó 20 lần rồi, thế tụi bay Lén địt nhau ở những đâu nữa?” Vợ tôi dâm tục như lên cơn…

    “Đụ lén thì chỉ trong toilet nè em, rồi phòng nghỉ trưa công ty… chỗ nào kín kín là hẹn nhau địt”

    “Nhiều chỗ thế hả, đụ lén vậy đã cơn nứng của anh không, sướng không anh!”

    – Sướng lắm e, sở thích đụ của anh!

    “Lồn non nhiều nước không chồng?”

    Nhiều lắm em tôi kể:

    Có lần anh với bé nhắn tin hẹn địt trong toilet nhưng mà người trong công ty đi qua đi lại nhiều chờ mãi cuối cùng 2 đứa mới chui vào được trong toilet cùng nhau, anh đưa em ấy vào trong bấm khóa cửa rồi ôm nhau nút môi, nút lưỡi chùn chụt, liếm láp cổ nàng, hai tay anh xoa vú, bóp đít, xoa lồn rồi anh vén váy lên tuột phăng cái quần lót của em ấy xuống móc con cặc của anh ra dí cọ vào lồn bé rồi tiếp tục hôn nút nhau. Trên thù bú mút, dưới thì nắc để cặc cạ nhau với lồn. Một lúc thì đầu cặc chui được vào đầu lồn, nước lồn ra ướt hết đầu cặc, anh nâng 1 chân bé lên đâm một cái ọt! Con cặc chui vào cái lồn đầy nước làm nước lồn bắn ra cả háng và dái anh, rồi anh vừa hôn ẻm vừa nắc như chó đực nắc chó cái, vừa đụ vừa rên “sướng quá em ơ, địt mẹ sướng quá em…”. Địt được 30 mươi cái thì anh sướng quá muốn bắn tinh anh xoay em ấy lại chống tay lên bồn cầu chổng đít và lồn về phía sau cho anh địt, anh muốn bắn tinh nên hỏi “anh ra ở đâu đây em?” Em ấy vừa rên vừa thì thầm kiểu hụt hơi “raaa a a trong lồn… lồn em đi anh”, lúc đó phòng vệ sinh bên cạnh có người xả nước nên anh tranh thủ địt nhanh bành bạch vào lồn em ấy, phát cuối cắm lút cán bắn tinh ngập lồn Hạ trong sung sướng. Sau ấy 2 đứa ôm hôn nhau, em ấy lâu giấy lau tinh quanh lồn mình rồi mặc quần lót vào và cả 2 đi ra ngoài trong sung sướng!

    Vợ tôi rên lên:

    “Địt sướng thế là cùng vừa lén lút vừa được chơi lồn ngon nhiều nước nên trơn cặc lắm phải không anh! Rồi địt ở đâu nữa anh?”

    “Anh đụ em ý ngoài đường luôn” tôi nói…

    “Địt mẹ nứng đến chơi nhau ngoài đường luôn, Không sợ người ta thấy à, chơi ngoài đường như nào?”

    Tôi kể: “Hôm anh đưa em ấy về, em ấy chưa chịu vào nhà nên dắt nhau đi dạo ôm ấp hôn hít nhau chán, anh kéo em ấy vào bãi đất trống gần nhà em ấy kéo cái quần đùi và quần lót em ấy xuống rồi cởi quần cầm cặc đút vô lồn em ấy từ đằng sau mà địt hùng hục cho đến khi bắn tinh đầy lồn em ấy rồi hai đứa kéo quần lên ôm nhau hôn rồi anh đưa em ấy về nhà.”

    “Say nứng mà được mà ôm nhau đụ lén ngoài đường thì Sướng như đụ lén ở Toilet phải không anh” vợ tôi thêm vào…

    “Anh cho em coi thêm ảnh này nè”, tôi lấy điện thoại mở một bức ảnh cặc tôi đang đụ lồn Hạ với với chiếc quần lót trắng tam giác nhỏ xíu cùng một sợi dây để che lồn và đít đang được vén sang 1 bên để cặc tôi đâm vào lồn…

    “Quần lọt khe lun!” Vợ tôi thốt lên…

    “Đây là địt ở phòng trong công ty à? Địt trong phòng có khóa cửa không, có ai nghe thấy không?” Vợ tôi hỏi dồn dập…

    “Mấy lần địt nhau trong phòng này, dưới anh đèn mờ mờ cứ ôm nhau mà địt cho sướng cặc sướng lồn có còn để ý đến ai đâu, có lần chị dọn dẹp có giật cửa để dọn nhưng cửa bị khóa nên hình như có nghe mà thấy cửa bị khóa nên thôi, nên không biết trong phòng có cặp trai gái đang trần truồng ôm nhau đụ, trai trên gái dưới, cặc trong lồn” tôi kể…

    “Nhìn ảnh anh đụ nó và nghe anh kể nứng quá chồng ơi… Anh còn những chuyện địt nhau nào dâm dục với nó mà chưa kể em nghe”

    Tôi kể tiếp: “Mười chuyện anh địt dâm với nó là: 1) Là đụ lén nhau trong công ty, 2) đụ nhà vệ sinh, 3)bú lồn bú cặc kiểu 69, 4)bế lên đụ, đụ cosplay (hầu gái, tất lưới, quần lọt khe 1 dây, 2 dây…) 5) đụ không đeo bao cho bắn tinh ngập lồn 6) ôm nhau đụ trong phòng trong khi mọi người đang làm việc không biết là có cặp đang đụ nhau 7) đi công tác đụ nhau một đêm 2 lần đụ 8) đụ nhau xong em ấy xuống làm việc tiếp với một lồn đầy tinh và từ từ đang chảy ra 9) đụ ngoài đường 10) đụ và bắn tinh vào lỗ đít…”

    “Nghe chồng kể sướng quá vợ không chịu được… Anh bắn tinh vào lồn nó à? Thế lúc bắn tinh vào lồn nó có sướng không chồng? Thế lúc địt lỗ đít có sướng như lỗ lồn không?”

    Vợ tôi nghe kể các lần đụ nhau dâm dục của tôi với Hạ như lên cơn nứng lồn…

    Tôi cho xem tiếp tấm ảnh Hạ đang cong mông cái mông tròn căng của nàng với một con cặc đang cắm vào lỗ lồn phía dưới thấy rõ mồn một cảnh cặc đâm lồn, rõ cả lỗ đít Hạ…

    “Đít đã thế! Mà em này ngon quá rồi đấy nhá… Bảo sao chẳng thèm… Đít này dập cặc chồng chịu được bao nhiêu phát?”

    “74 Phát” tôi nói “anh mở em xem clip này xem em ấy đụ giỏi, đụ dẻo như thế nào, đỉnh cao của lấy lồn bú cặc, lấy lồn ăn cặc là đây nè”

    Vợ tôi xem xong clip Hạ cưỡi cặc tôi…

    “Ôi cái lồn con đĩ nứng này nó nhấp… Nó lấy lồn ăn con cặc của chồng em… Cặc to của chồng em đâm sâu trong lồn nó… Ngon thế này bảo sao… Nhìn đít lồn ngon quá… Nhưng vú hơi nhỏ”

    (Vú gái mới lớn mà lị)

    “Mà lồn ngon là được rồi… Chồng ơi em nứng lồn quá… Chỉ muốn chồng địt e như địt con Hạ… Muốn chồng bắn đầy tinh vào lồn em như bắn ngập lồn nó… Anh có dập nó như dập máy khâu không, dập em như dập lồn nó đi anh… Vợ sướng không chịu được, lồn bé Hạ ngon! Nhìn chồng địt sướng thế… Bảo sao địt nhiều thế… Cặc anh lúc đâm lồn Hạ sướng như nào!? Đầu cặc có cứng mọng lên không? Em bú cặc cho anh nhé… Con Hạ của anh mút cặc có sướng như em không? Anh bắn tinh vào miệng nó chưa? Anh bắn vào những đâu nữa miệng nó, lồn nó, đít nó rồi phải không… Anh muốn some em với nó không… Em cũng muốn xem trực tiếp anh địt nó… Cho phép anh địt nó trước mặt em, em ngồi móc lồn xem con cặc anh chơi cái lồn nứng của nó”

    “Anh tưởng em không cho địt chỉ cho xem” tôi nói vào…

    “Thế cho nó ngồi xem vợ chồng mình địt nhau cho nó thèm! Rồi em nói với nó lần sau muốn đụ anh phải nhắn tin xin chị nhé Hạ, xin chị ơi hôm nay em nứng, em ngứa lồn em, em thèm buồi quá, chị cho ảnh chơi, địt buồi vào lồn em nhé chị”

    Xong em bảo nó nằm xuống banh háng, em nằm trên người nó, vú em đè trên vú nó, cái lồn to của em áp đè lên cái lồn nứng của nó, hai cái lồn của anh cái trên cái dưới ưỡn cong ra mời anh chơi, anh từ sau cầm cặc chĩa lên trên đụ lồn em nước đụ của mình chảy xuống lồn nó, anh rút cặc ra đút vào đụ lồn con Hạ ở dưới, bốn cái vú hai đít bự, hai cái lồn to, dâm nứng căng mọng nằm chà lên nhau chờ được anh đụ, anh muốn đụ cái nào thì anh đụ sướng như vua chúa vua chúa sướng như này là cùng!

    “Bắn tinh vào lồn nó đi anh tưởng tượng lồn em là lồn nó bắn đi anh” thế là tôi bắn tinh, vợ tôi một lồn đầy tinh và cả 2 nằm vật ra vì sướng. Mở đầu cho một câu chuyện sex sẽ cực dâm sau này!

    — Hết —

  • Một lần cuối đời… tởn đến chết – Tác giả Lê Cương

    Phần 1
    Bà Mai ngồi lên chiếc xe tay ga, ngoái lại nói với ông Cung, chồng bà:

    – Em sang nhà con, chơi với cháu nội. Chiều về vợ chồng minh đi CLB khiêu vũ, rồi tối đi ăn tiệm, chứ hôm nay không nấu nướng gì anh nhé!

    Nhìn bà Mai vọt xe đi, bộ đồ thun bó màu đen ôm chặt người, vòng nào ra vòng đó. Mái tóc cắt ngang vai, nhuộm đen bóng mượt mà, đố ai dám bảo rằng bà Mai đã bước qua tuổi 70.

    Cái thời đại 5G, sách giáo khoa đã lỗi thời với những câu văn, câu chữ theo cái kiểu: “Ngoại em tuổi đã 60, lưng còng, tóc bạc, má thời nhăn nheo”.

    Bạn đang đọc truyện Một lần cuối đời… tởn đến chết tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-lan-cuoi-doi-ton-den-chet/

    Ông Cung một tay để hờ lên hông, một tay nắm tay bà Mai, hai người lả lướt bước từng bước dìu nhau theo điệu nhạc Tango, cùng với hơn chục cặp đôi lớn tuổi khác, dưới sự hướng dẫn của cô giáo dạy khiêu vũ. Mắt ông Cung không rời khỏi mông vú to tròn, cong cớn của cô nàng hướng dẫn. Cái váy ngắn xòe ra rồi phấp phới tung lên, làm lộ chiếc quần lót màu đỏ giữa hai cái đùi trắng muốt, mỗi khi cô ta xoay người hất chân lên cao, làm ông Cung mê mẩn. Ông thầm ước phải chi… được ôm hai cái mông tròn lẳn của cô giáo trẻ, thúc con cặc già nua của mình vào cái lồn dày cơm đó thì sướng biết bao.

    Thấy chồng bước sai nhịp, bà Mai nhìn ông Cung gắt khẽ:

    – Nhìn cái gì thế? Tôi biết thừa là ông đang nhìn cái gì rồi đó, liệu hồn!
    – Thì phải nhìn để học chứ có nhìn gì khác đâu!
    – Nhìn mông nhìn vú người ta thì có! Bây giờ người ta có cho không, thì cũng có làm được gì đâu mà ham hố…

    Bạn đang đọc truyện Một lần cuối đời… tởn đến chết tại nguồn: http://truyensextv2.cc/mot-lan-cuoi-doi-ton-den-chet/

    Ngồi bên nhau trong nhà hàng, trong lúc ông Cung nhâm nhi ly rượu vang hảo hạng, thì bà Mai chăm chút nướng mấy con sò huyết và hàu sữa tiếp vào dĩa của chồng.

    – Bồi bổ thế này, mà tối nay không làm ra trò, là tôi cắt phéng đi đấy!
    – Chỉ sợ nửa chừng lại có người năn nỉ, tha cho em đi… hi hi!

    Hai vợ chồng ông Cung với bà Mai tuy đã bước qua tuổi 70, nhưng đời sống tình dục của hai người vẫn mặn nồng suôn sẻ. Mỗi tuần, mỗi lần, nhưng lần nào bà Mai cũng cảm thấy được thỏa mãn sung sướng bên chồng, nên càng ân cần chăm sóc bồi bổ hết mực cho sức khỏe của ông.

    Vừa lên giường là ông Cung đã ôm lấy vợ, miệng hôn tay mò vào vú. Bà Mai cũng tức khắc lần tay vào trong quần bóp cặc của ông Cung.

    Hai cái vú tuy lớn nhưng rất mềm mại, nên ông Cung bóp bóp vẫn còn thấy sướng bàn tay. Bóp chán thì lại mò xuống lồn, day day cái hột le làm cho bà Mai tê điếng người, nằm ngửa hẳn ra thụ hưởng cơn sướng râm ran, không còn mân mê con cặc của ông Cung nữa.

    Ông Cung khẽ vạch hai mép lồn ra, đưa hai ngón tay vào lồn bà Mai, chà xiết vào điểm G cho đến khi ướt đẫm mới buông ra.

    Chờ cho ông Cung tụt quần ra, bà Mai mới xoay người lại mà bú cặc cho ông. Bà biết cái máy đụ của bà giờ đây không còn nhạy nổ như xưa, phải khởi động lâu lâu mới chạy lại được. Khi máy đã nổ thì chạy khá bền, nên bà cũng không bõ công mà vất vả.

    Tay xóc xóc thân cặc, miệng mút chóc chóc vào cái đầu khấc, thỉnh thoảng bà Mai lại chuốt một phát bằng hai cái môi đang ngậm chặt, từ đầu cặc xuống tận gốc cặc, làm ông Cung nẩy người lên vì tê điếng, sướng hết cả con cặc. Ấy thế mà cũng phải đến hơn mười phút, khi bà Mai bắt đầu thấy mỏi hết cả mồm, con cặc của ông Cung mới chịu vươn vai đứng dậy.

    Bà Mai liền nhả con cặc ra, nằm ngửa lại, giục giã ông Cung mau mau hành sự. Ông Cung cũng nhanh chóng ngồi dậy, tụt cái quần lót của vợ để qua một bên. Cái lồn của bà Mai sạch sẽ, được tỉa tót đâu ra đấy, cái mu lồn không còn cao cao dày dặn như xưa, nhưng hai mép lồn vẫn khép kín, không hề có cà vạt, cái lồn mà ông Cung vẫn ưu ái cho rằng đẹp nhất trong những cái lồn ông đã từng thấy.

    Dang hai chân của vợ ra, ông Cung ngồi vào giữa vuốt ve từ hai đùi lên cái ngã ba, rồi cúi xuống đưa lưỡi liếm một đường dài lên theo cái khe lồn, trước khi ngoáy sâu vào lỗ lồn.

    Niêm mạc bên trong lồn của bà Mai càng ngày như càng mỏng đi vì tuổi già, nên càng trở nên mẫn cảm hơn. Do đó lưỡi của ông Cung vừa rà tới bên trong, là Bà đã ư ử run rẩy, nước lồn tóe ra ướt hết mồm miệng của chồng. Hai hông bà Mai nhón đưa lồn hẩy hẩy lên cao, hai tay túm đầu chồng chà chà vào trong háng của minh.

    Có lúc ông Cung gần như ngộp thở, mặt mày bê bết nước lồn, nhưng mồm với lưỡi vẫn không ngừng bú liếm, mặc cho bà Mai la hét năn nỉ xin thôi.

    – Thôi! Thôi… Em sướng lắm rồi… Đụ em đi… nhanh… nhanh… đụ em đi!!!

    Bà Mai vừa gào vừa hai tay ôm đầu chồng kéo lên, rồi cầm con cặc sần sùi của ông Cung nhét sâu vào lồn của mình.

    Lỗ lồn của bà Mai dĩ nhiên không còn khít nữa, nhưng không hiểu sao bà vẫn có cách làm cho nó mút chặt lấy con cặc của chồng. Khi con cặc gần ngập vào bên trong, thì bà Mai vòng chân quắp ra sau mông của ông Cung đè xuống, đồng thời hẩy mu lồn lên cho nó ngập lút rồi cười hì hì làm bộ xuýt xoa hỏi chồng:

    – Ui! Sao của anh hôm nay to thế? Nhẹ nhẹ thôi… em đau!

    Ông Cung thừa biết cái bài khích tướng của vợ, bởi ông đã đụ cái lồn bà đến cả hơn nửa thế kỷ rồi còn gì! Nhưng ông cũng giả bộ nhẹ nhàng nửa vời nhấp ra nhấp vào, đầu cúi xuống ngậm hai vú của bà mà nhai ngấu.

    Không biết là do bị ông Cung cắn vú mạnh quá, hay là lúc này lồn bà Mai đang đòi hỏi, chỉ thấy bà hẩy hẩy cái lồn lên nói với chồng:

    – Thôi đừng cắn vú nữa, đau em… đụ em đi… em làm cho anh thích!

    Chống hai tay xuống giường, ông Cung bắt đầu nhịp nhàng nhấp cho con cặc thò ra thụt vào cái lỗ lồn như máy khâu. Mỗi lần ông Cung rút con cặc ra để chuẩn bị ấn vào, thì bà Mai lại thóp bụng làm cho cái lồn co lại mà mút lấy nó, làm cho ông có cái cảm giác sau bao năm rồi mà lồn vợ mình vẫn còn khít rịt.

    Bà Mai nhìn gương mặt chồng hồng hào tươi rói, liền hỏi:

    – Thích không anh! Em làm như thế… anh có thích không!
    – Hư… hư… thích… thích lắm… cái lồn dễ ghét!
    – Vậy thì ấy mạnh lên đi anh! Em không đau đau!
    – Thế sao vừa rồi bảo đau?
    – Ư… ư… ư… đau nhưng mà thích… mạnh… mạnh nữa đi anh!

    Lấy một hơi dài, ông Cung nhấp thật mạnh con cặc, những tiếng phạch phạch do mu lồn bị gốc cặc va vào làm cả hai người đều sướng ngất. Sau mỗi cú nhấp thì nước nhờn lồn lại túa ra hai bên mép lồn tạo thành một đám nước bọt nhầy nhầy.

    – Au… au… au… mạnh… mạnh nữa… lên… anh!

    Ông Cung quỳ gối lên, kẹp hai cái đùi của bà Mai vào hai bên hông của mình, rồi ôm vào hai bên eo của bà Mai mà thúc cặc ầm ầm. Hai cái bầu vú nhão của bà Mai lăn qua lăn lại theo mỗi cú thúc phằm phằm của con cặc.

    Bà Mai ôm lấy hai vú giữ chặt lại, mở mắt nhìn ông Cung thúc cặc. Ở tư thế này, con cặc tuy có vào sâu hơn, nhưng bà Mai không thích lắm. Bởi lồn bà bây giờ đầy nhóc nước nhờn không còn cảm thấy con cặc ra vào, mà háng lại banh ra không còn chủ động được để co bóp nữa, thành ra chỉ thấy thốn mà lồn không sướng lắm, lại còn mỏi hết cả háng.

    Bà Mai chờ cho ông Cung thấm mệt, chậm dần liền nũng nịu…

    – Thôi thôi… bỏ chân em xuống đi anh… em mỏi lắm rồi!

    Ông Cung nghe thế, lại nghĩ mình đã tẩn được cho vợ một trận ngất ngư, nên hả hê nhấc người lên cho bà Mai xuôi hai chân xuống.

    Ngay khi hai chân được thoải mái, bà Mai lấy chiếc gối ôm kê vào dưới mông của mình. Hai chân bà duỗi thẳng, bắt chéo, khép chặt lồn kẹp con cặc của chồng lại như cái Hot – Dog.

    Ông Cung chống tay, chống chân như thể đang hít đất, đều đều đâm cặc xuống. Bà Mai lúc này mới thấy sướng toàn diện, vừa thốn vừa đau vừa sướng, sướng hơn bao giờ hết. Con cặc đâm sâu tít thốn lên tới óc, bên trong lồn được con cặc chà sát, bào tới bào lui. Chung quanh điểm G thì cái gốc cặc sần sùi xộc vào pôm pốp, sướng ơi là sướng.

    Ông Cung cũng thế, tuy có mỏi tay thật! Nhưng con cặc ông sướng đến từng milimet, nhất là ở cái đầu khấc. Mỗi lần dập xuống, vào gần hết con cặc là cái cảm giác được phá trinh vợ ngày nào hiện ngay về, cái đầu cặc bị bóp nghẹt lại như đang chui xuyên qua một cái lỗ nho nhỏ rất đàn hồi, nghe tiếng “pụp” khe khẽ.

    Sau tiếng “pup” khe khẽ đó là tiếng “Au” thật lớn của bà Mai rên lên, do con cặc vừa chui qua cửa tử cung của bà.

    Xoeẹep xoeẹep… Xoeẹep xoeẹep…

    – Hi hi! Nó kêu anh ơi!
    – Ra rồi phải không?
    – Ư… ư… ừ… mạnh lên cho nó kêu to nữa đi anh!

    Xoeẹep xoeẹep xoeẹep… Xoeẹep xoeẹep xoeẹep…

    – Au… au… au… em ra nữa anh ơi!

    Bà Mai đã hai lần lên đỉnh, hai lần phun vải nước lồn ra, nhưng do hai đùi bà khép chặt. Nên mỗi lần ông Cung dập cặc xuống, nước lồn lại xì ra xoeẹep xoeẹep. Thường thì khi bà Mai ra đến lần thứ hai, ông Cung cũng bắt đầu xuất. Nhưng hôm nay ông vẫn hì hục giã gạo, chắc là nhờ mấy con sò huyết với hàu sữa, bà Mai cười hì hì nhủ thầm không ngờ món ăn tầm thường mà lại hiệu quả gớm!

    Ông Cung lúc này đã mỏi tay mỏi chân lắm rồi, bèn ngồi xổm lên hai bên hông của vợ. Hai tay bóp hai cái vú nhão của bà Mai, rồi cứ thế điên cuồng dập mông xuống. Âm thanh khi con cặc dập vào ở trong lồn của bà Mai, bây giờ cũng khác đi…

    Choẹp Choẹp… Choẹp Choẹp…

    – Au… au… au… sướng… sướng quá anh ơi… sao hôm nay anh giỏi thế! Anh… anh sướng không anh?

    Nhìn thấy ông Cung không trả lời, mà như đang gồng cứng người lại, bà Mai vội nói mau:

    – Đừng thả vô lồn em anh ơi… cho em đi… em thèm.

    Ông Cung đang cố dập thêm, thì bị bà Mai đẩy ra cho con cặc tuột ra khỏi cái lỗ lồn, rồi vồ lấy ngậm vào đầu cặc mút chụt chụt. Cái đầu lưỡi như làm con cặc của ông Cung sướng lên gấp bội, nên bà Mai chỉ mới mút có mấy cái đã giật giật lên mà phun tinh trùng vào trong cái miệng xinh xắn của bà.

    Tinh trùng của ông già 70 tuổi lỏng le mà cũng chẳng có nhiều, nên bà Mai chu cái môi lại mút không bỏ sót một giọt nào.

    Nhưng đến khi con cặc của ông Cung mềm oặt đi ở trong tay, bà Mai vẫn nhìn chồng ra vẻ biết ơn, nói:

    – Tinh trùng của anh ngon thật đấy! Ngon và còn ngọt ngào hơn ngày xưa nữa.
    – Thật không? Không khéo anh bị tiểu đường rồi quá!
    – Hi hi… Chắc không phải đâu! Tại hôm nay anh ăn sò huyết với hàu nhiều qua đấy thôi. Nằm xuống ngủ đi, em đi lấy khăn lau người cho.

  • Kể Chuyện Cuckold

    Phần 1: Lần Đầu
    Ghi chú của tác giả:

    Chào các bạn.

    Truyện này dựa trên 90% trải nghiệm thực tế của vợ chồng tôi. Mọi tình tiết, cảm xúc, suy nghĩ trong câu chuyện đều xuất phát từ những gì chúng tôi đã thực sự trải qua, cảm nhận và chia sẻ cùng nhau. Tôi là người viết và vợ tôi là người chỉnh sửa lại cũng như viết khi câu chuyện đi đến góc nhìn của cô ấy.

    Những chi tiết trong truyện chỉ được thêm thắt một chút để mạch lạc hơn, để cảm xúc trở nên rõ ràng hơn, và để tạo sự thú vị cho người đọc. Tên của nhân vật và vợ chồng tôi đã được thay đổi.

    Đây không phải chỉ là một câu chuyện đơn thuần về thú vui cá nhân, mà còn là một hành trình về tình yêu, sự thấu hiểu, niềm tin và cảm xúc giữa hai con người gắn bó sâu sắc với nhau.

    Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc và đồng hành cùng chúng tôi.


    Đêm Sài Gòn yên tĩnh hơn thường lệ. Thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng bên trong căn hộ nằm trên tầng cao, một thế giới nhỏ chỉ thuộc về hai người đang diễn ra.

    Nhật Hạ ngồi trước bàn trang điểm, nhẹ nhàng tháo chiếc kẹp tóc, để những lọn tóc đen dài mượt mà buông xuống bờ vai thon. Làn da trắng ngần, đôi môi đỏ mọng, từng đường nét đều như được chạm khắc bởi bàn tay của một nghệ nhân hoàn mỹ. Cô không trang điểm quá đậm, nhưng chỉ cần một chút son nhạt, một ánh mắt thoáng nhìn cũng đủ để khiến bất kỳ ai ngẩn ngơ.

    D đứng ở cửa phòng ngủ, lặng lẽ nhìn vợ mình. Có lẽ trên thế gian này, không ai có thể hiểu được cảm giác của anh lúc này, một sự pha trộn giữa ngưỡng mộ, yêu thương, và cả một nỗi khao khát mà chính anh cũng khó diễn tả thành lời.

    Nhật Hạ quay lại, nở một nụ cười dịu dàng. “Anh đứng đó nhìn em lâu vậy là sao?”

    D mỉm cười, bước đến, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm nhẹ tựa lên vai cô. “Anh chỉ đang nghĩ… có phải kiếp trước anh đã làm rất nhiều điều tốt không, nên kiếp này mới gặp được em không?”

    Nhật Hạ bật cười khẽ, nhưng ánh mắt cô dịu dàng hơn bất cứ vì sao nào ngoài kia. Cô nghiêng đầu, để má mình áp nhẹ vào má chồng. “Ngốc, nếu có kiếp trước thì chắc chắn em cũng là vợ anh thôi. Là duyên phận rồi.”

    D siết nhẹ vòng tay, hôn lên mái tóc vợ. Nhật Hạ là người phụ nữ đẹp nhất, nhưng điều khiến anh yêu cô không chỉ là nhan sắc. Đó là cách cô dịu dàng quan tâm anh, là sự tinh tế trong từng hành động, là ánh mắt khi cô nhìn anh, ánh mắt chứa cả thế giới.

    Họ đã bên nhau đủ lâu để không còn những lời hoa mỹ sáo rỗng, nhưng vẫn đủ yêu để từng cử chỉ nhỏ nhất cũng trở nên trân quý.

    Anh dẫn cô đến giường, D kéo nhẹ cô vào lòng, để hai người cùng nằm xuống, hơi thở hòa vào nhau. “Nhật Hạ này…”

    “Dạ?” Cô khẽ đáp, những ngón tay thon nhẹ nhàng vẽ từng đường vô hình trên tay anh.

    D chần chừ một lát rồi lên tiếng. “Em có hối hận khi lấy anh không?”

    Nhật Hạ khẽ nhíu mày, ngẩng lên nhìn anh. “Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”

    “Anh chỉ…” D thở ra một hơi, rồi lật người lại, để có thể nhìn thẳng vào mắt vợ mình. “Anh biết anh không phải người đàn ông bình thường. Anh có những suy nghĩ… không giống mọi người. Đôi khi anh tự hỏi liệu em có cảm thấy khó khăn không, khi phải chiều theo sở thích của anh.”

    Nhật Hạ lặng đi một lúc, rồi đưa tay chạm vào mặt anh, giọng cô nhẹ nhàng như một lời thề. “D, em yêu anh. Yêu nhiều hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nếu điều đó khiến anh hạnh phúc, thì em cũng hạnh phúc. Nhưng điều quan trọng nhất không phải là em có làm hay không, mà là anh có thực sự muốn không. Vì nếu một ngày nào đó anh không muốn nữa, em cũng sẽ không tiếc nuối hay hối hận.”

    D nhìn vào đôi mắt vợ, cảm giác như bị nhấn chìm trong một đại dương sâu thẳm của yêu thương và tin tưởng. Trên đời này, có lẽ chẳng còn ai yêu anh như Nhật Hạ yêu anh nữa.

    Anh siết chặt tay cô. “Cảm ơn em…”

    Nhật Hạ cười, kéo anh lại gần, để đôi môi chạm vào nhau trong một nụ hôn dịu dàng. Bên ngoài kia, Sài Gòn vẫn rực rỡ ánh đèn, nhưng trong căn phòng này, chỉ có hai người họ, và tình yêu mà không gì có thể lay chuyển.

    Những ngày sau cuộc trò chuyện ấy, D nhận ra một điều, tình yêu của Nhật Hạ dành cho anh không có bất kỳ rào cản nào. Cô không chỉ yêu anh bằng lời nói, mà còn bằng sự tin tưởng tuyệt đối. Dù anh có sở thích khác người, cô không hề phán xét hay tỏ ra khó chịu. Cô chấp nhận anh, toàn vẹn và trọn vẹn.

    Nhưng chính điều đó lại khiến D có chút do dự.

    Anh biết Nhật Hạ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để anh hạnh phúc. Nhưng liệu đây có thực sự là điều anh muốn? Hay đó chỉ là một ham muốn nhất thời, một suy nghĩ táo bạo mà anh chưa từng dám chạm tới?

    Nhật Hạ thì không vội vã. Cô vẫn như mọi ngày, một người vợ dịu dàng, xinh đẹp đến mức đôi khi D cảm thấy mình không xứng đáng. Khi đi làm về, cô luôn dành cho anh những ân ái tuyệt nhất. Khi họ ở bên nhau, cô luôn khiến anh cảm nhận được sự ấm áp từ từng cái nắm tay, từng cái ôm.

    Nhưng D biết, trong lòng anh có một điều gì đó vẫn chưa được lấp đầy.

    Một buổi tối, sau bữa ăn, Nhật Hạ tựa đầu vào vai D khi họ cùng ngồi trên ghế sofa. Mái tóc dài đen mượt của cô tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, khiến anh chỉ muốn ôm cô mãi như thế.

    “Anh vẫn suy nghĩ à?” Nhật Hạ hỏi khẽ.

    D khựng lại, anh không nghĩ cô sẽ nhận ra.

    Cô cười nhẹ, ngước lên nhìn anh. “Anh biết không? Em là vợ anh, em nhìn là biết anh đang nghĩ gì mà.”

    D im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh khẽ gật đầu.

    Nhật Hạ nắm lấy tay anh. “Anh có thể nói với em bất cứ điều gì. Anh không cần phải sợ.”

    D nhìn vào mắt cô. Anh biết, một khi anh nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước nữa. Nhưng đây là vợ anh, người phụ nữ anh yêu nhất, người đã chứng minh rằng tình yêu của cô dành cho anh không gì có thể thay đổi.

    “Anh muốn thử,” D nói, giọng anh khẽ run.

    Nhật Hạ không bất ngờ. Cô siết tay anh, như để trấn an. “Anh chắc chắn chứ?”

    D gật đầu.

    Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt không hề có chút gượng ép hay băn khoăn. Chỉ có sự dịu dàng và tin tưởng.

    “Được rồi,” cô nói. “Nhưng em có một điều kiện.”

    D nhìn cô, chờ đợi.

    Nhật Hạ chạm nhẹ vào má anh, giọng cô êm như gió thoảng. “Mỗi lần em làm điều này, em sẽ luôn hỏi anh trước. Nếu anh không muốn, chỉ cần nói một câu, em sẽ dừng lại ngay. Dù là khi đó, hay bất kỳ lúc nào trong tương lai, anh có quyền thay đổi suy nghĩ. Em không muốn anh cảm thấy mình bị cuốn vào điều gì đó mà anh không kiểm soát. Hơn nữa, mỗi lần em chiều anh thì anh cũng phải chiều em.”

    D cảm thấy ngực mình thắt lại. Anh không biết mình xứng đáng với cô đến mức nào.

    Anh siết nhẹ tay cô. “Anh đồng ý.”

    Nhật Hạ mỉm cười, nụ cười ấy đẹp đến mức khiến cả thế giới mờ đi trước mắt D.

    Tình yêu của họ chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế.

    – Một Tuần Sau…

    Sau cuộc trò chuyện hôm đó, D bắt đầu tìm kiếm một người phù hợp, một người mà anh cảm thấy có thể tin tưởng, một người mà Nhật Hạ cũng sẽ thấy thoải mái khi ở bên. Anh không tùy tiện chọn ai. Đây không chỉ là một sở thích thoáng qua, mà là một trải nghiệm mà cả hai cùng bước vào, cùng nhau đặt ra giới hạn.

    Dành nhiều ngày suy nghĩ, anh mới tìm được một người mà anh cảm thấy có thể phù hợp tên là Tú. Tú là một người đàn ông thành đạt, lịch thiệp, có vẻ ngoài ưa nhìn và quan trọng nhất, anh ta biết tôn trọng ranh giới. D không muốn một kẻ tùy tiện hay không hiểu chuyện.

    D đưa thông tin về Tú cho Nhật Hạ, và như đã hứa, cô có toàn quyền quyết định.

    “Anh ấy trông rất chững chạc,” Nhật Hạ nhận xét khi xem qua hình ảnh và thông tin.

    “Anh đã nói chuyện với anh ta vài lần, cảm giác khá đáng tin. Nhưng nếu em không thích thì không sao cả, chúng ta có thể tìm người khác.”

    Nhật Hạ đặt điện thoại xuống, mỉm cười. “Mình gặp anh ấy rồi tính tiếp chồng nhỉ?”

    D gật đầu. “Anh cũng nghĩ vậy. Nếu em thấy không thoải mái, chỉ cần nói, chúng ta sẽ dừng lại.”

    Nhật Hạ siết tay anh. “Vâng ạ.”

    D cảm thấy tim mình thắt lại một chút. Nhật Hạ luôn như thế, không một chút do dự hay nghi ngờ nào trong ánh mắt.

    Hai ngày sau, họ hẹn gặp Tú tại một quán cà phê nhỏ, nơi có không gian riêng tư nhưng không quá xa lạ.

    Tú đến đúng giờ, phong thái lịch thiệp, nụ cười nhẹ nhàng. Anh ta trông điềm đạm, không có vẻ gì là một kẻ háo hức hay thiếu kiên nhẫn. D quan sát Tú một cách kỹ lưỡng khi Nhật Hạ bắt đầu trò chuyện với anh ta.

    Cô hỏi về công việc của Tú, về cuộc sống của anh ta, về cách anh ta nhìn nhận những mối quan hệ. Tú cũng không quá vồn vã. Anh ta không tỏ ra nịnh nọt hay tâng bốc Nhật Hạ một cách giả tạo. Thái độ anh ta thoải mái, nhưng vẫn tôn trọng ranh giới của họ.

    D lắng nghe tất cả, thỉnh thoảng xen vào cuộc trò chuyện. Nhưng phần lớn thời gian, anh quan sát Nhật Hạ. Cô không hề e dè hay gượng ép. Cô tự nhiên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Không có ánh mắt mờ ám, không có cử chỉ vượt giới hạn.

    Khi cuộc trò chuyện kết thúc, họ rời quán cà phê.

    Trên đường về, D hỏi nhẹ nhàng:

    “Em thấy thế nào?”

    Nhật Hạ suy nghĩ một lúc, rồi đáp: “Anh ấy chững chạc và biết giữ chừng mực. Em nghĩ nếu anh muốn, chúng ta có thể thử.”

    D nắm lấy tay cô, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay nhỏ nhắn ấy.

    “Nhớ là bất cứ lúc nào em không muốn, chỉ cần nói, anh sẽ dừng lại ngay.”

    Nhật Hạ nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng và tin tưởng.

    “Em biết mà. Và anh cũng vậy nhé, nếu anh không muốn nữa, chỉ cần nói với em.”

    D khẽ cười, lòng trào dâng một cảm xúc vừa lạ lẫm vừa thân quen.

    Họ đã bước thêm một bước. Và dù phía trước ra sao, họ vẫn sẽ bước đi cùng nhau.

    Sau cuộc gặp mặt với Tú, D và Nhật Hạ không vội vã đi đến bước tiếp theo. Họ muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều rõ ràng, minh bạch và nằm trong tầm kiểm soát của cả hai.

    Một tối cuối tuần, D và Nhật Hạ cùng nhau ra ngoài mua một chiếc SIM và một chiếc điện thoại phụ. Chiếc SIM và chiếc điện thoại này sẽ phục vụ cho việc này, đây là vì sự an toàn của cả hai bọn họ.

    “Mình tạo một tài khoản Zalo riêng,” D nói khi đang cài đặt điện thoại. “Ngoài cái Zalo này ra Tú chỉ có thể nhắn tin với anh qua web. Kiểu này thì nếu em hoặc anh không thích nữa mình chỉ cần chặn anh ấy là xong.”

    Nhật Hạ gật đầu, cô không có gì phải che giấu. Đây là điều mà D muốn, và cô cũng muốn anh cảm thấy an tâm.

    Sau khi tạo tài khoản, Nhật Hạ chủ động nhắn tin cho Tú một tin nhắn ngắn gọn:

    Nhật Hạ: Chào anh, đây là tài khoản mà em và chồng em sẽ dùng để liên lạc với anh. Cả hai vợ chồng em đều có thể đọc tin nhắn, hy vọng anh không phiền.

    Vài phút sau, Tú trả lời:

    Tú: Chào Nhật Hạ, anh hiểu mà. Mọi thứ cứ theo ý hai em, anh sẽ luôn tôn trọng.

    D ngồi bên cạnh, nhìn những dòng tin nhắn qua lại. Cảm giác của anh lẫn lộn, một phần hồi hộp, một phần hào hứng, và đâu đó có chút gì đó lo lắng. Nhưng hơn hết, anh cảm thấy được sự tin tưởng tuyệt đối từ Nhật Hạ.

    Cô đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn anh. “Mọi thứ đều rõ ràng rồi nhé. Nếu có gì không ổn, chỉ cần nói với em.”

    D mỉm cười, kéo cô vào lòng. “Anh biết mà. Cảm ơn em.”

    Nhật Hạ cười khẽ, vòng tay ôm lấy anh.

    Từ giây phút này, họ chính thức bước vào một hành trình mới, một hành trình mà họ đã cùng nhau đặt ra ranh giới, cùng nhau nắm giữ chìa khóa.

    Từ khi lập tài khoản Zalo chung, Nhật Hạ và Tú không nhắn tin qua lại nhiều. Không có những lời hỏi han vu vơ, không có sự quan tâm ngoài lề, chỉ có những tin nhắn ngắn gọn, đúng trọng tâm.

    D là người chủ động kiểm soát cuộc chơi. Anh trao đổi với Tú trước, sàng lọc và đảm bảo rằng người này phù hợp với những gì cả anh và Nhật Hạ mong muốn. Nhật Hạ không có ý kiến gì, cô tin tưởng D tuyệt đối, và nếu anh đã chọn, cô cũng sẵn sàng thử.

    Cuối cùng, sau vài lần nói chuyện qua lại, D quyết định đã đến lúc lên lịch cho cuộc gặp đầu tiên. Anh nhắn tin cho Tú.

    D: Nếu anh vẫn hứng thú, chúng ta có thể sắp xếp một ngày gặp mặt.

    Tú: Em quyết định rồi sao?

    D: Ừ. Nhưng vẫn như thỏa thuận, mọi thứ phải theo đúng quy tắc.

    Tú: Tôi hiểu. Vậy khi nào?

    D liếc sang Nhật Hạ, cô đang ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, mái tóc dài buông hờ hững. Cô đẹp một cách hoàn hảo, dù chỉ là trong bộ váy lụa đơn giản ở nhà.

    “Thứ sáu tuần này, em rảnh không?” D hỏi.

    Nhật Hạ gật đầu mà không chút do dự. “Rảnh ạ, anh hẹn anh ấy đi.”

    Nụ cười của cô vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong đôi mắt ấy, không có chút gì mâu thuẫn hay do dự. Cô không miễn cưỡng, không gượng ép, cô làm điều này vì D, vì tình yêu cô dành cho anh.

    D quay lại nhắn cho Tú.

    D: Thứ sáu. Gặp nhau ở quán café X lúc 8 giờ tối.

    Tú: Được. Tôi sẽ có mặt.

    Mọi thứ đã được sắp đặt. Không có những lời ngọt ngào, không có sự lãng mạn ngoài lề, chỉ là một thỏa thuận rõ ràng giữa ba người.

    D nhìn sang Nhật Hạ lần nữa. Cô cười, nghiêng người tựa vào anh, thì thầm: “Chồng này, thích lắm chứ gì?”

    D không trả lời ngay. Anh vuốt nhẹ mái tóc cô, cảm nhận hơi ấm quen thuộc mà mình yêu thương suốt những năm qua.

    “… Có.” Anh thừa nhận.

    Nhật Hạ bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy anh. “Đừng lo, em vẫn yêu chồng nhất.”

    Không cần phải nói thêm gì nữa. D biết điều đó, và đó là lý do duy nhất khiến anh sẵn sàng bước vào cuộc chơi này.

    Bạn đang đọc truyện Kể Chuyện Cuckold tại nguồn: http://truyensextv2.cc/ke-chuyen-cuckold/

    Thứ sáu đến nhanh hơn D nghĩ. Suốt cả ngày anh cùng Tú đi xét nghiệm bệnh tình dục nhưng trong đầu anh không thể không nghĩ đến buổi tối ngày hôm đó.

    Nhật Hạ không có vẻ gì là lo lắng. Cô vẫn như mọi khi, dịu dàng, bình tĩnh, xinh đẹp đến nao lòng. Khi D về đến nhà, cô đã chuẩn bị xong, khoác lên mình một chiếc váy lụa đỏ ôm sát, tôn lên từng đường nét quyến rũ. Làn da trắng ngần càng nổi bật dưới ánh đèn, đôi môi đỏ mọng như một cánh hoa đang hé nở.

    D đứng ở cửa, lặng người nhìn cô.

    Nhật Hạ quay lại, mỉm cười. “Anh về rồi à?”

    D gật đầu, tiến đến, ánh mắt không rời khỏi vợ mình. “Em… đẹp quá.”

    Nhật Hạ bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy cổ anh. “Đẹp đến mức anh đổi ý không muốn em đi nữa à?”

    D không trả lời ngay. Anh siết nhẹ eo cô, kéo cô lại gần hơn. “Anh không biết. Anh chỉ biết em là người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”

    Nhật Hạ hôn nhẹ lên môi anh. “Em biết mà.”

    Cô buông anh ra, quay lại cầm lấy túi xách. “Đi thôi, kẻo trễ hẹn.”

    Quán cà phê X có một góc nhỏ riêng tư, nơi họ đã hẹn gặp Tú. Khi D và Nhật Hạ bước vào, Tú đã ngồi sẵn, ly cà phê trước mặt vẫn còn hơi nóng. Anh ta ăn mặc đơn giản nhưng gọn gàng, toát lên vẻ điềm đạm và tự tin.

    Nhật Hạ nở một nụ cười nhẹ khi thấy Tú, còn D thì chỉ gật đầu. Họ ngồi xuống, và như mọi lần, Nhật Hạ để D dẫn dắt cuộc trò chuyện.

    Tú không nói nhiều, nhưng khi mở lời, anh ta luôn giữ một thái độ tôn trọng. Không có ánh mắt háo hức quá mức, không có sự vội vàng hay bất kỳ hành động nào khiến D cảm thấy không thoải mái.

    Sau khoảng một giờ, D nhìn sang Nhật Hạ. “Em thấy thế nào?”

    Cô chớp nhẹ mắt, suy nghĩ một lúc rồi khẽ gật đầu. “Em ổn.”

    D quay sang Tú. “Vậy tối nay, nếu em đồng ý, hai người có thể đi tiếp.”

    Tú không giấu được một thoáng bất ngờ, nhưng ngay sau đó anh ta chỉ cười nhẹ. “Tôi hiểu. Nhật Hạ, em có muốn không?”

    Nhật Hạ nhìn sang D lần nữa, như để xác nhận lại một lần cuối. Khi thấy anh không có ý định thay đổi quyết định, cô mỉm cười.

    “Vâng.”

    D cảm thấy tim mình thắt lại một chút khi nghe từ đó, nhưng anh không nói gì. Đây là điều anh đã mong muốn, là ranh giới mà họ đã quyết định cùng nhau vượt qua.

    D ngồi vào xe trước, bên lề đường, lặng lẽ nhìn Nhật Hạ bước đến chỗ Tú, nơi anh ta đã dựng chiếc xe Airblade chờ sẵn.

    Cô vợ xinh đẹp của anh, trong chiếc váy lụa đỏ ôm sát, bước đi với sự duyên dáng không thể cưỡng lại. Đôi giày cao gót nhấn nhá từng bước chân thanh thoát, làn tóc dài khẽ đung đưa theo gió. Cô không hề quay lại nhìn D, nhưng D biết, cô đang làm điều này là vì anh.

    Tú ngồi lên xe, giữ một thái độ điềm tĩnh. Nhật Hạ nhẹ nhàng bước tới, một tay vén tà váy để ngồi lên yên xe, tay còn lại đặt lên vai Tú để giữ thăng bằng.

    D nắm chặt vô lăng xe 4 bánh của mình.

    Khoảnh khắc Nhật Hạ vòng tay qua eo Tú, anh cảm nhận tim mình đập nhanh hơn. Cô ngả người sát vào lưng anh ta, mái tóc dài khẽ chạm vào áo Tú, trông không khác gì một cặp tình nhân thực thụ.

    Đó là điều cô muốn anh thấy.

    Tú khẽ quay đầu lại. “Em sẵn sàng chưa?”

    Nhật Hạ không đáp ngay. Cô hơi nghiêng đầu, đủ để ánh mắt mình lướt nhẹ qua gương chiếu hậu của D. Một giây thoáng qua, môi cô khẽ cong lên thành một nụ cười mơ hồ, một nét tinh nghịch xen lẫn sự trêu chọc.

    Rồi cô gật đầu. “Đi thôi.”

    Chiếc Airblade lướt đi trên con đường đêm Sài Gòn, ánh đèn vàng hắt lên những tòa nhà cao tầng.

    D khởi động xe, giữ một khoảng cách an toàn phía sau. Anh có thể thấy rõ từng chuyển động của Nhật Hạ, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy Tú, bàn tay đôi khi nhẹ siết vào vạt áo anh ta mỗi khi xe thắng nhẹ.

    Cô không ngồi hờ hững, không e dè, mà thể hiện một cách tự nhiên như thể đây là chuyện bình thường giữa hai người. Nếu ai nhìn vào, chắc chắn sẽ nghĩ rằng họ là một đôi tình nhân thực thụ, chứ không phải một người phụ nữ đã có chồng.

    D nuốt khan. Cảm giác trong lòng anh thật khó diễn tả.

    Anh muốn điều này. Anh đã mong chờ khoảnh khắc này. Nhưng khi thực sự chứng kiến, nó lại mang đến một thứ cảm xúc lạ lẫm, một sự hồi hộp đan xen giữa kích thích và chút gì đó đau nhói nơi ngực trái.

    Chiếc xe phía trước rẽ vào con đường vắng, hướng về phía khách sạn đã được thỏa thuận từ trước.

    Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, mái tóc khẽ lướt qua cổ Tú, giọng cô mềm như gió thoảng.

    “Anh chạy chậm một chút, chờ anh D với ạ.”

    Chiếc Airblade lướt nhẹ trên con đường dẫn đến khách sạn Hilton Sài Gòn, ánh đèn đường phản chiếu lên chiếc váy lụa đỏ của Nhật Hạ, khiến cô trông như một viên hồng ngọc đang tỏa sáng giữa màn đêm.

    D lái xe theo sau, giữ một khoảng cách vừa đủ để quan sát tất cả.

    Nhật Hạ tựa nhẹ vào lưng Tú, bàn tay thon thả vòng qua eo anh ta. Cô không quá vồ vập, nhưng cũng không giữ khoảng cách, tất cả đều vừa vặn để tạo nên hình ảnh một người tình hoàn hảo.

    Cô làm điều này không phải vì Tú, mà vì D. D biết điều đó.

    Bởi vì mỗi khi xe dừng đèn đỏ, Nhật Hạ luôn nghiêng đầu nhìn về gương chiếu hậu, như muốn xác nhận rằng chồng cô vẫn đang dõi theo. Cái cách cô đặt tay lên vai Tú, cái cách cô khẽ nghiêng đầu, tất cả đều có chủ đích.

    Cô đang diễn một vở kịch chỉ dành riêng cho D.

    Tú không nói gì suốt cả quãng đường, chỉ tập trung lái xe. Anh ta hiểu rõ vị trí của mình. Dù có đang chở một người phụ nữ xinh đẹp trên xe, anh ta vẫn giữ thái độ đúng mực, không để cảm xúc đi quá giới hạn.

    Khoảng mười lăm phút sau, họ đến khách sạn Hilton Sài Gòn.

    Tú tấp xe vào và giao chìa khóa cho valvet để họ đem đi gửi xe. Nhật Hạ từ từ buông tay, giữ lại nét quyến rũ trong từng cử động.

    D chưa bước xuống xe ngay, anh muốn quan sát thêm một chút.

    Nhật Hạ nhẹ nhàng vén tóc, bước xuống xe bằng một động tác uyển chuyển. Cô hơi cúi người, kéo tà váy lên một chút để tránh vướng, đôi chân dài trắng mịn lộ ra dưới ánh đèn khách sạn.

    Một số vị khách ở sảnh vô thức quay lại nhìn. Với vẻ đẹp của Nhật Hạ, dù cô ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm. Cô không cần phải cố gắng, không cần trang điểm cầu kỳ, chỉ một ánh mắt, một nụ cười cũng đủ khiến người khác say đắm.

    Nhưng Nhật Hạ không hề để ý đến những ánh mắt đó. Cô bước đến gần Tú, nhẹ nhàng khoác tay anh ta như một cặp tình nhân thực sự, nhưng đôi mắt lại lướt nhanh về phía D.

    D hít sâu một hơi. Anh có cảm giác như mình vừa đánh mất cô, nhưng đồng thời, anh biết cô vẫn thuộc về anh.

    Tú khẽ nghiêng đầu, hạ giọng: “Vào thôi?”

    Nhật Hạ mỉm cười, giọng cô mềm mại đến mức có thể tan vào không khí. “Vâng.”

    Bước vào sảnh khách sạn Hilton Sài Gòn, Nhật Hạ như một viên ngọc quý giữa khung cảnh xa hoa. Từng bước đi của cô đều toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên, một sự kiêu sa mà không ai có thể phớt lờ. Những ánh mắt từ quầy lễ tân đến khách ngồi ở sảnh đều bất giác hướng về cô, nhưng Nhật Hạ không để tâm.

    Tú đi bên cạnh cô, một tay đặt nhẹ lên lưng cô theo đúng phong thái của một người đàn ông lịch thiệp. Cả hai trông giống một cặp đôi hoàn hảo trong mắt người ngoài, một quý ông chững chạc và một người phụ nữ tuyệt đẹp.

    D theo sau họ, giữ một khoảng cách vừa đủ. Không ai trong sảnh khách sạn biết rằng anh mới thực sự là chồng của cô gái kia. Dõi theo từng cử động của Nhật Hạ, D cảm nhận được trái tim mình đang đập mạnh hơn bình thường. Cô không quay lại nhìn anh, nhưng D biết, từng bước chân cô đi đều dành cho anh.

    Tú dừng lại trước quầy lễ tân, lấy chìa khóa phòng đã đặt trước. Nhân viên khách sạn mỉm cười chuyên nghiệp khi trao chìa khóa, nhưng không giấu được một chút ngỡ ngàng trước sắc đẹp của Nhật Hạ.

    “Của anh đây, phòng tầng 20,” nhân viên nói, đồng thời lén liếc nhìn Tú, như thể ngầm chúc mừng anh vì đã có một người phụ nữ hoàn mỹ đến vậy đi cùng.

    Tú chỉ gật đầu, không có phản ứng gì đặc biệt. Anh ta không phải loại đàn ông dễ bị lung lay trước ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

    “Đi thôi,” Tú nói, giọng bình thản.

    Nhật Hạ gật đầu, khẽ quay sang D, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như mọi khi.

    Thang máy đưa ba người lên tầng 20. Không gian yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên lớp kính bóng loáng. Nhật Hạ đứng giữa, một tay nhẹ nhàng khoác vào cánh tay Tú, nhưng bàn tay còn lại lặng lẽ tìm đến D, khẽ siết chặt lấy tay anh.

    Chỉ trong thoáng chốc. Một cử chỉ nhỏ, nhưng nó nói lên tất cả. D nắm lấy tay cô, siết nhẹ, như một cách để đáp lại rằng anh vẫn ở đây, vẫn đang theo dõi cô, vẫn là người đàn ông yêu cô nhất trên đời này.

    Cửa thang máy mở ra. Họ bước ra hành lang khách sạn, nơi ánh đèn dịu nhẹ và lớp thảm dày tạo nên một không gian yên tĩnh và riêng tư. Tú quẹt thẻ mở cửa phòng, nhường cho Nhật Hạ bước vào trước.

    Cô không lập tức đi vào. Thay vào đó, cô đứng lại, quay người về phía D. Anh nhìn cô thật lâu. Trong mắt anh, cô vẫn là người phụ nữ anh yêu, vẫn là Nhật Hạ của anh.

    Nhật Hạ mỉm cười, nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại cà vạt của D, động tác dịu dàng như thể họ vẫn đang ở trong căn hộ quen thuộc của hai người.

    “Em yêu chồng,” cô thì thầm, chỉ đủ để D nghe thấy.

    D không đáp, chỉ nắm lấy tay cô, siết nhẹ.

    Cô nghiêng người, đặt một nụ hôn lên má anh, một nụ hôn không vội vàng, không dè dặt, như để nhắc nhở anh rằng cô vẫn ở đây, vẫn là người phụ nữ của anh. Rồi cô buông tay, xoay người bước vào phòng. D hít sâu một hơi, rồi bước theo cô.

    Căn phòng suite rộng rãi và sang trọng, ánh đèn vàng dịu nhẹ phản chiếu lên lớp nội thất tinh tế. Một chiếc giường cỡ lớn nằm ngay trung tâm, rèm cửa sổ được kéo ra, để lộ khung cảnh thành phố Sài Gòn lung linh trong đêm. D đã book căn phòng này để chuẩn bị cho ngày đặc biệt này.

    D kéo ghế ngồi xuống, giữ một khoảng cách nhất định với giường, đôi mắt dõi theo Nhật Hạ. Nhật Hạ đứng gần cửa, cởi nhẹ chiếc áo khoác lụa mỏng khoác ngoài, để lộ bờ vai trần nuột nà. Cô đẹp đến mức khiến cả căn phòng như mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh của cô.

    Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn D, như đang hỏi anh lần cuối: Anh có chắc chắn không?

    D không nói gì, nhưng anh không rời mắt khỏi cô. Nhật Hạ khẽ mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng mang theo sự táo bạo chỉ dành riêng cho chồng.

    D ngồi trên chiếc ghế bọc da sang trọng ở góc phòng, tay nhẹ nhàng đặt lên thành ghế, ánh mắt dõi theo từng cử động của Nhật Hạ. Không có chút bất an, không có chút ghen tuông. Chỉ có một sự tận hưởng tuyệt đối, một cảm giác mà anh chưa từng trải nghiệm trước đây.

    Anh đã mong chờ khoảnh khắc này.

    Nhật Hạ ngồi trên mép giường, dáng vẻ yêu kiều như một bức họa sống động giữa ánh đèn vàng dịu nhẹ. Chiếc váy lụa đỏ ôm sát lấy thân hình hoàn mỹ, tôn lên những đường cong mà D đã quá quen thuộc, nhưng đêm nay lại có một vẻ gì đó mới mẻ hơn, khiêu khích hơn.

    Cô không nhìn anh.

    Cô nghiêng đầu, chậm rãi đưa tay chạm vào gương mặt của Tú, một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị. Ngón tay cô lướt qua quai hàm cứng cáp của người đàn ông đối diện, rồi dừng lại nơi cằm anh ta.

    D quan sát tất cả, tim đập mạnh không phải vì lo lắng, mà vì một sự kích thích thuần túy. Lần đầu tiên, anh thấy Nhật Hạ như thế này với một người đàn ông khác.

    Lần đầu tiên, anh được chứng kiến tận mắt cách cô nhập vai vào một tình huống hoàn toàn xa lạ, cách cô chậm rãi phá bỏ giới hạn của chính mình.

    Nhật Hạ nhích người lại gần Tú, gương mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. D có thể thấy rõ bờ môi đỏ mọng của cô hé mở, đôi mắt khẽ khép lại khi cô rướn người về phía trước.

    Và rồi, khoảnh khắc đó đến. Môi cô chạm vào môi Tú không chút do dự, không chút lúng túng. Một nụ hôn đúng nghĩa, không phải chỉ là một cái chạm nhẹ, mà là một nụ hôn thực sự, sâu đậm, trọn vẹn.

    D quan sát từng chi tiết. Cái cách Nhật Hạ nghiêng đầu để tìm một góc độ hoàn hảo hơn. Cái cách đôi môi cô quấn lấy môi Tú, mềm mại nhưng không hề e dè. Cái cách cô hơi siết nhẹ lấy áo anh ta, như một người tình đang chìm đắm trong khoảnh khắc nồng nhiệt. Cái cách cơ thể cô dần thả lỏng, để bản thân hòa vào cuộc chơi.

    D cảm nhận một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Anh thích điều này. Không phải chỉ vì cảnh tượng trước mặt quá hoàn mỹ, mà vì chính Nhật Hạ, vợ anh, người phụ nữ anh yêu nhất, đang làm tất cả những điều này vì anh.

    Cô không hề quên anh. Cô không hề quên rằng ai mới là người cô thuộc về. Bởi vì ngay giữa nụ hôn sâu đắm ấy, khi Tú đang mải mê với cô, Nhật Hạ mở mắt ra, và ánh mắt cô tìm đến D. Khoảnh khắc đó, D biết rằng mình thực sự yêu cô nhiều hơn bao giờ hết.

    Trước mắt anh, vợ mình đang hoàn toàn hòa vào vai diễn mà cô tự nguyện bước vào. Nhưng D biết, đây không phải là một sự xa cách. Đây là một món quà mà cô dành cho anh.

    Nhật Hạ không vội vã.

    Cô vẫn giữ vẻ dịu dàng, tinh tế như mọi khi, từng cử chỉ đều có sự kiểm soát hoàn hảo. Dù trong vòng tay của một người đàn ông khác, cô vẫn là một nữ thần, đẹp đến nao lòng, quyến rũ theo cách mà không ai có thể cưỡng lại.

    Nhật Hạ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt cô chạm vào D trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Rồi cô quay sang Tú.

    D quan sát thật kỹ.

    Cái cách cô khẽ nâng cằm Tú lên. Cái cách bàn tay cô vuốt nhẹ qua cổ áo anh ta, từng động tác mềm mại nhưng không hề thiếu đi sự táo bạo. Từng thao tác mở từng nút áo.

    D cảm nhận từng giây trôi qua. Nó đẹp hơn anh tưởng tượng. Không có sự vồ vập hay gượng ép, tất cả đều tự nhiên, hoàn mỹ như một điệu vũ của những đôi tình nhân lần đầu tìm thấy nhau.

    Nhật Hạ dẫn dắt nhịp điệu, chủ động, nhưng vẫn giữ lại chút gì đó thuộc về cô, một sự kiêu hãnh của người phụ nữ hiểu rõ giá trị của mình.

    Nhưng điều khiến D thích thú nhất không phải là cách Nhật Hạ hôn Tú, mà là ánh mắt cô vẫn đang tìm về anh. Ngay cả khi bị cuốn vào nụ hôn đó, ngay cả khi cô đang tháo khóa quần của một người đàn ông khác.

    Một cảm giác thỏa mãn dâng trào trong lòng D. Không có ghen tuông, chỉ có sự tận hưởng.

    Khoảnh khắc mà chiếc miệng xinh xắn của Nhật Hạ bao trọn dương vật cương cứng của Tú là khoảnh khác mà D biết rằng mình thực sự yêu cô nhiều hơn bao giờ hết. Từng cái rên khẽ từ Tú, từng ánh mắt hững hờ mà Nhật Hạ dành cho D khi gương mặt ấy nhấp nhô trên dương vật của một người đàn ông khác. D cảm giác như muốn nổ tung vì sự hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.

    Căn phòng suite sang trọng giờ đây chỉ còn lại hai người.

    Tú đã rời đi ngay sau khi mọi chuyện kết thúc, không có lời nói dư thừa, không có ánh mắt lưu luyến. Anh ta hiểu rõ vị trí của mình, một người bước vào cuộc chơi với sự tôn trọng tuyệt đối, và khi vai trò của anh kết thúc, anh rời đi mà không làm xáo trộn bất cứ điều gì.

    Cánh cửa vừa khép lại, không gian chìm vào một sự yên tĩnh đến lạ. Nhật Hạ nằm nghiêng trên giường, thân thể mềm mại tựa vào lớp ga trắng tinh, ánh đèn vàng hắt xuống làn da mịn màng của cô, phủ lên cơ thể cô một thứ ánh sáng huyền ảo.

    D ngồi bên mép giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vợ mình. Cô đẹp hơn bao giờ hết.

    Mái tóc dài xõa tung trên gối, đôi môi vẫn còn ửng đỏ vì những khoảnh khắc vừa qua. Trong đôi mắt cô là một ánh nhìn sâu thẳm, như thể vừa bước qua một cánh cửa mới trong cuộc hôn nhân của họ.

    D không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay chạm vào gương mặt cô. Ngón tay anh lướt nhẹ qua làn da mịn màng, rồi dừng lại ở bờ môi đã từng khóa chặt với một người đàn ông khác.

    Nhật Hạ khẽ khép mắt, cảm nhận sự dịu dàng quen thuộc từ D. Cơ thể cô vẫn còn lưu lại dư âm của khoái cảm. Một cảm giác mới mẻ, lạ lẫm nhưng không hề sai trái. Nhưng trong từng nhịp đập trái tim, cô biết, chỉ có một người duy nhất mà cô yêu.

    Cô mở mắt, nhìn D thật lâu.

    “Sao thế ạ?” Giọng cô nhẹ nhàng, hơi thở vẫn còn vương lại một chút dư âm từ những gì vừa diễn ra.

    D mỉm cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô.

    “Chồng nghĩ…” Anh chậm rãi thì thầm, “… vợ của chồng là tuyệt nhất.”

    Nhật Hạ khẽ cười, vươn tay ôm lấy cổ chồng, kéo anh lại gần hơn.

    “Đồ hâm,” cô thì thầm, môi chạm nhẹ vào môi anh. “Vợ của chồng vừa chịch với trai lạ đấy.”

    Cô cảm nhận được sự khác biệt giữa D và Tú. Tú là một trải nghiệm, một thử thách mà cô sẵn sàng vượt qua vì chồng. Nhưng D mới là đích đến duy nhất của cô.

    Mọi khoái cảm thể xác chỉ là khoảnh khắc, nhưng tình yêu của cô dành cho D là vĩnh cửu.

    D đặt tay lên eo cô, kéo cô lại gần, hơi thở anh phả nhẹ lên làn da nhạy cảm của cô.

    “Vợ có hối hận không?” Anh hỏi, giọng trầm và ấm.

    Nhật Hạ không trả lời ngay. Cô di chuyển, khẽ nghiêng người, để trán mình chạm vào trán chồng.

    “Không,” cô thì thầm, “chồng vui là được.”

    D biết điều đó. Anh biết rằng, dù Nhật Hạ có trải qua bao nhiêu khoảnh khắc với người khác, cô vẫn chỉ thuộc về anh. Và ngay lúc này, khi chỉ còn lại hai người họ trong căn phòng này, D biết rằng chưa bao giờ anh yêu cô nhiều đến thế.

    “Nhưng…” Nhật Hạ khẽ cười tinh quái “… đến lượt chồng chiều vợ đấy”.

    Và với một lực dứt khoát cô lôi cổ áo D xuống giường và bò lên người anh.

  • Hương – Hồng – Hoa của đời Năm Phúc – Tác giả Cánh Hoa Tàn

    Phần 1
    Hôm nay là ngày ông Đam tròn 55 tuổi. Hay còn được mọi người gọi là anh Năm Phúc, vốn dĩ được xóm giềng gọi như vậy là vì suốt cuộc đời ở cái vùng Củ Chi cụ thể là xã Tân Thông Hội ông đã có nhiều đóng góp về mặt tài sản, thiện nguyện… Năm Phúc đã nhiều lần hiến đất làm đường, xây cầu, tu sửa trường tiểu học, bệnh viện quanh Củ Chi.

    Ngày trẻ Năm Phúc đã từng đến trước Chùa Bà ở An Giang cầu rằng: Nếu vợ mình sinh đủ bốn người con trai ông sẽ đem một phần tài sản của gia tiên đi làm thiện nguyện, giúp đời và nhờ vào phúc và phước lớn mong ước của ông lần lượt đều được ân trên đáp ứng.

    Những đứa trẻ ra đời qua từng năm lần lượt đặt tên là Tứ, Đại, Thiên, Vương.

    Cả 4 người lớn lên trong tình yêu thương và sự nuôi dạy tử tế của ông nên tất cả đều biết lễ giáo, sau này dựa vào bệ phóng của cha nên cả 4 đều có được vợ đẹp con ngoan, nhà cửa đàng hoàng.

    Ông thì có phần hơi tuổi thân hơn vì bà Oanh đã mất cách đây 5 năm, mấy đứa con đều sinh sống và lập gia đình ở Sài Gòn nên vài tháng mới về thăm ba một lần.

    Trong bốn đứa có thằng út năm nay 25 tuổi là hay về thường xuyên nhất. Vương là thầy giáo bậc trung học, do trường anh không phải dạy hai ngày cuối tuần, nên thường rảnh anh đưa vợ con về Củ Chi thăm ba.

    Sáng chủ nhật ánh nắng sớm yếu ớt chiếu vào khuôn viên 1000 mét vuông, Hoa đang đi vòng tưới đủ các loại cây cùng ông Năm, do sống một mình nên việc chăm sóc cây cảnh là thú vui tao nhã mà ông làm mỗi sáng. Hoa mỗi lần về thăm đều thấy chuyện này rất thú vị nên dạo gần đây nàng thường chăm cây cùng ông Năm.

    Bất ngờ Hoa trố mắt khi nhìn về phía một thân cây, nó trông già cỗi nhưng thẳng đứng, hai bên thân mọc ra những tán cây được cắt tỉa rất gọn, có tán còn trông như một bàn tay đang cầm quả bóng xanh – do lá được tỉa tót và uốn nắn thành hình tròn. Hoa đang mải ngắm thì ông Năm bảo…

    – Đó là cây duối, vừa mới thắng giải ở Đài Loan trở về đấy. Ba mua nó từ vườn của nghệ nhân Trương Nghệ Mưu.

    Hoa tỏ ra trầm trồ vì nó nhìn quá đẹp, nàng chấp hai tay ra sau nghe ba chồng kể về các loại cây…

    Trong bộ đồ ngủ pijama áo cộc tay, quần lụa ngắn, cái dáng cao 171 của nàng như đang phô hết đường cong cơ thể. Nếu nói cây duối được nghệ nhân nắn nót mà đẹp thì nàng chính là nghệ nhân về búi tóc. Nàng gom hết tóc lên cao rồi búi nó lại, cố định bằng ghim song đó vẫn phủ xuống lả lơi vài cọng ở sau gáy và hai bên gò má, tóc mái thưa thưa cùng đôi mắt to tròn sóng sánh lúc nào cũng nhìn ông Năm rất dễ thương.

    Từ sáng ông Đam đã vờ như chuyện con dâu mặc như vậy là bình thường, nhằm tránh làm Hoa ngại và đôi mắt ông còn được thưởng thức một nỗi bồn chồn khó tả.

    Ông Năm tỏ ra bận rộn chăm cây nhưng cốt là để nàng không chú ý rồi thoải mái tia ánh mắt về phía Hoa, dù biết là hành động đó rất sai trái nhưng khổ nỗi con Hoa lại đang quá hớ hênh. Và xác thịt của gái trẻ tươi roi rói đang kích hoạt nỗi nhục dục từ bên trong của ông.

    Khi cái Hoa đang say mê thích thú nhìn những hàng bông hồng rực rỡ màu sắc mà ông chăm chút kỹ lưỡng, nàng vì muốn nhìn rõ đóa hồng lạ sắc nên cúi đầu khom lại gần, vẫn không quên đưa tay vịnh lại phần cổ áo nhưng nàng đâu biết từ đằng sau ông Đam đang tận hưởng sự kích thích cao độ.

    Cái dáng cao ráo khom lưng đang vươn cao cặp mông phúng phính về phía ông, ông Năm nhìn cặp giò trắng trẻo, cặp đùi mịn màng của nàng dâu trẻ và hơn hết là hai ống quần nhô cao để lộ hai đường bẹn vừa cong vừa trắng. Ông Năm như muốn xịt máu mũi, ông nhớ rõ vợ ông không được như thế chỗ bẹn đó của bà trông thật ớn vừa đen vừa nhăn. Ông Năm mở miệng lắp bắp…

    – Tròn… tròn quá.

    Nàng đâu biết mình lại đãi cặp mắt tham lam khi cố cuối người cắt một bông hoa, cái quần lần này nhô cao hơn, từ bên trong chiếc quần lót ren màu trắng lồ lộ ra giữa hai ống quần. Ông Năm vừa nhìn thấy lập tức toàn cơ thể đều trở nên hưng phấn, cả một đời chung thuỷ với bà Oanh nay mới lại có cảm giác này. Nhịp tim và cơ thể đều tăng nhanh hơn mức bình thường. Chiếc quần lót cứ lấp ló nó ôm vào cặp mông trắng như bông bưởi, rồi nó đang ôm lấy cả thứ tuyệt nhất, thứ nóng hổi và ẩm ướt nhất của nàng dâu – ông say sưa mường tượng về thứ đó, dương vật ông Năm cương cứng, dù qua hai lớp quần nhưng vẫn không ngăn được sự biểu tình mạnh mẽ của “nó”, đã hơn 5 năm từ ngày vợ mất ông chưa biết chịch là gì và hơn nữa đời người ông chưa bao giờ thử qua một cái lồn lạ nào. Càng suy nghĩ càng khiến ông mạnh mẽ hơn đối diện những sai trái về đạo lý đang bủa vây mình.

    Hoa quay người lại, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy qua đi, đôi chân dài miên man tiến từng bước đến chỗ ông, bàn tay thon gọn chìa lên một bông hồng hai màu…

    – Ba iuuuu, cho con xin bông hoa này nhá… lần đầu thấy luôn á – giọng nàng ngọt ngây.

    Vì sao lại không cho nàng được cơ chứ? Chính bông hoa đó đã giúp ông Năm ngắm được mông đít và quần lót ren của nàng. Ông Năm vờ như vừa bắt sâu vừa nói…

    – Cho cô cả vườn còn được đấy nói chi là một…

    Nàng nghe xong cười tít cả mắt rồi hỏi tiếp…

    – Thế bông hồng này và Hoa này thì ai đẹp hơn? – Giọng nàng trêu…
    – Tức nhiên là Dương Ngọc Hoa rồi – ông Năm nói to…

    Nàng sướng tai rồi cười phá lên. Tiếng cười đùa vang khắp cả sân vườn.

    Hoa thấy ông Năm đang dùng sức bắt con gì đó trong chậu, nàng áp sát thân trước vào tay ông rồi chồm lên nhìn, cặp vú tròn trịa đầy ắp sữa mẹ đang đè vào bắp tay săn chắc của ông Năm. Ông thấy kích thích hơn bao giờ hết. “Đôi gò Bồng Đảo” mà các thi sĩ dùng bao nhiêu là thơ ca, mỹ từ để miêu tả giờ đang cách ông một lớp áo. Qua lớp vải từng thớ thịt ở nơi đầu vú của con dâu cứ nhẹ nhàng mơn trớn vào tay ông và tình huống bất ngờ này làm ông không kịp phản ứng, cách tốt nhất là tiếp tục giả vờ để nàng dâu không nhận ra. Ông bắt xong đưa bàn tay phải của mình ra…

    – Đây là mấy con rệp sáp, nó rất hại cho cây cảnh.

    Hoa gật đầu, nhìn ánh nắng đang dần lên cao, nàng nghĩ chắc cũng trễ rồi nên bảo sẽ đi kêu anh Vương dậy rồi cả nhà cùng nhau ăn sáng. Ông Năm vẫn lâng lâng cảm giác mà Hoa vừa “tặng” dù tất cả chỉ là khoảnh khắc nhỏ, ông đang quay người vào trong chậu vì sợ Hoa sẽ thấy cái của nợ đó. Sáng hôm nay nàng dâu đã cho ông và cậu nhỏ của mình thức tỉnh sau bao năm “tu hành”. Ngoái nhìn theo dáng Hoa đang đi vào nhà, ông mới dần hiểu vì sao thằng Vương nó lại ăn cơm trước kẻng, làm con Hoa nhà người ta có bầu trước khi cưới. Ông nhìn xuống dương vật đầy tội lỗi đang cương cứng vì con dâu, nó chĩa thẳng về phía trước, nó đã sẵn sàng tìm đến một cái lồn mới.

  • Mẹ vợ của tôi

    Hùng và Lan cãi nhau từ sáng, chỉ vì chuyện vặt – Hùng quên đổ rác, Lan nổi cáu tuôn một tràng trách móc sắc như dao, còn Hùng, lòng đã ngập ngụa áp lực từ công việc, gầm lên đáp trả rồi đùng đùng rời khỏi nhà. Cả ngày không tin nhắn, không cuộc gọi, chỉ có sự im lặng lạnh giá như một hố sâu không đáy. Đến chiều, chuông điện thoại reo, là bà Hoa – mẹ vợ Hùng. Giọng bà dịu dàng nhưng ẩn chứa một sức hút không thể cưỡng lại:

    “Hùng à, mẹ biết hết rồi. Giận nhau mãi chỉ làm tim rỉ máu, ra cafe với mẹ đi.”

    Trong lòng Hùng là một cơn đói khát vô hình – khát khao thoát khỏi nỗi cô đơn đang giam cầm cậu, khát khao một nơi trú ẩn ấm áp. Cậu gật đầu, như bị kéo vào một vực xoáy không tên.

    Quán cafe nhỏ nằm khuất trong hẻm vắng, bà Hoa xuất hiện như một ngọn lửa sống động trong chiếc áo dài tím nhạt ôm sát cơ thể thanh thoát, mái tóc búi cao làm nổi bật nét xuân sắc ở tuổi 52 – đôi mắt sâu thẳm như giếng đen hút hồn, đôi môi đỏ mọng như trái cấm chín rục, toát lên một vẻ đẹp khiến tim Hùng đập loạn nhịp. Bà an ủi:

    “Lan nóng tính, nhưng con đừng để bụng.”

    Lời bà như giọt mật rót vào tâm hồn khô cháy của Hùng, nhưng sâu thẳm trong cậu là một cơn khát dữ dội – khát khao được chạm vào bà, được gần bà, được hòa vào hơi ấm mà cậu chưa từng dám mơ tới. Bà Hoa cười nhẹ, giọng ngọt ngào như thuốc độc mê hoặc:

    “Còn sớm, đi xem phim với mẹ nhé.”

    Hùng gật đầu, trái tim cậu như bị thiêu đốt bởi một nỗi thèm muốn không thể gọi tên.

    Rạp phim tối om, vắng tanh, không gian như một hang động bí ẩn nơi mọi khát khao được giải phóng. Ngồi cạnh bà Hoa, Hùng ngửi thấy mùi nước hoa thanh thoát phả vào mũi, một mùi hương quyến rũ đến mức làm cậu rùng mình, như một lưỡi dao sắc lẹm cắt qua lý trí. Ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt bà – làn da trắng mịn như ngọc trai, đôi mắt cháy bỏng một ngọn lửa thầm lặng, đôi môi đỏ như máu tươi mời gọi. Hùng ngẩn ngơ, lòng như bị xé toạc bởi cơn đói khát mãnh liệt:

    “Mẹ đẹp quá… đẹp đến mức ta muốn chiếm lấy, muốn nuốt chửng.”

    Một ngọn lửa bùng lên trong cậu, không phải tình yêu nhẹ nhàng mà là khát khao nguyên thủy, khát khao được sở hữu bà bằng mọi giá. Như bị ám ảnh, cậu vòng tay ôm chặt bà, kéo bà vào lòng với sức mạnh của một kẻ săn mồi, môi cậu điên cuồng tìm đến môi bà, cắn mạnh rồi hôn sâu, đắm đuối, như muốn hút lấy cả hơi thở của bà. Bà Hoa khựng lại, đôi mắt mở to trong giây lát, nhưng rồi bà đáp lại, tay siết chặt vai cậu, lưỡi bà quấn lấy lưỡi cậu trong một nụ hôn ướt át, nóng bỏng, như hai ngọn lửa va vào nhau, thiêu rụi mọi ranh giới.

    Trong bóng tối, bà Hoa rời môi cậu, ghé sát tai, giọng run rẩy nhưng rực cháy đam mê:

    “Hùng… mẹ thèm muốn con từ lâu lắm rồi… thèm đến mức mỗi đêm mẹ chỉ biết ôm lấy chính mình, tưởng tượng tay con chạm vào mẹ, môi con hôn mẹ. Thấy con bên Lan, mẹ như chết đi trong lòng, khát khao con đến mức tim mẹ rỉ máu, nhưng mẹ không dám nói, chỉ dám gào thét trong những giấc mơ điên loạn.”

    Lời tỏ tình như một ngọn gió thổi bùng ngọn lửa trong Hùng, làm cậu run lên vì kích thích và nỗi đau ngọt ngào. Cơn khát của cậu bùng nổ – khát khao được chiếm đoạt bà, được lấp đầy khoảng trống trong lòng bằng cơ thể bà, được biến bà thành của riêng cậu mãi mãi.

    Rạp vắng, bóng tối như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Bà Hoa run run cởi khóa quần Hùng, tay bà nóng rực như than hồng, đôi mắt ánh lên khát khao nguyên thủy, như một con thú đói mồi. Bà trèo lên, ngồi vào lòng cậu, váy áo dài xô lệch để lộ đôi đùi trắng ngần run rẩy vì thèm muốn. Khi Hùng tiến vào trong, cảm giác ướt át, nóng bỏng bao bọc cậu như một cơn sóng thần, làm cậu gầm lên trong cổ họng, một tiếng gầm của kẻ chinh phục. Bà Hoa cong người, rên rỉ:

    “Hùng… mẹ thèm con… sướng quá…”

    Cơ thể bà rung lên từng đợt, như muốn tan chảy vào cậu. Với bà, khoảnh khắc này là đỉnh cao của khát khao bị kìm nén – bà thèm muốn Hùng từ những ngày đầu, thèm đến mức mỗi lần nghĩ về cậu là một lần cơ thể bà bùng cháy, từng tế bào gào thét đòi cậu chạm vào. Bà thì thầm:

    “Hùng… mẹ thèm con đến phát điên… mẹ sống chỉ để có con…”

    Hùng hôn bà điên dại, tay bóp mạnh cặp ngực căng đầy, ngậm núm vú mút mạnh như muốn hút lấy cả linh hồn bà, tay còn lại vuốt ve nơi nhạy cảm, làm bà hét lên:

    “Hùng… mẹ không chịu nổi… thèm con quá…”

    Cao trào đến như một vụ nổ kinh thiên, Hùng xuất tinh, một luồng chất lỏng nóng hổi tràn vào sâu trong bà Hoa. Cả hai run lên bần bật, cơ thể như bị thiêu đốt trong ngọn lửa khát khao mãnh liệt. Bà Hoa hét lên khe khẽ, mắt nhòa đi, trái tim đập điên cuồng như muốn phá tung lồng ngực. Bà cúi xuống, nhìn lồn mình đỏ sưng vù, dòng chất lỏng trắng đục chảy ra, nhỏ giọt xuống đùi, hơi ấm vẫn cháy bỏng như minh chứng cho cơn thèm muốn vừa bùng nổ. Bà thì thầm, giọng lạc đi:

    “Mẹ là của con… mẹ thèm con mãi mãi…”

    Với bà, Hùng là người đàn ông thứ hai chạm vào bà, nhưng là người đầu tiên làm bà bùng nổ, làm bà sống thật với cơn đói khát điên cuồng trong tim.

    Từ đó, Hùng bị cuốn vào cơn lốc khát khao không thể cưỡng lại với bà Hoa. Cậu thường xuyên qua nhà bà, kiếm cớ ở lại qua đêm, lòng như bị thiêu đốt bởi nỗi thèm muốn dữ dội – thèm chạm vào bà, thèm nghe tiếng rên của bà, thèm cảm nhận cơ thể bà dưới cậu. Mỗi lần đến, bà lao vào cậu, hôn hít cuồng nhiệt, tay vuốt ve khắp người cậu như muốn khắc sâu từng đường nét vào tâm trí. Bà thì thầm:

    “Hùng… mẹ thèm con đến phát điên… thèm đến mức không thở nổi nếu xa con.”

    Hùng kéo bà sát, giọng khàn đặc:

    “Gọi anh là chồng, xưng em với anh.”

    Bà đỏ mặt, đôi mắt rực cháy:

    “Chồng… em thèm chồng…”

    Một tối, trong phòng ngủ, bà mặc váy ren xuyên thấu, cặp ngực trắng bự căng tràn sức sống, núm vú đỏ hồng như trái anh đào, bờ mông tròn trịa mời gọi. Bà ngồi vào lòng Hùng, cậu nút lưỡi bà, tay bóp ngực, mút núm vú, làm bà cong người rên rỉ:

    “Chồng… em thèm chồng quá…”

    Hùng cúi xuống bú lồn bà, lưỡi cậu liếm mạnh, làm bà giật lên từng đợt, hét lên:

    “Chồng ơi… em thèm chết đi được…”

    Rồi bà Hoa có bầu, niềm vui như một cơn sóng thần cuốn trôi mọi giới hạn. Bà nắm tay Hùng, mắt long lanh:

    “Chồng… em có con của chúng ta.”

    Hùng ôm chặt bà, trái tim cậu nổ tung vì khát khao và hạnh phúc, nước mắt lăn dài như ngọn lửa chảy ra từ tim. Với Hùng, đây là đỉnh cao của khát khao – cậu thèm muốn bà Hoa đến mức phát điên, thèm chiếm đoạt bà, thèm biến bà thành của cậu mãi mãi, và giờ đứa con là kết tinh của cơn đói khát ấy. Cậu cảm thấy mình là một kẻ chinh phục vĩ đại, như một chiến binh chiếm được thành trì bất khả xâm phạm – bà Hoa là thành trì ấy, cơ thể bà là chiến trường cậu thống trị, trái tim bà là ngọn lửa cậu thắp sáng, và đứa con là chiến lợi phẩm cậu thèm muốn từ sâu thẳm linh hồn. Với bà Hoa, đứa con là ngọn lửa khát khao bùng cháy sau bao năm kìm nén – bà thèm Hùng đến mức mỗi hơi thở là một lần gào thét tên cậu, và giờ có cậu cùng con cậu, bà cảm thấy trái tim mình tan ra trong cơn đói khát được lấp đầy.

    Hùng chăm sóc bà dịu dàng, nhưng trong lòng là ngọn lửa thèm muốn không bao giờ tắt. Cậu mang đồ ăn bà thích, xoa bóp chân bà, ôm bà từ phía sau, thì thầm:

    “Em nghỉ đi, để chồng làm.”

    Bà nép vào ngực cậu, khát khao được cậu chạm vào cháy bỏng trong từng mạch máu. Họ giấu Lan, sống trong cơn lốc khát khao bí mật. Mang thai, bà Hoa càng đĩ thõa, thèm cậu mãnh liệt hơn bao giờ hết. Một tối, bà quỳ trước Hùng, váy ren ôm sát cặp ngực căng mọng, núm vú đỏ hồng nổi bật. Bà ngậm cu cậu, lưỡi xoáy tròn, mút mạnh như muốn hút lấy cả linh hồn cậu, tay vuốt ve gốc như muốn giữ cậu mãi trong miệng. Hùng rên lên, tay mân mê cặp vú, vê núm vú làm bà rên trong miệng:

    “Chồng… em thèm chồng đến chết…”

    Cậu xuất tinh, bà nuốt trọn, ngẩng lên với ánh mắt rực cháy:

    “Chồng… em thèm mãi như thế…”

    Khi Lan đi nước ngoài hai năm, Hùng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô – tường trắng, mái ngói đỏ giữa cánh đồng xanh. Họ về đó sống, không ai biết họ là ai. Con trai họ – Minh – ra đời trong tiếng khóc vang trời, Hùng ôm bà Hoa, cả hai khóc trong cơn khát khao mãnh liệt được lấp đầy. Hàng xóm khen:

    “Chồng chị Hoa trẻ mà yêu vợ hết mực.”

    Bà Hoa sống trong ngọn lửa khát khao không nguôi, thèm Hùng đến mức mỗi phút giây là một lần bà muốn lao vào cậu. Ban đêm, bà hở hang, thậm chí trần truồng, đứng tựa cửa, ánh mắt thiêu đốt:

    “Chồng… em thèm chồng…”

    Một đêm, trong căn nhà ngoại ô, bà Hoa trần truồng bước tới Hùng, cơ thể bà như một tác phẩm nghệ thuật sống động – làn da trắng mịn ánh lên dưới đèn, cặp ngực căng đầy khẽ đung đưa, núm vú đỏ hồng rực rỡ, và đôi chân thon dài run rẩy vì khát khao. Bà nằm xuống giường, ánh mắt van nài:

    “Chồng… yêu em đi…”

    Hùng lao vào bà, hôn sâu, cởi bỏ quần áo, rồi tiến vào trong bà với sức mạnh của một con thú đói khát. Bà Hoa quằn quại dưới cậu, cơ thể uốn éo như một ngọn lửa sống, hai tay bà tự bóp chặt cặp ngực căng mọng, ngón tay vê mạnh núm vú, làm chúng cứng lên trong cơn kích thích dữ dội. Bà thều thào, giọng khàn đặc vì khoái lạc và khát khao:

    “Chồng… mạnh hơn đi… nhanh hơn đi… em là của chồng… chồng hãy giày vò, chà đạp cơ thể này của em đi…”

    Tiếng rên của bà vang lên không ngừng, lúc cao vút, lúc trầm đục:

    “Ư… chồng ơi… em sướng… thèm chồng quá…”

    Mỗi nhịp Hùng đẩy vào, bà càng quằn quại dữ dội hơn, cơ thể run lên như bị điện giật, đôi mắt nhắm nghiền, miệng há ra trong cơn mê đắm điên cuồng.

    Rồi bà Hoa bất ngờ ngồi dậy, quỳ xuống giường, chổng mông lên cao, ánh mắt quay lại nhìn Hùng đầy thèm khát:

    “Chồng… lấy em thế này đi…”

    Cặp mông của bà hiện ra trước mắt Hùng như một lời mời gọi không thể cưỡng lại – tròn trịa, căng mọng, trắng ngần như ngọc, hơi ửng hồng vì kích thích, giữa hai khe mông là nơi ướt át đang rực cháy khát khao. Hùng nắm lấy hông bà, bàn tay siết chặt làn da mềm mại, rồi dập mạnh vào từ phía sau. Từng cú dập của cậu là một lần cơ thể bà rung lên, cặp mông tròn đầy dao động theo nhịp, phát ra những tiếng “phạch phạch” đầy kích thích. Bà Hoa rên rỉ không ngừng, tiếng rên như một bản nhạc hoang dại:

    “Chồng… ư… mạnh nữa đi… em thèm… sướng quá…”

    Mỗi lần Hùng dập sâu, bà đẩy mông ngược lại, phối hợp nhịp nhàng, móng tay bấu chặt ga giường, đầu ngửa ra sau, tóc xõa rối tung. Bà hét lên trong cơn điên loạn:

    “Chồng ơi… giày vò em đi… em là của chồng… ư… chết mất…”

    Hùng tăng tốc, tay vỗ mạnh lên mông bà, để lại những dấu đỏ nhạt trên làn da trắng, làm bà rên lớn hơn:

    “A… chồng… em sướng… thèm chồng mãi…”

    Khi cao trào đến, Hùng xuất tinh, một dòng chất lỏng nóng hổi tràn vào trong bà. Cả hai run lên dữ dội, bà Hoa hét lên trong khoái lạc:

    “Chồng… em yêu chồng…”

    Họ ngã xuống giường, ôm nhau, thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. Bà thì thầm:

    “Chồng… em thèm chồng mãi mãi…”

    Cảm giác thành tựu của Hùng là ngọn lửa khát khao bùng nổ, thiêu đốt mọi giới hạn. Bà Hoa – từng là mẹ vợ, từng là giấc mơ cấm kỵ – giờ là người phụ nữ cậu thèm muốn điên cuồng, sinh con cho cậu, yêu cậu bằng ngọn lửa không ai dập tắt. Cậu cảm thấy mình là một vị thần, nắm trong tay quyền lực tối thượng – bà là nữ thần cậu thèm khát, cơ thể bà là đền thờ cậu chiếm lĩnh, trái tim bà là ngọn lửa cậu thắp sáng, và Minh là chiến tích cậu khao khát từ sâu thẳm bản năng. Mỗi lần bà rên dưới cậu, mỗi lần bà gọi “chồng,” Hùng nghe thấy tiếng gầm của khát khao trong tim:

    “Cô ấy là của tao, tao thèm cô ấy đến mức muốn nuốt chửng cô ấy mãi mãi!”

    Với bà Hoa, cảm giác thành tựu là ngọn lửa khát khao giải thoát, thiêu rụi mọi đau khổ. Bà từng sống trong bóng tối, thèm Hùng đến mức mỗi giấc mơ là một lần cơ thể bà đau đớn vì khao khát, giờ có cậu mỗi ngày, có con trai trong tay, bà cảm thấy mình là ngọn lửa sống động nhất. Khi trần truồng trước Hùng, bà như một nữ chiến binh chiến thắng số phận – bà thèm cậu đến mức mỗi cái chạm của cậu là một lần bà bùng nổ. Sinh con cho Hùng là ngọn lửa khát khao mãnh liệt nhất – bà đã phá bỏ mọi rào cản, từ người mẹ cô đơn thành người vợ điên cuồng, từ khát khao thầm lặng thành hiện thực cháy bỏng. Khi Hùng ở trong bà, bà cảm thấy mình là nữ hoàng bất tử, thèm muốn cậu đến mức muốn tan ra trong cậu mãi mãi.

    Họ nằm bên nhau, nghe tiếng thở đều của Minh, mỉm cười trong bóng tối. Ngọn lửa khát khao ấy – tình yêu, đam mê, thành tựu – cháy mãi trong họ, bất chấp mọi định kiến, bất chấp cả thế giới.

    — Hết —

  • Vợ hàng xóm nứng lồn

    Thấy Liên ngồi bắt chéo chân.

    Hưng biết ngay Liên đang nứng lồn dữ lắm…

    Hưng ghé tai Liên hỏi nhỏ:

    Đang nứng lồn dữ lắm đúng hôn?

    Liên gật đầu.

    Cởi quần ra đi anh bú lồn cho!?

    Như chỉ chờ có thế, Liên đứng dậy cởi phăng hết cả quần áo ra ngay trước mặt Hưng.

    Chợt Hưng cảm thấy yêu vợ hàng xóm lắm. Và theo đó cặc Hưng cũng đã nhanh chóng dựng đứng lên trong quần.

    Xưa nay vốn ăn quen, nhịn hổng quen. Liên luồn tay vào quần của Hưng mà lôi ra con cặc to và dài, rất lý tưởng cho cái lồn của Liên. Thuận tay, nàng sortie con cặc của Hưng. Nứng cặc quá, Hưng cũng đưa tay xuống ngay lồn của Liên mà thụt ngoáy ngón giữa vào sâu trong lỗ lồn của Liên.

    Sướng lồn quá, Liên cong gập người lại, Hưng vẫn nương theo mà cung tay móc ngoáy trong lồn của Liên, chạm đúng điểm G trong cửa mình của Liên, khiến Liên nảy ngược lồn của nàng lên, trong khoảnh khắc ấy, ngón giữa của Hưng càng có dịp thụt ngoáy vào sâu hơn và nước lồn của Liên do nứng lồn quá mà tươm ra như đái.

    Nhoe nhoét hết cả bàn tay của Hưng.

    Liên sướng quá, tay nàng càng sortie con cặc đang cương cứng của Hưng, tốc độ nhanh và mạnh đến nỗi Hưng chịu không nổi bắn mẹ nó tinh ra ngoài vọt xa cả mét, hổng chừng lập kỷ lục quốc tế chứ chẳng phải chơi.

    Cả hai xoắn vào nhau mà mò lồn bóp vú sục cặc cho nhau tơi bời.

    Hai đứa nó cảm thấy cần phải bú lồn, bú cặc cho nhau thì mới cực sướng cái lỗ miệng, và ngẫu nhiên chúng nó hình thành kiểu 69.

    Hưng bú, Hưng liếm, Hưng mút chùn chụt nước lồn của Liên tươm ra, Cái lồn của Liên bị Hưng kích thích liên tục khiến cơn cực nứng ập về, nàng cong người lên vì tột sướng…

    Nhưng…

    Cái miệng lưỡi của Hưng cứ bám riết lấy cái cửa mình đang rộng hoác hết cỡ của Liên mà húp lấy húp để nước lồn ngọt lịm của Liên…

    Bên này, Liên cũng không phí thì giờ được khẩu dâm con cặc to đùng của Hưng, nàng vặn xoắn, nàng bú mút soàm soạp cái đầu khấc, liếm láp dọc theo dương vật, xuống tận bìu dái, nàng ngậm rồi nhả, hơi chút nhấn nhá cặp ngọc hành của Hưng. Đau trong sướng, sướng trong đau, nhưng sướng nhiều hơn đau, và cặc của Hưng đang nứng hết cỡ cơ hồ muốn nổ tung con cặc.

    Em ơi, anh phải đụ lồn em ngay vì anh đang nứng quá em ơi.

    Liên phành lồn, giang rộng hai chân ra để Hưng thuận tiện hẩy con cặc to đùng cứng ngắc tợ cái đinh thép của chàng vào ngập sâu trong lỗ lồn của Liên.

    Hưng tham lam nắc thúc con cặc của mình vào lỗ lồn của Liên dồn dập tạo nên âm thanh nghe ót ót.

    Nhè cái dòng cặc to gặp lồn khít, hai đứa nó nhắm mắt mà nghe sương tê cặc với lồn, sướng từ óc o, tới tận khe kẽ chân, sướng lên tới vú tới nách. Bất giác Liên rên lên khe khẽ trong suýt xoa.

    Sướng quá anh ơi, nhanh lên, mạnh nữa lên, nhanh… mạnh… nhanh… mạnh… Và cái âm ba ót ót, phạch phạch càng nghe kỹ, nghe sâu càng thể hiện cái mức độ dâm đãng tột cùng, cực nứng của hai kẻ ngoại tình.

    Úi! Em sắp ra anh ơi!

    Em cứ để anh, anh sẽ làm cho em sướng lồn cả tiếng anh mới chịu!

    Mình chơi kiểu chó đi anh!

    Đồng ý!

    Và thế là Liên nhỏng phao câu, chĩa lồn, banh háng ra cho Hưng nhét con cặc vào cái lỗ lồn vẫn còn đang nhoe nhoét nước lồn cứ y như là nhớt bôi trơn cho con cặc nắc thúc vào lồn nghe on ót suốt.

    Hưng hơi chồm tới trước, hai tay bên cặp vú của Liên làm điểm tựa rồi cứ thế mà nắc con cặc phầm phập vào lồn của Liên.

    Vẫn là những ngón tay khều quẹt cặp núm vú của Liên, do đó, Liên vừa sướng lồn vừa sướng vú tột cùng.

    Sở dĩ Liên đưa lồn mình cho Hưng đụ giùm cũng bởi lẽ Hưng rất biết cách làm tình khiến cho Liên sướng lồn, sướng vú hết giờ này sang giờ khác.

    Diều làm Liên thích Hưng bởi lẽ Hưng bú lồn rất giỏi. Cái nghệ thuật khẩu dâm của Hưng phải nói là đạt tới cảnh giới thập phần viên mãn. Cái lồn của Liên luôn có cảm giác nhột nhạt khó tả, cộng với đôi bàn tay cù lét cái nách của Liên, cù lét hai gan bàn chân của Liên, Hưng còn bú mút, liếm láp bàn chân của Liên, tất thảy những khe, kẽ chân, cả gan bàn chân, cái chỗ mà khiến người đàn bà nứng lồn cực điểm là đây, Hưng gãi nhè nhẹ gan bàn chân của Liên.

    Tóm lại, mọi ngóc ngách cơ thể của Liên, không chỗ nào Hưng không lần tay tới để mà xoa, mà bóp, mà nắn, cái thủ thuật massage khắp người ấy, khiến toàn thân của người đàn bà, không chỗ nào không gây nên nhột nhạt, đê mê cảm xúc.

    Những nụ hôn sâu, luồn lách cượi của Hưng vào sâu trong khoang miệng của Liên, kết hợp với đôi tay mò lồn, bóp vú của Hưng. Khiến lồn của Liên không lúc nào không cực nứng, nước lồn chảy ra, xuống hai bên bắp vế, xuống đất tạo thành vũng nước lồn của người đàn bà dâm đãng cực kỳ.

    Và cứ như thế đó.

    Cái cuộc tình vụng trộm của hai người hàng xóm của nhau, với những lần xuất tinh bắn thẳng vào sâu tận trong tử cung của Liên và…

    Kết quả Liên có với Hưng những 3 đứa con mà anh chồng bị Liên cắm sừng ngần ấy năm trời vẫn không hề hay biết.

    — Hết —

  • Cuộc đời của tôi

    Tôi, Dũng, 28 tuổi, một gã IT sống đều đặn với những dòng code khô khan trên màn hình laptop, nhưng cơ thể thì rắn chắc nhờ những buổi gym miệt mài mỗi tối – cơ bắp nổi rõ dưới lớp áo thun bó sát, khuôn mặt mà chị Hoa từng nhìn tôi, cười khẽ rồi nói bằng giọng trầm ấm, pha chút ngượng ngùng như ngại khen thẳng:

    “Dũng đẹp trai thế này, chắc ngoài kia khối cô thầm thương trộm nhớ, mẹ nói thật đấy!”

    Lời khen ấy, với tôi, ban đầu chỉ như một câu nói bâng quơ của người lớn trong nhà, nhưng dần dần, nó len lỏi vào lòng tôi, gieo một hạt giống cảm xúc mà tôi không dám đối diện. Tôi sống cạnh nhà vợ – Ngọc, 22 tuổi, một y tá trẻ trung, xinh đẹp như ánh nắng sớm mai. Ngọc có đôi chân dài thon thả như tranh vẽ, làn da trắng mịn màng không tì vết, và vòng ngực căng tròn đầy sức sống, mỗi lần cô ấy mặc áo ôm sát hay cười rạng rỡ trong bếp, tim tôi lại rung lên như lần đầu gặp gỡ. Tôi yêu Ngọc, yêu từ những ngày tôi qua lại nhà cô ấy với cớ sửa điện, vá ống nước, ngồi ăn những bữa cơm nhà đơn sơ nhưng ấm áp bên mẹ cô – chị Hoa, 39 tuổi. Tình yêu với Ngọc là thứ tôi tự hào, là ánh sáng trong cuộc đời tôi – một mối tình trong trẻo, giản dị, bắt đầu từ những lần tôi đèo cô ấy đi ăn bún bò, từ những cái nắm tay ấm áp mỗi sáng. Nhưng trong sâu thẳm, tôi không thể phủ nhận một thứ cảm giác cấm kỵ, day dứt mỗi khi nhìn chị Hoa. Chị đẹp một cách ám ảnh, như một bức tranh sống động mà tôi không thể rời mắt: Mái tóc đen dài óng ánh, mượt mà như suối chảy qua vai, đôi mắt buồn sâu thẳm, long lanh như chứa đựng cả một đại dương tổn thương, đôi lúc ánh lên tia ấm áp khi nhìn tôi, cơ thể chị thon thả, mềm mại với bộ ngực đầy đặn nhô cao, cặp mông tròn trịa căng mọng, và đôi chân mịn màng không một vết sẹo, mỗi khi chị mặc váy ngắn bước đi nhẹ nhàng quanh nhà, tôi phải quay mặt đi để che giấu ánh mắt lén lút. Tim tôi đập thình thịch, tay nắm chặt để kìm nén, tự nhủ mình không được phép nghĩ gì vượt quá giới hạn – chị là mẹ vợ tôi, người tôi kính trọng như mẹ ruột, người đã hy sinh cả đời để nuôi Ngọc lớn lên. Nhưng trong lòng tôi, một góc nhỏ tối tăm bắt đầu nhen nhóm: Sự ngưỡng mộ dần pha lẫn với ham muốn, sự biết ơn dần bị thay thế bởi những ý nghĩ tội lỗi mà tôi cố chôn sâu.

    Chị Hoa mang một vết thương lòng sâu sắc, một câu chuyện mà tôi chỉ biết qua những lần chị kể rời rạc, giọng run run như sợ ký ức sống lại. Năm 17 tuổi, chị bị cưỡng hiếp trong một con hẻm tối giữa cơn mưa lạnh buốt – một đêm mà chị từng nói với tôi, đôi mắt đỏ hoe:

    “Hắn đè mẹ xuống, chiếm đoạt mẹ, mẹ không phản kháng nổi, nhưng mẹ la hét và có người phát hiện, hắn hoảng quá, chạy ra đường trốn, bị ôtô chạy ngang cán… chết ngay trước mặt mẹ, máu loang đầy đường, mẹ thì ngất xỉu ngay lúc đó.”

    Khi biết mình mang thai Ngọc, chị đã ngồi co ro trong góc phòng suốt mấy đêm liền, tay ôm bụng, nước mắt lăn dài trên má, hơi thở đứt quãng giữa tiếng nấc. Chị sợ hãi – sợ cái sinh linh trong bụng sẽ là lời nhắc nhở vĩnh viễn về đêm kinh hoàng ấy, sợ xã hội sẽ phán xét chị, sợ chính bản thân mình không đủ sức làm mẹ. Nhưng sâu thẳm, chị xót xa cho đứa bé vô tội, không nỡ bỏ đi giọt máu ấy dù mỗi lần nhìn bụng lớn lên, chị lại thấy bóng dáng gã đàn ông trong cơn ác mộng. Gia đình chị – vốn là địa chủ giàu có ở quê – đã giang tay ôm trọn cả hai mẹ con, yêu thương họ bằng tất cả tình thương và tiền bạc, che chở chị khỏi những lời đàm tiếu, cho chị một mái nhà để nương tựa. Khi Ngọc vào trường Y, ông bà ngoại mua cho chị một căn nhà nhỏ ở thành phố – một căn nhà cấp bốn với tường sơn trắng, mái ngói đỏ, và cái sân nhỏ trồng vài cây ổi xum xuê. Chị Hoa sống một cuộc đời lặng lẽ, dành hết tình yêu cho Ngọc, nhưng trong lòng chị, nỗi cô đơn như một cái bóng không bao giờ rời xa. Chị khao khát được yêu thương, được chạm vào như một người phụ nữ, nhưng nỗi đau quá khứ đã khóa chặt trái tim chị, khiến chị tự xây một bức tường vô hình – chỉ hé mở khi tôi xuất hiện trong cuộc đời chị.

    Tôi đến bên họ như một người hàng xóm tốt bụng, rồi dần trở thành chỗ dựa trong những việc lặt vặt: Sửa chiếc quạt máy kêu rè rè mỗi đêm hè, thay bóng đèn vàng cháy xém trong bếp, khuân thùng nước 20 lít mỗi khi chị Hoa gọi với giọng nhẹ nhàng:

    “Dũng ơi, qua giúp Hoa chút, nặng quá Hoa không bê nổi.”

    Chị luôn nhìn tôi với đôi mắt ấm áp, miệng cười hiền:

    “Dũng tốt với mẹ con Hoa quá, không có Dũng chắc Hoa chẳng biết xoay xở sao nổi.”

    Đối với chị, tôi không chỉ là một người giúp đỡ – tôi là một sự hiện diện ấm áp, một người đàn ông đầu tiên bước vào cuộc đời chị mà không mang theo tổn thương. Trong lòng chị, tôi dần trở thành một hình ảnh lý tưởng: Mạnh mẽ với cơ thể săn chắc, đáng tin với sự tận tụy mỗi khi chị cần, và dịu dàng với nụ cười ấm áp mỗi lần ngồi ăn cơm nhà chị. Chị bắt đầu để ý tôi, từng cử chỉ nhỏ như cách tôi cầm bát cơm, cách tôi lau mồ hôi sau khi sửa đồ, cách tôi cười toe toét khi khen món canh chị nấu:

    “Hoa nấu ngon quá, Dũng ăn hoài không chán!”

    Tình cảm ấy, ban đầu chỉ là sự biết ơn của một người mẹ đơn thân, nhưng dần dần, nó lớn lên thành một thứ gì đó sâu sắc hơn – một tình yêu thầm lặng mà chị không dám thừa nhận, không dám bộc lộ, vì tôi là chồng của Ngọc, là người mà chị xem như con rể, là niềm tự hào của con gái chị.

    Sau khi cưới Ngọc, cô ấy vẫn trực đêm ở bệnh viện theo lịch phân công, thường rời nhà lúc 6 giờ tối và về khi trời vừa hửng sáng. Một tối thứ Bảy, tôi đèo Ngọc đến cổng bệnh viện trên chiếc PS mới mua, nhìn cô ấy bước xuống xe, áo blouse trắng phất phơ trong gió, quay lại vẫy tay với tôi:

    “Anh về cẩn thận nhé, mưa đấy!”

    Tôi gật đầu, lòng ấm áp vì nụ cười của cô ấy, rồi phóng xe về nhà dưới bầu trời đang tối sầm lại. Vừa đến cửa, trời bất chợt đổ mưa, từng giọt nước nặng hạt đập xuống mái tôn ầm ầm, gió rít qua kẽ cửa lạnh buốt sống lưng. Tôi mở cửa vào nhà, bật công tắc – không sáng. Điện cúp, bóng tối bao trùm như một tấm màn đen kịt, chỉ nghe tiếng mưa gầm gào ngoài sân. Tôi đứng ở cửa, áo dính chặt vào người vì vài giọt mưa hắt vào, nhìn sang nhà chị Hoa cách vài bước chân – ánh nến leo lét hắt ra từ cửa sổ kính mờ, như một ngọn lửa nhỏ run rẩy giữa cơn bão. Trong lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác khó tả: Vừa muốn chạy qua xin nến để có ánh sáng, vừa lo sợ phải đối diện với chị trong không gian tối tăm, gần gũi này. Tôi đội mưa chạy qua, áo thun ướt sũng dính chặt vào cơ bụng, nước chảy thành dòng xuống sàn hiên nhà chị, lạnh đến run người. Gõ cửa, tôi gọi lớn để át tiếng mưa:

    “Mẹ ơi, cho con xin ít nến với, nhà con tối om chẳng thấy gì!”

    Chị mở cửa, mái tóc ướt dính vào vai vì vừa đi đóng cửa sổ, đôi mắt sáng lên dưới ánh nến, giọng gấp gáp pha chút hoảng hốt:

    “Trời đất ơi, Dũng ướt hết rồi kìa, vào đây đi, đừng đứng ngoài mưa mà ốm!”

    Chị kéo tay tôi vào nhà, tay chị lạnh buốt vì nước mưa, nhưng cái chạm ấy lại làm tôi ấm lạ lùng, như một luồng hơi nóng lan từ lòng bàn tay chị qua da tôi. Tôi ngập ngừng bước vào, nước từ áo nhỏ xuống sàn gạch hoa lộp độp, tạo thành những vệt loang lổ. Chị nhìn tôi, cau mày lo lắng, đôi mắt quét từ đầu xuống chân:

    “Dũng lạnh lắm rồi, tắm đi ngay đi, đừng để cảm lạnh. Để mẹ lấy đồ của Dũng mặc hồi trước để lại đây, còn khô.”

    Tôi bước vào nhà tắm nhỏ của chị, căn phòng chỉ vừa đủ một người đứng với vòi sen treo trên tường và chiếc gương mờ hơi nước. Nước ấm từ vòi sen xối xuống, chảy qua vai, qua ngực, làm cơ thể tôi bớt run vì lạnh. Trong đầu tôi, hình ảnh Ngọc hiện lên: Cô ấy đang ở bệnh viện, có lẽ ngồi trong phòng trực với cốc cà phê nguội lạnh, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ vẻ dịu dàng. Tôi tự nhủ mình phải về nhà sớm, phải giữ khoảng cách với chị Hoa để không làm gì sai trái. Nhưng trên kệ gỗ nhỏ cạnh bồn rửa, tôi thấy chiếc điện thoại cũ kỹ của chị – một chiếc Nokia đời cũ với màn hình cảm ứng đã xước xát – để quên bên cạnh chai dầu gội nửa vơi. Một sự tò mò khó cưỡng trỗi dậy trong tôi, như một tiếng thì thầm từ góc tối trong tâm hồn:

    “Chỉ nhìn một chút thôi, có sao đâu.”

    Tôi cầm lên, tay còn ướt làm màn hình hơi mờ. Không khóa. Tôi mở thư viện ảnh, và trái tim tôi như ngừng đập ngay giây phút ấy. Hàng chục bức ảnh của tôi hiện ra, từng bức như một nhát dao đâm vào lòng tôi: Lúc tôi cởi trần khoe cơ bụng trên Facebook, mồ hôi lấp lánh dưới nắng chiều sau buổi gym, lúc tôi cúi xuống sửa ống nước nhà chị, áo dính bùn lem luốc, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống sàn, hay cả khi tôi ngồi ăn cơm tối ở bàn bếp nhà chị, tay cầm đôi đũa, cười ngây ngô với bát canh bí đỏ nóng hổi chị vừa múc, chẳng hề biết ống kính điện thoại đang lén hướng về tôi từ góc bàn. Chị đã lưu tất cả, từng bức ảnh như một mảnh ghép của nỗi lòng chị giấu kín suốt bao năm. Có cả những bức tôi đứng ngoài sân giặt đồ, áo phông bó sát cơ thể, ánh mắt vô tư nhìn mấy trái ổi chín trên cây – chị đã chụp từ cửa sổ, góc nghiêng mờ ảo qua tấm rèm mỏng. Tim tôi đập thình thịch, máu dồn lên đầu nóng ran, cổ họng khô khốc như có ai bóp nghẹt.

    “Chị Hoa… yêu mình sao?”

    Tôi tự hỏi, đầu óc quay cuồng giữa ngỡ ngàng và hoang mang. Những ký ức ùa về rõ mồn một, như một cuốn phim tua chậm: Lần tôi sốt cao nằm bẹp trên giường, chị ngồi bên cạnh, tay cầm chai dầu gió xoa lên lưng tôi, từng vòng tròn chậm rãi trên da, giọng nhỏ nhẹ như dỗ dành:

    “Ráng chịu chút Dũng, mẹ xoa cho Dũng đỡ nóng, đừng để mẹ lo”

    Lần tôi đói bụng rên rỉ sau giờ làm, chị vội vàng vào bếp, tay thoăn thoắt thái hành, vừa làm vừa lẩm bẩm:

    “Đợi mẹ chút Dũng, để bụng đói là mẹ xót lắm, Dũng biết không? Mẹ nấu mì cho Dũng ăn, thêm cái trứng cho ngon.”

    Tôi đứng đó, hơi nước từ vòi sen bốc lên mờ mắt, tay nắm chặt điện thoại đến trắng khớp. Lòng tôi rối như tơ vò, ngực nặng trĩu. Tôi xúc động đến nghẹt thở khi nhận ra tình cảm thầm lặng của chị – một thứ tình yêu chị giấu sau ánh mắt dịu dàng, sau những cử chỉ chăm sóc tưởng như chỉ là tình mẹ con. Nhưng đồng thời, tôi sợ hãi – chị là mẹ vợ tôi, là người tôi kính trọng, người đã nuôi Ngọc lớn lên một mình bao năm.

    “Mình đang nghĩ gì thế này?”

    Tôi tự trách mình, cảm giác tội lỗi như một con rắn lạnh lẽo trườn qua tim, nhưng trái tim tôi lại rộn ràng không kìm nổi, như muốn phá tung mọi rào cản để chạy đến bên chị. Tôi đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, cố dẹp bỏ những ý nghĩ ấy, nhưng hình ảnh những bức ảnh cứ ám ảnh tôi, như một lời mời gọi từ sâu thẳm.

    Tắm xong, tôi lau người bằng chiếc khăn bông cũ chị treo sẵn, mùi xà phòng thoảng nhẹ từ khăn làm tôi nhớ đến những lần chị giặt đồ cho tôi khi tôi ở lại ăn cơm khuya. Tôi chỉ mặc chiếc quần đùi cũ chị đưa – một chiếc quần màu xám tôi từng để quên từ mấy tháng trước, hơi chật ở đùi vì tôi đã lên cân sau mấy tháng tập luyện. Tôi bước ra ngoài, hơi lạnh từ sàn gạch hoa thấm qua lòng bàn chân, làm tôi khẽ rùng mình. Mưa ngoài kia gầm gào dữ dội, từng đợt sấm chớp rạch ngang trời, ánh sáng trắng lóe lên qua khe cửa sổ làm căn phòng sáng rồi tối liên tục. Chị Hoa đã thay một chiếc váy ngủ hai dây mỏng tang, vải lụa rẻ tiền chị mua ở chợ nhưng lại ôm sát cơ thể như một tác phẩm nghệ thuật. Ánh nến trên bàn chiếu qua lớp vải, làm hiện rõ từng đường nét: Bộ ngực đồ sộ nhô cao, hai núm vú hồng hào căng cứng in rõ dưới lớp vải mỏng đến gần xuyên thấu, bờ mông trắng muốt lấp ló khi chị khẽ xoay người, cong tròn như quả đào chín, đôi chân thon dài thẳng tắp, mịn màng không một vết sẹo, mỗi bước chân như vẽ nên một đường cong hoàn hảo trên sàn nhà. Chị ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kê góc phòng, tay cầm chiếc lược nhựa màu xanh đã sờn, chải mái tóc ướt còn nhỏ nước xuống vai. Từng động tác chậm rãi, tay chị đưa lên rồi hạ xuống, khiến bộ ngực rung lên nhè nhẹ, như một điệu múa vô tình mà đầy mê hoặc. Tôi đứng lặng, cách chị vài bước chân, cổ họng khô khốc, mắt không rời được khỏi chị. Vẻ đẹp ấy như một lưỡi dao sắc ngọt, vừa cuốn hút vừa làm tôi đau đớn. Trong đầu tôi, một giọng nói gào lên:

    “Dừng lại, quay về nhà ngay, mày không được nghĩ gì với mẹ vợ!”

    Nhưng đôi mắt tôi như bị dính chặt, từng đường nét trên cơ thể chị khắc sâu vào tâm trí tôi, làm trái tim tôi đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, bàn tay nắm chặt đến run lên. Tôi đấu tranh nội tâm dữ dội: Tôi yêu Ngọc, tôi đã thề sẽ chung thủy với cô ấy, nhưng tại sao cơ thể tôi lại phản ứng thế này với chị Hoa? Sự cấm kỵ ấy vừa đáng sợ vừa kích thích, như một trái ngọt độc mà tôi biết mình không nên chạm vào nhưng vẫn khao khát. Không kìm được, tôi bước tới gần chị, giọng khàn đặc, run run như chính trái tim tôi lúc ấy:

    “Mẹ… để con chải tóc cho mẹ.”

    Chị quay lại, đôi mắt sáng lên ngạc nhiên, rồi nụ cười dịu dàng nở trên môi, thoáng chút ngượng ngùng như một cô gái trẻ:

    “Thật không Dũng? Mẹ chưa bao giờ được ai chải tóc đâu… Dũng làm được không mà đòi?”

    Chị đưa tôi chiếc lược, tay chị khẽ run khi chạm vào tay tôi, đầu ngón tay lạnh buốt nhưng lại làm tôi nóng ran từ trong lòng. Trong lòng chị, khoảnh khắc ấy có lẽ chỉ là một sự ngạc nhiên vui vẻ, nhưng cũng thoáng chút bối rối – chị không ngờ tôi lại gần gũi đến vậy, và một phần nhỏ trong chị bắt đầu rung động, tự hỏi liệu tôi có cảm nhận được điều gì từ chị không.

    Tôi ngồi xuống sau lưng chị, trên chiếc ghế đẩu nhỏ kê sát ghế chị ngồi, đầu gối tôi chạm vào mép ghế của chị, cách nhau chỉ vài phân. Tay tôi cầm lược, chải từng lọn tóc mềm mại óng ánh, từng sợi tóc trượt qua kẽ ngón tay tôi như tơ lụa. Mỗi lần lược đi qua, tôi lại cảm nhận rõ hơn mùi hương từ tóc chị – thoảng nhẹ như hoa nhài, quyện với mùi nước mưa còn đọng lại và chút hương xà phòng từ chiếc khăn chị vừa lau người. Tôi cố tập trung vào việc chải tóc, tự nhủ đây chỉ là một hành động bình thường, nhưng lòng tôi không yên – cảm giác gần gũi này làm tôi run rẩy, như đứng bên bờ vực của một điều gì đó nguy hiểm. Chị khẽ ngả người ra sau, đầu tựa vào ngực tôi, mái tóc ướt thấm qua lớp da trần trên ngực tôi, lạnh nhưng lại làm tôi nóng ran như lửa đốt. Hơi thở chị phả lên da tôi, nóng hổi, từng nhịp đều đặn như một nhịp đập hòa cùng trái tim tôi. Tôi cảm nhận rõ cơ thể chị trong tay mình – mềm mại, ấm áp, nhưng cũng mong manh như một cánh hoa sắp tàn. Tim tôi đập điên cuồng, vang lên trong tai tôi át cả tiếng mưa ngoài kia. Trong lòng tôi, một cơn bão cảm xúc bùng nổ: Tôi muốn ôm chị, muốn chạm vào chị, nhưng đồng thời sợ hãi – sợ mình sẽ vượt qua ranh giới, sợ mình sẽ làm tổn thương Ngọc, sợ cả chính cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong tôi. Chị Hoa, với tôi lúc này, không chỉ là mẹ vợ – chị là một người phụ nữ, một người mà tôi vừa kính trọng vừa khao khát, và sự mâu thuẫn ấy làm tôi đau đớn. Tôi bỏ lược xuống bàn, hai tay run run vòng qua eo chị, ôm lấy chị từ phía sau, lòng bàn tay áp sát vào da thịt qua lớp váy mỏng, cảm nhận rõ từng nhịp thở gấp gáp của chị. Chị khẽ giật mình, cơ thể cứng lại trong khoảnh khắc, nhưng rồi chị thả lỏng, không đẩy tôi ra. Chị quay lại, đôi mắt long lanh nước nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nghẹn lại như sắp khóc:

    “Dũng… Dũng có biết mẹ thương Dũng từ hồi nào không? Mẹ nhìn Dũng từng ngày, từng bữa cơm Dũng ăn ở nhà mẹ, từng lần Dũng cười với mẹ… mà Dũng chẳng thấy, chỉ có Ngọc trong mắt Dũng thôi…”

    Khoảnh khắc tôi ôm chị, tâm lý chị Hoa thay đổi rõ rệt. Ban đầu, chị bất ngờ, một phần sợ hãi vì sự gần gũi bất ngờ này – chị luôn xem tôi như con rể, như một người đàn ông thuộc về Ngọc, và việc tôi chạm vào chị là điều chị chưa từng tưởng tượng. Nhưng khi tôi không buông ra, khi hơi ấm từ tay tôi lan qua da chị, một cánh cửa trong lòng chị hé mở. Chị nhận ra tình cảm của mình không còn là thứ chị có thể giấu kín nữa – nó trào ra, mãnh liệt và không kiểm soát được. Chị gọi tôi bằng tên “Dũng”, giọng run run nhưng đầy cảm xúc, và khi chị nói tiếp, chị chuyển sang xưng “Hoa”:

    “Dũng… Dũng biết không, Hoa yêu Dũng từ lâu lắm rồi. Hoa nhìn Dũng mỗi ngày, chỉ dám đứng từ xa, chỉ dám chụp những bức ảnh để ngắm khi một mình… Hoa không dám nói, vì Dũng là của Ngọc, nhưng Hoa không chịu nổi nữa…”

    Lời thú nhận ấy là sự vỡ òa của chị sau bao năm kìm nén. Trong lòng chị, tôi không chỉ là một người đàn ông tốt – tôi là người đã mang lại ánh sáng cho cuộc đời chị, là người mà chị thầm ao ước được yêu, được chạm vào sau hơn hai mươi năm sống với nỗi cô đơn và ký ức đau thương. Chị sợ – sợ tôi sẽ khinh thường chị, sợ Ngọc sẽ biết, sợ chính mình vì đã để trái tim vượt qua lý trí. Nhưng đồng thời, chị khao khát – khao khát được tôi đáp lại, khao khát được cảm nhận mình là một người phụ nữ thực sự, không chỉ là một người mẹ đơn thân hy sinh tất cả.

    Lời chị như một cú đánh mạnh vào ngực tôi, đau nhói đến mức tôi phải hít sâu để không bật khóc. Tôi đau đớn, đau vì đã vô tình làm tổn thương chị, vì đã không nhận ra trái tim chị đã hướng về tôi từ bao lâu, lặng lẽ và âm thầm như một ngọn gió không ai hay. Nhưng đồng thời, tôi hạnh phúc đến run người – chị yêu tôi, thật sự yêu tôi, bằng một thứ tình cảm chân thành, sâu sắc mà tôi chưa từng nghĩ mình xứng đáng nhận được từ chị. Trong đầu tôi, hình ảnh Ngọc hiện lên: Nụ cười của cô ấy sáng như ánh nắng, giọng nói dịu dàng:

    “Anh về cẩn thận nhé, mưa đấy!”

    Tôi biết mình đang phản bội Ngọc, biết mình đang đứng trước một lằn ranh không thể quay lại, nhưng cơ thể tôi không nghe lý trí. Tôi hôn chị điên cuồng, môi tìm môi, hơi thở hòa vào nhau, vị mặn của nước mắt chị thấm vào lưỡi tôi. Tôi thì thào, giọng lạc đi, đứt quãng giữa những cái hôn:

    “Anh xin lỗi… anh không biết mẹ thương anh… anh cũng yêu Hoa, từ lâu lắm rồi, mà anh không dám nói, không dám nhìn thẳng vào Hoa…”

    Lời thú nhận của tôi là sự bộc phát của một trái tim bị dồn nén – tôi yêu chị, yêu vẻ đẹp của chị, yêu sự dịu dàng của chị, nhưng tôi luôn chôn giấu nó vì Ngọc, vì đạo đức, vì trách nhiệm. Nhưng giờ đây, khi chị ở trong tay tôi, khi hơi ấm của chị lan qua da tôi, tôi không thể kìm nén nữa. Tay tôi vừa bóp ngực chị, cảm nhận nhịp tim chị đập thình thịch dưới lòng bàn tay, vừa trượt xuống dưới, chạm vào nơi mềm mại ấm áp giữa hai chân chị qua lớp vải mỏng. Chị ướt át, rỉ nước dưới những cái vuốt ve của tôi, từng giọt thấm qua đầu ngón tay tôi, nóng hổi như máu trong người chị. Tôi móc nhẹ, ngón tay trượt vào trong, cảm nhận rõ từng thớ thịt mềm mại co bóp quanh ngón tay tôi. Chị quằn quại, người giật lên từng đợt, tay ôm đầu tôi ép sát vào ngực chị, núm vú cọ vào má tôi qua lớp vải. Giọng chị run rẩy, đứt quãng giữa tiếng rên:

    “Dũng… Dũng muốn Hoa thì cứ làm… Hoa chịu hết, Hoa muốn Dũng giày vò Hoa, muốn Dũng thương Hoa… Hoa cô đơn quá lâu rồi…”

    Trong giọng nói ấy, tôi nghe rõ nỗi đau chị giấu kín bao năm – nỗi đau của một cô gái 17 tuổi bị cướp đi tất cả, nỗi cô đơn của một người phụ nữ chỉ biết hy sinh mà chẳng dám đòi hỏi một chút yêu thương cho riêng mình. Chị khao khát tôi, khao khát được tôi chạm vào, được tôi xóa đi những vết sẹo vô hình đã bám rễ trong lòng chị từ hơn hai mươi năm qua.

    Nhìn chị, cơ thể đẹp như một bức tượng sống – làn da trắng mịn không tì vết, lấp lánh mồ hôi dưới ánh nến, bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp gáp, hai núm vú hồng hào như hai điểm nhấn hoàn hảo, đôi chân thon dài co lại trong cơn kích thích, từng cơ nhỏ run lên dưới da, và mái tóc đen rối bời trải ra quanh vai – tôi bị cuốn vào một cơn sóng dục vọng không thể cưỡng lại. Trong lòng tôi, sự giằng xé đạt đến đỉnh điểm: Tôi yêu Ngọc, tôi đã thề sẽ chung thủy với cô ấy, nhưng chị Hoa, với tất cả sự mong manh và mãnh liệt của chị, đang kéo tôi vào một thế giới mà tôi không thể kháng cự. Tôi cúi xuống, môi ngậm lấy núm vú chị qua lớp vải mỏng, mút mạnh như muốn hút hết sự ngọt ngào từ cơ thể ấy, lưỡi tôi xoay tròn quanh núm vú, cảm nhận nó cứng hơn dưới mỗi cái chạm. Tay tôi xoa nắn ngực chị, ngón cái ấn nhẹ lên núm vú còn lại, cảm nhận nhịp tim chị đập dồn dập dưới lòng bàn tay. Rồi tôi trượt xuống dưới, kéo mép váy chị lên, môi tôi ngậm lấy nơi mềm mại giữa hai chân chị, lưỡi tôi khám phá từng ngóc ngách ấm áp, vị mặn nhẹ của chị thấm vào đầu lưỡi tôi. Chị rên rỉ, người giật lên từng đợt, tay bấu chặt vai tôi đến đỏ cả da, móng tay cắm sâu vào thịt tôi nhưng tôi không thấy đau – chỉ thấy một sự kích thích điên cuồng. Chị thì thào, giọng lạc đi trong khoái lạc, như cầu xin:

    “Dũng… làm mạnh nữa đi… Hoa muốn Dũng làm Hoa quên hết, quên cái đêm ấy, quên cái cảm giác ghê tởm đó… chỉ còn Dũng thôi…”

    Lời chị làm tim tôi thắt lại – chị không chỉ muốn tôi yêu, chị muốn tôi phá hủy nỗi đau năm 17 tuổi, muốn tôi thay thế nó bằng một thứ gì đó sống động hơn. Trong lòng chị, tôi là người cứu rỗi, là người đàn ông đầu tiên khiến chị cảm thấy mình đáng được yêu, đáng được chạm vào sau bao năm sống trong bóng tối của ký ức.

    Còn tôi, nằm xuống bên chị trên tấm nệm ẩm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc phả ra từng đợt khói trắng trong không khí lạnh của đêm mưa. Lòng tôi ngập tràn cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề, như một tảng đá đè lên ngực. Tôi yêu chị, yêu đến đau lòng, yêu cái cách chị run lên dưới tay tôi, yêu cái cách chị gọi tên tôi trong cơn mê đắm, yêu cái cách chị dâng hiến tất cả chỉ để cảm nhận tôi một lần trong đời. Nhưng tôi cũng yêu Ngọc, yêu sự trong trẻo của cô ấy khi ôm tôi từ phía sau mỗi sáng, yêu giọng nói dịu dàng của cô ấy qua điện thoại:

    “Anh nhớ mặc áo ấm, trời lạnh đấy.”

    Dưới ánh nến lập lòe, chị như một nữ thần vệ nữ, đẹp đến xót xa, làn da trắng lấp lánh như pha lê, cơ thể cong lên từng đường nét hoàn hảo dù đã qua bao năm tháng khổ đau. Tôi vừa muốn ôm chặt chị mãi mãi, muốn nói với chị rằng tôi sẽ ở bên chị, sẽ bù đắp cho chị tất cả những gì chị đã chịu đựng. Nhưng tôi cũng muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi sự thật rằng tôi đã vượt qua lằn ranh không thể quay lại – tôi đã phản bội Ngọc, đã làm tổn thương người con gái tôi từng thề sẽ yêu thương trọn đời. Tôi nằm đó, tay đặt lên vai chị, cảm nhận hơi ấm từ da thịt chị truyền sang, nhưng trong lòng lạnh buốt như cơn mưa ngoài kia. Tôi tự hỏi:

    “Ngày mai mình sẽ đối diện với chị thế nào? Với Ngọc thế nào? Và với chính mình?”

    Tâm trí tôi lạc lối giữa tình yêu, dục vọng, và tội lỗi, không biết đâu là lối thoát cho tất cả những gì vừa xảy ra. Tôi vừa mê mẩn vẻ đẹp ấy, vừa bị giằng xé bởi hình ảnh Ngọc: Nụ cười trong trẻo của cô ấy khi tôi đèo cô ấy đi ăn bún bò, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay tôi mỗi sáng, giọng cô ấy vang lên trong điện thoại tối qua:

    “Anh ngủ ngon nhé, em trực xong sẽ về sớm.”

    Tôi biết mình đang phản bội Ngọc, biết mình đang làm điều không thể tha thứ, nhưng cơ thể tôi không nghe lý trí. Tôi đẩy chị nằm xuống tấm nệm cũ kê góc phòng, lớp vải nệm sờn rách nhưng mềm mại dưới lưng chị. Tôi kéo váy chị lên cao, để lộ hoàn toàn cơ thể chị dưới ánh nến – làn da trắng lấp lánh mồ hôi, hai chân dang ra run rẩy, nơi mềm mại giữa hai chân chị ướt át lấp ló dưới đám lông đen mượt. Tôi lao vào chị như một con thú đói khát, từng nhịp thúc mạnh làm tấm nệm kêu cót két dưới sức nặng của cả hai. Chị rên to, giọng vỡ òa trong khoái lạc, át cả tiếng mưa ngoài kia:

    “Dũng… đụ Hoa đi, đụ nát lồn Hoa đi… Hoa yêu Dũng quá, đừng dừng lại…”

    Tôi cảm nhận cơ thể chị quấn chặt lấy tôi, nóng hổi và mềm mại, từng thớ thịt co bóp quanh tôi như muốn giữ tôi mãi mãi trong chị. Chị giật lên từng cơn, mắt nhắm chặt, nước mắt lăn dài trên má, miệng không ngừng gọi tên tôi:

    “Dũng… Dũng đừng bỏ Hoa, Hoa chỉ có Dũng thôi…”

    Giọng chị vừa mãnh liệt vừa yếu đuối, như thể chị muốn tôi phá hủy mọi thứ để chị được sống lại, được cảm nhận mình là một người phụ nữ thực sự sau bao năm chôn vùi bản thân. Trong lòng chị, khoảnh khắc này là sự giải thoát – chị không còn là người mẹ đơn thân chịu đựng, không còn là nạn nhân của quá khứ, chị là Hoa, một người phụ nữ được yêu, được khao khát bởi người đàn ông chị thầm thương bao năm. Còn tôi, tôi vừa đắm mình trong khoái lạc, vừa đau đớn vì biết mình đang phản bội Ngọc. Hình ảnh Ngọc trực đêm ở bệnh viện hiện lên rõ mồn một: Cô ấy ngồi trên ghế nhựa trong phòng trực, áo blouse trắng lặng lẽ giữa hành lang lạnh lẽo, đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười qua tin nhắn gửi tôi chiều nay:

    “Anh ăn cơm chưa? Đừng thức khuya nhé.”

    Tim tôi thắt lại, như có ai bóp nghẹt, nhưng cảm giác ấy chỉ làm tôi điên cuồng hơn – tôi muốn chị, muốn chiếm lấy chị để xóa tan sự giằng xé trong lòng, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thoát khỏi thực tại. Khi tôi xuất tinh, chị đạt đỉnh cùng lúc. Cơ thể chị giật giật dưới ánh nến, từng cơn co giật nhỏ lan từ bụng lên ngực, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần như ngọc trai, chảy thành giọt từ cổ xuống khe ngực. Bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp gáp, hai núm vú hồng hào cứng lại như hai viên ngọc nhỏ giữa ánh sáng lập lòe. Đôi chân thon dài co quắp lại trong khoái lạc, gót chân cọ vào tấm nệm tạo thành những vệt mờ. Mái tóc đen rối bời trải dài trên gối, vài sợi dính vào má chị, ướt át vì mồ hôi và nước mắt. Một dòng tinh trắng đục chảy ra từ nơi mềm mại giữa hai chân chị, lăn chậm xuống tấm nệm cũ, thấm vào vải thành một vệt nhỏ loang lổ. Ánh mắt chị dại đi, vừa đê mê vừa mãn nguyện, đôi mắt long lanh nhìn tôi, môi mấp máy như muốn nói gì nhưng chỉ phát ra tiếng thì thào yếu ớt:

    “Dũng… Dũng làm Hoa hạnh phúc thật rồi… Hoa chưa bao giờ được như vậy, chưa bao giờ được ai thương Hoa như Dũng…”

    Nước mắt chị lăn dài, hòa lẫn với nụ cười nhạt trên môi, như thể chị vừa tìm thấy ánh sáng sau bao năm sống trong bóng tối dày đặc của ký ức. Chị khẽ đưa tay chạm vào má tôi, ngón tay run run vuốt nhẹ, giọng nhỏ như hơi thở:

    “Dũng đừng hối hận vì Hoa, Hoa tự nguyện mà… chỉ cần Dũng đừng ghét Hoa là Hoa mãn nguyện rồi.”

    Trong lòng chị, tôi là tất cả – là người đàn ông đầu tiên khiến chị cảm thấy mình có giá trị, là người mà chị sẵn sàng dâng hiến tất cả, dù biết rằng điều này có thể phá hủy mọi thứ chị đã xây dựng cho Ngọc.

    Còn tôi, nằm xuống bên chị trên tấm nệm ẩm mồ hôi, hơi thở nặng nhọc phả ra từng đợt khói trắng trong không khí lạnh của đêm mưa. Lòng tôi ngập tràn cảm giác vừa ấm áp vừa nặng nề, như một tảng đá đè lên ngực. Tôi yêu chị, yêu đến đau lòng, yêu cái cách chị run lên dưới tay tôi, yêu cái cách chị gọi tên tôi trong cơn mê đắm, yêu cái cách chị dâng hiến tất cả chỉ để cảm nhận tôi một lần trong đời. Nhưng tôi cũng yêu Ngọc, yêu sự trong trẻo của cô ấy khi ôm tôi từ phía sau mỗi sáng, yêu giọng nói dịu dàng của cô ấy qua điện thoại:

    “Anh nhớ mặc áo ấm, trời lạnh đấy.”

    Dưới ánh nến lập lòe, chị như một nữ thần vệ nữ, đẹp đến xót xa, làn da trắng lấp lánh như pha lê, cơ thể cong lên từng đường nét hoàn hảo dù đã qua bao năm tháng khổ đau. Tôi vừa muốn ôm chặt chị mãi mãi, muốn nói với chị rằng tôi sẽ ở bên chị, sẽ bù đắp cho chị tất cả những gì chị đã chịu đựng. Nhưng tôi cũng muốn chạy trốn khỏi chính mình, khỏi sự thật rằng tôi đã vượt qua lằn ranh không thể quay lại – tôi đã phản bội Ngọc, đã làm tổn thương người con gái tôi từng thề sẽ yêu thương trọn đời. Tôi nằm đó, tay đặt lên vai chị, cảm nhận hơi ấm từ da thịt chị truyền sang, nhưng trong lòng lạnh buốt như cơn mưa ngoài kia. Tôi tự hỏi:

    “Ngày mai mình sẽ đối diện với chị thế nào? Với Ngọc thế nào? Và với chính mình?”

    Tâm trí tôi lạc lối giữa tình yêu, dục vọng, và tội lỗi, không biết đâu là lối thoát cho tất cả những gì vừa xảy ra.

    Sau khi cơn khoái lạc đầu tiên lắng xuống, tôi nằm đó, kéo chị Hoa vào lòng, ôm chặt chị như thể chị là điều duy nhất còn lại giữa cơn bão cảm xúc đang gầm thét trong tôi. Chị trần truồng, cơ thể mềm mại áp sát vào tôi, thơm ngát một mùi hương tự nhiên từ da thịt hòa quyện với chút nước hoa thoảng nhẹ còn vương lại trên cổ chị – một mùi hương dịu dàng nhưng kích thích, như hoa nhài nở trong đêm mưa. Bộ ngực căng tròn, ấm nóng của chị ép chặt vào ngực tôi, hai núm vú hồng hào cọ nhẹ lên da tôi mỗi khi chị hít thở, như hai điểm lửa nhỏ âm ỉ cháy, làm tôi vừa hạnh phúc vừa bối rối. Một chân chị gác qua người tôi, đùi chị mịn màng, ấm áp, trượt nhẹ trên da tôi, mang đến một cảm giác gần gũi mà tôi chưa từng trải qua – như thể chị đang hòa vào tôi, không muốn rời xa dù chỉ một giây. Tôi đưa tay xuống, xoa nhẹ lên cái mông tròn lẳn, trắng mịn màng như sứ, từng đường cong hoàn hảo dưới lòng bàn tay tôi làm tim tôi đập nhanh hơn. Trên mông chị còn hằn vài vết đỏ mờ – dấu tay tôi vô tình để lại trong cơn điên cuồng vừa rồi – và khi ngón tay tôi lướt qua đó, tôi cảm nhận rõ sự mềm mại đàn hồi của da thịt chị, vừa thấy tội lỗi vì đã để lại dấu vết trên cơ thể hoàn mỹ ấy, vừa thấy kích thích vì nó nhắc tôi rằng chị đã hoàn toàn thuộc về tôi trong khoảnh khắc đó. Tôi xoa nhẹ hơn, như muốn xoa dịu chị, nhưng sâu thẳm, tôi muốn cảm nhận chị thêm lần nữa, muốn khẳng định rằng chị là của tôi.

    Chị Hoa rúc sâu vào lòng tôi, đầu tựa vào vai tôi, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống ngực tôi, vài sợi ướt mồ hôi dính vào da tôi, mềm mại như tơ lụa mát lạnh. Chị thủ thỉ, giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng như một bản nhạc ru, nhưng chứa đựng cả một đại dương cảm xúc:

    “Dũng… Hoa yêu Dũng lắm, Dũng biết không? Hoa chưa bao giờ nghĩ mình được yêu như vậy… Dũng là tất cả của Hoa, Hoa cần Dũng, cần lắm…”

    Những lời ấy như từng nhát dao ngọt ngào đâm vào tim tôi, vừa làm tôi hạnh phúc đến nghẹt thở, vừa khiến tôi đau đớn vì biết tình yêu này không trọn vẹn. Trong lòng chị, tôi cảm nhận rõ một sự mãn nguyện xen lẫn mong manh – chị vừa tìm thấy tôi như một bến bờ an toàn sau bao năm lạc lối trong cô đơn, vừa sợ rằng tôi sẽ rời xa chị, rằng khoảnh khắc này chỉ là một giấc mơ thoáng qua. Chị rúc sát hơn, hơi thở nóng hổi phả vào cổ tôi, như muốn hòa vào tôi để không ai có thể tách rời. Tôi vuốt nhẹ lưng chị, ngón tay lướt qua từng đường cong mềm mại, thì thào đáp lại bằng những lời ngọt ngào nhất tôi có thể nghĩ ra:

    “Hoa… anh cũng yêu Hoa, yêu nhiều lắm. Anh sẽ ở bên Hoa, sẽ không để Hoa cô đơn nữa, anh hứa…”

    Lời nói của tôi xuất phát từ trái tim – tôi yêu chị, yêu cái cách chị run lên trong tay tôi, yêu sự dịu dàng và mãnh liệt hòa quyện trong chị, yêu cả nỗi buồn sâu thẳm mà chị mang trong đôi mắt. Nhưng trong sâu thẳm, tôi biết lời hứa ấy mong manh như làn khói – hình ảnh Ngọc hiện lên trong đầu tôi, nụ cười trong trẻo của cô ấy khi tôi sửa xong bóng đèn, giọng nói dịu dàng:

    “Anh giỏi quá, em tự hào về anh.”

    Tôi yêu Ngọc, và sự thật ấy làm tim tôi thắt lại, như có ai bóp nghẹt, nhưng ngay lúc này, trong vòng tay chị Hoa, tôi không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài chị.

    Chị nằm trong lòng tôi, cơ thể trần trụi đẹp như một tuyệt tác của tạo hóa, làm tôi không thể rời mắt. Dưới ánh nến vàng cam lập lòe, làn da trắng ngần của chị lấp lánh mồ hôi, mịn màng như ngọc trai, không một vết sẹo dù đã qua bao năm tháng khổ đau – một làn da hoàn hảo đến mức tôi chỉ muốn chạm vào mãi mãi. Bộ ngực căng tròn, đầy đặn, rung nhẹ theo nhịp thở của chị, hai núm vú hồng hào như hai nụ hoa mới nở, nhỏ xinh nhưng căng mọng, cọ vào ngực tôi như một lời mời gọi thầm lặng. Đôi chân thon dài gác qua người tôi, từng cơ nhỏ run lên nhè nhẹ, trắng mịn đến mức tôi cảm thấy mình không xứng đáng được chạm vào. Và cái mông tròn trịa, mềm mại dưới tay tôi, như một quả đào chín mọng, vừa đàn hồi vừa ấm áp, làm tôi phát điên lên vì vẻ đẹp ấy. Tôi nhìn chị, ngắm từng đường nét trên cơ thể chị, và một cơn sóng khao khát trỗi dậy mãnh liệt trong tôi – chị quá đẹp, quá cuốn hút, đến mức con cu 19cm của tôi, vừa ỉu xìu sau cơn khoái lạc, giờ đã căng cứng lại từ lúc nào không hay. Tôi cảm nhận rõ máu dồn xuống dưới, hơi thở bắt đầu dồn dập, tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Trong lòng tôi, chị không chỉ là một người phụ nữ – chị là một nữ thần, một giấc mơ sống động mà tôi vừa muốn nâng niu, vừa muốn chiếm đoạt thêm lần nữa.

    Chị Hoa nhận ra sự thay đổi trong tôi – chị khẽ ngẩng đầu, đôi mắt buồn nhưng long lanh nhìn thẳng vào mắt tôi, rồi mỉm cười – một nụ cười dịu dàng mà đầy ý nhị, như thể chị hiểu rõ tôi đang nghĩ gì. Chị đưa tay xuống, ngón tay thon dài, mềm mại chạm vào con cu tôi, vuốt ve nhẹ nhàng từ gốc lên ngọn với sự dịu dàng của một người yêu thực sự. Cảm giác mát lạnh từ tay chị làm tôi rùng mình, một luồng điện chạy dọc sống lưng, kích thích đến mức tôi phải cắn môi để kìm tiếng rên. Tôi nhìn vào mắt chị, thấy một sự yêu thương sâu thẳm – chị không chỉ muốn làm tôi sướng, chị muốn tôi cảm nhận tình yêu của chị, muốn tôi hiểu rằng chị sẵn sàng làm tất cả vì tôi. Chị ngồi dậy, cơ thể trần truồng hiện lên rõ ràng hơn dưới ánh nến – mái tóc đen xõa xuống vai, vài sợi dính vào cổ chị vì mồ hôi, bộ ngực rung nhẹ khi chị cử động, đôi chân dài mở ra để ngồi vững. Chị nói, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc:

    “Dũng nằm im đi, để Hoa chiều chuộng Dũng…”

    Lời nói ấy làm tim tôi tan chảy – trong giọng chị, tôi nghe thấy sự dâng hiến, sự khao khát làm tôi hạnh phúc, và cả một chút lo sợ rằng nếu chị không làm tôi mãn nguyện, tôi sẽ rời xa chị. Trong lòng chị, tôi là ánh sáng duy nhất sau bao năm tăm tối, và chị muốn giữ tôi lại bằng tất cả những gì chị có – cơ thể, trái tim, và cả linh hồn.

    Chị cúi xuống, cái miệng chúm chím xinh đẹp, đôi môi hồng mọng hé mở, ngậm lấy con cu tôi. Tôi gần như bật lên vì cảm giác ấy – đôi môi mềm mại của chị bao lấy tôi, ấm nóng và ẩm ướt, rồi chị ngậm sâu tới tận gốc, lưỡi chị quấn quanh, mút nhẹ nhàng như đang nâng niu một thứ quý giá. Sướng quá, sướng đến mức tôi không chịu nổi – đầu óc tôi quay cuồng, như muốn nổ tung trong khoái lạc, từng dây thần kinh trong cơ thể tôi rung lên như dây đàn bị gảy mạnh. Tôi nhìn xuống, thấy mái tóc đen của chị rũ xuống, che nửa gương mặt chị, đôi mắt chị khép hờ, hàng mi dài cong vút run nhẹ, tập trung vào từng cử động của môi và lưỡi. Cơ thể chị hơi cong lại, bộ ngực căng tròn đung đưa nhẹ theo nhịp mút, làn da trắng lấp lánh mồ hôi dưới ánh nến như một bức tượng sống động. Tôi rên lên, không kìm được:

    “Hoa… anh sướng quá, Hoa làm anh điên mất…”

    Giọng tôi khàn đặc, lạc đi trong khoái lạc, và tôi thấy chị ngẩng lên một chút, đôi mắt long lanh nhìn tôi, thì thào giữa những cái mút:

    “Dũng thích không? Hoa muốn Dũng sướng, muốn Dũng yêu Hoa mãi…”

    Lời chị như một mũi tên xuyên qua tim tôi – trong lòng chị, hành động này không chỉ là thỏa mãn tôi, mà là cách chị thể hiện tình yêu, là cách chị giữ tôi lại bên chị. Chị sợ – sợ rằng nếu tôi không hạnh phúc, tôi sẽ quay về với Ngọc, sẽ bỏ rơi chị như cách chị từng bị bỏ rơi bởi quá khứ. Tôi cảm nhận rõ tình yêu của chị qua từng cái chạm của đôi môi, từng cái mút nhẹ nhàng, và trái tim tôi đau nhói vì biết rằng tôi không thể cho chị tất cả những gì chị mong muốn.

    Rồi chị trèo lên người tôi, cơ thể mềm mại như một con mèo lướt qua da tôi, mang đến một cảm giác ấm áp và kích thích không thể cưỡng lại. Chị cầm con cu tôi, tay run run nhưng đầy quyết tâm, ngón tay chị mát lạnh đối lập với hơi nóng từ cơ thể tôi. Chị canh đúng chỗ rồi từ từ ngồi xuống, con cu tôi chui tuột vào trong lồn chị – ẩm ướt, ấm nóng, ôm chặt lấy tôi như một cái kén mềm mại. Tôi cảm nhận rõ từng thớ thịt trong chị co bóp quanh tôi, nóng hổi và trơn tru, làm tôi rùng mình trong khoái lạc, hơi thở dồn dập như muốn vỡ òa. Chị bắt đầu nhún nhẹ nhàng, hai tay chống lên ngực tôi, móng tay khẽ cắm vào da tôi như để giữ thăng bằng, tạo thành những vết đỏ mờ làm tôi vừa đau vừa sướng. Đôi mắt chị nhìn xuống, chăm chú theo dõi con cu tôi trượt ra trượt vào trong lồn mình, ánh mắt vừa đê mê vừa đầy yêu thương – như thể chị đang ngắm nhìn một điều kỳ diệu mà chị không tin là thật. Chị rên rỉ, giọng nhỏ nhưng ngọt ngào, như một lời thì thầm chỉ dành cho tôi:

    “Dũng… nhìn Hoa đi, Hoa đẹp không? Hoa yêu Dũng quá, Dũng là của Hoa…”

    Trong giọng nói ấy, tôi nghe thấy sự tự hào xen lẫn mong manh – chị muốn tôi ngắm chị, muốn tôi công nhận vẻ đẹp của chị, nhưng cũng sợ rằng tôi sẽ không yêu chị đủ để ở lại mãi mãi.

    Tôi nhìn chị, không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp ấy – cơ thể chị cong lên từng đường nét hoàn hảo, làn da trắng lấp lánh mồ hôi như phủ một lớp ngọc trai mỏng, bộ ngực to tròn trắng trẻo rung lắc theo từng nhịp nhún, như hai quả cầu tuyết lớn đung đưa trước mắt tôi, làm tôi phát điên lên vì khao khát. Đôi chân thon dài của chị cong lại, cơ đùi căng lên nhè nhẹ mỗi khi chị nhún, trắng mịn đến mức tôi muốn vuốt ve mãi không ngừng. Cái mông tròn trịa, mềm mại của chị vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” mỗi lần chị ngồi xuống, âm thanh ấy hòa cùng tiếng rên của chị làm tôi mất kiểm soát. Tôi đưa tay lên, bóp lấy vú chị – mềm quá, đàn hồi quá, như một khối bột mịn ấm nóng dưới lòng bàn tay tôi, cảm giác ấy làm tôi run lên vì sướng. Hai núm vú hồng hào, nhỏ xinh nhưng căng mọng, tôi vê vê giữa ngón tay, cảm nhận chúng cứng hơn, đỏ hơn dưới mỗi cái chạm, như hai viên ngọc quý phản chiếu ánh nến. Chị rũ rượi, ánh mắt dại đi, rên rỉ quằn quại trong cổ họng:

    “Dũng… sướng quá, Dũng làm Hoa điên mất… Hoa yêu Dũng, yêu mãi mãi…”

    Cơ thể chị run lên từng đợt, mồ hôi lăn dài từ cổ xuống ngực, chảy qua khe ngực rồi nhỏ xuống bụng tôi, nóng hổi như giọt nước từ một cơn mưa ấm.

    Chị nhịp mạnh hơn, nhanh dần lên, cơ thể chị rung lên dữ dội, như muốn hòa tan vào tôi. Bộ ngực chị rung lắc dữ dội hơn, hai núm vú đỏ lên vì tôi vê mạnh, đung đưa trước mắt tôi như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Lồn chị ôm chặt lấy tôi, ướt át và nóng hổi, từng nhịp co bóp như muốn hút tôi vào sâu hơn, làm tôi sướng đến mức không chịu nổi – cảm giác ấy như một cơn sóng lớn cuốn tôi đi, khiến tôi quên hết mọi thứ, quên cả Ngọc, quên cả tội lỗi. Tôi bóp mạnh vú chị, thì thào:

    “Hoa đẹp quá, anh yêu Hoa, yêu mãi…”

    Lời tôi nói là thật – tôi yêu chị, yêu đến phát điên, yêu cái cách cơ thể chị hòa quyện với tôi, yêu cái cách chị rên rỉ tên tôi trong cơn mê đắm. Chị nghe tôi nói, ánh mắt sáng lên, như tìm thấy một tia hy vọng trong cơn khoái lạc, và chị nhún nhanh hơn nữa, cơ thể quằn quại, hơi thở gấp gáp như sắp vỡ òa:

    “Dũng… Hoa sướng quá, Dũng làm Hoa hạnh phúc… đừng rời Hoa, nhé?”

    Trong lòng chị, tôi cảm nhận rõ một sự tuyệt vọng xen lẫn mãn nguyện – chị yêu tôi, cần tôi đến mức sẵn sàng đánh đổi tất cả, nhưng chị cũng sợ – sợ rằng sau đêm nay, tôi sẽ quay về với Ngọc, sẽ để chị lại một mình với nỗi cô đơn.

    Tôi nhìn chị, cảm nhận tình yêu và khát khao của chị qua từng nhịp nhún – chị không chỉ làm tình với tôi, chị đang dâng hiến cả trái tim, cả cơ thể để nói với tôi rằng chị yêu tôi hơn bất cứ điều gì trên đời. Cơ thể chị, trong khoảnh khắc ấy, là một tuyệt tác sống động – làn da trắng mịn lấp lánh mồ hôi, bộ ngực căng tròn rung lắc dữ dội, đôi chân thon dài cong lên để nhún, mông tròn lẳn vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” như một nhịp điệu yêu thương. Tôi sướng đến mức không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại tôi và chị, không còn gì khác ngoài tình yêu và khát khao mãnh liệt giữa chúng tôi. Chị rên rỉ, giọng lạc đi:

    “Dũng… Hoa yêu Dũng… Dũng là của Hoa…”

    Và tôi đáp lại, giọng khàn đặc:

    “Anh yêu Hoa, Hoa là của anh…”

    Chúng tôi hòa vào nhau, trong ánh nến lập lòe và tiếng mưa gào thét ngoài kia, như hai linh hồn lạc lối tìm thấy nhau giữa cơn bão đêm đen, quên đi mọi giới hạn, chỉ còn lại tình yêu và sự khao khát cháy bỏng không thể dập tắt.

    Sau những phút giây đê mê, tôi ôm chị Hoa vào lòng, kéo tấm chăn mỏng đắp qua cơ thể trần truồng của cả hai, như muốn giữ lại hơi ấm và mùi hương của chị mãi mãi bên tôi. Chị nằm rúc trong vòng tay tôi, đầu tựa vào ngực tôi, mái tóc đen dài rối bời xõa xuống vai tôi, mềm mại như tơ lụa mát lạnh. Cơ thể chị ấm áp, mềm mại, bộ ngực căng tròn ép nhẹ vào ngực tôi, hai núm vú hồng hào cọ lên da tôi mỗi khi chị thở, làm tôi vừa hạnh phúc vừa bâng khuâng.

    Tôi ôm chị chặt hơn, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của chị hòa cùng nhịp tim tôi, như hai linh hồn lạc lối đã tìm thấy nhau giữa cơn bão đêm đen. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi không quên hẹn giờ điện thoại báo thức lúc 5 giờ sáng – tôi phải dậy để đón Ngọc về từ ca trực đêm ở bệnh viện. Nghĩ đến Ngọc, tim tôi thắt lại – tôi yêu Ngọc, yêu sâu đậm, nhưng giờ đây, chị Hoa cũng đã chiếm trọn một góc trái tim tôi, và tôi không biết làm sao để cân bằng giữa hai người phụ nữ tôi yêu nhất đời.

    Chị Hoa khẽ cựa mình trong lòng tôi, ngẩng đầu lên, đôi mắt buồn nhưng long lanh nhìn tôi dưới ánh nến đã gần tàn. Chị nũng nịu, giọng nhỏ nhẹ như một đứa trẻ:

    “Dũng… Hoa yêu Dũng lắm, Dũng đừng bỏ rơi Hoa, nhé? Hoa không chịu nổi nếu mất Dũng…”

    Lời nói ấy làm tim tôi đau nhói – tôi cảm nhận rõ sự mong manh trong chị, nỗi sợ bị bỏ rơi sau bao năm cô đơn, và tình yêu mãnh liệt chị dành cho tôi như một ngọn lửa vừa ấm áp vừa tuyệt vọng. Tôi vuốt nhẹ lưng chị, ngón tay lướt qua làn da mịn màng, thì thào vỗ về:

    “Hoa… anh yêu Hoa, đời này anh sẽ không bao giờ rời xa Hoa. Nhưng Ngọc… anh cũng không muốn tổn thương cô ấy. Anh yêu Ngọc say đắm, và anh cũng yêu Hoa bằng cả trái tim. Vậy nên, anh và Hoa cần giấu chuyện của chúng ta. Khi có Ngọc, Hoa là mẹ vợ anh, nhưng khi không có Ngọc, Hoa là người vợ anh yêu say đắm nhất.”

    Lời nói của tôi là một sự thỏa hiệp – vừa là lời hứa với chị, vừa là cách tôi cố gắng giữ cả hai người phụ nữ tôi yêu trong cuộc đời mình. Trong lòng tôi, tôi biết điều này không công bằng với cả Hoa và Ngọc, nhưng tôi không đủ can đảm để từ bỏ ai trong số họ.

    Chị Hoa nghe tôi nói, đôi mắt sáng lên, một nụ cười nhẹ nở trên môi chị. Chị gật đầu, giọng nhỏ nhưng hạnh phúc:

    “Ừ, Hoa đồng ý… Chỉ cần Dũng không rời xa Hoa, Hoa chấp nhận hết. Khi nào không có Ngọc, Dũng là chồng của Hoa, nhé?”

    Chị kêu tôi là “chồng” với sự ngọt ngào và mãn nguyện, như thể điều đó là tất cả những gì chị mơ ước bấy lâu. Tôi mỉm cười, kéo chị sát hơn, hôn lên trán chị:

    “Ừ, Hoa là vợ anh…”

    Lời nói ấy làm trái tim tôi rung lên – tôi hạnh phúc vì thấy chị vui, nhưng sâu thẳm, một cảm giác tội lỗi len lỏi. Tôi ôm chị ngủ, và chìm vào giấc mơ ngắn ngủi, nơi chỉ có tôi và chị, không có Ngọc, không có thực tại khắc nghiệt.

    Đúng 5 giờ sáng, tiếng chuông báo thức vang lên, kéo tôi ra khỏi giấc ngủ. Tôi khẽ mở mắt, thấy chị Hoa vẫn rúc trong lòng tôi, gương mặt thanh thản. Tôi nhẹ nhàng gỡ tay chị ra, nhưng chị cựa mình, ôm chặt tôi hơn, thì thào trong cơn mơ:

    “Dũng… đừng đi…”

    Tôi cúi xuống, hôn lên má chị, thì thầm:

    “Anh đi đón Ngọc, lát anh về với Hoa…”

    Chị mở mắt, đôi mắt buồn nhưng dịu dàng nhìn tôi, rồi bất ngờ kéo tôi xuống, hôn tôi say đắm. Đôi môi chị mềm mại, ấm nóng, mang theo vị ngọt của tình yêu và chút mặn của nước mắt. Chị hôn tôi như thể đó là nụ hôn cuối cùng, như thể chị sợ tôi sẽ không quay lại. Tôi đáp lại, tay ôm lấy gáy chị, rồi buông ra, lòng nặng trĩu nhưng cũng ấm áp. Chị thì thào:

    “Dũng về cẩn thận, Hoa chờ Dũng…”

    Tôi gật đầu, đứng dậy mặc quần áo, rời khỏi nhà chị trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh.

    Tôi phóng xe đến bệnh viện, đón Ngọc về. Cô ấy bước ra từ cổng, áo blouse trắng phất phơ trong gió sớm, đôi mắt mỏi mệt nhưng sáng lên khi thấy tôi. Ngọc nhảy lên xe, ôm tôi từ phía sau, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy yêu thương:

    “Anh Dũng… cả đêm em nhớ anh lắm, thèm anh kinh khủng…”

    Lời nói ấy làm tim tôi rung lên – tôi yêu Ngọc, yêu cái cách cô ấy vô tư, trong trẻo, và luôn dành cho tôi tình yêu chân thành nhất. Tôi mỉm cười, nắm tay cô ấy:

    “Anh cũng nhớ em, về nhà với anh nhé…”

    Nhưng trong lòng tôi, hình ảnh chị Hoa vẫn ám ảnh – nụ hôn say đắm của chị, cơ thể ấm áp của chị, và lời thì thào “Hoa yêu Dũng” vẫn vang vọng, làm tôi vừa hạnh phúc vừa day dứt.

    Về đến nhà, Ngọc kéo tôi vào phòng, đôi mắt long lanh nhìn tôi, giọng nghẹn ngào:

    “Anh… em thèm anh cả đêm, anh yêu em đi…”

    Tôi nhìn Ngọc, và mọi cảm giác tội lỗi tạm thời tan biến – cô ấy quá đẹp, quá cuốn hút, làm tôi không thể kháng cự. Tôi kéo Ngọc vào lòng, hôn cô ấy điên cuồng, đôi môi mềm mại của cô ấy đáp lại tôi với tất cả đam mê. Tôi cởi áo cô ấy, để lộ cơ thể hoàn mỹ của Ngọc – một vẻ đẹp trẻ trung, rực rỡ, khác biệt nhưng không kém phần quyến rũ so với sự mặn mà của chị Hoa. Làn da của Ngọc trắng ngần như tuyết mới rơi, mịn màng không một vết tì, sáng lên trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm như phủ một lớp ngọc trai óng ánh, mềm mại đến mức tôi chỉ muốn chạm vào mãi không thôi. Bộ ngực của cô ấy căng tròn, nhỏ hơn của chị Hoa nhưng săn chắc và tràn đầy sức sống, như hai quả táo chín mọng vừa đủ nắm trong tay, nhô cao kiêu hãnh trên lồng ngực thon thả. Hai núm vú hồng nhạt, nhỏ xinh như hai nụ hoa đào mới hé nở giữa cánh đồng tuyết, căng mọng và nhạy cảm, rung nhẹ mỗi khi cô ấy thở gấp, như mời gọi tôi chạm vào. Đôi chân dài thon thả của Ngọc là một tuyệt tác – không chỉ thẳng tắp mà còn cong cong ở những đường nét hoàn hảo, dài miên man như một vũ điệu kéo dài từ hông xuống bàn chân nhỏ nhắn, trắng mịn đến mức phản chiếu ánh sáng, từng cơ nhỏ căng lên nhè nhẹ khi cô ấy cử động, làm tôi phát điên vì sự thanh thoát và quyến rũ ấy. Cái mông tròn trịa, căng mọng của Ngọc vỗ nhẹ vào tay tôi khi tôi bóp, mềm mại nhưng đàn hồi như cao su non, mỗi lần chạm vào là một lần tôi cảm nhận rõ sự săn chắc và sức sống của tuổi trẻ, như một quả đào vừa chín tới, ngọt ngào và mời gọi. Eo cô ấy nhỏ nhắn, cong cong như một chữ S mềm mại, tôn lên đường nét hoàn hảo từ ngực xuống hông, làm tôi không thể rời mắt khỏi cơ thể ấy. Tôi thì thào:

    “Ngọc… em đẹp quá, đẹp như một thiên thần, anh yêu em…”

    Ngọc mỉm cười, đôi mắt sáng lên, long lanh như hai viên ngọc bích:

    “Anh Dũng… em cũng yêu anh, yêu lắm…”

    Tôi đẩy Ngọc nằm xuống giường, cơ thể cô ấy mềm mại dưới tay tôi, làn da mát lạnh nhưng nhanh chóng nóng lên khi tôi hôn lên cổ cô ấy – một cái cổ thon dài, trắng mịn, thơm thoảng mùi sữa tắm cô ấy dùng đêm qua. Tôi hôn xuống ngực, ngậm lấy núm vú nhỏ xinh của cô ấy, mút nhẹ, lưỡi xoay tròn quanh nó, cảm nhận nó cứng lên dưới môi tôi, ngọt ngào và ấm áp như một viên kẹo mềm. Ngọc rên rỉ, giọng nhỏ nhưng đầy kích thích:

    “Anh… sướng quá, anh làm em điên mất…”

    Tiếng rên của cô ấy trong trẻo, cao vút, như một bản nhạc làm tôi mê mẩn. Tôi trượt xuống dưới, hôn lên bụng phẳng lì của cô ấy – một cái bụng mịn màng, không chút mỡ thừa, rung nhẹ mỗi khi cô ấy thở gấp, như một cánh đồng tuyết phẳng lặng dưới ánh sáng mờ sáng. Tôi kéo quần lót cô ấy ra, để lộ nơi mềm mại giữa hai chân – hồng hào, ẩm ướt, lấp ló dưới đám lông mượt mà mỏng manh như tơ, nhỏ nhắn nhưng căng mọng, như một đóa hoa đào vừa hé nở giữa mùa xuân. Tôi cúi xuống, ngậm lấy nó, lưỡi tôi khám phá từng ngóc ngách, cảm nhận vị ngọt nhẹ của cô ấy thấm vào đầu lưỡi, thơm thoảng như hương trái cây tươi. Ngọc quằn quại, tay bấu chặt vai tôi, móng tay cắm vào da tôi tạo thành những vết đỏ mờ, rên rỉ:

    “Anh Dũng… em sướng, anh đừng dừng…”

    Trong lòng tôi, tôi yêu cô ấy đến phát điên – yêu cái cách cơ thể trẻ trung của cô ấy run lên dưới tay tôi, yêu sự trong trẻo và đam mê của cô ấy, yêu cả cái cách cô ấy gọi tên tôi trong cơn mê đắm, như một lời khẳng định rằng tôi là tất cả của cô ấy.

    Tôi ngồi dậy, kéo Ngọc ngồi lên đùi tôi, con cu 19 cm của tôi căng cứng áp vào bụng phẳng lì của cô ấy, chạm vào làn da mịn màng ấm nóng làm tôi rùng mình vì kích thích. Ngọc nhìn tôi, ánh mắt long lanh như hai viên ngọc bích sáng trong, đôi mi dài cong vút rung nhẹ vì mệt mỏi sau ca trực nhưng vẫn rực cháy đam mê. Cô ấy cầm lấy con cu tôi, tay nhỏ nhắn, mềm mại vuốt ve nhẹ nhàng từ gốc lên ngọn, ngón tay lướt qua từng đường gân với sự dịu dàng và tò mò, làm tôi sướng đến run người.

    Rồi cô ấy canh đúng chỗ và từ từ ngồi xuống, con cu tôi chui tuột vào trong lồn cô ấy – ẩm ướt, ấm nóng, ôm chặt lấy tôi như một cái kén mềm mại nhưng chặt chẽ, khác với sự ấm áp đầy đặn của chị Hoa mà là một sự tươi trẻ, trơn tru đầy sức sống. Tôi rùng mình vì sướng, cảm nhận từng thớ thịt trong cô ấy co bóp quanh tôi, như muốn hút tôi vào sâu hơn, làm tôi muốn nổ tung trong khoái lạc. Ngọc bắt đầu nhún, hai tay ôm lấy cổ tôi, mái tóc dài mượt mà xõa xuống vai rung nhẹ theo từng cử động, vài sợi dính vào má cô ấy vì mồ hôi, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi môi hồng căng mọng và đôi má ửng đỏ. Bộ ngực căng tròn, săn chắc của cô ấy rung lắc trước mắt tôi, hai núm vú hồng nhạt đung đưa như hai viên ngọc nhỏ lấp lánh, nhô cao kiêu hãnh trên làn da trắng ngần, làm tôi không thể rời mắt. Tôi bóp vú cô ấy, mềm mại nhưng đàn hồi như cao su non, ngón tay vê vê núm vú, cảm nhận chúng đỏ lên, cứng hơn dưới mỗi cái chạm, như hai nụ hoa rung rinh trong gió xuân. Ngọc rên rỉ, giọng lạc đi trong khoái lạc:

    “Anh… em sướng quá, anh làm em hạnh phúc…”

    Tôi hôn cô ấy, môi tôi tìm môi cô ấy, cảm nhận vị ngọt từ đôi môi căng mọng, thì thào:

    “Ngọc… anh yêu em, em đẹp quá, em là của anh…”

    Trong lòng tôi, tôi yêu cô ấy bằng cả trái tim – yêu vẻ đẹp trẻ trung rực rỡ như ánh nắng sớm của cô ấy, yêu sự đam mê trong từng cử động, yêu cái cách cơ thể hoàn mỹ của cô ấy hòa quyện với tôi.

    Ngọc nhún nhanh hơn, cơ thể cô ấy rung lên dữ dội, mồ hôi lăn dài từ cái cổ thon dài xuống ngực, chảy qua khe ngực nhỏ nhắn rồi nhỏ xuống bụng tôi, nóng hổi như những giọt nước từ một cơn mưa ấm. Đôi chân dài thon thả của cô ấy cong lại, cơ đùi căng lên nhè nhẹ, trắng mịn lấp lánh trong ánh sáng mờ sáng như phủ một lớp ánh bạc, mỗi lần nhún là một lần chúng rung lên nhè nhẹ, làm tôi phát điên vì sự thanh thoát và quyến rũ ấy.

    Cái mông tròn trịa, căng mọng của cô ấy vỗ vào đùi tôi kêu “bạch bạch” mỗi lần cô ấy ngồi xuống, âm thanh ấy hòa cùng tiếng rên trong trẻo của cô ấy làm tôi mất kiểm soát – nó ngọt ngào, tươi trẻ, như một bản giao hưởng của tuổi thanh xuân. Tôi bóp mạnh vú cô ấy, cảm nhận sự đàn hồi mềm mại dưới tay, ngón tay xoa nắn quanh núm vú, cảm nhận từng mạch máu nhỏ dưới làn da mỏng manh rung lên theo nhịp thở gấp của cô ấy. Tôi đẩy hông lên để hòa nhịp với cô ấy, con cu tôi trượt sâu hơn vào trong lồn cô ấy, cảm nhận sự ướt át và chặt chẽ của cô ấy ôm lấy tôi, từng nhịp co bóp như muốn giữ tôi mãi mãi trong đó. Ngọc rũ rượi, mái tóc dài rối bời xõa xuống ngực tôi, ánh mắt dại đi, rên rỉ trong cổ họng:

    “Anh Dũng… em yêu anh… anh làm em sướng quá…”

    Giọng cô ấy cao vút, ngọt ngào, như một lời cầu xin tôi đừng dừng lại, như một lời khẳng định rằng tôi là người duy nhất trong trái tim cô ấy.

    Tôi nhìn Ngọc, ngắm cơ thể hoàn mỹ của cô ấy trong cơn mê đắm – làn da trắng ngần lấp lánh mồ hôi như một bức tượng ngọc được tạc nên từ ánh sáng, bộ ngực căng tròn rung lắc dữ dội như hai quả táo chín mọng nhảy múa trước mắt tôi, đôi chân dài cong cong như một đường nét nghệ thuật, cái mông tròn trịa vỗ vào đùi tôi như một nhịp điệu yêu thương. Vẻ đẹp của cô ấy là sự hòa quyện giữa sự trong trẻo của tuổi trẻ và sự quyến rũ của một người phụ nữ đang yêu – một vẻ đẹp làm tôi say đắm, làm tôi quên đi mọi thứ, dù chỉ trong khoảnh khắc này. Nhưng trong một góc nhỏ tâm trí tôi, hình ảnh chị Hoa hiện lên – cơ thể mặn mà của chị, ánh mắt đê mê của chị khi tôi yêu chị, giọng chị thì thào:

    “Dũng là của Hoa…”

    Tim tôi thắt lại, như bị ai bóp nghẹt, nhưng tôi đẩy nó đi, tập trung vào Ngọc, vào tình yêu và khát khao mãnh liệt giữa chúng tôi. Tôi sướng đến mức không chịu nổi, cảm giác như cả thế giới chỉ còn lại tôi và Ngọc – làn da trắng mịn của cô ấy, bộ ngực săn chắc rung rinh, đôi chân thon dài quấn lấy tôi, và cái mông căng mọng vỗ vào tôi như một lời mời gọi không thể cưỡng lại.

    Khi tôi xuất tinh, Ngọc cũng đạt đỉnh, cơ thể cô ấy giật lên từng đợt, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng ngần như phủ một lớp ánh bạc óng ánh, bộ ngực căng tròn rung lên theo nhịp thở gấp, hai núm vú hồng nhạt đỏ lên như hai nụ hoa rực rỡ giữa cánh đồng tuyết. Đôi chân thon dài của cô ấy co quắp lại trong khoái lạc, gót chân nhỏ nhắn cọ vào giường tạo thành những vệt mờ, cái mông tròn trịa ngừng rung nhưng vẫn căng mọng, ấm nóng dưới tay tôi. Ngọc ngã vào lòng tôi, mái tóc dài rối bời dính vào má cô ấy, hơi thở gấp gáp phả vào ngực tôi, thì thào:

    “Anh Dũng… em yêu anh mãi…”

    Tôi ôm chặt cô ấy, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể trẻ trung của cô ấy lan qua da tôi, và đáp lại:

    “Anh cũng yêu em, Ngọc…”

    Nhưng trong lòng tôi, tôi biết mình đang sống trong hai thế giới – một thế giới với Ngọc, trong trẻo, rực rỡ như ánh nắng sớm, và một thế giới với Hoa, sâu đậm, cấm kỵ như cơn mưa đêm đen. Tôi hạnh phúc vì có Ngọc trong tay, vì cơ thể hoàn mỹ của cô ấy vừa làm tôi điên cuồng, nhưng tôi cũng đau đớn, vì tôi không thể xóa đi tình yêu dành cho Hoa – người phụ nữ đã dâng hiến tất cả cho tôi chỉ vài giờ trước. Tôi nằm đó, ôm Ngọc, nghe tiếng thở đều đặn của cô ấy, và tự hỏi:

    “Mình sẽ giữ cả hai thế giới này đến bao giờ?”


    Còn tiếp…