Author: admin

  • Những cô nàng nghiện sex

    Thằng Linh là thằng bạn nối khố với tôi thằng Tuấn và Tú. Ở cái xóm lao động này thì nhà nào cũng như nhà nào đều là công nhân cả. Tụi trẻ con thường quần xà lỏn mà đi đá bóng rồi nghịch ngợm cùng nhau.

    Bốn thằng chơi thân với nhau rồi cùng dần lớn lên theo năm tháng. Dĩ nhiên ở cái xóm lao động nghèo này thì trẻ con nó cũng nhiều nhưng chỉ có bốn đứa chúng tôi là thân nhau nhất. Làm gì cũng phải làm cùng và thường là đầu têu những cái trò phá làng phá xóm.

    Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Nhoằng một cái mà cái xóm đã có nhiều nét đổi thay sau gần hai mươi năm đằng đẵng trôi qua.

    Bốn đứa vẫn chơi với nhau nhưng thằng Linh đã chuyển nhà xa cách nhà tôi và thằng Tuấn và Tú tầm hai cây số. Bốn đứa vào đại học thì lên Hà Nội, thỉnh thoảng vẫn đi chơi nhưng không còn được gặp nhau thường xuyên được nữa.

    Nghỉ hè, chúng tôi xác valy rồi lên tàu. Chuyến tàu muộn sáu giờ tối chuẩn bị lăn bánh. Thằng Tú ưu tư nhìn qua cái cửa sổ ngắm dòng người hối hả đang ngược xuôi chuẩn bị về tổ ấm của mình rồi nó quay lại bảo tôi:
    – Ê Hùng này! Mày có nhớ nhà không?
    – Mẹ! Nhớ gì, hơn tháng về một lần thì có gì mà nhớ nhà. À mà không biết ở cái xóm nghèo nhà mình bây giờ thế nào nhỉ. Mấy anh em thì thường xuyên gặp nhau chứ mấy đứa con gái trẻ ranh kém mình mấy tuổi không biết thế nào?

    Thằng Linh là thằng nhăn nhở nhất nhóm. Thấy tôi nói thế thì bảo:
    – Mẹ xóm mình toàn con xấu gái vãi cả đái. Có con nào ngon đâu. Lên trên thủ đô ngắm nhiều em ngon vãi ra. Chăn cũng dễ.

    Thằng Tuấn và thằng Tú đều bĩu môi mà nói:
    – Mày nghĩ ai cũng chăn rău như mày chắc. Mà mày là thằng lâu về xóm nhất thì mày biết thế đéo nào được mấy em ấy thế nào.

    Thằng Linh lại ghệt mặt ra nói:
    – Mẹ chắc lại đen đen bẩn bẩn chứ gì. Hồi cấp ba anh em mình đi học thì thấy bọn nó có đứa nào ra hồn đâu. May có con Giang học lớp mười còn xinh xắn trắng trẻo tí chứ con Ngọc với con Phương thì cũng bình thường. Con Nhung thì thôi khỏi nói rồi, đen như Nhung luôn.

    Mấy thằng cười hố hố lên chẳng lo vô ý vô tứ gì cả vì ở cái toa tầu gần trăm chỗ này thưa khách chỉ một hai người ở phía đầu toa.

    Là người về nhà thường xuyên nên tôi bảo:
    – Em Giang với em Ngọc thì không nói rồi, em Giang càng lớn càng xinh. Em ấy kém mình bốn tuổi nên học lớp mười hai rồi. Hot girl của trường đấy chứ đùa à. Còn em Ngọc thì kém em Giang một tuổi hơi bị ngon lành.

    Thằng Tú thấy tôi nói như vậy thì nói lại:
    – Hai em ấy thì nói làm gì, nhà cũng có tương đối điều kiện, con một thì làm gì mà chẳng được chiều. Thế còn em Phương thế nào?

    Tôi nói tiếp:
    – Em Phương và em Nhung thì tao nhớ là kém mình ba tuổi, đang học năm nhất ở quê thôi. Hôm gì có qua nhà em Phương thấy mấy thằng tán em nó, mình dọa mấy câu mà răm rắp nghĩ buồn cười.

    Thằng Tuấn thì cắm mặt vào cái di động nhưng nghe tôi nói thì ngẩng lên bảo:
    – Mày chỉ trêu trẻ con là không ai bằng thôi.

    Tôi cười hè hè rồi bảo nó kệ tôi. Ở xóm thì ai chẳng biết bốn đứa tôi thế nào. Thằng Linh nghe tôi kể như vậy thì hỏi thêm:
    – Này thế còn cái em Nhung ấy hết đen chưa mày?
    – Hồi xưa nó đen thôi chứ bây giờ hơi bị trắng đấy nhé. Tao cũng chẳng biết em ấy có thẩm mĩ viện tắm trắng gì không mà xinh xắn hẳn ra đấy.

    Thằng Linh cười nhăn nhở nói:
    – He he! Quả này về chăn dắt mấy em đấy thôi nhỉ.

    Thằng Tuấn lại bỏ điện thoại ra mà nói:
    – Thôi tao xin. Ở đây thì chăn dắt được chứ ở dưới đấy, thịt mấy em ấy xong cả cái xóm đồn ầm lên thì thôi, mà còn mấy em bé nữa cơ mà. Thế mấy em ấy thế nào?

    Tôi thấy Tuấn hỏi thì nói luôn.
    – Ôi thôi mấy em Hạnh.. rồi Nga ..đấy hãy còn bé… chú ý làm gì mày. Động vào đi tù đấy , mấy em kia còn được.
    Cả lũ lại hí hửng bàn sang mọi chuyện khác nhưng mấy thằng thanh niên đi với nhau thì chỉ kể có em nào ngon hoặc chén được em nào nhiều hay chưa.

    Tàu chạy đến chín rưỡi tối thì chúng tôi mới đến ga. Bắt cái taxi rồi bốn đứa về. Qua nhà thằng Linh trước vì nhà nó cách nhà chúng tôi.

    Cho thằng Linh xuống xe rồi ba đứa còn lại về xóm.

    Đi xa mấy đứa buồn ngủ nên sáng hôm sau mới quần đùi áo phông rủ nhau đi. Bốn thằng đi ăn phở rồi đi uống café. Mùa hè nóng lực nên chúng tôi chỉ ở quán mà ngắm gái.

    Công nhận mùa hè mấy em ăn mặc thoáng thật, chân em nào cũng dài, ngực em nào cũng căng mọng. Thằng Tú nhìn mấy em phục vụ quán café nuốt nước miếng ừng ực nói:
    – Nhìn mấy em mông cong thế kia doggy sướng phải biết mày nhỉ.

    Tôi hất hàm mà bảo nó:
    – Đấy! Nhảy vào đi, tao ủng hộ!

    Nó bĩu môi mà nói lại:
    – Mày nghĩ dễ lắm không bằng. Mà công nhận ở trên đấy có em Hồng ấy. Doggy sướng đừng hỏi tụi mày ạ.

    Tôi ngớ người bảo nó:
    – Cái em Hồng mà hôm đi sinh nhật thằng Linh mày dắt theo đấy hả?
    – Thì chính em nó chứ còn ai vào đây. Trông cái mặt ngây thơ như vậy thôi nhưng mà dâm thì đừng hỏi luôn. Không làm được với em ấy hai nháy trở lên thì em ấy xị cái mặt ra luôn đấy!

    Thằng Linh với thằng Tuấn hí hửng nói:
    – Mẹ cái mông lồng bàn thế thì lại chẳng dâm. Mày biết không tao nhìn khuôn mặt em ấy là biết em ấy dâm rồi.

    Thằng Tú có vẻ tò mò lắm nói luôn:
    – Mày dựa vào đâu mà chém như đúng rồi vậy!

    Thằng Linh cười he he với cái điệu bộ am hiểu lắm rồi nói:
    – Lông mày dậm này, ngực thì to bà chẳng luôn, nhất là có một chút ria mép lại má hồng thế nữa. Mà các cụ nói rồi “Hồng diện đa dâm thủy”. Em ấy chắc nhiều nước lắm hả

    Thằng Tú nghe thằng Linh chém gió như vậy thì trầm ngâm một lúc rồi cũng gật đầu mà đồng tình lắm.
    Thằng Tú lại nói tiếp:
    – Này hôm nào tao gạ em Hồng này some, chúng mày chơi không.

    Gần như vào đúng chủ đề rồi nên thằng Tuấn và thằng Linh hí hửng lắm. Nghe thằng Tú nói thì hai đứa nó nhảy vào nói luôn:
    – Quá được đấy, nhưng mà em ấy có đồng ý không mới là điều quan trọng. Mấy anh em mình thì không nói làm gì rồi nhưng quan trọng là em ấy.

    Thằng Tú nhấp một hớp café rồi nói:
    – Nhiều lần tao gạ gẫm em ấy rồi. Mới đầu còn ngại ngùng nhưng cũng có vẻ xuôi xuôi rồi, để tao hôm nào bảo tiếp. Mà some em ấy xong thì chúng mày mỗi đứa cũng phải kiếm một em đấy nhé, không phải mỗi mình tao đâu.

    Thằng Linh là cái thằng chém gió nhiều nhất và cũng là thằng ăn được nhiều gái nhất trong bốn bọn tôi nói luôn:
    – Mẹ! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì đơn giản vãi ra. Tao có hai em rau ngon lành cành đào, gạ được rồi mà còn chưa kiếm được đứa nào đây. Rủ tụi mày sợ tụi mày bảo thế này thế nọ nên tao đéo giám.

    Cả ba đứa nghe vậy trồ lên mà quát vào mặt thằng Linh:
    – Sao mày không nói sớm!

    Cả ba đứa hí hửng lắm. Tôi nói:
    – Có mấy khi anh em mình chăn được mấy em xõa như vậy đâu. Miếng ngon ngọt như thế thì mấy anh em mình cùng hưởng chứ. Có cái đéo gì đâu mà sợ. Vô tư đi, thế hôm nào mà lên nhập học gạ em đấy nhé. Mà mấy em đấy có ngon không?

  • Phá trinh 4 mỹ nhân – Quyển 2 – Tác giả Tiểu Long

    Bạn đang đọc Quyển 2 của truyện Phá trinh 4 mỹ nhân, bạn có thể đọc Quyển 1 tại đây: http://truyensextv2.cc/pha-trinh-4-my-nhan/

    Phần 1
    Sau những phút giây mừng vui rộn rã. Mọi người bắt đầu lên đường trở lại Cửu Thiên Sơn. Có thể nói, niềm vui gặp lại đã khiến cho họ quên đi rất điều khổ đau mà suốt quãng thời gian dài 20 năm họ đã phải chịu đựng.

    Bạch Thái Tiên Hồ đi bên cạnh La Linh lên giọng hỏi:

    – Tướng công! Chàng làm sao biết được thiếp gặp nạn mà đến cứu vậy?

    La Linh mỉm cười nói:

    – Ta cũng đâu biết được. Chẳng qua là nhờ may mắn thôi.

    Miêu Thiên Hồng đi phía trước nghe được câu chuyện liền bật cười:

    – Rõ là Bạch tỷ tỷ gặp hồng phước. Nếu không làm sao dễ dàng gặp lại tướng công, lại còn được tướng công ra tay cứu trợ nữa.

    Bạch Thái Tiên Hồ nghe Miêu Thiên Hồng nói vậy liền sực nhớ đến chuyện ái ân giữa hai người trong ngôi nhà hoang. Khuôn mặt Bạch Thái Tiên Hồ bỗng chốc trở nên đỏ bừng. Nàng e ngại Miêu Thiên Hồng phát hiện ra liền cúi đầu xuống nói sẵng:

    – Hồng muội lại ghen với ta ư?

    Miêu Thiên Hồng cười khanh khách khi thấy bộ dạng ngượng ngùng của Bạch Thái Tiên Hồ. Cô nàng bỗng nhỏ giọng nói giỡn:

    – Thôi… thôi! Tiểu muội không dám ghen với tỷ nữa. Muội trả tướng công lại cho tỷ là xong.

    Bạch Thái Tiên Hồ thấy nàng ta nói vậy thì ngớ ra không biết làm sao? Thật đúng là con tiểu tình địch kia lanh lợi hơn nàng nhiều.

    La Linh nhìn thấy hai nàng cười cười nói nói với nhau rất thân mật thì cảm thấy khoái sướng trong lòng. Chàng thầm mong hạnh phúc này mãi mãi không bao giờ rời khỏi tất cả mọi người bọn họ.

    Tiêu Sơn Thần Nữ từ nãy đến giờ không tham gia vào câu chuyện. Nàng vốn đang nghĩ đến một việc. Đó là hoàn cảnh thất lạc của La Linh. Nàng nghĩ đó là do bàn tay của hai đệ tử mà ra. Nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy?

    Trong lúc mọi người còn đang rộn rã vui mừng thì Bạch Ngọc Tiên Cơ đã lặng lẽ bỏ đi ngay trong đêm.

    Việc này làm mọi người nháo nhào cả lên. Bạch Thái Tiên Hồ vừa khóc vừa nói:

    – La tướng công! Thiếp không thể bỏ Thanh nhi lại được. Chàng bảo thiếp phải làm sao đây.

    La Linh cũng chết điếng trong lòng.

    Rõ ràng việc Bạch Ngọc Tiên Cơ bỏ đi là do nguyên nhân ở nơi chàng. Chàng làm sao có thể rủ bỏ trách nhiệm với thiếu nữ này trong khi chàng đã chiếm đoạt thân xác ngọc ngà của nàng.

    Tiêu Sơn Thần Nữ và Miêu Thiên Hồng không ai biết được nội tình nên rất ngạc nhiên.

    Tiêu Sơn Thần Nữ nói:

    – Lạ thật! Nha đầu này làm chuyện gì chẳng ai hiểu được. Không dưng bỏ đi một mình lại chẳng chịu thông báo một lời với sư phụ.

    Miêu Thiên Hồng quay sang ôm vai Bạch Thái Tiên Hồ an ủi:

    – Tỷ tỷ đừng lo lắng. Chuyện này chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi. Dù sao đi nữa Bạch Ngọc Tiên Nữ cũng đã lăn lộn giang hồ vài năm. Muội tin nó sẽ không đến mức làm chuyện rồ dại đâu.

    Mọi người kéo nhau trở lại phòng. Bạch Thái Tiên Hồ sau phút bi thương đã lấy lại bình tĩnh. Nàng kéo hai người Miêu Thiên Hồng và Tiêu Sơn Thần Nữ lại một góc khuất rồi tỏ bày mọi sự. Rõ ràng chuyện hai thầy trò bọn họ lại cùng hiến thân cho một mình La Linh đã làm cho tình cảnh trở nên vô cùng bế tắc.

    Miêu Thiên Hồng và Tiêu Sơn Thần Nữ thất kinh khi nghe hết câu chuyện.

    Tiêu Sơn Thần Nữ lắc đầu, thở dài, không ngờ mọi chuyện lại rắc rối như vậy.

    Miêu Thiên Hồng bực bội nói:

    – Tướng công rõ là đa tình nhân. Chàng làm như vậy thì chị em chúng ta biết xử sao đây.

    Bạch Thái Tiên Hồ bối rối nói:

    – Tỷ thật không biết liệu việc này ra sao. Chỉ mong Thanh nhi biết trọng thân thể đừng có nghĩ quẩn là tỷ mừng lắm rồi.

    Tiêu Sơn thần Nữ dò hỏi:

    – Vậy Bạch tỷ định việc này ra sao? Chúng ta có nên quay lại tìm Thanh nhi không? Và nếu tìm thấy nó thì nên giải quyết như thế nào?

    Bạch Thái Tiên Hồ lặng thinh.

    Miêu Thiên Hồng suy nghĩ một lúc lại nói:

    – Chúng ta đều là phận nhi nữ. Tất nhiên đều hiểu vấn đề trinh tiết là hết sức quan trọng. Nay Thanh nhi đã thất thân về tay tướng công. Chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Đành phải ngộ biến tùng quyền thôi.

    Tiêu Sơn Thần Nữ hỏi:

    – Vậy Hồng muội định cho Thanh nhi lên chung xuồng với chúng ta sao?

    Miêu Thiên Hồng gật đầu.

    – Chuyện này quan hệ đến một đời hạnh phúc của người con gái. Tiểu muội không thể không chấp nhận.

    Hai người nói rồi không ai bảo ai nhìn sang Bạch Thái Tiên Hồ. Họ thấy nàng ta cúi đầu im lặng thì không hiểu ra sao liền đồng loạt hỏi:

    – Tỷ tỷ nghĩ làm sao?

    Bạch Thái Tiên Hồ ngước mắt nhìn hai vị muội muội đứng cạnh rồi lặng lẽ cúi đầu nói:

    – Ta cũng chẳng biết làm sao. Thôi thì nghe lời hai muội muội vậy.

    Miêu Thiên Hồng nghe xong liền bật cười.

    – Thế thì tốt. Vậy muội quyết định mọi người trở lại Cửu Thiên Sơn, còn Bạch tỷ và tướng công thì quay lại truy tìm Thanh nhi.

    Vậy là sớm hôm sau. Đoàn người tiếp tục lên đường nhưng hai người Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đã không còn trong đoàn nữa.

    Lần đầu tiên Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đi riêng cùng nhau. Cảm xúc thật khó nói. Tâm trạng mỗi người đều có những uẩn khúc riêng.

    La Linh thấy im lặng mãi không tiện, liền tìm cách gợi chuyện:

    – Bạch muội! Ta không hiểu vì sao muội và các vị nương tử sau hơn 20 năm qua mà trông vẫn chẳng khác gì thiếu nữ? Dường như thời gian không làm cho các muội già đi mà ngược lại người nào người nấy đều hết sức xinh tươi.

    Bạch Thái Tiên Hồ kìm ngựa đi chậm lại cười khẽ nói:

    – Tướng công chẳng lẽ không thích chúng muội đẹp ư?

    La Linh hơi đỏ mặt nói:

    – Ta không phải có ý đó. Chỉ là ta có chút tò mò thôi.

    Bạch Thái Tiên Hồ vung vẩy cây roi ngựa trên tay ngọc rồi cười khì một tiếng hỏi:

    – Chuyện đó tướng công đã bao giờ hỏi hai vị muội muội kia chưa?

    La Linh lắc đầu tỏ ý cho nàng biết rồi im lặng chờ đợi. Bạch Thái Tiên Hồ chậm rãi kể:

    – Thật ra bọn thiếp mỗi người đều có sở trường riêng. Đối với thiếp thì ngay từ nhỏ đã được mẫu thân cho ăn Bách Vạn Thảo – một dược vật trân quý vô cùng nên chẳng những giữ được tuổi xuân còn tạo ra trong cơ thể một mùi hương khuyến rũ. Còn với Tiêu Sơn Thần Nữ lại học được thuật tru nhan rất cao siêu. Riêng Hồng muội muội thì do tác dụng của dược vật cộng với bí thuật vô cùng phức tạp của Ma giáo.

    Hai người vừa cưỡi ngựa vừa trò chuyện, thoáng chốc đã vượt qua mấy dặm đường đến một cánh rừng thưa. Đột nhiên trong rừng có tiếng binh khí chạm nhau chát chúa.

    Bạch Thái Tiên Hồ và La Linh đều ngạc nhiên, bỏ ngựa lại phi thân vào rừng.

    Bạch Thái Tiên Hồ vừa chạy vừa nói:

    – Tướng công chớ nên làm kinh động. Bọn ta bí mật lại gần xem có phải bọn người đánh nhau kia có liên quan đến Thanh nhi hay không?

    Hai người đều giở công phu thượng thừa ra phi thân như gió, chẳng mấy chốc đã tiếp cận mục tiêu.

    Trước mặt họ là một đám đông hơn 20 chục người. Bọn họ đang giao đấu kịch liệt bất phân thắng bại.

    Bạch Thái Tiên Hồ chỉ về phía trận đấu nói:

    – Tướng công để ý. Bọn người mặc áo thanh bào, tay cầm đao kia là người của Thần đao đường. Còn 5 người đang bị vây trong vòng chiến, mặt y phục màu đỏ là người của Huyết sa bang. Không hiểu vì sao họ lại gây chiến với nhau ở đây.

    La Linh quan sát xung quanh rồi bỗng mỉm cười gật gù:

    – Bạch muội có thấy sau lưng của bọn người Huyết sa bang có một bọc gì không? Dường như bọn chúng gây chiến với nhau vì tài vật thì phải.

    Hai người đang nói chuyện thì chợt có một tiếng còi rít lên trong không trung. Đấu trường ngay tức thời ngừng hẳn. Từ phía xa có hai thân ảnh mặt y phục trắng bất thần lao tới.

    Bạch Thái Tiên Hồ kinh ngạc:

    – Ai vậy?

    Trong phe Thần Đạo đường có mấy người kêu lớn:

    – Vạn Hoa cung – nữ bạch y!

    Quả là vậy. Hai người vừa đến đều mang khăn bịt mặt, toàn thân trắng toát, thân hình yểu điệu, chỉ nhìn sơ cũng biết là các mỹ nhân tuyệt đại rồi.

    Một bạch y nữ nhân lên giọng:

    – Ta nghe nói tùy Linh đạo trưởng luyện được 10 viên đại hoàn bảo mệnh đơn cực kỳ trân quý. Vốn Cung chủ đã có ý định phái người đến đó xin vài viên. Chẳng ngờ các ngươi chẳng thông tình lý. Giết người đoạt bảo. Lại còn ngang nhiên náo loạn ở địa bàn quản hạt của bổn cung. Niệm tình các ngươi lần đầu phạm luật, ta tạm tha cho các ngươi, nhưng phải lập tức nộp ngay vật ra.

    Bọn người Huyết Sa bang nghe vậy đều trợn mắt tức tối. Lão đầu to, khuôn mặt dữ dội, tay cầm thiết côn lớn giọng nói:

    – Đâu có chuyện như vậy. Bọn người chúng ta phải gian khổ vào Vong tình cốc, chịu hy sinh không ít nhân mạng mới lấy về được 10 viên Đại hoàn bảo mệnh đơn. Nay các ngươi bằng vào đâu lại đòi chúng ta giao ra vật quý.

    Bạch y nữ nhân cười lạnh lùng:

    – Các ngươi vốn hùng cứ ở phương bắc. Nay bước chân vào phương nam là đã tự mình đào mồ chôn mình rồi. Còn không mau giao linh đơn ra.

    Lão đầu to cười khanh khách:

    – Hay lắm. Mã Đằng Long ta cũng muốn giao Linh đơn, nhưng chưa chắc cây thiết côn trong tay ta đã đồng ý. Ngươi muốn gì thì cứ hỏi nó xem sao?

    Bạch y nữ nhân tức giận vung tay một cái. Một luồng ám khí màu trắng bay vọt ra từ ống tay áo của nàng. Có thể nói thủ pháp sử dụng cực kỳ lợi hại.

    Mã Đằng Long không hổ là tay kiêu hùng, đứng hàng thứ 3 trong Huyết sa bang. Lão ngoài mặt thì cười nói với đối phương nhưng luôn luôn vận công phòng thủ. Vì thế, ngay khi Bạch y thiếu nữ vung tay lên, thân hình lão đã nhanh chóng lùi ra sau hơn 2 trượng đồng thời múa tít cây thiết côn đón đỡ ám khí, hộ vệ toàn thân.

    Lão thoát khỏi độc thủ, nhưng những người có mặt đương trường, cả về phía người của Huyết Sa Bang cũng như người của Thần Đao đường đều không thể ngờ đến chuyện này. Hàng loạt tiếng kêu rú cùng với không ít kẻ bị trúng thương ngã quay dưới đất.

    Hai ả Bạch y thiếu nữ hai tay liên tiếp vung ra, ám khí bay lên đầy trời. Thân hình cả hai nhanh chóng tiến tới, cướp ngay bọc đựng Linh đơn ở sau lưng Mã Đằng Long.

    Ở bên ngoài La Linh và Bạch Thái Tiên Hồ cũng phải giật mình vì thủ đoạn lợi hại của hai ả bạch y. Bạch Thái Tiên Hồ kéo tay La Linh:

    – Chúng ta đuổi theo bọn người kia thôi!

    Hai người khinh công cao tuyệt. Họ nhanh chóng đuổi theo hai nữ Bạch y suốt cả một đoạn đường dài.

    Lúc này hai thiếu nữ Bạch y đã tiến đến một ngôi chùa hoang. Họ đồng loạt cởi bỏ khăn che mặt để lộ ra hai khuôn mặt tuyệt mỹ.

    Một bạch y nữ nhân vừa đưa tay vuốt ngực vừa nói:

    – Nhạn tỷ tỷ. Chúng ta dừng ở đây đi.

    Thiếu nữ vừa được gọi tên xua tay ra dấu im lặng rồi đưa mắt nhìn ra xung quanh một cách cảnh giác.

    Lát sau, dường như không phát hiện ra điều gì, nàng ta mới bắt đầu lên tiếng:

    – Tú muội! Mau theo tỷ vào trong này trốn nhanh lên. Bọn người của Huyết sa bang và Thần đao đường thế nào cũng đuổi theo chúng ta.

  • Mèo con

    Đôi nét về mình: tên Hưng (tất nhiên, đã đổi tên), 23 tuổi (vào năm 2015 cái này thật), làm việc tại công ty của một người bạn của ba má. Nên cũng không gọi là giỏi giang gì lắm.

    Công việc chủ yếu là culi văn phòng, thông dịch (tiếng Nhật, tiếng Anh sang Tiếng Việt), làm thông dịch viên cho các sếp, soạn tài liệu, hợp đồng các kiểu. Ngoài ra công ty đối tác nước ngoài khá nhiều nên cũng thường xuyên bay sang Nhật, Sing…

    Còn trẻ người non dạ nên cũng thích chơi LoL. Gần nhà mình có quán Pink net, mình với người quản lý cũng có chút quen biết nên cũng hay tới chơi giải trí, cũng như anh em cafe tán chuyện.

    Quán treo cái thông báo chơi qua đêm 25k, được miễn phí nước ngọt, nên mình cũng để ý, vì công việc mình nhiều lúc đi bất chợt, rồi có khi đáp máy bay lại nửa đêm, mình thì không muốn quấy rầy giấc ngủ của gia đình nên mấy ngày bay về lúc đêm thường ra đây.

    Hôm đó là vào 14/12/2014, mình với mấy sếp bay từ Sing về, mấy sếp thì ngủ ở khách sạn Tân Sơn Nhất, mình thì nói thẳng ra là chỉ quen sếp lớn, còn mấy sếp này mình cũng không thân lắm, nên mình xin phép về trước, nói chung là không muốn tốn tiền của công ty, vì lý do là nhà mình cũng khá gần.

    Có cái mình cũng ngại gọi điện, sợ gia đình mất giấc ngủ, rồi ảnh hưởng em út hôm sau nó thi nữa. Thôi thì để sáng hôm sau về sớm sẽ tiện hơn.

    Thế là quyết định bắt taxi, thẳng tiến… quán Pink net. Ra tới nơi cũng quá 1 giờ sáng, bấm chuông gọi cửa các kiểu, rồi gửi cái vali chỗ thằng coi quán, dúi tay nó 100k, nhắn “đêm nay coi hộ anh cái vali nhé, toàn quần áo dơ thôi mà để chỗ ngồi thì sợ cồng kềnh”. Nói thế chứ vali cũng kha khá đồ lưu niệm mua cho nhà nên sợ ngủ quên thì có đứa xu mất. Thằng bé canh net cũng biết mình quen quản lý, nên mình cũng an tâm là nó không dám làm liều.

    Định là tìm góc nào đó nằm làm 1 giấc cho khỏe, nhưng hôm nay máy lạnh quán hư, phải bật quạt công nghiệp, khá ồn, với lại bay đêm mấy tiếng ngủ thẳng cẳng luôn rồi, tới quán thì tỉnh như sáo.

    Thằng canh quán lại đưa ly nước, thêm phần cơm đêm, rồi mở máy cho mình. Mình định gửi nó tiền chơi đêm (25k), thì nó kêu “thôi, anh đưa em hồi nãy rồi mà”. Mình kêu nó giữ lại để mai ăn uống gì đi, rồi nó đưa mình lại 50k, nói:
    – Lấy tiền của anh cũng ngại lắm, mà không lấy chắc anh cũng kêu em lấy thôi. Em giữ lại 25k ăn sáng, coi như tiền công canh đồ cho anh.

    Mình cũng cười, nhận lại tiền thối. Đúng thật đi đâu thì về Sài Gòn vẫn là nhất con người ở đây vô tư mà tình cảm lắm…

    Bạn đang đọc truyện Mèo con tại nguồn: http://truyensextv2.cc/meo-con/

    Mình thì mới đi về mệt, cũng chẳng hứng game gủng gì, chỉ bật facebook lên, lướt tin rồi chat với vài bạn trong nhóm một tí, thì tự nhiên nhận được 1 tin nhắn từ người lạ:
    – …

    Cũng hơi bất ngờ. Là nick con gái, chưa add friend.
    – ?
    – Anh rảnh hông?
    – Hôm nay anh không đi tàu nhanh được em ơi. Anh đang có việc.
    – Hông phải.
    Mình im lặng, bật nhạc nghe.

    10 phút sau…
    – Anh đẹp zai ơi…
    À mà nói luôn, cách đây 2-3 tháng thì mình còn ốm, do vừa bị bệnh, sụt mọe nó mấy kí sau bao nhiêu năm tháng cố ăn nhậu. Sau đó thì được bày đi tập Trym (Gym). Thế là sau chuyến công tác tháng 9 là lao vào tập… Từ 55 giờ lên hơn 60 rồi, chắc ráng thì tết cũng 65, nói chung là mập mạp hơn nên nhìn đẹp zai hơn hẳn.

    Rồi vào wall của con bé đang pm xem, thì thấy avatar là một bạn nữ mặt cũng được, đeo kính râm. Tóc tai thì hơi rối. Nói chung là tạm được chứ không gọi là quá đẹp. Mình nghĩ chắc đổi kiểu tóc thì sẽ đẹp hơn, chứ nhìn thế trông lù đù lắm. Ảnh wall thì… chụp ở đâu đó với đứa em, mặc đồ khá kín, còn lại thì chả thấy thông tin gì, chắc do chưa add friend.
    – Ơi, anh nghe em. Mà em là ai vại. (nó khen đẹp zai nên có chút thiện cảm nên mình cũng pm luôn)
    – Hổng là ai thì hổng nhắn được cho anh à?
    – (á đù con này dữ) Hổng phải, tại hồi nhỏ má anh dạy là hổng được nói chuyện với gái lạ.
    – Trước lạ sau quen mà anh.
    – Hoi, anh sợ má anh la chết.
    – Rồi, em xin lỗi, được chưa. Anh quay ra đằng sau đi.

    Hiểu, thế là quay vội ra đằng sau, thấy một cô bé đang ngồi nhìn mình rồi che miệng cười. Nhìn xuống dưới thì ối dzồi ôi… Em ý mặc áo váy bó sát, để lộ nguyên cặp bưởi nhìn yêu không tả nổi. Có vẻ góc đó quạt không tới, lại góc hơn khuất gió nên em ý cũng đổ ít mồ hôi, nhìn kĩ thì có giọt mồ hôi vừa chạy từ cổ xuống, leo lên cái chỗ phập phồng khiêu khích kia rồi chạy tọt vào bên trong khe vú… mình chỉ muốn dò mắt đuổi theo tìm giọt mồ hôi đó… ừm… à.. mà thôi, không nhìn nữa.

    Mình cười, em cũng cười với mình rồi, quay sang nhắn.
    – Thế giờ quen chưa anh ?
    – Dạ quen rồi, hông sợ má la nữa.
    – Mà hôm nay bar nghỉ sớm hả em, sao em lại lội ra đây ngồi chi cho nóng dzậy?
    – Bar gì anh ơi. Đi ăn sinh nhật bạn, về phòng trọ thì chủ nhà khóa cổng rồi nên em mới lội ra đây nè.
    – Thẳng chủ trọ ngu dữ zị trời, gặp anh là anh thức đợi cửa luôn đó.
    – Mà gọi anh chi dzậy? Thấy anh đẹp chai dễ thương nên kết anh rồi đúng hông nà?
    – Thôi đi ông ơi. Mắc ói quá. Tại bạn em tụi nó đi về mệt nghỉ hết rồi.
    – Anh nghe nhạc gì dzạ, cho em nghe zới, ngồi mình hổng làm gì buồn lắm.
    – Nhạc người lớn thôi em, con nít nghe không hiểu đâu.
    – Vậy nói chuyện với em nha.
    – Thôi anh sợ lắm, lỡ mai ghệ em tới tìm anh thì anh trả lời sao giờ?
    – Em có ghệ thì ngồi đây tán chuyện với anh làm gì trời?
    – Anh hổng thích nói xạo nha. Nhìn tướng em dzậy mà không có ghệ thì có cho tiền anh cũng hổng tin đâu.

    Rồi quay lại nhìn em ấy, lắc đầu. Mình lại tập trung vào cái cặp bưởi phập phồng đó. Hình như đã nhận ra điều gì, em ấy vội quay lấy cái giỏ xách, rồi mặc cái áo khoác rộng thùng thình vào. Thế là hết thấy mấy cái đường cong hồi nãy
    – Ơ…?
    – Kì quá.
    – Kì gì trời đàn ông mà em.
    – Quán này nóng quá. Chứ ai muốn cho anh nhìn.
    – Vậy là anh có số hưởng rồi còn gì. Mà nóng vậy còn chui vô cái áo đó làm gì nữa, cởi ra tí cho mát đi em.
    – Thôi anh nhìn ngại lắm.
    – Sao không sợ quán nhìn mà sợ anh nhìn?
    – Quán có ai quan tâm tới em đâu.

    À rồi… hiểu …
    – Mà chat face hoài anh mỏi tay quá hà, hay mình trốn vô góc nào nói chuyện đi ha.
    – Thôi anh, má em hổng cho em nói chuyện zới người lạ đâu.
    (à đú… chơi anh à)…
    – Dzậy mà nãy giờ anh tưởng em quen anh.
    – Giỡn thôi, tại em ngại nói chuyện với con trai lắm.
    – Thì coi anh là con gái hay bê đê cũng được mà.

    Rồi em cười làm cái mặt mèo dễ thương vô cùng
    – Vậy chị tên Hùng hả, hay là tên Hưng vậy? (face mình không để dấu nhé)

    Con bé ngồi cười khúc khích. Chắc gọi mình là chị nó vui lắm
    – À chụy tên Hưng. Em chắc tên là Quỳnh nhỉ?

    Xin phép để thế cho không lộ info nhé
    – Dạ.
    – Dzị Quỳnh năm nay học năm mấy rồi nà?
    – Thôi tởm quá ông ơi (rồi lại khúc khích cười). Em đang học năm nhất.
    – Nhìn dzậy mà lớn ghê bây . Dzậy mà nói là chưa có ghệ đấy
    – Thiệt mà.
    – Có ai thèm em đâu. Toàn để em ngồi một mình thôi.
    – Chắc lớp em toàn bê đê rồi.
    – Mà hình face là của em hả? Sao khác quá dzậy trời?
    – Tại bữa nay đi sinh nhật nên tụi bạn rủ qua nhà tụi nó từ sớm rồi ngồi makeup cho nhau đó.

    (Sốc… vội chạy vào wall con bé coi lại… đúng là con bé cũng khá xinh, mỗi cái bộ tóc với cặp kính chả đâu ra đâu làm mất luôn ấn tượng ban đầu…)

    – Thôi từ giờ em để kiểu tóc này đi, hay duối rồi cắt mái xéo ấy. Kiểu gì cũng đẹp hơn đó
    – Cắt tóc xong cũng có cả tá anh bu theo cho coi.
    – Anh cứ chọc
    – Anh có nhạc gì hay không, gửi em nghe đi.
    – Lên Bảng Xếp Hạng Zing mà nghe em, toàn nhạc hay đó.
    – Nghe riết chán ròy.
    – Vậy nghe đỡ bài này Beautiful in White của Westlife đi, anh đang nghe bài này, rồi tí anh đưa list anh hay nghe cho.
    – Toàn nhạc nhẹ thôi, nên chắc em không thích đâu nhỉ?
    – Em cũng thích thể loại này mà.

    Rồi em nghe, hát hát gì đó. Chắc hát theo bài mình đưa. Cũng tình cờ khi em ấy cũng mặc áo đầm màu trắng…
    – Chị chắc cũng thích bài này anh ha?

    Chắc em cũng lội coi wall của mình nên thấy mình “engaged”.
    – Ừ, anh có hứa với chị là sẽ hát bài này vào đám cưới của anh chị đó.
    – Dzậy anh chị chưa cưới nhau hả?
    – Ừ.
    – Tại em thấy anh đeo nhẫn.
    – À… của người anh yêu tặng.
    – Chị tặng nói đại chị tặng đi.
    – Không em, của người anh yêu tặng.
    – Dzậy anh hông yêu chị hả?
    – Có chứ.
    – Vậy của người yêu cũ hả?
    – Cũng hông phải, là của “người anh yêu”.
    – Hơi khó hiểu, nhưng đại khái cũng hiểu.
    – Ừ…

    Rồi sau đó gửi em list nhạc mình hay nghe, rồi ngồi tán chuyện linh tinh này nọ.
    – Anh đi ăn sáng với em nha.
    – Anh hổng có xe, mà ai mời người đó trả tiền nha.
    – Đàn ông gì kì dữ trời.
    – Em cũng đâu đi xe.
    – Cũng 5h rồi, thôi đi ăn rồi về em, chứ không em trễ học thầy em lại la anh.

    Thế là 2 đứa dắt nhau đi ăn sáng gần đó. Phở thôi… Mình có thói quen gọi thêm 1 chén tiết trứng, ăn cho tỉnh.
    – Eo ơi ăn gì gớm quá.
    – Ăn bổ lắm, đủ sức khỏe làm cả ngày đó em. Ăn hông anh cho cọng hành nè. (rồi đoạn lấy muỗng múc cho em nó mấy cọng hành trong chén)
    – Chọc em hoài nha. Em hông ăn đâu, tanh lắm.
    – Tanh lát mua kẹo ăn là hết à.
    – Nhà em ở đâu?
    – Đoạn XX gần đây anh. Đi bộ chắc cũng 10 phút đó.
    – Thế qua đây bằng cách nào?
    – Nhờ bạn em chở qua.
    – Ừ.
    – Mà anh làm nghề gì vậy? Thấy chả ai như anh, vác nguyên cái vali ra net ngồi.
    – À làm culi kiếm tiền nuôi mẹ thôi mà em.

    Ăn xong (tất nhiên mình trả tiền), 2 anh em lủi thủi về quán, mình gọi taxi, lấy vali, rồi hú em nó vào xe luôn. Coi như đi quá giang. Lúc đó cũng gần 6h, chủ nhà trọ của em nó bán quán cơm nên cũng đã mở cửa rồi. Mình cũng ra xe tiễn.

    – Vô nhà tắm rửa rồi đi học lẹ coi chừng trễ đó.
    – Chiều em mới đi, giờ về ngủ rồi học bài thi nè.
    – Ờ, vậy anh về nhé. Anh cũng ngủ (rồi quay đi)
    – Anh.
    – Ơi.
    – Anh cho em số điện thoại nha
    – Để em gọi qua đốt nhà anh hả?
    – Hông, lâu lâu chán thì gọi anh đi ăn sáng, vui vui.
    – Ăn chùa ai hổng vui em.
    – Em kêu em trả anh có thèm nghe đâu.
    – Ừ, quăng anh cái điện thoại em đi.
    – Nè.

    Rồi mình bấm gọi vào số mình, rồi đưa lại cho em.
    – Đưa em điện thoại anh.
    – Chi trời, anh nhá máy qua rồi mà.
    – Đưa đi.

    Rồi em lấy, lưu tên vào danh bạ của mình là “Emmmmmmm”. (mọe mình cứ ao ước là “xã ngố” hay gì đó tương tự, lúc đó hơi CDSHT tí, nói chung con trai mà, chung tình những cũng thích có nhiều gái theo, mình cũng thế)

    Em chào mình rồi ngoáy mông chạy vào nhà.

    Mình cũng về, nhận được tin nhắn của em.
    “Cảm ơn anh nha”

    “Ơn nghĩa gì em, có duyên tự nhiên gặp nhau thôi mà”

    “Mà nè, em lưu tên anh trong danh bạ em là gì thế”

    “Sao? Hỏi chi. Nhiều chuyện”

    “Tò mò thôi, tại thấy em lưu tên em trong điện thoại anh là em”

    “Ừ, thì em lưu là anh xã ngố, được chưa?”

  • Những người con gái đi qua đời tôi

    Chào các anh em trong truyensextv2.cc . Đây là câu chuyện thật của em, không thêm mắm muối 1% nào. Em viết ra như 1 cách hồi tưởng lại những người con gái em đã yêu. Em là thế hệ cuối 8x nên chắc nhiều bác đã trải qua những mối tình kiểu như em. Chuyện bắt đầu thế này…

    Ngay từ hồi nhỏ, em đã được đánh giá là ngoan. Đến giờ thì vẫn ngoan vì không rượu chè, cờ bạc, chơi bời. Đi làm xong thì về nhà làm thêm, đọc báo. Thi thoảng có vào truyensextv2.cc đọc truyện nhưng cái này chắc con trai đứa nào cũng đọc, có khi cả con gái cũng đọc ấy chứ.

    Em sinh ra trong 1 miền quê nghèo ở miền núi phía bắc. Nơi có dòng sông quanh năm đỏ màu phù sa, có những cánh đồng lúa mênh mang, bát ngát, những triền đê xanh mướt thẳng cánh cò bay. Tuổi thơ là những buổi tối ném lon, nhảy ngựa, nặn đất… cuộc sống bình yên sáng đi học, chiều phụ bố mẹ làm việc nhà, tối đi chơi… cứ như thế cho đến hết cấp 3.

    Cấp 3 em cũng có thích cô bạn cùng lớp nhưng chỉ đổi trao những ánh nhìn từ xa mà chưa 1 lời thổ lộ! Vì lực học không tệ nên em thi đỗ 1 khoa hot của 1 trường đại học ở Hà Nội. Cuộc sống sinh viên bắt đầu từ đó…

    Năm đầu bố mẹ thuê 1 căn nhà trọ cấp 4 giá rẻ ở gần trường. Bố mẹ cũng sợ ở nhiều lộn nhộn nên bảo em ở 1 mình, muốn ăn gì thì ăn, ngủ lúc nào thì ngủ cho tiện. Bố mẹ cũng bán thóc mua cho cái máy tính pen 4, ram 256. Năm học đầu trôi qua nhanh chóng không có gì sôi nổi. Khu trọ chỗ em ít phòng, lại toàn đực rựa, ở lớp thì chỉ có độc 3 mống con gái xấu như… cá sấu rừng sú vẹt! Em ít xã giao nên dù bọn bạn tán gái, lên lớp chém gió nổ choang choác. Em vẫn lủi thủi lẻ bóng đi về. Chuyện thay đổi khi em vào năm thứ 2 và nối mạng. Việc đầu tiên sau khi em nối mạng là…xem sex! Say mê lắm, hồi hộp lắm các quý anh chị ạ. Ai đời, 18 tuổi đầu giờ mới biết thế nào là sex, là hàng họ, là nọ kia. Nhưng xem 1 tuần xong là chán + mệt. Vì cứ xem xong là quay tay mệt bải hoải. Sau đó em hay lên mạng chat chit, chém gió với các em. Và em đầu tiên “dính câu”!

    Em – Nhi, tôi từng mơ ước cưới em sẽ đặt tên con trai là… Trường, con gái thì đặt tên Lê! Em cười loạn nhà khi nghe chuyện đó! Tôi quen em qua một diễn đàn của những người yêu công nghệ. Em hiền lành, bé nhỏ, nước da đen nâu (ai nói da trâu em cũng nhận)! Tóc em dài và mảnh. Em cười nhiều lắm, nói nhiều lắm, giọng khi cao vút như chim trắng tung cánh lên bầu trời! Em trong sáng quá, trong sáng… như tôi vậy!

    Mối tình đầu là những lần em xuống ăn cơm, tôi đón em ở trạm xe bus. 2 anh em cùng nấu cơm, ăn uống. Để rồi sau đó em thơ ngây nằm ngủ say, mặc tôi say sưa, mỉm cười ngắm nhìn! Có lần… rạo rực quá, tôi đánh bạo lấy ngón tay trỏ… chạm nhẹ vào bụng em (chỗ cạnh rốn chứ không phải bụng dưới, bụng trên nhé)! Sau đó khi em về, sang phòng bên chơi. Mấy anh học khóa trên nghe tôi kể mà cười rũ rượi bảo :
    – Tao mà như mày… là tao phịch nó rồi, éo nói nhiều.

    Sau khi bị kích bác nhiều quá, có lần khi em ngủ, tôi đánh bạo nằm cạnh, ôm ngang qua bụng, ngửi mùi hương thơm thơm rồi thiếp đi lúc nào không hay. Con gái lúc nào cũng thơm thì phải! Mà thơm lạ lắm, thơm kiểu dễ chịu, thư thái. Hít hà mùi cổ em đã thấy nhẹ nhàng cả người! Em ngủ dậy thấy tôi ôm eo nằm ngủ tít thì chỉ cười! Mối tình đầu là những lần 2 anh em nắm tay nhau, đi chúng 1 chiếc ô khi trời đổ mưa, ra trạm xe bus. Mưa lạnh, bắn xối xả mà 2 đứa trêu đùa nhau cười toe toét! Mối tình trong sáng đó tiếp tục như vậy cho đến khi em rời mảnh đất Hà Nội, theo gia đình vào Sài Gòn. Ngày chia tay em, chúng tôi còn chưa trao nhau nụ hôn đầu, chưa kịp nói lời yêu. Giờ em khác xưa nhiều lắm. Em hiện đại, tóc ngắn, không còn đeo kính. Em hay dự tiệc, đi spa, shopping. Nhiều khi nằm ngẫm lại, tôi nhớ da diết 1 em Nhi hiền lành ngày xưa.

    Chị Diệp – chị thường nói tên của chị là màu xanh. Màu xanh là màu đẹp nhất. Bầu trời màu xanh, biển xanh, trái đất xanh…cái gì cũng xanh tuốt! Chị bảo màu xanh đẹp, mát nhất vì nó thiên nhiên. Có đôi lần chị hỏi tôi thích màu gì? Tôi bảo : Em cũng chả biết! Chị đến với tôi rất kỳ lạ. Nguyên chị là bạn của ông anh sát phòng – ông này siêu bậy và bựa.

    Về độ bựa của ông này thì kể mấy ngày cũng không hết, ví dụ như: cả ngày ông này chỉ thích mặc quần lót đi loanh quanh cả xóm trọ. Có khi hứng lên…ông ấy khỏa thân! Gặp ai cũng bảo : Mầy thấy của anh có…thâm không? Bựa hết nói! Chị Diệp hay chat với anh bên phòng vì là bạn bè. Tôi lân la xin nick và nói chuyện với chị. Tôi có tính nhỏ nhẹ nên chị ưng lắm. Thổ lộ nhiều chuyện tình cảm. Hóa ra chị đang gặp chuyện buồn về cả gia đình, công việc, tình yêu. Học xong chưa có việc, gia đình lục đục, bạn trai chơi bời, không quan tâm. Tôi thương chị lắm. Ngày đó nào tôi có biết con gái đang gặp chuyện buồn là lúc dễ “ăn” nhất đâu. Tôi chỉ thấy thương chị. Tôi bảo :
    – Hay chị xuống chỗ em chơi. Em cả chị ăn uống, xem phim. Em sẽ nắm tay an ủi chị.

    Ấy thế mà chị ấy xuống! Cứ như truyện “vợ nhặt” học cấp 3. Chị xuống thật, 7h sáng chủ nhật điện um lên bảo tôi chuẩn bị ra trạm xe bus đón. Tôi vội vàng phóng ra, thâm tâm cứ sợ chị chê xấu trai – ngày đó tôi nhiều mụn các quý anh chị ạ. Gặp chị ở bến xe, chị xinh làm tôi phê trên bờ đê, ngất trên cành quất. Mẹ ơi, mặt dễ thương quá. Dáng người thấp, da hơi đen (thế khỉ nào tôi quen toàn da hơi đen), người hơi đậm nhưng tóc ngắn, mặt dễ xương lắm! Chị ngại ngùng, tôi e lệ không kém.

    Hai chị em về phòng tôi, tôi mở phim Thành Long, chị khoái trá xem và cười. Không khí dễ thở hơn. Lát sau 2 chị em nấu cơm. Nhìn dáng chị nhẹ nhàng xào nấu, tôi tự nhiên thấy sao giống 1 người vợ đảm. Không biết lấy đâu ra quyết tâm mà tôi ôm chị từ đằng sau và bảo :
    – Cho em ôm 1 chút.
    Chị cho ôm vài giây rồi đẩy ra bảo thôi, giúp chị rửa rau. Bữa cơm rất vui, 2 chị em vừa xem phim vừa tán phét. Tôi kể chuyện anh bựa bạn chị phòng bên, chị cười muốn sặc cơm. Lát sau tôi tắt điện, 2 chị em ngồi bóng tối xem phim. Đầu tiên ngồi hơi xa, sau nhích dấn. Khi đến gần, tôi run cầm cập nhưng cắn răng nắm lấy tay chị. Rồi khoác vai chị, chị để im, không nói gì…

    Hôm đó sau khi chị về, tôi sướng cả tối vì được nắm tay, ôm con gái. Sau đó chị xuống thường xuyên. Đến cuối tuần, như mọi khi tôi lại ôm chị và xem phim. Tôi ôm tầm nửa tiếng thì chán và thích cái khác. Tôi đánh bạo vật chị xuống giường và hôn! Chị giãy giụa và đẩy tôi ra, tôi vẫn kịp hôn được tầm vài giây. Nhưng nụ hôn kiểu này nó khác với những gì tôi nghĩ. Nó như là… ăn 1 con cá luộc! Nó nhớt nhát vì khi giãy nước bọt chị dây cả lên mũi tôi. Chị tính ngồi dậy, tôi đè tay lên bụng và bảo.
    – Ngồi lâu rồi, mình nằm cho đỡ mỏi.

    Và giữ chị khư khư như sợ chị chạy mất hút con mẹ hàng lươn. Tôi tắt máy tính, hai chị em nằm trong bóng tối tâm sự. Tôi hết hôn má lại hôn môi, tay ôm eo và cũng bị chị khóa chặt. Nghe chừng sợ bị tôi sờ soạng (khôn ra trò). Tôi thấy hương thơm của chị khác của Nhi. Nó không dễ chịu bằng, nó có nhiều mùi khét của nắng gió hơn. Nó có cái gì đó từng trải, không thanh khiết bằng. Nhưng thôi… xài tạm!

    Hôn mãi lại chán. Tôi bất thình lình thọc tay vào áo chị thật nhanh và tóm lấy ngực. Ôi, mẹ ơi, sờ được ti rồiiiiiiiiiiiii!!!! Phê vãi xoài. Chị cố giựt ra và bảo:
    – Trời ơi, làm cái gì vậy?
    Càng giựt tôi tàng tóm tí mạnh hơn và an ủi, bảo chiều em chút, em thương chị nhất trên đời. Tôi vừa ăn ủi vừa tranh thủ bóp trái đào tiên. Mềm quá, sướng quá! Đầu ti chị nhỏ, tôi vê vê đã cứng đanh. Tôi hết vê đến bóp cả vú, vú trái phải, bóp sạch. Chị vừa cứng đanh vú vừa kể tiếp về công việc. Tôi nghe ít, bóp nhiều, chim cũng nứng nhiều! Bóp 1 lúc tự nhiên thèm mút vú, thế là tôi hăng tiết vịt lên lật áo chị, chị bừng tỉnh, chống trả quyết liệt. Nó y như hội vật nhau ở làng. Chăn chiếu loạn xạ. Chị nghiến răng, gồng lực kêu :
    – Ư ư ư, bỏ raaa, địt mẹ bỏ raaa!!

    Tôi cũng tìm mọi cách tách tay chị ra, đầu nghĩ “chị ăn cái lồn gì mà khỏe thế”! Giằng co 1 lúc chị đuối sức hơn, tôi lật phăng áo ngực. Ngực chị Can Lồ Lộ trước mặt tôi. Ngực chị đầy, vú nhỏ như hạt lạc. Không còn hồng nhưng không thâm. Nó hơi sậm nhưng mát lắm! Tôi vục ngay vào bú tí! 1 tay bóp vú, mân đầu ti, 1 bên mút chùn chụt. Kỳ lạ…người chị mềm nhũn ra như bún thiu! Tôi mút say mê như mút kem! Thật ra…chả thấy vị ngọt ngào gì lắm nhưng cũng thấy khoai khoái! Mút chục phát, tôi thèm quá. Muốn vào đời luôn! Bảo quả này địt thôi, vào đời nào!

    Định kéo quần chị ra nhưng chị mang thắt lưng, lại tiện tay tát tôi 2 phát! Giằng co mãi không làm gì được, chị dỗi đi về. Sau đó tôi có xin lỗi hay làm gì chị cũng không nguôi giận. Chị có vẻ bừng tỉnh và biết tôi chỉ muốn lợi dụng chị. Giờ đây chị vẫn lận đận khi nuôi con 1 bề. Sau đó lấy 1 lão hói già khú. Tôi có facebook của chị nhưng cũng ít hỏi thăm. Từ sau lần đó, nhiều đêm tôi nằm nhớ chị rồi thao thức.

  • Chuyến đi phượt đáng nhớ

    Câu chuyện tôi sắp kể ra đây các bạn có thể tin là thật, là bịa, hay là nhảm cũng được. Tôi chỉ xin tường thuật lại với lời văn của mình một cách chân thực nhất có thể. Có thể có một vài sai sót nhưng mong các bạn rộng lượng không để ý mà bỏ quá cho.

    Các bạn ạ. Tôi là một trong những dân mê phượt (ngày xưa chúng tôi không gọi là thế), cách đây gần chục năm khi tôi còn là sinh viên và đang rảnh rang thì tôi cũng mê xách xe đi khám phá những miền đất lạ lắm. Nhưng hiện tại sau khi ra trường và lao vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, với những bon chen vật vã của cái xã hội xô bồ này thì cái thú vui đi phượt của tôi cũng đành dẹp sang một bên, và nó tắt hẳn hoàn toàn khi tôi lập gia đình mà vợ tôi thì đéo mê phượt tí nào cả.

    Hôm ấy, khi mà vợ tôi đi công tác đã sang ngày thứ 3, tôi thì hiện cũng chả có việc gì phải đến công ty do tình hình thua lỗ, đến cũng chả có việc mà làm (đang thời khủng hoảng mà). Lúc này cảm giác cô đơn bắt đầu xâm chiếm lấy tôi, tôi bèn lấy điện thoại nhắn tin cho vợ một câu chuối củ thế này: “Cún yêu đang làm gì thế? Nhớ chồng không cún yêu?”

    Bình thường chẳng mấy khi tếu táo thế nhưng mà chờ mãi chả thấy vợ reply gì cả. Đến tận tối mịt mới thấy cái tin nhắn bay vèo tới đập vào mặt: “Đồ khùng! Rảnh quá thì làm gì đi! Đang bận tối mắt lên đây”.

    Chán, đúng là quá chán. Một cái tin tình cảm như thế mà nàng nỡ lòng nào đối xử phũ phàng thế được. Thực ra thì trước khi đi vợ chồng tôi cũng đang trong thời kỳ căng thẳng, tin nhắn đó một phần tôi muốn hòa bình trở lại nên tình cảm đột xuất (chứ dân xây dựng thì khô khan lắm). Chẳng thà nàng không trả lời cho xong chứ kiểu này thì nản thật.

    Tự dưng vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi tôi lại nhớ đến ngày xưa, ôi cái thời học sinh trung học với mối tình đầu đầy trong sáng, rồi lại cái thời đại học đầy ước ao và đam mê. Ôi cái thời ấy sao mà dại thế, cứ thế là ước mơ thôi, chả thực tế tẹo nào cả. Để khi ra đời cái thực tế nó cho bạn vài quả knock out thì lúc đấy mới sáng mắt ra, mới tỉnh táo mà làm việc với đồng lương 3 triệu mà vật lộn với một đống các hóa đơn. Thời đấy thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất với bao cô bạn thầm thương trộm nhớ, với mối tình đầu vụng trộm đến cầm tay còn e dè, đến hôn chay không lưỡi mà tưởng như là người hạnh phúc khắp thế gian. Giờ thì mà không tiền thì ma nó theo em nhé.

    Càng nghĩ càng bí các bạn ạ, càng bị loạn trong các kỷ niệm và ước mơ thời nông nổi đó, rồi lại nhìn vào cái thực tế phũ phàng không tiền không vợ hiện tại, rồi lại nhìn vào cái tương lai xám xịt đang chờ mình phía trươc. Chẹp! Đúng lúc đó tôi nhớ lại cảm giác phóng khoáng ngày xưa khi mà dựng con FX giữa đỉnh đèo ngồi pha cafe châm điếu thuốc, tối rượu ngô hò hét cùng bạn bè. Lòng bỗng lại thấy nao nao.. chân lại muốn đi thêm lần nữa.

    Ờ thì nói là làm. Tôi google một lúc thì ra được mấy trang chuyên cho dân đi phượt. Đọc những dòng cảm nhận của mọi người sau mỗi chuyến đi tôi lại như cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh của thời trai trẻ. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.

    Tôi nhanh chóng đăng ký nick và post 1 bài lên trong mục “Tìm bạn đồng hành” với yêu cầu tìm thêm một ôm (là nữ giới đi cùng) để đi cùng lên Hà Giang thăm mùa hoa TGM. Khi bài được post lên rồi tôi mới thấy thật nực cười. Ở đây mọi người đều tuyển đi theo đoàn mới yên tâm, trong khi làm gì có ôm nào đi cùng một xế chưa hề biết mặt, mà còn đi tới mấy ngày nữa mới sợ. Nhỡ bán đi Trung Quốc thì sao. Ha ha.

    Tự cười thầm như thế nhưng tôi cũng cứ cho đây là một ván bài đỏ đen, bạn ôm nào đi cùng tôi thì chắc tôi sẽ bao toàn bộ chi phí gọi là ủng hộ cho lòng dũng cảm của bạn đó thôi. Hehe. Có thể các bạn nghĩ tôi có chút gì đó xxx trong việc tuyển đó nhưng quả thực khi post lên tôi không hề có chút tà dâm. Tôi chỉ mong có một ai đó có thể nói chuyện, mà nói chuyện với nữ thì rõ là tuyệt hơn nam và gay rồi.

    Thầm nghĩ mình chỉ có 0.001% cơ hội nên tôi cũng chả lưu tâm mà đi ngủ. Giấc ngủ đến cũng thật trọn vẹn khi giấc mơ toàn là những người cũ và kỷ niệm đẹp tràn về.

    Bạn đang đọc truyện Chuyến đi phượt đáng nhớ tại nguồn: http://truyensextv2.cc/chuyen-di-phuot-dang-nho/

    Buổi sáng hôm sau tôi thức dậy khá muộn. Một phần là do tối qua tôi thức khuya, một phần nữa là do dạo này ít việc nên cũng chả cần phải đến công ty sớm. Sau khi hoàn thiện xong phần vệ sinh cá nhân tôi cầm điện thoại lên xem thì thấy có 1 tin nhắn đến.

    Số lạ: “Anh có đi Xín Mần không cho em đi với”. Tin nhắn gửi lúc 1h20′ sáng.

    Thú thực là tôi cũng chẳng biết Xín Mần nó nằm chỗ nào. Tôi chọn HG vì các tỉnh miền Bắc tôi đã đi gần hết, còn HG thì mới lên TP nhưng chỉ là làm việc chứ chưa đi thăm thú được nhiều. Nhưng mà tôi nghe địa danh này cũng quen quen khi đọc những bài viết tối qua. Thế nên gần như ngay lập tức tôi nhắn lại:

    Tôi: “Anh đi thăm thú là chính, mệt thì nghỉ, khỏe thì đi, còn sức thì còn đi, Xín Mần là cũng có qua đó”.

    Cũng gần như ngay lập tức số lạ nhắn tin lại ngay:

    Số lạ: “Trời, giờ anh mới ngủ dậy hả? Em nhắn từ tối qua mà. Vậy bao giờ anh đi?”

    Tôi: “Ừ. Anh cũng chưa biết được em ơi, thích là nhích thôi, giờ anh ra cafe sáng, em rảnh qua bàn luôn nhé”.

    Số lạ: “Vâng, anh cho địa chỉ đi”

    Tôi: “Cafe M, số xxx đường yyy, em qua luôn nhé”

    Số lạ: “Okie”

    Vậy là xong, tôi thay quần áo rồi ra quán cafe quen ngay gần nhà chờ đợi. Trong khi nhâm nhi cafe đen buổi sáng, tâm hồn tôi cảm thấy sáng khoái lạ thường. Trong tôi nảy ra bao suy nghĩ về cô gái đó? Cô gái đó như thế nào nhỉ? Sao cô ta lại muốn đi cùng mình? Cô ta không sợ sao? Cô ta có xinh không nhỉ? Bao tuổi rồi mà gan thế? Nhìn cách nhắn tin thì cũng chẳng biết là bao tuổi, cô ta không dùng những ký tự như 9x nhưng cách nói chuyện lại có đôi chút trẻ con.

    Khi còn đang chìm ngập trong những suy tư đó thì một giọng trong như nước suối cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

    – Anh có phải là H không ạ?

    – Ơ mà ừ.. Phải tôi là H – Tôi ấp úng.

    Cô gái trẻ tự nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, khoát tay gọi một ly đen nóng không đường “giống của anh này”, cô ấy nói rồi chỉ vào tôi. Dáng vẻ đúng là không thể tự nhiên hơn, đến tôi cũng gần 3x rồi mà vẫn còn phải phục ngầm.

    – Em là người nhắn tin cho anh đó hả? – tôi hỏi em

    – Vâng ạ! – Em trả lời gọn lỏn.

    Vậy đấy. Và tôi với em bắt đầu câu chuyện với những chuyến đi của em, của tôi ngày xưa. Những xúc cảm, những cảm nhận khi đứng giữa bao la đất trời, những cảm xúc nhe nhói khi gặp những con người bất hạnh tại những miền quê xa xôi, những bước chân đi lạc lối nhưng vẫn tràn đầy năng lượng. Trong lúc nói chuyện tôi cũng cố gắng để ý em đôi chút, em có giọng nói trong và ngọt ngào (trong như nước suối ấy), dáng người cân đối nhưng cũng không được cao lắm, đôi gò má cao, làn da trắng và đặc biệt đôi mắt to và hút hồn đến lạ, trông có vẻ nhí nhảnh nhưng có đôi chút buồn buồn trong đó. Em nhẹ nhàng vui tươi, dễ gần đến mức tôi phải hỏi em tại sao em lại có thể nói chuyện với người lần đầu tiên gặp lại tự nhiên đến thế.

    – Trời ạ! Chắc là tại anh đẹp zai quá đây mà! – Em bật cười khanh khách.

    Giọng cười của em cũng làm tôi phải bật cười theo. Bất giác tôi hỏi em:

    – Em đi cùng một mình thế này em không lo lắng gì sao?

    – Có gì mà lo chứ. Em đạt nhị đẳng huyền đai karate, nhìn anh thư sinh thế này chưa cần 3s là knockout luôn. ha ha! – Em lại cười khúc khích.

    – Thật á! Thế là anh sợ rồi đấy nhé, tự dưng lại hấp dẫn anh thế này là tại em đó – Tôi bắt đầu lại giọng lả lơi (chết thật, cái tật hồi sv thế nào lại nảy đúng vào lúc này).

    – Hi hi! Em chả sợ. Mà anh ơi bao giờ mình đi ấy nhỉ? – Em cười khúc khích rồi hỏi lại tôi chắc là để đánh trống lảng đây mà.

    – Thích thì nhích mà, hay mình đi luôn em nhé. – Tôi máu lên bất chợt.

    – Okie! Em cũng thích thế! Nói là là phải đi luôn chứ. Giờ anh với em về dọn đồ sau đó anh đến đón em rồi đi luôn nhé.

    – Okie. Cho anh địa chỉ đi em.

    – Anh qua chỗ này (….) đón em. À anh nhớ mang áo mưa đôi nhé, đồ ăn em chuẩn bị cho.

    – Ok.

    Vậy là tôi với em chia tay nhau và nhanh chóng về nhà dọn đồ. Tôi tranh thủ làm thay dầu xe, mua cái áo mưa đôi, đổ xăng và lục tung nhà mới tìm ra cái balo to rộng ngày trước. Bỏ vài bộ quần áo vào đấy và thế là xong.

    Lòng cũng tương đối hồi hộp. Tôi cũng chả biết mọi chuyện sẽ xảy ra thế nào?! Tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tôi một thằng đàn ông đã có vợ và đang gặp chuyện gia đình chuẩn bị đi chơi xa với một cô gái xinh xắn, giọng nói dễ thương, có đôi mắt to nửa vui nửa buồn lần đầu tiên gặp mặt.

    Những xúc cảm đến rất nhanh. Một cảm giác đôi chút tội lỗi khi nghi đến người vợ, một người mà tôi vẫn luôn cho rằng tôi yêu hơn chính bản thân mình. Một người mà đã bên tôi suốt năm năm, và năm năm đó tôi bỏ những trò vui, những cô gái mà không hề hối hận, nuối tiếc hay có cảm giác ép buộc gì. Tôi yêu em và tôi đã trở thành 1 người đàn ông của gia đình đúng nghĩa, tôi hạnh phúc vì điều đó. Thế mà giờ đây tôi lại đang đi chơi riêng với 1 cô gái, mặc dù tôi chả có ý định gì xấu trong cuộc đi chơi này cả, nhưng mà.. liệu có nên không?

    Sự trăn trở của tôi bị dập tắt một cách nhanh chóng khi tiếng chuông điện thoại đổ reo. Tin nhắn đến:

    Số lạ: “Em xong rồi, anh đến đón em nhé”

    Quên mất là cuộc trò chuyện vừa rồi tôi còn chưa kịp hỏi tên em. Tặc lưỡi chép miệng “ờ thì đến đâu thì đến” tôi nhắn lại “OK” rồi dắt xe ra khỏi nhà.

  • Khoảnh khắc

    Tôi biết chú ý đến con gái từ khá sớm. Đâu đó trong khoản thời gian mẫu giáo, nhận thức về gái xinh đã hình thành, cô gái đầu tiên thu hút cái nhìn cùng suy nghĩ của tôi đến vào năm cuối cấp tiểu học…

    Nhưng mãi đến năm lớp 10, cô gái đầu tiên tỏa sáng trong trái tim tôi lần đầu hiện diện đâu đó sau dãy hành lang đầu năm học mới. Tôi vẫn nhớ hình ảnh của cô ấy của ngày ấy, nụ cười rạng rỡ trong tà áo dài thướt tha… Mỗi ngày, hàng nghìn khuôn mặt lướt qua bạn, nhanh chóng được xóa nhòa bởi hàng vạn khuôn mặt theo sau… nhưng sẽ có “khoảnh khắc” tôi xin mượn lời nhà văn Nguyễn Nhật Ánh như sau:

    “Tôi đã gặp hàng nghìn gương mặt, chiêm bao sao chỉ một người.”

    Rồi thời gian đi qua, mối tình đầu của tôi, nếu không tính lần nhận được lá thư ngỏ lời từ hồi lớp 8, từ cô gái chưa bao giờ gặp nhau, đã đến sau đó không lâu. Cô ấy là H, không phải cô gái trong “khoảnh khắc” tôi vừa nhắc đến bên trên.

    Người ta thường nói, số phận do người, định mệnh tại trời… Ngẫm lại những năm tháng đã qua, tôi cũng dần tin đôi phần vào lời người xưa.

    Ngày còn trẻ dại, tôi đã sớm chơi trò chinh phục. Tôi tin việc tiếp cận một cô gái cũng như sáng tạo một cuộc chơi, mà ở đó giữ được tính hấp dẫn của trò chơi là một yếu tố then chốt… Tôi chọn lối chính diện, ít khi cần qua trung gian. Tình đầu của tôi là nàng lớp trưởng xinh xắn… Chính từ mối tình đầu này, với những lời tiên đoán đi trước khi chúng tôi nắm lấy tay nhau, cách mà chúng tôi đã đi đến kết thúc ảnh hưởng không ít đến cách nhìn tình yêu trong tôi về sau.

    “Nếu quen nhau, 1 năm sau sẽ chia tay”.

    Tôi đã nghe lời nói này trước khi ngỏ lời mời rủ cô ấy cùng đi biển. Bất chấp tất cả những dự đoán rằng nên kiên nhẫn, tôi đã nắm tay cô ấy khi cả hai cùng đi qua những ghềng đá chông chênh trên con đường dẫn ra hòn đảo chỉ lộ diện khi thủy triều rút, và ngỏ lời với cô ấy ngay trên đảo trong cảnh hoàng hôn…

    Trên đường về, ngồi phía sau tôi, cô ấy chợt khóc… Tôi hỏi, cô ấy nói không hiểu vì sao… Nhiều năm sau tôi nghĩ lại khoảnh khắc đó, cũng không sao tìm được câu trả lời.

    Tôi đã không nhận được câu trả lời đồng ý vào hôm đó mà phải mãi về sau trong một buổi cắm trại đêm. Lặp lại câu nói 1 lần nữa vào buổi bình minh, cô ấy đã trở thành first love của tôi vào buổi sáng lạnh lẽo ấy.

    Những ngày ấy tràn ngập ánh nắng, buổi đầu của tình cảm học trò bao giờ cũng tươi sáng như ngày hè… và có chút gì đó thư vị của buổi chiều mưa. Tôi đã sống trong đoạn phim ấm áp không dài lâu. Vào đêm cùng cô ấy đi dự buổi trình diễn nhạc đêm của trường, tôi nhận ra mình lần đầu hiểu được chữ “chán”… Sau bao nổ lực hâm nóng cho chính mình trong âm thầm, thì đến lượt cô ấy cũng nhận ra… Và có người khác. Chúng tôi đã chia tay như vậy. Đúng 1 tuần sau ngày kỉ niệm 1 năm quen nhau.

    Tôi không biết lời dự báo xưa đã đúng, hay chính tôi, hoặc cô ấy đã giúp điều đó thành hiện thực. Dẫu sao cũng chỉ là những tình cảm học trò buổi đầu. Tôi biết bản nhạc Only Love, rồi thích nghe từ khi ấy.

    Nút nhấn Next đầu tiên trong đời là thế, giờ kể lại thấy nhẹ nhàng như mây chứ khi ấy cũng bao trăn trở.

    Không lâu sau, sự thật chỉ là thời gian ngắn. Hình ảnh cô gái “khoảnh khắc” hôm nào trở về. Tôi quyết tâm xóa đi 1 năm đã qua bằng một cuộc tìm kiếm khác. Thông qua nhiều lần dò hỏi, tôi cũng gom góp được chút ít thông tin về cô ấy. Mà như các bạn đã biết, tin thuộc loại hành lang chẳng bap giờ nên tham khảo…

    Không như lần chinh phục first love… Cô ấy, tôi gọi là Mi, rất khó tiếp cận. Chúng tôi học 2 lớp khác nhau, không có bầt kì mối quan hệ bạn bè trung gian nào. Ngày xưa đó, cô ấy có thể hiểu gần như xinh nhất trường, tuy rằng chiều cao hơi khiêm tốn… Cô ấy thích màu trắng, bạn có thể nhận ra điều đó dễ dàng, nhưng cô ấy thích một anh chàng sẽ xuất hiện và làm quen như thế nào đòi hỏi “ăn may” nhiều hơn là bạn có thể nắm bắt ngay sở thích về màu sắc.

    Tiếc rằng tôi không có nhiều vận may, thế nên trầy trật mãi thì ngay cả việc làm quen vẫn mãi dừng lại ở hai chữ “đang tiến hành”, có nhiều nguy cơ không thể thành hiện thực.

    Cô ấy, theo trí nhớ của tôi lúc đó, không thuộc tuýp người bạn dễ dàng bắt chuyện. Tôi đã làm nhiều cách, gặp trực tiếp, viết thư, hay đi về cùng đoạn đường… Và sau nhiều lần không thành, tôi đã có ý nghĩ bỏ cuộc…

    Tôi thể hiện sự thất bại ấy bằng hành động thay vì thở dài và tự kỉ. Sau hành trình tương đối gian nan, tôi cũng tìm được ngôi nhà của cô ấy… Không giống như những dãy nhà phố tẻ nhạt mà ta thường thấy nơi đô thị, nơi ấy có sân vườn, và những cánh đồng xanh mướt… Con người đa cảm trong tôi chợt trỗi dậy trong khung cảnh chiều tà, cộng với cảm giác phải dừng lại, đã khiến tôi cầm bút vẽ lại những gì trong tầm mắt.

    Tôi đã vẽ lại trọn vẹn bức tranh khi trở về nhà. Và quay lại sau vài ngày.

    Lần đầu tiên tôi sải bước trên con đường dẫn vào ngỏ nhà em… Lần đầu tiên tôi mang theo một món quà làm quen nhưng lại đi cùng cảm giác đây là lời tạm biệt… Sự thật, mười mấy năm sau này, cảm giác như thế luôn đi cùng tình cảm mà tôi dành cho em…

  • Vùng quê yên bình

    Mùa hè năm nay Thằng Dũng và con Mai được ba má nó cho về quê ngoại nghỉ hè một chuyến. Số là 2 anh em nó… thằng anh vừa tốt nghiệp cấp 3 và đậu vào 1 trường đại học. còn nhỏ em thì tốp nghiệp cấp 2 chuẩn bị khăn áo sang học học cấp 3 với lớp 10. Nói chung anh em nó vừa trải qua 1 cuộc thi khá cam go và căng thẳng. Vì vậy khi có kết quả, ba má nó liền cho tụi nó chuyến về quê ngoại ở 1 huyện ngoại thành, mục đích vừa thăm ông bà, cô bác bà con vừa cho chúng cái thú đựơc nhảy nhót trên đôi chân trần dưới đồng cỏ xanh rì với đàn trâu thơ thẩn nhấm nháp từng ngụm cỏ non xanh mướt. Hoặc là chúng cùng bạn đồng trang lứa đi hái hoa bắt bướm, lội suối tắm sông, những trò mà khi ở thị thành chúng không có dịp vui chơi.

    Thằng Dũng năm nay đã 18 tuổi. Cái tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống, dáng người nó hơi đen nhưng chắc đậm, trông khỏe khắn chứ không yếu ớt như mấy cậu công tử bột. Còn Mai em nó thì sắp qua tuổi 14. Em là trông khá xinh xắn như cô tiểu thư giữa những đứa con gái nhà quê khác. Tóc thì luôn thắt bính cột nơ buông xõa 2 bên vai. Khuôn mặt trắng trẻo và bầu bỉnh với lông măng trông thật đáng yêu. Lúc mới về nhà ngoại lúc nào nó cũng mặc váy tuy không ngắn lắm nhưng khá bất tiện khi chạy nhảy cùng lũ bạn. Thế là nó cất những chiếc váy ấy đi và thay bằng những bộ đồ ngắn vừa mắc mẻ vừa dễ bay nhảy, nhất là không bị gió hất tung váy lên lộ cái mông no tròn của đứa con gái vừa mới lớn.

    Buổi trưa hôm ấy là một trưa khá nóng nực. Cái nắng gay gắt của mùa hè tháng 7 như thiêu đốt. Mặc dù đã mắc cái võng dưới tán cây vú sữa cao to sau nhà cành lá sum suê nhưng Thằng Dũng vẫn không thể nào chợp mắt. Mà thật, nó không thói quen ngủ trưa. Lúc ở nhà những buổi trưa thế này nó thường lên facebook hoặc lên truyensextv2.cc để đọc truyện sex.

    Từ khi về nhà ông bà ngoại, trưa nào bà nó cũng bắt anh em nó phải ngủ 1 tí.. dù không ngủ cũng phải nằm đó. Nhỏ Mai thì nằm trong nhà cũng không ngủ được cứ lăn qua lộn lại người bứt rứt không yên. Đợi bà nó ngủ say, Thằng Dũng nhanh chân tót xuống võng chạy sang nhà thằng Cu Đen kế bên nhà ngoại nó hú thằng này ra sông tắm cho mát. Mặc dù nó nói hú rất nhỏ nhưng nhỏ Mai vẫn nghe thấy. Thế là khi 2 thằng con trai vừa có mặt ở mé sông thì con Mai cũng có mặt ngay tắp lự.

    Bên bờ sông một cây đa cổ thụ mọc từ bao giờ sum suê cành lá chìa ra mặt sông. Đây là nơi tụi nhỏ hay chạy leo lên lấy đà nhảy ùm xuống nước. Hai thằng con trai vừa tới nơi định làm động tác khởi động trước khi nhảy xuống nước thì bất chợt Thằng Dũng thấy con em đứng sát bên cạnh. Nó ngạc nhiên:

    – Trời đất, mày đi đâu đây ??

    Nhỏ Mai đáp tỉnh queo:

    – Đi tắm sông chứ đi đâu !

    – Ai rủ mày? – Thằng Dũng mặt nhăn như khỉ ăn ớt, hỏi:

    – Thì em rủ em. Anh đi tắm sông được thì em cũng đi đuợc, em học bơi rồi chớ bộ.

    Nhỏ Mai vừa trề môi đáp lời thằng anh vừa dợm chân xuống mặt nước xem thử. Làn nước mát lạnh ve vuốt đôi bàn chân trần khiến nó cười thích thú. Rồi không đợi thằng anh hỏi gì thêm, nó nhảy ùm xuồng nước làm vài động tác bơi sãi rồi bơi bướm cho thằng anh xem thử tài nghệ của nó. Rồi nó nằm ngữa lên làm vài động tác bơi ngữa, thả người trôi nhẹ trên mặt nước như con thuyền chưa buộc neo.

    Thằng anh lúc đầu thấy nó xuống nước thì hơi chột dạ, sợ nó không biết bơi rồi chết đuối thì khổ. Nhưng sau một hồi thấy nhỏ Mai bơi lội cứng cáp thì cũng yên tâm. Chẳng đợi thằng Cu Đen nói gì thêm, nó chạy thẳng lại cây đa trèo lên cái nhánh cao to vuơn sát mé sông nhảy ùm xuống làm nước bắn lên túng tóe. Thằng Cu Đen cũng ngay lập tức nhảy cái ùm xuống theo Thằng Dũng. Tiếng động tụi nó tạo ra dưới mặt sông như ai vừa châm ngòi hai trái mìn.

    Đang tung tăng bơi lội giữa dòng nước mát lạnh.. chợt Thằng Dũng nghe tiếng con Mai la bai bải:

    – Anh Hai ơi.. cứu em !!!

    Nó lật đật nhảy lên bờ rồi trèo lên cành đa nhìn xuống. Trời ơi nhỏ Mai ba xớn ba xác thế nào mà trôi ra tít ngoài xa, mà cái chỗ đó là vùng nước xoáy, dân địa phương gọi là búng. Trôi vô đó rất dễ bị chuột rút và làm mồi cho Hà Bá.

    Nhìn con Mai đưa 2 cánh tay quơ quơ trên không và chìm từ từ Thằng Dũng như muốn điếng hồn. Con nhỏ có mệnh hệ thì nó cũng chẳng yên. Thế là nó chẳng suy nghĩ gì thêm, nhảy ùm xuống nước bơi sải thật nhanh ra chỗ con Mai đang gặp nạn. Nó không dám nắm tay con Mai vì sợ những người sắp chết đuối thường hoảng sợ nắm chặt người nó thì nó không thể bơi, mà như thế thì cả 2 cùng chết. Nó lấy tay nắm tóc con Mai lôi con em ra khỏi vùng nước xoáy.

    Tuy đã qua khỏi vùng nước nguy hiểm như chỗ này mực nước vẫn rất sâu, Thằng Dũng phải vừa bơi đứng vừa ôm sát con em vào người. Mặt mày con Mai xanh như tàu lá cắt không còn hột máu. Thằng Dũng lần đầu tiên ôm con em gái sát rạt bên người thì nó thấy hơi nưng nứng. Cái mùi thơm da thịt của con gái cứ phả vào mũi là nó thấy đê mê. Tự nhiên nó thấy con cặc của mình cứ ngỏng lên chỉa thằng ra phía trước.

    Nhỏ Mai tuy vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn cảm nhận được khúc thịt thằng anh cứ chỉa chỉa vào đùi, vào mông mình. Mà vì đang ở dưới nước nên nước thấm vào lớp vải chiếc quần mỏng manh của nhỏ Mai khiến mặt nó lúc xanh lúc đỏ. Nó rất mắc cỡ khi con cặc thằng anh cứ như vô tình chạm vào người nó. Rồi không biết vô tình hay cố ý, nó thấy bàn tay thằng anh đang ôm ngang nó ngang hông chợt di chuyển lên phía trên ngực. Cái tay anh nó áp sát và đè lên bộ ngực trinh nguyên vừa nhu nhú của đứa con gái vừa qua tuổi dậy thì. Bộ ngực no tròn và chưa có bàn tay thằng con trai nào khám phá.

    Còn đang phân vân vân chưa biết thằng anh sẽ làm gì tiếp theo thì nó thấy bàn tay anh nó đã đặt úp lên nó và xoa nhẹ dưới làn nước. Lúc này cả người con Mai gần như chìm hẳn trong nước chỉ có cái đầu là ló lên trên. Vì vậy khi thằng anh đưa tay bóp vú con em thì thằng Cu Đen đứng trên bờ vẫn không hay biết gì. Nhỏ Mai thấy thằng anh cứ rờ rẫm xoa nắn cái vú của mình thì nửa mắc cỡ nửa thinh thích. Cái cảm giác này với nó thật lạ lẫm làm nó thấy nó khoan khoái đê mê. Nó nửa muốn gạt tay thằng anh ra khỏi người nửa muốn để yên. Thằng Dũng một tay bóp vú con Mai một tay lần mò xuống dưới rồi bất ngờ chộp vào cái mu lồn con Mai khiến nó theo phản xạ dùng tay đẩy mạnh thằng anh 1 cái làm thằng anh văng ra, con nhỏ em thì sắp chìm xuống nước.

    Thằng Dũng lật đật hít 1 hơi sâu rồi lặn xuống nước tới chỗ con Mai đang chìm để kéo nhỏ em lên. Khi đã kẹp chắt nhỏ em rồi, thằng anh làm bộ nghiêm mặt:

    – Mày là gì vậy… bộ muốn chết hả ?!

    Nhỏ Mai nghe thằng anh nói cái từ ”chết” thì sợ ra mặt. Nó lí nhí:

    – … Anh.. kỳ cục quá !

    Thằng Dũng cười nhảm nhở:

    – Có gì đâu…

    Vừa nó xong nó lại tiếp tục đưa tay bóp vú con Mai như lúc nãy, có điều lúc nãy nó bóp cái vú bên trái còn bây giờ là bên phải. Cái đầu ti nhỏ xíu của con Mai cứ bị nó dùng ngón tay khều khều khiến nhỏ Mai mặt đỏ lựng lên như người say rượu. Bên dưới Thằng Dũng đưa bàn tay úp vô cái mu lồn no tròn nung núc thịt của con em xoa nhẹ bên ngoài lớp vải quần. Rồi không chờ con Mai phản ứng, nó thọc tay vào trong quần con em, dùng tay vuốt ve cái mu đã lớm chớm những sợi lông non. Thằng Dũng nghĩ thầm: “Ái chà.. con nhỏ này lồn đang mọc lông đây… !”

    Nghĩ tới đó nó thấy con cu cứng lên thêm nữa. Thế là nó quay con Mai lại mặt đối mặt đối mặt với nó rồi nó vòng tay ôm eo con con kéo sát vào người. Bên dưới con cặc thằng anh chỉa thẳng vô cái mu con em cọ lên cọ xuống khiến con Mai hoảng hồn. Nó dùng tay xô mạnh thằng anh rồi bơi thẳng vô bờ. Thì ra nó đã hết bị chuột rút và có thể tự bơi được. Thằng anh nhìn theo hơi tiếc rẻ. Nhưng nó cũng nhanh chóng bơi vào bờ rồi 3 đứa nhanh chân chạy về nhà. Khi nó vừa thay xong bộ đồ ướt và nhảy lên võng thì bà nó cũng vừa thức giấc.. nó nhắm mắt làm bộ ngủ say khi nghe tiếng bà nó hỏi:

    – Dũng ơi… ngủ dậy chưa con !

  • Gái quê

    Chị Hai Thơm quẹo cái ghe từ ngoài dòng kênh lớn vô cái nhánh rạch ngoằn ngoèo, cái ghe luồn qua những đám cây um tùm hai bên bờ, chui đầu dưới mấy cái cầu khỉ bắt ngoắt ngoẻo phía trên đầu. Qua đoạn ngoặt trước mắt rồi quẹo trái một lần nữa là về tới nhà, chị Hai Thơm lấy cái sào dài bằng tre chống vô mấy cái mô đất hai bên để đẩy cho cái ghe lướt đi.

    Từ dòng kênh chính, nước trong mát xanh rờn, đến khi vào cái rạch nhỏ, nước đục đi đôi chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy những tán cây xanh rờn phản chiếu bên dưới. Chị Thơm chúi mặt xuống nhìn bóng mình dưới nước, tự dưng ao ước giá như có thể bắt chước mấy đứa nhỏ gần đó trần truồng nhảy ùm xuống mà tắm, mà vẫy vùng để xua đi cái nóng nực mùa hè như bây giờ thì tốt biết mấy.

    Những giọt mồ hôi lấm tấm đọng thành từng giọt trên sống mũi, chị Hai Thơm thuộc loại phụ nữ đẫy đà, không quá mập nhưng với một cặp mông nảy tưng tưng mỗi lần chị đi cùng với hai cái bầu vú lúc nào cũng đội ngược cái áo khoe khoang như vầy thì đàn ông nhìn thấy cũng là đủ để mường tượng ra cái cảnh chị chồm hỗm nằm ra cho đụ, cho địt đến be bét cái lồn đầy thịt của chị. Mà quả thực là chị Thơm cũng giống như tất cả những người đàn bà có cái dáng người kiểu đầm đà như thế, tức là chị cũng dâm, cũng có cái đồi hỏi vượt quá mức bình thường của một người đàn bà.

    Giữa trưa, nắng gắt, ngoài trừ dăm ba đứa nhỏ, cả trai cả gái đang cùng nhua tắm truồng tập thể ở phía cuối con rạch thì còn lại hoàn toàn vắng vẻ. Nghĩ lại câu chuyện với mấy nhỏ ngoài chợ thị xã hồi sáng rày, không hiểu sao nước nôi từ trong lồn chị Thơm cứ rủ nhau ứa ra té túa. Chị cho một tay vào lồn móc móc, suýt xoa:
    – Ôi chao, sao mà nhiều thế này, giá mà bây giờ có thằng nào nó vật con ra mà đụ ngay trên ghe giữa chỗ nước non này thì tuyệt biết mấy.

    Chị Hai Thơm vục cả bàn tay vào mà cào cấu, mà đút, má ngoáy vào lồn mình mà cái cảm giác bứt rứt lại cứ càng dằn vặt. Gái quê, chả được học hành gì từ nhỏ nên chị cũng hổng có biết khéo léo, cũng không biết ngượng ngập giữ sĩ diện chi hết, trong lòng thèm đụ, dưới lồn nước ứa ra thì chị cũng cứ mặc nhiên mà than thở thế thôi. Lần nào cũng vầy, cứ đến lúc nứng lồn muốn được một thằng đàn ông địt mình là chị lại thấy oán ông Trời. Khi không ổng lại bắt một người đàn bà mũm mĩm đầy đủ như chị phải lấy một gã chồng vừa ngu vừa yếu ớt về cái khoản đụ đéo.

    Nói anh Hai Thơm là ngu thì quả là tội cho ảnh, ngu thì chỉ là ngu về cái khoản kia thôi, tức là nói một cách trắng ra, anh Hai Thơm chỉ ngu khi lên giường tụt cái quần tà lỏn ra, lúc đó thì anh ngu thật. Còn bình thường, anh không những không ngu mà ở cái xóm này, anh là thằng giỏi nhất về cái khoản chăn vịt. Có cái đàn vịt cả ngàn con bu lại quanh cái vũng nước gần nhà, nhìn thấy bà con chòm xóm cũng thèm rỏ dãi, nhưng đều phục là anh Hai Thơm làm ăn giỏi giang. Ngày xưa chị Hai Thơm chịu lấy anh Hai Thơm cũng bởi cái tài nuôi vịt của anh, vào tay anh vịt con nào con nấy cứ đẻ đái sòn sòn, sau có vài năm mà đàn vịt từ chục lên trăm, từ trăm lên ngàn con vùn vụt.

    Vậy mà anh Hai Thơm lại chả bê được cái tài nuôi vịt của mình lên giường, mỗi lần địt chị Hai Thơm chỉ biết đút cu vào lồn chị nhăm nhắp độ ba bốn cái là khóc tung tóe làm chị lại còn nứng lồn hơn cả khi không được địt. Mười đêm địt nhau thì dễ chừng mười một đêm chị phải giấu chồng mò xuống bếp vác trộm quả dưa leo đem lên giường nhét vào lồn mà thủ dâm. Ngủ với chồng, cả hai cùng cởi trần cởi truồng như thế rày mà cái số chị nó hẩm hiu, phải lấy cái quả dưa vô tri thay cho cái củ thịt của chồng, trong lúc lão phọt ra xong thì nằm ngáy pho pho bên cạnh, nói sao chị chả tức, chả cáu, chả bứt rứt.

    Càng nghĩ, chị càng ức, mặt mũi chị cứ đỏ phừng phừng, không biết là vì nóng bên ngoài trời hay vì nóng bên trong, vì nóng bên trên hay vì nóng bên dưới chỗ giữa hai đùi chị. Nghĩ lại cái cảnh thằng chồng leo lên ôm chị như con thạch sùng ôm cái cột nhà đêm qua, chị buột miệng văng tục.

    – Đụ má lão. Có con vợ nõn nà mà còn chả biết mần ăn chi hết trơn.

    Chị ước ao giá cái củ kia của thằng chồng to ra một chút, dài ra một chút xíu nữa thì tốt quá. Chị so sánh với cái con cu của thằng Mừng buôn dừa ngoài chợ. Lúc chị táp ghe gần cái ghe dừa của nó sáng nay, thằng đó nó đứng ngay mũi ghe vạch quần ra đứng đái tồ tồ xuống con kênh ngay trước mắt chị. Đáng lí đàn bà có chồng như chị thấy cảnh thằng đàn ông khác vạch cu ra cho coi như thế thì phải biết xấu hổ quay mặt đi chỗ khác mà tránh, nhưng trời xui quỷ khiến thế nào mà chị cứ dán mắt nhìn con cu của nó như bị thôi miên. Vừa to vừa dài, hai hòn dái của nó bự như hai quả cam săn lại làm chị Hai Thơm phải buột miệng mà nói lầm thầm, tự nhủ cái của nó mà phọt nước ra thì có khi phải đến cả một chén tinh dịch.

    Hồi xưa, khi còn chung chạ với mấy thằng nhân tình ở dưới nhà ba má ruột, chị khoái nhất là được thằng nhân tình kề cu vào miệng chị rồi phọt nước ra. Chị cho nó địt tê tái, chán chê rồi há miệng ra mà uống say mê cái nước đàn ông của nó. Sao nó bùi, nó thơm, nó béo ngậy đến thế, có khi còn ngon hơn cả nước cốt dừa không chừng. Đến khi về nhà chồng thằng chồng chị mỗi đêm chỉ “ban” cho chị toen hẻo chút xíu khí, đã thế lúc chị vục mặt xuống liếm khí của nó thì nó cứ luôn miệng chê chị dơ làm chị ức hộc máu mà chả biết than thở cùng ai.

    Suốt từ lúc ở chợ về đến đây, cái hình ảnh con cu của thằng Mừng cứ ám lấy chị, chị cũng xấu hổ lắm. Ai đời lại đi chăm chú say mê ngồi nhìn một thằng đàn ông tụt quần giữa chợ như thế, nhưng cái con cu đen xì của nó quả thiệt hấp dẫn chị vô cùng, nhất là khi cả cơ thể nó cơ bắp cuồn cuộn, rám nắng trông như mấy thằng người Miên vậy.

    Chị nghe đồn những thằng Miên làm tình khiếp lắm, đàn bà con gái rơi vào tay chúng nó thì cứ gọi là te tua hết biết, bị chúng nó đụ cho chết thôi, vậy nên mấy thằng đen nhẻm giống Miên thì địt cũng là phường thú dữ. Mà cũng không thể trách chị Thơm, đến mấy con nhỏ cùng đi chợ với chị cũng ngắm cảnh thằng Mừng đứng đái không chớp mắt kia mà, nhìn dòng nước đái vàng khè vọt ra như cầu vồng từ con cong vút của nó, các bà các cô ở chợ ai nấy mặt mũi đỏ bừng như lên cơn say vậy.

    Bạn đang đọc truyện Gái quê tại nguồn: http://truyensextv2.cc/gai-que/

    Sáng rày chị đem dăm ba trăm hột vịt ra chợ bán, bán xong sớm rồi mua bán mấy thứ đồ ngoài chợ nổi ngoài thị xã, lại gặp mấy đứa nhỏ quen từ thời con gái chưa chồng thành thử chị cũng ngồi bàn tán với chúng nó, đến trưa muộn mới thèm về. Chị chả thèm về sớm, về nhìn mặt thằng chồng lại nhớ đến đêm qua địt nhau chỉ tổ càng làm chị lộn ruột.

    Lúc đầu mấy bà mấy cô còn nói chuyện phiếm lung tung, chuyện tôm cá, lúa má, rồi chuyện nước lên nước xuống nhưng đến lúc trông cảnh cái thằng Mừng nó đứng đái trước mặt thì các bà các cô khúc khích chuyển sang nói về chuyện đụ đéo ở nhà. Chị Hai Thơm chả khoái nhắc đến cái khoản này, mấy nhỉ kia còn có cái này cái nọ khoe về thằng chống còn chị có gì mà khoe đâu, chả lẽ lại khoe cái thằng dở hơi ở nhà tôi đến đụ vợ cũng còn không biết đụ cho ra hồn hay sao.

    Chị chỉ ngồi yên nghe mấy đứa kia bàn tán, kể chuyện chúng nó địt nhau với chồng ra sao, tư thế này nọ sướng ra sao, định bụng chờ một lúc rồi lủi đi. Nhưng rồi xung quanh đứa nào cũng mở mồm ra là lồn, là cặc, là địt là bú thành ra chị bị cuốn vào mấy cái chuyện tục tĩu của bọn nó lúc nào không hay.

    Lúc con nhỏ Duyên hích tay vào mạng sườn chị trêu
    – Cái lão nhà chị trông tướng tá gầy rơ ra như thế thì làm ăn có được không. Vợ mũm mĩm chồng xác ve thế thì lệch chắc đó à nghen.

    Chị đỏ mặt, lời con nhỏ nói đúng quá, nhưng chị xấu hổ không dám thừa nhận, phần vì muốn giữ thể diện cho chồng, phần không muốn nhận là mình dâm như lời nó nói. Chị ngoa ngoắt phản pháo ngay:
    – Con nhỏ này quỷ thiệt. Mày thì biết gì. Đêm nào lão cũng bắt tao cởi truồng ưỡn ra cho lão hành từ đêm đến rạng sáng mới tha cho tao đó mày. Tao đang bắt lão đụ tao ít đi chớ đụ nhiều hại lắm, ăn uống tẩm bổ bao nhiêu mà vẫn không lại người, ốm vẫn hoàn ốm.
    – Chớ không phải lão yếu à.
    – Yếu gì mày. Hôm nào mày qua tao cho lão đụ thử mày xem mày có sợ xanh mặt lên không.
    – Vậy thì hôm nào chúng em phải vác lồn đến nhà chị cho anh nhà đụ thử mới được, có được không chị Thơm. – Con nhỏ quỷ quái ré lên khúc khích
    – Có gì mà không được. Chúng mày cứ cả lũ đến một thể. Tao sẽ lột truồng từng đứa bắt nằm sắp hàng ngang ra giường để lão nhà tao chơi lần lượt cả lũ. – Chị Hai Thơm chống nạng mặt vênh lên đầy tự hào và thách thức.
    – Bộ chị không ghen sao.
    – Hứ, ghen gì mà ghen, tao coi càng đã mắt chớ sao. Có điều phải chờ bà má chồng tao hôm nào vắng nhà mới được.

    Miệng nói bạo thế thôi chớ trong lòng chị Hai Thơm lo sốt vó, giả dụ mấy cái con nhỏ này làm thiệt kéo nhau tới nhà chị đòi thằng chồng yếu sinh lý của chị đụ thì chị chỉ còn nước vác cái gáo dừa lên che mặt mỗi khi đi chợ. Mỗi cái lồn của chị thôi nó còn không kham nổi nói chi bốn năm cái lồn tơ thế này. Chuyện đụ đéo đám đàn bà càng bàn càng xôm trò, chị Thơm chị biết ngồi đần mặt ra khi lần lượt chúng nó mô tả cặn kẽ những tư thế mà bọn nó được mấy thằng chồng đụ ở nhà. Chả bù cho chị, lão chồng biết mỗi trò dạng háng chị ra rồi nhảy lên bụng chị mà đụ từ trên phang xuống. Nghe mấy con nhỏ kia kể mà chị vừa thấy sướng, lại vừa ham muốn được thử một lần những cái tư thế yêu đương tuyệt diệu ấy.

    Trước khi về làm dâu nhà anh Hai Thơm, chị cũng có một hai thằng nhân tình, nhưng chúng nó chỉ được cái khoẻ hơn anh Hai Thơm thôi, chớ đụ đéo thì rặt cái trò trai trên gái dưới. Hôm nay nghe mấy nhỏ kia kể chị Thơm mới biết trên đời lại có nhiều kiểu làm tình hay và lạ đến thế.

    Con Thu vuốt ve trộm cặp mông chị làm chị giật cả mình, con nhỏ kéo trễ cái cạp quần đen của chị xuống đến bẹn rồi mân mê cái mông trắng nhễu đầy đặn của chị với vẻ hâm mộ.
    – Trời ơi, ở nhà chắc anh nhà toàn đụ chị kiểu chó thôi có phải hông, đít chị đẹp như vầy đàn ông chỉ thèm chơi chị từ sau thôi, đến em là gái nhìn mà còn thấy thích nữa là.

    Chị Hai Thơm đỏ cả mặt vì ngượng, ai lại trắng trợn như cái con nhỏ này, mà cả đời chị đã được địt từ phía sau như con chó cái theo lời nó nói bao giờ đâu. Lồn chị ứa nước tồ tồ như đang đái trong quần.
    – Thằng chồng em nó cũng thích đụ em kiểu con chó lắm, nhưng nó lại chê đít em nhỏ không mỡ màng nó không khoái, thành ra nó không chơi em kiểu đó nhiều. Em đang cố gắng ăn uống để đầy đặn được như chị, lúc ấy thì em chỉ cho thằng chồng em nó đụ em kiểu chó thôi.

    Con nhỏ Thu vẫn kể lể rất phấn khích hoà cùng mấy con nhỏ kia cũng tán dương đồng tình làm chị thèm không chịu được, trong lòng thầm ganh tị với bọn nó. Cùng là đàn bà mà sao số chị nó lại thảm thế….

  • Sói săn mồi – Quyển 1 – Tác giả BoyTimGirls

    Ở Sài Gòn, ai cũng biết đến gia tộc họ Trần, một gia tộc giàu có nhất nhì mảnh đất này. Chủ gia đình ông Trần Khải có 3 thằng con trai, lần lượt Trần Đình Tuấn, Trần Đình Toàn và Trần Đình Nghĩa.

    Trần Đình Tuấn năm nay 47 tuổi, vợ gã chết sớm nên gã đi bước nữa với một phụ nữ góa chồng khác là Nguyễn Thị Xuân, tất nhiên là vì nhan sắc và tài nữ công gia chánh của cô rồi.

    Hôm nay gần Tết Dương lịch nên Xuân đi siêu thị chuẩn bị bữa tiệc cho gia đình, nhìn những đứa trẻ đang mang cặp học sinh nói chuyện vui vẻ với nhau mà cô lại chạnh lòng nghĩ đến Long, đứa con của mình và chồng cũ, nó đã bỏ nhà ra đi gần tròn 5 năm rồi, cũng vào ngày đầu năm mới.

    Đang đẩy chiếc xe đẩy chứa hàng đống bao nilon thức ăn và đồ dùng tới bãi để xe thì Xuân giật mình nhìn vào bóng lưng của một cậu thanh niên đang đứng với nhóm bạn. Xuân cảm giác lạ lắm, giác quan của người mẹ làm cô tin chắc rằng đó là bóng lưng của con trai mình, để mặc chiếc xe đẩy chạy dài, Xuân tiến về chỗ đám thanh niên.

    “Long… là con hả… con đó hả Long” Xuân run run lên tiếng khi đến gần cậu thanh niên ấy.

    Nhóm thanh niên đang cười đùa với nhau bỗng im lặng nhìn vào cô, cậu thanh niên có bóng lưng ấy run lên quay ngược lại nhìn Xuân trong hốt hoảng.

    Nhìn vào gương mặt yêu thương sau bao năm xa cách, Xuân nhào tới ôm chầm lấy cậu thanh niên.

    “Long… con ác lắm… con bỏ mẹ đi như thế… con không thương mẹ sao?” Xuân ôm chặc lấy con trai khóc to lên.

    Long không nói gì, hắn cũng giang tay ôm chầm lấy mẹ mình, hắn cũng nhớ mẹ lắm, từ nhỏ mẹ là người thân duy nhất của hắn, nếu không phải không chịu đựng nổi thì hắn cũng không bao giờ xa mẹ mình.

    “Long… về với mẹ đi… mẹ xin con đấy… con về với mẹ nhé” Xuân ghì chặt lấy Long như sợ mất đi hắn một lần nữa.

    “Mẹ… mẹ đừng bắt con về mà… con ở ngoài này thoải mái lắm… ” Long nhìn mẹ yêu thương nói, hai mắt gã đã sớm lệ nhòa làm bọn bạn bên cạnh trợn mắt.

    “Long… mẹ biết con chịu nhìu uất ức… nhưng mà không có con mẹ sống không nổi … về đi con… mẹ xin dượng con… cho con đi học lại… nhé… thương mẹ đi Long” Xuân rơi nước mắt nhìn vào mắt Long cầu xin.

    Long nhìn vào hai mắt ngập nước của mẹ mà trái tim lạnh lùng sắt đá do trải qua những năm tháng bươn chải kiếm sống cũng bị tan ra nhanh chóng.

    “Mẹ… con về với mẹ mà… mẹ đừng khóc nữa được không” Long ôm chầm lấy mẹ, hắn không muốn mẹ khóc tí nào, từ nhỏ bà đã dành cho hắn tất cả tình thương yêu, đến khi ba qua đời vì bệnh tật, bà đi bước nữa cũng vì nợ nần tiền viện của ba làm ông bà ngoại bị người ta đến đòi nợ chửi bới đánh đập.

    Thế là Long từ bỏ cuộc sống bên ngoài sau 5 năm vì mẹ, nhìn mẹ nắm chặt tay mình cười tươi vui vẻ, gã cũng cảm thấy an lòng, gã sống cũng chỉ vì bảo hộ nụ cười ấy. Đến khi nhìn thấy tòa biệt thự trắng to lớn và sang trọng trước mắt, Long mới dẹp đi những suy nghĩ vu vơ, hắn hít một hơi thở sâu bước theo mẹ, Xuân không nhìn thấy ánh mắt Long lúc ấy, là ánh mắt của sói săn mồi.

    Chuyện Long trở về như một hạt cát giữa sa mạc, đối với mọi người trong nhà họ Trần chả ai quan tâm đến hắn, chỉ là căn biệt thự lại đỡ đi một phòng trống mà thôi. Long được phân một phòng ở tầng trệt, gần với mấy phòng người hầu trong nhà vì chẳng ai muốn cạnh phòng một đứa như hắn, nói là phòng nhưng mà thật ra nó thật ra là phòng để đồ lặt vặt, xung quanh là những thùng giấy và chai lọ gì đó, mà hắn cũng chả quan tâm, hành lí của hắn chỉ là bộ quần áo trên người và ít tiền trong ví.

    Nằm trên cái nệm ẩm mốc, Long nhìn vào trần nhà nhớ lại ngày tháng vui vẻ 5 năm qua. Mẹ hắn đi bước nữa khi hắn mới 5 tuổi, là một cậu nhóc hiếu động và thông minh, nhưng kể từ ngày bước vào căn biệt thự này, hắn lại trở thành một cậu bé tự kỉ và run sợ trước bất cứ ai. Khi không có Xuân bên cạnh, bắt cứ ai cũng sẵn sàng cho cậu nhóc một cú đá, một cái nhéo hay cốc đầu… ban đâu cậu bé còn khóc nhưng mà sau đó lại bí đánh đau hơn vì tội khóc nhè nên cậu chẳng dám khóc nữa, chỉ cố gắng trốn họ bằng cách chui vào một góc nào đó hoặc ở lì trong phòng, dần dần những người kia lại nói với mẹ cậu là cậu bị khùng, nên đưa cậu đi trại trẻ mồ côi nhưng mà Xuân thà chết cũng không đưa con mình đến đó.

    Mọi chuyện với cậu bé ấy lại càng kinh khủng khi mẹ cậu sinh thêm một em bé, đó là em trai cùng mẹ khác cha với Long, Trần Đình Lợi, chỉ có mang họ Trần mới được coi là con người trong cái gia đình này, kể cả mẹ hắn cũng phải chịu nhiều đau khổ khi về làm dâu, đặc biệt là bà mẹ chồng luôn hạch sách bắt bẻ đủ điều làm cho nhiều lần Long nhìn thấy mẹ khóc một mình trong góc tường nhiều lần vì uất ức không biết chia sẽ với ai.

    Ngày này trôi qua ngày khác, cứ thế Long lớn lên trong ánh mắt khinh bỉ và sự đối xử tệ bạc của những con người bên trong tòa biệt thự này còn Lợi có tiếng là cháu đích tôn nên được ông bà nội và mọi người yêu thương nuông chiều hết mực. Long nhớ lại mỗi dịp Tết đến, hắn được mẹ mua cho một bộ đồ mới xinh xắn, nhưng lúc mẹ đi đấu đó ngay lập tức nó bị bọn ‘anh chị họ’ trong nhà xé rách rồi đổ hết cho ‘thằng khùng’ ấy lúc bị hỏi, chả ai bênh hắn, cái danh ‘thằng khùng’ của hắn làm cho mọi lỗi lầm đều đổ hết vào đầu hắn mặc kệ đúng sai.

    Từ xa nhìn Lợi thử hết bộ đồ này đến bộ đồ khác được mọi người mua tặng, Long chui vào một góc rồi lôi con siêu nhân bằng gỗ đã cháy đen ra nắm trong tay , đó là món quà mà ba cậu, một người thợ mộc làm cho cậu và cũng là món quà duy nhất trước khi ông đổ bệnh nằm xuống, có lần Long đem ra chơi bị bọn chúng nhìn thấy, thế là chúng giật lấy đem đi đâu đó, sau đó Long mới tìm thấy nó đen thui đang nằm trong đống rác. Nhìn con rối đã cháy đen, Long muốn khóc lắm nhưng sợ bị đánh và mẹ lại bị la nên cậu bé không dám, cậu vuốt vuốt con rối như sợ nó bị hỏng một lần nữa, đó là món đồ chơi duy nhất của cậu đấy.

    Mọi chuyển lên tới đỉnh điểm khi Long học lớp 7, vì mang danh con cháu trong nhà nên nhà họ Trần không thể để hắn học trường bình thường được, hắn được xếp vào lớp ‘bình dân nhất’ trong một trường tư thục nổi tiếng của giới nhà giàu.

    Cái danh ‘thằng khùng’ treo trước cổ làm Long chả có một đứa bạn trong lớp nhưng rồi lại có một cô gái đặc biệt là chủ động bắt chuyện với hắn. Đó là Thảo, hình ảnh khuôn mặt trái xoan, hai mắt long lanh và mái tóc dài tới tận thắt lưng vẫn còn như in trong tâm trí Long cho đến tận bây giờ, cô bé là người bạn đầu tiên của hắn, trò chuyện với cô làm hắn rất vui, cả ngày Long chỉ mong chờ đến lúc được đến trường, trò chuyện với cô và nhìn cô cười, đó là hạnh phúc nhỏ nhoi của một cậu bé 13 tuổi.

    Nhưng rồi vào buổi sáng đầu tiên của năm mới, khi mọi người đang chúc nhau ‘Happy new year’, Long cũng háo hức lắm vì ngày hôm qua hai đứa hẹn nhau ra công viên chơi cùng với đám bạn xóm Thảo khi được nghỉ học, từ nhỏ cậu đã theo mẹ về nhà chồng nên nào biết cảm giác được chơi đùa cùng bạn bè là thế nào đâu. Long háo hức lắm, cậu xin mãi mới được mẹ cho đi đấy, Xuân cũng thương con trai , từ cậu bé hiếu động đến lúc cô đem cậu vào căn biệt thự thì cậu trở nên trầm tính và im lặng, cô hỏi mãi cũng không biết vì sao, hôm nay dù làm trái ý mẹ chồng cô cũng cho Long ra đây để cậu gặp bạn bè.

    Đợi mãi, đợi mãi… đến lúc nắng gắt chói chang Long vẫn không thấy bóng dáng của Thảo đâu, nhìn đám nhóc bằng tuổi cậu đang chơi đùa vui vẻ bên kia, cậu thèm lắm, thèm muốn được như chúng nó, nhưng mà cậu nghĩ đến mẹ, mẹ xin mãi thì ‘bà nội’ mới cho cậu đi đến trưa là phải về, cậu về muộn thì mẹ lại bị mắng nữa, Long lủi thủi ra về trong suy nghĩ chắc Thảo bận việc gì đó thôi.

    Men theo hành lang về đến phòng mình, Long nghe tiếng mấy đứa ‘anh em’ họ Trần đang nói chuyện vui vẻ gì đó ở trong phòng của Lợi, cậu định im lặng bước qua thì bỗng dưng sững người lại

    “Haha thằng ngu đó còn đợi ở chỗ đó à?” Thằng Bình, con trai đầu của Toàn hơn Long 2 tuổi lên tiếng.

    “Phải… nó tưởng con kia còn rảnh tới đó chơi với nó… haha… ba nó mới bị ba mình cách chức nên giờ nhà nó đang cuống cả lên, còn thơi gian mà ra đó chơi… haha” thằng Công, em trai Bình bằng tuổi với Long cười ha hả.

    “Anh Bình với anh Công ác ghê… nó chỉ có một người bạn đó thôi mà cũng không tha… hihi” Quỳnh Anh, con gái đầu của Nghĩa nhỏ hơn Long 1 tuổi cười.

    “Ha ha… thằng con hoang ấy nên biến khỏi đây lâu rồi… nó cũng xứng có bạn sao… đừng có mơ… thứ ấy cũng xứng làm anh của thằng Lợi sao… nó nên đi chết đi” Công cười to.

    Long run người khi nghe được cuộc đối thoại bên trong, cậu đã làm liên lụy đến gia đình của Thảo, bố cô đã mất việc chỉ vì con gái làm bạn với một đứa như cậu. Long nắm chặt nắm đấm muốn xông vào đấm thằng những thằng chó kia gãy hết răng nhưng mà… nhưng mà đấm xong thì mẹ… mẹ cậu sẽ ra sao… móng tay đâm vào da thịt trong lòng bàn tay đến chảy máu nhưng long không dám vào… cậu chạy về phía nhà bếp trong uất ức.

    Trong căn phòng bếp, Xuân đang làm thức ăn, nay nhà có tổ chức tiệc nên cô đã phải thức từ sớm làm quần quật đến bây giờ, nhìn mấy nồi thịt thơm phưng phức, Xuân thầm nghĩ tí phải dấu riêng cho Long một cái đùi gà, không biết thằng bé hôm nay chơi với đám bạn có vui không, nghĩ đến con cô lại hít sâu một hơi vào làm việc.

    Đằng xa, nhìn bóng lưng mẹ ướt đẫm mồ hôi vì làm thức ăn cho buổi tiệc, Long mắt nhòe đi, mang tiếng là con dâu cả trong gia đình mà mẹ cậu làm việc còn nhiều hơn cả người ở, bàn tay mẹ đã chai sạn đi vì nắm hết dao, kéo… đến cái cây chùi nhà và cái chổi quét rác… Long nhìn hình bóng mẹ để ghi nhớ mãi mãi trong tâm trí mình, sau đó cậu quay đi, chạy nhanh khỏi khu biệt thự này, cậu không muốn trở về nơi đây một lần nào nữa.

  • Cực phẩm dâm dục 2 – Tác giả Leysek

    Hai cô gái trông mới độ tuổi trăng tròn nhí nhảnh cười đùa trên xe bus vì cúp học đi chơi. Hai người cười nói vô tư, lại nói chuyện bằng tiếng việt nên hầu như chẳng ai trên xe bus hiểu được hai nàng nói gì. Bình thường nếu nói to thì mọi người sẽ khó chịu, nhưng có lẽ vẻ đẹp á đông của Gia Bảo và Minh Thư đã khiến cho tất cả như không hề để ý đến điều đó nữa. Họ chăm chú ngắm nhìn làn da trắng trẻo, mái tóc đen nhánh và những nụ cười gợi cảm đến mê hoặc khiến ai đã nhìn thì không thể quay mặt đi.

    Gia Bảo và Minh Thư bằng tuổi nhau, cùng lớn lên trong một khu phố và học cùng nhau suốt từ thời ấu thơ cho đến tận bây giờ. Cả hai hiện đều 18 tuổi và đang học năm cuối của trường cấp ba. Trong trường không ai là không biết hai người vì cái vẻ đẹp á đông có kiểu cách khác xa với nét đẹp của người phương tây. Gia Bảo có nét đẹp được thừa hưởng từ bà ngoại và mẹ nên nếu nhìn kỹ thì nàng vẫn có nét quyến rũ hơn Minh Thư. Vì theo gen của mẹ là bà Thảo nên tính cách Gia Bảo có phần ương bướng và nghịch ngợm hơn người bạn thân thiết của cô.

    Khi chiếc xe bus dừng lại thì có vẻ như mấy gã đàn ông trên xe đều tỏ ra tiếc nuối vì hai người con gái Việt Nam đã xuống. Minh Thư và Gia Bảo vừa đi bộ vừa cười thích thú khi đã chọc vào cái máu dê của đàn ông, hai người biết thừa mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai nàng. Khi chuẩn bị về đến nhà thì Minh Thư hỏi:

    – Bố cậu chiều tối nay sang hay là ngày mai ấy nhỉ?

    Gia Bảo nghe Minh Thư nhắc tới bố mình là Long thì tự dưng lòng phấn khởi vì ông về Việt Nam thăm bà nội ốm hai tuần nay rồi.

    – Chiều tối nay sang rồi. Mẹ Thảo sẽ đi đón ông. Tối nay cậu đến ăn cơm cho vui nhé. Mai là thứ 7 được nghỉ học thì có khi cậu đêm nay ngủ luôn ở nhà tớ cũng được. Tụi mình lại được tám chuyện cả đêm.

    – Chắc là bồ muốn kể cho mình nghe về anh chàng đẹp trai đang làm bên Mỹ phải không? Hay là tám về lũ đàn ông trong trường hử? Minh Thư nhí nhảnh cười trêu Gia Bảo.

    Gia Bảo nghe vậy cũng cười theo vì hai đứa ngoài chuyện đàn ông ra thì làm gì có chuyện nào vui để nói đâu. Tuy mới 18 tuổi nhưng Gia Bảo cũng đã trải qua vài cuộc tình. Tất cả các mối tình đều đến rất nhanh và ra đi cũng nhanh như gió. Cả Minh Thư và Gia Bảo đều mất đời con gái từ rất sớm, đặc biệt là Gia Bảo khi vừa mới bước vào cái tuổi 13 thì nàng đã để cho ông thầy giáo dậy thêm lấy đi cái trinh trắng của nàng. Gia Bảo có biểu hiện dâm ngay từ bé vì được thừa hưởng cái gen của cả ông bà và bố mẹ. Cộng thêm nàng sống và lớn lên trong ngôi nhà mà cả Long và Thảo suốt ngày chìm trong tình dục, không biết bao nhiêu lần Gia Bảo đã được chứng kiến bố mẹ nó ôm hôn, hay thậm chí là làm tình trong nhà bếp, nhà tắm, phòng khách… v.. v nên cái tò mò về giới tính đã phát triển rất sớm trong con người Gia Bảo.

    – Tớ sẽ cưới Phan Hải làm chồng!! – Bất chợt Gia Bảo dừng lại nhìn Minh Thư như thông báo cho cô một tin rất quan trọng.

    Minh Thư nhìn nét mặt của cô bạn, thấy Gia Bảo hình như không phải là nói đùa như mọi khi thì rất lấy làm ngạc nhiên. Cô biết tính bạn mình, hầu như không người đàn ông nào có thể trụ vững nổi quá ba tháng. Vậy mà anh chàng Phan Hải này là ai mà lại khiến cho Gia Bảo muốn cột chặt đời mình vào hắn ta như vậy? Minh Thư cũng đã được nhìn mặt hai lần, cô công nhận Phan Hải rất đẹp trai, nhưng điều đó chưa đến mức để mà khiến một cô gái mới chập chững 18 tuổi muốn dừng học để lên xe hoa. Vẫn chưa tin lời cô bạn nói, Minh Thư phải hỏi lại:

    – Bồ vừa nói cái gì cơ? Cưới á? Hic hic, tớ có nghe nhầm không vậy?

    Gia Bảo mặt bộc lộ sự nghiêm túc trả lời:

    – Tớ đang nói thật lòng đấy. Tớ sẽ cưới Phan Hải.

    – Cậu mới quen anh ta được bao lâu nhỉ? – Minh Thư cố ý hỏi xoáy Gia Bảo vì cô biết hai người cũng mới chỉ quen nhau.

    – Ba tháng! – Gia Bảo trả lời không chút đắn đo.

    Minh Thư đưa tay lên che miệng cười vì thấy Gia Bảo hôm nay trông như người lớn. Cô lại trêu:

    – Hình như ba tháng là con số tớ thấy nghe quen quen. Vì chưa có gã nào cậu yêu được quá con số đó.

    – Nhưng lần này là khác.

    – Chỉ vì anh ta đẹp trai? – Minh Thư đoán Gia Bảo thích Phan Hải chỉ vì điều đó.

    – Cũng không hẳn là như vậy đâu. – Gia Bảo trả lời. – Vì chưa có người đàn ông nào khiến tớ yêu say đắm như vậy. Phan Hải khác xa với những người đàn ông còn lại trên thế gian này.

    Thấy bạn mình có vẻ đang hạnh phúc và rất tự hào về người yêu, Minh Thư không muốn cô mất hứng nên chỉ hỏi để khuyên dăn:

    – Ừ thì cứ cho là như vậy đi. Nhưng hai người mới yêu nhau được ba tháng, tớ sợ cậu quá vội vàng với quyết định đó thôi. Cứ từ từ và tìm hiểu cho kỹ đã chứ. Cưới rồi là không rút lại được đâu đấy.

    Gia Bảo biết Minh Thư nói đúng nên đành khai thật ra cho bạn cô biết:

    – Thì tớ cũng nghĩ vậy, nhưng tớ sợ mất anh ấy. Cậu cũng biết là xung quanh anh ta hàng tá người đẹp vây quanh. Tớ chỉ muốn anh ấy là của riêng mình thôi.

    – Thì thiếu gì cách để giữ, sao cứ phải là cưới? Minh Thư tỏ vẻ không hiểu. Đầy người cưới nhau rồi nhưng vẫn ngoại tình đấy thôi.

    – Nhưng.. nhưng… – Gia Bảo ấp úng.

    – Nhưng sao? Hay anh ta bắt cậu phải cưới? – Minh Thư hỏi vu vơ.

    – Ừ đúng vậy. – Gia Bảo khai thật. – Anh ấy muốn cưới ngay sau khi tớ tốt nghiệp.

    Minh Thư không nhịn được cười, cô không ngờ mình đoán bừa lại là sự thật như vậy. Cô trêu Gia Bảo:

    – Chắc anh ta không biết bồ mới 18 tuổi hả?

    – Mười tám thì có sao đâu? Gia Bảo trả lời với sự thách thức tất cả. Ngày trước bố mẹ tớ chẳng cũng lấy nhau khi mới mười chín hai mươi đấy thôi.

    Minh Thư thấy Gia Bảo có vẻ cương quyết chuyện này thì cô nghĩ rằng đây không còn là trò đùa nữa rồi. Cô biết tính Gia Bảo nông nổi, hiếu thắng, thích cái gì hay thích ai là phải giành bằng được về mình, và chưa bao giờ Gia Bảo chịu thua.

    – Ok, được rồi. – Minh Thư xuống nước không còn trêu trọc Gia Bảo như trước nữa. – Nhưng mình chỉ không hiểu là tại sao anh ta lại vội vàng đòi cưới mày ngay như vậy thôi. Cậu không biết là dưới chân cậu là cả một gia tài khổng lồ à? Cậu có bao giờ nghĩ rằng Phan Hải đòi cưới ngay lập tức chỉ vì tiền không?

    – Mình biết mọi người sẽ nghĩ như vậy nhưng bọn mình đã quyết định là không để ý đến chuyện đó. – Gia Bảo cố giải thích để Minh Thư hiểu. – Anh ấy nói rằng hiện nhiều công ty bên Mỹ mời anh ấy làm với mức lương rất khá. Giờ nếu tớ muốn anh ấy ở lại Đức thì chỉ còn cách là hai đứa cưới nhau thôi. Tớ không muốn mất Phan Hải và bản thân tớ cũng muốn sống trọn đời với anh ấy.

    Minh Thư nghe và lờ mờ cũng đoán được ý đồ của Phan Hải, nhưng cô không hiểu một người thông minh như Gia Bảo lại khù khờ như vậy. Chẳng nhẽ tình yêu đã làm cho cô ta mất hết lý trí? Minh Thư nghĩ thầm rồi hỏi vào vấn đề chính:

    – Cưới nhau xong chắc anh ta sẽ về làm cho Loth Company của nhà cậu đúng không? Và mẹ cậu chắc chắn không nỡ để cho cậu con rể yêu quý làm một nhân viên quèn?

    Thấy Minh Thư như biết hết mọi chuyện nên Gia Bảo gật đầu thừa nhận cô ta nói đúng.

    – Ừ, đúng là như vậy. Phan Hải là người thông minh, lại tốt nghiệp đại học bên Mỹ, và tớ nghĩ rằng chắc chắn mẹ tớ sẽ thích và coi trọng tài năng của anh.

    – Hình như anh ta 27 tuổi phải không?

    – 28 tuổi, hơn tớ mười tuổi. – Gia Bảo trả lời không chút ngại ngùng khi Phan Hải lớn hơn cô rất nhiều.

    Hai cô bạn chợt ngừng tranh luận khi đã bước chân đến cổng nhà Minh Thư. Đang mở cổng đi vào thì Gia Bảo đi đằng sau vỗ nhẹ tay lên vai Minh Thư ra điều như phát hiện thứ gì đó không ổn. Minh Thư quay lại hỏi:

    – Chuyện gì vậy? Vào nhà đi.

    Gia Bảo đứng im không trả lời, cô chỉ tay về hướng hai chiếc ô tô đang đỗ cách đó vài mét cho Minh Thư thấy. Hai chiếc ô tô này làm sao mà không nhận được ra khi một chiếc là Lexus bóng loáng, cả thành phố chỉ có vài chiếc. Còn cái thứ hai cũ hơn nhưng là của ông Phan Quân – bố của Minh Thư nên cô nhận ra được ngay. Minh Thư cũng hốt hoảng hỏi Gia Bảo:

    – Chết! Sao giờ này bố tớ và mẹ cậu lại ở đây nhỉ? Giờ này đáng nhẽ hai người phải ở công ty chứ.

    – Tớ cũng đang thắc mắc điều đó đây.

    – Giờ làm thế nào? Vào nhà hay lại lượn? – Minh Thư hỏi

    Gia Bảo nhìn cái trời nắng chang chang, cô ngại quốc bộ thêm lần nữa nên mạnh dạn bảo Minh Thư cứ đi vào trong nhà.

    – Thôi cứ vào đi. Nếu ông bà có hỏi thì bảo hôm nay được nghỉ sớm, không sao đâu. Còn hơn là lang thang giữa cái thời tiết vừa nóng vừa oi bức thế này.

    Minh Thư thấy Gia Bảo nói có lý nên quay người mở cổng đi trước. Vào đến trong vườn, chợt Minh Thư quay lại ra dấu cho Gia Bảo đi nhẹ rồi dẫn cô đi ra đằng sau ngôi nhà nơi có chiếc cửa sổ bằng kính. Gia bảo lóc cóc theo sau vì cô cũng tò mò không hiểu tại sao mẹ mình lại đang ở đây với bố của Minh Thư.

    Ông Phan Quân, một trợ lý và cũng là một cánh tay đắc lực của Thảo trong suốt mười mấy năm qua. Thảo cảm thấy may mắn khi kiếm được một người vừa tài giỏi vừa trung thành như ông. Cơ đồ của Loth Company có được như ngày hôm nay là nhờ vào bộ óc cực kỳ nhạy bén của ông Phan Quân. Sau khi lên nắm quyền điều hành, Thảo đặt lại tên công ty là Loth – mang hai chữ cái đầu của vợ chồng cô. Dưới bàn tay của Thảo, và với tham vọng cực kì lớn, Thảo và Phan Quân đã biến Loth company thành đế chế hùng mạnh khắp nước Đức. Loth Company không chỉ đánh các mặt hàng Việt Nam sang bán như thời ông Hùng còn sống, Thảo mạnh dạn mở rộng các mặt hàng, đưa sản phẩm của công ty đi khắp châu âu. Từng bước, từng bước khắp nước Đức mọc lên các dãy nhà hàng châu á và các siêu thị bán lẽ mini mang tên Loth. Tham vọng chưa dừng lại ở đó, Thảo đưa Loth lên thị trường chứng khoán của Đức, phát hành cổ phiếu công ty và Loth dần dần tham gia cả vào lĩnh vực bất động sản, kinh doanh khách sạn… v.. v.. Bất cứ lĩnh vực nào kiếm được tiền là Thảo không ngần ngại tham gia và đầu tư.

    Ngôi nhà khá to tuy chỉ có hai bố con Minh Thư ở. Mẹ của Minh Thư mới qua đời cách đây hai năm vì căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Ông Phan Quân hiện đã 47 tuổi, vợ mất ông không đi bước nữa mà ở vậy nuôi nấng Minh Thư khôn lớn và toàn tâm toàn ý phục vụ hết mình cho Loth Company.

    Hai cái đầu bắt đầu lấp ló bên ngoài ô cửa sổ, rồi khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong ngôi nhà thì không ai bảo ai cả Gia Bảo và Minh Thư đều há hốc mồm quay mặt nhìn nhau bởi ngạc nhiên quá sức tưởng tượng. Hai cô gái lại nhìn vào trong lần nữa để xem có phải là thực không hay chỉ là nhìn nhầm, nhưng chúng không nhầm, chúng thấy rõ bên trong ngôi nhà mẹ của Gia Bảo là bà Thảo đang ngồi ở ghế salon và dạng hai chân ra. Còn bố của Minh Thư là ông Phan Quân thì đang đứng dưới đất dơ hai chân của bà Thảo lên thật cao rồi cứ thế ông nhấp thật nhanh và mạnh dương vật của mình vào cái lồn xinh đẹp của người phụ nữ mới bước sang cái tuổi ba mươi tám, cái lồn quyền quý mà ông Phan Quân biết chắc chắn hàng trăm nhân viên muốn đều mơ ước được một lần chạm tới…

    Hai mắt của Thảo mở thật to nhìn ông Quân, hai tay cô tự đưa lên bóp lấy hai bầu vú vẫn căng tròn chưa có dấu hiệu sập sệ như những phụ nữ cùng tuổi. Miệng cô rên rỉ khi bị dương vật gân guốc của ông Quân cứ thế đâm vào:

    – A.. A.. A… mạnh nữa lên anh… Thảo sướng quá…. mạnh nữa… địt cho Thảo sướng lồn đi anh…

    Từ ngày vợ mất, hai năm nay ông Quân chịu đựng sự thiếu thốn đàn bà và chuyện của ông với Thảo đã bùng nổ gần một tháng nay khi cả hai không còn kìm chế được nữa. Là thằng đàn ông, Thảo lại xinh đẹp quý phái, ông Quân chỉ dám thương thầm nhớ trộm chứ chưa bao giờ ông có ý định tán tỉnh. Nhưng chuyện vô tình xảy ra khi Long về Vn một tháng. Chính Thảo là người chủ động kéo ông lên giường và một tháng nay ông may mắn khi liên tục được sở hữu tấm thân đẹp tuyệt mĩ của bà chủ tịch Loth Company danh giá.

    Không muốn để bà chủ tịch phải thất vọng, ông Quân tuy đã 47 tuổi nhưng ông vẫn chứng minh sức mình vẫn còn rất dẻo dai khi liên tục nhấp rất mạnh khiến lồn của Thảo ướt nhẹp vì dâm thủy từ trong chảy ra lênh láng.

    Mọi chuyện vậy là đã rõ và xem cũng chán rồi nên Gia Bảo ngoặc tay Minh Thư rút lui đi về phía cổng.

    – Giờ đi đâu hả mày? – Minh Thư ngơ ngác hỏi vì vẫn chưa thể tin vào cái chuyện vừa được xem.

    – Về nhà tớ thôi rồi tối cậu ở lại ăn cơm và ngủ luôn ở đó.

    – Ừ, vậy cũng được.

    Hai cô gái lại lóc cóc trên đường đi ra bến bus, vừa đi hai người vừa nói chuyện về vấn đề vừa xảy ra.