Author: admin

  • Bí mật của vợ tôi – Tác giả Leysek

    2012…

    London – Anh…

    Vậy là chỉ còn hai ngày nữa thôi là Mạnh sẽ được về quê hương sau bốn cái mùa đông lạnh giá học tập tại vương quốc Anh. Năm nào nó cũng muốn về nhưng vì bận học nên không thể về được. Dù tối nay tuyết rơi rất dầy nhưng Mạnh vẫn lóc cóc đến nhà một cặp vợ chồng việt kiều sống tại Anh đã lâu để ăn bữa cơm chia tay. Tuy mới chỉ quen nhau được có 3 tháng thôi nhưng tình cảm của 3 người là rất mặn nồng và chân thành. Mạnh cảm thấy lưu luyến thực sự và muốn được ở lại thêm thời gian nữa nhưng không thể…

    – Nào uống đi chú! Không biết anh với chú còn có duyên được gặp lại nhau để uống vài chén như thế này nữa không đây? – Người đàn ông xưng anh với Mạnh tên là Phi đã tầm 50 tuổi đưa chén rượu lên cụng.

    Mạnh cảm kích trước tấm lòng của anh Phi, cầm chén lên cụng rồi nói :

    – Chắc chắn anh em mình còn được uống với nhau nữa mà. Lúc nào về Việt Nam, anh chị cứ alo cho thằng em là thằng em có mặt để hầu rượu cho ông anh ngay lập tức. Uống xuyên đêm luôn ấy chứ.

    – Haha.. Nhất định là nếu anh chị về thì sẽ gọi cho chú rồi. Mong có được ngày đó. Thôi cạn!

    – Vâng.. cạn! Mạnh đáp lễ và uống một hơi hết chén rượu.

    Uống xong chén rượu, Phi nhìn về phía vợ đang ngồi cạnh với Mạnh. Thấy mặt vợ đỏ ửng vì men rượu, vì men tình thì Phi chợt thấy buồn thăm thẳm khi ngày kia thằng Mạnh phải về Việt Nam rồi. Vợ Phi tên Nhung, mới 40 tuổi vẫn còn xinh đẹp mặn mà, do sống bên Anh không phải quá vất vả, ăn uống lại đầy đủ dinh dưỡng nên da dẻ trắng trẻo mịn màng, càng nhìn càng thấy xinh. Đã mấy năm nay cái thằng đàn ông trong Phi bỗng yếu đi, còn Nhung thì lại ngược lại, hừng hực hơn… đòi hỏi chuyện ấy nhiều hơn. Do yêu chồng và không có tính lăng nhăng nên Nhung chưa một lần phản bội Phi để lên giường với người khác. Nhưng đói khát thì không thể chịu đựng được lâu nên Phi đã nghĩ ra cách tìm người tình cho vợ để giúp nàng thỏa mãn sinh lý. Đã có biết bao nhiêu người ứng tuyển nhưng đều bị Nhung từ chối vì nàng vốn bản tính Á Đông nhút nhát nên không đồng ý lên giường với những người lạ. Thế rồi cơ duyên cho hai vợ chồng được gặp Mạnh khi một lần Phi hỏng máy tính và một người bạn đã bảo Mạnh đến sửa giúp. Vì Mạnh học chuyên ngành về phần mềm nên đã nhiệt tình đến giúp vợ chồng Phi.

    Mạnh người thấp, chỉ cao tầm 1m63 nhưng bù lại ông trời ban cho Mạnh khuôn mặt đẹp trai, ai nhìn cũng thấy có cảm tình ngay được. Khuôn mặt của Mạnh toát lên vẻ hiền hậu, sống trung thực – sòng phẳng nên đã ngầm lọt vào đôi mắt của Nhung. Biết vợ đã thích Mạnh, Phi không những không ghen mà còn set kèo cho hai người có cơ hội gặp nhau riêng tư để hàn huyên. Thế là ba tháng nay Mạnh trở thành người tình của Nhung, không những giúp Nhung thỏa mãn sinh lý mà còn làm cho Nhung như trẻ ra và thấy yêu đời hơn. Nhìn vợ hạnh phúc, miệng luôn tươi cười thì Phi vô cùng mãn nguyện và cũng thấy vui lây. Từ ngày có Mạnh thì Phi thấy hai vợ chồng bỗng tình cảm hơn hẳn, quan tâm đến nhau nhiều hơn và đôi lúc còn thấy tình yêu như thời trẻ ngày nào bỗng trở lại với cái tuổi 40 và 50.

    Chính vì lẽ đó mà Phi thấy buồn khi nghĩ đến từ nay Mạnh sẽ không còn xuất hiện trong ngôi nhà này nữa. Làm sao có thể tìm được người thứ 2 như Mạnh, làm sao Nhung có thể yêu thêm ai khác được như đã yêu Mạnh. Biết vợ đã muốn chuyện ấy lắm rồi nên Phi nhìn hai người nói:

    – Kìa chú! Ngày kia chú về rồi đấy. Không hôn chị đi à! Chị đang đợi từ nãy đến giờ đó.

    Mạnh nghe Phi nói thì quay sang nhìn chị Nhung, thấy chị mặt đỏ e thẹn cúi đầu thì Mạnh càng thấy yêu cái vẻ rụt rè của chị. Nâng cằm chị Nhung lên, hai khuôn mặt nhìn nhau rồi Mạnh đặt môi lên môi chị hôn nhẹ trước sự chứng kiến của Phi.

    – Không sao chứ anh? – Mạnh quay sang hỏi Phi.

    – Sao cái gì mà sao. Ba tháng nay cái máy này chú đã sửa lên sửa xuống rồi còn gì nữa đâu mà phải ngại. Mai kia không có chú ở đây nếu máy hỏng anh biết kêu ai đến sửa cho đây.

    – Hihi.. Vậy đêm nay em sẽ bảo trì cho máy thật tốt anh nhé.

    – Uh, làm thật tốt vào nhé.

    Phi ngồi chăm chú và khoan khoái nhìn Mạnh và vợ bắt đầu hôn nhau nhanh dần. Rượu vào nên chắc cả hai cũng đều đang nứng nên cái hôn dần đầy chất nhục dục. Phi mỉm cười khi thấy tay Mạnh bắt đầu luồn vào trong váy để xoa nắn hai bầu ngực của Nhung. Lúc này Nhung chỉ còn biết ngửa đầu và thè lưỡi ra để cho Mạnh mút thỏa thích, bàn tay nàng cũng đặt xuống đùi Mạnh để tìm cái vật cần tìm.

    Phi giờ đây chỉ biết ngồi đưa chén rượu lên uống một mình và thưởng thức bộ phim sex do vợ đóng ngay trước mặt. Mặt Phi cũng đỏ bừng lên, người nóng như lửa đốt khi thấy đôi tình nhân bắt đầu vào cuộc máu lửa hơn.

    – AAAAAA… Mạnh… chọc mạnh chỗ đấy vào… chị thích chỗ đấy… A.. A.. A… – Nhung bật tiếng rên khi Mạnh bắt đầu thọc ngón tay vào cái lồn ẩm ướt của mình.

    Một lúc sau như không thể chịu đựng được nữa, Nhung nhìn chồng nói :

    – Anh dọn và rửa bát giúp em được không?

    Phi mỉm cười nhìn vợ trả lời :

    – Tất nhiên là được chứ. Mọi việc hôm nay để anh làm. Vợ nứng chưa?

    – Chẳng ướt hết quần lót rồi đây này. Đêm nay anh để cho em và Mạnh riêng tư trong phòng nhé.

    Phi không hề buồn và cũng không hề thấy ghen tuông khi vợ nói vậy. Anh lại mỉm cười động viên khuyến khích vợ :

    – Đêm nay em làm cho chú Mạnh mãi mãi không thể quên được em đi nhé. Anh sẽ ngủ phòng khách và chúc hai người có một đêm mặn nồng.

    Nhung mỉm cười hạnh phúc vì có được người chồng rất tâm lý và chiều mình. Cầm tay Mạnh đứng lên, nàng lại gần Phi rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi:
    – Em yêu chồng nhiều lắm.

    Phi cười khi thấy vợ mồm nói yêu chồng nhưng tay lại dắt Mạnh đi vào trong phòng và đóng cửa lại. Ngồi uống thêm vài chén thì Phi bắt đầu nghe thấy tiếng vợ kêu la và tiếng phành phạch vang lên do hai cơ thể đập vào nhau. Phi hé cửa phòng nhìn vào thấy Mạnh đang nằm trên người vợ dập rất mạnh thì mỉm cười đóng cửa lại rồi bắt đầu lủi thủi dọn dẹp đống bát đĩa một mình.

    Phi cũng không hiểu sao Nhung lại mê anh chàng thư sinh này đến vậy vì Phi thấy dương vật của Mạnh không phải là to hay dài gì cả… chắc cũng chỉ tầm 12 đến 13cm là cùng. Có lẽ Mạnh cũng có kỹ thuật làm tình và trên hết tính cách của Mạnh đã chiếm được trái tim của Nhung.

    Hôm đi ra sân bay, thấy anh Phi đóng quán để cùng vợ đưa mình ra tận sân bay thì Mạnh vô cùng cảm kích trước tấm lòng của anh chị dành cho nó. Không những chỉ có vậy, trong lúc chờ làm thủ tục check vé, anh Phi còn đứng xếp hàng để cho nó và chị Nhung tranh thủ những giây phút ngắn ngủi đứng trao nhau những nụ hôn ướt át, nụ hôn của sự quyến luyến. Hai người một già một trẻ đứng giữa chốn đông người nhưng do cảm xúc dâng trào mà cả hai không ngại ngần cứ đứng ôm hôn nhau mặc kệ bao con mắt nhìn vào.

    Ngồi trên máy bay, Mạnh cứ nghĩ đến anh chị Phi – Nhung nhiều lắm và nó mãi không bao giờ quên được anh chị. Có lẽ Phi chính là người mà đã có tác động gián tiếp đến suy nghĩ của Mạnh về đời sống tình dục cởi mở mà sau này khi lấy vợ, Mạnh cũng bị ám ảnh bởi chuyện thích được nhìn người khác địt vợ mình.

  • Sóng gió cuộc đời

    Trường đại học XYZ ngày nhập học một ngày đầu tháng 9…

    – Ôi thôi, tiền lại đút tận trong balo rồi, cô chờ em một lát ạ… – một thằng tân sinh viên đứng cạnh tôi đang loay hoay để lấy tiền lẻ mua bộ tài liệu nội quy và quy chế nhà trường.

    – Tôi: Đây cô ơi, em gửi hộ bạn luôn.

    – Oh, thôi đây… tôi tìm đây rồi. Ờ… vậy cảm ơn ông nhé… Oh, cùng khoa luôn à!!!

    Vậy là có duyên gặp được ngay một thằng cùng khoa trong ngày làm thủ tục nhập học, 2 thằng nhanh chóng bắt chuyện làm quen tại quán căng-tin trong trường.

    – Tôi tên Xuân, ông tên gì??

    – Tôi: Uh, Tuấn.

    – Xuân: Dưới tỉnh đúng không, tìm được chỗ trọ chưa? Chỗ tôi đang ở một mình, phòng khép kín đây.

    – Tôi: Tôi vẫn đang tìm… Chỗ ông giá cả thế nào… Ở chỗ nào vậy…???

    Sau cuộc gặp gỡ và làm quen chớp nhoáng tôi nhanh chóng dọn về ở cùng thằng Xuân luôn. 2 thằng mới gặp nhưng cảm nhận về nhau có thể nói là tương đối tốt. Thẳng thắn, dứt khoát và không lươn lẹo, vậy là đủ để chơi và sống chung với nhau rồi. Còn ở với nhau được dài ngắn bao lâu thì còn tùy vào tương lai và bản chất thật của mỗi thằng.

    Một tháng nhập trường nói chung là chẳng có gì để nói, ròng rã suốt một tháng 9 trôi qua chỉ toàn ngồi nghe chém mấy cái đại loại về nội quy quy chế nhà trường, chính trị phản động, rặt toàn mấy thứ hại não, vô tác dụng với bản thân tôi và… nhiều đứa tân sinh viên khác.

    – Tôi: Làm điếu mày… đây.

    – Xuân: Uh… đại học đéo gì học chán như con kẹc. Biết thế ở mẹ nhà vừa kiếm tiền vừa được chơi.

    – Tôi: Trông vào cái quán karaoke nhà mày thì chục năm nữa là cùng chứ gì. Quản lý phức tạp lại cần tay to, đéo biết nhà mày như nào chứ dưới tao nhiều quán được 5, 6 năm là nghỉ rồi.

    – Xuân: Ờ, nhà tao làm cũng bình thường, lãi cũng được so với mặt bằng chung mà dưới tao nó vắng nên vậy… Mày nói đúng đấy, ông bà già tao cũng chả tha thiết lắm đâu, giờ làm để kiếm cho tao sau này là chính thôi.

    – Tôi: Sướng… con một!!!

    – Xuân: Ra trường xong nếu thích thì về dưới kia làm cùng tao. Gì chứ về dưới …

    – Tôi: Về làm tình hả mày, hehe… đéo sao đâu, tao cũng quen rồi, mà tao còn quê tao nữa, không ở trên này thì tao cũng về dưới đấy.

    – Xuân: Ừ… còn nhà mày ở đấy nữa nhỉ… Hôm về đưa tao ra mộ thăm nhà mày…

    – Tôi: Ừ… thôi vào điểm danh đi.

    Thằng Xuân này nhà con một cũng là dân tỉnh Bắc như tôi, nhà nó làm món karaoke nên cũng tương đối khá giả. Nói chung là một thằng chơi được, khó ở như tôi mà chỉ sau có hơn một tháng sinh hoạt chung cũng cảm thấy quý nó. Với nó chắc cũng vậy, cái cảm tình qua lại phần lớn có được từ cái tính thẳng thắn, thoáng thỉnh và biết điều với nhau.

    Nói qua một chút về cái trường tôi đang theo học, đây là một trường thuộc bên kinh tế, nói chung cũng được xếp vào dạng top đầu của ngành. Lớp của tôi có tất cả hơn 50 sinh viên, đa phần cũng đều là dân tỉnh từ khắp các nơi trên mọi miền đất nước dạt về, nhét chung vào một chỗ rồi định nghĩa thành một cái lớp. Lên đại học rồi, trưởng thành hơn rồi, có nên chăng là phải cởi mở với cuộc đời hơn. Nếu cấp 3 chỉ học với một mục đích duy nhất là ngồi được vào đây. Giờ ngồi được trên ghế giảng đường rồi thì mục đích không còn đơn thuần chỉ là học để lấy điểm số nữa, quan trọng là học để sau này biết việc mà làm, biết nhìn người mà cư xử.

    Hajzzz, phải tái hòa nhập thôi, quá khứ đã qua được 3 năm rồi, cái nơi lưu dấu những hình ảnh đau thương ấy cũng đã tạm thời trôi xa. Không thể cứ sống mãi với nỗi dằn vặt ám thị đó được, gia đình mình ở trên cao chắc cũng không mong muốn mình sống một cuộc đời như vậy. Một mảnh đất mới, một ngôi trường mới và một tập thể với những cá thể mới, trưởng thành hơn. Tôi cũng phải trút bỏ dần cái vỏ bọc vô cảm và trốn tránh cuộc đời bấy lâu nay thôi… Cuộc sống luôn luôn tiếp diễn và muốn sống được, sống tốt thì tôi phải tự thay đổi mình… Trở về với con người năng động, đầy hoạt bát như trước kia??? Trong lòng tôi một phần cũng muốn như vậy… nhưng chắc là phải cần thêm một khoảng thời gian nữa…

    Lớp tôi có thể coi là khá đồng đều về mặt giới tính, âm dương xấp xỉ 50/50, nam hơn được 2 thằng coi như không đáng kể. Mà cái lớp thuộc ngành top này thì hình như con cái đa phần cũng đều thuộc những gia đình có điều kiện, có cơ có thế thì phải. Sinh viên đéo gì toàn tay ga đắt tiền với xài iphone đời mới nhất, con gái thì xúng xính túi xách bóng bẩy, con trai thì đồng hồ đeo chóe chọe, quần áo, tóc tai nói chung đẹp và sành điệu. Vô mẹ đúng cái tập thể toàn thể loại cơ to thế này tôi cũng thấy… hay hay vì như vô tình mình không cần làm gì thì cũng gần như là một trong những nhân tố “đặc biệt” nhất của lớp vì… éo giàu. Trên phông dưới bò toàn đồ hàng chợ, giày da nhảy từ Đ.Anh, casio g-shock mua cũ đã bạc phếch, chạy wave thái còi – chiếc xe thân yêu mà ngày xưa mẹ thường chở tôi đi học thêm.

    À… cơ mà cái lớp này trông thế nhưng học lâu thì thấy có vẻ cũng không đến nỗi nào. Không cảm giác thấy có một sự kỳ thị hay “tách biệt” nào trong thái độ và hành động thường ngày giữa các thành viên với nhau. Lớp cũng khá chăm chỉ và bọn cán bộ cũng có cái tâm hòa hợp các cá nhân lại thành một tập thể đoàn kết. Cũng có vài đứa chơi được, làm bạn được. Con gái nhiều đứa xinh, ngon, nhìn cũng thích. Con trai nhiều thằng phong độ, tài lẻ trông cũng hay… Lớp mới của tôi nó thú vị, mới mẻ như thế thật hay là do… một phần nào đó trong con người tôi đang dần có sự biến chuyển… Thấy có cảm tình với cái lớp này, cái môi trường này hơn rồi đấy… Tìm thêm bạn thôi nào…

  • Ba mẹ con nhà hàng xóm

    Trời đang mưa, cơn mưa rào cứ ào ào đổ xuống không biết bao giờ mới dứt. Mặc kệ thời tiết bên ngoài như thế nào, tôi vẫn tập trung đánh chén bát mì tôm nóng hổi vừa chín tới.

    Nước mưa chảy tràn trên mặt đất thành dòng đục đục bởi đất thịt trong vườn đang rã ra. Định ăn xong bát mì thì tôi sang nhà thằng cu Đạt rồi cu Hiếu và anh em nhà thằng Nam đi bắt cá.

    Nhà tôi ở cái vùng quê chiêm trũng nhưng gần biển cách biển có nửa ngày sông, ao đầm cũng nhiều nên mưa rào thế này thì thích lắm.

    Học xong cấp ba, cả làng tôi đứa thì đi làm thuê đứa thì đi học nghề đứa thì theo cha anh đi biển cũng chẳng có đứa nào học đến đại học cả. Tôi thì có cái năng khiếu về máy móc nên cũng định hai ba tháng nữa nên thành phố học cái nghề sửa chữa xe máy.

    Đang húp xì xụp cái bát mì thì nghe tiếng thằng Đạt í ới ngoài đầu ngõ:
    – Anh Cường ơi anh Cường.. chuẩn bị xong chưa?

    Thằng này vốn nghịch nhất xóm mới có mười năm tuổi nhưng nó đen nhẻm, lì lợm vô cùng. Cả xóm người lớn chẳng ai ưa gì nó cả, nhưng tụi choai choai lại thích chơi vì tính thằng này xởi lởi vô cùng. Đánh đấm hay có trò gì vui nó đều tiên phong làm đầu.

    Thấy nó ý ới gọi ngoài ngõ thì tôi bảo:
    – Mày vào đây đã, làm cái đéo gì mà gọi ỏm tỏi lên thế!

    Thằng bé lạch bạch chạy vào, nó thì cũng cao trên mét sáu tí thôi, người thì đen nhẻm nhưng được cái có bộ mặt khá ưa nhìn. Thằng này có một cái núm đồng tiền nên trông càng có mã.

    Thấy tôi đang xì xụp ăn mì thì nó nói:
    – Giờ này mà còn ăn mì là làm sao, em chuẩn bị hết đồ rồi.

    Nuốt hết mấy sợi mì, húp nước cái sụp một cái tôi nói:
    – Chuẩn bị hết rồi là chuẩn bị cái gì?
    – Thì đôi cái nơm úp rồi nhé, ba cái ba chia rồi mấy cái giỏ, nói chung là đủ rồi, anh em nhà thằng Nam cũng đợi anh em mình rồi đấy, còn mỗi anh thôi.

    Ngẩng mặt lên tôi hỏi nó:
    – Trời mưa, ăn vào cho đỡ lạnh. Thế còn thằng Hiếu đâu? Nó có đi được không?
    – Nó cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, mẹ đéo hiểu sao nó còn giắt theo con dao nữa, bắt cá chứ có phải đi đánh nhau đâu.
    – Lấy dao mà phạt cỏ, thằng đầu đất này, để tao cầm thêm con nữa đi. Mưa thế này cỏ mọc nhanh lắm.

    Vứt cái bát mì vào chậu rửa bát đang hứng nước mưa từ cái máng bằng tôn chảy ào ào xuống rồi tôi vào trong cái nhà ngang, lấy con kiếm tự rèn của ông anh tôi rồi cầm theo. Nó cũng chỉ dài tầm năm chục phân là cùng.

    Thấy thằng Đạt đội mưa, đầu nó ướt sũng thì tôi bảo:
    – Đây, tao cái nón, mày cái nón. Đầu trần thế kia về cảm chết mẹ mày đấy!

    Thằng này cười hà hà nói:
    – Em quen rồi anh, đầm mưa suốt có sao đâu.
    – Đội vào là đội vào.

    Tôi vất cho nó cái nón tơi rồi rót nước chè xanh vào cái chai nhựa lít rưỡi sau đó xách cái kiếm cùng với thằng Đạt nhong nhong chạy ra.

    Bố mẹ tôi làm nông, ở nhà chỉ nuôi tầm ba chục con lợn với lấu rượu làm vườn nên mưa thế này thì cũng nghỉ nằm trên nhà ngang mà uống nước xem ti vi.
    Mưa cũng đã hai ngày rả rích rồi. Tôi với thằng Đạt chạy ra đầu cổng rồi tắt qua vườn nhà bà Vi rồi sang nhà thằng Nam.

    Thằng Nam thì chơi thân với tôi lắm. Nó có đứa em tên là Thịnh, thằng này thì học lớp mười bằng thằng Đạt. Thằng Thịnh học cũng khá chứ không bỏ học giữa chừng như thằng Đạt.

    Bố mẹ nó thì có mấy mẫu vườn trồng cây nên ở ngoài vườn suốt làm đến tối mịt mới về. Tôi với thằng Nam thì cũng định lên thành phố mà học nghề cùng với nhau.

    Nhảy qua cái bờ tường bao nhà nó rồi hai thằng đứng ở phía bếp gọi:
    – Ê ! Anh em mày xong chưa thế?
    Thằng Nam gọi với ra!
    – Được rồi, anh em tao ra đây.

    Loáng cái hai anh em nó cũng đã chuẩn bị mấy đồ như nơm, giỏ rồi chạy ra. Hai anh em nó thì cũng giống hai đứa tôi. Đầu đội hai cái nón tơi, chân đi dép tổ ong cởi trần mặc mỗi cái quần ngố đến đầu gối.

    Bốn thằng qua rủ thằng Hiếu nữa. Thằng này hơn thằng Đạt một tuổi, nó có ông anh hơn chúng tôi hai tuổi đi tàu với bố nó.

    Mấy đứa chơi với nhau thì chỉ có nhà nó là tương đối khá vì có bố và anh nó đánh cá. Thằng này học hành khá nhất, khéo nó đỗ được cao đẳng.

    Thấy bốn đứa tôi đi đến thì nó đã đợi sẵn rồi bảo:
    – Lên đường thôi anh, em thấy cái mương cạnh máng nước nhiều cá phết anh ạ. Hôm trước em tăm kia kiểu gì cũng có cá chuối to!
    – Mẹ cái mương to thế thì bắt cái kiểu gì.

    Thằng Nam thấy tôi nói vậy thì nó gõ bộp vào cái nón của tôi rồi nói:
    – Tưởng gì mày đúng là đầu đất, lấy mấy cái sào.. lùa lùa vào cái ùng gần đó đấy, chỗ cái ruộng trũng ấy. Mà tao nghĩ cá nó cũng lách hết vào đấy rồi. Be lại cái bờ là kiếm ăn.

    Tôi gật đầu rồi mấy anh em đi. Thằng Hiếu này nó cũng không quên làm chục cái phong lương khô giắt cạp quần.

    Mấy anh em ra cái ùng đó thì thấy nước đã ngập rồi. Bình thường thì nó là cái ruộng trũng thì nước cũng chỉ quá mắt cá chân tí nhưng mưa hai hôm nên nước đã quá đầu gối rối.

    Chia nhau mấy đứa nhanh chóng be được cái bờ cho nước khỏi chảy vào rồi mấy anh em nhảy vào mà úp cá.

    Úp mãi thì chúng tôi cũng bắt được hai sáu con cá chuối bằng cổ tay rồi ít cá diếc với cá rô nữa. Thêm được hai con trê cũng tầm ba lạng.

    Tôi là thằng mò mẫm giỏi nhất nên bắt thêm được đến cả giỏ ốc và gần chục con ếch nữa. Lấy cái kiếm ngắn ngắn mang theo tôi dọc được ba cái dây chuối khô mà buộc chục con ếch lại sau đó chúng tôi nghỉ.

    Ra cái trạm bơm rửa tay rửa chân cho trôi hết bùn đất rồi tôi nói:
    – Ê tụi mày, ra cái nhà kho cũ của hợp tác xã đi mày. Kiếm chỗ khô khô anh em nướng mấy con cá lên ăn đê.

    Thằng Đạt đồng ý ngay, nó còn bảo:
    – Để em chạy đi kiếm ít rơm với củi, đầm mưa bắt đầu lạnh lạnh rồi. Tiện thể em ra đầu làng làm cút rượu anh em mình nhâm nhi cái nhỉ.

    Mấy thằng gật đầu thì thằng Đạt vứt đồ rồi chạy biến. Mấy đứa còn lại gom đồ rồi lên cái hiên của nhà kho hợp tác xã.

  • Cô giáo môn văn

    Khuôn mặt xinh đẹp, mịn màng không tì vết, bộ ngực cao vút đầy đặn, cái éo thon như gái 20, đôi chân dài trắng muốt, nốt ruồi nhỏ dâm đãng điểm ở cạnh đôi môi đỏ mọng… thật tuyệt vời. Tôi ngồi đó khoái trá ngắm nhìn mẹ mình đang nấu cơm mà chảy nước dãi.

    Tôi sinh ra trong 1 gia đình gia giáo, trung lưu. Mẹ tôi tên là Ngô Thị Dương Huyền, cao 1m70, hiện nay 37 tuổi, đang là giáo viên cấp 3 môn văn. Mẹ tôi xinh đẹp nổi tiếng trong trường, chân dài, da trắng muốt, tóc mẹ để dài tới lưng, thường hay búi lên, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết làm ai cũng phải hâm mộ. Ra đường ai gặp cũng chỉ nghĩ là mẹ tôi mới 25, 26 tuổi thôi, nhìn mẹ như người mẫu thiên thần Victoria vậy.

    Mẹ tôi tính hiền dịu, nhỏ nhẹ, có khi tôi còn thấy ba tôi hay nói mẹ nhiều lúc còn ngây thơ lắm…

    Ba tôi làm công chức, lớn hơn mẹ 10 tuổi, chẳng hiểu hồi đấy ba thế nào mà tán được mẹ nữa.

    Tôi hâm mộ mẹ tôi, đó là sự thực, có người mẹ xinh đẹp tuyệt vời như thế ai chả thích chứ. Chả là cái hồi cuối năm lớp 10, tôi với mấy thằng bạn đua đòi tìm đọc truyện sex, xem phim. Chẳng biết thằng nào in ra 1 tập ở trên truyensextv2.cc rồi đưa cho cả lũ, tôi cũng đua đòi vớ lấy 1 tập, mang về trốn trên phòng đọc. Lên phòng đóng cửa (cửa phòng tôi không có khóa mới đau) mở ra, tim đập bùm bụp vì lần đầu sờ vào cái gọi là văn hóa phẩm đồi trụy. Đó là lần đầu tiên tôi phải thủ dâm ngay tức khắc, truyện tôi vớ phải là 1 truyện loạn luân mẹ con, đọc 1 lúc thấy mặt đỏ bừng lên, mãi tới lúc ăn cơm vẫn thế, làm mẹ tôi chú ý hỏi:

    – Con làm sao mà mặt mũi đỏ bừng thế hả?

    Tôi hoảng quả, đành trả lời:

    – Vừa nãy con tập chống đẩy trong phòng đấy.

    Từ đó, tôi đổ ra ham mê văn hóa phẩm đồi trụy (hahaha), cả ngày lên truyensextv2.cc đọc truyện… chẳng thiếu thứ gì. Đã thế, dạo gần đây ông anh họ lớn hơn 8 tuổi rủ mình đi tập thể hình cùng, ở đó lão ta với mấy thằng bạn suốt ngày chém gió về gái đẹp, phang phập làm thằng em vừa đẩy tạ vừa vểnh tai lên mà nghe. Tay thì kể hôm nay chuẩn bị tán con bé mới vào làm, tay thì bảo hôm nay vừa chịch với con hàng mà hắn khoe là ngon lắm … Thế là từ đấy, ngày nào thủ dâm tôi cũng nghĩ tới mẹ tôi với những hành động dâm dục… ai bảo mẹ xinh qua chứ…

    Bạn đang đọc truyện Cô giáo môn văn tại nguồn: http://truyensextv2.cc/co-giao-mon-van/

    Chuyện xảy ra vào buổi tối 1 ngày bình thường, khi mà thằng bé thay vì không học bài mà đang mải vừa quay tay vừa đọc truyện loạn luân trên truyensextv2.cc.

    Hôm đấy mẹ tôi thế nào lại muốn kiểm tra thằng con, thế là mẹ đi lên phòng tôi (ở tầng 2), mẹ đẩy cửa nhẹ nhàng vào lúc tôi đang tập trung tinh thần (cái phòng không có khóa – không biết là hên hay xui), vì ngồi quay lưng chéo với cừa phòng, thêm nữa mẹ mắt bị cận nhưng hôm đấy ở nhà nên không đeo kính, mắt nhìn xa kém nên mẹ chưa rõ tình hình, mẹ chỉ thấy tôi có dáng ngồi hơi lạ nên mới rón rén đi tới gần đằng sau lưng.

    Lúc đó tôi đúng lúc cao trào, tôi mồm lầm bẩm “mẹ ơi, mẹ ơi … con bắn đây …” rồi xuất ra 1 đống tinh trùng bắn lên trời, đúng lúc mẹ cúi mặt xuống thế là cả đống đó bắn thằng vào mặt mẹ tôi. Mẹ gặp phải tình huống bất ngờ, giật mình chỉ kịp nhắm mắt lại, đống tính trùng bắn thẳng lên khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của mẹ, mẹ tôi ngã bệt xuống đất, mặt ngơ ngác vì sốc.

    Còn thằng tôi, vì vừa lúc xuất tinh cao trào, lại giật mình gặp phải tình huống khốn khổ này, tim bất ngờ đập nhanh bụp bụp, mồm há ra ngáp ngáp mà không thở vào được, tình huống rất nguy kịch.

    Mẹ tôi sau lúc hoảng hốt, chưa kịp lau tinh trung trên mặt thì liếc qua thấy tôi bị như thế thì lại phát hoảng lên, vội đưa tôi nằm lên giường, thấy tôi không thở được, mẹ bèn ấn mạnh lên ngực tôi và làm biện pháp hô hấp nhân tạo. May sao thằng tôi con trẻ, sức khỏe còn tốt, lúc đó chắc là không được cứu cũng không sao, nhưng có mẹ giúp đỡ nên tôi hồi tỉnh cũng nhanh.

    Tôi thở hắt ra, ngồi bật dậy, định nói nhưng nghĩ thấy tình huống xấu hổ chẳng biết nói thế nào, đánh ra vẻ mặt bình tĩnh. Mẹ thấy thế mới hoàn hồn lại, hỏi nhẹ:

    – Con thấy ổn chưa, có sao không con, mẹ sợ quá!

    Tôi đáp giọng lí nhí:

    – Con không sao rồi mẹ ạ. con xin lỗi mẹ.

    Mẹ tôi thở phào nói:

    – Vậy thì tốt rồi, còn uống nước nhé mẹ lấy cho.

    Rồi mẹ đứng dậy, đi tới cạnh bàn lấy cho tôi 1 cốc nước uống, thấy tôi uống ngon lành, thì mẹ an tâm hơn, rồi bỗng cả 2 thấy tình huống hiện giờ có vẻ không ổn, không khí ngại ngùng bắt đầu dâng lên. Mẹ tôi ngập ngừng đang định nói gì, sau đó lại thôi, rồi nói với tôi:

    – Thôi mẹ về phòng đây.

    Mẹ quay lưng đi, tới cửa phòng định mở cửa thì tôi bỗng dưng nhớ ra 1 chuyện nên gọi với theo:

    – Mẹ ơi…. mẹ…mẹ…quên.. lau.. lau.. mặt.. – Giọng lí nhí nhỏ dần

    Mẹ tôi mới bỗng sức nhớ ra, mặt đỏ lựng lên, kéo vội cái áo thun đang mặc lên lau mặt, thì ra lúc đó vội quá chưa kịp làm gì, giờ bãi tinh trùng vẫn bám ở trên mặt mẹ, mùi ngai ngái dâng lên. Mẹ kéo áo thun lên thì lại để lộ phần dưới là cái bụng thon gọn trắng phau, săn chắc kèm khuyến mại thêm phần dưới cái áo ngực của mẹ lộ ra trông đẹp tuyệt vời, làm thằng em của tôi đang co rúm ỉu xìu bỗng ngỏng dậy ngay lập tức.

    Mẹ liếc mặt lườm tôi 1 cái, bỗng dưng hơi mỉm cười, rồi quay lưng đi ra ngoài. Chắc vụ này bà phải đi tắm gấp rồi.

    Ngồi trong phòng tôi vẫn còn nghe thấy tiếng ba tôi nói:

    – Em đau bụng hay sao mà chạy vào nhà tắm vội thế?

    Tôi không ngờ rằng sau chuyện đó xảy ra, quan hệ giữa tôi và mẹ đã thay đổi sang 1 bước ngoặt khác…

  • Em tôi

    Ngày ấy 20 năm về trước…

    Nhà có 2 anh em, chênh nhau 4 tuổi. Năm đó bố tôi đi học tập chưa về, mọi thứ gánh lên đôi vai của mẹ. Hai anh em ở nhà chơi với nhau. Tôi lo cho em từng chút, tôi thương nó lắm. Nó cũng thương tôi, cái gì cũng nhường cho anh hai và tôi cũng vậy.

    Mẹ đi làm buổi sáng, tôi ở nhà chơi với em. Trưa mẹ về nấu cơm cho hai đứa, tôi ăn cơm rồi đi học. Tuổi thơ yên ả bình dị đến khi lên cấp 2 – lớp 9, nhỏ em thì vào lớp 6.

    Anh em thân thiết với nhau từ nhỏ, việc gì cũng cùng nhau làm, ngay cả đi tắm…

    Nhưng năm 80 cái gì cũng khó khăn, mua gì cũng khó, ngay cả cái thau, nhà có mỗi cái thau to, to lắm và thế là tắm chung.

    – Anh hai cho em tắm với! – Tiếng con em của tôi.

    – Ừa thì mày vào đây, anh mới múc nước đầy thau nè.

    Ăn uống thiếu thốn nên lớp 9 mới bể tiếng và nổi trái chanh, đau khiếp, chắc dậy thì muộn và mọi thứ cũng trần trụi chả có tí mao.

    Lớp 9 rồi, nhưng còn vô tư lắm, tụt quần cái rẹt, trần như nhộng, ngồi vào cái thau, sóng sánh, mát rượi.

    – Anh hai nhường cho em với.

    Tiếng nó léo nhéo bên tai. Quay lại con em cũng như tôi trần truồng, lớp 6 nó còn con nít lắm, mọi thứ đều tinh khôi, trong trắng.

    – Sao anh hai không lấy xà bông?

    Thời đó có được cục xà bông đá thì cũng phải xếp hàng nói chi đến xà bông Jet (chắc bác nào ở cùng thời điểm này đều biết).

    Mải ngắm nó, giật mình thầm nghĩ “em mình dễ thương thật”.

    – Ừ để anh lấy.

    Với tay lấy cục xà bông chà khắp người, đau khiếp mà chỉ có tí xíu bọt.

    – Anh hai chà dùm em đi. – Tiếng nói trong trẻo của em tôi lại vang lên.

    – Từ từ, mày thấy anh đang làm không? – Tôi mắng nó.

    – Quay lưng lại đây!!!

    – Á đau em.

    Cục xà phòng chà vào làn da con nít của nó, nó ré lên.

    – Thôi để tao chà vào thau cho có bọt rồi mày tắm.

    Chà mãi mới thấy nước đục đục, nhưng vẫn còn trong, và nhờ nhờ nhớt.

    Nhường cho nó cái thau bự tổ, tôi lấy vòi xịt tắm. Con em khoái chí ngồi trong đó.

    Quay sang nhìn nó, cảm giác thân thương ùa về. Vài sợi tóc dính nước lòa xòa trước trán, bết cả vào trán, cả thân mình loang loáng nước xà phòng.

    Bỗng nhiên mắt tôi nhòe đi, bố khỉ xà phòng trôi vào mắt, xót quá.

    – Mày cầm cái vòi dùm anh để anh gội đầu tí.

    Tôi ngồi cúi xuống, con em đứng dậy cầm cái vòi nước chảy trên đầu xuống để tôi gội.

    Vuốt vội cái mặt cho hết xà phòng ngửa lên. Trước mặt là… nói sao cho hết cái vẻ đẹp đó nhỉ, chỉ biết, vun đầy trắng mịn, còn đọng vài bong bóng xà bông làm cho khu vực đó trở nên bóng loáng…

    Cổ họng lúc đó tự nhiên khô khốc, kiểu như quặn đau bao tử, lần đầu tiên có cảm giác như vậy, thật lạ.

    – Anh xong chưa? Để em tắm nữa, lạnh quá.

    – Xong rồi, em tắm lẹ đi.

    – Aaaaaaa, anh có cái gì kỳ quá.

    Con nhỏ giật cái vòi nước rồi quay mặt đi.

    Cái khỉ gì vậy, nhìn xuống, thấy thằng nhóc nó đang căng cứng, hic hic.

    Quay qua nhìn thì con em đang đứng cúi xuống gội đầu, tôi nhìn mà đầu óc lâng lâng. Hai mép vun tròn, khép chặt, không có 1 sợi lông, chia ra hai bên bờ mông căng tròn, láng mịn, lấm tấm nước.

    Thằng nhóc rỉ ra 1 ít nước, tôi vội lau mình và giục nó tắm cho lẹ kẻo lạnh.

    Chui vội ra khỏi nhà tắm, mặc quần áo mà thằng nhóc vẫn cứng ngắc, người cứ lâng lâng. Chắc từ từ nó hết…

    Thời gian trôi đều qua năm tháng. Anh em tôi lớn lên cùng nhau và cùng chăm sóc nhau với nhiều kỷ niệm.

    Tôi mười sáu tuổi, lứa tuổi tò mò về giới tính, thời đó internet chưa thật sự rộng rãi như bây giờ. Cái thời mà sử dụng cái đĩa mềm 1.2MB, 1.4MB. Mùa hè năm đó, sau khi nghỉ hè được 1 tuần. Sau trận đá bóng thằng bạn đưa cho 1 cái đĩa kèm theo cái nháy mắt nham hiểm “Xem một mình”.

    “Ơ cái thằng này, tao đâu có giàu như mày, có cả máy tính ở nhà, đem ra phòng máy thì cả chợ ở đó, chen chúc, bu nhau, xem quái gì được một mình.” Tôi chửi nó nhưng cũng cầm lấy mà làu bàu.

    Hôm sau, chạy ra quán vi tính gần nhà, tầm lúc 12h trưa, chả có ma nào ở đó, nhét cái đĩa vào và…

    Hiện lên 2 tập tin “Cô giáo Thảo“, “7 đêm khoái lạc”.

    Thằng này điên à – Tưởng chép cho mình game hay gì, 2 cái file vớ vẫn.

    Click “Cô giáo Thảo”, ôi mẹ lần đầu tiên đọc thấy những dòng văn như vậy.

    Thuở đó chưa mặc quần xịp, thằng nhóc nó căng cứng. Hic hic, chết thật rồi.

    Người bắt đầu đông, vội tắt luôn, trong lòng hồi hộp, cồn cào… lạ lắm.

    Hôm sau nó hỏi sao rồi, xem chưa.

    Không xem kịp – tôi nói.

    Vậy để tao photo cho.

    Hôm sau nó dúi vào tay 1 xấp giấy quay roneo, đen nhờ nhờ. Đưa cho mình mà mặt cười nhăn nhỏ.

    – Mày ráng đọc hết nhe, cố gắng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống.

    – Ơ ơoooo – cái thằng… – vừa định thụi nó thì nó chạy mất.

    Chạy vào nhà, dấu dưới 1 chồng sách to đùng đầy bụi.

    Mẹ gọi 2 đứa lên nói chuyện.

    – Hè rồi, mẹ cho 2 đứa về quê chơi Nội chơi.

    Quay sang tôi mẹ nói:

    – Con dẫn em về quê chơi 1 tháng.

    Bao nhiêu dự định tan tành, con em thì la hét như điên vì mừng. Lớp 8 mà như lớp 6.

    Sáng hôm sau, hai anh em về quê, quá trưa là đến nơi.

    Không khí miền quê thật là dễ chịu, hít 1 hơi đầy lồng ngực, mùi mạ non, mùi rơm cháy, và cả mùi hoa lan đâu đó dìu dịu.

    Quay sang xách mấy cái túi cho nhỏ em, nó thì cười tít mắt, hun má tôi 1 cái rồi chạy vội vào nhà Nội.

    Sắp xếp đồ xong, tôi xuống nhà dưới phụ Nội, nó chạy ra vườn kiếm con bạn của nó.

    Thời đó chưa có điện cũng như ga. Toàn nhóm bếp bằng gáo dừa hay bó dừa làm đuốc, khói um cay xè mắt.

    “Con kêu em về ăn cơm” chiều tối rồi, Nội móm mém dặn.

    Hai anh em dọn cơm ăn với nội. Lâu lắm mới có bữa cơm ngon toàn những thứ hai anh em thích. Cây nhà lá vườn chẳng thiếu thứ gì, ngon sạch.

    Thời xưa miền quê, mọi người đều đi ngủ sớm. 7h là thấy đóng cửa, tắt đèn dầu.

    Trời hè nóng nực, đi chơi cả ngày chưa tắm.

    – Mày rửa chén đi, anh đi tắm trước.

    Tôi nói sau khi bên đống chén ra sau hè cạnh cầu nước cho nó.

    Nước mát rượi, len lỏi từ đầu xuống chân, cảm giác thật sảng khoái. Chợt nhớ ra xấp truyện của thằng bạn đem theo về. Tự nhủ chút nữa xem mới được. Công nhận truyện sex đó hay vãi.

    – Hai đứa bay tắm xong thì đi ngủ sớm đi.

    Tôi tắm xong thì nhỏ em cũng rửa xong đống chén.

  • Chuyện tình nơi biên giới

    Cái quán bún chả ấy nằm khuất sau đường lộ, gần mấy quầy mà bên ngoài bầy mấy cái đồ điện tử china còn bên trong bán cái mà ai cũng biết là cái gì… Quán ngoài bún còn có phở, cơm và nước giải khát. Nói chung chả khác gì hàng chục quán ăn khác ở cái đất Tân Thanh này…. Nhưng mình là khách quen của quán. Lần nào đưa hàng về mình cũng ăn ngày đủ 3 bữa…

    Cũng vì quán có con bé…

    Con bé là cháu cô chủ quán, xinh xắn, cái má lúc nào cũng hồng hồng nhưng khá đanh đá, lúc nào mình đến ăn cũng ngồi tán đủ thứ trên trời dưới đất…

    Thường là em nó nói, mình nghe!

    Có lần nó hỏi mình:
    – Ít nói thế! Thấy hay bắt chuyện làm cao hả
    – Nói chuyện có chủ ngữ – vị ngữ nhá, anh hơn cô gần chục tuổi đấy
    – Thế anh sinh năm bao nhiêu?
    – …
    – Nhìn mặt này chỉ 93,94 là cao. Dám nói hơn em chục tuổi. Điêu!

    Mình đưa con bé xem cái chứng minh thư, nó soi cái chứng minh thư còn hơn cả mình khi dò lô.

    Từ hôm đấy con bé anh – em với mình…

    Tân Thanh là cửa khẩu thông thương với China, hàng ngày có hàng nghìn chuyến hàng qua lại 2 bên, dễ hiểu nó tập trung lao động tứ xứ đổ về. Chủ yếu là tiểu thương, dân đưa người và cửu vạn…

    Và rất nhiều thành phần bất hảo!

    Ấy vậy mà chả thấy con bé giao du với ai, sáng mở cửa tối dọn dẹp đóng quán!

    Có đợt bên China đặt 100 con rùa giống, mẹ mình phải xuống tận Bắc Ninh tìm mối, đi mất cả tuần. Mình đợi ở Tân Thanh – mò ra quán…

    Bà cô thấy thế cứ trêu bảo gả con bé cho mình. Con bé má hồng hồng, chả dám nhìn mình, chạy tọt xuống bếp…

    Bà cô phá đám…

    Hôm ấy con bé đang bê cho mình tô bún ra:
    – Anh ăn sáng.
    – Cảm ơn em.
    – Đm con đĩ này, đmm, nuôi mày ăn ở để mày ăn cắp à, đmm, đm con đĩ… – cứ mỗi câu đm là cái tát rất đanh và gọn vào mặt con bé.

    Mình đứng hình mất mấy giây rồi lao vội vào kéo bà cô ra, chắn cho con bé sau lưng.

    – Em nó còn bé, có gì cô dạy bảo từ từ, sao đánh nó thế
    – Mày xem, cô nuôi nó, cho nó ăn ở cái nhà này, thế mà nó còn ăn cắp tiền của cô gửi cho con đĩ già ở quê, hỏi có tức không, mày tránh ra để cô dạy nó – bà cô trợn mắt lên, thở hồng hộc
    – Em có lấy tiền của cô không?
    – Em không lấy – con bé òa khóc
    – Con đĩ lại còn già mồm, tiền hàng trước khi đi ngủ tao luôn để ở ví treo móc quần áo trong phòng ngủ, cái nhà này ngoài con đĩ như mày thì còn ai lấy
    – Hôm qua cô tắm xong để quên trong nhà tắm, cháu cầm lên đưa chú vì cô đi ngủ rồi chứ phòng cô cháu làm gì có chìa khóa mà vào – con bé vừa nấc vừa nói.

    Bà cô hơi sững vài giây rồi rút điện thoại alô cho ông chồng, tắt điện thoại thì dắt xe dông thẳng.

    Con bé lúc này khóc to hơn, dụi mặt vào vai mình òa khóc

    Khóc chán con bé bắt đầu kể

    Đại khái là con bé là con rơi của mẹ nó với thằng bỏ mẹ nào ấy, nó lớn lên trong sự ghẻ lạnh của bên nội và người mà nó gọi là bố.

    Rồi bố nó nghiện chết…

    Mẹ lao phổi…

    Thuốc thì được nhà nước bao cấp nhưng tiền giường và sinh hoạt 1 tay nó lo…

    Bên nội mặc kệ…

    Nó bảo khổ mấy nó cũng chịu được…

    Miễn mẹ nó khỏi bệnh…

    Nhà nó nghèo lắm..

    Mình cứ ngồi cho nó xả…

    Chả nói gì…

    Đm đời!

    Tối về chả ngủ được, cái áo lúc sáng mặc vai vẫn còn âm ẩm…

    Lại nhớ đến con bé hay nói cườI…

  • Nghề chăn gái – Quyển 1

    Chắc anh em ai cũng từng một lần đi đá phò, hoặc chí ít cũng từng gặp hoặc nghe đến những cô gái làm cái nghề mà xã hội cho là mạt hạng này. Tuy nhiên đó là cái nhìn khinh rẻ của xã hội, ban đầu tôi cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng rồi khi tiếp xúc nói chuyện, chăm lo từng bữa cơm, giờ đi ngủ cho bọn nó thì tôi thấy cái nghề lấy lỗ làm lãi đó đằng sau còn rất nhiều câu chuyện đáng cảm động.

    Giữa năm 2016 tôi từ bên Đài Loan trở về nước, trước đó tôi đi du học. Gọi là du học cho nó “Ha Oai” thôi chứ sang đó đi cày kiếm tiền hết. Gần ba năm bên đó tôi làm bếp trong một nhà hàng Hàn Quốc. Ban đầu được nhận cũng làm chân nhặt rau, rửa bát lương bèo bọt thôi. Nhưng vì có máu đam mê nấu ăn trong người tôi lân la, gạ gẫm thằng sư phụ đứng bếp chính lúc bấy giờ dạy mình cách cầm chảo, cầm dao, hất chảo nữa.

    Ham học hỏi nên sau 1 năm tôi được thay sư phụ đứng bếp chính khi mà nó lên làm quản lý, tạm biệt cái cảnh rửa bát mòn vân tay. Hết hạn 3 năm tôi về nước, ban đầu cũng tính xin làm bếp ở các nhà hàng. Khổ nỗi bên kia tôi làm một tháng tính cả thêm giờ với tiền thưởng có tháng lĩnh tới 40 triệu. Giờ về nước ra mấy nhà hàng làm tháng 3 triệu nghĩ nó cũng nản. Vậy là tôi vật vờ chưa muốn làm gì, số phận đưa đẩy thế nào bà chị họ ngoài Quảng Ninh lại gọi tôi ra đó chơi.

    Ra đến nơi tôi mới biết bà ấy mở một quán cà phê, nhưng bên trong thực chất là nuôi Gái. Nhìn cái quán thì lụp xụp, phòng ngoài thì kê tạm bộ bàn ghế ( chắc là để tiếp các thanh niên hay hội những người đàn ông goá vợ ). Đi sâu vào trong là một gian nhà rộng được ngăn ra làm 3 phòng để cho nhân viên ở. Lúc tôi ra thì quán bà chị nuôi tầm 7 đứa. Tất cả đều là người dân tộc, tại sao tôi lại biết bọn nó là người dân tộc? Vì lúc tôi vào quán thấy chúng nó ngồi nói chuyện xì xà xì xồ, mấy năm ở bên Đài có đi học đàng hoàng nên vốn tiếng Trung của tôi không phải ít. Nghe thì không phải tiếng Tàu rồi, tôi cũng hơi đơ thì bà chị mới bảo chúng nó nói tiếng dân tộc đấy, không hiểu được đâu.

    Quả thật nếu bọn nó mà không xổ tiếng bản địa ra thì bố tôi cũng chẳng đoán được là người Kinh hay người dân tộc. Nói thế không phải phân biệt vùng miền mà đang kể chuyện thế thôi nhé các bác. Đừng chửi em mà tội, liếc qua một loạt thì phải công nhận một điều bà chị tôi tuyển toàn hàng chất lượng, đứa nào cũng cao tầm 1m6, trang điểm xinh xắn, tuổi đời còn rất trẻ, thấy bảo toàn 97-98. Nhưng chúng nó nhìn có vẻ già dặn hơn tuổi, chắc là do tính chất công việc phải di chuyển nhiều, với vào đời sớm nên việc lão luyện so với tuổi đời có thể hiểu được.

    Thăm quan cái động của bà chị xong là hai chị em đi ăn hải sản để nói chuyện. Nói thêm về bà chị họ tôi một chút, bà này cũng thuộc dạng xã hội, có quan hệ. Không thế mà cái động bàn tơ của bà ấy tồn tại ngót nghét chục năm nay chưa một lần bị Công An sờ gáy. Tính tình thì nóng nảy nhưng được cái bộ đội. Đang định đưa con tôm vào mồm thì bà ấy hỏi thẳng luôn:
    – Về không tính làm gì hả cậu..??

    Tôi ngập ngừng đáp:
    – Em chưa chị ạ, bên kia làm bếp mà về Việt Nam lương thấp quá. Đi làm công nhân có khi còn được 7-8 triệu một tháng.
    – Thế mày ở đây làm quán cho chị. Tiền nong chị không để mày thiệt. Ít nhất cũng gấp đôi cái lương công nhân.

    Tôi thấy làm lạ, nghĩ bụng: Chắc bà ấy trêu.

    Bà ấy tiếp:
    – Chị nói thật đấy, chị sắp mở một quán cầm đồ. Cần người làm ở quán cà phê để chị làm mảng khác. Giao cho người ngoài thì không kiểm soát được. Tính cậu chị biết, nên muốn giao cho cậu làm.

    Tính chất công việc thì cũng chẳng có gì, chủ yếu là thức khuya thôi. Quán thường mở cửa từ sáng đến tầm 1h đêm. Gọi là mở từ sáng nhưng ban ngày đa phần ít khách, nhân viên thường ngủ lấy sức để tối hoạt động. Bà chị tôi khôn ở chỗ là biết tôi thích nấu ăn nên nếu để tôi làm thì việc cơm nước xem như là ổn định. Ngoài ra thì còn tiếp khách thu tiền, chấm công cho mỗi đứa nữa. Bao giờ đóng cửa thì tính tiền vào sổ…. Đại loại là như thế.

    Nói thật thì từ trước đến giờ làm toàn những công việc theo khuôn mẫu, cho nên nghe cái việc mới này thấy cũng ham ham. Một phần nữa là môi trường làm việc khá năng động. Suy nghĩ mấy giây tôi trả lời luôn:
    – Thế chị cho em làm thử, nếu được thì em sẽ làm.

    Kiểu thấy tôi còn em dè bà chị nói:
    – Cứ làm đi, mặt đỏ (bên công an) thì tháng nào cũng lo từ trên xuống rồi. Chị làm gần chục năm nay mà vẫn tồn tại thì cậu biết. Mặt đen (bên dân xã hội) thì lại càng không phải sợ, có vấn đề gì cứ alo cho chị là được.

    Nghe thấy hai quả bảo hiểm có vẻ nặng đô nên tôi thấy tự tin hẳn. Vậy là tôi chính thức trở thành Cai Phò từ ngày hôm sau. Cái công việc mà có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ đến. Ngay hôm đó bà chị dọn ngay cho tôi một phòng ở quán luôn, đồ đạc thì tôi chỉ có mấy bộ quần áo. Còn đâu phòng ốc thì đã có máy tính, điều hoà, giường đệm đầy đủ. Cứ như bà này đã chuẩn bị từ trước chờ người đến ở vậy. Buổi tối hôm đó tôi được mục sở thị cung cách làm việc của Chủ đến Nhân Viên.

    Trời nhá nhem là các em bắt đầu xúng xính quần áo, tô son, trát phấn… Kiểu như chuẩn bị diễn thời trang ấy. Tám giờ tối trở đi là tầm cao điểm, khách vào từng tốp 2-3 người, có khi lại đi đơn lẻ. Đôi ba câu xã giao, mời chào đon đả là khách chọn nhân viên, các em mặt ai cũng tươi cười như hoa hậu thân thiện. Ngã giá trả tiền xong là mỗi em khoác tay một anh đưa sang nhà nghỉ phía sau quán. Vừa nhìn vừa suy nghĩ thì tôi đoán ở đây đều làm việc theo hệ thống hết. Không như Đồ Sơn hay Quất Lâm mà tôi từng biết. Ở đây nhân viên từ quán phải dẫn khách sang các nhà nghỉ chứ không được đi tại gia. Nói nôm na là mỗi người một mảng, bạn không thể nào vừa kinh doanh Thịt mà lại đòi bán cả Cá được. Còn nhà nghỉ cũng không được phép nuôi nhân viên, nếu nhà nghỉ có khách thì sẽ alo sang các quán để mượn người. Đôi bên cùng có lợi, có mối liên hệ chặt chẽ với nhau.

    Sau một tối nhìn nhận và ghi nhớ tôi phần nào nắm được giá cả, mấy nhà nghỉ xung quanh tên gì, và quan trọng nhất là nhớ mặt 7 đứa em Gái. Cái quán trông vậy mà đông khách phết, từ 8h tối mà cứ đi đi, về về không lúc nào ở nhà đủ quân số. Hôm đó quán nghỉ sớm, 12h đêm bà chị đóng cửa gọi tất cả ra phòng tiếp khách để giới thiệu Boss mới là Tôi. Không phải vòng vo bà chị đi thẳng vào vấn đề:
    – Đây là em trai chị, từ ngày mai cậu ấy sẽ thay chị trông nom quán xá và quản lý các em. Tạm thời chị vẫn ở đây nhưng nếu cậu ấy làm tốt thì sau này chị giao hẳn quán cho cậu ấy làm. Mấy đứa làm quen với cậu ấy nhé.

    Đờ mờ, nhìn bọn nó địa tôi từ đầu đến chân mà ngại đỏ cả mặt các ông ạ. Xong một hai đứa còn xổ tiếng dân tộc nói thì thầm với nhau cái gì đấy mà tôi đéo thể nào hiểu nổi. Tôi vừa gãi đầu vừa nói:
    – Chào mọi người, từ mai anh sẽ thử việc ở đây. Mong tất cả giúp đỡ.

    Thấy bộ dạng lúng túng của tôi chúng nó phì cười, xong còn trêu mấy câu bựa bựa. Ôi dào, chúng nó còn có thể ăn thịt tôi luôn chứ trêu đã là nghĩa địa gì. Chào hỏi xong thì tôi lấy số điện thoại của từng đứa rồi cho số của mình để tiện liên lạc. Đồng hồ lúc này cũng đã gần 1h sáng… Bà chị cho tất cả đi ngủ, tôi cũng khá mệt vì hôm nay phải tiếp thu hơi nhiều cái lạ. Tôi đi vào phòng của mình chuẩn bị ngủ, đóng cửa phòng mà vẫn nghe chúng nó ríu rít ở bên ngoài, đứa thì thay quần ao, đứa thì gọi nhau:
    – Thế mày đã đặt thuốc chưa, hôm nay nghỉ sớm không đặt đi mai lại lười.

    Mãi sau này tôi mới biết chúng nó đặt thuốc gì và đặt vào đâu. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết…

  • Cô Dung hàng xóm

    Cô Dung gần nhà tôi ở quê. Ở quê ruộng vườn nhà ai cũng rộng, tuy nhà gần nhau nhưng đến đoạn đường khoảng hơn trăm mét. Cô Dung là người hàng xóm. Cô khoảng 46 – 47 tuổi gì đó vào thời điểm cách đây mấy năm rồi.

    Chiều hè, xuống nhà cô chơi. Mấy đứa con cô có ở nhà hết, con Sương, con Trúc, cũng nghĩ hè nên nhà cô đông người. Con Sương nhỏ hơn tôi 2 tuổi, con Trúc là em con Sương đi học trung cấp ngoài tỉnh nên nó thì về nhà thường xuyên. Nhà cô còn hai đứa nhỏ nữa đứa học lớp 10 đứa học lớp 6. Chồng của cô đi làm ăn xa nên công việc đồng áng là cô ở nhà trông nom. Hè này có mấy đứa con về nên tôi cũng hay xuống nhà chơi. Ngồi ở nhà cô nói chuyện tào lao được một hồi cô bảo mấy đứa đem chè đậu đen lên ăn cho vui. Dĩ nhiên là tôi cũng ăn vài chén. Ngồi chuyện phiếm thì con Sương nói:
    – Ở Sài Gòn sao ít thấy ông lên chỗ tui chơi.
    – Tui bận lắm.
    – Mấy ông mà bận. Mấy ông đi gái gú không, nên đâu có thời gian rảnh lên bọn tui chơi mà nói.
    – Giỡn hoài vậy bà. Rảnh thì đi uống café thôi.
    – Café đèn mờ hả. Bọn ông tui nghi lắm.

    Cô Dung nghe vậy góp vô một vài câu đùa:
    – Café đèn mờ là café ôm đó hả.
    – Dạ phải cô, mấy quán café tối thui ở thành phố mà.

    Cô Dung tiếp:
    – Không có điện gọi là mờ hả.

    Con Sương và con Trúc giải thích:
    – Là quán café họ chong bằng bóng đèn chớp nháy đó má, vô trong không thấy gì hết tối thui à. Có tiếp viên nữ thôi.
    – À má thấy tivi có nói về mấy quán đó. Trong chương trình an ninh. Ở thôn mình mấy bà bạn nói chồng của bả đi làm thành phố về kể chuyện café ôm xào khô gì đó.

    Bọn tôi nghe nói vậy vừa cười khúc khích vừa giải thích cho cô Dung hiểu về café ôm. Ai cũng cười hết. Tôi chọc:
    – Vậy cô xem chừng chú ở nhà nha, chú đi làm ăn xa rồi cũng café cà pháo đó..
    – Kệ ổng chứ. Thích thì đi. Nhưng mấy con tiếp viên đó nó trẻ thích gì mấy người nông dân già như bọn ông đâu.

    Bọn tôi lại cười vừa ăn vừa lấy những câu chuyện đọc sách báo cho cô biết, nào là tiếp viên trẻ đẹp thì cũng có tiếp viên già. Cô hỏi liên tục. Vừa ăn vừa trả lời bọn tôi lại nói:
    – Tiếp viên lớn tuổi cũng có khoảng 40 tuổi đến 50 tuổi phục vụ cho mấy người ít tiền già cả. Má không biết đó thôi.
    – Vậy hả, mấy đứa đi học thì biết nhiều chứ tao ở ngoài quê làm sao biết. Mà bọn thanh niên thì tìm gái trẻ ông già thì gái già hả.

    Tôi nói :
    – Cũng gần như vậy, nhưng nhiều khi thanh niên lao động ít tiền thì nó vào chỗ mấy bà sồn sồn đó cô.
    – Cháu rành quá ha.
    – Đâu có đâu mà rành, tối tối cháu ra chỗ thằng bạn bán quần áo ngoài đường đối điện ở đó quán café ôm quá trời, mình thấy nên biết.

    Con Sương nói:
    – Bạn ông bán quần áo hả?

    Tôi trả lời ừ xong, cô Dung hỏi tôi nơi đó có bán quần áo phụ nữ nhiều không rẻ không, tôi bảo áo cũng rẻ, đa số là mới nhưng họ may lỗi nên bán rất mềm.
    – Có kiểu áo cô mặc không kiểu như bó sát người mà bằng thun đó.

    Con Sương nói:
    – Nhiều lắm má ơi. Mà má có rồi mà hỏi làm gì?

    Sau đó nó với con Trúc hỏi làm gì ở thành phố, tôi nói là học xong lâu rồi làm lương ít quá, bây giờ dịp hè nên đi về quê chơi vài tháng rồi qua tết tính tiếp. Tôi hỏi lại bọn nó thì sao ra trường chưa. Con Sương nói ra trường đi làm một năm nay nhưng lương ít nó nghĩ cũng về quê đợi hơn tháng nữa vô Sài Gòn làm lấy tiền bảo hiểm rồi về quê làm việc, con Trúc học trung cấp đợi lấy cái bằng nên ở nhà.

    Ngồi chơi một lát trời cũng tối rồi mấy đứa con cô thì đi tắm, còn cô ngồi xem tivi. Một lát tôi đi ra giếng nước nhà cô tôi tiểu, ở quê giếng nước và nhà tắm ở ngoài góc nhà. Tôi ra đó định vào nhà tắm tiểu nhưng vừa đi tới thì con Trúc lúc này đang tắm nghe tôi ở ngoài nó nói:
    – Ý em đang tắm, anh đi tiểu ở ngoài đi.

    Tôi lại đi vào tìm chổ tiểu thì phía sau lưng tôi ngay sau hè nhà ngang có tiếng nói:
    – Con Trúc nó tắm ngoài giếng đó cháu. Mót tiểu thì cháu tiểu ngay bụi chuối đó đi.

    Thì ra cô Dung, tôi ngại ngùng nhưng rồi cũng tiểu vào bụi chuối còn cô Dung thì vẫn đứng sau lưng tôi mấy mét thôi. Xong xui tôi hỏi cô:
    – Cô làm cháu hết hồn, mà cô làm gì đó.
    – Cô thay cái áo khoác rồi đi tắm. À nè cháu có biết đâu bán đồ lao động không, hay áo mặc mát mùa hè.
    – Ngoài thị xã thiếu gì cô.
    – Biết rồi nhưng không vừa ý cho lắm.
    – Cô thích dài ngắn ra sao áo dày hay mỏng vậy.
    – Khoảng này nè.

    Cô nói rồi chỉ cho tôi khoảng cách ngắn dài ra sao, cô chỉ cho tôi áo mặc mát thì cổ áo phải thoáng rộng cô ra hiệu bằng tay chỉ vào cổ và ngực của mình. Tôi cũng góp ý nên vô tình chỉ chỏ vào cô bàn tay tôi chạm vào vú cô. Tôi thoáng giật mình, cô nói:
    – Không sao cháu như con của cô mà có sao đâu.

    Một lát tôi chào cô ra về, cô hỏi sao về sớm không ở chơi. Tôi nói về tắm rửa ăn cơm rồi xem tivi đến 9h đêm đi lên đồng tháo nước ruộng. Ở quê tôi có nước kênh nhưng khu ruộng nhà tôi thì chưa có, chỉ sử dụng máng nước bằng tôn bắt qua con suối nhỏ lấy nước kênh bên kia đồng. Nên mấy khoảng ruộng ở chổ tôi muốn có nước thì phải qua đó dẫn nước về. Hôm nay là tới phiên nhà tôi.
    – Hồi chiều cô cũng tháo rồi, có lẽ một đám ruộng gần xong. Còn đám nữa cô tính lát lên đó tháo vào. Cháu có đi thì cô đi với.
    – Dạ hơn 9h đi nha cô, mình đi sớm quá bên kia họ chặn nước thì không có tháo.
    – Ừ đợi trăng lên rồi đi cho thấy đường. Đi sớm quá không thấy đường đi thì té xuống suối mất.
    – Vậy khi nào cô đi thì lên bảo cháu nha.

    Tôi về nhà tắm rửa rồi ăn cơm, ngồi xem ti vi. Đến hơn 9h thì cô Dung lên rủ tôi đi tháo nước. Lúc này trăng lên chưa được nửa ngọn tre, hai cô cháu đi lên đồng ruộng mà phải qua một rừng bạch đàn. Từ nhà tôi đến ruộng đi bộ khoảng 15 phút, hai cô cháu đi tranh thủ. Vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Một lát thì cũng tới cánh đồng, cùng lội qua con suối mùa này nước cạn. Sau khi trỏ nước từ kênh hai cô cháu dẫn về ruộng phía ruộng tôi thì có một máng nước khác nên tôi tháo vào ruộng tôi. Vừa xong định ngồi chờ cô Dung tới, nhưng lúc này nước chảy mạnh nên đến đoạn máng vô ruộng cô Dung nước bị sụp đổ xuống:
    – Cháu xuống phía này giúp cô với.
    – Sao vậy cô?
    – Máng nước bị đổ rồi.

    Tôi chạy đến, lúc này cô Dung đang đứng dưới suối sửa lại cây chống, tôi liền phụ một tay, đoạn suối này sâu nhất có mét mấy thôi mà, có chổ tôi đứng gần đến ngực. Muốn máng nước vững vàng hơn thì cần một cái cây chống nữa nhưng lúc này tôi đang đỡ cái máng thì không biết làm sao hết. Tôi bảo cô lên bờ rút khúc cây đem xuống.

    Cô Dung vội lội qua nhưng trong đêm không biết chổ nào nước cạn hay sâu, cô bị thụt chân la lên. Tôi vội buông máng nước ra nhảy tới chổ cô, nước không sâu lắm nhưng cô đi vội qua một vũng sâu khoảng ngang ngực vấp rễ cây dưới nước nên té xuống. Tôi nhoài người ra ôm ngang hông cô, cô Dung có lẽ hoảng hồn nên cứ chới với trong khi nước không sâu lắm. Cô ôm chặt lấy tôi, tôi dìu cô vào bờ suối nhưng khó khăn quá nên bàn tay tôi choàng qua ngực cô, tôi ráng sức kéo bàn tay tôi nằm ngay trên cái vú của cô, rồi do tôi kéo mạnh khi vào gần bờ suối thì theo quán tính của đà kéo cô Dung ngả ngửa ra trên bờ còn tôi vấp phải cô nằm luôn một bên phía trên người của cô, tay thì chống đất còn tay thì vẫn nằm nguyên trên bộ ngực của cô Dung. Rồi tôi ngồi dậy, hai cô cháu tiếp tục công việc.

    – Nước sâu quá, cô tuởng mình bị uống nước rồi, may mà có cháu.
    – Nước cạn thôi cô, tại tối trời mình hoảng hồn nên bị ngã.

    Rồi thì cũng xong, hai cô cháu lên bờ ngồi nghĩ một lát.
    – Mình đợi nước vô ruộng mạnh rồi về nha cô, lỡ máng sụp nữa thì mất công toi hết.
    – Ừ từ từ rồi về cháu. Hai cô cháu mình lên phía trên kia ngồi đi.

  • Ký ức buồn

    Em sinh ra tại ngoại thành, cách thành phố khoảng 20km theo đường chuột chạy, nhà em cũng làm nông nghiệp như những người khác ở miền quê yên bình với những cánh đồng bát ngát thẳng cánh cò bay, xưa là thế bây giờ bị thu hẹp lại làm khu công nghiệp , nhà máy..

    Biến cố đầu tiên trong cuộc đời em là vào năm em 2 tuổi, ba em mất do lao lực quá sức và không có tiền chữa bệnh, bây giờ chỉ còn mẹ và bác (anh trai của bố) là hai người thân duy nhất còn lại trên đời (mẹ em là trẻ mồ côi, ông bà nội thì mất từ lúc em chưa sinh ra). Lúc đó em còn quá nhỏ để biết được nỗi đau mất người thân nó là như thế nào mà chỉ được nghe mẹ kể lại là sau khi ba mất hàng xóm láng giềng cùng với bác em cùng nhau tổ chức tang lễ cho ba em.

    Mẹ em thì ngất lên ngất xuống bên linh cửu, chỉ trách em quá nhỏ chưa biết gì thấy mẹ như vậy, tay cầm cái que chạy lăng quăng hết ở sân rồi vào nhà múa may các kiểu tôn ngộ không oánh yêu quái, hồi nhỏ nghiện nặng phim này nên toàn trốn sang nhà hàng xóm xem ké vì nhà không có tivi, thời đó ai có cái tivi trắng đen là đã là khá giả lắm rồi, sang xem ké mà phải năn nỉ thằng con nhà chủ hơn em 2 tuổi các kiểu mới được nó cho vào xem, nghĩ lại mà ức chế vãi…

    Ngày đưa ba em ra đồng thì trời mưa rất to, tiếng mưa át đi cả tiếng khóc lóc thảm thiết xung quanh, em – một thằng bé 2 tuổi mặc quần áo tang tay cầm di ảnh ba em lững thững đi trễ con đường đất lầy lội trượt té ngã mấy lần khiến người bám đầy bùn đất, làm không khí tang tóc càng thêm u ám…

    Sau đó mọi người về nhà em, em vẫn vậy… chạy lăng xăng đùa nghịch với bọn trẻ con trong xóm vì mấy khi có đông người đến thế… trời đã tối, mọi người cũng đã về gần hết chỉ còn mẹ với bác và mấy người hàng xóm ngồi ở cái chiếu trước hiên nói chuyện dưới cái ánh sáng heo hắt bên ngọn đèn dầu (ngày đó nhà em chưa mắc điện). Em chạy tới ngồi vào lòng mẹ rồi ngước mặt lên hỏi.

    – Ba đi đâu mà từ sáng đến giờ chưa về hả mẹ… hìhì

    Mẹ em nhìn cúi xuống vuốt nhẹ tóc em rồi nước mắt mẹ chảy xuống, mọi người xung quanh cũng không kìm nổi nước mắt, em vẫn ngu ngơ nhìn xung quanh không hiểu chuyện gì thì mẹ nghẹn ngào nói.

    – Ba con đi…xa rồi..

    – Thế bao giờ ba về hả mẹ..hì..ba hứa làm diều cho con chơi với tụi thằng cu tí bên xóm mà.

    – Hức..lớn lên con sẽ hiểu..thôi nằm đó mẹ ru ngủ..ngoan đi…à..ơi..à..ời..

    Những lời ru đã theo tôi (giờ sẽ đổi thành tôi) rất nhiều năm sau đó và ngay cả đến bây giờ khi viết lại những dòng này tôi cũng không thể nào kìm được nước mắt.. Năm lên 4 tuổi tôi bị gãy tay vì ngã từ trên cây ổi của nhà bên xuống, nhà đã nghèo giờ lại thêm túng bấn, mẹ lại phải chạy chọt khắp nơi đưa tôi vào viện để chữa trị, ngay cả cái xe đạp cũ kĩ mẹ thường hay đi ra lượm ve chai, bắt tôm cá ở đồng cũng phải bán đi lấy tiền mua thuốc, quá ít ỏi không đủ tiền đóng viện phí nên mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi viện, mặc dù khóc lóc xin xỏ đủ kiểu nhưng chỉ nhận được những lời lẽ khinh bỉ và tiếng cười nhạo báng mà đến giờ tôi không thể nào quên được..

    Hai mẹ con lại lủi thủi đưa nhau về giữa cái nắng gay gắt của buổi trưa, chân đất, quần áo rách rưới bẩn thỉu, lúc đó chỉ cần ngồi xuống vỉa hè để cái nón rách của mẹ ở bên cạnh thì ai cũng khẳng định là ăn xin… chân bỏng rát nhưng tôi vẫn cố chịu vì lúc đó tôi đã nhận thức được mọi thứ… mọi nỗi nhọc nhằn đang đè nặng lên đôi vai gầy của mẹ… khuôn mặt xinh đẹp nay đã hốc hác nhìn rõ gân xanh nổi lên..

    Hai mẹ con lê những bước chân nặng nhọc trên đường, cái đói quặn ruột khiến thằng bé mới 4 tuổi tay trái bó bột với thân hình còm nhom ốm yếu mấy lần khuỵ xuống đường phải nhờ mẹ đỡ dậy ngồi trên vỉa hè, mẹ lại tất bật chạy đi xin vài ngụm nước của nhà bên đường mang cho tôi uống..

    – Mẹ uống nước chưa?

    – Uống rồi con à..mẹ xin lỗ..i….chắc con đói lắm..cố chịu nha còn 5 ~ 6km nữa là đến nhà bác rồi mình xin bữa cơm nha con. – vừa nói mẹ vừa xoa đầu tôi và lau vội những giọt nước mắt để tôi không nhìn thấy..

    – Mình về đi mẹ..mọi người nhìn gì mình vậy – những ánh mắt thương hại những lần chỉ chỏ của người đi đường nhưng chẳng một ai có ý định lại gần mà họ cố tủnh đi vụt qua nhanh chóng và thằng bé 4 tuổi như tôi lúc đó không thể hiểu được những hành động đó.

    – Đỡ rồi thì đứng dậy đi con, mẹ cõng về nha..

    – Con đi được mà mẹ, mình đi thôi..

    Mẹ cười hiền từ nhưng đôi mắt ngấn nước, đỡ tôi dậy rồi đi về nhà bác. Nhà tôi cách bệnh viện tầm 15km, nhà bác thì gần hơn khoảng 9km.. Về đến nhà bác thì trời cũng đã xẩm tối, chân tay rã rời tôi ngồi xụp xuống hiên. Bác gái chạy lại đỡ tôi dậy

    – Sao không ở trong viện mà lại thế này hả?

    – Dạ! Em chào chị, tại không đũ tiền viện phí họ đuổi ra ạ, bất quá nên đến nhờ anh chị

    – Trời! Bọn không có tình người mà, thôi hai mẹ con đi rửa mặt mũi chân tay đi rồi chị dọn cơm. Anh T cụng sắp về rồi..haizz..tội nghiệp thằng nhỏ..

    – Dạ! Phiền anh chị quá..M đứng dậy ra giếng rửa mặt con..

    Mẹ đỡ tôi dậy đi ra rửa mặt, từng dòng nước mát khiến tôi tỉnh táo hơn nhưng lòng bàn chân nay đã phồng rộp lên khiến tôi cảm thấy đau rát vô cùng..muốn ứa nước mắt nhưng cố cắn răng chịu đựng để cho mẹ khỏi lo..

    Một lúc sau bác trai về cũng hỏi han trách móc mọi thứ, sau bữa cơm chỉ có rau và vài con cá khô rán ít mỡ cháy xém nhưng đối với tôi lại là một cực phẩm, không biết tôi đã ăn bao nhiêu nhưng được nghe mẹ kể lại thì do ăn nhanh quá mấy lần suýt nghẹn, nước mắt nước mũi tùm lum hết cả.. Sau bữa cơm bác trai ngồi nói chuyện với mẹ tôi và bác gái ngồi bên cạnh

    – Anh chị à! Em có đứa bạn rủ đi buôn ở Tân Thanh, cũng lưỡng lự lắm nhưng hoàn cảnh đã vậy rồi, em chỉ còn biết nhờ anh chị chăm sóc thằng M hộ em. Dăm bữa nửa tháng em sẽ gửi tiền về ạ!

    – Việc chăm sóc thằng cu M thì cô không phải lo, dù hai vợ chồng có đói khổ thế nào cũng không để nó phải chịu khổ đâu. Cô nghĩ thế cũng phải, chứ cứ quanh năm bên mấy cái miếng ruộng thì đủ ăn là may lắm rồi..

    – Anh T nói đúng đó, cô cứ yên tâm mà làm ăn, hai chúng tôi lận đận về đường con cái lên coi thằng cu M như con ruột. Cô nghĩ vậy là chúng tôi mừng rồi.. haizz.. tội nghiệp cu M..

    – Dạ! Được như vậy thì em đội ơn anh chị ạ!

    – Ơn huệ gì cái cô này, em H không may qua đời nên việc chăm sóc mẹ con cô lả trách nhiệm của tôi. Mà thế bao giờ cô định đi

    – Dạ! Nếu được thì sáng sớm mai em bắt xe lam lên chợ huyện rồi đi với nó luôn ạ

    – Ừ được rồi, cũng muộn cô với thằng M chịu khó mắc cái màn ngủ tạm đêm nay đi, nhà cửa với hương khói của chú H thì hai vợ chồng tôi lo được rồi..haizz

    Nói chuyện thêm một lúc nữa thì mọi người đứng dậy, mẹ bế tôi đặt xuống chiếu rồi mắc chiếc màn màu trắng đục loang lổ và rách lên, nằm xuống khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi như mọi lần.

    – Sớm mai mẹ đi, cu M ở nhà ngoan với hai bác nha, rồi mẹ về mẹ mua quà cho. À thế cu M thích gì để mẹ mua cho nào?

    – Dạ! Mẹ đi rồi về sớm với con nha mẹ, con không cần gì hết chỉ cần mẹ đừng bỏ con thôi… huhuu…

    – Cu M ngoan nào,đàn ông con trai phải mạnh mẽ lên, không được khóc nghe chưa, cu M mà không nghe lời là mẹ đi luôn đó biết chưa?

    – Dạ..hức..cu M nghe lời mà…không khóc đâu..mẹ nhớ về với cu M nha mẹ

    – Ừ mẹ biết cu M của mẹ là ngoan nhất, thôi ngủ đi nha

    – Dạ!

    Mẹ nhẹ nhàng ôm tôi vào trong lòng, tay phe phẩy cái quạt nan làm bằng mo cau rồi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi hát ru. Giọng hát ấm áp tình mẫu tử đã đưa tôi vào giấc ngủ mà không hề biết người mẹ thân yêu đang cố gắng kìm nén tiếng khóc trong màn đêm yên tĩnh

  • Con cu vô địch – Tác giả Tiểu Long

    – Ngọc nhi, ngươi lại trốn đi đâu rồi ?
    Mặc cho tiếng gọi của thiếu nữ. Một cậu bé tầm 14, 15 tuổi vẫn lủi người chạy đi rất nhanh. Cậu bé chạy một mạch gần 200 trượng mới dừng lại quay đầu ra sau nhìn. May sao không có ai đuổi theo cả.

    Cậu bé cả mừng, bắt đầu đi xăm xăm về hướng mé tả. Nơi đó là nơi rất ít người dám đến, vì đó là một dãy các động lớn nhỏ gọi là “Mê động”. Ai mà vào trong động này thì chẳng còn biết đường về. Không ngờ cậu bé lại dám đến nơi này mới thật là kỳ.

    Lúc này cậu bé đã tiến đến một cái động nhỏ xíu nằm ở góc trong cùng của “Mê động”. Do hình thể nhỏ nhắn nên cậu vào đó chẳng mấy khó khăn.
    Cái động này thực ra lại chẳng ăn thông gì với các động khẩu kia. Vì thế nó chẳng khác gì một căn nhà bí mật để trú ngụ.

    Tiêu Thanh Ngọc đã vào đến nơi. Cậu ngồi xuống một góc khuất lôi ra một quyển sách bằng da dê mỏng nhỏ cỡ một bàn tay.

    Tiêu Thanh Ngọc nhìn ngắm quyển sách rất lâu. Quyển sách này đã rất cũ kỹ bên ngoài đề bốn chữ viết bằng nét thảo “Thần thương vô địch“.

    Tối qua, lúc chui vào trong động này, tình cờ Tiêu Thanh Ngọc phát giác ra quyển sách nằm ở trong một hộc đá nhỏ để ở góc động. Do trời đã tối, nên cậu chưa kịp xem kỹ. Sáng nay. Vừa thức giấc Tiêu Thanh Ngọc đã trốn nhà ra đây lấy quyển bí kíp ra xem.

    Tiêu Thanh Ngọc chậm rãi mở sách ra. Trong sách là những đồ hình vẽ các huyệt đạo và cách luyện công. Tiêu Thanh Ngọc xem một hồi thì không hiểu ra sao cả. Cậu thấy cách thức luyện công trong bí kíp khác xa so với những gì cậu được đại sư tỷ Hồng Hoa dạy.

    Tiêu Thanh Ngọc tuy rất ngạc nhiên, nhưng cậu tự nhủ có lẽ đây là môn võ công lợi hại nên cách thức luyện tập của nó phải khác với bình thường cũng nên.

    Từ đó, cứ có thời gian rảnh rỗi là Tiêu Thanh Ngọc lại bí mật đến đây luyện tập.

    Thời gian đầu, cậu không thấy có gì khác với bình thường. Nhưng từ tháng thứ sáu trở đi thì chuyện lạ phát sinh. Tiêu Thanh Ngọc phát hiện mỗi lúc cậu vận công thì cái của quý dưới quần của cậu lại dựng cờ. Ban đầu, Tiêu Thanh Ngọc còn cố chịu đựng, nhưng về sau, con cặc vươn lên cứng ngắt cứ chọc liên tục vào phần y bên dưới khiến cho cậu rất khó chịu. Từ đó, cậu cởi truồng ra luôn để tập môn công phu “Vô địch thần thương” cho dễ.

    Thời gian qua đi. Đã hơn một năm luyện tập nội công trên bí kíp. Tiêu Thanh Ngọc cảm thấy nội công mình chẳng cao hơn bao nhiêu, nhưng con cặc của cậu thì lại phát triển hết sức lạ thường.

    Tiêu Thanh Ngọc để ý mấy sư huynh đệ cùng tuổi sống chung với cậu thì thấy con cặc của bọn chúng rất ít khi vươn lên to cứng, và nếu có vươn cứng đi nữa cũng chỉ to cỡ 2/3 thanh con cặc của cậu mà thôi. Thật là quái dị.

    Tiêu Thanh Ngọc bắt đầu lo lắng. Cậu không dám xuống suối tắm chung với bọn bạn nữa mà tìm một chỗ khuất để tắm một mình hoặc cậu đợi đến đêm xuống mới ra suối tắm riêng.

    Một hôm, khi Tiêu Thanh Ngọc đang tắm ở góc suối thì có tiếng chân người đi lại.

    Tiêu Thanh Ngọc thất kinh vì đây là tiếng bước chân rất quen thuộc của đại sư tỷ Hồng Hoa.

    Cậu vội núp vào trong góc khuất rồi ló đầu nhìn ra.

    Bất ngờ, Hồng Hoa cởi bỏ y phục rồi bắt đầu bước xuống nước. Trong không khí oi bức của buổi tối nay thì việc tắm đêm thật là dễ chịu. Hồng Hoa lội đến ngang ngực rồi bắt đầu kì cọ thân thể. Nàng tắm rửa hết sức thoải mái và không ngờ rằng ở cách đó không xa có một cặp mắt đang say đắm nhìn mình.

    Tiêu Thanh Ngọc càng nhìn càng thấy cuốn hút. Cậu không ngờ đại sư tỷ lại có thân hình tuyệt mỹ đến vậy. Cái thứ lấp ló bên trên mặt nước kia của đại sư tỷ sao mà no tròn và trắng như tuyết thế không biết.

    Tiêu Thanh Ngọc nuốt nước miếng ừng ực. Cậu chỉ muốn xông ra cắn lấy một cái trên nhũ phong của đại sư tỷ mới thoả dạ.

    Tuy nghĩ thì nghĩ vậy. Nhưng có cho vàng cậu cũng không dám làm thế vì đại sư tỷ võ công rất cao mà lại dữ dằn kinh khủng.

    Tiêu Thanh Ngọc đứng đằng xa ngắm nghía một lúc, con cặc dựng cờ và bắt đầu rỉ ra một chút chất nhờn.

    Nhưng đột nhiên cậu sực nhớ đến một việc quan trọng. Y phục của cậu để ở trên bờ rất gần với chỗ để y phục của đại sư tỷ. Nếu bất thình lình sư tỷ của cậu phát giác ra thì chỉ có nước chết.

    Tiêu Thanh Ngọc biết thân nên không dám ở lại nhìn trộm nữa mà từ từ lùi dần vào sát bờ và hướng đến chỗ để y phục của cậu.

    Khổ thay, khi Tiêu Thanh Ngọc chỉ còn mấy bước nữa thì đến được đống quần áo thì đột nhiên có tiếng bước chân của người thiếu nữ từ ngoài suối đi vào.

    Tiêu Thanh Ngọc hồn vía lên mây chẳng còn suy nghĩ thiệt hơn gì nữa vội lao người đến ôm hết y phục rồi phóng chạy.